[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu (18+)
Chương 11: Ác cảm
Nhan_Trann
15/07/2019
Hơi ấm này, dễ chịu quá... Cô từ từ mở mắt, nheo nhắm lại liếc xung quanh, bỗng cảm thấy cơ thể nặng trịch, không thể cựa quậy.
Sau khi xác định được mọi chuyện, cô mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh, khuôn ngực vạm vỡ này, đang áp sát vào mặt cô.
Hai má cô đỏ ửng lên, cảm tưởng như muốn bốc hoả, thật là ngại quá.
Cô cựa quậy nhẹ nhẹ, nhầm thoát khỏi vòng tay anh để dậy chuẩn bị bữa sáng.
- Định trốn đi đâu? - Một giọng nói khàn khàn cất lên khiến cô giật bắn mình, liền ngước nhẹ mắt lên, thấy anh đã mở hé mắt ra từ khi nào.
- Em đâu có... - Cô nhẹ nhàng bào chữa, lại nằm im như lúc ban đầu.
Anh trở mình sang nằm ngửa, một tay để gối đầu, tay kia để cho cô gối.
Đôi mắt màu nâu sẫm ấy nhìn xung quanh, bỗng anh thở dài một tiếng khiến cô tò mò phải ngước mặt lên nhìn anh.
- Nơi này, quá nhỏ bé phải không? - Anh hỏi nhỏ, ánh mắt biểu lộ sự không vừa lòng.
Cô bất ngờ vì câu hỏi của anh, nhưng cũng đúng, Victor có bao giờ quen ở một nơi tồi tàn như thế này.
Nhưng anh bỗng dưng hỏi như vậy là có ý gì?
- Cũng đâu đến nỗi. - Cô nhún nhẹ vai.
- Em có biết rằng em nói dối rất tệ không? - Anh cười khẩy một cái.
Tính cách của Erena như thế nào, anh cũng đã phần nào thấu hiểu được.
Nơi này thật sự rất tồi tàn, chuyển tới nơi ở mới chẳng phải sẽ rất vui sao?
- Ý em là... ở đâu cũng được, ở bên cạnh anh là được. - Cô ngại ngùng cúi mặt xuống, miệng cười tủm tỉm trong sự e thẹn.
Anh cũng cười, nhưng là nụ cười của sự bí hiểm, đúng như tính cách của anh.
Không khí trầm mặc này lại một lần nữa xuất hiện, khiến cô càng thêm ngại.
Cô ngồi bật dậy, hai tay vuốt nhẹ mái tóc ra đằng sau.
- Em đi chuẩn bị bữa sáng đây. Anh muốn ăn gì? - Cô ngoái đầu lại nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng như một thiên thần.
- Ăn em. - Anh thản nhiên trả lời, câu trả lời rất đỗi bất ngờ ấy khiến cô giật bắn mình.
Cái vẻ mặt kia là sao, cả cái nụ cười đáng sợ ấy nữa.
Cô chưa kịp hoàn hồn, một chân chuẩn bị bước xuống dưới, nhưng tay thì đã bị anh kéo ngược lại phía sau.
Tấm thân mỏng manh của cô đè nhẹ vào cánh tay chắc khỏe của anh.
Anh đỡ cô ngồi dậy, nhưng là ngồi trong lòng anh, tấm lưng của cô gái nhỏ bé bỗng bị anh kéo vào, chạm nhẹ vào ngực anh.
Anh mỉm cười đầy ý đồ, một tay vòng lên trước người cô và khóa chặt hai cổ tay nhỏ bé của cô gái ấy bằng bàn tay to lớn của mình.
Cô hết sức ngạc nhiên, hơi thở cũng dần xuất hiện sự nồng ấm, giọng cô run lên, lắp bắp nói nên lời.
- Anh..đã nói sẽ không làm gì mà...! - Cô quay nghiêng mặt nói với anh, khuôn mặt cô lúc này, thật sự khiến anh càng thêm thích thú.
- Đó là tối qua. Bây giờ là ngày mới rồi. - Anh nhoẻn miệng cười một cái khiến cô nổi hết cả da gà.
Có khi nào anh muốn trừng phạt cô vì đêm qua đã từ chối?
Nhưng bây giờ mới là đầu ngày, chẳng phải quá sớm hay sao?!
