[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu (18+)
Chương 84: Lo lắng
Nhan_Trann
17/09/2019
- S... Sao con lại ở đây? Đi đi, con bận lắm mà...! - Ông cố gắng ngồi dậy, tay xua xua như có ý đuổi anh.
- Bận gì nữa chứ?! - Anh quát nhẹ ông, đồng thời để ông nằm yên xuống giường.
- Ông còn định giấu đến bao giờ nữa? Tôi biết cả rồi. - Anh chau mày với vẻ tức giận nhưng trong lòng lại như thắt lại, cảm xúc được dâng lên cao nhưng bị anh cố ý đè nén xuống.
Ánh mắt ông trở nên đáng thương, ông không biết phải nói với anh thế nào nữa.
- Sao hôm trước vẫn không nói gì cho tôi? - Anh cất ngữ điệu lạnh lùng, nhưng vẫn thật đau lòng.
- Ừm thì... bố không muốn làm phiền con... - Ông lúng túng trước câu hỏi của anh, giọng điệu trở nên run rẩy.
- Con còn phải lo công việc, và lo cả cho bạn gái con nữa mà! - Trên môi ông chợt nở một nụ cười, một nụ cười gượng gạo như để lừa anh rằng ông vẫn ổn.
Nhìn nụ cười đầy giả tạo đó của ông, trong lòng anh lại dấy lên những nỗi đau, càng thấm thía sự tồi tệ của mình.
- Đến giờ thì những thứ đó quan trọng hay sao?! - Anh quát lên, nhưng rồi cũng nén lại khi nhận ra mọi người xung quanh đang dần chú ý.
Anh kéo ghế và ngồi xuống bên cạnh giường của ông, giữa hai người lại là một bầu không khí nặng nề, im phăng phắc.
____
Erena không biết phải đi đâu, nên đi bộ loanh quanh các khu phố, tay xách một chiếc vali khá cồng kềnh. Cô quyết định bỏ lại hết tất cả những gì thuộc về anh, hay những thứ anh đã mua cho cô. Nên trên người cô lúc này là tiền mà mình kiếm được từ những nhiệm vụ cùng với Unknown, những bộ quần áo mà cô tự tay mua.
Cô tìm được một căn hộ cho thuê thuộc một chung cư mini, căn hộ không quá to, nằm ở tầng 5, chỉ có một phòng ngủ, một phòng tắm và nhà bếp liền phòng khách, đồ nội thất cơ bản đã có sẵn, phù hợp cho một người.
Erena quyết định thuê nó, một căn hộ nhỏ nằm cách căn biệt thự của Victor chừng 3 dãy phố.
Sau khi dỡ đồ ra, sắp xếp lại mọi thứ trong căn hộ của mình, Erena lập tức ngồi thụp xuống chiếc giường đơn mà thở phào.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, vậy là cô đã quyết định thật rồi, đã lựa chọn con đường rời bỏ anh rồi. Erena khẽ gật đầu, thầm cảm thấy như đây là một quyết định đúng đắn, nhưng trong lòng lại không cảm thấy thoải mái, có chút gì đó khó chịu, quyết định này có thật sự là điều cô muốn hay không?
Lưng cô mỏi rã rời, liền ngả người nằm xuống chiếc giường đơn, mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh của người đàn ông ấy.
Erena nhắm nghiền mắt vào, muốn gạt phăng suy nghĩ ấy đi nhưng không thể, cô vẫn cứ nghĩ về anh, không biết giờ này anh đang làm gì, đã ăn gì chưa,...?
Cô đang nhớ anh, thật sự rất nhớ anh..
Erena ngồi bật dậy, bụng cũng bắt đầu kêu đói, cô liền ra ngoài mua chút gì đó ăn, đồng thời cũng muốn đi dạo cho thảnh thơi, hít thở chút không khí trời cho đỡ bí bách.
Từng bước chân dạo trên con phố đông người, nhưng trong lòng cô lại thật cô đơn, thật sự rất trống vắng. Cô muốn được nhắn tin hỏi thăm anh quá.. nhưng đâu có thể được nữa. Erena lắc đầu lìa lịa, như muốn gạt bỏ ngay cái suy nghĩ viển vông ấy ra khỏi đầu mình.
