Chương 41
Tham Chủ Hoan
14/02/2022
Lâm Đông Đông lập tức nghênh đón, "Sao anh mua loại dày vậy?"
Tưởng Hải Dương xách tấm nệm xốp đặt lên giường, giơ tay lau mồ hôi trên trán, "Mua dày một chút, mùa đông nằm mới ấm."
Bà thím gặm hạt dưa bên cạnh gật đầu, "Đúng vậy, con trai bác lỡ mua tấm mỏng giờ người ta không cho đổi."
Tống Lập Quần dựa người vào bàn nhìn Tưởng Hải Dương hỏi: "Người anh em, cậu cũng là học sinh mới sao?"
Tưởng Hải Dương liếc mắt nhìn hắn, gật đầu đáp một tiếng rồi nhảy lên giường trên giúp Lâm Đông Đông trải nệm.
Lâm Đông Đông vội vàng tiếp lời, cười nói với Tống Lập Quần, "Hai chúng tôi cùng thôn,... anh tôi tên Tưởng Hải Dương, ở phòng 203."
Tống Lập Quần mỉm cười thoải mái, "Ồ, vậy thật tốt. Tôi cùng có anh em chơi chung nhưng mà cậu ta học Nhị Trung, haiz."
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương ở giường trên gọi, "Đưa nệm cho anh ~"
"Ò ~" Lâm Đông Đông vội vàng lấy nệm từ trong túi ra đưa cho hắn.
Vải may nệm của hai người đều giống nhau, Tưởng Hải Dương nhìn hoa văn mặt trên, mỉm cười đắc ý, vừa trải giường vừa hỏi, "Ba không đến tìm em à?"
"Không có." Lâm Đông Đông cười lắc đầu, "Có lẽ bận nói chuyện quên mất hai chúng ta rồi."
Tưởng Hải Dương cũng cười, "Chờ nghỉ hè về nhà anh sẽ mách với mẹ ~"
Mấy nam sinh đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, lại nhìn Tưởng Hải Dương đang trải giường cho Lâm Đông Đông, ánh mắt hâm mộ!
Nhìn anh em của người ta này, thân thiết làm sao, săn sóc hệt như anh em ruột vậy! Lại nhìn anh em của bọn họ, còn lâu mới có chuyện trải giường cho nhau! Ha ha, nhét cho mày cái tất, cho mày thúi chết luôn!
Trải xong giường chiếu cho Lâm Đông Đông, hai người quay lại phòng ngủ Tưởng Hải Dương tìm người ba vô tâm.
Trên hành lang, Lâm Đông Đông kéo Tưởng Hải Dương lại, nhỏ giọng hỏi: "Nệm xốp kia bao nhiêu tiền?"
Tưởng Hải Dương cực kỳ không thích Lâm Đông Đông rạch ròi với mình như thế, "Anh không nói!"
Lâm Đông Đông cười kéo hắn, "Đừng nghịch, anh nói đi."
Hành lang người đến người đi, thỉnh thoảng còn có người ló đầu ra từ trong phòng ngủ.
Tưởng Hải Dương cũng không tiện làm gì, chỉ đành xoa đầu Lâm Đông Đông, nhỏ giọng nói, "Anh mua cho người yêu, không cần tiền."
Lâm Đông Đông nhoẻn miệng cười, nhìn quanh một vòng, định tiếp tục nói thì bị Tưởng Hải Dương kéo vào phòng 203.
"Ba ~" Tưởng Hải Dương vừa vào đã gọi, "Ba vẫn nói chưa xong hả? Bọn con đói lắm rồi."
Ba Tưởng đang nằm trong vòng vây của phụ huynh, ông quay đầu lại nói, "Ba đang theo các chú bác học cách mở rộng tiệm tạp hóa đây, hai đứa bây dọn dẹp trước đi, trải giường gì đó."
Lâm Đông Đông không kìm được mà bật cười, hai cha con nhà này đều thật đáng yêu!
