Chương 23
Bảo Nhung
26/03/2017
Nửa đêm, tôi tỉnh dậy vì một cơn ác mộng khủng khiếp. Trán tôi mướt mát
mồ hôi, cổ họng thì khô không khốc. Tôi rời khỏi giường, đi tìm nước.
Khổ thân tôi, ca nước trong phòng không còn một giọt, lại phải mò xuống
phòng khách nhỏ, nơi có cái bình lọc nước vĩ đại. Ánh đèn ngủ ở hành
lang chiếu mờ mờ đủ để mắt tôi có thể thấy đường mà không gây ra bất kể
tiếng động gì. Phòng khách nhỏ vắng lặng. Ừm, đã hơn 1h rồi, may ra thì
còn mấy con ma vừa mới chạy toán loạn từ giấc mơ của tôi mà thôi!
Tu một hơi gần hết nửa cốc nước, tôi thấy thoải mái hẳn. Rót thêm cho đầy cốc nước, tôi xoay chân định bước lên, nhưng đã kịp dừng lại khi thấy khe sáng từ phòng Yến hắt ra. Quái thật, con bé còn làm gì vào giờ này?
Tôi bước lại gần, tay chạm vào nắm đấm cửa... và biết là mình thật sai lầm khi chú ý đến khe sáng này...
- Thôi, đừng khóc nữa, mai mắt thâm thì biết nói làm sao? - Tiếng Yến nửa dịu dàng, nửa như ra lệnh. Tim tôi lại bắt đầu đau vì biết Yến đang nói với ai, không cần nhìn cũng biết dáng vẻ hiện tại của Thương ở trong đó. Chắc chắn, nó đang cúi gằm mặt để che giấu những giọt nước mắt không thể nào giấu đi được...
- Đã bảo thôi đi mà!- Yến gắt lên nho nhỏ- Ai yêu mà chẳng đau khổ kia chứ?
- Nhưng... nhưng... tao không chờ được nữa... tao yêu Nguyên lắm, không có Nguyên thì tao chết mất. Tao căm thù những ngày Tết bởi vì tao không thể gặp Nguyên mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút... Trời ơi... tao điên rồi phải không? Yến ơi, tao phải làm sao?
Tôi rời tay khỏi nắm đấm cửa, nắm chặt lấy cốc nước khiến cho nước trong đó sóng sáng, văng ra cả tay. Ngay cả Yến, cái đứa không bao giờ muốn làm kẻ mạnh như tôi, tôi biết, trong lúc này cũng sẽ kéo Thương vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên vai nó, an ủi và khao khát được trở nên mạnh mẽ để những giọt nước đừng rơi nữa... Cũng như tôi, tôi luôn luôn thiếu nhẫn tâm để bỏ đi...
- Thôi nào... bình tĩnh đi Thương! Mày biết rằng tao thương mày lắm đúng không? Tao khuyên bất kể điều gì cũng là tốt cho mày thôi...Thương à... có lẽ còn có nhiều người con trai khác nữa.
- Không! - Thương gào lên- Đừng khuyên như thế, đừng nói như thế... Tao xin mày, xin mày... Chỉ cần có một cơ hội thôi là tao có thể bày tỏ được với Nguyên...Cậu ấy sẽ phải biết được tao yêu cậu ấy như thế nào... Chỉ cần như vậy thôi, Yến ơi!
Tôi bước lên cầu thang, lẳng lặng đi về phòng, bình tĩnh đặt cốc nước lên bàn học, và ngồi xuống ghế. Trong đầu tôi không có một ý nghĩ nào lọt được vào cả. Nhưng trái tim thì thổn thức khóc... À, ngoan đi nào... mày đã chọn rồi thì khóc làm gì hả? Mày hối tiếc thì ai mà hạnh phúc được tim ơi? Nín đi, ngoan đi... Và tôi cứ ngồi vậy cho đến hết đêm, dỗ dành trái tim mình, lau những giọt nước mắt lặng thầm của nó. Mệt nhoài...