Cô bước chân vào một siêu thị mini gần căn hộ của mình, tìm vài món đồ bỏ tạm vào bụng như bánh mì, bơ và một vài vật dụng cho ngôi nhà mới.
Sau khi lượn lờ vài vòng trong siêu thị, cô quyết định vòng ra quầy thu ngân để tính tiền. Tuy nhiên, ánh mắt của cô đã dừng lại ở người đàn ông đứng ở quầy thu ngân ấy, bất giác Erena khẽ chau mày, nhìn người đàn ông này thật sự rất quen...
- Của quý khách hết 20 đô. - Người đàn ông nói rồi cho những món đồ của cô vào những chiếc túi bóng, mắt lúc này mới ngước lên nhìn cô.
Anh ta cũng bất chợt chau mày khi nhìn thấy Erena cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy, mới đầu còn định hỏi cô sao lại nhìn mình như vậy, nhưng lát sau anh cũng có cảm giác gì đó..
- Hình như... chúng ta đã gặp ở đâu rồi thì phải? - Người đàn ông hơi nghiêng đầu, cất giọng hỏi cô.
- Tôi cũng thấy anh có hơi quen.. - Câu trả lời của Erena có phần hơi mập mờ, cô dường như vẫn chưa thể nhận ra anh ta.
- Anh tên gì? - Cô hỏi thêm với vẻ hoài nghi.
- Mark. - Anh ta đáp lại, bất chợt lại mở to mắt ra và chỉ thẳng tay vào cô như đã nhận ra gì đó.
- Cô... cô là cô gái mà tôi đã gặp ở quán bar hồi ấy phải không?! Erena phải không nhỉ?! - Lời nói của anh lập tức thể hiện sự bất ngờ.
Lúc này Erena cũng đã nhớ lại, đúng là Mark rồi, 6 năm trước, giữa họ đã từng có một sai lầm trong chớp nhoáng, cả hai cùng say khi cùng nhau trò chuyện trong quán bar. Nhưng ngay sau đó, cô cũng gặp lại anh trong một cửa hàng tạp hóa nhỏ hơn bây giờ, anh thậm chí còn mời cô đến chỗ anh làm khi biết cô thất nghiệp nữa.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó...
Cô đã không gặp lại anh kể từ lần Victor tới và đuổi theo anh, dáng vẻ của Victor lúc đó như muốn giết anh... vậy sao lúc này anh vẫn có thể...?
- Phải rồi... tôi nhớ ra rồi! - Cô vô cùng bất ngờ nhưng giọng điệu lại có phần ngại ngùng, cô biết phải đối mặt với anh thế nào sau chuyện của Victor đây...?
- Không ngờ là có thể được gặp lại cô cơ đấy! - Anh cười thật tươi, nhưng nụ cười ấy lại dịu xuống khi anh bắt gặp vẻ mặt trĩu xuống ấy của Erena.
- Cô không sao chứ? - Anh nhướn mày khẽ hỏi.
- À... không sao! Nhưng... chuyện ngày hôm đó... - Erena ngước đôi mắt đầy vẻ bối rối ấy lên mà nhìn anh.
Mark suy nghĩ một hồi, nhưng rồi lại nở một nụ cười rất tươi ở trên môi, giống như anh chẳng thèm bận tâm tới chuyện đó.
- À! Cái cậu con trai mà cô quen đó ấy hả? Sau cái lúc cậu ta đuổi kịp tôi thì cả hai mới phát hiện ra là hiểu nhầm nhau! - Mark gãi tai cười trừ.
- Vậy sao lúc đó anh lại chạy đi? - Erena chau mày đầy khó hiểu.
- Tại trước đó có nợ tiền vài người, tôi tưởng cậu ta tới đòi tiền tôi. - Mark cười cho qua.
Nhìn dáng vẻ anh ta lúc này thật nực cười khiến cô cũng bất giác mà bật cười theo. Vậy nghĩa là Victor vẫn chưa làm hại gì anh ta, thật may quá.