"Trước tiên trải giường của anh đã ~" Lâm Đông Đông kéo lấy Tưởng Hải Dương, "Ai nha, anh chưa có nệm xốp này."
Tưởng Hải Dương lúc nãy chỉ nghĩ cho Lâm Đông Đông, quên mất giường ở ký túc xá này giống nhau, giường hắn cũng chỉ có một lớp nệm rơm.
Lâm Đông Đông có được cơ hội, nhanh chóng chạy ra ngoài, "Em đi mua cho anh!"
Tưởng Hải Dương vội vàng đuổi theo xuống dưới lầu, ôm lấy cổ cậu từ phía sau, "Đông Bảo Nhi chạy đi đây vậy?"
Lâm Đông Đông cười ha ha bẻ tay hắn ra, nhỏ giọng nói, "Đi mua nệm xốp cho người yêu em ~"
Tưởng Hải Dương vốn không thoải mái khi thấy cậu tính toán rõ ràng với mình, nhưng nghe Lâm Đông Đông nói câu này lại không kìm được mà vui tươi hớn hở.
Hắn ghé sát bên tai cậu nhỏ giọng nói, "Vậy người yêu em giờ muốn hôn em thì phải làm sao đây?"
Lâm Đông Đông dùng sức đẩy hắn ra, vừa chạy về phía trước vừa quay đầu cười nói, "Anh cứ mơ đi! Ha ha ha ~ "
Sân trường học sinh phụ huynh nườm nượp, Tưởng Hải Dương đuổi theo Lâm Đông Đông trên đường lát sỏi, vui vẻ chào đón môi trường mới ~
Chờ Tưởng Hải Dương dọn dẹp giường mình xong, đại hội tuyên truyền giảng giải về cách thức phát triển tiệm tạp hóa của ba Tưởng cuối cùng cũng kết thúc.
"Đi thôi con trai, đưa hai đứa đi ăn cơm." Ba Tưởng đeo kính râm, quay đầu nhìn mấy đứa nhóc choai choai trong phòng, "Lát nữa về làm quen với nhau một chút, sau này ở chung phải biết giúp đỡ lẫn nhau."
Mấy phụ huynh trong phòng cũng phụ họa theo, "Đúng đúng đúng."
Tưởng Hải Dương nhìn mấy người xung quanh, gật đầu xem như chào hỏi, sau đó kéo Lâm Đông Đông đi theo ba Tưởng ra ngoài.
Lâm Đông Đông vốn tưởng sẽ ăn cơm ở nhà ăn nhưng ba Tưởng không đồng ý, ba năm tiếp theo sẽ phải ăn ở đây, ngày hôm nay nhất định phải ra ngoài ăn tiệm!
Tưởng Hải Dương đề nghị đi ăn lẩu, bởi vì Lâm Đông Đông thích ăn. Ba Tưởng không ý kiến, lái xe tải van tìm quán lẩu.
Sau bữa ăn, bụng ba người đều tròn vo.
Ăn uống no đủ, ba Tưởng cũng phải về nhà. Trước khi đi, ba Tưởng dặn dò bọn họ hai việc:
Thứ nhất, phải hòa thuận với bạn học, đây là thành phố, đánh nhau cũng không có ai giúp. Mặc dù ba tin con trai mình sẽ không thua, nhưng con lớn rồi, làm gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ!
Thứ hai, chăm chỉ học tập, không được nhìn trộm con gái! Học đòi làm lưu manh mà bị người ta bắt được, ba sẽ không đến cứu hai đứa đâu!
Tưởng Hải Dương dùng cả tay lẫn chân mới đẩy được ba Tưởng lên xe, "Ba nhanh về đi, những chuyện này ba đừng bận tâm, về trễ mẹ lại giận bây giờ!
Ba Tưởng đi rồi, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông mới thở phào nhẹ nhõm! Ha ha ~ Núi cao hoàng đế xa, trời đất rộng lớn là của ta!
