Tình Yêu Thời Niên Thiếu Của Tôi
Chương 20: Sự nghi ngờ của Nhật Hiên
Kim Tài
08/12/2024
"Nước chanh nè" Nhật Hiên từ trong bếp đi ra tay đưa cho cô bạn mình ly nước chanh
"Mày pha chua hay pha ngọt vậy?" Cô hỏi
"Chua"
"Thằng Nhân không có ăn đồ chua hay uống đồ chua được.." Cô nhìn lên Nhật Hiên chớp chớp mắt
"Rành về nó dữ?"
"Gì vậy bà? Cùng lớp hay đi chung thôi!"
"Không! Nếu mà xét về cái góc độ đi chung thì phải là Mỹ Hoa với nó chứ đâu phải mày??"
"Gì vậy???" Cô hơi nhấn mạnh từ ngữ "Tao với nó đi múa chung nên đi chung thôi"
"Sao vậy?" Cô thắc mắc hỏi người đang đứng nhìn mình kia
"Không biết, đưa cốc đây tao bỏ thêm chút đường vào nữa" Nhật Hiên nói tay giật lấy chiếc cốc trên tay của cô rồi quay gót đi thẳng vào trong
"Gì vậy trời??" Cô hơi nhíu mày nhìn bóng lưng của người rồi lắc đầu sau đó lại quay sang nhìn người đang đau đầu inh ỏi trên sofa kia
Sắc mặt của cậu ngày càng tái nhợt đi, trông rất thiếu sức sống mồ hôi thù vẫn chảy đầm đìa trên gương mặt của cậu. Ngọc Nhi ngồi thất thần nhìn cậu bạn của mình, không biết nên xử lí như thế nào thì cô dùng khăn lau mồ hôi cho cậu
Mới vừa bước ra không một tiếng động, Nhật Hiên đứng nhìn cô đang lau mồ hôi cho cậu bạn đang nằm kia, thì bảo
"Tình tứ quá!"
Ngọc Nhi mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn cô
"Tình tứ gì bà??"
"Tình tứ gì đâu! Chọc cho vui thôi!" Cô vừa nói vừa đưa ly nước chanh đã được bỏ thêm đường vào cho cô bạn đang chăm sóc người kia
"Ừm.." Ngọc Nhi gật đầu nhận lấy cốc chanh của cô bạn mình
"Ráng uống miếng chanh.." Cô vừa nói vừa đút cậu một muỗng. Cậu bạn nằm trên sofa nhăn nhó, thiếu sức sống sau khi nhận được muỗng chanh có vị ngọt kia thì trông sắc mặt cũng đã dịu lại hơn.. Thấy thế cô liền nói
"Mày có nấu cháo không? Với mang ít thuốc ra luôn đi mày.." Ngọc Nhi ngước nhìn lên người đang chứng kiến toàn bộ sự việc kia
"Tao biết ý nên cũng làm sẵn, thuốc đây cho nó uống đi" Người chứng kiến toàn bộ sự việc ném sang cho cô 1 bịch thuốc nhỏ rồi quay gót vào trong lấy ra 1 cốc nước và 1 tô cháo
"Cháo thơm vậy?" Ngọc Nhi vừa ngửi vừa khen mùi vị của tô cháo đang nóng hổi kia
"Thơm chứ! Cháo thịt bầm mà" Cô vừa nói vừa đặt tô cháo xuống "Nóng vãi.."
"Rồi tối nay nó ngủ lại hay về?"
"Tao không biết đây! Cùng lắm tao đèo nó, mày chạy theo sau! Rồi tao trả người trả xe lại cho gia đình xong thì hai mình đi về?"
"Ý kiến hay á, cho nó ngồi dậy uống thuốc đi mày!"
"Thấy nó đuối như trái chuối ấy!"
"Ờm, lay người nó đi?"
Nói rồi Ngọc Nhi lay người cậu nhưng lại không có tác dụng gì cả, chỉ thấy gương mặt kia đang hơi nhắn nhó khó chịu thôi
"Ráng dậy uống thuốc ăn cháo đi bà!" Cô vừa nói vừa vỗ vỗ vào mặt cậu bạn kia bỗng cậu mở to mắt ra nhìn xung quanh
"Có chuyện gì vậy?" Cậu ngơ ngác hỏi
"Mày bị đau đầu, thấy thế nào rồi?" Nhật Hiên khoanh tay lại nhìn con người đang đầm đìa mồ hôi kia
"Đỡ đau chút rồi!" Cậu vừa ngồi dậy vừa đặt tay lên đầu mình
Nhật Hiên không nói gì thêm quay gót bước lên phòng để lại hai con người ở đó
"Uống thuốc đi!" Ngọc Nhi tay cầm mấy viên thuốc dúi vào tay cậu, tay kia thì lấy cốc nước đưa cho cậu bạn. Uống xong cậu ngồi ăn cháo ở đó còn cô thì dọn dẹp lại tàn dư của cậu bạn kia
"Cảm ơn!" Cậu vừa nói vừa nhìn cô nàng đang dọn dẹp kia
"Phải cảm ơn Nhật Hiên mới đúng! Cháo, thuốc, nước chanh là một tay Nhật Hiên làm hết đó!" Cô vừa cười vừa nói với cậu
Không biết tự khi nào mà nhìn nụ cười của cô lại đáng yêu đến thế! Mặc dù cô không có gì nổi bật ngoài chiều cao nhưng nụ cười của cô lại làm cho con người ta say đắm như thế. Cậu nhìn cô không rời mắt còn về cô thì vẫn tiếp tục làm công việc đang dang dở mà không để ý có người đang nhìn mình chăm chú đến kì lạ
Nhật Hiên thì lại nấp sau một bức tường chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra nãy giờ. Trông cô bạn như đang có suy đoán gì đó bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho đồng minh của mình.
