Chương 74
Tham Chủ Hoan
25/03/2022
Tết 2003 là một ngày nắng đẹp, tối hôm qua vừa có một trận tuyết lớn, cảnh vật được bao phủ trong một lớp áo bạc, khiến cho câu đối chữ phúc trên cửa nhà nhà trông ấm áp đến lạ thường.
Lâm Đông Đông sáng sớm đã dậy, quét sạch tuyết trong sân lại dán chữ phúc lên cửa, bận trước bận sau giúp bà ngoại nhóm lửa nấu bữa sáng.
Ăn sáng xong bà ngoại lấy trong tủ ra một chiếc khăn tay, bên trong là tiền mừng tuổi cho Lâm Đông Đông được bọc kỹ càng.
Lâm Đông Đông không nhận, "Con bao nhiêu tuổi rồi, không cần tiền mừng tuổi nữa."
Bà ngoại nhét tiền vào trong túi quần Lâm Đông Đông, "Bao tuổi cũng vẫn là cháu bà, nhanh cầm lấy, lúc về trường mua chút gì đó ngon ngon mà ăn."
Lâm Đông Đông suy nghĩ một chốc rồi vẫn nhận, với số tiền này lúc cậu nghỉ hè có thể mua đồ ngon về cho bà ngoại, dù sao bà ngoại quanh năm suốt tháng cũng không nỡ mua cái gì.
Một lát sau Tưởng Hải Dương đến, hắn vừa vào cửa đã lia mắt tìm Lâm Đông Đông, sau đó dẻo miệng chào hỏi bà ngoại, "Bà ơi, năm mới vui vẻ ~"
"Ngoan lắm." Bà ngoại cười híp mắt, đứng dậy lại đi đến cái tủ kia, "Tiểu Dương năm nay 19 rồi đúng không, là người lớn rồi."
"Dạ," Tưởng Hải Dương đặt đường trắng cùng với hai túi bánh trong tay xuống giường, "Bà ơi, mấy ngày trước có họ hàng đến nhà cháu mang theo bánh, mềm lắm còn rất ngọt, bà nếm thử xem."
"Thằng nhóc này!" Bà ngoại lấy khăn tay từ trong tủ ra, số tiền trong khăn cũng bằng của Lâm Đông Đông, "Bà ngoại răng rụng gần hết rồi ăn cái gì cũng không thấy ngon, con đừng đưa, để ở nhà cho mẹ ăn."
"Ở nhà vẫn còn." Tưởng Hải Dương mở gói bánh ra lấy một miếng bánh nhỏ đưa cho Lâm Đông Đông, "Bà ngoại cũng nếm thử xem, mềm lắm, không cần phải nhai, vừa ngậm vào miệng là tan ngay."
"Đứa trẻ ngoan." Bà ngoại cười híp mắt đi tới trước mặt Tưởng Hải Dương, lấy tiền mừng tuổi trong khăn tay nhét vào tay hắn, "Cầm lấy, lì xì tết, con với Đông Đông đều phải bình an."
"Cháu không cần," Tưởng Hải Dương vội vàng dúi tiền vào lại tay bà, "Cháu giờ đã là người lớn rồi, không cần mừng tuổi nữa."
"Lớn nhỏ gì cũng đều là con nít," bà ngoại tuy lớn tuổi rồi nhưng lực tay không hề nhỏ, đẩy tới đẩy lui với Tưởng Hải Dương, bắt hắn phải nhận tiền mừng tuổi.
Đương nhiên Tưởng Hải Dương không dám dùng sức đẩy, chỉ sợ không cẩn thận đẩy bà ngã!
Lâm Đông Đông ngồi xếp bằng trên giường vừa ăn bánh vừa nhìn Tưởng Hải Dương với bà ngoại mà cười vui vẻ.
"Cháu ngoan, cầm đi." Bà ngoại vỗ vỗ cánh tay Tưởng Hải Dương, hiền từ nói: "Bà biết con là đưa trẻ ngoan, cũng giống như Đông Đông, đây là tấm lòng của bà, con cứ nhận đi."
Nói đến đây rồi Tưởng Hải Dương cũng không tiện từ chối nữa, cẩn thận cất tiền mừng tuổi cất vào trong túi áo, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn bà."
"Đứa trẻ ngoan." bà ngoại cười híp mắt vỗ Tưởng Hải Dương, sau đó đi ra gian ngoài chuẩn bị bữa trưa. Hôm nay là giao thừa, phải nấu thêm mấy món.
Bà ngoại vừa ra khỏi phòng Tưởng Hải Dương lập tức kéo Lâm Đông Đông qua, thân mật cọ trán mình lên trán cậu, dịu dàng nói: "Anh về nhà trước, chiều lại tới tìm em."
"Ừm." Lâm Đông Đông ngồi xổm trên giường đất, nhét miếng bánh cuối cùng trong tay vào miệng Tưởng Hải Dương, vui vẻ nói: "Ngọt quá đi ~"
12 giờ trưa trong thôn lục tục vang lên tiếng pháo.
Bữa này là cơm đoàn viên, về cơ bản nhà nào cũng ăn cơm giờ này.
Lâm Đông Đông với bà ngoại chỉ có hai người mặc dù có đến 6 món nhưng bữa ăn kết thúc rất nhanh.
Nhà Tưởng Hải Dương thì ba người, ba Tưởng muốn uống mấy chén, nên bữa cơm mất hơn hai tiếng mới ăn xong.