- Sao? Vậy đến bây giờ thì cô đã có việc làm chưa? - Mark vừa có ý hỏi vừa có ý trêu cô, nhưng thấy vẻ mặt đó, anh cũng như đoán được câu trả lời.
Erena không trả lời, một phần cô thấy ngại vì bản thân cũng không hay làm việc ở ngoài nhiều, hơn nữa nếu có làm thì cũng chỉ được một hai buổi đầu rồi lại có chuyện, nên hiện tại cô cũng chưa quyết định nổi cho mình một công việc.
- Thôi, bây giờ tôi phải đi có việc rồi, cho tôi gửi tiền. - Erena nói rồi cười rất tươi, đưa tiền cho anh rồi xách lấy những chiếc túi bóng.
- Gặp lại được anh, tôi rất vui. - Cô nói rồi ra khỏi siêu thị, bỏ lại đó một người đàn ông cứ dán mắt vào cô mãi không thôi, dù là 6 năm trước hay bây giờ, vẻ đẹp của Erena vẫn luôn khiến Mark phải chú ý tới rất nhiều.
____
Tường Vy nằm dài trên chiếc giường rộng lớn và êm ấm, mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng thì như nổi bão, mọi thứ thật sự rất hỗn độn, cô còn chẳng thể khóc được nữa...
Cuộc nói chuyện với bố cô thì cũng đã diễn ra rồi, những điều cô cần biết, giờ cũng đã biết cả rồi. Thế nhưng... còn Alpha...? Anh bây giờ đang thế nào rồi? Đêm hôm qua mọi thứ thật tồi tệ..
Cô ngồi bật dậy, trong lòng nơm nớp lo âu, bụng cô kêu lên òng ọc do chưa ăn tối, nhưng cô còn chẳng thèm bận tâm, bây giờ cô chỉ nghĩ đến mỗi anh.
Tường Vy nhanh chân chạy xuống tầng, bác Lâm cũng đã dọn hết món lên bàn ăn, ông Thạch thì ngồi trên bàn như chờ cô. Thấy cô con gái chạy xuống, ông liền vẫy tay gọi cô.
- Vivi! Vào ăn cơm đi con! - Ông cất giọng ấm áp.
Tuy nhiên, cô chỉ quay mặt sang nhìn ông chứ chẳng hề có ý định sẽ bước vào nhà bếp.
- Vivi? - Ông cất tiếng hỏi lại khi thấy cô đứng đó.
- Con phải đi gặp anh ấy. - Cô giương đôi mắt to tròn ấy lên mà nhìn ông.
Phúc Thạch lập tức chau mày, ông biết cô đang nói đến ai, trong lòng liền dấy lên những tức giận.
- Vivi, không được! - Ông quát lên, hai mắt trợn lên đầy tức giận.
- Ba cáu gì chứ?! Nếu không phải vì ba độc ác, làm anh ấy ra tới mức vậy thì con có phải chạy tới thăm anh ấy không?! - Tường Vy lập tức phản bác lại gay gắt, với tính tình bướng bỉnh của mình, mấy lúc thế này thật quá quen thuộc.
- Nhưng tại sao con cứ phải cắm đầu vào nó?! - Ông lớn tiếng, từng đường nét trên gương mặt đều thể hiện lên sự giận giữ.
- Vì con yêu anh ấy! - Cô vẫn tiếp tục cãi lại.
Nghe câu nói đó thốt ra từ miệng cô, ông thầm cảm thấy đau lòng. Cô có thể yêu bất kì ai cô muốn, nhưng Alpha thì không được, một con người như vậy làm gì có tương lai.
- Con thì biết gì về yêu với đương mà nói?! - Ông gằn giọng.
- Được rồi, không phải là yêu, nhưng con rất thích, rất rất thích anh ấy, và chỉ muốn ở bên anh ấy thôi, ba đã vui chưa? - Cô nói rồi quay lưng bỏ đi.
- Vivi! - Ông lớn tiếng đuổi theo cô ra ngoài.
- Vivi! - Ông kéo tay cô lại, nhưng cô lại gạt ra.