Một tay anh giữ chặt cổ tay cô, tay kia cũng vòng ra phía trước, luồn vào áo cô, tiếp tục mân mê lên phía trên, nơi đồi núi chập chùng ấy.
- Đừng sờ mà! - Cô thét lên, khuôn mặt đỏ ửng khó giấu.
- Ai bảo em không mặc áo lót? - Anh thản nhiên thì thầm vào tai cô.
- Ai bảo em quyến rũ quá làm gì? - Anh nhếch mép cười đầy ẩn ý rồi cắn nhẹ vành tai cô, khiến cô rên lên một tiếng khe khẽ.
Thấy cô như vậy, anh càng có thêm nhã hứng để mà hành động.
Tay anh không ngừng sờ soạng phần trên của cô, nắn bóp, mân mê, phần đầu của cô cũng vì những hành động dâm dục đó của anh mà trở nên cương cứng.
- Th...thôi mà! - Cô thở hổn hển, mắt nhắm lại nhưng khẽ cau mày.
- Chẳng phải em đang thích sao? - Giọng nói khàn khàn đầy khiêu khích của anh liên tục phả vào tai cô khiến cô không ngừng suy nghĩ.
- Không phải đâu... - Cô phủ nhận một cách nhỏ nhẹ.
Bàn tay đang giữ chặt cổ tay cô, anh liền đưa nó lên cao, đồng thời dùng tay kia để mà vén chiếc áo hai dây ấy qua đầu cô, khiến cô giãy giụa không ngừng.
- V...Victor, tư thế này...xấu hổ quá! - Cô thốt lên trong sự ngượng ngùng.
Nhưng anh chẳng màng quan tâm, thay vào đó, anh liền mò tay xuống phần dưới cô, mơn trớn bên ngoài quần lót.
Hơi thở cô trở nên dồn dập hơn, lời nói cũng dần lạc đi.
- Ah... - Cô rên nhẹ, mắt nhắm chặt lại.
Anh dùng những ngón tay điêu luyện của mình và vuốt ve cô bé của cô từ bên ngoài.
Chỉ vài hành động nhỏ như vậy, thứ nước trong cô đã chảy ra, ướt thấm ra ngoài.
Anh giơ ngón tay dính thứ nước nhờn ấy lên gần mặt cô, giọng điệu trở nên quyến rũ hơn hẳn.
- Tôi đã nói gì về việc em nói đôi rất tệ nhỉ? - Anh nhếch mép cười rồi với tay lấy một viên thuồc trên bàn rồi nhét nhẹ vào miệng cô, đồng thời cũng cho cô uống một chút nước.
- Nuốt đi. - Anh nhẹ nhàng ra lệnh cho cô.
Cô ngửa nhẹ cổ, nuốt ực viên thuốc ấy xuống họng.
Bỗng anh buông tay cô ra, xoay người cô ngồi lên đùi mình, đối mặt với anh.
- Thuốc gì vậy? - Cô chau mày nhìn anh.
- Thuốc tránh thai. - Anh thản nhiên trả lời.
- Sao? - Cô ngạc nhiên thốt lên.
- Anh không...đeo? - Nói rồi cô cúi xuống, thứ to cứng, nam tính ấy trỗi dậy một cách mãnh liệt.
- Sao? Tôi thỏa mãn em rồi, giờ tới lượt em đi chứ. - Anh cười khẩy một cái đầy thích thú.
Dù gì cũng đã tới mức này, cô cũng bị anh làm tới quá hưng phấn, giờ mà dừng lại thì thật sự rất khó chịu, cô liền vạch chiếc quần lót của mình sang một bên, nhẹ nhàng đưa thứ ấy vào bên trong mình.
Mọi thứ hoàn toàn đều do cô tự chủ động, lúc đầu có thể hơi ngập ngừng, nhưng không lâu sau, cô đã tự di chuyển hông mình một cách điêu luyện, cô làm mọi thứ để có thể thỏa mãn được mình và cả anh.
Những tiếng rên tràn ngập dục vọng bao trùm cả căn phòng.
Anh đặt nhẹ tay vào hai bên hông của cô, nó đang di chuyển theo từng nhịp, một cách điêu luyện.
