Chương 24
Trì Tổng Tra
17/06/2022
Tác giả: Trì Tổng Tra
Edit: Kẹo
Beta: Cánh Cụt
Đúng là vừa rồi thụ bị ngã, người anh gầy đến mức chỉ có trên mông được coi như có chút thịt.
Phần đùi ửng đỏ, trông như bị đánh.
Ban nãy khi anh ngã không bị tổn thương đến xương, có lẽ là do phần đệm thịt này.
Đau nhất chắc là xương cụt, bàn tay mối tình đầu lướt lên phía trên, nhấn nhẹ xuống: “Đau không?”
Thụ chôn đầu trong cánh tay nên không thể thấy được vẻ mặt của anh, nhưng màu hồng trên gáy đã tố cáo anh.
“Không đau lắm.”
“Không cần thật mà...” Lời còn chưa nói hết thì đã bị nghẹn lại trong cổ họng.
Mối tình đầu bắt đầu bôi thuốc cho anh.
Vô cùng tỉ mỉ, mỗi một chỗ ửng đỏ đều được chăm sóc.
Mối tình đầu không có ý gì với anh, nhưng thụ lại không như vậy.
Anh cảm thấy thứ được giấu trong chăn của mình đang dần dần sưng lên, ép tới mức anh thấy đau.
Mối tình đầu bôi thuốc xong thì giúp anh kéo quần lên, nói: “Xong rồi.”
Nhưng thụ không đứng dậy, khư khư giấu mặt trong khuỷu tay, người hơi run như thể đang khóc.
Mối tình đầu đứng dậy đi rửa tay, đến lúc về thì thụ vẫn cứ nằm sấp.
Hắn tưởng thụ đau đến phát khóc, không khỏi lo lắng bước đến: “Hay là đi bệnh viện chụp X-Quang, xem xem xương có bị tổn thương không.”
Nói xong, hắn nắm bả vai của thụ, kéo người lên.
Lúc đầu còn anh còn hơi chút phản kháng, nhưng sau cùng anh vẫn không lay chuyển được sức mạnh của mối tình đầu.
Mà sau khi thụ bị lật lại, việc đầu tiên anh làm là che mặt.
Đôi mắt anh ươn ướt, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Quần ngủ căng ra hiển lộ đường cong, cũng ướt át giống như đôi mắt của anh.
Thụ nhắm mắt trốn tránh: “Anh không cần lo cho tôi, một lúc nữa là ổn.”
Mối tình đầu yên lặng hồi lâu, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi một câu mà thụ không biết nên trả lời thế nào: “Vì sao cậu lại cương thế?”
Quá ác liệt rồi, sao lại có thể có người ác liệt như thế này chứ.
Dường như mối tình đầu không cảm thấy câu hỏi của mình có vấn đề: “Hình như vừa nãy tôi không có làm gì trêu chọc đến chỗ này của cậu.”
Hắn nói đến là thản nhiên, giống như bản thân thụ vốn dâm đãng sẵn.
Cuối cùng thụ cũng buông tay, kéo lấy vạt áo, định che lại tội trạng nơi thân dưới.
Anh ngồi dậy, lui về sau: “Là do tôi.”
“Anh có thể ra ngoài trước không.” Thụ nhỏ giọng nói.
Mối tình đầu ngồi bên giường, bình thản nhìn anh, như thể không nghe thấy, không có động tác gì, cũng không có ý định đứng dậy.
Thụ cắn môi, anh bối rối mà bỏ lỡ cái liếc mắt của mối tình đầu.
Trong lòng hơi cam chịu, cũng hơi giận.
Anh nghĩ, là do tự mối tình đầu không đi ra, bây giờ mình làm gì mối tình đầu cũng không thể trách anh.
Thế là dưới ánh nhìn chăm chú của mối tình đầu, thụ luồn tay vào quần.
Anh không nhìn mối tình đầu, động tác cực nhẹ, cắn môi, chuyên tâm xoa nắn.
Ngay trước mặt mối tình đầu, anh tưởng tượng tầm mắt kia dừng trên người anh, biến thành sự vuốt ve.
Bắp chân run nhẹ, trong lúc vô tình dùng sức thì mũi chân lỡ đá phải đùi mối tình đầu.
Trong lúc gồng lên thì cơ bắp nơi đó toả nhiệt độ, thụ dùng sức rướn lên, như thể được tiếp thêm sức lực, anh ngửa cổ, lộ ra hầu kết run rẩy.
Đuôi mắt ẩm ướt như muốn khóc.
Hơi thở thoát ra từ họng như muốn hoá thành sương trắng.
Anh run rẩy, thốt ra hai chữ vừa mập mờ lại vừa khó khăn: “Chử Thiện.”