Tôi xuống nhà bếp, nơi đang có tiếng ồn ào chọc ghẹo của Nguyên. Hắn ta hỏi vì sao mắt Thương lại như thế, và nhận được câu trả lời là hôm qua xem phim tình cảm Hàn quốc, khóc thương nhân vật suốt đêm. Thương bị Khang cằn nhằn cho một chặp vì không biết giữ gìn sức khoẻ gì cả. Tôi cười với cả đám, hỏi có đồ ăn sáng chưa? Dĩ nhiên là đã có những tô mì bốc khói nghi ngút ở trên bàn rồi. Tôi ngồi xuống, kéo một bát lại phía mình, kêu lên:
- Không ai gọi người ta dậy gì cả? Hôm nay có ông Diên đấy!
- Mới có 6h thôi mà? - Yến thắc mắc với đôi mắt tròn như hai viên bi ve.
- À... vậy à...?
Tôi giấu sự bối rối bằng cách cắm mặt vào bát mì:
- Chắc tại đói quá đây mà! - Nguyên ngồi xuống cạnh tôi, châm chọc như thường lệ- Từ từ thôi, kẻo nghẹn!
Tôi không để ý, chỉ đến khi Khang đặt nửa quả chanh trước mặt, tôi mới ngẩng lên:
- Quên không bỏ chanh này!
Lúc này, cả bốn đứa nhìn tôi, ngạc nhiên thật sự. Tôi đã không biết là tôi xử sự như một con ngố xa lạ với con ngố mọi hôm như thế nào, và đến giờ, tôi biết mình phải chuẩn bị một lý do hợp lý...
- Cậu có làm sao không? - Thương hỏi trước, lo lắng.
-Đứt dây nào đó trong não à?- Yến nhìn vào đầu tôi, như thể nhìn là thấy ngay được cái dây bị bung ra đó.
- Trán không nóng!- Nguyên rờ tay vào trán tôi, rồi nhún vai- Hay "lạnh đầu"?
- Tối qua gặp người hành tinh khác à? - Khang ngồi xuống cái ghế bên cạnh, hỏi thật sự nghiêm túc.
Xét đi xét lại thì chỉ có mỗi Thương là lo lắng cho tôi thôi. Hừm... Tôi vớ lấy miếng chanh, vắt mạnh.
- Vậy ra chỉ là đứt đoạn một chút về trí nhớ! - Nguyên kết luận, kéo bát của hắn lại- Bà con, ăn thôi!
Cả bọn thở phào, tôi cũng thở phào...
- Không sao thật phải không? - Khang dịu dàng hỏi lại tôi lần nữa. Tôi mỉm cười, gật đầu. Trái tim tôi, nó rất ngoan mà!
Chúng tôi bắt đầu thưởng thức bữa sáng, bàn luận về bữa tiệc sinh nhật tối nay. Hôm qua, tôi đã mua về một đống thứ để trang hoàng cho phòng khách, vì thế hôm nay tôi được miễn không phải nhận nhiệm vụ. Nguyên và Thương phải đi chợ mua đồ lẩu vào buổi sáng nay. Khang và Yến sẽ phụ trách phần nấu nướng vào buổi chiều. Dĩ nhiên, buổi tối, tôi xung phong cùng với Nguyên đi lấy bánh sinh nhật! Nguyên kêu rằng hắn rất tự hào khi chọn được cái bánh cực kỳ tuyệt vời, nhưng không được ai tin tưởng cho lắm... Còn tôi, với khiếu thẩm mỹ được di truyền từ bà mẹ hoạ sỹ, dĩ nhiên phải đi lấy bánh để mà còn kịp thời... sửa chữa nếu có!