Không thể chịu được nữa, cô đã ra cùng với anh. Cô mệt lử, ôm chặt lấy cổ anh, tựa đầu vào ngực anh, hơi thở cũng điều hòa dần.
Thấy cô như vậy, anh quyết định để cô nằm nghỉ trên giường một lúc nữa.
Anh bước vào phòng vệ sinh, những ý nghĩ lại ập đến trong đầu anh một lần nữa.
Thứ tình cảm mà anh đang vướng mắc này thật sự rất khó chịu.
Anh muốn thử cái cảm giác thật sự yêu ai đó, nhưng anh quá bận để có thể chăm lo cho một mối tình.
Mục đích của anh hiện tại chỉ là hưởng thụ và kiếm tiền, anh không thích sự gò bó, mọi thứ nằm ngoài mục đích của anh là phiền phức.
Nhưng khi nhìn cô đang say giấc trên chiếc giường nhỏ bé ấy, suy nghĩ của anh có chút thay đổi.
Nếu em cũng có thứ tình cảm ấy giống tôi, có lẽ tôi sẽ nghiêm túc trong chuyện tình cảm này.
Nhưng nếu em không có, tôi sẽ phải loại bỏ nó ngay từ đầu, trước khi mọi việc trở nên rối bời hơn.
***
Giờ là đầu giờ chiều, nhưng anh đã đưa cô tới căn cứ của The Demons, điều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
- Sao lại đưa em tới đây? - Cô bất ngờ.
- Rồi sẽ biết. - Anh trả lời một cách thích thú.
Bước vào trong, mọi thứ đều khiến Erena cảm thấy sợ, không khí ở đây thật đáng sợ quá, những con người ở dây cũng không kém gì.
Cô ngồi xuống sofa cùng anh, đối diện cô là một cô bé, cùng với cô gái trẻ hôm trước đi cùng anh trong bữa tiệc.
Đây là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt họ, nhưng dường như không tạo được ấn tượng tốt với cô gái xinh đẹp đằng kia.
- Victor, hôm nay tới lấy phần tiền của mình mà lại đem theo một cô nàng, vậy là ý gì? - Lão cười đùa, ánh mắt nhìn về phía cô.
- Dĩ nhiên là tới lấy cả phần của cô ấy. - Anh nhếch mép cười.
Mọi người ai nấy đều rất ngạc nhiên, không ai biết rõ anh đang nói gì.
Sau khi nghe anh kể lại một cách tường tận, mọi người cũng hiểu ra, nhưnh không ai đồng ý.
- Đúng là cô ta đã giúp chúng ta, nhưng cô ta đâu có mặt trong nhóm, trong kế hoạch không có cô ta! - Mike bác bỏ ý kiến chia tiền cho Erena của anh.
- Đúng. Và việc Layla không phá được khóa đó không nằm trong kế hoạch, ai ngờ được chứ? - Josh tiếp lời.
Chỉ riêng Angela là không can dự vào cuộc tranh luận, cô đang quan sát anh, dường như cô nhận ra được điều gì đó.
Cuộc tranh luận diễn ra sôi nổi, không ai chịu ai.
Tay anh nắm chặt lại, từng đường gân nổi rõ trên đó, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn, tia thẳng về phía Mike.
- Cô ta không có phần đâu, nói vô ích. - Mike gắt gỏng lên.
Anh tức tối, rút vội khẩu súng ở sau thắt lưng ra, bật dậy chĩa thẳng nó vào Mike, anh nghiến răng thật chặt, súng cũng đã được lên đạn rất nhanh chóng.
- Vớ vẩn! - Anh cười khẩy đầy khinh bỉ.
- Không có cô ấy thì không có tiền ở đây mà chia đâu, mấy tên ăn hại các người có làm được gì? - Anh trợn mắt nhìn thẳng vào Mike, ánh mắt như chứa cả địa ngục trong đó.
Erena sợ hãi, liền bám nhẹ tay vào bắp tay anh, ánh mắt cô đang trở nên hỗn loạn, cô rất sợ, cảm tưởng có chuyện không hay sắp xảy ra.
- Victor... - Giọng cô run lên khe khẽ.
Angela vẫn ngồi yên, ánh mắt cô nhìn Ere không hề có chút thiện cảm nào, cô gái trước mặt cô, là một đối thủ nặng kí.
