Chương 7: Người đó là ai?
Tiên Vay
14/06/2015
Hôm nay, là ngày thứ tư đẹp trời...cây cối xum xuê sau trận
mưa hôm qua, lũ chim sẻ cứ lượn qua lượn lại trên cửa sổ phòng nó và hót líu
lo
...Tít...Tít...Tít - tiếng chuông đồng hồ vang lên
Nó ngồi dậy tìm đồng hồ để tắt báo thức nhưng chẳng buồn mở mắt...nó đi vào toilet với hai con mắt nhắm chỉ khẽ hở ti tí và thế là....
Bốp....nó đụng đầu vô tường và té xuống đất...lúc này nó mới tỉnh ngủ hẳn rồi đứng dậy đi vào toilet nhưng không quên đấm vào bức tường lúc nãy một cái cảnh cáo vì dám làm nó đau...
---15 phút---
Nó bước ra với đồng phục thể dục và mang giày ba-ta đen trắng rồi vớ lấy ba lô đi học...
---Trên đường đi---
Nó vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh và bất giác mỉm cười, một nụ cười hồn nhiên, ngây thơ tựa như ánh nắng ban mai nhưng nó đâu biết rằng có một chàng trai cũng đang trên đường đến trường thì bắt gặp nụ cười hồn nhiên của nó làm cho tim đập trễ một nhịp....
Nó vẫn cứ đi và nhìn cảnh cho đến khi tới trường rồi bắt đầu buổi thể dục có nhiều điều đang chờ nó!
Vừa bước vào sân trường nó bị rất rất nhiều cặp mắt nhìn nó như quái vật xuất hiện...đang ngơ ngác thì Chi từ đâu chạy lại nói:
-Sao giờ mới tới? Ai cũng đang khởi động mà bà mới vô là sao?
Nó cười giả lã rồi nói:
-Hì hì tại vừa đi vừa ngắm cảnh nên giờ mới tới! Thầy đâu?
Chi không nói gì chỉ vào ông thầy đang ngồi ghế đá ở gần đó, nó thấy vậy bèn đi lại đứng trước mặt ông thầy, nói:
-Con....chào thầy! Con...mới tới....! Thầy cho con vô lớp nha thầy đẹp trai!
Ông thầy nhìn nó mặt ngầu ơi là ngầu cố nhịn cười nói:
-Sao giờ mới tới?
Nó thản nhiên nói:
-Tại con vừa đi vừa ngắm cảnh nên mới tới trễ! Thầy thông cảm nha thầy!
Ông thầy nhịn cười mặt đỏ như gấc cố lấy giọng nghiêm khắc nói:
-Được rồi! Vô hàng khởi động với các bạn đi! Lần sau mà như vậy nữa là đi về nghe chưa?
Nó gật đầu nhảy chân sáo về hàng, ông thầy bây giờ ngồi cười lăn cười bò rồi lấy lại vẻ uy nghiêm ban đầu rồi bước ra đứng giữa lớp nói to:
-Tập hợp!
Cả lớp đều ngoan ngoãn làm theo rồi giọng lớp trưởng Hiếu hô to:
-Điểm số....điểm!
-1, 2, 3, 4........
Sau khi điểm số xong ông thầy bắt tụi nó tập tư thể ném bóng vào rổ...Nó đang chuẩn bị ném thì....
Bịch....nó ngã nhào xuống đất rồi ngất lịm, trước khi ngất nó nghe được tiếng gọi của Chi:
-Như! Như ơi! Tỉnh lại đi! Bà sao vậy Như?
Rồi sau đó nó không nghe thấy gì nữa...về phần mọi người sau khi thấy nó ngất liền đưa nó vào phòng y tế rồi nghe cô y tế phán mấy câu mà mặt ai cũng xanh như tàu lá chuối:
-Tại sao? Tại sao vậy hả? Ai đã ném trái bóng vô đầu bạn hả?
Tụi nó lắp bắp:
-Tụi...tụi...con không biết...!
Cô y tá lắc đầu rồi nói:
-Thôi được rồi! Tụi con có thể vào thăm bạn!
Cô y tá nói xong rồi ra ngoài, còn tụi bạn nó nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm rồi cùng đi vào thăm nó. Cả đám bước vào thì há hốc mồm khi thấy nó với cái đầu u to rồi băng bó tùm lum, mấy đứa con gái thì nấc lên còn mấy đứa con trai thì mặt ra vẻ biết lỗi câu xin tha thứ!