Buổi chiều không có việc gì, bà ngoại chuẩn bị nhân bánh sủi cảo để buổi tối gói.
Lâm Đông Đông nghiêm túc ngồi một bên nhìn, nói học hỏi sang năm bà không cần bận rộn nữa chỉ cần một mình cậu làm là được.
Tưởng Hải Dương cũng đến, ngồi bên cạnh cười hì hì nhìn Lâm Đông Đông, nói mình cũng muốn học, tương lai nấu cho vợ ăn.
Lâm Đông Đông lườm hắn một cái, lấy ngón tay chấm bột mì quết lên mũi hắn.
Tivi trong phòng đang được bật, không biết chiếu cái gì.
Bà ngoại cười híp mắt nhìn Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông đùa giỡn, cảm khái thời gian sao mà trôi nhanh quá, Lâm Đông Đông đã lớn như vậy rồi.
Lâm Đông Đông năm nay 18, đến nhà bà ngoại đã được bốn năm, trổ mã thành một thiếu niên nhanh nhẹn hoạt bát. Mặc dù còn lâu mới cao bằng Tưởng Hải Dương nhưng cũng 1m75, không tính là thấp.
Hơn nữa cả người trắng nõn thuần khiết, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đặc biệt là đôi mắt to sáng, lông mi dài run rẩy, trong vắt ngây thơ, như thể nhìn thấu được lòng người.
Lâm Đông Đông cười ha ha nói với bà ngoại lớn rồi mới tốt, có thể kiếm được tiền, lúc đó bà ngoại chỉ cần ở nhà hưởng phúc là được.
Bà nội bật cười, nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, hai năm qua quả thật răng bà rụng nhiều hơn, trước kia chỉ mất có hai cái, bây giờ răng rụng với răng còn gần như bằng nhau.
"Haiz." bà ngoại thở dài, giống hệt như vô số người già lo cho con cháu, "Con sống tốt bà cũng yên tâm, dù không được hưởng phúc bà cũng yên tâm nhắm mắt."
"Bà!" Lâm Đông Đông phì phì mấy tiếng, bĩu môi nói: "Năm hết tết đến bà đừng nói lung tung, con chắc chắn sẽ để bà hưởng phúc, bà còn phải sống đến trăm tuổi đấy!"
"Vậy chẳng phải thành yêu tinh rồi sao." Bà ngoại đảo nhân sủi cảo trong chậu, thở dài "Con sắp thi đại học rồi, thi đại học xong sau đó sẽ càng xa nhà hơn nữa, haiz!"
Lâm Đông Đông vội vàng an ủi bà, "Cứ coi như là lên đại học, thì đến nghỉ hè con vẫn về với bà mà, được nghỉ cũng về thăm bà, giống như bây giờ vậy."
"Con ngoan." Bà ngoại cười, càng nói càng phiền muộn, "Bà chỉ thương con, những năm qua không có cha, mẹ cũng không ở bên, tương lai con chỉ có một mình con lo liệu."
Lâm Đông Đông không biết sao cuối năm mà bà ngoại chỉ nói đến những chuyện khổ sở, cậu vội vàng đỡ vai bà, ngoan ngoãn an ủi: "Không phải con còn có bà sao, cho nên bà phải sống đến trăm tuổi đó."
"Bà yên tâm." Tưởng Hải Dương cười nói tiếp, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, "Sau này cháu sẽ chăm sóc Đông Đông, cháu sẽ đối xử tốt với Đông Đông cả đời."
"Ai da," bà ngoại cười liên tục gật đầu, "Bà yên tâm rồi, đứa trẻ ngoan."
Bà biết tình cảm của hai đứa trẻ chẳng khác nào anh em ruột, có khi anh em ruột cũng chưa tốt được như vậy.
Hơn nữa Tưởng Hải Dương là đứa trẻ tốt, nhân nghĩa chính trực, làm gì cũng đáng tin cậy. Tương lai có Tưởng Hải Dương chăm sóc Lâm Đông Đông bà thật sự có thể an tâm.
Lâm Đông Đông đứng ở phía sau xoa bóp vai cho bà ngoại, ánh mắt lại dính lấy Tưởng Hải Dương, miệng mỉm cười khúc khích.
Mồng ba tháng giêng, Lâm Đông Đông với bà ngoại vừa mới ăn cơm chiều xong, Tưởng Hải Dương đã mang theo một túi lớn đẩy cửa đi vào.
"Bà ơi," Tưởng Hải Dương trước tiên chào hỏi với bà ngoại, "Bà với Đông Đông đã cơm nước chưa ạ?"
"Mới ăn xong." Bà ngoại đang nhồi thuốc lá vào nõ điếu, thấy Tưởng Hải Dương xách theo một túi lớn thì hỏi: "Cái túi gì mà lớn vậy?"
"Bí mật ạ." Tưởng Hải Dương cười hì hì đi về phía Lâm Đông Đông, "Đông Đông nhanh mặc quần áo đi, hai chúng ta lên núi."
"Lên núi?" Lâm Đông Đông quay đầu nhìn cửa sổ, "Trời tối rồi mà, lên núi làm gì?"
"Đúng vậy," bà ngoại rít một hơi thuốc, cũng khó hiểu hỏi lại, "Trên đó chỉ toàn tuyết, lên làm gì?"
Tưởng Hải Dương cười thần bí, không trả lời, liên tục giục Lâm Đông Đông nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài với hắn.
