Chương 24: Môi trường mới!
Tiên Vay
14/06/2015
---Sân bay---
Cuộc chia tay chỉ có Châu, ba mẹ, em trai, dì của nó và còn có Chi, Thắng. Cả lớp nó nghe tin cũng buồn lắm nhưng vì nhà xa và phụ huynh không cho phép nên không ra tiễn nó được. Ai cũng khóc và dặn dò nó đủ thứ: nào là chăm sóc sức khỏe cho tốt, học cho giỏi,...
Bản thân nó cũng buồn nhưng chỉ có 20% thôi! 80% còn lại là tâm trạng bồi hồi, tò mò không biết nước Mĩ ra sao, có như nó tưởng tượng hay không? Đang nghĩ thì Châu lại ôm nó và nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe:
-Em đã quên Hưng chưa?
Nó nói chắc nịch:
-Rồi chị!
Châu nói tiếp:
-Nếu lỡ gặp Hưng ở Mĩ...thì em sẽ như thế nào?
Nó hơi bất ngờ vì nó chưa nghĩ đến tình huống này và rồi nó đáp:
-Nếu vô tình gặp nhau ở ngoài phố, anh ấy chào em thì em chào lại còn không thì lướt qua như hai người xa lạ!
Châu buông nó ra, mỉm cười nói:
-Chúc em học tốt!
Nó tạm biệt mọi người rồi bước vào trong, hoàn thành mọi thủ tục nó lên máy bay yên vị và đánh một giấc dài.
---Tại Mĩ---
Bác của nó đã ra sân bay chờ nó từ bao giờ, à đây không phải bác ruột nó mà là họ hàng quen với gia đình nhà nó nên bác cũng xem nó như con gái ruột của mình vì bác không có con gái chỉ có một thằng con trai độc nhất thôi!
[Con trai của bác tên: Vũ Khánh, 21 tuổi (hơn nó bốn tuổi). Tên tiếng Anh là: Kinry. Đã đỗ đại học công nghệ thông tin của Mĩ, rất thương và chiều nó như em gái. Nó cũng mến Khánh như anh trai ruột.]
Nó vừa bước ra đã thấy bác nó đứng cầm bảng tên "Tinnie I'm here!". Nó tươi cười tiến lại và cúi chào một cách kính trọng, nói:
-Con phiền bác rồi hì hì!
Bà cười hiền và nói với nó:
-Có gì mà phiền! Thôi chắc con mệt rồi đưa hành lí cho Kinry đi! Bác cháu ta lên xe nào!
Kinry cười với nó rồi xách hành lí của nó cất vào xe. Bác nó và nó nói chuyện rất hợp nên cứ nói từ ở sân bay đến về tới nhà. Kinry chỉ biết nhìn qua kính xe rồi lắc đầu vì bản thân anh biết mẹ của anh đã tìm thấy đối tượng hợp gu thì sẽ nói rất nhiều. Anh cũng mừng vì có nó làm bạn với mẹ anh mỗi khi anh đi học cả ngày ở trường.
Vừa về đến nhà nó xin phép vào phòng mà bác đã chuẩn bị cho nó rồi gọi về Việt Nam cho gia đình báo đã qua Mĩ bình an.
---Ngày hôm sau---
Nó được Kinry dẫn đến trường cấp ba gần nhà và làm thủ tục nhập học. Trường mới của nó cực kì rộng và bạn bè rất thân thiện nữa! Nó hoàn toàn hài lòng với cuộc sống mới.
Cuộc sống của nó vẫn rất yên ổn, mỗi ngày nó đi siêu thị với bác của nó để mua đồ ăn cho cả nhà. Kinry hằng ngày đưa nó đến trường thì bắt gặp những ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn về phía nó và Kenry.
Đơn giản vì Kenry có nét đẹp của chàng trai châu Á lai châu Âu. Nụ cười tươi như thần mặt trời khiến bao cô gái ngất ngây, có cô đợi Kenry lái xe đi khỏi lại chạy vào cạnh nó hỏi tới tấp:
-Ai vậy? Anh của cậu hả? Hay bạn trai? Hai người xứng đôi quá! Mình ngưỡng mộ cậu thật đó!
Nó cười nói:
-Anh trai của mình!
Cô gái đó thấy vậy liền hỏi:
-Anh ấy có bạn gái chưa? Giới thiệu cho mình đi!
Nó gượng cười trả lời:
-À...chuyện này...không được! Vì ảnh có bạn gái và sắp làm đám cưới rồi!