Hai người tìm được trạm xe bus, ngồi xe quay về Nhất Trung, cũng coi như làm quen với đường xá.
Vừa mới đến cổng trường đã nghe thấy thông báo trên loa, "Học sinh lớp 10 chú ý, bốn giờ chiều nay toàn thể học sinh khối lớp 10 tập trung ở sân vận động, tiến hành phân lớp."
Từ quán lẩu đi ra là hơn 2 rưỡi, giờ cũng tầm 3 giờ rồi.
Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông về phòng ngủ kiểm tra đồ, lại ra ngoài mua đồ dùng như chậu các thứ, phỏng chừng không còn thiếu thứ gì nữa.
Bốn giờ chiều, trên sân vận động mọi người xếp thành từng hàng dựa theo loa.
Tưởng Hải Dương đứng sát phía sau Lâm Đông Đông, cả hai đều hi vọng được phân đến một lớp.
Đáng tiếc trời cao không nghe thấy lời bọn họ, hai người không được chung lớp. Lâm Đông Đông lớp 3 mà Tưởng Hải Dương lớp 5.
Ngày đầu tiên kết thúc, hai người đều rầu rĩ, vận mệnh gì thế này, phòng ngủ không chung, giờ lớp cũng khác, haiz!
Chia lớp xong, mỗi người đều về lớp mình để làm quen với bạn học giáo viên, ngày mai là chính thức vào học.
Có hai khu phòng học, mỗi khu có 5 tầng.
Tưởng Hải Dương ở lầu một, mà Lâm Đông Đông ở lầu hai.
Trước khi chia nhau về lớp, Tưởng Hải Dương nói với Lâm Đông Đông, tan học mình sẽ đứng dưới lầu một chờ, Lâm Đông Đông tan lớp thì xuống tìm hắn cùng về.
Cấp ba thật sự khác với cấp hai, tất cả mọi người bỗng chốc giống như trở thành người lớn, không còn là đám đầu củ cải của cấp hai nữa.
Tống Lập Quần với Lâm Đông Đông được phân vào cùng một lớp, có hai người cùng ngủ cũng chung lớp với bọn họ.
Tự học buổi tối tan lớp lúc 9 giờ, Tống Lập Quần hỏi Lâm Đông Đông có muốn ra ngoài trường ăn khuya với nhau không.
Lâm Đông Đông lịch sự từ chối, Tưởng Hải Dương đã nói với cậu rồi, tan học hai người sẽ đi ăn.
Cầu thang chen chúc đầy người, chân trước giẫm chân sau.
Lâm Đông Đông đi từ lầu hai xuống dưới, vừa mới qua chỗ rẽ đã thấy Tưởng Hải Dương đứng chờ ở góc cầu thang.
Hình như năm nay Tưởng Hải Dương lớn rất nhanh, hồi trước ở nhà đo thử, đã cao 1m82 rồi.
Đương nhiên không chỉ chiều cao, trong đám người tấp nập, Tưởng Hải Dương cũng là người bắt mắt nhất. Gương mặt góc cạnh sắc nét, mái đầu đinh quanh năm không đổi nhưng không hiện vẻ quê mùa, trái lại bộc lộ được sự ngông cuồng của thiếu niên 17,18 tuổi, tràn đầy sức sống khí khái anh hùng.
Lâm Đông Đông bị đám đông chen xuống dưới, đôi mắt chăm chú nhìn Tưởng Hải Dương.
Người yêu của cậu đẹp trai quá đi mất!
Mà Tưởng Hải Dương cũng đang nhìn cậu.
Da Lâm Đông Đông vốn trắng, mặc một chiếc áo ngắn tay, trong đám người chỉ liếc mắt một cái là thấy. Đôi mắt to tròn lấp lánh, còn chói mắt hơn cả ánh đèn pha lê trong đại sảnh. Cơ thể 1m74 không quá cường tráng, thon dài cân xứng, toàn thân trên dưới đều bộc lộ nét non nớt của thiếu niên, bấm một cái là ra nước!
