Chương 17: Bàn điều kiện
Xuân Phong Lựu Hỏa
11/03/2024
Edit+beta: LQNN203
Trì Tây Ngữ mỉm cười nói với Lâm Dĩ Vi: “Yên tâm, tôi không cần cậu làm gì khác, chỉ cần cho cảm giác tồn tại trước mặt anh ấy, thu hút sự chú ý của anh ấy, khiến anh ấy không còn nhìn thấy Diệp An Ninh nữa. Dù sao cậu và Diệp An Ninh nhìn có chút giống nhau, cậu còn xinh đẹp hơn cô ta. So sánh như vậy, tôi không tin cô ta còn có gì hấp dẫn Tạ Bạc.”
Mạch não của Trì Tây Ngữ luôn đơn giản và thô thiển như vậy.
Chín mươi phần trăm sự thích thú của cô ta đối với Tạ Bạc đều xuất phát từ ngoại hình của anh, nên cô ta suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy Tạ Bạc nhất định xuất phát từ nhan sắc của Diệp An Ninh mới có thể kiên nhẫn dây dưa trong thời gian dài như vậy.
Lâm Dĩ Vi không biết chuyện này có phải sự thật hay không, cô cũng không muốn biết.
Cô chỉ đơn giản thấy vấn đề này, rất phiền.
“Anh ta chán Diệp An Ninh rồi cũng sẽ chán mình, sẽ có một cô gái xinh đẹp hơn xuất hiện.” Lâm Dĩ Vi không hề tỏ ra không tình nguyện, cô chỉ lý luận với Trì Tây Ngữ, “Làm như vậy có ích gì không?”
“Người khác thì bỏ đi, nhưng Diệp An Ninh...” Trì Tây Ngữ nghiến răng nghiến lợi, “Không được là không được! Chính là không được!”
Lâm Dĩ Vi hiểu ra, chính gia thế của Diệp An Ninh đã khiến Trì Tây Ngữ cảm thấy bị đe dọa.
Cô ta lo lắng Tạ Bạc và Diệp An Ninh quá thân thiết, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc liên hôn hai nhà Tạ Trì và hạnh phúc sau này của cô ta.
Gần đây, nhà họ Diệp và nhà họ Tạ cũng hợp tác thực hiện một hạng mục... Trì Tây Ngữ không còn muốn làm con đà điểu bị bịt mắt nữa.
“Vi Vi, cậu giúp tôi đi. Chỉ cần cậu có thể giúp tôi làm tốt chuyện này, cậu sẽ là người chị em tốt nhất của tôi, tôi sẽ không bao giờ đối xử tệ với cậu!”
Lý trí nói cho Lâm Dĩ Vi rằng cô không thể từ chối.
Chuyện của Lâm Gia cuối cùng cũng có chút tiến triển, nếu lúc này từ chối Trì Tây Ngữ thì mọi cố gắng trước đó của cô đều sẽ uổng phí.
Cô hít một hơi thật sâu, như thể hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Tây Tây, những việc này mình có thể làm cho cậu, nhưng không đảm bảo nhất định thành công, mình không chắc chắn về tính tình của chồng sắp cưới cậu.”
“Anh ấy bây giờ vẫn chưa phải chồng sắp cưới của tôi.” Hai má Trì Tây Ngữ đỏ bừng, “Chúng tôi vẫn chưa đính hôn, nhưng chỉ cần cậu chịu giúp tôi, tôi sẽ yên tâm hơn rất nhiều.”
“Mình có một điều kiện, hay đúng hơn là một điều ước nhỏ.”
“Cậu nói đi!”
“Tháng sau là sinh nhật cậu.” Lâm Dĩ Vi nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, lộ ra vẻ khao khát, “Cậu có thể mời mình được không?”
Hàng năm, tiệc sinh nhật của Trì Tây Ngữ đều được tổ chức vô cùng hoành tráng. Trì Hữu Hoài, tổng giám đốc tập đoàn Trì thị, sinh được một con trai và một con gái, nuôi dạy phải gọi là kiêu căng phú quý, Trì Tây Ngữ quả thực là hòn ngọc quý trong tay ông ta, vung tiền như rác tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái, xa hoa lại lãng phí, một bữa tiệc đỉnh cao mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Nghe Hứa Thiến Hi nói rằng bữa tiệc được tổ chức tại trang viên kiểu Trung Quốc của Trì gia, những người nổi tiếng hàng đầu trong làng giải trí sẽ đến, mà những công tử tiểu thư xuất thân từ những gia đình giàu có ở thành phố Thanh Cảng này, không phải ai cũng đủ tư cách được Trì Tây Ngữ đề tên trong danh sách mời.
