Chương 28: Làm ơn mắc oán!
Tiên Vay
14/06/2015
Nó nghe hắn nói, nước mắt vẫn rơi không có dấu hiệu ngưng. Nó cố kìm nén cảm xúc nhưng không được! Nó khóc òa lên như đứa trẻ bị ai cướp đồ chơi quan trọng. Hắn chẳng làm gì được ngoài việc ôm nó, hắn cũng chả hiểu sao lại làm vậy. Hắn thấy nó khóc mà lòng có gì đó khó chịu.
Nó được hắn ôm, tựa vào vai hắn khóc ướt hết một bên vai áo. Rồi nó ngừng khóc, nó đẩy hắn ra nói một câu vô tâm khiến hắn ngại hơn cả ngại:
-Ôm đủ rồi đó! Tôi muốn về nhà!
Hắn buông nó ra và nói:
-Cô chưa ăn cháo mà! Ăn xong uống thuốc rồi về.
Nó lắc đầu nói:
-Tôi không ăn! Không muốn ăn!
Hắn với vẻ mặt nham hiểm:
-Cô không ăn? Được thôi! Tôi sẽ gửi những hình ảnh của tôi và cô lúc cô đang say sưa ngủ trên giường tôi ý!
Nó mặt biến sắc nói:
-Đồ biến thái! Bệnh hoạn! Anh...anh đã làm gì?
Hắn cười nửa miệng, trả lời:
-Nếu cô ăn hết tô cháo này và uống thuốc tôi sẽ đưa cô về và xem như tôi đã hoàn thành xong trách nhiệm bồi thường việc lúc sáng tôi gây ra cho cô. Nếu cô cương quyết không ăn thì hãy đợi ảnh của cô và tôi có mặt trên các bài báo đi!
Nó không tin vào tai mình, nó thầm chửi mình ngu nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đồng ý ăn hết tô cháo và uống thuốc. Hắn nhìn nó ăn mà hoảng sợ, tâm trạng nó không tốt mà ăn cứ như con hổ đói mấy chục năm. Chỉ tầm mười phút là nó ăn xong tô cháo to và uống thuốc mà hắn đã để sẵn trên bàn.
Xử lí xong tô cháo nó quay sang nói với hắn:
-Tôi ăn xong rồi! Anh cũng nên giữ lời đấy nhé! Đưa tôi về nhà và cấm anh đưa những bức hình dơ bẩn đó lên báo!
Hắn nhún vai nói:
-Dĩ nhiên! Bây giờ về thôi! Xem như tôi hết trách nhiệm.
Hắn bước đi trước và nghĩ thầm:"Con nhỏ này không những đanh đá, xui xẻo mà còn ngốc nữa chứ!". Nó bước theo sau nên lúc này được dịp ngắm căn nhà của hắn. Quả thật rất đơn giản nhưng lại toát lên vẻ quý phái, sang trọng với tông màu trắng, đồ dùng trong nhà đều là gỗ màu nâu đỏ khi ánh nắng chiếu vào và có màu đen khi không có nắng.
Điều đặc biệt mà nó đang thắc mắc là không biết ai đã dọn dẹp căn nhà khiến nó sạch bon và ngăn nắp như vậy? Không lẽ là Linh? Không phải, cô bé đó nhìn rất trẻ con và tính cách khá giống nó nên chắc cũng lười như nó. Nhà có hai anh em (theo nó được biết là thế) nếu không phải Linh thì là hắn? Gì chứ! Tên này mà dọn dẹp á? Đảm đang như vậy á? Nó nghĩ cũng không dám.
Đi theo hắn ra khỏi cửa chính, đập vào mắt nó là một khoảng trống với đủ thứ hoa lá. Đường đi được lát bằng đá gì đấy rất đẹp và lung linh khi có ánh nắng chiếu vào, nên nó cứ tưởng như mình đang ở bồng lai tiên cảnh. Mãi để ý đến khung cảnh mà nó không biết đã ra xe từ lúc nào. Hắn mở cửa xe sẵn cho nó và vào xe trước.
Thấy nó vẫn đứng nhìn qua nhìn lại, nhìn lên nhìn xuống như một đứa ở trển xuống thì hắn phì cười rồi nói vọng ra:
-Cô có muốn về nhà không đấy?
Lúc này, nó mới giật mình và quay về hiện tại. Nó bước vào trong xe và nó một cách cộc lốc:
-Muốn về! Chạy đi!
Hắn nhìn nó mắt hằn lên những tia sấm sét, cố gắng kìm chế nói:
-Cô tưởng tôi là tài xế xe riêng của cô à? Hay cô nghĩ tôi là osin không công của cô?