- Tối thế này con biết ở đâu mà đi?! - Ông hỏi với vẻ lo lắng, bối rối.
- Không biết thì con nhờ Victor! - Cô nói với vẻ bướng bỉnh.
Nghe thấy cái tên ấy, Phúc Thạch chẳng thể nào yên tâm nổi, mọi sự đến mức này cũng là một tay hắn ta gây ra. Ông nghiến răng thật chặt, bất chợt lại hạ giọng xuống với cô con gái bướng bỉnh.
- Để ba đưa con đi.
Nghe câu nói này của ông, Tường Vy có phần ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trở nên hí hửng.
____
Cả căn cứ được một phen nhốn nháo, khi có tiếng bước chân vọng từ cầu thang xuống, họ đinh ninh là ông chủ, nhưng đôi chân đầu tiên đặt xuống nền nhà của căn cứ lại là một đôi chân thon gọn, đi một đôi guốc cao gót tầm 7 phân, bận trên người một chiếc váy hàng hiệu.
Người bước xuống phía sau mới là ông Phúc Thạch, mọi người nhìn thấy khẽ cúi đầu chào ông, nhưng nhìn cô gái kia, họ bất ngờ đến nỗi bất động.
Ông chỉ tay về hướng căn phòng nằm cuối dãy, cô khẽ bước về phía đó, từng bước, từng bước thật nhẹ nhàng.
Alpha nằm quay mặt vào trong tường, hai mắt nhắm lại, lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng anh nghe thấy tiếng bước chân ngày một rõ.
Cánh cửa phòng anh được mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong căn phòng tối đen như mực.
- Tôi bảo tôi chưa muốn ăn. - Giọng anh cất lên có phần yếu ớt, lâu lâu mới được nghe cái giọng này, Tường Vy bất giác bật cười vì sung sướng.
- Anh không ăn thì sao khỏe được? - Cô cất giọng nhẹ nhàng đáp lại câu nói ấy.
Alpha giật mình, cái giọng này...
Anh quay mặt lại, cố chống tay ngồi dậy nhưng sức khỏe lại không cho phép, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cô gái đang đứng ở đó.
- T... tiểu thư...? - Anh lắp bắp, giọng run lên yếu ớt.
- Bận gì nữa chứ?! - Anh quát nhẹ ông, đồng thời để ông nằm yên xuống giường.
- Ông còn định giấu đến bao giờ nữa? Tôi biết cả rồi. - Anh chau mày với vẻ tức giận nhưng trong lòng lại như thắt lại, cảm xúc được dâng lên cao nhưng bị anh cố ý đè nén xuống.
Ánh mắt ông trở nên đáng thương, ông không biết phải nói với anh thế nào nữa.
- Sao hôm trước vẫn không nói gì cho tôi? - Anh cất ngữ điệu lạnh lùng, nhưng vẫn thật đau lòng.
- Ừm thì... bố không muốn làm phiền con... - Ông lúng túng trước câu hỏi của anh, giọng điệu trở nên run rẩy.
- Con còn phải lo công việc, và lo cả cho bạn gái con nữa mà! - Trên môi ông chợt nở một nụ cười, một nụ cười gượng gạo như để lừa anh rằng ông vẫn ổn.
Nhìn nụ cười đầy giả tạo đó của ông, trong lòng anh lại dấy lên những nỗi đau, càng thấm thía sự tồi tệ của mình.
- Đến giờ thì những thứ đó quan trọng hay sao?! - Anh quát lên, nhưng rồi cũng nén lại khi nhận ra mọi người xung quanh đang dần chú ý.
Anh kéo ghế và ngồi xuống bên cạnh giường của ông, giữa hai người lại là một bầu không khí nặng nề, im phăng phắc.
____
Erena không biết phải đi đâu, nên đi bộ loanh quanh các khu phố, tay xách một chiếc vali khá cồng kềnh. Cô quyết định bỏ lại hết tất cả những gì thuộc về anh, hay những thứ anh đã mua cho cô. Nên trên người cô lúc này là tiền mà mình kiếm được từ những nhiệm vụ cùng với Unknown, những bộ quần áo mà cô tự tay mua.