Ngay cả Hứa Thiến Hi cũng chỉ được tham dự tiệc sinh nhật mười tám tuổi của cô ta, mấy năm nay chưa từng đi được.
Lâm Dĩ Vi cũng muốn nhân cơ hội này đến thăm nhà Trì Tây Ngữ, có lẽ... cô có thể tìm ra manh mối về Lâm Gia.
Trì Tây Ngữ kinh ngạc: “Cậu... muốn tham gia tiệc sinh nhật của tôi?”
“Ừm! Mình nghe Hứa Thiến Hi nói hiện trường rất lớn, mình muốn đến xem mở rộng tầm mắt.” Lâm Dĩ Vi lộ ra vẻ mặt chờ đợi, “Nghe nói cũng có người nổi tiếng.”
Trì Tây Ngữ có chút do dự bởi vì cô ta cảm thấy nếu Lâm Dĩ Vi đến, không có quần áo và túi xách phù hợp, chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
Nhưng...
“Chỉ cần cậu có thể làm tốt chuyện này, tôi liền để cậu tới.” Trì Tây Ngữ cũng không để ý nhiều như vậy nữa, lúc này việc cấp bách nhất chính là Diệp An Ninh, “Chỉ cần cậu có thể làm cho Tạ Bạc mất đi hứng thú với Diệp An Ninh, cậu được coi như giúp tôi một đại ân!”
“Mình sẽ cố gắng hết sức!”
Trì Tây Ngữ tùy ý nhặt một lọn tóc bên tai cô, chỉnh chỉnh: “Tôi tin cậu có thể làm được.”
...
Vào tối thứ Sáu, Diệp An Ninh mời Lâm Dĩ Vi đi xem mô tô leo núi hóng gió.
“Là mấy chàng trai trong câu lạc bộ DS chơi. Tạ Bạc không chơi mô tô nhiều, không biết hôm nay anh ấy có đến không.” Diệp An Ninh nắm lấy tay Lâm Dĩ Vi, kéo cô ra khỏi xe, đi dọc theo con đường quốc lộ đến đường cao tốc.
Một vài chiếc xe mô tô màu đen ngầu đậu bên đường nhựa, đứng bên cạnh những chiếc mô tô là một số cô gái chân dài xinh đẹp, trang điểm khoa trương của hộp đêm, đầy sức hút.
Có nhóm gồm hai ba anh chàng cao ráo, đẹp trai ngồi trên xe mô tô, loa siêu trầm trên xe đang mở nhạc rock and roll, mọi người đều chuyển động cơ thể theo nhịp, trạng thái rất high.
“Mình thực sự hy vọng anh ấy cũng đến, nếu không chơi không vui.”
“Hỏi thử xem.” Lâm Dĩ Vi bình tĩnh nói.
Diệp An Ninh thở dài, lấy điện thoại ra, mở lịch sử trò chuyện giữa cô ấy và Tạ Bạc cho cô xem.
Mở danh sách tin nhắn, Lâm Dĩ Vi phát hiện ra cuộc liên lạc giữa họ... về cơ bản là lời độc thoại đơn phương của Diệp An Ninh.
Sau vài, thậm chí hàng chục tin nhắn, Tạ Bạc chỉ trả lời một tin nhắn rất ngắn gọn, “ừm” hoặc “được“.
“Thật qua loa.” Lâm Dĩ Vi khó chịu cau mày.
Nếu có người đối xử qua loa với cô như vậy, cô sẽ không nhắn nữa, với tính khí của mình cô sẽ trực tiếp tạm biệt cho vào danh sách đen, không muốn nói chuyện thì cả đời này cô sẽ không bao giờ nói chuyện nữa.
Trong quan hệ tình cảm hay quan hệ thân mật, Lâm Dĩ Vi bề ngoài có vẻ ở thế hèn mọn, khiêm tốn nhưng thực tế thì không phải vậy.