Tôi vừa ăn vừa ngẫm nghĩ đến cái cơ hội mà tối nay, tôi sẽ giúp Thương có được. Đây sẽ là một món quà ý nghĩ nhất mà một kẻ mạnh như tôi luôn muốn trao cho công chúa của mình... Công chúa của tôi đang nhìn Nguyên rất dịu dàng... Các bạn của tôi... các bạn sẽ hạnh phúc mà!
Buổi chiều, tôi làm rau xong đâu đấy rồi bắt đầu cùng Vĩnh trang trí phòng khách bằng hoa, bóng bay, những dây xúc xích xanh đỏ. Mãi đến gần tối, mọi việc mới xong xuôi. Tôi đứng giữa phòng, ngắm nghía công trình của mình với một vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt. Nguyên và Thương đi học về. Và tôi phải chờ hắn tắm rửa xong xuôi đâu đấy mới... lên đường đi lấy bánh được. Hắn làm lố của tôi đến nửa tiếng!
- Làm gì mà sốt ruột thế chứ?- Nguyên cằn nhằn dắt xe ra- Người ta vừa mới trải qua 6 tiết học căng như dây đàn đấy.
- Tớ có chuyện cần bàn với cậu. Tìm một quán nước nào đấy đi!
Nguyên bật cười:
- Nghiêm trọng lắm nhỉ?
Nói vậy nhưng hắn vẫn cho xe vào một quán nước cách nhà chúng tôi mấy con phố. Tôi nhìn qua menu, chọn qua loa và nhìn hắn, trong lòng hồi hộp.
- Có chuyện gì? - Đưa cho người phục vụ menu, Nguyên hỏi tôi.
- Chỉ là kế hoạch của tụi mình thôi mà!- Tôi phẩy tay, cố gắng tỏ ra thản nhiên.
- Sao?
Nguyên dầm cho tôi cốc hoa quả rồi mới đẩy sang. Tôi mỉm cười:
- Kế hoạch khiến cho Thương bất ngờ!
- Sao chẳng thấy ai nói gì nhỉ? - Nguyên nhấc lên nhấc xuống cái túi trà trong cốc.
- Chiều nay mới có ý tưởng!- Cho một miếng xoài vào miệng, tôi thấy thoải mái dần dần, lưỡi bắt đầu mềm ra... để tiếp tục - Chúng ta sẽ tổ chức một cái tiệc nho nhỏ nữa vào lúc sau khi tiệc mặn kết thúc. Chỉ có 5 đứa mình thôi.
Nguyên gật gù:
- Thế tớ phải làm gì?
- Cậu chỉ việc ở sẵn trên sân thượng, và khi tớ dẫn Thương lên, cậu đàn và hát tặng Thương một bài gì đó! Mình phải làm sao cho thật lãng mạn, như nó vẫn thích thế!
Nguyên uống một ngụm trà, hơi lắc nhẹ đầu:
- Nhưng...
Tôi tưởng hắn thoái thác, vội vã chặn:
- Ai cũng có việc hết rồi. Việc của cậu là nhẹ nhàng nhất đấy! Làm cho Thương... hạnh phúc và bất ngờ thôi mà!
- Thì đã ai chối đâu!- Nguyên lừ mắt- Chỉ là đang nghĩ xem phải chơi bài gì thôi!
Tôi cười.
- Love story!
Nguyên không nói gì. Tôi chú tâm vào cốc hoa quả của mình. Nếu khuyên Nguyên hãy yêu Thương đi thì thật là ngu ngốc, nhưng nếu tạo cơ hội để Nguyên có thể so sánh giữa tình cảm của tôi và tình cảm của Thương thì... với trái tim đa cảm của Nguyên, hắn sẽ không quay mặt đi với Thương đâu! Chắc chắn là thế! Tôi không xứng đáng với tình yêu của Nguyên... Bởi tôi nửa vời quá, tôi đa mang quá...
- Nếu cậu muốn tớ chơi bài ấy thì tớ sẽ chơi!- Nguyên cười nhẹ- Nói thật, chỉ muốn chơi bài ấy cho riêng cậu mà thôi.
