Chương 38:
Tuyết Li
15/04/2024
Bên trong thật lạnh lẽo, Hạ Dao bật đèn, nghiêm túc đóng cửa lại, còn ấn khóa trái.
Cô thay giày, bỏ cặp xách xuống rồi trở về phòng ngủ, cô lục lọi, tìm kiếm tai nghe trong ngăn kéo, sau đó cô lại cắm tay nghe vào điện thoại di động.
Phòng của cô được trang trí tỉ mỉ với tông màu dịu dàng, một số vật nhỏ đáng yêu được bày trí trên mặt bàn, cửa sổ đặt một số hoa tulip chưa nở.
Hạ Dao mở wechat, cô nhìn hình đại diện.
Là bức ảnh nửa người của một chàng trai cúi đầu ngược sáng, sau lưng là một tòa nhà, ngày hôm đó anh cùng cô đi chơi ở bên ngoài, sau đó tiện tay chụp lại, thế nhưng lại rất đẹp.
Hạ Dao nhịn không được mà mở ảnh đại diện ra, trên mặt anh có bóng người, nhìn không rõ ngũ quan.
Nhưng cô nhớ rõ quần áo mà anh mặc vào ngày hôm đó, áo sơ mi nửa tay rộng thùng thình, quần jeans thẳng màu sáng và giày thể thao, trên đầu có một chiếc mũ màu xám trắng, cảm giác vừa gọn gàng cũng vừa sạch sẽ.
Người thiếu niên đi bên cạnh cô, cứng rắn so với cô, anh cao hơn cô một đoạn, lúc anh cùng cô xếp hàng mua bánh ngọt, bên cạnh có rất nhiều nữ sinh ăn mặc đẹp mắt, các cô ấy đều nhìn về phía anh.
Chu Dã có dáng người rất tốt, dù anh mặc cái gì trên người cũng sẽ có rất nhiều người quay đầu nhìn lại, có đôi khi Hạ Dao sẽ nghĩ rốt cuộc anh thích cô vì cái gì, rõ ràng xung quanh anh có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp như thế.
Cô lại trở về giao diện của Chu Dã, cô nhìn trang cá nhân của anh, anh có biệt danh là cơm nắm.
Anh vừa đi... Vừa bắt đầu nghĩ về cô thêm lần nữa.
*
Trong nhà thật im ắng, một chút thanh âm cũng không có.
Hạ Dao nhìn ảnh đại diện của Chu Dã, không hiểu sao cô lại cảm thấy bản thân có chút nóng bức, thật ra cô đã tắm rửa sạch sẽ ngay khi ở khách sạn, nhưng hiện tại cô vẫn còn muốn đi tắm thêm một lần nữa.
Cởi quần áo ra, cô cảm thấy bản thân như thể lại được đến gần hơn với cảm giác khi ở bên anh.
Hạ Dao sờ vào cổ áo, cô trực tiếp nằm trên giường, hai tay giơ điện thoại di động, cô gọi điện cho Chu Dã.
Cô xoay người, đeo tai nghe, chờ anh bắt máy, hai chân cô bất giác lại kẹp vào nhau, rõ ràng cô muốn gọi điện thoại cho bạn trai của mình, nhưng thân thể cô lại ngứa ngáy, khó chịu.
Chu Dã nhận cuộc gọi, Hạ Dao nhìn thấy giao diện gọi điện bắt đầu đếm giờ, cô khẩn trương trực tiếp cầm lấy điện thoại di động vùi mặt vào trong chăn.
Bên ngoài có một luồng gió thổi tới, tựa hồ còn kèm theo tiếng bánh xe ma sát với mặt đường.
"Này." Bên tai truyền đến giọng khàn khàn của Chu Dã, giọng nói của anh có vẻ thành thục, nhưng khi nói chuyện với cô lại lộ ra một sự ôn nhu.
"Em về đến nhà chưa?"
"Về rồi ạ." Hạ Dao nằm sấp trên giường, chỉ lộ ra hai mắt, giọng nói hơi run rẩy, "Em đang ở trong phòng, chuẩn bị đi ngủ."
"Em ngoan quá." Khi đi bộ, anh khẽ ho và hỏi: "Đã đắp chăn và nằm xuống chưa?"
Nghe thanh âm, anh giống như còn ở bên ngoài, anh không lên xe, lại có chút ho khan.
Cô muốn ở bên cạnh anh, ngón tay cũng nắm chặt chăn.
"Anh không muốn nói chuyện với em sao?"
Chu Dã khẽ cười rộ lên, lời chưa nói ra lộn vài cái trong cổ họng, lúc mở miệng giọng nói rất trầm thấp, mang đầy từ tính.
"Đương nhiên là không rồi, nhưng tối nay bảo bối của anh đã rất mệt mỏi, em cần đi ngủ."
Cô lại bị chất giọng trầm khàn của anh làm cho e thẹn, cô cảm thấy nhiệt độ ở cổ dường như đang nóng lên, cô vùi mặt vào trong chăn, cảm giác trái tim thật ngứa ngáy, cô còn muốn cùng bạn trai mình nói thêm vài câu.