Cô là một cô gái có ý thức mạnh mẽ về bản thân, vì khi còn nhỏ cô có quá ít tình yêu thương nên trong tiềm thức cô luôn khao khát sự quan tâm lớn nhất và tất cả tình yêu thương.
Cũng rất ích kỷ, sẽ không bao giờ úp mặt nóng vào mông lạnh như thế này.
Cô muốn người khác yêu thương mình vô điều kiện, và dựa trên biểu hiện của người kia, cô sẽ cân nhắc xem có nên keo kiệt dành cho họ một chút tình yêu hay không.
Lâm Gia phải mất mấy năm, quan tâm đến cô, chăm sóc cô như một người anh trai mới làm tan chảy phòng tuyến kiên cố như sông băng trong lòng cô, khiến cô phải dựa vào anh...
Vì vậy, Lâm Dĩ Vi muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô và là ánh sáng duy nhất của cô.
“Tạ Bạc rất bận, không chỉ là câu lạc bộ mà anh ấy còn điều hành công ty, nhiều khi anh ấy thậm chí không thèm xem điện thoại, nhưng nhìn thấy sẽ trả lời mình.” Diệp An Ninh cố gắng nói giúp cho Tạ Bạc, “Hơn nữa, mình chưa phải là bạn gái anh ấy.”
“Cậu vẫn chưa phải sao?”
“Đương nhiên không phải!” Diệp An Ninh nhìn nhận rõ ràng, “Mình... kể cả Trì Tây Ngữ, bao gồm cả những cô gái từng ở bên cạnh anh ấy, đều không phải là bạn gái của anh ấy. Tạ Bạc là một người khá cô đơn. Nói thật, anh ấy thích người bên cạnh sôi nổi một chút, giữ mình ở bên cạnh là vì mình không khiến anh ấy chán ghét, thực ra anh ấy không thích mình.”
Lâm Dĩ Vi nghĩ thầm, Trì Tây Ngữ không nghĩ vậy.
Cô ta đã coi Diệp An Ninh như kẻ thù.
“Tạ Bạc không thích ai, anh ấy chỉ thích chính mình.” Diệp An Ninh thở dài, ánh mắt bất đắc dĩ.
“Vậy tại sao cậu vẫn chơi với anh ta?”
“Bởi vì mình thích anh ấy. Chỉ cần ở bên anh ấy, mình cảm thấy rất vui vẻ. Dù sao cuộc sống của mình cũng khá nhàm chán, cảm thấy thật tuyệt khi có một người sẵn sàng đưa mình đi đua xe và trải nghiệm cảm giác phấn khích tim nhảy đến cổ họng, mình cảm thấy rất tuyệt, mình bằng lòng tiếp tục chơi cùng anh ấy như thế này, cho dù là bạn bè cũng không sao, mình cũng không cần anh ấy đáp lại.”
Lâm Dĩ Vi bất lực.
Yêu một người thật là hèn mọn đến mức bụi bặm, hỉ nộ ái ố đều bị người đó điều khiển, thậm chí đánh mất chính mình, phải bao dung và nhân nhượng vô điều kiện...
Lâm Dĩ Vi sẽ không bao giờ là người như vậy.
Trừ khi người kia yêu cô đến chết, nếu không cô sẽ không bao giờ dễ dàng trả giá bất kỳ cảm xúc nào.
Cô nghĩ rằng ở một mức độ nào đó, Tạ Bạc có thể là cùng một người với cô.
Họ chỉ mù quáng đòi hỏi tình yêu của người khác và keo kiệt trong việc cho đi dù chỉ một chút tình cảm của mình.
Vô tâm vô phế.
Ngay khi Lâm Dĩ Vi đang suy nghĩ lung tung, Diệp An Ninh liền mở camera, hướng ống kính về phía Lâm Dĩ Vi và chính mình: “Nào, nhìn vào đây.”
Lâm Dĩ Vi cười phối hợp và làm chữ V.
“Ai ya, không được! Mặt mình to!” Diệp An Ninh đưa điện thoại cho Lâm Dĩ Vi, “Cậu chụp đi, mình đứng đằng sau.”
Nói xong, cô ấy núp sau lưng Lâm Dĩ Vi, tựa cằm lên vai cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lâm Dĩ Vi tinh chỉnh các bộ lọc khác nhau, giơ tay lên, chụp liên tiếp nhiều bức ảnh.
