Tình Yêu Thời Niên Thiếu Của Tôi
Chương 1: Số báo danh
Kim Tài
08/12/2024
Mùa hạ - Mùa thi - Mùa chia ly
Hôm nay, là ngày đi học quy chế của việc thi chuyển cấp. Khắp sân trường rộn ràng như Tết đến có rất nhiều đồng phục của các trường khác nhau tụ về nơi đây. Có những nhóm nhỏ đứng cười nói với nhau rôm rả khắp nơi. Có những Đoàn Viên Thanh Niên thì lại chạy đến chạy lại hướng dẫn các bạn để xe.
Bước vào sân trường cùng với bạn thân của mình Ngọc Nhi bắt đầu cảm thấy hồi hộp cùng cô bạn của mình, Mỹ Hoa. Họ hồi hộp đến nỗi đứng như trời trồng chẳng biết làm gì. Thấy vậy, hai người đứng với nhau một lúc trấn an nhau rồi bắt đầu tách nhau ra tìm phòng theo sơ đồ trường đã đưa.
Cô bắt đầu đi đến dãy D tìm phòng của mình. Loay hoay một lúc lâu thì vô tình đụng phải một người.
"A.. Xin lỗi, xin lỗi ạ"
Cô rối rít cuối đầu xin lỗi và cúi xuống nhặt bút trả cho cậu bạn phía trước. Cậu ấy đỡ cô dậy và bảo không sao, rồi một lát sau cô ngây người nhìn về bảng tên trước mắt.
'Trần Nghĩa Nhân, lớp 9.3, Trường THCS B'
Cô nghĩ một hồi thì cậu bạn lại bảo:
"Cậu đang tìm phòng hả?"
Cô gật đầu, rồi cậu bạn kia liếc nhẹ bảng tên của cô ấy
"Ngọc Nhi"
Cô hơi sững người vì bị gọi tên
"Rất vui được làm quen"
Cậu nở 1 nụ cười sau lớp khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt híp lại cười trông khá dễ thương. Vì là hậu sau dịch nên hầu hết mọi người đều đeo khẩu trang như một thói quen, cả cô cũng vậy.
Cô hơi ngớ người ra vẫn đứng trong tư thế được người ta đỡ dậy cả người hơi vô lực một chút thì cậu bạn bảo
"Cậu đứng được không?"
Lúc này cô mới hoàn hồn lại cả người lập tức đứng vững vàng tiện thể lùi ra sau một bước
"Xin lỗi, nãy giờ tôi có hơi không tập trung"
Cô cười gượng
"Cậu đang tìm phòng hả?"
"Ừ, tôi đang đi tìm phòng.."
Cô chậm rãi trả lời
Còn cậu thì cười cười
"Hình như tôi với cậu thi chung phòng, số báo danh của của cậu là 34448 tôi cách cậu 8 số 34440, xin được làm quen"
"Cậu biết cả số báo danh của tôi luôn hả?"
"Không, mới liếc qua danh sách đấy"
Cậu nói rồi chỉ tay lên danh sách được dán ở cửa
"Đi cùng không?"
Cậu đề nghị
"Cũng được"
Nói rồi cả hai tiến vào trong phòng học ngồi cùng bàn với nhau và bắt đầu học quy chế sau đó xem lại thẻ dự thi được phát và đeo lên cổ.
...
Sau khi học quy chế xong thì mọi người bắt đầu rời khỏi phòng học về bắt đầu về nhà. Sân trường gió lớn mây đen ùn ùn kéo đến.
"Chắc là sắp mưa rồi"
Cô nhìn lên bầu trời cảm thán tay thì nắm giữ tà váy của nữ sinh cấp 2
"Sao vậy?"
Cậu hỏi
"Sao đâu? Tôi đứng đây đợi bạn cậu lo về đi nhà cậu xa mà"
"Ừ, vậy tôi về. Về nhà cẩn thận"
"Ừm, về nhà cẩn thận"
Đứng đợi bạn thân của mình một lúc thì cả hai cũng cùng nhau về nhà. Nhà cũng gần trường nên cả hai cũng chẳng cần phương tiện đi lại. Gần đến nhà thì cả hai bắt đầu tách nhau ra. Ai về nhà nấy.