Nói rồi hắn mở cái hộc nho nhỏ gần vô-lăng lấy ra cái danh thiếp và quát:
-Nhìn cho kĩ nhé! Tôi đường đường là tổng giám đốc của một công ty chuyên về mọi mặt có tiếng ở giới thương trường lắm nhé!
Nó nhìn tấm danh thiếp đọc:
-Giang Quốc Khôi (William Giang). Cái tên thật khó nhớ! Hay là vầy, tôi sẽ gọi anh là Hoa Khôi nhé!
Mặt hắn đanh lại, nói:
-Cô...cô muốn về bằng xe hay tự đi bộ?
Nó nói:
-Sao cũng được! Chả quan tâm!
Hắn thấy thái độ bất cần đời của nó thì lắc đầu, cũng chẳng muốn cãi với nó. Hắn khởi động xe lên và chạy theo sự chỉ dẫn đường của nó.
Đến nhà nó, hắn dừng lại trước cổng. Nó tháo dây an toàn ra và quay sang nói với hắn:
-Lần sau đi ra đường nhớ để mắt dưới chân mày nhé! Chào!
Rồi nó mở cửa xe bước ra để hắn ôm cục tức. Đúng là con nhỏ thù dai, hắn có lòng nấu cháo cho nó ăn, chở nó về mà nó nói vậy đấy! Thật uổng công khi chấp nhận bồi thường cho nó, biết vậy lúc sáng hắn đã cho nó ở ngoài đường còn mình thì lái xe đi luôn rồi! Tức chết đi mà!
Nó bước vào nhà, Kinry vừa thấy nó liền chạy lại hỏi tới tấp:
-Sáng giờ em đi đâu? Ở đâu? Sao giờ này mới về? Em biết chuyện của ông em nên tính làm điều dại dột đúng không?...
Nó chỉ đáp ngắn gọn:
-Sáng giờ em gặp thằng khùng ba lơn ba trợn và phải giải quyết với hắn một số chuyện nên bây giờ mới được về! Em mệt rồi, em vào phòng!
Nói rồi nó bước vào phòng và ngâm mình trong bồn tắm, bước ra với bộ đồ ngủ dễ thương rồi nằm phịch xuống giường nghĩ đến ông của nó. Trong vô thức nước mắt rơi rồi nó ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Còn hắn sau khi chở nó về liền quay về nhà tắm rửa để...xả xui. Nằm trên giường hắn suy nghĩ về chuyện lúc sáng và cả chuyện của nó nữa! Bỗng khóe môi hắn hiện lên một nụ cười tươi rồi chìm vào giấc ngủ...
Nó được hắn ôm, tựa vào vai hắn khóc ướt hết một bên vai áo. Rồi nó ngừng khóc, nó đẩy hắn ra nói một câu vô tâm khiến hắn ngại hơn cả ngại:
-Ôm đủ rồi đó! Tôi muốn về nhà!
Hắn buông nó ra và nói:
-Cô chưa ăn cháo mà! Ăn xong uống thuốc rồi về.
Nó lắc đầu nói:
-Tôi không ăn! Không muốn ăn!
Hắn với vẻ mặt nham hiểm:
-Cô không ăn? Được thôi! Tôi sẽ gửi những hình ảnh của tôi và cô lúc cô đang say sưa ngủ trên giường tôi ý!
Nó mặt biến sắc nói:
-Đồ biến thái! Bệnh hoạn! Anh...anh đã làm gì?
Hắn cười nửa miệng, trả lời:
-Nếu cô ăn hết tô cháo này và uống thuốc tôi sẽ đưa cô về và xem như tôi đã hoàn thành xong trách nhiệm bồi thường việc lúc sáng tôi gây ra cho cô. Nếu cô cương quyết không ăn thì hãy đợi ảnh của cô và tôi có mặt trên các bài báo đi!
Nó không tin vào tai mình, nó thầm chửi mình ngu nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đồng ý ăn hết tô cháo và uống thuốc. Hắn nhìn nó ăn mà hoảng sợ, tâm trạng nó không tốt mà ăn cứ như con hổ đói mấy chục năm. Chỉ tầm mười phút là nó ăn xong tô cháo to và uống thuốc mà hắn đã để sẵn trên bàn.
Xử lí xong tô cháo nó quay sang nói với hắn:
-Tôi ăn xong rồi! Anh cũng nên giữ lời đấy nhé! Đưa tôi về nhà và cấm anh đưa những bức hình dơ bẩn đó lên báo!
Hắn nhún vai nói:
-Dĩ nhiên! Bây giờ về thôi! Xem như tôi hết trách nhiệm.