Lâm Đông Đông gần như là nhảy xuống khỏi hai bậc thang cuối, cũng may phía trước không có ai.
Tưởng Hải Dương thấy cậu xuống lập tức đi tới, "Vui vậy sao?"
"Ừm ~ ha ha~" Lâm Đông Đông gật đầu cười tươi tắn, "Hai chúng ta ăn gì đây, bọn Tống Lập Quần cũng đi ăn, lúc nãy còn mời em đi chung nữa ~"
Tưởng Hải Dương ôm lấy cổ cậu đi ra ngoài, "Sao hai người lại thân quen như vậy!"
Lâm Đông Đông bật cười, "Sau này ở chung một phòng với nhau, thân thiết một chút thì có gì không tốt."
Tưởng Hải Dương hừ một tiếng, không muốn thảo luận về vấn đề quen thân với hòn than kia, mặc dù chính hắn cũng không trắng hơn người ta bao nhiêu, khụ khụ ~
Tan học, trước cổng trường rất náo nhiệt, hàng quán nhan nhản. Có đồ nướng, cơm cuốn, bánh kẹp,...
Lâm Đông Đông vốn không đói bụng, nhưng dạo quanh một vòng lại ứa nước miếng.
Tưởng Hải Dương thấy cậu nhìn cái gì cũng hào hứng thì dẫn cậu lại mua mỗi thứ một chút, đi chưa được một vòng đã no căng, cũng không cần phải vào quán ngồi ăn nữa!
Ký túc xá 11 giờ đóng cửa, ăn no rồi, thấy thời gian còn sớm, Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông đi dạo tiêu cơm. Hai người đi dọc theo bức tường bên ngoài trường học, không có đèn đường, cách đó không xa là khu nhà thấp ánh đèn thưa thớt.
Lâm Đông Đông đi một lúc lại cảm thấy quen thuộc, chỗ này giống như chỗ trong thôn nơi mà Tưởng Hải Dương hay dẫn cậu đến làm chuyện xấu vậy?
Quả nhiên!
Tưởng Hải Dương đẩy Lâm Đông Đông vào góc tường, bốn bề vắng lặng tối đen, Tưởng Hải Dương vội vã hôn lên môi câu.
Lâm Đông Đông ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại, cái tên này sao mà giống chó nghiệp vụ trên ti vi vậy chứ, đến chỗ nào cũng tìm được vị trí bí mật cho mình!
Môi lưỡi quấn quýt phát ra tiếng nước, Tưởng Hải Dương duỗi tay mò vào trong quần Lâm Đông Đông.
Lâm Đông Đông vội vàng đè tay hắn lại, cố gắng rút lại đầu lưỡi bị hắn mút đến tê dại về, cậu thở dốc nhỏ giọng nói, "Đừng làm bậy, đang ở bên ngoài mà."
"Không sao đâu." Tưởng Hải Dương dán sát lên người Lâm Đông Đông, dùng sức duỗi tay vào trong quần cậu, "Chỗ này không có ai..."
"Không được." Lâm Đông Đông nắm chặt lấy bàn tay không thành thật kia, nói, "Chúng ta mới đến, còn chưa quen nơi này, lỡ như có người đi qua thì phải làm sao, về thôi, được không?"
"Sao còn phải chờ quen?" Tưởng Hải Dương không vui, "Trong trường ở đâu mà không có người, ký túc xá cũng một đống, hai chúng ta phải làm sao?"
Lâm Đông Đông vội vàng ngửa đầu hôn hắn một cái, kiên trì dỗ dành sói lớn, "Đợi một thời gian nữa, chờ khi quen thuộc rồi, chắc chắn sẽ có cách thôi, đi anh ~"
Tưởng Hải Dương hoàn toàn không chút đề kháng với một Lâm Đông Đông nũng nịu mềm mại như vậy, hắn không làm được gì khác chỉ đành thúc mạnh thân dưới vào người cậu mấy lần, lại kéo áo đối phương lên cắn một cái lên đầu v* cậu, lúc này mới dẫn người về trường.