Ngọc Nhi thì sống một mình từ khi lên lớp 9 cha mẹ cô thì ly hôn cả hai người đều có gia đình mới căn nhà hiện tại đang ở là căn nhà của mẹ cô gây dựng nên. Vì không muốn con gái khó xử khi phải ở cùng mình và người mới và cũng như sợ cô khó xử khi phải ở cùng họ hàng nên khi nói chuyện cùng cô mẹ cô mới biết rằng cô muốn sống một mình.
Cuộc sống của cô cũng không quá đỗi khó khăn vì tiền được cả cha lẫn mẹ cô chu cấp và cô cũng chỉ sống một mình nên vấn đề tiền bạc thì vẫn có thể tiết kiệm phòng thân.
Vừa bước vào nhà thì ngoài trời bắt đầu đổ mưa
"Không biết cậu bạn đó như nào rồi"
Cô buột miệng nói
"Ủa tự nhiên mình quan tâm người ta chi vậy trời?"
Cô tự cười chế giễu bản thân mình
...
Xong xuôi hết tất cả mọi thứ cô bắt đầu lên cái gác ấm cúng của mình để bắt đầu học bài. Sở dĩ ở dưới nhà vẫn còn một căn phòng nhưng mà đó là phòng của mẹ cô. Nhưng cô không muốn sử dụng lại căn phòng đó mà chỉ để đó để những đồ linh tinh và nằm nghỉ trưa.
Đến tối, sau khi đã ôn bài xong cô xuống nhà tìm chút đồ ăn thì chợt nhận ra đã hết sạch trơn. Bên ngoài thì vẫn còn mưa nhưng không lớn lắm. Thấy vậy, cô bèn mặc một cái khoác gió và cầm ô theo để ra cửa hàng gần đó mua.
...
Định mệnh đúng là định mệnh vừa tới cửa hàng tiện lợi thì đã thấy một chiếc xe máy chạy đến là loại xe dành cho học sinh.
"Đi đâu thế?"
"Mua chút đồ ăn mà mưa gió như này còn ráng đội áo mưa đi à?"
Cô vừa hỏi vừa tiến tới che cho con người kia
"Đi mua chút đồ ăn nay nhà đi đâu hết rồi"
"Cởi áo mưa ra đi, tôi che cho cậu rồi"
"Cảm ơn.."
Cậu vừa dứt lời thì cô lấy đi đôi kính của cậu
"Tôi giữ giúp cậu"
Cậu hơi ngại ngùng vừa cởi áo mưa ra thì đã để lộ mái tóc hơi ẩm ẩm cùng với chiếc khẩu trang đen ướt nhẹp. Xong xuôi, cả hai đi vào trong vừa trò chuyện và vừa mua ít đồ mình cần.
Tính tiền vừa xong thì trời lại bắt đầu đổ mưa to.
"Trời lại mưa rồi"
Cô than vãn
"Chịu thôi"
Cậu cười cười nhìn ngoài trời chuẩn bị bước ra thì cô kéo tay cậu lại
"Đợi tạnh rồi hẳn về"
"Tôi đi lấy xe"
"Tôi che cho cậu"
Rồi cô với lấy cây dù mà đã gửi trong cửa hàng bung ra che cho cậu. Nhưng không hiểu sao mưa ngày càng nặng hạt
"Mưa lớn quá cậu vẫn muốn về hả?"
"Chịu thôi, mà mưa lớn như này cậu về được không?"
"Nhà tôi gần"
"Lên xe tôi chở về cho đỡ ướt, đưa đồ đây"
"Gì?"
Trong lúc cô còn đang cứng đơ thì cậu đã giật lấy túi đồ của cô treo lên xe. Tay thì dơ cái tà áo mưa lên biểu thị cô hãy chui vào
"Không có nón bảo hiểm"
"Mưa gió mà sợ công an gì nữa?"
"Gì?"
Cậu kéo tay cô
"Hay cậu muốn tôi bế cậu?"
"Gì vậy má"
"Giỡn, lên đi tôi bảo kê"
"Chắc chưa?"
"Chắc"
...