Cô tìm được một căn hộ cho thuê thuộc một chung cư mini, căn hộ không quá to, nằm ở tầng 5, chỉ có một phòng ngủ, một phòng tắm và nhà bếp liền phòng khách, đồ nội thất cơ bản đã có sẵn, phù hợp cho một người.
Erena quyết định thuê nó, một căn hộ nhỏ nằm cách căn biệt thự của Victor chừng 3 dãy phố.
Sau khi dỡ đồ ra, sắp xếp lại mọi thứ trong căn hộ của mình, Erena lập tức ngồi thụp xuống chiếc giường đơn mà thở phào.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, vậy là cô đã quyết định thật rồi, đã lựa chọn con đường rời bỏ anh rồi. Erena khẽ gật đầu, thầm cảm thấy như đây là một quyết định đúng đắn, nhưng trong lòng lại không cảm thấy thoải mái, có chút gì đó khó chịu, quyết định này có thật sự là điều cô muốn hay không?
Lưng cô mỏi rã rời, liền ngả người nằm xuống chiếc giường đơn, mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh của người đàn ông ấy.
Erena nhắm nghiền mắt vào, muốn gạt phăng suy nghĩ ấy đi nhưng không thể, cô vẫn cứ nghĩ về anh, không biết giờ này anh đang làm gì, đã ăn gì chưa,...?
Cô đang nhớ anh, thật sự rất nhớ anh..
Erena ngồi bật dậy, bụng cũng bắt đầu kêu đói, cô liền ra ngoài mua chút gì đó ăn, đồng thời cũng muốn đi dạo cho thảnh thơi, hít thở chút không khí trời cho đỡ bí bách.
Từng bước chân dạo trên con phố đông người, nhưng trong lòng cô lại thật cô đơn, thật sự rất trống vắng. Cô muốn được nhắn tin hỏi thăm anh quá.. nhưng đâu có thể được nữa. Erena lắc đầu lìa lịa, như muốn gạt bỏ ngay cái suy nghĩ viển vông ấy ra khỏi đầu mình.
Cô bước chân vào một siêu thị mini gần căn hộ của mình, tìm vài món đồ bỏ tạm vào bụng như bánh mì, bơ và một vài vật dụng cho ngôi nhà mới.
Sau khi lượn lờ vài vòng trong siêu thị, cô quyết định vòng ra quầy thu ngân để tính tiền. Tuy nhiên, ánh mắt của cô đã dừng lại ở người đàn ông đứng ở quầy thu ngân ấy, bất giác Erena khẽ chau mày, nhìn người đàn ông này thật sự rất quen...
- Của quý khách hết 20 đô. - Người đàn ông nói rồi cho những món đồ của cô vào những chiếc túi bóng, mắt lúc này mới ngước lên nhìn cô.
Anh ta cũng bất chợt chau mày khi nhìn thấy Erena cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy, mới đầu còn định hỏi cô sao lại nhìn mình như vậy, nhưng lát sau anh cũng có cảm giác gì đó..
- Hình như... chúng ta đã gặp ở đâu rồi thì phải? - Người đàn ông hơi nghiêng đầu, cất giọng hỏi cô.
- Tôi cũng thấy anh có hơi quen.. - Câu trả lời của Erena có phần hơi mập mờ, cô dường như vẫn chưa thể nhận ra anh ta.
- Anh tên gì? - Cô hỏi thêm với vẻ hoài nghi.
- Mark. - Anh ta đáp lại, bất chợt lại mở to mắt ra và chỉ thẳng tay vào cô như đã nhận ra gì đó.
- Cô... cô là cô gái mà tôi đã gặp ở quán bar hồi ấy phải không?! Erena phải không nhỉ?! - Lời nói của anh lập tức thể hiện sự bất ngờ.
Lúc này Erena cũng đã nhớ lại, đúng là Mark rồi, 6 năm trước, giữa họ đã từng có một sai lầm trong chớp nhoáng, cả hai cùng say khi cùng nhau trò chuyện trong quán bar. Nhưng ngay sau đó, cô cũng gặp lại anh trong một cửa hàng tạp hóa nhỏ hơn bây giờ, anh thậm chí còn mời cô đến chỗ anh làm khi biết cô thất nghiệp nữa.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó...