Lâm Đông Đông thật sự bị hắn làm cho tò mò, xuống giường mặc áo khoác theo Tưởng Hải Dương ra cửa.
Bà ngoại còn dặn với theo sau nói cả hai lên núi cẩn thận, trên đó toàn tuyết đóng băng, trời tối đen, chỗ sườn núi không dễ đi đâu.
Tưởng Hải Dương ngoan ngoãn đáp lời, sau đó kéo Lâm Đông Đông đi về hướng ngọn núi.
"Rốt cuộc anh định làm gì vậy?" Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương kéo đi, càng lúc càng tò mò, "Trời vừa lạnh vừa tối thế này thì lên núi làm gì chứ?"
Đừng nói là muốn làm chuyện xấu nhé? Tính ra cả hai về thôn cũng đã hơn nửa tháng không thân mật, cuối năm nhà Tưởng Hải Dương người đến người đi, không tiện. Nhưng ngày đông lạnh buốt thế này, hắn không đến mức đói khát mà chạy lên núi làm chứ?
Tưởng Hải Dương không biết cái đầu dưa nhỏ của Lâm Đông Đông đang miên man suy nghĩ cái gì, chỉ nắm chặt tay cậu đi thẳng một đường không quay đầu, "Lát nữa lên đó em sẽ biết, hà hà."
Lâm Đông Đông nghi ngờ hỏi: "Không phải anh định..."
"Hả?" Tưởng Hải Dương không hiểu, quay đầu hỏi cậu, "Định cái gì?"
Nhìn dáng vẻ này của hắn vậy chắc không định làm chuyện xấu, vậy rốt cuộc là gì? Trời tối thui, hôm nay cũng không có trăng, chẳng lẽ lên đó ngắm núi?
Lâm Đông Đông thật sự bị lòng hiếu kỳ khiến cho cả người ngứa ngáy, cậu lắc lắc cánh tay Tưởng Hải Dương làm nũng, "Anh, rốt cuộc là cái gì vậy, anh nói cho em biết đi mờ."
"Ha ha ha ~" Tưởng Hải Dương quay đầu hôn một cái lên chóp mũi lành lạnh của cậu, "Lên đó là biết thôi, đi nhanh nào."
Hừ! Lâm Đông Đông bĩu môi, không nói thì thôi! Để xem anh làm cái gì.
Những ngày qua không có ai lên núi, tuyết đọng rất dày chưa bị ai đạp qua.
Sườn dốc gần đỉnh núi thật sự không dễ đi, mặt trên là tuyết phía dưới là băng, đạp chân xuống một cái là bị trượt.
Tưởng Hải Dương trước tiên xách cái túi to kia lên để trên đỉnh núi, sau đó quay lại kéo Lâm Đông Đông, dùng cả tay lẫn chân vất vả một hồi mới bò lên được.
Núi nhỏ tuy không quá cao nhưng gió ở trên này vẫn rất lớn. Gió xuyên qua màn đêm, thổi qua đồng đỏ bao la, khiến cho con người ta cảm giác như đang ở một nơi hoang vu vô tận.
"Đến đỉnh núi rồi đó." Lâm Đông Đông mệt đến thở dốc, "Bây giờ có thể nói được chưa, rốt cuộc là làm cái gì?"
Tưởng Hải Dương cực kỳ hưng phấn, cởi khăn quàng trên cổ bịt mắt Lâm Đông Đông lại, "Em nhắm mắt lại, lát nữa anh cho em xem."
"Được, em không nhìn, anh quàng khăn lại đi." Lâm Đông Đông giãy giụa trốn về sau, "Lạnh lắm, anh nhanh đeo vào."
"Không lạnh, Đông Bảo Nhi nghe lời." Tưởng Hải Dương nhốt Lâm Đông Đông vào lòng dùng khăn quàng cổ che mặt cậu lại, "Em đứng yên ở đây, lát anh gọi em thì em hẵng kéo xuống nhìn, bé ngoan nghe lời."
"Được." Lâm Đông Đông không kìm được bật cười, thật sự rất tò mò muốn xem Tưởng Hải Dương định làm cái gì.
Bên tai là từng đợt gió núi, tiếng túi ni lông động đậy, còn cả bước chân đi tới đi lui trong tuyết của Tưởng Hải Dương.
Lâm Đông Đông thầm đoán, cái thứ trong túi kia là cái gì? Nhìn có vẻ nặng, kích thước cũng không nhỏ, có thể mang lên núi, rốt cuộc là cái gì ta?
Lúc này cậu đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng 'xì xì' tiếp sau đó là giọng của Tưởng Hải Dương, "Đông Bảo Nhi, nhanh nhìn!"
Lâm Đông Đông lập tức kéo khăn quàng cổ xuống, chỉ thấy mặt đất cách đó không xa có hai mũi tên lửa ầm ầm lao thẳng vào bầu trời đêm với tốc độ cực nhanh, hơn nữa tia lửa càng lúc càng dày, giống hệt như hai con rồng lửa, vọt vào nơi cao nhất của trời đêm.
Sau một khoảnh khắc chìm vào bóng tối, đột nhiên vang lên tiếng nổ đinh tai, dưới bầu trời đầy sao đột nhiên xuất hiện hai quả cầu lớn nổ tung!
Cầu lửa chói mắt nở rộ bốn phương tám hướng, trung tâm của cầu lửa liên tục phun ra những tia lửa lộng lẫy, hệt như đài phun nước, hệt như bông cúc nở hoa, nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời.