Tưởng Hải Dương xách tấm nệm xốp đặt lên giường, giơ tay lau mồ hôi trên trán, "Mua dày một chút, mùa đông nằm mới ấm."
Bà thím gặm hạt dưa bên cạnh gật đầu, "Đúng vậy, con trai bác lỡ mua tấm mỏng giờ người ta không cho đổi."
Tống Lập Quần dựa người vào bàn nhìn Tưởng Hải Dương hỏi: "Người anh em, cậu cũng là học sinh mới sao?"
Tưởng Hải Dương liếc mắt nhìn hắn, gật đầu đáp một tiếng rồi nhảy lên giường trên giúp Lâm Đông Đông trải nệm.
Lâm Đông Đông vội vàng tiếp lời, cười nói với Tống Lập Quần, "Hai chúng tôi cùng thôn,... anh tôi tên Tưởng Hải Dương, ở phòng 203."
Tống Lập Quần mỉm cười thoải mái, "Ồ, vậy thật tốt. Tôi cùng có anh em chơi chung nhưng mà cậu ta học Nhị Trung, haiz."
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương ở giường trên gọi, "Đưa nệm cho anh ~"
"Ò ~" Lâm Đông Đông vội vàng lấy nệm từ trong túi ra đưa cho hắn.
Vải may nệm của hai người đều giống nhau, Tưởng Hải Dương nhìn hoa văn mặt trên, mỉm cười đắc ý, vừa trải giường vừa hỏi, "Ba không đến tìm em à?"
"Không có." Lâm Đông Đông cười lắc đầu, "Có lẽ bận nói chuyện quên mất hai chúng ta rồi."
Tưởng Hải Dương cũng cười, "Chờ nghỉ hè về nhà anh sẽ mách với mẹ ~"
Mấy nam sinh đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, lại nhìn Tưởng Hải Dương đang trải giường cho Lâm Đông Đông, ánh mắt hâm mộ!
Nhìn anh em của người ta này, thân thiết làm sao, săn sóc hệt như anh em ruột vậy! Lại nhìn anh em của bọn họ, còn lâu mới có chuyện trải giường cho nhau! Ha ha, nhét cho mày cái tất, cho mày thúi chết luôn!
Trải xong giường chiếu cho Lâm Đông Đông, hai người quay lại phòng ngủ Tưởng Hải Dương tìm người ba vô tâm.
Trên hành lang, Lâm Đông Đông kéo Tưởng Hải Dương lại, nhỏ giọng hỏi: "Nệm xốp kia bao nhiêu tiền?"
Tưởng Hải Dương cực kỳ không thích Lâm Đông Đông rạch ròi với mình như thế, "Anh không nói!"
Lâm Đông Đông cười kéo hắn, "Đừng nghịch, anh nói đi."
Hành lang người đến người đi, thỉnh thoảng còn có người ló đầu ra từ trong phòng ngủ.
Tưởng Hải Dương cũng không tiện làm gì, chỉ đành xoa đầu Lâm Đông Đông, nhỏ giọng nói, "Anh mua cho người yêu, không cần tiền."
Lâm Đông Đông nhoẻn miệng cười, nhìn quanh một vòng, định tiếp tục nói thì bị Tưởng Hải Dương kéo vào phòng 203.
"Ba ~" Tưởng Hải Dương vừa vào đã gọi, "Ba vẫn nói chưa xong hả? Bọn con đói lắm rồi."
Ba Tưởng đang nằm trong vòng vây của phụ huynh, ông quay đầu lại nói, "Ba đang theo các chú bác học cách mở rộng tiệm tạp hóa đây, hai đứa bây dọn dẹp trước đi, trải giường gì đó."
Lâm Đông Đông không kìm được mà bật cười, hai cha con nhà này đều thật đáng yêu!
"Trước tiên trải giường của anh đã ~" Lâm Đông Đông kéo lấy Tưởng Hải Dương, "Ai nha, anh chưa có nệm xốp này."