Edit: Kẹo
Beta: Cánh Cụt
Đúng là vừa rồi thụ bị ngã, người anh gầy đến mức chỉ có trên mông được coi như có chút thịt.
Phần đùi ửng đỏ, trông như bị đánh.
Ban nãy khi anh ngã không bị tổn thương đến xương, có lẽ là do phần đệm thịt này.
Đau nhất chắc là xương cụt, bàn tay mối tình đầu lướt lên phía trên, nhấn nhẹ xuống: “Đau không?”
Thụ chôn đầu trong cánh tay nên không thể thấy được vẻ mặt của anh, nhưng màu hồng trên gáy đã tố cáo anh.
“Không đau lắm.”
“Không cần thật mà...” Lời còn chưa nói hết thì đã bị nghẹn lại trong cổ họng.
Mối tình đầu bắt đầu bôi thuốc cho anh.
Vô cùng tỉ mỉ, mỗi một chỗ ửng đỏ đều được chăm sóc.
Mối tình đầu không có ý gì với anh, nhưng thụ lại không như vậy.
Anh cảm thấy thứ được giấu trong chăn của mình đang dần dần sưng lên, ép tới mức anh thấy đau.
Mối tình đầu bôi thuốc xong thì giúp anh kéo quần lên, nói: “Xong rồi.”
Nhưng thụ không đứng dậy, khư khư giấu mặt trong khuỷu tay, người hơi run như thể đang khóc.
Mối tình đầu đứng dậy đi rửa tay, đến lúc về thì thụ vẫn cứ nằm sấp.
Hắn tưởng thụ đau đến phát khóc, không khỏi lo lắng bước đến: “Hay là đi bệnh viện chụp X-Quang, xem xem xương có bị tổn thương không.”
Nói xong, hắn nắm bả vai của thụ, kéo người lên.
Lúc đầu còn anh còn hơi chút phản kháng, nhưng sau cùng anh vẫn không lay chuyển được sức mạnh của mối tình đầu.
Mà sau khi thụ bị lật lại, việc đầu tiên anh làm là che mặt.
Đôi mắt anh ươn ướt, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Quần ngủ căng ra hiển lộ đường cong, cũng ướt át giống như đôi mắt của anh.
Thụ nhắm mắt trốn tránh: “Anh không cần lo cho tôi, một lúc nữa là ổn.”
Mối tình đầu yên lặng hồi lâu, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi một câu mà thụ không biết nên trả lời thế nào: “Vì sao cậu lại cương thế?”
Quá ác liệt rồi, sao lại có thể có người ác liệt như thế này chứ.
Dường như mối tình đầu không cảm thấy câu hỏi của mình có vấn đề: “Hình như vừa nãy tôi không có làm gì trêu chọc đến chỗ này của cậu.”
Hắn nói đến là thản nhiên, giống như bản thân thụ vốn dâm đãng sẵn.
Cuối cùng thụ cũng buông tay, kéo lấy vạt áo, định che lại tội trạng nơi thân dưới.
Anh ngồi dậy, lui về sau: “Là do tôi.”
“Anh có thể ra ngoài trước không.” Thụ nhỏ giọng nói.
Mối tình đầu ngồi bên giường, bình thản nhìn anh, như thể không nghe thấy, không có động tác gì, cũng không có ý định đứng dậy.
Thụ cắn môi, anh bối rối mà bỏ lỡ cái liếc mắt của mối tình đầu.
Trong lòng hơi cam chịu, cũng hơi giận.
Anh nghĩ, là do tự mối tình đầu không đi ra, bây giờ mình làm gì mối tình đầu cũng không thể trách anh.
Thế là dưới ánh nhìn chăm chú của mối tình đầu, thụ luồn tay vào quần.
Anh không nhìn mối tình đầu, động tác cực nhẹ, cắn môi, chuyên tâm xoa nắn.
Ngay trước mặt mối tình đầu, anh tưởng tượng tầm mắt kia dừng trên người anh, biến thành sự vuốt ve.
Bắp chân run nhẹ, trong lúc vô tình dùng sức thì mũi chân lỡ đá phải đùi mối tình đầu.
Trong lúc gồng lên thì cơ bắp nơi đó toả nhiệt độ, thụ dùng sức rướn lên, như thể được tiếp thêm sức lực, anh ngửa cổ, lộ ra hầu kết run rẩy.
Đuôi mắt ẩm ướt như muốn khóc.
Hơi thở thoát ra từ họng như muốn hoá thành sương trắng.
Anh run rẩy, thốt ra hai chữ vừa mập mờ lại vừa khó khăn: “Chử Thiện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.