Hắn bước đi trước và nghĩ thầm:"Con nhỏ này không những đanh đá, xui xẻo mà còn ngốc nữa chứ!". Nó bước theo sau nên lúc này được dịp ngắm căn nhà của hắn. Quả thật rất đơn giản nhưng lại toát lên vẻ quý phái, sang trọng với tông màu trắng, đồ dùng trong nhà đều là gỗ màu nâu đỏ khi ánh nắng chiếu vào và có màu đen khi không có nắng.
Điều đặc biệt mà nó đang thắc mắc là không biết ai đã dọn dẹp căn nhà khiến nó sạch bon và ngăn nắp như vậy? Không lẽ là Linh? Không phải, cô bé đó nhìn rất trẻ con và tính cách khá giống nó nên chắc cũng lười như nó. Nhà có hai anh em (theo nó được biết là thế) nếu không phải Linh thì là hắn? Gì chứ! Tên này mà dọn dẹp á? Đảm đang như vậy á? Nó nghĩ cũng không dám.
Đi theo hắn ra khỏi cửa chính, đập vào mắt nó là một khoảng trống với đủ thứ hoa lá. Đường đi được lát bằng đá gì đấy rất đẹp và lung linh khi có ánh nắng chiếu vào, nên nó cứ tưởng như mình đang ở bồng lai tiên cảnh. Mãi để ý đến khung cảnh mà nó không biết đã ra xe từ lúc nào. Hắn mở cửa xe sẵn cho nó và vào xe trước.
Thấy nó vẫn đứng nhìn qua nhìn lại, nhìn lên nhìn xuống như một đứa ở trển xuống thì hắn phì cười rồi nói vọng ra:
-Cô có muốn về nhà không đấy?
Lúc này, nó mới giật mình và quay về hiện tại. Nó bước vào trong xe và nó một cách cộc lốc:
-Muốn về! Chạy đi!
Hắn nhìn nó mắt hằn lên những tia sấm sét, cố gắng kìm chế nói:
-Cô tưởng tôi là tài xế xe riêng của cô à? Hay cô nghĩ tôi là osin không công của cô?
Nói rồi hắn mở cái hộc nho nhỏ gần vô-lăng lấy ra cái danh thiếp và quát:
-Nhìn cho kĩ nhé! Tôi đường đường là tổng giám đốc của một công ty chuyên về mọi mặt có tiếng ở giới thương trường lắm nhé!
Nó nhìn tấm danh thiếp đọc:
-Giang Quốc Khôi (William Giang). Cái tên thật khó nhớ! Hay là vầy, tôi sẽ gọi anh là Hoa Khôi nhé!
Mặt hắn đanh lại, nói:
-Cô...cô muốn về bằng xe hay tự đi bộ?
Nó nói:
-Sao cũng được! Chả quan tâm!
Hắn thấy thái độ bất cần đời của nó thì lắc đầu, cũng chẳng muốn cãi với nó. Hắn khởi động xe lên và chạy theo sự chỉ dẫn đường của nó.
Đến nhà nó, hắn dừng lại trước cổng. Nó tháo dây an toàn ra và quay sang nói với hắn:
-Lần sau đi ra đường nhớ để mắt dưới chân mày nhé! Chào!
Rồi nó mở cửa xe bước ra để hắn ôm cục tức. Đúng là con nhỏ thù dai, hắn có lòng nấu cháo cho nó ăn, chở nó về mà nó nói vậy đấy! Thật uổng công khi chấp nhận bồi thường cho nó, biết vậy lúc sáng hắn đã cho nó ở ngoài đường còn mình thì lái xe đi luôn rồi! Tức chết đi mà!
Nó bước vào nhà, Kinry vừa thấy nó liền chạy lại hỏi tới tấp:
-Sáng giờ em đi đâu? Ở đâu? Sao giờ này mới về? Em biết chuyện của ông em nên tính làm điều dại dột đúng không?...
Nó chỉ đáp ngắn gọn:
-Sáng giờ em gặp thằng khùng ba lơn ba trợn và phải giải quyết với hắn một số chuyện nên bây giờ mới được về! Em mệt rồi, em vào phòng!
Nói rồi nó bước vào phòng và ngâm mình trong bồn tắm, bước ra với bộ đồ ngủ dễ thương rồi nằm phịch xuống giường nghĩ đến ông của nó. Trong vô thức nước mắt rơi rồi nó ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Còn hắn sau khi chở nó về liền quay về nhà tắm rửa để...xả xui. Nằm trên giường hắn suy nghĩ về chuyện lúc sáng và cả chuyện của nó nữa! Bỗng khóe môi hắn hiện lên một nụ cười tươi rồi chìm vào giấc ngủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.