Nhật Hiên
'Tao nghĩ hai đứa nó đang có ý với nhau!'
Mỹ Hoa
'Cái gì?'
'Ý là như nào?'
Nhật Hiên
'Thấy cười nói đồ mật ngọt lắm!'
Mỹ Hoa
'Chưa đủ căn cứ đâu!'
Nhật Hiên
'Chắc nên quan sát thêm nhỉ?'
Mỹ Hoa
'Phát hiện ra là cắt ngay! Thằng này tệ lắm!'
Nhật Hiên
'Nghe những chuyện mày kể về nó là tao đủ hiểu rồi! Nể nó là bạn con Nhi nhà mình nên mới chơi cùng thôi!'
Mỹ Hoa
'Ừm, nó cũng ngồi kế tao nữa nên cũng nể mặt chút chứ! Tao đi với nó, nó có kể chuyện cho tao nghe. Nghe xong mà tao sốc vãi í!'
Nhật Hiên
'Người nghe gián tiếp đây còn sốc, mày không giữ vững tinh thần chắc bem nó ra trăm mảnh!'
Mỹ Hoa
'Một con Bọ Cạp tồi tệ!'
Nhật Hiên
'Đừng có tâm linh nữa! Tồi là do tính cách thôi bà dà!'
Mỹ Hoa
'Ai biết được! Mà kể ra cũng ấy, số nhỏ này xui toàn đâm đầu vào những kẻ tồi..'
Nhật Hiên
'Giải cứu Ngọc Nhi khỏi red flag..'
Mỹ Hoa
'Hy vọng cứu được..!'
"Mày pha chua hay pha ngọt vậy?" Cô hỏi
"Chua"
"Thằng Nhân không có ăn đồ chua hay uống đồ chua được.." Cô nhìn lên Nhật Hiên chớp chớp mắt
"Rành về nó dữ?"
"Gì vậy bà? Cùng lớp hay đi chung thôi!"
"Không! Nếu mà xét về cái góc độ đi chung thì phải là Mỹ Hoa với nó chứ đâu phải mày??"
"Gì vậy???" Cô hơi nhấn mạnh từ ngữ "Tao với nó đi múa chung nên đi chung thôi"
"Sao vậy?" Cô thắc mắc hỏi người đang đứng nhìn mình kia
"Không biết, đưa cốc đây tao bỏ thêm chút đường vào nữa" Nhật Hiên nói tay giật lấy chiếc cốc trên tay của cô rồi quay gót đi thẳng vào trong
"Gì vậy trời??" Cô hơi nhíu mày nhìn bóng lưng của người rồi lắc đầu sau đó lại quay sang nhìn người đang đau đầu inh ỏi trên sofa kia
Sắc mặt của cậu ngày càng tái nhợt đi, trông rất thiếu sức sống mồ hôi thù vẫn chảy đầm đìa trên gương mặt của cậu. Ngọc Nhi ngồi thất thần nhìn cậu bạn của mình, không biết nên xử lí như thế nào thì cô dùng khăn lau mồ hôi cho cậu
Mới vừa bước ra không một tiếng động, Nhật Hiên đứng nhìn cô đang lau mồ hôi cho cậu bạn đang nằm kia, thì bảo
"Tình tứ quá!"
Ngọc Nhi mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn cô
"Tình tứ gì bà??"
