Chương 37
Bảo Nhung
26/03/2017
Mắt nhắm mắt mở đi xuống nhà, tôi tỉnh hẳn ngủ khi nghe thấy tiếng ti vi ở dưới phòng khách... Gần đây, buổi sáng thường chỉ có mình tôi ở nhà,
Thương và Nguyên học sáng, Khang thì do ôm đồm hai trường nên không tính vào thành viên thường xuyên có mặt, Yến đi làm... Sáng nay ai ở nhà?
Trả lời câu hỏi của tôi là cái đầu đinh mới được cắt vài hôm trước của Nguyên. Tâm trạng “ đưa đám” tối hôm qua lại từ đâu xuất hiện. Tôi không thèm đoái hoài gì đến hắn nữa mà đi thẳng vào nhà bếp. Không có gì chứng tỏ là có một bữa sáng đàng hoàng chờ tôi cả... Mà hiện tại thì tôi vô cùng đói mới khổ chứ!
Ti vi không nói nữa, tôi dỏng tai lên nghe.
- Đi ăn sáng!
Tôi xoay lưng lại, Nguyên chống tay vào thành cửa, nhìn tôi như thể điều hắn vừa nói là một chuyện tự nhiên, kiểu như hắn đã kiên nhẫn chờ tôi dậy và cả hai cùng đi ăn vậy.
- Không phải đang đói à?
- Cậu... sau mọi chuyện?
- Ý cậu là lại bắt đầu tranh cãi và xác định lỗi?
Nguyên nhướng mắt thách thức. Trí nhớ bắt đầu hoạt động, giúp tôi thấy rằng mình không phải là người có quyền chất vấn ở đây. Vậy nên để “ chữa cháy “ tôi nhún vai, không nói gì.
- Nhìn khiếp quá đấy.. Chuẩn bị nhanh rồi còn đi ăn!
- Không ăn! - Tôi bướng ( cũng chẳng hiểu vì sao).
Nguyên cười khẩy ( tôi đảm bảo 200% luôn), hắn tiến lại gần tôi, bắt đầu giận dữ. Hắn quát:
- Cậu bị ấm đầu hả? Ai bảo là cứ như bạn bè bình thường? Ai bảo là sẽ mãi mãi như thế? Ngày xưa tôi rủ cậu đi ăn sáng có phải mất tới 10 phút như thế này không hả?
Dĩ nhiên là không! Tôi nghĩ, nhưng mà tôi tự dưng lại không thích làm như thế nữa... Dù có đói thì tôi cũng sẽ...
Nguyên kéo mạnh tay tôi khiến tôi giật mình, quay phắt lại. Tôi trừng mắt, tất nhiên là vì đau...
-Sức chịu đựng của tôi có hạn thôi... Hiểu không?
Không phải Nguyên giận, cũng không phải là buồn bã, mà là bất lực. Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng, mệt mỏi... và tay hắn siết thật chặt cổ tay tôi như không còn ý thức được... Trái tim tôi mềm lại... Mấy tháng rồi chúng tôi không hề ở riêng với nhau như thế này. Ai cũng lảng tránh, ai cũng cố sức tự nhiên... Nhưng có lẽ đó là sự cố gắng bất lực... Tôi thì lúc nào cũng chui rúc vào một góc nào đó, khóc lặng lẽ. Còn Nguyên... hắn trượt dốc, hắn bất cần... và dày xéo trái tim của người khác... Một con ngựa hoang lạc bước, phải không Nguyên?
Tôi áp tay còn lại của mình vào gương mặt của Nguyên... Đôi mắt đã trở lại đen sâu thẳm...
- Tớ xin lỗi...
Tôi thì thầm... Nguyên kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt. Không nói gì nhưng tôi bỗng hiểu ra hết mọi điều... Khang nói đúng, Yến nói đúng, Nguyên cũng đúng, chỉ có tôi và Thương là quá ngoan cố, quá sai lầm...
- Tớ nhớ cậu!