- Victor, cậu đang làm gì vậy? - Ông Justin giật mình, chau mày nhìn anh.
- Ông già, nói xem. Tôi đúng hay họ đúng? - Anh quay ngoắt lại, chĩa súng vào ông.
Ere sợ hơn nữa, sợ anh sẽ làm liều mà nổ súng, lúc đó chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp khi những người còn lại trong tổ chức cũng đang cầm sẵn súng trong tay, sẵn sàng chực thời cơ mà bắn anh.
Cô đứng phắt dậy, níu chặt vào bắp tay anh.
- Vic, thôi đi anh...! - Cô thốt lên trong hoảng sợ.
Ánh mắt anh bỗng nhẹ nhàng hẳn lại, lời nói của cô như một sợi dây đã kéo cánh tay anh lại ngay lúc ấy.
Anh hạ khẩu súng xuống, cũng từ từ ngồi xuống ghế nhưng thái độ bất bình vẫn còn đó.
Layla ngồi cạnh bên Angie, cô bé vô tư cười hồn nhiên.
- Chị thích Victor phải không? - Cô bé cười tít mắt chọc ghẹo cô.
- Im đi. - Cô khẽ chau mày.
- Giấu làm gì chứ? Em nhìn là biết mà! - Cô bé vẫn tiếp tục trêu ngươi cô.
- Chị kia cũng vậy. - Cô nhìn thẳng vào Ere.
Angie ngạc nhiên, trẻ con đâu biết nói dối, nó thấy gì đúng thì nó nói, vậy nên lời nói của Layla rất khó lệch đi đâu được.
Cô nheo mắt lại, ánh mắt sắc sảo nhìn Ere chằm chằm, như một sự căm thù ẩn chứa sâu trong đó.
Cô là người hôm trước. Cô sẽ cướp anh ấy khỏi tôi sao? Tôi sẽ không để yên đâu cô bé. - Cô cười thầm trong lòng, nụ cười đáng sợ ấy thật dễ gây ám ảnh.
Hai người có vẻ thân, nhưng dù thân đến đâu, cũng sẽ có lúc cãi nhau, phải không?
Cô nở nụ cười đầy bí hiểm, trong đầu như đã nảy được một ý gì đó.
Sau khi xác định được mọi chuyện, cô mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay ấm áp của anh, khuôn ngực vạm vỡ này, đang áp sát vào mặt cô.
Hai má cô đỏ ửng lên, cảm tưởng như muốn bốc hoả, thật là ngại quá.
Cô cựa quậy nhẹ nhẹ, nhầm thoát khỏi vòng tay anh để dậy chuẩn bị bữa sáng.
- Định trốn đi đâu? - Một giọng nói khàn khàn cất lên khiến cô giật bắn mình, liền ngước nhẹ mắt lên, thấy anh đã mở hé mắt ra từ khi nào.
- Em đâu có... - Cô nhẹ nhàng bào chữa, lại nằm im như lúc ban đầu.
Anh trở mình sang nằm ngửa, một tay để gối đầu, tay kia để cho cô gối.
Đôi mắt màu nâu sẫm ấy nhìn xung quanh, bỗng anh thở dài một tiếng khiến cô tò mò phải ngước mặt lên nhìn anh.
- Nơi này, quá nhỏ bé phải không? - Anh hỏi nhỏ, ánh mắt biểu lộ sự không vừa lòng.
Cô bất ngờ vì câu hỏi của anh, nhưng cũng đúng, Victor có bao giờ quen ở một nơi tồi tàn như thế này.
Nhưng anh bỗng dưng hỏi như vậy là có ý gì?
- Cũng đâu đến nỗi. - Cô nhún nhẹ vai.
- Em có biết rằng em nói dối rất tệ không? - Anh cười khẩy một cái.
Tính cách của Erena như thế nào, anh cũng đã phần nào thấu hiểu được.
Nơi này thật sự rất tồi tàn, chuyển tới nơi ở mới chẳng phải sẽ rất vui sao?
- Ý em là... ở đâu cũng được, ở bên cạnh anh là được. - Cô ngại ngùng cúi mặt xuống, miệng cười tủm tỉm trong sự e thẹn.
Anh cũng cười, nhưng là nụ cười của sự bí hiểm, đúng như tính cách của anh.
