Chương 47:
Tuyết Li
18/04/2024
Nhưng cho dù như vậy, nắp chai vẫn không thể mở ra được.
Cô lại đặt tay lên quần áo mà chà xát, sau khi lau khô lớp mồ hôi cô lại tiếp tục vặn nắp chai, đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên duỗi tới, cầm lấy cái chai trên tay cô qua mà trực tiếp mở "rầm" một tiếng, anh dễ dàng vặn nắp chai ra cho cô.
Hạ Dao quay đầu, cô nhìn thấy bàn tay với khớp xương rõ ràng kia, đầu ngón tay thon dài, gầy gầy lại rất trắng nhưng cũng rất có khí lực.
Sau khi vặn nắp chai ra, anh liền đưa lại chay nước cho cô, nhưng kết quả anh lại nhìn thấy Hạ Dao đang mím môi, đuôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt mất hứng mà nhìn anh.
"… ?"
Người thiếu niên cảm thấy rất kỳ quái, cho nên anh cũng nhíu mày với cô. … Không phải anh chỉ thuận tay giúp cô mở chai nước thôi sao?
Anh thầm nghĩ một câu như vậy trong đầu mình.
Vào đầu tháng Chín, khi mùa hè nóng bức cùng với nhiệt độ cao làm mặt đất nóng cháy, không một cơn gió thoảng qua. Trên bức tường của tòa nhà giảng đường, một vùng bóng màu vàng kim chiếu lên, tạo ra những tia nắng đỏ rực.
Hạ Dao và anh đứng nhìn nhau, mắt cả hai tỏa ra ánh sáng khi họ nói chuyện trong sự ồn ào xung quanh.
Bất ngờ, anh vươn tay và nhẹ nhàng gỡ một chiếc lá rơi trên tóc của Hạ Dao, sau đó chuyển nó sang tay cô.
“Tôi nhìn thấy một chiếc lá cây dính trên tóc cậu, cậu đứng một mình ở đó, có vẻ đang cố gắng mở nắp của chai nước, nhưng đến nửa ngày cũng chưa thấy xong. Lần sau, đừng làm như vậy nữa, nếu có việc gì, cậu có thể tìm lớp trưởng.”
Hạ Dao hơi sửng sốt một chút, đôi mắt đen trong suốt kia phảng phất như có thể nói chuyện, cảm xúc bên trong đều có thể bị người ta đọc hiểu được.
"Cậu có phải là lớp trưởng? Tôi nhớ rõ trong lớp còn chưa bắt đầu bầu chọn lớp trưởng..."
"Hẳn là tôi có thể được chọn, cậu coi như đây là việc mà lớp trưởng giúp cậu trước."
"Chu Dã, mau tới đây, còn tận mấy thùng đồ nữa!"
Phía sau truyền đến tiếng kêu khàn khàn của một nam sinh, Chu Dã quay đầu lại nhìn xuống, anh "Ồ" một tiếng, đồng thời hướng tay về phía cô tỏ ý tạm biệt, sau đó anh liền xoay người, sải bước chạy đi.
Hạ Dao nhìn bóng lưng anh chạy đi, đặc biệt nhanh, mới một lát sau mà người đã biến mất.
Cô lại cúi đầu nhìn chai nước đã được vặn mở nắp trong tay, cùng với chiếc lá được nhặt xuống khỏi tóc cô, trên mặt cô đột nhiên cảm nhận được một trận gió mát mẻ.
Ngẩng đầu nhìn qua, cây cối bên đường hay bóng râm cũng đều bị gió thổi bay, xung quanh đều là hương vị thanh mát lại dễ ngửi của cây cỏ.
Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, cơn gió bất ngờ xuất hiện vào buổi chiều hôm đó, vẫn kéo dài rất lâu.
Khi bước vào mùa hè, thời tiết luôn ngột ngạt, ngay cả khi mưa cũng không thể loại bỏ hoàn toàn cảm giác ấy, dường như tất cả mọi người đều cảm thấy có sự dinh dính trên cơ thể.
Hạ Dao treo cặp sách lên bên cạnh bàn học, sau đó cô ngồi xuống vị trí của mình. Theo lịch học, cô rút ra quyển sách hôm nay sẽ học trên lớp, chần chờ một lúc, sau đó cô quay đầu lại nhìn cái bàn học phía sau.
Trên đó chất đống một số sách giáo khoa, trên ghế trống rỗng, không có người ngồi.
Cô thu ánh mắt lại, sau đó đưa tay sờ trán một chút, nhiệt độ cơ thể rõ là vẫn bình thường, thế nhưng cô luôn cảm thấy cả người lại có chút nóng lên.