Đây là tác phẩm đầu tay của tôi nếu có gì sai xót mong mọi người bỏ qua^^
Hôm nay, là ngày đi học quy chế của việc thi chuyển cấp. Khắp sân trường rộn ràng như Tết đến có rất nhiều đồng phục của các trường khác nhau tụ về nơi đây. Có những nhóm nhỏ đứng cười nói với nhau rôm rả khắp nơi. Có những Đoàn Viên Thanh Niên thì lại chạy đến chạy lại hướng dẫn các bạn để xe.
Bước vào sân trường cùng với bạn thân của mình Ngọc Nhi bắt đầu cảm thấy hồi hộp cùng cô bạn của mình, Mỹ Hoa. Họ hồi hộp đến nỗi đứng như trời trồng chẳng biết làm gì. Thấy vậy, hai người đứng với nhau một lúc trấn an nhau rồi bắt đầu tách nhau ra tìm phòng theo sơ đồ trường đã đưa.
Cô bắt đầu đi đến dãy D tìm phòng của mình. Loay hoay một lúc lâu thì vô tình đụng phải một người.
"A.. Xin lỗi, xin lỗi ạ"
Cô rối rít cuối đầu xin lỗi và cúi xuống nhặt bút trả cho cậu bạn phía trước. Cậu ấy đỡ cô dậy và bảo không sao, rồi một lát sau cô ngây người nhìn về bảng tên trước mắt.
'Trần Nghĩa Nhân, lớp 9.3, Trường THCS B'
Cô nghĩ một hồi thì cậu bạn lại bảo:
"Cậu đang tìm phòng hả?"
Cô gật đầu, rồi cậu bạn kia liếc nhẹ bảng tên của cô ấy
"Ngọc Nhi"
Cô hơi sững người vì bị gọi tên
"Rất vui được làm quen"
Cậu nở 1 nụ cười sau lớp khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt híp lại cười trông khá dễ thương. Vì là hậu sau dịch nên hầu hết mọi người đều đeo khẩu trang như một thói quen, cả cô cũng vậy.
Cô hơi ngớ người ra vẫn đứng trong tư thế được người ta đỡ dậy cả người hơi vô lực một chút thì cậu bạn bảo
"Cậu đứng được không?"
Lúc này cô mới hoàn hồn lại cả người lập tức đứng vững vàng tiện thể lùi ra sau một bước
"Xin lỗi, nãy giờ tôi có hơi không tập trung"
Cô cười gượng
"Cậu đang tìm phòng hả?"
"Ừ, tôi đang đi tìm phòng.."
Cô chậm rãi trả lời
Còn cậu thì cười cười
"Hình như tôi với cậu thi chung phòng, số báo danh của của cậu là 34448 tôi cách cậu 8 số 34440, xin được làm quen"
"Cậu biết cả số báo danh của tôi luôn hả?"
"Không, mới liếc qua danh sách đấy"
Cậu nói rồi chỉ tay lên danh sách được dán ở cửa
"Đi cùng không?"
Cậu đề nghị
"Cũng được"
Nói rồi cả hai tiến vào trong phòng học ngồi cùng bàn với nhau và bắt đầu học quy chế sau đó xem lại thẻ dự thi được phát và đeo lên cổ.
...
Sau khi học quy chế xong thì mọi người bắt đầu rời khỏi phòng học về bắt đầu về nhà. Sân trường gió lớn mây đen ùn ùn kéo đến.
"Chắc là sắp mưa rồi"
Cô nhìn lên bầu trời cảm thán tay thì nắm giữ tà váy của nữ sinh cấp 2
"Sao vậy?"
Cậu hỏi
"Sao đâu? Tôi đứng đây đợi bạn cậu lo về đi nhà cậu xa mà"
"Ừ, vậy tôi về. Về nhà cẩn thận"
"Ừm, về nhà cẩn thận"
Đứng đợi bạn thân của mình một lúc thì cả hai cũng cùng nhau về nhà. Nhà cũng gần trường nên cả hai cũng chẳng cần phương tiện đi lại. Gần đến nhà thì cả hai bắt đầu tách nhau ra. Ai về nhà nấy.