Cô chưa bao giờ selfie hay chụp ảnh trước đây.
Lần duy nhất là cô đến quảng trường đài phun nước với Lâm Gia, trên quảng trường có những nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh du lịch cho khách du lịch.
Lâm Gia đề nghị chụp ảnh cùng cô, vì thế cô bé rụt rè núp sau lưng chàng trai gầy gò, ngượng ngùng chụp ảnh.
Đó là bức ảnh duy nhất cô và Lâm Gia chụp cùng nhau, vẫn còn được lưu trữ trong album ảnh mã hóa của Lâm Dĩ Vi trên điện thoại, đến đêm cô sẽ lấy ra xem cẩn thận, sau đó ôm điện thoại trên tay ngủ quên.
Diệp An Ninh cúi đầu chỉnh sửa những bức ảnh, chọn ra bức ảnh ưng ý nhất và hỏi Lâm Dĩ Vi có thể đăng lên vòng bạn bè không.
Lâm Dĩ Vi do dự vài giây, gật đầu đồng ý.
...
Trong câu lạc bộ DS, Tạ Bạc chán nản nằm trên ghế sô pha xem thi đấu.
Lê Độ lướt vòng bạn bè của Diệp An Ninh, mỉm cười, đưa điện thoại đến trước mắt Tạ Bạc, vẫy vẫy một vòng----
“Người bạn bí mật này của anh thật giỏi, không chỉ quen biết Trì Tây Ngữ mà còn có quan hệ với Diệp An Ninh. Cô ấy là loại người có chứng giao tiếp trâu bò sao, mấu chốt là Trì Tây Ngữ và Diệp An Ninh cũng không phải dễ đối phó! Em nghi ngờ cô ấy có cùng sở thích với thằng nhóc Đặng Kiêu kia, chuyên trêu chọc những cô gái bên cạnh Bạc gia. Như vậy câu hỏi đặt ra là, vị Lâm đại mỹ nữ này thích ai?”
Tạ Bạc liếc nhìn màn hình bằng đôi mắt dài lạnh lùng.
Anh nhìn thấy Lâm Dĩ Vi đang mặc... áo sơ mi của anh.
Chiếc áo sơ mi trắng cô dùng làm đồ ngủ, Tạ Bạc muốn giải tỏa cơn tà hoả lúc đêm khuya, tìm khắp nhà nhưng không tìm thấy, chắc chắn cô đã mang đi rồi.
Cô vậy mà mặc nó ra ngoài.
Giống như có dòng nước ngầm bí mật nào đó bỗng nhiên tìm được lối thoát, Tạ Bạc lập tức trở nên hưng phấn, cơn buồn ngủ biến mất.
Vạt áo sơ mi dài được buộc cao, che đi một nửa chiếc bụng phẳng, phía dưới cô mặc một chiếc quần jean đen bó sát, làm nổi bật đôi chân thon và xinh đẹp.
Không biết là vì cô không có tiền mua quần áo hay vì cô thực sự không biết cách ăn mặc. Nếu cô mặc một chiếc áo như thế này, phía dưới tốt nhất là kèm theo một chiếc quần nóng bỏng, chắc chắn cô sẽ trở thành cô gái nóng bỏng nhất trường.
Tạ Bạc vẫn luôn cảm thấy, cách ăn mặc của cô rất quê mùa.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản anh có hứng thú với cô.
Đầu ngón tay mảnh mai của anh chạm vào màn hình điện thoại, phóng to bức ảnh, tránh xa Diệp An Ninh ở bên cạnh, để cô chiếm toàn bộ màn hình.
Bây giờ cô không ngại mặc quần áo của anh nữa.
Cô tưởng rằng chiếc áo sơ mi này là kiểu dáng bình thường có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, nhưng cô không để ý trên cổ áo bên trái có một dòng chữ thêu bằng chỉ vàng rất kín đáo----
T.
Chữ cái đầu của Thin, đó là tên anh.
Không biết là vì bản thân cô gợi cảm hay vì đang mặc quần áo của anh, Tạ Bạc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, tình triều cuồn cuộn.
Anh đứng dậy, đỡ một chiếc mô tô rồi bảo đàn em mở cửa gara.
“Bạc gia, anh đi đâu vậy?”