Tôi nhìn vào mắt Nguyên, cố tin rằng đó chỉ là một câu nói bình thường, không hề ảnh hưởng gì đến trái tim tôi nữa.
Chúng tôi rời khỏi quán vì sắp quá giờ để trở về với bữa tiệc. Có lẽ khách cũng đã đến đông đủ.
Tu một hơi gần hết nửa cốc nước, tôi thấy thoải mái hẳn. Rót thêm cho đầy cốc nước, tôi xoay chân định bước lên, nhưng đã kịp dừng lại khi thấy khe sáng từ phòng Yến hắt ra. Quái thật, con bé còn làm gì vào giờ này?
Tôi bước lại gần, tay chạm vào nắm đấm cửa... và biết là mình thật sai lầm khi chú ý đến khe sáng này...
- Thôi, đừng khóc nữa, mai mắt thâm thì biết nói làm sao? - Tiếng Yến nửa dịu dàng, nửa như ra lệnh. Tim tôi lại bắt đầu đau vì biết Yến đang nói với ai, không cần nhìn cũng biết dáng vẻ hiện tại của Thương ở trong đó. Chắc chắn, nó đang cúi gằm mặt để che giấu những giọt nước mắt không thể nào giấu đi được...
- Đã bảo thôi đi mà!- Yến gắt lên nho nhỏ- Ai yêu mà chẳng đau khổ kia chứ?
- Nhưng... nhưng... tao không chờ được nữa... tao yêu Nguyên lắm, không có Nguyên thì tao chết mất. Tao căm thù những ngày Tết bởi vì tao không thể gặp Nguyên mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút... Trời ơi... tao điên rồi phải không? Yến ơi, tao phải làm sao?
Tôi rời tay khỏi nắm đấm cửa, nắm chặt lấy cốc nước khiến cho nước trong đó sóng sáng, văng ra cả tay. Ngay cả Yến, cái đứa không bao giờ muốn làm kẻ mạnh như tôi, tôi biết, trong lúc này cũng sẽ kéo Thương vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên vai nó, an ủi và khao khát được trở nên mạnh mẽ để những giọt nước đừng rơi nữa... Cũng như tôi, tôi luôn luôn thiếu nhẫn tâm để bỏ đi...
- Thôi nào... bình tĩnh đi Thương! Mày biết rằng tao thương mày lắm đúng không? Tao khuyên bất kể điều gì cũng là tốt cho mày thôi...Thương à... có lẽ còn có nhiều người con trai khác nữa.
- Không! - Thương gào lên- Đừng khuyên như thế, đừng nói như thế... Tao xin mày, xin mày... Chỉ cần có một cơ hội thôi là tao có thể bày tỏ được với Nguyên...Cậu ấy sẽ phải biết được tao yêu cậu ấy như thế nào... Chỉ cần như vậy thôi, Yến ơi!
Tôi bước lên cầu thang, lẳng lặng đi về phòng, bình tĩnh đặt cốc nước lên bàn học, và ngồi xuống ghế. Trong đầu tôi không có một ý nghĩ nào lọt được vào cả. Nhưng trái tim thì thổn thức khóc... À, ngoan đi nào... mày đã chọn rồi thì khóc làm gì hả? Mày hối tiếc thì ai mà hạnh phúc được tim ơi? Nín đi, ngoan đi... Và tôi cứ ngồi vậy cho đến hết đêm, dỗ dành trái tim mình, lau những giọt nước mắt lặng thầm của nó. Mệt nhoài...