Trên đỉnh núi trống trải, ánh sáng vàng chói kia phảng phất xuyên thấu đất trời, từ cường quang nhìn xuống bên dưới ngọn núi, mấy dặm quanh đây tựa hồ đều được đón một cơn mưa lửa.
Pháo hoa rơi tựa tuyết, tuyết phản chiếu pháo hoa.
Lâm Đông Đông nhìn đến sững sờ!
Pháo hoa lớn như vậy cậu chỉ mới được xem qua tivi, không ngờ tận mắt nhìn thấy lại chấn động như vậy!
Quá đẹp!
Cậu nhất thời không thể nhìn thấy sao trên trời, trong mắt chỉ còn lại những đóa hoa lửa rực rỡ sáng chói.
Giữa quả cầu khổng lồ, những tia lửa lóa mắt không ngừng tuôn trào, thi nhau tỏa ánh sáng cùng sức nóng.
Lâm Đông Đông vô thức nheo mắt lại, pháo hoa từ từ ngưng tụ thành đường lửa, giống như cơn mưa rào mùa hạ thỏa sức rơi xuống.
Phảng phất như trời sinh mưa lửa, cậu ở dưới này cũng sắp chìm vào trong biển lửa.
Bầu trời đêm lại quay về với cảnh u tối, Lâm Đông Đông lúc này mới lấy lại tinh thần.
Nãy giờ cậu mải chăm chú ngắm pháo hoa, cũng không biết Tưởng Hải Dương đã đi tới ôm lấy mình từ khi nào.
"Đẹp không?" Tưởng Hải Dương ôm cậu từ phía sau, nghiêng đầu hôn một cái trên môi cậu, hưng phấn nói: "Anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy pháo hoa lớn như vậy."
"Đẹp lắm!" Lâm Đông Đông lấy lại tinh thần sau sự rung động ngỡ ngàng thì vô cùng kích động, "Anh lấy ở đâu ra vậy?"
"Năm ngoái anh đi lên thành phố nhập hàng với ba thì mua." Tưởng Hải Dương cười ha ha, "Trước đây tết đều chỉ bắn pháo hoa nhỏ, giữ lại chờ 15 mới đốt. Lần này anh đi cùng ba thì thấy loại này. Người bán nói loại này rất lớn, rất đẹp, thế nhưng cũng rất mắc, ba chỉ mua 4 cái, trong nhà còn để lại hai cái, chờ 15 đốt cho ba mẹ xem."
Lâm Đông Đông sững sờ nhìn Tưởng Hải Dương trong đầu hiện lên màn mưa pháo hoa rực rỡ vừa rồi.
"Vậy sao anh lại lấy đốt hôm nay?" Cậu ngây ngốc hỏi, "Sao không chờ đến 15 cùng xem với ba mẹ."
"Bé cưng ngốc!" Tưởng Hải Dương cười hôn cậu một cái, "Ngày hôm nay không phải sinh nhật 18 tuổi của em sao?"
Lâm Đông Đông mím môi, bỗng nhiên không biết phải nói cái gì.
Cậu trước giờ không để ý đến chuyện tổ chức sinh nhật, sáng sớm bà ngoại nấu cho mấy quả trứng gà, cậu mới biết hôm nay là sinh nhật mình.
Tưởng Hải Dương cũng không xem chuyện sinh nhật là quan trọng, từ trước tới nay hắn cũng chưa từng tổ chức.
Nhưng sau khi vô tình biết được sinh nhật của cậu mấy năm trước, thì cứ đến ngày sẽ nhớ tổ chức sinh nhật cho cậu.
Năm kia dẫn cậu đi trượt tuyết, kéo cậu chạy suốt trong tuyết hơn nửa ngày không biết mệt mỏi.
Còn năm ngoái, sinh nhật cậu rơi vào một ngày tuyết lớn, Tưởng Hải Dương chạy đến Bắc Sơn bất chấp gió tuyết canh giữ hơn nửa ngày trời, đến chạng vạng xách theo một con chim trĩ về tặng cậu.
Năm nay lại kéo cậu lên núi, hóa ra chính là muốn đốt pháo hoa cho cậu ngắm, những bông pháo hoa tuyệt đẹp.
Năm cậu 18 tuổi, chỉ có một Tưởng Hải Dương chân thành đón mừng sinh nhật cậu.
Không chỉ là sinh nhật, mọi thứ của cậu đối với Tưởng Hải Dương mà nói đều rất quan trọng.
Từ khi ở bên Tưởng Hải Dương cậu cảm giác mình chính là người quan trọng nhất thế gian này.
Lâm Đông Đông ngửa đầu nhìn tinh không, để nước mắt đong đầy vành mắt không chảy ra.
Có lẽ là pháo hoa lúc nãy quá chấn động nên mới khiến tâm tình cậu dậy sóng lớn như vậy.
Tưởng Hải Dương vẫn phấn khởi như cũ, nghiêng đầu hôn Lâm Đông Đông một cái, "Em đợi một lát, còn có mấy cái nhỏ nữa, có thể đốt được rất nhiều."
Tưởng Hải Dương chạy tới lấy pháo hoa từ trong túi nilon ra, xếp từng cái lên mặt cỏ, sau đó châm lửa.
Những con rắn lửa đủ màu sắc lao lên trời trong tiếng pháo đùng đoàng, từng chùm pháo đủ màu sắc nối tiếp nhau, hệt như những ngôi sao băng cắt ngang bầu trời đêm.