Cô thay giày, bỏ cặp xách xuống rồi trở về phòng ngủ, cô lục lọi, tìm kiếm tai nghe trong ngăn kéo, sau đó cô lại cắm tay nghe vào điện thoại di động.
Phòng của cô được trang trí tỉ mỉ với tông màu dịu dàng, một số vật nhỏ đáng yêu được bày trí trên mặt bàn, cửa sổ đặt một số hoa tulip chưa nở.
Hạ Dao mở wechat, cô nhìn hình đại diện.
Là bức ảnh nửa người của một chàng trai cúi đầu ngược sáng, sau lưng là một tòa nhà, ngày hôm đó anh cùng cô đi chơi ở bên ngoài, sau đó tiện tay chụp lại, thế nhưng lại rất đẹp.
Hạ Dao nhịn không được mà mở ảnh đại diện ra, trên mặt anh có bóng người, nhìn không rõ ngũ quan.
Nhưng cô nhớ rõ quần áo mà anh mặc vào ngày hôm đó, áo sơ mi nửa tay rộng thùng thình, quần jeans thẳng màu sáng và giày thể thao, trên đầu có một chiếc mũ màu xám trắng, cảm giác vừa gọn gàng cũng vừa sạch sẽ.
Người thiếu niên đi bên cạnh cô, cứng rắn so với cô, anh cao hơn cô một đoạn, lúc anh cùng cô xếp hàng mua bánh ngọt, bên cạnh có rất nhiều nữ sinh ăn mặc đẹp mắt, các cô ấy đều nhìn về phía anh.
Chu Dã có dáng người rất tốt, dù anh mặc cái gì trên người cũng sẽ có rất nhiều người quay đầu nhìn lại, có đôi khi Hạ Dao sẽ nghĩ rốt cuộc anh thích cô vì cái gì, rõ ràng xung quanh anh có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp như thế.
Cô lại trở về giao diện của Chu Dã, cô nhìn trang cá nhân của anh, anh có biệt danh là cơm nắm.
Anh vừa đi... Vừa bắt đầu nghĩ về cô thêm lần nữa.
*
Trong nhà thật im ắng, một chút thanh âm cũng không có.
Hạ Dao nhìn ảnh đại diện của Chu Dã, không hiểu sao cô lại cảm thấy bản thân có chút nóng bức, thật ra cô đã tắm rửa sạch sẽ ngay khi ở khách sạn, nhưng hiện tại cô vẫn còn muốn đi tắm thêm một lần nữa.
Cởi quần áo ra, cô cảm thấy bản thân như thể lại được đến gần hơn với cảm giác khi ở bên anh.
Hạ Dao sờ vào cổ áo, cô trực tiếp nằm trên giường, hai tay giơ điện thoại di động, cô gọi điện cho Chu Dã.
Cô xoay người, đeo tai nghe, chờ anh bắt máy, hai chân cô bất giác lại kẹp vào nhau, rõ ràng cô muốn gọi điện thoại cho bạn trai của mình, nhưng thân thể cô lại ngứa ngáy, khó chịu.
Chu Dã nhận cuộc gọi, Hạ Dao nhìn thấy giao diện gọi điện bắt đầu đếm giờ, cô khẩn trương trực tiếp cầm lấy điện thoại di động vùi mặt vào trong chăn.
Bên ngoài có một luồng gió thổi tới, tựa hồ còn kèm theo tiếng bánh xe ma sát với mặt đường.
"Này." Bên tai truyền đến giọng khàn khàn của Chu Dã, giọng nói của anh có vẻ thành thục, nhưng khi nói chuyện với cô lại lộ ra một sự ôn nhu.
"Em về đến nhà chưa?"
"Về rồi ạ." Hạ Dao nằm sấp trên giường, chỉ lộ ra hai mắt, giọng nói hơi run rẩy, "Em đang ở trong phòng, chuẩn bị đi ngủ."
"Em ngoan quá." Khi đi bộ, anh khẽ ho và hỏi: "Đã đắp chăn và nằm xuống chưa?"
Nghe thanh âm, anh giống như còn ở bên ngoài, anh không lên xe, lại có chút ho khan.
Cô muốn ở bên cạnh anh, ngón tay cũng nắm chặt chăn.
"Anh không muốn nói chuyện với em sao?"
Chu Dã khẽ cười rộ lên, lời chưa nói ra lộn vài cái trong cổ họng, lúc mở miệng giọng nói rất trầm thấp, mang đầy từ tính.
"Đương nhiên là không rồi, nhưng tối nay bảo bối của anh đã rất mệt mỏi, em cần đi ngủ."
Cô lại bị chất giọng trầm khàn của anh làm cho e thẹn, cô cảm thấy nhiệt độ ở cổ dường như đang nóng lên, cô vùi mặt vào trong chăn, cảm giác trái tim thật ngứa ngáy, cô còn muốn cùng bạn trai mình nói thêm vài câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.