“Hóng gió.”
Trì Tây Ngữ mỉm cười nói với Lâm Dĩ Vi: “Yên tâm, tôi không cần cậu làm gì khác, chỉ cần cho cảm giác tồn tại trước mặt anh ấy, thu hút sự chú ý của anh ấy, khiến anh ấy không còn nhìn thấy Diệp An Ninh nữa. Dù sao cậu và Diệp An Ninh nhìn có chút giống nhau, cậu còn xinh đẹp hơn cô ta. So sánh như vậy, tôi không tin cô ta còn có gì hấp dẫn Tạ Bạc.”
Mạch não của Trì Tây Ngữ luôn đơn giản và thô thiển như vậy.
Chín mươi phần trăm sự thích thú của cô ta đối với Tạ Bạc đều xuất phát từ ngoại hình của anh, nên cô ta suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy Tạ Bạc nhất định xuất phát từ nhan sắc của Diệp An Ninh mới có thể kiên nhẫn dây dưa trong thời gian dài như vậy.
Lâm Dĩ Vi không biết chuyện này có phải sự thật hay không, cô cũng không muốn biết.
Cô chỉ đơn giản thấy vấn đề này, rất phiền.
“Anh ta chán Diệp An Ninh rồi cũng sẽ chán mình, sẽ có một cô gái xinh đẹp hơn xuất hiện.” Lâm Dĩ Vi không hề tỏ ra không tình nguyện, cô chỉ lý luận với Trì Tây Ngữ, “Làm như vậy có ích gì không?”
“Người khác thì bỏ đi, nhưng Diệp An Ninh...” Trì Tây Ngữ nghiến răng nghiến lợi, “Không được là không được! Chính là không được!”
Lâm Dĩ Vi hiểu ra, chính gia thế của Diệp An Ninh đã khiến Trì Tây Ngữ cảm thấy bị đe dọa.
Cô ta lo lắng Tạ Bạc và Diệp An Ninh quá thân thiết, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc liên hôn hai nhà Tạ Trì và hạnh phúc sau này của cô ta.
Gần đây, nhà họ Diệp và nhà họ Tạ cũng hợp tác thực hiện một hạng mục... Trì Tây Ngữ không còn muốn làm con đà điểu bị bịt mắt nữa.
“Vi Vi, cậu giúp tôi đi. Chỉ cần cậu có thể giúp tôi làm tốt chuyện này, cậu sẽ là người chị em tốt nhất của tôi, tôi sẽ không bao giờ đối xử tệ với cậu!”
Lý trí nói cho Lâm Dĩ Vi rằng cô không thể từ chối.
Chuyện của Lâm Gia cuối cùng cũng có chút tiến triển, nếu lúc này từ chối Trì Tây Ngữ thì mọi cố gắng trước đó của cô đều sẽ uổng phí.
Cô hít một hơi thật sâu, như thể hạ quyết tâm rất lớn, nói: “Tây Tây, những việc này mình có thể làm cho cậu, nhưng không đảm bảo nhất định thành công, mình không chắc chắn về tính tình của chồng sắp cưới cậu.”
“Anh ấy bây giờ vẫn chưa phải chồng sắp cưới của tôi.” Hai má Trì Tây Ngữ đỏ bừng, “Chúng tôi vẫn chưa đính hôn, nhưng chỉ cần cậu chịu giúp tôi, tôi sẽ yên tâm hơn rất nhiều.”
“Mình có một điều kiện, hay đúng hơn là một điều ước nhỏ.”
“Cậu nói đi!”
“Tháng sau là sinh nhật cậu.” Lâm Dĩ Vi nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, lộ ra vẻ khao khát, “Cậu có thể mời mình được không?”
Hàng năm, tiệc sinh nhật của Trì Tây Ngữ đều được tổ chức vô cùng hoành tráng. Trì Hữu Hoài, tổng giám đốc tập đoàn Trì thị, sinh được một con trai và một con gái, nuôi dạy phải gọi là kiêu căng phú quý, Trì Tây Ngữ quả thực là hòn ngọc quý trong tay ông ta, vung tiền như rác tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái, xa hoa lại lãng phí, một bữa tiệc đỉnh cao mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Nghe Hứa Thiến Hi nói rằng bữa tiệc được tổ chức tại trang viên kiểu Trung Quốc của Trì gia, những người nổi tiếng hàng đầu trong làng giải trí sẽ đến, mà những công tử tiểu thư xuất thân từ những gia đình giàu có ở thành phố Thanh Cảng này, không phải ai cũng đủ tư cách được Trì Tây Ngữ đề tên trong danh sách mời.