Tưởng Hải Dương đứng dưới mặt tuyết được pháo hoa chiếu rọi, lớn tiếng hỏi Lâm Đông Đông, "Em vui vẻ không?"
Lâm Đông Đông mỉm cười, cực kỳ cực kỳ vui vẻ.
Cậu nhào tới trên người Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương bị cậu xông tới lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhưng vẫn cười vang đỡ lấy mông cậu bế thẳng lên.
Hai chân Lâm Đông Đông kẹp chặt eo Tưởng Hải Dương, nâng mặt Tưởng Hải Dương lớn tiếp đáp lời: "Vui vẻ!!!"
Sau đó cúi đầu nhiệt tình hôn lên môi hắn.
Nhưng nụ hôn nóng bỏng chỉ trằn trọc mấy cái lại tách ra, Lâm Đông Đông vẫn nhớ phải xem pháo hoa.
Đây là quà sinh nhật Tưởng Hải Dương tặng cậu, không thể lãng phí được.
Lâm Đông Đông nhảy từ trên người Tưởng Hải Dương xuống, ngửa đầu nhìn những chùm pháo hoa đủ màu sắc như những con đom đóm nhảy múa đầy trời. Dưới ánh sáng xán lạn người thiếu niên nở nụ cười như hoa.
Giờ khắc này, cậu ngắm nhìn pháo hoa, Tưởng Hải Dương nhìn ngắm cậu.
Năm 2000 được gọi là năm Thiên Hi (千禧年), bọn họ mơ mơ màng màng ở bên nhau vào năm đầu tiên của thế kỷ mới.
Khi đó còn không hiểu ý nghĩa của nụ hôn là gì, mà hiện tại, từ tâm đến thân của họ đều thuộc về đối phương.
Đời này chỉ có thể là người này.
"Đông Bảo Nhi," Tưởng Hải Dương nhẹ nhàng nâng mặt Lâm Đông Đông lên, dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng nói, "Anh yêu em."
Lâm Đông Đông nhìn Tưởng Hải Dương chăm chú.
Dưới bầu trời đêm, dưới cơn mưa pháo hoa và dưới ánh lửa sặc sỡ, trong đôi mắt đen như mực của Tưởng Hải Dương chỉ có một mình cậu.
Trước nay chỉ có mình cậu.
"Em..." Lâm Đông Đông bị tình ý đặc quánh xung kích khiến cho cậu gần như tắt tiếng, chỉ biết ngây ngốc nói ra những lời trong lòng mình, "Em đời sau vẫn sẽ yêu anh."
Tưởng Hải Dương ghì chặt Lâm Đông Đông vào lòng, nhắm mặt lại, dùng chóp mũi cọ vành tai Lâm Đông Đông.
Lâm Đông Đông cũng dùng hết sức lực ôm chặt Tưởng Hải Dương, dụi đầu vào trong cổ hắn, ngửi mùi hương thuộc về hắn.
Chỉ là một cái ôm, cũng đủ để quyến luyến đến ghi lòng tạc dạ.
Chùm pháo hoa cuối cùng lao ầm ầm lên không trung, hai người ngẩng đầu nhìn về ánh lửa lung linh kia.
Ngay khoảnh khắc đốm lửa cuối cùng ngã xuống, trán bọn họ dán lên nhau, nhìn nhau không chớp mắt, cùng nhoẻn miệng cười.
Lâm Đông Đông sáng sớm đã dậy, quét sạch tuyết trong sân lại dán chữ phúc lên cửa, bận trước bận sau giúp bà ngoại nhóm lửa nấu bữa sáng.
Ăn sáng xong bà ngoại lấy trong tủ ra một chiếc khăn tay, bên trong là tiền mừng tuổi cho Lâm Đông Đông được bọc kỹ càng.
Lâm Đông Đông không nhận, "Con bao nhiêu tuổi rồi, không cần tiền mừng tuổi nữa."
Bà ngoại nhét tiền vào trong túi quần Lâm Đông Đông, "Bao tuổi cũng vẫn là cháu bà, nhanh cầm lấy, lúc về trường mua chút gì đó ngon ngon mà ăn."
Lâm Đông Đông suy nghĩ một chốc rồi vẫn nhận, với số tiền này lúc cậu nghỉ hè có thể mua đồ ngon về cho bà ngoại, dù sao bà ngoại quanh năm suốt tháng cũng không nỡ mua cái gì.
Một lát sau Tưởng Hải Dương đến, hắn vừa vào cửa đã lia mắt tìm Lâm Đông Đông, sau đó dẻo miệng chào hỏi bà ngoại, "Bà ơi, năm mới vui vẻ ~"
"Ngoan lắm." Bà ngoại cười híp mắt, đứng dậy lại đi đến cái tủ kia, "Tiểu Dương năm nay 19 rồi đúng không, là người lớn rồi."
"Dạ," Tưởng Hải Dương đặt đường trắng cùng với hai túi bánh trong tay xuống giường, "Bà ơi, mấy ngày trước có họ hàng đến nhà cháu mang theo bánh, mềm lắm còn rất ngọt, bà nếm thử xem."
"Thằng nhóc này!" Bà ngoại lấy khăn tay từ trong tủ ra, số tiền trong khăn cũng bằng của Lâm Đông Đông, "Bà ngoại răng rụng gần hết rồi ăn cái gì cũng không thấy ngon, con đừng đưa, để ở nhà cho mẹ ăn."