Ngọc Nhi thì sống một mình từ khi lên lớp 9 cha mẹ cô thì ly hôn cả hai người đều có gia đình mới căn nhà hiện tại đang ở là căn nhà của mẹ cô gây dựng nên. Vì không muốn con gái khó xử khi phải ở cùng mình và người mới và cũng như sợ cô khó xử khi phải ở cùng họ hàng nên khi nói chuyện cùng cô mẹ cô mới biết rằng cô muốn sống một mình.
Cuộc sống của cô cũng không quá đỗi khó khăn vì tiền được cả cha lẫn mẹ cô chu cấp và cô cũng chỉ sống một mình nên vấn đề tiền bạc thì vẫn có thể tiết kiệm phòng thân.
Vừa bước vào nhà thì ngoài trời bắt đầu đổ mưa
"Không biết cậu bạn đó như nào rồi"
Cô buột miệng nói
"Ủa tự nhiên mình quan tâm người ta chi vậy trời?"
Cô tự cười chế giễu bản thân mình
...
Xong xuôi hết tất cả mọi thứ cô bắt đầu lên cái gác ấm cúng của mình để bắt đầu học bài. Sở dĩ ở dưới nhà vẫn còn một căn phòng nhưng mà đó là phòng của mẹ cô. Nhưng cô không muốn sử dụng lại căn phòng đó mà chỉ để đó để những đồ linh tinh và nằm nghỉ trưa.
Đến tối, sau khi đã ôn bài xong cô xuống nhà tìm chút đồ ăn thì chợt nhận ra đã hết sạch trơn. Bên ngoài thì vẫn còn mưa nhưng không lớn lắm. Thấy vậy, cô bèn mặc một cái khoác gió và cầm ô theo để ra cửa hàng gần đó mua.
...
Định mệnh đúng là định mệnh vừa tới cửa hàng tiện lợi thì đã thấy một chiếc xe máy chạy đến là loại xe dành cho học sinh.
"Đi đâu thế?"
"Mua chút đồ ăn mà mưa gió như này còn ráng đội áo mưa đi à?"
Cô vừa hỏi vừa tiến tới che cho con người kia
"Đi mua chút đồ ăn nay nhà đi đâu hết rồi"
"Cởi áo mưa ra đi, tôi che cho cậu rồi"
"Cảm ơn.."
Cậu vừa dứt lời thì cô lấy đi đôi kính của cậu
"Tôi giữ giúp cậu"
Cậu hơi ngại ngùng vừa cởi áo mưa ra thì đã để lộ mái tóc hơi ẩm ẩm cùng với chiếc khẩu trang đen ướt nhẹp. Xong xuôi, cả hai đi vào trong vừa trò chuyện và vừa mua ít đồ mình cần.
Tính tiền vừa xong thì trời lại bắt đầu đổ mưa to.
"Trời lại mưa rồi"
Cô than vãn
"Chịu thôi"
Cậu cười cười nhìn ngoài trời chuẩn bị bước ra thì cô kéo tay cậu lại
"Đợi tạnh rồi hẳn về"
"Tôi đi lấy xe"
"Tôi che cho cậu"
Rồi cô với lấy cây dù mà đã gửi trong cửa hàng bung ra che cho cậu. Nhưng không hiểu sao mưa ngày càng nặng hạt
"Mưa lớn quá cậu vẫn muốn về hả?"
"Chịu thôi, mà mưa lớn như này cậu về được không?"
"Nhà tôi gần"
"Lên xe tôi chở về cho đỡ ướt, đưa đồ đây"
"Gì?"
Trong lúc cô còn đang cứng đơ thì cậu đã giật lấy túi đồ của cô treo lên xe. Tay thì dơ cái tà áo mưa lên biểu thị cô hãy chui vào
"Không có nón bảo hiểm"
"Mưa gió mà sợ công an gì nữa?"
"Gì?"
Cậu kéo tay cô
"Hay cậu muốn tôi bế cậu?"
"Gì vậy má"
"Giỡn, lên đi tôi bảo kê"
"Chắc chưa?"
"Chắc"
...
Đây là tác phẩm đầu tay của tôi nếu có gì sai xót mong mọi người bỏ qua^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.