Tưởng Hải Dương lúc nãy chỉ nghĩ cho Lâm Đông Đông, quên mất giường ở ký túc xá này giống nhau, giường hắn cũng chỉ có một lớp nệm rơm.
Lâm Đông Đông có được cơ hội, nhanh chóng chạy ra ngoài, "Em đi mua cho anh!"
Tưởng Hải Dương vội vàng đuổi theo xuống dưới lầu, ôm lấy cổ cậu từ phía sau, "Đông Bảo Nhi chạy đi đây vậy?"
Lâm Đông Đông cười ha ha bẻ tay hắn ra, nhỏ giọng nói, "Đi mua nệm xốp cho người yêu em ~"
Tưởng Hải Dương vốn không thoải mái khi thấy cậu tính toán rõ ràng với mình, nhưng nghe Lâm Đông Đông nói câu này lại không kìm được mà vui tươi hớn hở.
Hắn ghé sát bên tai cậu nhỏ giọng nói, "Vậy người yêu em giờ muốn hôn em thì phải làm sao đây?"
Lâm Đông Đông dùng sức đẩy hắn ra, vừa chạy về phía trước vừa quay đầu cười nói, "Anh cứ mơ đi! Ha ha ha ~ "
Sân trường học sinh phụ huynh nườm nượp, Tưởng Hải Dương đuổi theo Lâm Đông Đông trên đường lát sỏi, vui vẻ chào đón môi trường mới ~
Chờ Tưởng Hải Dương dọn dẹp giường mình xong, đại hội tuyên truyền giảng giải về cách thức phát triển tiệm tạp hóa của ba Tưởng cuối cùng cũng kết thúc.
"Đi thôi con trai, đưa hai đứa đi ăn cơm." Ba Tưởng đeo kính râm, quay đầu nhìn mấy đứa nhóc choai choai trong phòng, "Lát nữa về làm quen với nhau một chút, sau này ở chung phải biết giúp đỡ lẫn nhau."
Mấy phụ huynh trong phòng cũng phụ họa theo, "Đúng đúng đúng."
Tưởng Hải Dương nhìn mấy người xung quanh, gật đầu xem như chào hỏi, sau đó kéo Lâm Đông Đông đi theo ba Tưởng ra ngoài.
Lâm Đông Đông vốn tưởng sẽ ăn cơm ở nhà ăn nhưng ba Tưởng không đồng ý, ba năm tiếp theo sẽ phải ăn ở đây, ngày hôm nay nhất định phải ra ngoài ăn tiệm!
Tưởng Hải Dương đề nghị đi ăn lẩu, bởi vì Lâm Đông Đông thích ăn. Ba Tưởng không ý kiến, lái xe tải van tìm quán lẩu.
Sau bữa ăn, bụng ba người đều tròn vo.
Ăn uống no đủ, ba Tưởng cũng phải về nhà. Trước khi đi, ba Tưởng dặn dò bọn họ hai việc:
Thứ nhất, phải hòa thuận với bạn học, đây là thành phố, đánh nhau cũng không có ai giúp. Mặc dù ba tin con trai mình sẽ không thua, nhưng con lớn rồi, làm gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ!
Thứ hai, chăm chỉ học tập, không được nhìn trộm con gái! Học đòi làm lưu manh mà bị người ta bắt được, ba sẽ không đến cứu hai đứa đâu!
Tưởng Hải Dương dùng cả tay lẫn chân mới đẩy được ba Tưởng lên xe, "Ba nhanh về đi, những chuyện này ba đừng bận tâm, về trễ mẹ lại giận bây giờ!
Ba Tưởng đi rồi, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông mới thở phào nhẹ nhõm! Ha ha ~ Núi cao hoàng đế xa, trời đất rộng lớn là của ta!
Hai người tìm được trạm xe bus, ngồi xe quay về Nhất Trung, cũng coi như làm quen với đường xá.