Không khí trầm mặc này lại một lần nữa xuất hiện, khiến cô càng thêm ngại.
Cô ngồi bật dậy, hai tay vuốt nhẹ mái tóc ra đằng sau.
- Em đi chuẩn bị bữa sáng đây. Anh muốn ăn gì? - Cô ngoái đầu lại nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng như một thiên thần.
- Ăn em. - Anh thản nhiên trả lời, câu trả lời rất đỗi bất ngờ ấy khiến cô giật bắn mình.
Cái vẻ mặt kia là sao, cả cái nụ cười đáng sợ ấy nữa.
Cô chưa kịp hoàn hồn, một chân chuẩn bị bước xuống dưới, nhưng tay thì đã bị anh kéo ngược lại phía sau.
Tấm thân mỏng manh của cô đè nhẹ vào cánh tay chắc khỏe của anh.
Anh đỡ cô ngồi dậy, nhưng là ngồi trong lòng anh, tấm lưng của cô gái nhỏ bé bỗng bị anh kéo vào, chạm nhẹ vào ngực anh.
Anh mỉm cười đầy ý đồ, một tay vòng lên trước người cô và khóa chặt hai cổ tay nhỏ bé của cô gái ấy bằng bàn tay to lớn của mình.
Cô hết sức ngạc nhiên, hơi thở cũng dần xuất hiện sự nồng ấm, giọng cô run lên, lắp bắp nói nên lời.
- Anh..đã nói sẽ không làm gì mà...! - Cô quay nghiêng mặt nói với anh, khuôn mặt cô lúc này, thật sự khiến anh càng thêm thích thú.
- Đó là tối qua. Bây giờ là ngày mới rồi. - Anh nhoẻn miệng cười một cái khiến cô nổi hết cả da gà.
Có khi nào anh muốn trừng phạt cô vì đêm qua đã từ chối?
Nhưng bây giờ mới là đầu ngày, chẳng phải quá sớm hay sao?!
Một tay anh giữ chặt cổ tay cô, tay kia cũng vòng ra phía trước, luồn vào áo cô, tiếp tục mân mê lên phía trên, nơi đồi núi chập chùng ấy.
- Đừng sờ mà! - Cô thét lên, khuôn mặt đỏ ửng khó giấu.
- Ai bảo em không mặc áo lót? - Anh thản nhiên thì thầm vào tai cô.
- Ai bảo em quyến rũ quá làm gì? - Anh nhếch mép cười đầy ẩn ý rồi cắn nhẹ vành tai cô, khiến cô rên lên một tiếng khe khẽ.
Thấy cô như vậy, anh càng có thêm nhã hứng để mà hành động.
Tay anh không ngừng sờ soạng phần trên của cô, nắn bóp, mân mê, phần đầu của cô cũng vì những hành động dâm dục đó của anh mà trở nên cương cứng.
- Th...thôi mà! - Cô thở hổn hển, mắt nhắm lại nhưng khẽ cau mày.
- Chẳng phải em đang thích sao? - Giọng nói khàn khàn đầy khiêu khích của anh liên tục phả vào tai cô khiến cô không ngừng suy nghĩ.
- Không phải đâu... - Cô phủ nhận một cách nhỏ nhẹ.
Bàn tay đang giữ chặt cổ tay cô, anh liền đưa nó lên cao, đồng thời dùng tay kia để mà vén chiếc áo hai dây ấy qua đầu cô, khiến cô giãy giụa không ngừng.
- V...Victor, tư thế này...xấu hổ quá! - Cô thốt lên trong sự ngượng ngùng.
Nhưng anh chẳng màng quan tâm, thay vào đó, anh liền mò tay xuống phần dưới cô, mơn trớn bên ngoài quần lót.
Hơi thở cô trở nên dồn dập hơn, lời nói cũng dần lạc đi.
- Ah... - Cô rên nhẹ, mắt nhắm chặt lại.
Anh dùng những ngón tay điêu luyện của mình và vuốt ve cô bé của cô từ bên ngoài.
Chỉ vài hành động nhỏ như vậy, thứ nước trong cô đã chảy ra, ướt thấm ra ngoài.