"Ở nhà vẫn còn." Tưởng Hải Dương mở gói bánh ra lấy một miếng bánh nhỏ đưa cho Lâm Đông Đông, "Bà ngoại cũng nếm thử xem, mềm lắm, không cần phải nhai, vừa ngậm vào miệng là tan ngay."
"Đứa trẻ ngoan." Bà ngoại cười híp mắt đi tới trước mặt Tưởng Hải Dương, lấy tiền mừng tuổi trong khăn tay nhét vào tay hắn, "Cầm lấy, lì xì tết, con với Đông Đông đều phải bình an."
"Cháu không cần," Tưởng Hải Dương vội vàng dúi tiền vào lại tay bà, "Cháu giờ đã là người lớn rồi, không cần mừng tuổi nữa."
"Lớn nhỏ gì cũng đều là con nít," bà ngoại tuy lớn tuổi rồi nhưng lực tay không hề nhỏ, đẩy tới đẩy lui với Tưởng Hải Dương, bắt hắn phải nhận tiền mừng tuổi.
Đương nhiên Tưởng Hải Dương không dám dùng sức đẩy, chỉ sợ không cẩn thận đẩy bà ngã!
Lâm Đông Đông ngồi xếp bằng trên giường vừa ăn bánh vừa nhìn Tưởng Hải Dương với bà ngoại mà cười vui vẻ.
"Cháu ngoan, cầm đi." Bà ngoại vỗ vỗ cánh tay Tưởng Hải Dương, hiền từ nói: "Bà biết con là đưa trẻ ngoan, cũng giống như Đông Đông, đây là tấm lòng của bà, con cứ nhận đi."
Nói đến đây rồi Tưởng Hải Dương cũng không tiện từ chối nữa, cẩn thận cất tiền mừng tuổi cất vào trong túi áo, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn bà."
"Đứa trẻ ngoan." bà ngoại cười híp mắt vỗ Tưởng Hải Dương, sau đó đi ra gian ngoài chuẩn bị bữa trưa. Hôm nay là giao thừa, phải nấu thêm mấy món.
Bà ngoại vừa ra khỏi phòng Tưởng Hải Dương lập tức kéo Lâm Đông Đông qua, thân mật cọ trán mình lên trán cậu, dịu dàng nói: "Anh về nhà trước, chiều lại tới tìm em."
"Ừm." Lâm Đông Đông ngồi xổm trên giường đất, nhét miếng bánh cuối cùng trong tay vào miệng Tưởng Hải Dương, vui vẻ nói: "Ngọt quá đi ~"
12 giờ trưa trong thôn lục tục vang lên tiếng pháo.
Bữa này là cơm đoàn viên, về cơ bản nhà nào cũng ăn cơm giờ này.
Lâm Đông Đông với bà ngoại chỉ có hai người mặc dù có đến 6 món nhưng bữa ăn kết thúc rất nhanh.
Nhà Tưởng Hải Dương thì ba người, ba Tưởng muốn uống mấy chén, nên bữa cơm mất hơn hai tiếng mới ăn xong.
Buổi chiều không có việc gì, bà ngoại chuẩn bị nhân bánh sủi cảo để buổi tối gói.
Lâm Đông Đông nghiêm túc ngồi một bên nhìn, nói học hỏi sang năm bà không cần bận rộn nữa chỉ cần một mình cậu làm là được.
Tưởng Hải Dương cũng đến, ngồi bên cạnh cười hì hì nhìn Lâm Đông Đông, nói mình cũng muốn học, tương lai nấu cho vợ ăn.
Lâm Đông Đông lườm hắn một cái, lấy ngón tay chấm bột mì quết lên mũi hắn.
Tivi trong phòng đang được bật, không biết chiếu cái gì.
Bà ngoại cười híp mắt nhìn Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông đùa giỡn, cảm khái thời gian sao mà trôi nhanh quá, Lâm Đông Đông đã lớn như vậy rồi.
Lâm Đông Đông năm nay 18, đến nhà bà ngoại đã được bốn năm, trổ mã thành một thiếu niên nhanh nhẹn hoạt bát. Mặc dù còn lâu mới cao bằng Tưởng Hải Dương nhưng cũng 1m75, không tính là thấp.
Hơn nữa cả người trắng nõn thuần khiết, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đặc biệt là đôi mắt to sáng, lông mi dài run rẩy, trong vắt ngây thơ, như thể nhìn thấu được lòng người.
Lâm Đông Đông cười ha ha nói với bà ngoại lớn rồi mới tốt, có thể kiếm được tiền, lúc đó bà ngoại chỉ cần ở nhà hưởng phúc là được.
Bà nội bật cười, nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, hai năm qua quả thật răng bà rụng nhiều hơn, trước kia chỉ mất có hai cái, bây giờ răng rụng với răng còn gần như bằng nhau.
"Haiz." bà ngoại thở dài, giống hệt như vô số người già lo cho con cháu, "Con sống tốt bà cũng yên tâm, dù không được hưởng phúc bà cũng yên tâm nhắm mắt."
"Bà!" Lâm Đông Đông phì phì mấy tiếng, bĩu môi nói: "Năm hết tết đến bà đừng nói lung tung, con chắc chắn sẽ để bà hưởng phúc, bà còn phải sống đến trăm tuổi đấy!"
"Vậy chẳng phải thành yêu tinh rồi sao." Bà ngoại đảo nhân sủi cảo trong chậu, thở dài "Con sắp thi đại học rồi, thi đại học xong sau đó sẽ càng xa nhà hơn nữa, haiz!"