Cô lại đặt tay lên quần áo mà chà xát, sau khi lau khô lớp mồ hôi cô lại tiếp tục vặn nắp chai, đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên duỗi tới, cầm lấy cái chai trên tay cô qua mà trực tiếp mở "rầm" một tiếng, anh dễ dàng vặn nắp chai ra cho cô.
Hạ Dao quay đầu, cô nhìn thấy bàn tay với khớp xương rõ ràng kia, đầu ngón tay thon dài, gầy gầy lại rất trắng nhưng cũng rất có khí lực.
Sau khi vặn nắp chai ra, anh liền đưa lại chay nước cho cô, nhưng kết quả anh lại nhìn thấy Hạ Dao đang mím môi, đuôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt mất hứng mà nhìn anh.
"… ?"
Người thiếu niên cảm thấy rất kỳ quái, cho nên anh cũng nhíu mày với cô. … Không phải anh chỉ thuận tay giúp cô mở chai nước thôi sao?
Anh thầm nghĩ một câu như vậy trong đầu mình.
Vào đầu tháng Chín, khi mùa hè nóng bức cùng với nhiệt độ cao làm mặt đất nóng cháy, không một cơn gió thoảng qua. Trên bức tường của tòa nhà giảng đường, một vùng bóng màu vàng kim chiếu lên, tạo ra những tia nắng đỏ rực.
Hạ Dao và anh đứng nhìn nhau, mắt cả hai tỏa ra ánh sáng khi họ nói chuyện trong sự ồn ào xung quanh.
Bất ngờ, anh vươn tay và nhẹ nhàng gỡ một chiếc lá rơi trên tóc của Hạ Dao, sau đó chuyển nó sang tay cô.
“Tôi nhìn thấy một chiếc lá cây dính trên tóc cậu, cậu đứng một mình ở đó, có vẻ đang cố gắng mở nắp của chai nước, nhưng đến nửa ngày cũng chưa thấy xong. Lần sau, đừng làm như vậy nữa, nếu có việc gì, cậu có thể tìm lớp trưởng.”
Hạ Dao hơi sửng sốt một chút, đôi mắt đen trong suốt kia phảng phất như có thể nói chuyện, cảm xúc bên trong đều có thể bị người ta đọc hiểu được.
"Cậu có phải là lớp trưởng? Tôi nhớ rõ trong lớp còn chưa bắt đầu bầu chọn lớp trưởng..."
"Hẳn là tôi có thể được chọn, cậu coi như đây là việc mà lớp trưởng giúp cậu trước."
"Chu Dã, mau tới đây, còn tận mấy thùng đồ nữa!"
Phía sau truyền đến tiếng kêu khàn khàn của một nam sinh, Chu Dã quay đầu lại nhìn xuống, anh "Ồ" một tiếng, đồng thời hướng tay về phía cô tỏ ý tạm biệt, sau đó anh liền xoay người, sải bước chạy đi.
Hạ Dao nhìn bóng lưng anh chạy đi, đặc biệt nhanh, mới một lát sau mà người đã biến mất.
Cô lại cúi đầu nhìn chai nước đã được vặn mở nắp trong tay, cùng với chiếc lá được nhặt xuống khỏi tóc cô, trên mặt cô đột nhiên cảm nhận được một trận gió mát mẻ.
Ngẩng đầu nhìn qua, cây cối bên đường hay bóng râm cũng đều bị gió thổi bay, xung quanh đều là hương vị thanh mát lại dễ ngửi của cây cỏ.
Bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, cơn gió bất ngờ xuất hiện vào buổi chiều hôm đó, vẫn kéo dài rất lâu.
Khi bước vào mùa hè, thời tiết luôn ngột ngạt, ngay cả khi mưa cũng không thể loại bỏ hoàn toàn cảm giác ấy, dường như tất cả mọi người đều cảm thấy có sự dinh dính trên cơ thể.
Hạ Dao treo cặp sách lên bên cạnh bàn học, sau đó cô ngồi xuống vị trí của mình. Theo lịch học, cô rút ra quyển sách hôm nay sẽ học trên lớp, chần chờ một lúc, sau đó cô quay đầu lại nhìn cái bàn học phía sau.
Trên đó chất đống một số sách giáo khoa, trên ghế trống rỗng, không có người ngồi.
Cô thu ánh mắt lại, sau đó đưa tay sờ trán một chút, nhiệt độ cơ thể rõ là vẫn bình thường, thế nhưng cô luôn cảm thấy cả người lại có chút nóng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.