Anh giơ ngón tay dính thứ nước nhờn ấy lên gần mặt cô, giọng điệu trở nên quyến rũ hơn hẳn.
- Tôi đã nói gì về việc em nói đôi rất tệ nhỉ? - Anh nhếch mép cười rồi với tay lấy một viên thuồc trên bàn rồi nhét nhẹ vào miệng cô, đồng thời cũng cho cô uống một chút nước.
- Nuốt đi. - Anh nhẹ nhàng ra lệnh cho cô.
Cô ngửa nhẹ cổ, nuốt ực viên thuốc ấy xuống họng.
Bỗng anh buông tay cô ra, xoay người cô ngồi lên đùi mình, đối mặt với anh.
- Thuốc gì vậy? - Cô chau mày nhìn anh.
- Thuốc tránh thai. - Anh thản nhiên trả lời.
- Sao? - Cô ngạc nhiên thốt lên.
- Anh không...đeo? - Nói rồi cô cúi xuống, thứ to cứng, nam tính ấy trỗi dậy một cách mãnh liệt.
- Sao? Tôi thỏa mãn em rồi, giờ tới lượt em đi chứ. - Anh cười khẩy một cái đầy thích thú.
Dù gì cũng đã tới mức này, cô cũng bị anh làm tới quá hưng phấn, giờ mà dừng lại thì thật sự rất khó chịu, cô liền vạch chiếc quần lót của mình sang một bên, nhẹ nhàng đưa thứ ấy vào bên trong mình.
Mọi thứ hoàn toàn đều do cô tự chủ động, lúc đầu có thể hơi ngập ngừng, nhưng không lâu sau, cô đã tự di chuyển hông mình một cách điêu luyện, cô làm mọi thứ để có thể thỏa mãn được mình và cả anh.
Những tiếng rên tràn ngập dục vọng bao trùm cả căn phòng.
Anh đặt nhẹ tay vào hai bên hông của cô, nó đang di chuyển theo từng nhịp, một cách điêu luyện.
Không thể chịu được nữa, cô đã ra cùng với anh. Cô mệt lử, ôm chặt lấy cổ anh, tựa đầu vào ngực anh, hơi thở cũng điều hòa dần.
Thấy cô như vậy, anh quyết định để cô nằm nghỉ trên giường một lúc nữa.
Anh bước vào phòng vệ sinh, những ý nghĩ lại ập đến trong đầu anh một lần nữa.
Thứ tình cảm mà anh đang vướng mắc này thật sự rất khó chịu.
Anh muốn thử cái cảm giác thật sự yêu ai đó, nhưng anh quá bận để có thể chăm lo cho một mối tình.
Mục đích của anh hiện tại chỉ là hưởng thụ và kiếm tiền, anh không thích sự gò bó, mọi thứ nằm ngoài mục đích của anh là phiền phức.
Nhưng khi nhìn cô đang say giấc trên chiếc giường nhỏ bé ấy, suy nghĩ của anh có chút thay đổi.
Nếu em cũng có thứ tình cảm ấy giống tôi, có lẽ tôi sẽ nghiêm túc trong chuyện tình cảm này.
Nhưng nếu em không có, tôi sẽ phải loại bỏ nó ngay từ đầu, trước khi mọi việc trở nên rối bời hơn.
***
Giờ là đầu giờ chiều, nhưng anh đã đưa cô tới căn cứ của The Demons, điều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
- Sao lại đưa em tới đây? - Cô bất ngờ.
- Rồi sẽ biết. - Anh trả lời một cách thích thú.
Bước vào trong, mọi thứ đều khiến Erena cảm thấy sợ, không khí ở đây thật đáng sợ quá, những con người ở dây cũng không kém gì.
Cô ngồi xuống sofa cùng anh, đối diện cô là một cô bé, cùng với cô gái trẻ hôm trước đi cùng anh trong bữa tiệc.
Đây là lần đầu tiên cô chính thức gặp mặt họ, nhưng dường như không tạo được ấn tượng tốt với cô gái xinh đẹp đằng kia.
- Victor, hôm nay tới lấy phần tiền của mình mà lại đem theo một cô nàng, vậy là ý gì? - Lão cười đùa, ánh mắt nhìn về phía cô.
- Dĩ nhiên là tới lấy cả phần của cô ấy. - Anh nhếch mép cười.