Lâm Đông Đông vội vàng an ủi bà, "Cứ coi như là lên đại học, thì đến nghỉ hè con vẫn về với bà mà, được nghỉ cũng về thăm bà, giống như bây giờ vậy."
"Con ngoan." Bà ngoại cười, càng nói càng phiền muộn, "Bà chỉ thương con, những năm qua không có cha, mẹ cũng không ở bên, tương lai con chỉ có một mình con lo liệu."
Lâm Đông Đông không biết sao cuối năm mà bà ngoại chỉ nói đến những chuyện khổ sở, cậu vội vàng đỡ vai bà, ngoan ngoãn an ủi: "Không phải con còn có bà sao, cho nên bà phải sống đến trăm tuổi đó."
"Bà yên tâm." Tưởng Hải Dương cười nói tiếp, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, "Sau này cháu sẽ chăm sóc Đông Đông, cháu sẽ đối xử tốt với Đông Đông cả đời."
"Ai da," bà ngoại cười liên tục gật đầu, "Bà yên tâm rồi, đứa trẻ ngoan."
Bà biết tình cảm của hai đứa trẻ chẳng khác nào anh em ruột, có khi anh em ruột cũng chưa tốt được như vậy.
Hơn nữa Tưởng Hải Dương là đứa trẻ tốt, nhân nghĩa chính trực, làm gì cũng đáng tin cậy. Tương lai có Tưởng Hải Dương chăm sóc Lâm Đông Đông bà thật sự có thể an tâm.
Lâm Đông Đông đứng ở phía sau xoa bóp vai cho bà ngoại, ánh mắt lại dính lấy Tưởng Hải Dương, miệng mỉm cười khúc khích.
Mồng ba tháng giêng, Lâm Đông Đông với bà ngoại vừa mới ăn cơm chiều xong, Tưởng Hải Dương đã mang theo một túi lớn đẩy cửa đi vào.
"Bà ơi," Tưởng Hải Dương trước tiên chào hỏi với bà ngoại, "Bà với Đông Đông đã cơm nước chưa ạ?"
"Mới ăn xong." Bà ngoại đang nhồi thuốc lá vào nõ điếu, thấy Tưởng Hải Dương xách theo một túi lớn thì hỏi: "Cái túi gì mà lớn vậy?"
"Bí mật ạ." Tưởng Hải Dương cười hì hì đi về phía Lâm Đông Đông, "Đông Đông nhanh mặc quần áo đi, hai chúng ta lên núi."
"Lên núi?" Lâm Đông Đông quay đầu nhìn cửa sổ, "Trời tối rồi mà, lên núi làm gì?"
"Đúng vậy," bà ngoại rít một hơi thuốc, cũng khó hiểu hỏi lại, "Trên đó chỉ toàn tuyết, lên làm gì?"
Tưởng Hải Dương cười thần bí, không trả lời, liên tục giục Lâm Đông Đông nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài với hắn.
Lâm Đông Đông thật sự bị hắn làm cho tò mò, xuống giường mặc áo khoác theo Tưởng Hải Dương ra cửa.
Bà ngoại còn dặn với theo sau nói cả hai lên núi cẩn thận, trên đó toàn tuyết đóng băng, trời tối đen, chỗ sườn núi không dễ đi đâu.
Tưởng Hải Dương ngoan ngoãn đáp lời, sau đó kéo Lâm Đông Đông đi về hướng ngọn núi.
"Rốt cuộc anh định làm gì vậy?" Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương kéo đi, càng lúc càng tò mò, "Trời vừa lạnh vừa tối thế này thì lên núi làm gì chứ?"
Đừng nói là muốn làm chuyện xấu nhé? Tính ra cả hai về thôn cũng đã hơn nửa tháng không thân mật, cuối năm nhà Tưởng Hải Dương người đến người đi, không tiện. Nhưng ngày đông lạnh buốt thế này, hắn không đến mức đói khát mà chạy lên núi làm chứ?
Tưởng Hải Dương không biết cái đầu dưa nhỏ của Lâm Đông Đông đang miên man suy nghĩ cái gì, chỉ nắm chặt tay cậu đi thẳng một đường không quay đầu, "Lát nữa lên đó em sẽ biết, hà hà."
Lâm Đông Đông nghi ngờ hỏi: "Không phải anh định..."
"Hả?" Tưởng Hải Dương không hiểu, quay đầu hỏi cậu, "Định cái gì?"
Nhìn dáng vẻ này của hắn vậy chắc không định làm chuyện xấu, vậy rốt cuộc là gì? Trời tối thui, hôm nay cũng không có trăng, chẳng lẽ lên đó ngắm núi?
Lâm Đông Đông thật sự bị lòng hiếu kỳ khiến cho cả người ngứa ngáy, cậu lắc lắc cánh tay Tưởng Hải Dương làm nũng, "Anh, rốt cuộc là cái gì vậy, anh nói cho em biết đi mờ."
"Ha ha ha ~" Tưởng Hải Dương quay đầu hôn một cái lên chóp mũi lành lạnh của cậu, "Lên đó là biết thôi, đi nhanh nào."
Hừ! Lâm Đông Đông bĩu môi, không nói thì thôi! Để xem anh làm cái gì.
Những ngày qua không có ai lên núi, tuyết đọng rất dày chưa bị ai đạp qua.
Sườn dốc gần đỉnh núi thật sự không dễ đi, mặt trên là tuyết phía dưới là băng, đạp chân xuống một cái là bị trượt.