Ngay cả Hứa Thiến Hi cũng chỉ được tham dự tiệc sinh nhật mười tám tuổi của cô ta, mấy năm nay chưa từng đi được.
Lâm Dĩ Vi cũng muốn nhân cơ hội này đến thăm nhà Trì Tây Ngữ, có lẽ... cô có thể tìm ra manh mối về Lâm Gia.
Trì Tây Ngữ kinh ngạc: “Cậu... muốn tham gia tiệc sinh nhật của tôi?”
“Ừm! Mình nghe Hứa Thiến Hi nói hiện trường rất lớn, mình muốn đến xem mở rộng tầm mắt.” Lâm Dĩ Vi lộ ra vẻ mặt chờ đợi, “Nghe nói cũng có người nổi tiếng.”
Trì Tây Ngữ có chút do dự bởi vì cô ta cảm thấy nếu Lâm Dĩ Vi đến, không có quần áo và túi xách phù hợp, chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
Nhưng...
“Chỉ cần cậu có thể làm tốt chuyện này, tôi liền để cậu tới.” Trì Tây Ngữ cũng không để ý nhiều như vậy nữa, lúc này việc cấp bách nhất chính là Diệp An Ninh, “Chỉ cần cậu có thể làm cho Tạ Bạc mất đi hứng thú với Diệp An Ninh, cậu được coi như giúp tôi một đại ân!”
“Mình sẽ cố gắng hết sức!”
Trì Tây Ngữ tùy ý nhặt một lọn tóc bên tai cô, chỉnh chỉnh: “Tôi tin cậu có thể làm được.”
...
Vào tối thứ Sáu, Diệp An Ninh mời Lâm Dĩ Vi đi xem mô tô leo núi hóng gió.
“Là mấy chàng trai trong câu lạc bộ DS chơi. Tạ Bạc không chơi mô tô nhiều, không biết hôm nay anh ấy có đến không.” Diệp An Ninh nắm lấy tay Lâm Dĩ Vi, kéo cô ra khỏi xe, đi dọc theo con đường quốc lộ đến đường cao tốc.
Một vài chiếc xe mô tô màu đen ngầu đậu bên đường nhựa, đứng bên cạnh những chiếc mô tô là một số cô gái chân dài xinh đẹp, trang điểm khoa trương của hộp đêm, đầy sức hút.
Có nhóm gồm hai ba anh chàng cao ráo, đẹp trai ngồi trên xe mô tô, loa siêu trầm trên xe đang mở nhạc rock and roll, mọi người đều chuyển động cơ thể theo nhịp, trạng thái rất high.
“Mình thực sự hy vọng anh ấy cũng đến, nếu không chơi không vui.”
“Hỏi thử xem.” Lâm Dĩ Vi bình tĩnh nói.
Diệp An Ninh thở dài, lấy điện thoại ra, mở lịch sử trò chuyện giữa cô ấy và Tạ Bạc cho cô xem.
Mở danh sách tin nhắn, Lâm Dĩ Vi phát hiện ra cuộc liên lạc giữa họ... về cơ bản là lời độc thoại đơn phương của Diệp An Ninh.
Sau vài, thậm chí hàng chục tin nhắn, Tạ Bạc chỉ trả lời một tin nhắn rất ngắn gọn, “ừm” hoặc “được“.
“Thật qua loa.” Lâm Dĩ Vi khó chịu cau mày.
Nếu có người đối xử qua loa với cô như vậy, cô sẽ không nhắn nữa, với tính khí của mình cô sẽ trực tiếp tạm biệt cho vào danh sách đen, không muốn nói chuyện thì cả đời này cô sẽ không bao giờ nói chuyện nữa.
Trong quan hệ tình cảm hay quan hệ thân mật, Lâm Dĩ Vi bề ngoài có vẻ ở thế hèn mọn, khiêm tốn nhưng thực tế thì không phải vậy.