Tôi nói khi vòng tay ôm Nguyên, nước mắt không hiểu sao đã giàn giụa... Nguyên hôn lên tóc, lên trán, lên mắt và lên môi tôi rất nhẹ nhàng... Dù thật sự là có lỗi với Thương, nhưng làm sao tôi có thể làm như không hề có ước muốn gần như điên dại là được ở bên Nguyên và ngăn không cho bất kể cô gái nào tiếp cận Nguyên chứ? Tôi, sau bao ngày đau khổ vì phải kìm nén, đã không thể ngăn tình yêu của mình dành cho Nguyên được nữa... Nguyên là của tôi... như ngày xưa, như hiện tại... và cả ngày mai...
Nguyên buông tôi ra, quay mặt đi... Tôi lặng im, chấp nhận hết những gì Nguyên sẽ đối xử với tôi...
- Tớ sẽ không tha thứ cho cậu! - Nguyên nói.
Ngăn cho mình đừng khóc, tôi gật đầu.
- Cậu đã bỏ đi với Khang tới những một tháng!
Tay Nguyên nắm chặt, đập mạnh xuống bàn. Hắn vẫn không nhìn tôi, tiếp tục... kết tội:
- Cậu lúc nào cũng thách thức tớ, đủ thứ, nhưng không quá quắt bằng việc đó... Dù cậu có thề rằng cả hai chẳng có gì trong một tháng đó...
- Tớ không thề thốt gì cả!- Tôi lại gần Nguyên, đặt tay lên tay của hắn. Tay hắn đang run lên - Nhưng lúc nào tớ cũng nhớ cậu, từng phút, từng giây...
Nguyên ngẩng lên, tim tôi thắt lại vì đôi mắt đau đáu của hắn... Nó gần như chứa đựng một hợp chất hỗn độn của nỗi đau đớn, của niềm hạnh phúc, của sự nghi ngờ, và cả niềm tin yêu vô bờ bến... Màu đen lóng lánh ấy cho tôi thấy chính mình trong đó, rất đẹp, rất được nâng niu...
Tôi ôm lấy Nguyên, hôn cậu ấy... Và tôi nghe thấy Nguyên thì thầm:
- Tớ cũng nhớ cậu vô cùng, Lâm ơi!
Trả lời câu hỏi của tôi là cái đầu đinh mới được cắt vài hôm trước của Nguyên. Tâm trạng “ đưa đám” tối hôm qua lại từ đâu xuất hiện. Tôi không thèm đoái hoài gì đến hắn nữa mà đi thẳng vào nhà bếp. Không có gì chứng tỏ là có một bữa sáng đàng hoàng chờ tôi cả... Mà hiện tại thì tôi vô cùng đói mới khổ chứ!
Ti vi không nói nữa, tôi dỏng tai lên nghe.
- Đi ăn sáng!
Tôi xoay lưng lại, Nguyên chống tay vào thành cửa, nhìn tôi như thể điều hắn vừa nói là một chuyện tự nhiên, kiểu như hắn đã kiên nhẫn chờ tôi dậy và cả hai cùng đi ăn vậy.
- Không phải đang đói à?
- Cậu... sau mọi chuyện?
- Ý cậu là lại bắt đầu tranh cãi và xác định lỗi?
Nguyên nhướng mắt thách thức. Trí nhớ bắt đầu hoạt động, giúp tôi thấy rằng mình không phải là người có quyền chất vấn ở đây. Vậy nên để “ chữa cháy “ tôi nhún vai, không nói gì.
- Nhìn khiếp quá đấy.. Chuẩn bị nhanh rồi còn đi ăn!
- Không ăn! - Tôi bướng ( cũng chẳng hiểu vì sao).
Nguyên cười khẩy ( tôi đảm bảo 200% luôn), hắn tiến lại gần tôi, bắt đầu giận dữ. Hắn quát:
- Cậu bị ấm đầu hả? Ai bảo là cứ như bạn bè bình thường? Ai bảo là sẽ mãi mãi như thế? Ngày xưa tôi rủ cậu đi ăn sáng có phải mất tới 10 phút như thế này không hả?