Còn về phần nó thi bị tiếng nấc làm tỉnh dậy rồi quát:
-Làm cái gì mà khóc bù lu bù loa vậy? Tui bị u đầu chứ có bị gì nghiêm trọng đâu mà khóc ghê vậy?
Tụi con gái bây giờ mới nín khóc rồi quệt nước mắt sau đó tiến lại gần nó mỉm cười tay thì giơ lên nào là nước, trái cây, đồ ăn,...
Nó về nhà với cái trán đỡ u rồi biến lên phòng tắm cho thoải mái sau đó bước ra với bộ đồ pyjama tay lở còn tay thì cố lau khô mái tóc ướt của mình rồi nằm phịch xuống giường nghe bản nhạc nhẹ “kiss in the rain” rồi thiếp đi vì quá mệt và vì rất nhiều chuyện xảy ra quá bất ngờ làm nó rất mệt mỏi và không thể nào giải quyết được.....
[Ngày trôi qua ngày , nhận ra quay ta dường như biết bao niềm đổi thay
Sao thời gian trôi thật mau, để giờ đây tôi thầm biết được rằng
Thật hạnh phúc với những gì cuộc đời đã cho tôi.
Niềm vui nỗi buồn, sẽ mãi mãi trong tôi với kỉ niệm khó phai
Dẫu ngày sau, đi về đâu nhưng lòng này tôi thầm muốn nói
Tận đáy con tim chân thành vẫn mong được hát lên.
Cám ơn mẹ và ba, cám ơn một gia đình
Đã cho niềm hạnh phúc, ấm êm không những lo toan
Cám ơn người dạy dỗ, cám ơn người sinh thành
Để bây giờ khôn lớn, bước qua bao đắng cay cuộc đời...]
Nhạc chuông “Cám Ơn – Wanbi Tuấn Anh” của nó vang lên làm nó thức giấc....Nó uể oải bắt máy trả lời với giọng ngái ngủ:
-A lô! Ai zậy?
Giọng bên kia vì nín cười nên giọng hơi giống chú hề:
-Thắng nè! Bộ Như đang ngủ hả?
Nó ầm ừ rồi hỏi:
-Ùm! Gọi tui có gì không?
Thắng nói tiếp:
-Hì xin lỗi! Tại chán gọi chơi hì hì!
Nó không nói gì rồi cúp máy cái rụp sau đó nằm xuống ngủ tiếp.
Đầu dây bên kia chưa kịp nói gì thì bị cúp ngang thì bị quê rồi cũng cất điện thoại vào túi mắt hướng lên trời ngắm sao!
...Tít...Tít...Tít - tiếng chuông đồng hồ vang lên
Nó ngồi dậy tìm đồng hồ để tắt báo thức nhưng chẳng buồn mở mắt...nó đi vào toilet với hai con mắt nhắm chỉ khẽ hở ti tí và thế là....
Bốp....nó đụng đầu vô tường và té xuống đất...lúc này nó mới tỉnh ngủ hẳn rồi đứng dậy đi vào toilet nhưng không quên đấm vào bức tường lúc nãy một cái cảnh cáo vì dám làm nó đau...
---15 phút---
Nó bước ra với đồng phục thể dục và mang giày ba-ta đen trắng rồi vớ lấy ba lô đi học...
---Trên đường đi---
Nó vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh và bất giác mỉm cười, một nụ cười hồn nhiên, ngây thơ tựa như ánh nắng ban mai nhưng nó đâu biết rằng có một chàng trai cũng đang trên đường đến trường thì bắt gặp nụ cười hồn nhiên của nó làm cho tim đập trễ một nhịp....
Nó vẫn cứ đi và nhìn cảnh cho đến khi tới trường rồi bắt đầu buổi thể dục có nhiều điều đang chờ nó!
Vừa bước vào sân trường nó bị rất rất nhiều cặp mắt nhìn nó như quái vật xuất hiện...đang ngơ ngác thì Chi từ đâu chạy lại nói:
-Sao giờ mới tới? Ai cũng đang khởi động mà bà mới vô là sao?
Nó cười giả lã rồi nói:
-Hì hì tại vừa đi vừa ngắm cảnh nên giờ mới tới! Thầy đâu?
Chi không nói gì chỉ vào ông thầy đang ngồi ghế đá ở gần đó, nó thấy vậy bèn đi lại đứng trước mặt ông thầy, nói:
-Con....chào thầy! Con...mới tới....! Thầy cho con vô lớp nha thầy đẹp trai!
Ông thầy nhìn nó mặt ngầu ơi là ngầu cố nhịn cười nói:
-Sao giờ mới tới?
Nó thản nhiên nói:
-Tại con vừa đi vừa ngắm cảnh nên mới tới trễ! Thầy thông cảm nha thầy!