Cô là một cô gái có ý thức mạnh mẽ về bản thân, vì khi còn nhỏ cô có quá ít tình yêu thương nên trong tiềm thức cô luôn khao khát sự quan tâm lớn nhất và tất cả tình yêu thương.
Cũng rất ích kỷ, sẽ không bao giờ úp mặt nóng vào mông lạnh như thế này.
Cô muốn người khác yêu thương mình vô điều kiện, và dựa trên biểu hiện của người kia, cô sẽ cân nhắc xem có nên keo kiệt dành cho họ một chút tình yêu hay không.
Lâm Gia phải mất mấy năm, quan tâm đến cô, chăm sóc cô như một người anh trai mới làm tan chảy phòng tuyến kiên cố như sông băng trong lòng cô, khiến cô phải dựa vào anh...
Vì vậy, Lâm Dĩ Vi muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Đó là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô và là ánh sáng duy nhất của cô.
“Tạ Bạc rất bận, không chỉ là câu lạc bộ mà anh ấy còn điều hành công ty, nhiều khi anh ấy thậm chí không thèm xem điện thoại, nhưng nhìn thấy sẽ trả lời mình.” Diệp An Ninh cố gắng nói giúp cho Tạ Bạc, “Hơn nữa, mình chưa phải là bạn gái anh ấy.”
“Cậu vẫn chưa phải sao?”
“Đương nhiên không phải!” Diệp An Ninh nhìn nhận rõ ràng, “Mình... kể cả Trì Tây Ngữ, bao gồm cả những cô gái từng ở bên cạnh anh ấy, đều không phải là bạn gái của anh ấy. Tạ Bạc là một người khá cô đơn. Nói thật, anh ấy thích người bên cạnh sôi nổi một chút, giữ mình ở bên cạnh là vì mình không khiến anh ấy chán ghét, thực ra anh ấy không thích mình.”
Lâm Dĩ Vi nghĩ thầm, Trì Tây Ngữ không nghĩ vậy.
Cô ta đã coi Diệp An Ninh như kẻ thù.
“Tạ Bạc không thích ai, anh ấy chỉ thích chính mình.” Diệp An Ninh thở dài, ánh mắt bất đắc dĩ.
“Vậy tại sao cậu vẫn chơi với anh ta?”
“Bởi vì mình thích anh ấy. Chỉ cần ở bên anh ấy, mình cảm thấy rất vui vẻ. Dù sao cuộc sống của mình cũng khá nhàm chán, cảm thấy thật tuyệt khi có một người sẵn sàng đưa mình đi đua xe và trải nghiệm cảm giác phấn khích tim nhảy đến cổ họng, mình cảm thấy rất tuyệt, mình bằng lòng tiếp tục chơi cùng anh ấy như thế này, cho dù là bạn bè cũng không sao, mình cũng không cần anh ấy đáp lại.”
Lâm Dĩ Vi bất lực.
Yêu một người thật là hèn mọn đến mức bụi bặm, hỉ nộ ái ố đều bị người đó điều khiển, thậm chí đánh mất chính mình, phải bao dung và nhân nhượng vô điều kiện...
Lâm Dĩ Vi sẽ không bao giờ là người như vậy.
Trừ khi người kia yêu cô đến chết, nếu không cô sẽ không bao giờ dễ dàng trả giá bất kỳ cảm xúc nào.
Cô nghĩ rằng ở một mức độ nào đó, Tạ Bạc có thể là cùng một người với cô.
Họ chỉ mù quáng đòi hỏi tình yêu của người khác và keo kiệt trong việc cho đi dù chỉ một chút tình cảm của mình.
Vô tâm vô phế.
Ngay khi Lâm Dĩ Vi đang suy nghĩ lung tung, Diệp An Ninh liền mở camera, hướng ống kính về phía Lâm Dĩ Vi và chính mình: “Nào, nhìn vào đây.”
Lâm Dĩ Vi cười phối hợp và làm chữ V.
“Ai ya, không được! Mặt mình to!” Diệp An Ninh đưa điện thoại cho Lâm Dĩ Vi, “Cậu chụp đi, mình đứng đằng sau.”
Nói xong, cô ấy núp sau lưng Lâm Dĩ Vi, tựa cằm lên vai cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Lâm Dĩ Vi tinh chỉnh các bộ lọc khác nhau, giơ tay lên, chụp liên tiếp nhiều bức ảnh.