Tôi xuống nhà bếp, nơi đang có tiếng ồn ào chọc ghẹo của Nguyên. Hắn ta hỏi vì sao mắt Thương lại như thế, và nhận được câu trả lời là hôm qua xem phim tình cảm Hàn quốc, khóc thương nhân vật suốt đêm. Thương bị Khang cằn nhằn cho một chặp vì không biết giữ gìn sức khoẻ gì cả. Tôi cười với cả đám, hỏi có đồ ăn sáng chưa? Dĩ nhiên là đã có những tô mì bốc khói nghi ngút ở trên bàn rồi. Tôi ngồi xuống, kéo một bát lại phía mình, kêu lên:
- Không ai gọi người ta dậy gì cả? Hôm nay có ông Diên đấy!
- Mới có 6h thôi mà? - Yến thắc mắc với đôi mắt tròn như hai viên bi ve.
- À... vậy à...?
Tôi giấu sự bối rối bằng cách cắm mặt vào bát mì:
- Chắc tại đói quá đây mà! - Nguyên ngồi xuống cạnh tôi, châm chọc như thường lệ- Từ từ thôi, kẻo nghẹn!
Tôi không để ý, chỉ đến khi Khang đặt nửa quả chanh trước mặt, tôi mới ngẩng lên:
- Quên không bỏ chanh này!
Lúc này, cả bốn đứa nhìn tôi, ngạc nhiên thật sự. Tôi đã không biết là tôi xử sự như một con ngố xa lạ với con ngố mọi hôm như thế nào, và đến giờ, tôi biết mình phải chuẩn bị một lý do hợp lý...
- Cậu có làm sao không? - Thương hỏi trước, lo lắng.
-Đứt dây nào đó trong não à?- Yến nhìn vào đầu tôi, như thể nhìn là thấy ngay được cái dây bị bung ra đó.
- Trán không nóng!- Nguyên rờ tay vào trán tôi, rồi nhún vai- Hay "lạnh đầu"?
- Tối qua gặp người hành tinh khác à? - Khang ngồi xuống cái ghế bên cạnh, hỏi thật sự nghiêm túc.
Xét đi xét lại thì chỉ có mỗi Thương là lo lắng cho tôi thôi. Hừm... Tôi vớ lấy miếng chanh, vắt mạnh.
- Vậy ra chỉ là đứt đoạn một chút về trí nhớ! - Nguyên kết luận, kéo bát của hắn lại- Bà con, ăn thôi!
Cả bọn thở phào, tôi cũng thở phào...
- Không sao thật phải không? - Khang dịu dàng hỏi lại tôi lần nữa. Tôi mỉm cười, gật đầu. Trái tim tôi, nó rất ngoan mà!
Chúng tôi bắt đầu thưởng thức bữa sáng, bàn luận về bữa tiệc sinh nhật tối nay. Hôm qua, tôi đã mua về một đống thứ để trang hoàng cho phòng khách, vì thế hôm nay tôi được miễn không phải nhận nhiệm vụ. Nguyên và Thương phải đi chợ mua đồ lẩu vào buổi sáng nay. Khang và Yến sẽ phụ trách phần nấu nướng vào buổi chiều. Dĩ nhiên, buổi tối, tôi xung phong cùng với Nguyên đi lấy bánh sinh nhật! Nguyên kêu rằng hắn rất tự hào khi chọn được cái bánh cực kỳ tuyệt vời, nhưng không được ai tin tưởng cho lắm... Còn tôi, với khiếu thẩm mỹ được di truyền từ bà mẹ hoạ sỹ, dĩ nhiên phải đi lấy bánh để mà còn kịp thời... sửa chữa nếu có!
Tôi vừa ăn vừa ngẫm nghĩ đến cái cơ hội mà tối nay, tôi sẽ giúp Thương có được. Đây sẽ là một món quà ý nghĩ nhất mà một kẻ mạnh như tôi luôn muốn trao cho công chúa của mình... Công chúa của tôi đang nhìn Nguyên rất dịu dàng... Các bạn của tôi... các bạn sẽ hạnh phúc mà!