Dĩ nhiên là không! Tôi nghĩ, nhưng mà tôi tự dưng lại không thích làm như thế nữa... Dù có đói thì tôi cũng sẽ...
Nguyên kéo mạnh tay tôi khiến tôi giật mình, quay phắt lại. Tôi trừng mắt, tất nhiên là vì đau...
-Sức chịu đựng của tôi có hạn thôi... Hiểu không?
Không phải Nguyên giận, cũng không phải là buồn bã, mà là bất lực. Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng, mệt mỏi... và tay hắn siết thật chặt cổ tay tôi như không còn ý thức được... Trái tim tôi mềm lại... Mấy tháng rồi chúng tôi không hề ở riêng với nhau như thế này. Ai cũng lảng tránh, ai cũng cố sức tự nhiên... Nhưng có lẽ đó là sự cố gắng bất lực... Tôi thì lúc nào cũng chui rúc vào một góc nào đó, khóc lặng lẽ. Còn Nguyên... hắn trượt dốc, hắn bất cần... và dày xéo trái tim của người khác... Một con ngựa hoang lạc bước, phải không Nguyên?
Tôi áp tay còn lại của mình vào gương mặt của Nguyên... Đôi mắt đã trở lại đen sâu thẳm...
- Tớ xin lỗi...
Tôi thì thầm... Nguyên kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt. Không nói gì nhưng tôi bỗng hiểu ra hết mọi điều... Khang nói đúng, Yến nói đúng, Nguyên cũng đúng, chỉ có tôi và Thương là quá ngoan cố, quá sai lầm...
- Tớ nhớ cậu!
Tôi nói khi vòng tay ôm Nguyên, nước mắt không hiểu sao đã giàn giụa... Nguyên hôn lên tóc, lên trán, lên mắt và lên môi tôi rất nhẹ nhàng... Dù thật sự là có lỗi với Thương, nhưng làm sao tôi có thể làm như không hề có ước muốn gần như điên dại là được ở bên Nguyên và ngăn không cho bất kể cô gái nào tiếp cận Nguyên chứ? Tôi, sau bao ngày đau khổ vì phải kìm nén, đã không thể ngăn tình yêu của mình dành cho Nguyên được nữa... Nguyên là của tôi... như ngày xưa, như hiện tại... và cả ngày mai...
Nguyên buông tôi ra, quay mặt đi... Tôi lặng im, chấp nhận hết những gì Nguyên sẽ đối xử với tôi...
- Tớ sẽ không tha thứ cho cậu! - Nguyên nói.
Ngăn cho mình đừng khóc, tôi gật đầu.
- Cậu đã bỏ đi với Khang tới những một tháng!
Tay Nguyên nắm chặt, đập mạnh xuống bàn. Hắn vẫn không nhìn tôi, tiếp tục... kết tội:
- Cậu lúc nào cũng thách thức tớ, đủ thứ, nhưng không quá quắt bằng việc đó... Dù cậu có thề rằng cả hai chẳng có gì trong một tháng đó...
- Tớ không thề thốt gì cả!- Tôi lại gần Nguyên, đặt tay lên tay của hắn. Tay hắn đang run lên - Nhưng lúc nào tớ cũng nhớ cậu, từng phút, từng giây...
Nguyên ngẩng lên, tim tôi thắt lại vì đôi mắt đau đáu của hắn... Nó gần như chứa đựng một hợp chất hỗn độn của nỗi đau đớn, của niềm hạnh phúc, của sự nghi ngờ, và cả niềm tin yêu vô bờ bến... Màu đen lóng lánh ấy cho tôi thấy chính mình trong đó, rất đẹp, rất được nâng niu...
Tôi ôm lấy Nguyên, hôn cậu ấy... Và tôi nghe thấy Nguyên thì thầm:
- Tớ cũng nhớ cậu vô cùng, Lâm ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.