Chương 15: Giống Như Hoàn Toàn Bị Anh Ôm Lấy
Bạch Mao Phù Lục
01/12/2023
Trên mặt cô có dơ hay không thì Giang Chấn không biết, anh chỉ cảm thấy đầu mình sắp xanh biếc rồi.
Giang Chấn không trả lời, hỏi lại cô: “Vừa rồi cậu trốn cái gì?”
“Không có gì hết.”
“Không có gì?”
Không có gì thì sao lại chột dạ như thế này? Còn chui xuống cả gầm bàn.
Giang Chấn rất trực tiếp: “Cậu gặp được bạn trai cũ?”
Lâm Khinh Vũ suýt nữa bị nghẹn nửa túi sữa chua còn lại: "Không có!"
Cô còn chưa yêu đương bao giờ, bạn trai cũ ở đâu ra cơ chứ.
Giang Chấn bán tín bán nghi, nhưng nhìn vẻ mặt của cô không giống như là đang nói dối: “Vậy vừa rồi cậu nhìn cái gì.”
“Nhìn trai đẹp thôi, không được à?”
Giang Chấn nói được. Lâm Khinh Vũ phải đi về ngủ trưa, buổi chiều còn phải tiếp tục huấn luyện.
Bọn họ ăn ở tầng bốn của nhà ăn, ăn xong phải đi thang máy xuống.
Người đi lên rất nhiều, người đi xuống cũng thế.
Lâm Khinh Vũ vừa bước vào đã bị ép sát vào trong góc nhỏ.
Người đứng phía sau cô vốn là Giang Chấn, nhưng những người đi vào phía sau cứ liên tục chen lấn, Lâm Khinh Vũ bị giẫm lên chân, quẹo trái rồi lại quẹo phải, thực sự không thể nhường ra chỗ trống, vì vậy cô dứt khoát quay lại đối mặt với anh.
Giang Chấn rũ mắt nhìn thoáng qua, vẻ mặt anh có vẻ hơi bất lực, anh đặt tay lên vai cô và ôm cô vào lòng, sau đó xoay người và thay đổi vị trí.
Lâm Khinh Vũ được bảo vệ ở giữa anh và thang máy, không gian lập tức tăng lên rất nhiều.
“Giang Chấn.” Cô đột nhiên nhỏ giọng kêu anh.
“Chuyện gì?” Anh cũng dùng giọng điệu nhỏ khẽ trả lời, hai người ở trong thang máy giống như đang thầm thì với nhau.
“Cậu cao quá.”
Cái trán của cô dường như chỉ chạm tới ngực anh, cô còn phải hơi nhón chân lên.
Giang Chấn “A” một tiếng rồi nói: “Bây giờ cậu mới biết à?”
“Tôi cảm giác đầu tôi mà đυ.c một cái, có thể trực tiếp đυ.c cậu hộc máu.”
“...” Giang Chấn cạn lời: “Tôi cao như vậy là để cho cậu tiện đánh hơn à?”
“Đương nhiên không phải.”
Tình huống máu me đó, Lâm Khinh Vũ không dám nghĩ lại, cô cũng không thể làm ra loại chuyện quá có lỗi đó với Giang Chấn.
Chỉ là mùi hương trên người anh rất dễ ngửi, giống như mùi hương của sữa tắm, phía trên còn có nhiệt độ cơ thể của anh.
Hơi thở ấm áp trộn lẫn với hormone nam tính lên men trong không gian hẹp này, có vẻ có hơi nguy hiểm.
Cô dựa vào trong lòng ngực anh giữa đám người xa lạ, hẳn là Lâm Khinh Vũ nên cảm thấy yên tâm, nhưng khi cô bị hơi thở của anh vây quanh, Lâm Khinh Vũ lại cảm giác thân thể của mình dường như đang nóng lên.
Hai người họ chưa từng dựa vào nhau gần như vậy, gần đến mức giống như… Cô hoàn toàn bị anh ôm lấy.
Giang Chấn không trả lời, hỏi lại cô: “Vừa rồi cậu trốn cái gì?”
“Không có gì hết.”
“Không có gì?”
Không có gì thì sao lại chột dạ như thế này? Còn chui xuống cả gầm bàn.
Giang Chấn rất trực tiếp: “Cậu gặp được bạn trai cũ?”
Lâm Khinh Vũ suýt nữa bị nghẹn nửa túi sữa chua còn lại: "Không có!"
Cô còn chưa yêu đương bao giờ, bạn trai cũ ở đâu ra cơ chứ.
Giang Chấn bán tín bán nghi, nhưng nhìn vẻ mặt của cô không giống như là đang nói dối: “Vậy vừa rồi cậu nhìn cái gì.”
“Nhìn trai đẹp thôi, không được à?”
Giang Chấn nói được. Lâm Khinh Vũ phải đi về ngủ trưa, buổi chiều còn phải tiếp tục huấn luyện.
Bọn họ ăn ở tầng bốn của nhà ăn, ăn xong phải đi thang máy xuống.
Người đi lên rất nhiều, người đi xuống cũng thế.
Lâm Khinh Vũ vừa bước vào đã bị ép sát vào trong góc nhỏ.
Người đứng phía sau cô vốn là Giang Chấn, nhưng những người đi vào phía sau cứ liên tục chen lấn, Lâm Khinh Vũ bị giẫm lên chân, quẹo trái rồi lại quẹo phải, thực sự không thể nhường ra chỗ trống, vì vậy cô dứt khoát quay lại đối mặt với anh.
Giang Chấn rũ mắt nhìn thoáng qua, vẻ mặt anh có vẻ hơi bất lực, anh đặt tay lên vai cô và ôm cô vào lòng, sau đó xoay người và thay đổi vị trí.
Lâm Khinh Vũ được bảo vệ ở giữa anh và thang máy, không gian lập tức tăng lên rất nhiều.
“Giang Chấn.” Cô đột nhiên nhỏ giọng kêu anh.
“Chuyện gì?” Anh cũng dùng giọng điệu nhỏ khẽ trả lời, hai người ở trong thang máy giống như đang thầm thì với nhau.
“Cậu cao quá.”
Cái trán của cô dường như chỉ chạm tới ngực anh, cô còn phải hơi nhón chân lên.
Giang Chấn “A” một tiếng rồi nói: “Bây giờ cậu mới biết à?”
“Tôi cảm giác đầu tôi mà đυ.c một cái, có thể trực tiếp đυ.c cậu hộc máu.”
“...” Giang Chấn cạn lời: “Tôi cao như vậy là để cho cậu tiện đánh hơn à?”
“Đương nhiên không phải.”
Tình huống máu me đó, Lâm Khinh Vũ không dám nghĩ lại, cô cũng không thể làm ra loại chuyện quá có lỗi đó với Giang Chấn.
Chỉ là mùi hương trên người anh rất dễ ngửi, giống như mùi hương của sữa tắm, phía trên còn có nhiệt độ cơ thể của anh.
Hơi thở ấm áp trộn lẫn với hormone nam tính lên men trong không gian hẹp này, có vẻ có hơi nguy hiểm.
Cô dựa vào trong lòng ngực anh giữa đám người xa lạ, hẳn là Lâm Khinh Vũ nên cảm thấy yên tâm, nhưng khi cô bị hơi thở của anh vây quanh, Lâm Khinh Vũ lại cảm giác thân thể của mình dường như đang nóng lên.
Hai người họ chưa từng dựa vào nhau gần như vậy, gần đến mức giống như… Cô hoàn toàn bị anh ôm lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.