Cô nàng lộ vẻ thất vọng:
-Vậy thì thôi! Tiếc thật đấy!
Nó khoác vai cô bạn và nói:
-Không sao! Tớ sẽ giới thiệu cho cậu bạn của tớ! Cậu ấy rất ấm áp và dễ thương.
Cô bạn hớn hở trở lại:
-Vậy thì cám ơn cậu trước!
Rồi cô bạn khoác tay nó vào trường để cho nó sự ngỡ ngàng không hề nhẹ! Vừa mới tỏ vẻ thất vọng mà giờ lại hí hửng khi được nghe nó giới thiệu bạn trai...mà người nó giới thiệu ngoài Thắng ra thì còn ai! Nó cười gian manh rồi vừa đi vào lớp vừa nhắn tin cho Thắng:
-"Tui có cô bạn người Mĩ rất xinh, bạn ấy rất muốn làm quen ông!"
Thắng nhắn lại:
-"Hả?!? Sao cô ta biết tui mà đòi làm quen?"
Nó nhắn lại không quên để lại vẻ mặt tội nghiệp:
-"Hì hì! Tại...tui giới thiệu cho bạn ấy!"
Thắng lúc này hiểu ra nên nhắn:
-"Vậy thì tự giải quyết đi! Đừng lôi người vô tội, đáng yêu như tui vào chiến trường bà bày ra!"
Nó xem xong tin nhắn mà há hốc miệng nhắn lại:
-"Ông là bạn tui mà hu hu! Giúp tui đi đừng để tui mất mặt mà!"
Thắng thấy nó van nài nên nhắn lại:
-"Cũng biết tui là bạn bà mà hại tui như vậy đó à? Mà thôi cũng được! Cho tui nick cô bạn của bà đi he he!"
Nó cười thầm nhắn:
-"Okay! Nick cô ấy là...."
Nhắn xong nó tắt điện thoại, nó biết Thắng lo cho nó vì nó có bạn ở nơi xứ người này cũng là may mắn nên không muốn làm nó mất mặt. Đúng là chỉ Thắng biết nghĩ cho nó, còn Chi hiểu nó nhất. Nó thầm cám ơn ông trời đã ban cho nó hai người bạn tốt này! Nó thầm nghĩ:"Chắc kiếp trước mình tu lâu lắm nhỉ! Ha ha."
Cuộc chia tay chỉ có Châu, ba mẹ, em trai, dì của nó và còn có Chi, Thắng. Cả lớp nó nghe tin cũng buồn lắm nhưng vì nhà xa và phụ huynh không cho phép nên không ra tiễn nó được. Ai cũng khóc và dặn dò nó đủ thứ: nào là chăm sóc sức khỏe cho tốt, học cho giỏi,...
Bản thân nó cũng buồn nhưng chỉ có 20% thôi! 80% còn lại là tâm trạng bồi hồi, tò mò không biết nước Mĩ ra sao, có như nó tưởng tượng hay không? Đang nghĩ thì Châu lại ôm nó và nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe:
-Em đã quên Hưng chưa?
Nó nói chắc nịch:
-Rồi chị!
Châu nói tiếp:
-Nếu lỡ gặp Hưng ở Mĩ...thì em sẽ như thế nào?
Nó hơi bất ngờ vì nó chưa nghĩ đến tình huống này và rồi nó đáp:
-Nếu vô tình gặp nhau ở ngoài phố, anh ấy chào em thì em chào lại còn không thì lướt qua như hai người xa lạ!
Châu buông nó ra, mỉm cười nói:
-Chúc em học tốt!
Nó tạm biệt mọi người rồi bước vào trong, hoàn thành mọi thủ tục nó lên máy bay yên vị và đánh một giấc dài.
---Tại Mĩ---
Bác của nó đã ra sân bay chờ nó từ bao giờ, à đây không phải bác ruột nó mà là họ hàng quen với gia đình nhà nó nên bác cũng xem nó như con gái ruột của mình vì bác không có con gái chỉ có một thằng con trai độc nhất thôi!
[Con trai của bác tên: Vũ Khánh, 21 tuổi (hơn nó bốn tuổi). Tên tiếng Anh là: Kinry. Đã đỗ đại học công nghệ thông tin của Mĩ, rất thương và chiều nó như em gái. Nó cũng mến Khánh như anh trai ruột.]
Nó vừa bước ra đã thấy bác nó đứng cầm bảng tên "Tinnie I'm here!". Nó tươi cười tiến lại và cúi chào một cách kính trọng, nói:
-Con phiền bác rồi hì hì!