Mọi người ai nấy đều rất ngạc nhiên, không ai biết rõ anh đang nói gì.
Sau khi nghe anh kể lại một cách tường tận, mọi người cũng hiểu ra, nhưnh không ai đồng ý.
- Đúng là cô ta đã giúp chúng ta, nhưng cô ta đâu có mặt trong nhóm, trong kế hoạch không có cô ta! - Mike bác bỏ ý kiến chia tiền cho Erena của anh.
- Đúng. Và việc Layla không phá được khóa đó không nằm trong kế hoạch, ai ngờ được chứ? - Josh tiếp lời.
Chỉ riêng Angela là không can dự vào cuộc tranh luận, cô đang quan sát anh, dường như cô nhận ra được điều gì đó.
Cuộc tranh luận diễn ra sôi nổi, không ai chịu ai.
Tay anh nắm chặt lại, từng đường gân nổi rõ trên đó, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn, tia thẳng về phía Mike.
- Cô ta không có phần đâu, nói vô ích. - Mike gắt gỏng lên.
Anh tức tối, rút vội khẩu súng ở sau thắt lưng ra, bật dậy chĩa thẳng nó vào Mike, anh nghiến răng thật chặt, súng cũng đã được lên đạn rất nhanh chóng.
- Vớ vẩn! - Anh cười khẩy đầy khinh bỉ.
- Không có cô ấy thì không có tiền ở đây mà chia đâu, mấy tên ăn hại các người có làm được gì? - Anh trợn mắt nhìn thẳng vào Mike, ánh mắt như chứa cả địa ngục trong đó.
Erena sợ hãi, liền bám nhẹ tay vào bắp tay anh, ánh mắt cô đang trở nên hỗn loạn, cô rất sợ, cảm tưởng có chuyện không hay sắp xảy ra.
- Victor... - Giọng cô run lên khe khẽ.
Angela vẫn ngồi yên, ánh mắt cô nhìn Ere không hề có chút thiện cảm nào, cô gái trước mặt cô, là một đối thủ nặng kí.
- Victor, cậu đang làm gì vậy? - Ông Justin giật mình, chau mày nhìn anh.
- Ông già, nói xem. Tôi đúng hay họ đúng? - Anh quay ngoắt lại, chĩa súng vào ông.
Ere sợ hơn nữa, sợ anh sẽ làm liều mà nổ súng, lúc đó chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp khi những người còn lại trong tổ chức cũng đang cầm sẵn súng trong tay, sẵn sàng chực thời cơ mà bắn anh.
Cô đứng phắt dậy, níu chặt vào bắp tay anh.
- Vic, thôi đi anh...! - Cô thốt lên trong hoảng sợ.
Ánh mắt anh bỗng nhẹ nhàng hẳn lại, lời nói của cô như một sợi dây đã kéo cánh tay anh lại ngay lúc ấy.
Anh hạ khẩu súng xuống, cũng từ từ ngồi xuống ghế nhưng thái độ bất bình vẫn còn đó.
Layla ngồi cạnh bên Angie, cô bé vô tư cười hồn nhiên.
- Chị thích Victor phải không? - Cô bé cười tít mắt chọc ghẹo cô.
- Im đi. - Cô khẽ chau mày.
- Giấu làm gì chứ? Em nhìn là biết mà! - Cô bé vẫn tiếp tục trêu ngươi cô.
- Chị kia cũng vậy. - Cô nhìn thẳng vào Ere.
Angie ngạc nhiên, trẻ con đâu biết nói dối, nó thấy gì đúng thì nó nói, vậy nên lời nói của Layla rất khó lệch đi đâu được.
Cô nheo mắt lại, ánh mắt sắc sảo nhìn Ere chằm chằm, như một sự căm thù ẩn chứa sâu trong đó.
Cô là người hôm trước. Cô sẽ cướp anh ấy khỏi tôi sao? Tôi sẽ không để yên đâu cô bé. - Cô cười thầm trong lòng, nụ cười đáng sợ ấy thật dễ gây ám ảnh.
Hai người có vẻ thân, nhưng dù thân đến đâu, cũng sẽ có lúc cãi nhau, phải không?
Cô nở nụ cười đầy bí hiểm, trong đầu như đã nảy được một ý gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.