Buổi chiều, tôi làm rau xong đâu đấy rồi bắt đầu cùng Vĩnh trang trí phòng khách bằng hoa, bóng bay, những dây xúc xích xanh đỏ. Mãi đến gần tối, mọi việc mới xong xuôi. Tôi đứng giữa phòng, ngắm nghía công trình của mình với một vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt. Nguyên và Thương đi học về. Và tôi phải chờ hắn tắm rửa xong xuôi đâu đấy mới... lên đường đi lấy bánh được. Hắn làm lố của tôi đến nửa tiếng!
- Làm gì mà sốt ruột thế chứ?- Nguyên cằn nhằn dắt xe ra- Người ta vừa mới trải qua 6 tiết học căng như dây đàn đấy.
- Tớ có chuyện cần bàn với cậu. Tìm một quán nước nào đấy đi!
Nguyên bật cười:
- Nghiêm trọng lắm nhỉ?
Nói vậy nhưng hắn vẫn cho xe vào một quán nước cách nhà chúng tôi mấy con phố. Tôi nhìn qua menu, chọn qua loa và nhìn hắn, trong lòng hồi hộp.
- Có chuyện gì? - Đưa cho người phục vụ menu, Nguyên hỏi tôi.
- Chỉ là kế hoạch của tụi mình thôi mà!- Tôi phẩy tay, cố gắng tỏ ra thản nhiên.
- Sao?
Nguyên dầm cho tôi cốc hoa quả rồi mới đẩy sang. Tôi mỉm cười:
- Kế hoạch khiến cho Thương bất ngờ!
- Sao chẳng thấy ai nói gì nhỉ? - Nguyên nhấc lên nhấc xuống cái túi trà trong cốc.
- Chiều nay mới có ý tưởng!- Cho một miếng xoài vào miệng, tôi thấy thoải mái dần dần, lưỡi bắt đầu mềm ra... để tiếp tục - Chúng ta sẽ tổ chức một cái tiệc nho nhỏ nữa vào lúc sau khi tiệc mặn kết thúc. Chỉ có 5 đứa mình thôi.
Nguyên gật gù:
- Thế tớ phải làm gì?
- Cậu chỉ việc ở sẵn trên sân thượng, và khi tớ dẫn Thương lên, cậu đàn và hát tặng Thương một bài gì đó! Mình phải làm sao cho thật lãng mạn, như nó vẫn thích thế!
Nguyên uống một ngụm trà, hơi lắc nhẹ đầu:
- Nhưng...
Tôi tưởng hắn thoái thác, vội vã chặn:
- Ai cũng có việc hết rồi. Việc của cậu là nhẹ nhàng nhất đấy! Làm cho Thương... hạnh phúc và bất ngờ thôi mà!
- Thì đã ai chối đâu!- Nguyên lừ mắt- Chỉ là đang nghĩ xem phải chơi bài gì thôi!
Tôi cười.
- Love story!
Nguyên không nói gì. Tôi chú tâm vào cốc hoa quả của mình. Nếu khuyên Nguyên hãy yêu Thương đi thì thật là ngu ngốc, nhưng nếu tạo cơ hội để Nguyên có thể so sánh giữa tình cảm của tôi và tình cảm của Thương thì... với trái tim đa cảm của Nguyên, hắn sẽ không quay mặt đi với Thương đâu! Chắc chắn là thế! Tôi không xứng đáng với tình yêu của Nguyên... Bởi tôi nửa vời quá, tôi đa mang quá...
- Nếu cậu muốn tớ chơi bài ấy thì tớ sẽ chơi!- Nguyên cười nhẹ- Nói thật, chỉ muốn chơi bài ấy cho riêng cậu mà thôi.
Tôi nhìn vào mắt Nguyên, cố tin rằng đó chỉ là một câu nói bình thường, không hề ảnh hưởng gì đến trái tim tôi nữa.
Chúng tôi rời khỏi quán vì sắp quá giờ để trở về với bữa tiệc. Có lẽ khách cũng đã đến đông đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.