Vừa mới đến cổng trường đã nghe thấy thông báo trên loa, "Học sinh lớp 10 chú ý, bốn giờ chiều nay toàn thể học sinh khối lớp 10 tập trung ở sân vận động, tiến hành phân lớp."
Từ quán lẩu đi ra là hơn 2 rưỡi, giờ cũng tầm 3 giờ rồi.
Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông về phòng ngủ kiểm tra đồ, lại ra ngoài mua đồ dùng như chậu các thứ, phỏng chừng không còn thiếu thứ gì nữa.
Bốn giờ chiều, trên sân vận động mọi người xếp thành từng hàng dựa theo loa.
Tưởng Hải Dương đứng sát phía sau Lâm Đông Đông, cả hai đều hi vọng được phân đến một lớp.
Đáng tiếc trời cao không nghe thấy lời bọn họ, hai người không được chung lớp. Lâm Đông Đông lớp 3 mà Tưởng Hải Dương lớp 5.
Ngày đầu tiên kết thúc, hai người đều rầu rĩ, vận mệnh gì thế này, phòng ngủ không chung, giờ lớp cũng khác, haiz!
Chia lớp xong, mỗi người đều về lớp mình để làm quen với bạn học giáo viên, ngày mai là chính thức vào học.
Có hai khu phòng học, mỗi khu có 5 tầng.
Tưởng Hải Dương ở lầu một, mà Lâm Đông Đông ở lầu hai.
Trước khi chia nhau về lớp, Tưởng Hải Dương nói với Lâm Đông Đông, tan học mình sẽ đứng dưới lầu một chờ, Lâm Đông Đông tan lớp thì xuống tìm hắn cùng về.
Cấp ba thật sự khác với cấp hai, tất cả mọi người bỗng chốc giống như trở thành người lớn, không còn là đám đầu củ cải của cấp hai nữa.
Tống Lập Quần với Lâm Đông Đông được phân vào cùng một lớp, có hai người cùng ngủ cũng chung lớp với bọn họ.
Tự học buổi tối tan lớp lúc 9 giờ, Tống Lập Quần hỏi Lâm Đông Đông có muốn ra ngoài trường ăn khuya với nhau không.
Lâm Đông Đông lịch sự từ chối, Tưởng Hải Dương đã nói với cậu rồi, tan học hai người sẽ đi ăn.
Cầu thang chen chúc đầy người, chân trước giẫm chân sau.
Lâm Đông Đông đi từ lầu hai xuống dưới, vừa mới qua chỗ rẽ đã thấy Tưởng Hải Dương đứng chờ ở góc cầu thang.
Hình như năm nay Tưởng Hải Dương lớn rất nhanh, hồi trước ở nhà đo thử, đã cao 1m82 rồi.
Đương nhiên không chỉ chiều cao, trong đám người tấp nập, Tưởng Hải Dương cũng là người bắt mắt nhất. Gương mặt góc cạnh sắc nét, mái đầu đinh quanh năm không đổi nhưng không hiện vẻ quê mùa, trái lại bộc lộ được sự ngông cuồng của thiếu niên 17,18 tuổi, tràn đầy sức sống khí khái anh hùng.
Lâm Đông Đông bị đám đông chen xuống dưới, đôi mắt chăm chú nhìn Tưởng Hải Dương.
Người yêu của cậu đẹp trai quá đi mất!
Mà Tưởng Hải Dương cũng đang nhìn cậu.
Da Lâm Đông Đông vốn trắng, mặc một chiếc áo ngắn tay, trong đám người chỉ liếc mắt một cái là thấy. Đôi mắt to tròn lấp lánh, còn chói mắt hơn cả ánh đèn pha lê trong đại sảnh. Cơ thể 1m74 không quá cường tráng, thon dài cân xứng, toàn thân trên dưới đều bộc lộ nét non nớt của thiếu niên, bấm một cái là ra nước!
Lâm Đông Đông gần như là nhảy xuống khỏi hai bậc thang cuối, cũng may phía trước không có ai.