"Tình tứ gì đâu! Chọc cho vui thôi!" Cô vừa nói vừa đưa ly nước chanh đã được bỏ thêm đường vào cho cô bạn đang chăm sóc người kia
"Ừm.." Ngọc Nhi gật đầu nhận lấy cốc chanh của cô bạn mình
"Ráng uống miếng chanh.." Cô vừa nói vừa đút cậu một muỗng. Cậu bạn nằm trên sofa nhăn nhó, thiếu sức sống sau khi nhận được muỗng chanh có vị ngọt kia thì trông sắc mặt cũng đã dịu lại hơn.. Thấy thế cô liền nói
"Mày có nấu cháo không? Với mang ít thuốc ra luôn đi mày.." Ngọc Nhi ngước nhìn lên người đang chứng kiến toàn bộ sự việc kia
"Tao biết ý nên cũng làm sẵn, thuốc đây cho nó uống đi" Người chứng kiến toàn bộ sự việc ném sang cho cô 1 bịch thuốc nhỏ rồi quay gót vào trong lấy ra 1 cốc nước và 1 tô cháo
"Cháo thơm vậy?" Ngọc Nhi vừa ngửi vừa khen mùi vị của tô cháo đang nóng hổi kia
"Thơm chứ! Cháo thịt bầm mà" Cô vừa nói vừa đặt tô cháo xuống "Nóng vãi.."
"Rồi tối nay nó ngủ lại hay về?"
"Tao không biết đây! Cùng lắm tao đèo nó, mày chạy theo sau! Rồi tao trả người trả xe lại cho gia đình xong thì hai mình đi về?"
"Ý kiến hay á, cho nó ngồi dậy uống thuốc đi mày!"
"Thấy nó đuối như trái chuối ấy!"
"Ờm, lay người nó đi?"
Nói rồi Ngọc Nhi lay người cậu nhưng lại không có tác dụng gì cả, chỉ thấy gương mặt kia đang hơi nhắn nhó khó chịu thôi
"Ráng dậy uống thuốc ăn cháo đi bà!" Cô vừa nói vừa vỗ vỗ vào mặt cậu bạn kia bỗng cậu mở to mắt ra nhìn xung quanh
"Có chuyện gì vậy?" Cậu ngơ ngác hỏi
"Mày bị đau đầu, thấy thế nào rồi?" Nhật Hiên khoanh tay lại nhìn con người đang đầm đìa mồ hôi kia
"Đỡ đau chút rồi!" Cậu vừa ngồi dậy vừa đặt tay lên đầu mình
Nhật Hiên không nói gì thêm quay gót bước lên phòng để lại hai con người ở đó
"Uống thuốc đi!" Ngọc Nhi tay cầm mấy viên thuốc dúi vào tay cậu, tay kia thì lấy cốc nước đưa cho cậu bạn. Uống xong cậu ngồi ăn cháo ở đó còn cô thì dọn dẹp lại tàn dư của cậu bạn kia
"Cảm ơn!" Cậu vừa nói vừa nhìn cô nàng đang dọn dẹp kia
"Phải cảm ơn Nhật Hiên mới đúng! Cháo, thuốc, nước chanh là một tay Nhật Hiên làm hết đó!" Cô vừa cười vừa nói với cậu
Không biết tự khi nào mà nhìn nụ cười của cô lại đáng yêu đến thế! Mặc dù cô không có gì nổi bật ngoài chiều cao nhưng nụ cười của cô lại làm cho con người ta say đắm như thế. Cậu nhìn cô không rời mắt còn về cô thì vẫn tiếp tục làm công việc đang dang dở mà không để ý có người đang nhìn mình chăm chú đến kì lạ
Nhật Hiên thì lại nấp sau một bức tường chứng kiến toàn bộ sự việc diễn ra nãy giờ. Trông cô bạn như đang có suy đoán gì đó bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho đồng minh của mình.
Nhật Hiên
'Tao nghĩ hai đứa nó đang có ý với nhau!'
Mỹ Hoa
'Cái gì?'
'Ý là như nào?'
Nhật Hiên
'Thấy cười nói đồ mật ngọt lắm!'
Mỹ Hoa
'Chưa đủ căn cứ đâu!'
Nhật Hiên
'Chắc nên quan sát thêm nhỉ?'
Mỹ Hoa
'Phát hiện ra là cắt ngay! Thằng này tệ lắm!'
Nhật Hiên
'Nghe những chuyện mày kể về nó là tao đủ hiểu rồi! Nể nó là bạn con Nhi nhà mình nên mới chơi cùng thôi!'
Mỹ Hoa
'Ừm, nó cũng ngồi kế tao nữa nên cũng nể mặt chút chứ! Tao đi với nó, nó có kể chuyện cho tao nghe. Nghe xong mà tao sốc vãi í!'
Nhật Hiên
'Người nghe gián tiếp đây còn sốc, mày không giữ vững tinh thần chắc bem nó ra trăm mảnh!'
Mỹ Hoa
'Một con Bọ Cạp tồi tệ!'
Nhật Hiên
'Đừng có tâm linh nữa! Tồi là do tính cách thôi bà dà!'
Mỹ Hoa
'Ai biết được! Mà kể ra cũng ấy, số nhỏ này xui toàn đâm đầu vào những kẻ tồi..'
Nhật Hiên
'Giải cứu Ngọc Nhi khỏi red flag..'
Mỹ Hoa
'Hy vọng cứu được..!'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.