Bà cười hiền và nói với nó:
-Có gì mà phiền! Thôi chắc con mệt rồi đưa hành lí cho Kinry đi! Bác cháu ta lên xe nào!
Kinry cười với nó rồi xách hành lí của nó cất vào xe. Bác nó và nó nói chuyện rất hợp nên cứ nói từ ở sân bay đến về tới nhà. Kinry chỉ biết nhìn qua kính xe rồi lắc đầu vì bản thân anh biết mẹ của anh đã tìm thấy đối tượng hợp gu thì sẽ nói rất nhiều. Anh cũng mừng vì có nó làm bạn với mẹ anh mỗi khi anh đi học cả ngày ở trường.
Vừa về đến nhà nó xin phép vào phòng mà bác đã chuẩn bị cho nó rồi gọi về Việt Nam cho gia đình báo đã qua Mĩ bình an.
---Ngày hôm sau---
Nó được Kinry dẫn đến trường cấp ba gần nhà và làm thủ tục nhập học. Trường mới của nó cực kì rộng và bạn bè rất thân thiện nữa! Nó hoàn toàn hài lòng với cuộc sống mới.
Cuộc sống của nó vẫn rất yên ổn, mỗi ngày nó đi siêu thị với bác của nó để mua đồ ăn cho cả nhà. Kinry hằng ngày đưa nó đến trường thì bắt gặp những ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn về phía nó và Kenry.
Đơn giản vì Kenry có nét đẹp của chàng trai châu Á lai châu Âu. Nụ cười tươi như thần mặt trời khiến bao cô gái ngất ngây, có cô đợi Kenry lái xe đi khỏi lại chạy vào cạnh nó hỏi tới tấp:
-Ai vậy? Anh của cậu hả? Hay bạn trai? Hai người xứng đôi quá! Mình ngưỡng mộ cậu thật đó!
Nó cười nói:
-Anh trai của mình!
Cô gái đó thấy vậy liền hỏi:
-Anh ấy có bạn gái chưa? Giới thiệu cho mình đi!
Nó gượng cười trả lời:
-À...chuyện này...không được! Vì ảnh có bạn gái và sắp làm đám cưới rồi!
Cô nàng lộ vẻ thất vọng:
-Vậy thì thôi! Tiếc thật đấy!
Nó khoác vai cô bạn và nói:
-Không sao! Tớ sẽ giới thiệu cho cậu bạn của tớ! Cậu ấy rất ấm áp và dễ thương.
Cô bạn hớn hở trở lại:
-Vậy thì cám ơn cậu trước!
Rồi cô bạn khoác tay nó vào trường để cho nó sự ngỡ ngàng không hề nhẹ! Vừa mới tỏ vẻ thất vọng mà giờ lại hí hửng khi được nghe nó giới thiệu bạn trai...mà người nó giới thiệu ngoài Thắng ra thì còn ai! Nó cười gian manh rồi vừa đi vào lớp vừa nhắn tin cho Thắng:
-"Tui có cô bạn người Mĩ rất xinh, bạn ấy rất muốn làm quen ông!"
Thắng nhắn lại:
-"Hả?!? Sao cô ta biết tui mà đòi làm quen?"
Nó nhắn lại không quên để lại vẻ mặt tội nghiệp:
-"Hì hì! Tại...tui giới thiệu cho bạn ấy!"
Thắng lúc này hiểu ra nên nhắn:
-"Vậy thì tự giải quyết đi! Đừng lôi người vô tội, đáng yêu như tui vào chiến trường bà bày ra!"
Nó xem xong tin nhắn mà há hốc miệng nhắn lại:
-"Ông là bạn tui mà hu hu! Giúp tui đi đừng để tui mất mặt mà!"
Thắng thấy nó van nài nên nhắn lại:
-"Cũng biết tui là bạn bà mà hại tui như vậy đó à? Mà thôi cũng được! Cho tui nick cô bạn của bà đi he he!"
Nó cười thầm nhắn:
-"Okay! Nick cô ấy là...."
Nhắn xong nó tắt điện thoại, nó biết Thắng lo cho nó vì nó có bạn ở nơi xứ người này cũng là may mắn nên không muốn làm nó mất mặt. Đúng là chỉ Thắng biết nghĩ cho nó, còn Chi hiểu nó nhất. Nó thầm cám ơn ông trời đã ban cho nó hai người bạn tốt này! Nó thầm nghĩ:"Chắc kiếp trước mình tu lâu lắm nhỉ! Ha ha."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.