Tưởng Hải Dương thấy cậu xuống lập tức đi tới, "Vui vậy sao?"
"Ừm ~ ha ha~" Lâm Đông Đông gật đầu cười tươi tắn, "Hai chúng ta ăn gì đây, bọn Tống Lập Quần cũng đi ăn, lúc nãy còn mời em đi chung nữa ~"
Tưởng Hải Dương ôm lấy cổ cậu đi ra ngoài, "Sao hai người lại thân quen như vậy!"
Lâm Đông Đông bật cười, "Sau này ở chung một phòng với nhau, thân thiết một chút thì có gì không tốt."
Tưởng Hải Dương hừ một tiếng, không muốn thảo luận về vấn đề quen thân với hòn than kia, mặc dù chính hắn cũng không trắng hơn người ta bao nhiêu, khụ khụ ~
Tan học, trước cổng trường rất náo nhiệt, hàng quán nhan nhản. Có đồ nướng, cơm cuốn, bánh kẹp,...
Lâm Đông Đông vốn không đói bụng, nhưng dạo quanh một vòng lại ứa nước miếng.
Tưởng Hải Dương thấy cậu nhìn cái gì cũng hào hứng thì dẫn cậu lại mua mỗi thứ một chút, đi chưa được một vòng đã no căng, cũng không cần phải vào quán ngồi ăn nữa!
Ký túc xá 11 giờ đóng cửa, ăn no rồi, thấy thời gian còn sớm, Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông đi dạo tiêu cơm. Hai người đi dọc theo bức tường bên ngoài trường học, không có đèn đường, cách đó không xa là khu nhà thấp ánh đèn thưa thớt.
Lâm Đông Đông đi một lúc lại cảm thấy quen thuộc, chỗ này giống như chỗ trong thôn nơi mà Tưởng Hải Dương hay dẫn cậu đến làm chuyện xấu vậy?
Quả nhiên!
Tưởng Hải Dương đẩy Lâm Đông Đông vào góc tường, bốn bề vắng lặng tối đen, Tưởng Hải Dương vội vã hôn lên môi câu.
Lâm Đông Đông ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại, cái tên này sao mà giống chó nghiệp vụ trên ti vi vậy chứ, đến chỗ nào cũng tìm được vị trí bí mật cho mình!
Môi lưỡi quấn quýt phát ra tiếng nước, Tưởng Hải Dương duỗi tay mò vào trong quần Lâm Đông Đông.
Lâm Đông Đông vội vàng đè tay hắn lại, cố gắng rút lại đầu lưỡi bị hắn mút đến tê dại về, cậu thở dốc nhỏ giọng nói, "Đừng làm bậy, đang ở bên ngoài mà."
"Không sao đâu." Tưởng Hải Dương dán sát lên người Lâm Đông Đông, dùng sức duỗi tay vào trong quần cậu, "Chỗ này không có ai..."
"Không được." Lâm Đông Đông nắm chặt lấy bàn tay không thành thật kia, nói, "Chúng ta mới đến, còn chưa quen nơi này, lỡ như có người đi qua thì phải làm sao, về thôi, được không?"
"Sao còn phải chờ quen?" Tưởng Hải Dương không vui, "Trong trường ở đâu mà không có người, ký túc xá cũng một đống, hai chúng ta phải làm sao?"
Lâm Đông Đông vội vàng ngửa đầu hôn hắn một cái, kiên trì dỗ dành sói lớn, "Đợi một thời gian nữa, chờ khi quen thuộc rồi, chắc chắn sẽ có cách thôi, đi anh ~"
Tưởng Hải Dương hoàn toàn không chút đề kháng với một Lâm Đông Đông nũng nịu mềm mại như vậy, hắn không làm được gì khác chỉ đành thúc mạnh thân dưới vào người cậu mấy lần, lại kéo áo đối phương lên cắn một cái lên đầu v* cậu, lúc này mới dẫn người về trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.