Cô đã không gặp lại anh kể từ lần Victor tới và đuổi theo anh, dáng vẻ của Victor lúc đó như muốn giết anh... vậy sao lúc này anh vẫn có thể...?
- Phải rồi... tôi nhớ ra rồi! - Cô vô cùng bất ngờ nhưng giọng điệu lại có phần ngại ngùng, cô biết phải đối mặt với anh thế nào sau chuyện của Victor đây...?
- Không ngờ là có thể được gặp lại cô cơ đấy! - Anh cười thật tươi, nhưng nụ cười ấy lại dịu xuống khi anh bắt gặp vẻ mặt trĩu xuống ấy của Erena.
- Cô không sao chứ? - Anh nhướn mày khẽ hỏi.
- À... không sao! Nhưng... chuyện ngày hôm đó... - Erena ngước đôi mắt đầy vẻ bối rối ấy lên mà nhìn anh.
Mark suy nghĩ một hồi, nhưng rồi lại nở một nụ cười rất tươi ở trên môi, giống như anh chẳng thèm bận tâm tới chuyện đó.
- À! Cái cậu con trai mà cô quen đó ấy hả? Sau cái lúc cậu ta đuổi kịp tôi thì cả hai mới phát hiện ra là hiểu nhầm nhau! - Mark gãi tai cười trừ.
- Vậy sao lúc đó anh lại chạy đi? - Erena chau mày đầy khó hiểu.
- Tại trước đó có nợ tiền vài người, tôi tưởng cậu ta tới đòi tiền tôi. - Mark cười cho qua.
Nhìn dáng vẻ anh ta lúc này thật nực cười khiến cô cũng bất giác mà bật cười theo. Vậy nghĩa là Victor vẫn chưa làm hại gì anh ta, thật may quá.
- Sao? Vậy đến bây giờ thì cô đã có việc làm chưa? - Mark vừa có ý hỏi vừa có ý trêu cô, nhưng thấy vẻ mặt đó, anh cũng như đoán được câu trả lời.
Erena không trả lời, một phần cô thấy ngại vì bản thân cũng không hay làm việc ở ngoài nhiều, hơn nữa nếu có làm thì cũng chỉ được một hai buổi đầu rồi lại có chuyện, nên hiện tại cô cũng chưa quyết định nổi cho mình một công việc.
- Thôi, bây giờ tôi phải đi có việc rồi, cho tôi gửi tiền. - Erena nói rồi cười rất tươi, đưa tiền cho anh rồi xách lấy những chiếc túi bóng.
- Gặp lại được anh, tôi rất vui. - Cô nói rồi ra khỏi siêu thị, bỏ lại đó một người đàn ông cứ dán mắt vào cô mãi không thôi, dù là 6 năm trước hay bây giờ, vẻ đẹp của Erena vẫn luôn khiến Mark phải chú ý tới rất nhiều.
____
Tường Vy nằm dài trên chiếc giường rộng lớn và êm ấm, mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng thì như nổi bão, mọi thứ thật sự rất hỗn độn, cô còn chẳng thể khóc được nữa...
Cuộc nói chuyện với bố cô thì cũng đã diễn ra rồi, những điều cô cần biết, giờ cũng đã biết cả rồi. Thế nhưng... còn Alpha...? Anh bây giờ đang thế nào rồi? Đêm hôm qua mọi thứ thật tồi tệ..
Cô ngồi bật dậy, trong lòng nơm nớp lo âu, bụng cô kêu lên òng ọc do chưa ăn tối, nhưng cô còn chẳng thèm bận tâm, bây giờ cô chỉ nghĩ đến mỗi anh.
Tường Vy nhanh chân chạy xuống tầng, bác Lâm cũng đã dọn hết món lên bàn ăn, ông Thạch thì ngồi trên bàn như chờ cô. Thấy cô con gái chạy xuống, ông liền vẫy tay gọi cô.
- Vivi! Vào ăn cơm đi con! - Ông cất giọng ấm áp.