Ông thầy nhịn cười mặt đỏ như gấc cố lấy giọng nghiêm khắc nói:
-Được rồi! Vô hàng khởi động với các bạn đi! Lần sau mà như vậy nữa là đi về nghe chưa?
Nó gật đầu nhảy chân sáo về hàng, ông thầy bây giờ ngồi cười lăn cười bò rồi lấy lại vẻ uy nghiêm ban đầu rồi bước ra đứng giữa lớp nói to:
-Tập hợp!
Cả lớp đều ngoan ngoãn làm theo rồi giọng lớp trưởng Hiếu hô to:
-Điểm số....điểm!
-1, 2, 3, 4........
Sau khi điểm số xong ông thầy bắt tụi nó tập tư thể ném bóng vào rổ...Nó đang chuẩn bị ném thì....
Bịch....nó ngã nhào xuống đất rồi ngất lịm, trước khi ngất nó nghe được tiếng gọi của Chi:
-Như! Như ơi! Tỉnh lại đi! Bà sao vậy Như?
Rồi sau đó nó không nghe thấy gì nữa...về phần mọi người sau khi thấy nó ngất liền đưa nó vào phòng y tế rồi nghe cô y tế phán mấy câu mà mặt ai cũng xanh như tàu lá chuối:
-Tại sao? Tại sao vậy hả? Ai đã ném trái bóng vô đầu bạn hả?
Tụi nó lắp bắp:
-Tụi...tụi...con không biết...!
Cô y tá lắc đầu rồi nói:
-Thôi được rồi! Tụi con có thể vào thăm bạn!
Cô y tá nói xong rồi ra ngoài, còn tụi bạn nó nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm rồi cùng đi vào thăm nó. Cả đám bước vào thì há hốc mồm khi thấy nó với cái đầu u to rồi băng bó tùm lum, mấy đứa con gái thì nấc lên còn mấy đứa con trai thì mặt ra vẻ biết lỗi câu xin tha thứ!
Còn về phần nó thi bị tiếng nấc làm tỉnh dậy rồi quát:
-Làm cái gì mà khóc bù lu bù loa vậy? Tui bị u đầu chứ có bị gì nghiêm trọng đâu mà khóc ghê vậy?
Tụi con gái bây giờ mới nín khóc rồi quệt nước mắt sau đó tiến lại gần nó mỉm cười tay thì giơ lên nào là nước, trái cây, đồ ăn,...
Nó về nhà với cái trán đỡ u rồi biến lên phòng tắm cho thoải mái sau đó bước ra với bộ đồ pyjama tay lở còn tay thì cố lau khô mái tóc ướt của mình rồi nằm phịch xuống giường nghe bản nhạc nhẹ “kiss in the rain” rồi thiếp đi vì quá mệt và vì rất nhiều chuyện xảy ra quá bất ngờ làm nó rất mệt mỏi và không thể nào giải quyết được.....
[Ngày trôi qua ngày , nhận ra quay ta dường như biết bao niềm đổi thay
Sao thời gian trôi thật mau, để giờ đây tôi thầm biết được rằng
Thật hạnh phúc với những gì cuộc đời đã cho tôi.
Niềm vui nỗi buồn, sẽ mãi mãi trong tôi với kỉ niệm khó phai
Dẫu ngày sau, đi về đâu nhưng lòng này tôi thầm muốn nói
Tận đáy con tim chân thành vẫn mong được hát lên.
Cám ơn mẹ và ba, cám ơn một gia đình
Đã cho niềm hạnh phúc, ấm êm không những lo toan
Cám ơn người dạy dỗ, cám ơn người sinh thành
Để bây giờ khôn lớn, bước qua bao đắng cay cuộc đời...]
Nhạc chuông “Cám Ơn – Wanbi Tuấn Anh” của nó vang lên làm nó thức giấc....Nó uể oải bắt máy trả lời với giọng ngái ngủ:
-A lô! Ai zậy?
Giọng bên kia vì nín cười nên giọng hơi giống chú hề:
-Thắng nè! Bộ Như đang ngủ hả?
Nó ầm ừ rồi hỏi:
-Ùm! Gọi tui có gì không?
Thắng nói tiếp:
-Hì xin lỗi! Tại chán gọi chơi hì hì!
Nó không nói gì rồi cúp máy cái rụp sau đó nằm xuống ngủ tiếp.
Đầu dây bên kia chưa kịp nói gì thì bị cúp ngang thì bị quê rồi cũng cất điện thoại vào túi mắt hướng lên trời ngắm sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.