Cô chưa bao giờ selfie hay chụp ảnh trước đây.
Lần duy nhất là cô đến quảng trường đài phun nước với Lâm Gia, trên quảng trường có những nhiếp ảnh gia chuyên chụp ảnh du lịch cho khách du lịch.
Lâm Gia đề nghị chụp ảnh cùng cô, vì thế cô bé rụt rè núp sau lưng chàng trai gầy gò, ngượng ngùng chụp ảnh.
Đó là bức ảnh duy nhất cô và Lâm Gia chụp cùng nhau, vẫn còn được lưu trữ trong album ảnh mã hóa của Lâm Dĩ Vi trên điện thoại, đến đêm cô sẽ lấy ra xem cẩn thận, sau đó ôm điện thoại trên tay ngủ quên.
Diệp An Ninh cúi đầu chỉnh sửa những bức ảnh, chọn ra bức ảnh ưng ý nhất và hỏi Lâm Dĩ Vi có thể đăng lên vòng bạn bè không.
Lâm Dĩ Vi do dự vài giây, gật đầu đồng ý.
...
Trong câu lạc bộ DS, Tạ Bạc chán nản nằm trên ghế sô pha xem thi đấu.
Lê Độ lướt vòng bạn bè của Diệp An Ninh, mỉm cười, đưa điện thoại đến trước mắt Tạ Bạc, vẫy vẫy một vòng----
“Người bạn bí mật này của anh thật giỏi, không chỉ quen biết Trì Tây Ngữ mà còn có quan hệ với Diệp An Ninh. Cô ấy là loại người có chứng giao tiếp trâu bò sao, mấu chốt là Trì Tây Ngữ và Diệp An Ninh cũng không phải dễ đối phó! Em nghi ngờ cô ấy có cùng sở thích với thằng nhóc Đặng Kiêu kia, chuyên trêu chọc những cô gái bên cạnh Bạc gia. Như vậy câu hỏi đặt ra là, vị Lâm đại mỹ nữ này thích ai?”
Tạ Bạc liếc nhìn màn hình bằng đôi mắt dài lạnh lùng.
Anh nhìn thấy Lâm Dĩ Vi đang mặc... áo sơ mi của anh.
Chiếc áo sơ mi trắng cô dùng làm đồ ngủ, Tạ Bạc muốn giải tỏa cơn tà hoả lúc đêm khuya, tìm khắp nhà nhưng không tìm thấy, chắc chắn cô đã mang đi rồi.
Cô vậy mà mặc nó ra ngoài.
Giống như có dòng nước ngầm bí mật nào đó bỗng nhiên tìm được lối thoát, Tạ Bạc lập tức trở nên hưng phấn, cơn buồn ngủ biến mất.
Vạt áo sơ mi dài được buộc cao, che đi một nửa chiếc bụng phẳng, phía dưới cô mặc một chiếc quần jean đen bó sát, làm nổi bật đôi chân thon và xinh đẹp.
Không biết là vì cô không có tiền mua quần áo hay vì cô thực sự không biết cách ăn mặc. Nếu cô mặc một chiếc áo như thế này, phía dưới tốt nhất là kèm theo một chiếc quần nóng bỏng, chắc chắn cô sẽ trở thành cô gái nóng bỏng nhất trường.
Tạ Bạc vẫn luôn cảm thấy, cách ăn mặc của cô rất quê mùa.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản anh có hứng thú với cô.
Đầu ngón tay mảnh mai của anh chạm vào màn hình điện thoại, phóng to bức ảnh, tránh xa Diệp An Ninh ở bên cạnh, để cô chiếm toàn bộ màn hình.
Bây giờ cô không ngại mặc quần áo của anh nữa.
Cô tưởng rằng chiếc áo sơ mi này là kiểu dáng bình thường có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, nhưng cô không để ý trên cổ áo bên trái có một dòng chữ thêu bằng chỉ vàng rất kín đáo----
T.
Chữ cái đầu của Thin, đó là tên anh.
Không biết là vì bản thân cô gợi cảm hay vì đang mặc quần áo của anh, Tạ Bạc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, tình triều cuồn cuộn.
Anh đứng dậy, đỡ một chiếc mô tô rồi bảo đàn em mở cửa gara.
“Bạc gia, anh đi đâu vậy?”
“Hóng gió.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.