Tuy nhiên, cô chỉ quay mặt sang nhìn ông chứ chẳng hề có ý định sẽ bước vào nhà bếp.
- Vivi? - Ông cất tiếng hỏi lại khi thấy cô đứng đó.
- Con phải đi gặp anh ấy. - Cô giương đôi mắt to tròn ấy lên mà nhìn ông.
Phúc Thạch lập tức chau mày, ông biết cô đang nói đến ai, trong lòng liền dấy lên những tức giận.
- Vivi, không được! - Ông quát lên, hai mắt trợn lên đầy tức giận.
- Ba cáu gì chứ?! Nếu không phải vì ba độc ác, làm anh ấy ra tới mức vậy thì con có phải chạy tới thăm anh ấy không?! - Tường Vy lập tức phản bác lại gay gắt, với tính tình bướng bỉnh của mình, mấy lúc thế này thật quá quen thuộc.
- Nhưng tại sao con cứ phải cắm đầu vào nó?! - Ông lớn tiếng, từng đường nét trên gương mặt đều thể hiện lên sự giận giữ.
- Vì con yêu anh ấy! - Cô vẫn tiếp tục cãi lại.
Nghe câu nói đó thốt ra từ miệng cô, ông thầm cảm thấy đau lòng. Cô có thể yêu bất kì ai cô muốn, nhưng Alpha thì không được, một con người như vậy làm gì có tương lai.
- Con thì biết gì về yêu với đương mà nói?! - Ông gằn giọng.
- Được rồi, không phải là yêu, nhưng con rất thích, rất rất thích anh ấy, và chỉ muốn ở bên anh ấy thôi, ba đã vui chưa? - Cô nói rồi quay lưng bỏ đi.
- Vivi! - Ông lớn tiếng đuổi theo cô ra ngoài.
- Vivi! - Ông kéo tay cô lại, nhưng cô lại gạt ra.
- Tối thế này con biết ở đâu mà đi?! - Ông hỏi với vẻ lo lắng, bối rối.
- Không biết thì con nhờ Victor! - Cô nói với vẻ bướng bỉnh.
Nghe thấy cái tên ấy, Phúc Thạch chẳng thể nào yên tâm nổi, mọi sự đến mức này cũng là một tay hắn ta gây ra. Ông nghiến răng thật chặt, bất chợt lại hạ giọng xuống với cô con gái bướng bỉnh.
- Để ba đưa con đi.
Nghe câu nói này của ông, Tường Vy có phần ngạc nhiên, nhưng rồi cũng trở nên hí hửng.
____
Cả căn cứ được một phen nhốn nháo, khi có tiếng bước chân vọng từ cầu thang xuống, họ đinh ninh là ông chủ, nhưng đôi chân đầu tiên đặt xuống nền nhà của căn cứ lại là một đôi chân thon gọn, đi một đôi guốc cao gót tầm 7 phân, bận trên người một chiếc váy hàng hiệu.
Người bước xuống phía sau mới là ông Phúc Thạch, mọi người nhìn thấy khẽ cúi đầu chào ông, nhưng nhìn cô gái kia, họ bất ngờ đến nỗi bất động.
Ông chỉ tay về hướng căn phòng nằm cuối dãy, cô khẽ bước về phía đó, từng bước, từng bước thật nhẹ nhàng.
Alpha nằm quay mặt vào trong tường, hai mắt nhắm lại, lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng anh nghe thấy tiếng bước chân ngày một rõ.
Cánh cửa phòng anh được mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong căn phòng tối đen như mực.
- Tôi bảo tôi chưa muốn ăn. - Giọng anh cất lên có phần yếu ớt, lâu lâu mới được nghe cái giọng này, Tường Vy bất giác bật cười vì sung sướng.
- Anh không ăn thì sao khỏe được? - Cô cất giọng nhẹ nhàng đáp lại câu nói ấy.
Alpha giật mình, cái giọng này...
Anh quay mặt lại, cố chống tay ngồi dậy nhưng sức khỏe lại không cho phép, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn cô gái đang đứng ở đó.
- T... tiểu thư...? - Anh lắp bắp, giọng run lên yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.