Tưởng Hải Dương trước tiên xách cái túi to kia lên để trên đỉnh núi, sau đó quay lại kéo Lâm Đông Đông, dùng cả tay lẫn chân vất vả một hồi mới bò lên được.
Núi nhỏ tuy không quá cao nhưng gió ở trên này vẫn rất lớn. Gió xuyên qua màn đêm, thổi qua đồng đỏ bao la, khiến cho con người ta cảm giác như đang ở một nơi hoang vu vô tận.
"Đến đỉnh núi rồi đó." Lâm Đông Đông mệt đến thở dốc, "Bây giờ có thể nói được chưa, rốt cuộc là làm cái gì?"
Tưởng Hải Dương cực kỳ hưng phấn, cởi khăn quàng trên cổ bịt mắt Lâm Đông Đông lại, "Em nhắm mắt lại, lát nữa anh cho em xem."
"Được, em không nhìn, anh quàng khăn lại đi." Lâm Đông Đông giãy giụa trốn về sau, "Lạnh lắm, anh nhanh đeo vào."
"Không lạnh, Đông Bảo Nhi nghe lời." Tưởng Hải Dương nhốt Lâm Đông Đông vào lòng dùng khăn quàng cổ che mặt cậu lại, "Em đứng yên ở đây, lát anh gọi em thì em hẵng kéo xuống nhìn, bé ngoan nghe lời."
"Được." Lâm Đông Đông không kìm được bật cười, thật sự rất tò mò muốn xem Tưởng Hải Dương định làm cái gì.
Bên tai là từng đợt gió núi, tiếng túi ni lông động đậy, còn cả bước chân đi tới đi lui trong tuyết của Tưởng Hải Dương.
Lâm Đông Đông thầm đoán, cái thứ trong túi kia là cái gì? Nhìn có vẻ nặng, kích thước cũng không nhỏ, có thể mang lên núi, rốt cuộc là cái gì ta?
Lúc này cậu đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng 'xì xì' tiếp sau đó là giọng của Tưởng Hải Dương, "Đông Bảo Nhi, nhanh nhìn!"
Lâm Đông Đông lập tức kéo khăn quàng cổ xuống, chỉ thấy mặt đất cách đó không xa có hai mũi tên lửa ầm ầm lao thẳng vào bầu trời đêm với tốc độ cực nhanh, hơn nữa tia lửa càng lúc càng dày, giống hệt như hai con rồng lửa, vọt vào nơi cao nhất của trời đêm.
Sau một khoảnh khắc chìm vào bóng tối, đột nhiên vang lên tiếng nổ đinh tai, dưới bầu trời đầy sao đột nhiên xuất hiện hai quả cầu lớn nổ tung!
Cầu lửa chói mắt nở rộ bốn phương tám hướng, trung tâm của cầu lửa liên tục phun ra những tia lửa lộng lẫy, hệt như đài phun nước, hệt như bông cúc nở hoa, nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời.
Trên đỉnh núi trống trải, ánh sáng vàng chói kia phảng phất xuyên thấu đất trời, từ cường quang nhìn xuống bên dưới ngọn núi, mấy dặm quanh đây tựa hồ đều được đón một cơn mưa lửa.
Pháo hoa rơi tựa tuyết, tuyết phản chiếu pháo hoa.
Lâm Đông Đông nhìn đến sững sờ!
Pháo hoa lớn như vậy cậu chỉ mới được xem qua tivi, không ngờ tận mắt nhìn thấy lại chấn động như vậy!
Quá đẹp!
Cậu nhất thời không thể nhìn thấy sao trên trời, trong mắt chỉ còn lại những đóa hoa lửa rực rỡ sáng chói.
Giữa quả cầu khổng lồ, những tia lửa lóa mắt không ngừng tuôn trào, thi nhau tỏa ánh sáng cùng sức nóng.
Lâm Đông Đông vô thức nheo mắt lại, pháo hoa từ từ ngưng tụ thành đường lửa, giống như cơn mưa rào mùa hạ thỏa sức rơi xuống.
Phảng phất như trời sinh mưa lửa, cậu ở dưới này cũng sắp chìm vào trong biển lửa.
Bầu trời đêm lại quay về với cảnh u tối, Lâm Đông Đông lúc này mới lấy lại tinh thần.
Nãy giờ cậu mải chăm chú ngắm pháo hoa, cũng không biết Tưởng Hải Dương đã đi tới ôm lấy mình từ khi nào.
"Đẹp không?" Tưởng Hải Dương ôm cậu từ phía sau, nghiêng đầu hôn một cái trên môi cậu, hưng phấn nói: "Anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy pháo hoa lớn như vậy."
"Đẹp lắm!" Lâm Đông Đông lấy lại tinh thần sau sự rung động ngỡ ngàng thì vô cùng kích động, "Anh lấy ở đâu ra vậy?"
"Năm ngoái anh đi lên thành phố nhập hàng với ba thì mua." Tưởng Hải Dương cười ha ha, "Trước đây tết đều chỉ bắn pháo hoa nhỏ, giữ lại chờ 15 mới đốt. Lần này anh đi cùng ba thì thấy loại này. Người bán nói loại này rất lớn, rất đẹp, thế nhưng cũng rất mắc, ba chỉ mua 4 cái, trong nhà còn để lại hai cái, chờ 15 đốt cho ba mẹ xem."
Lâm Đông Đông sững sờ nhìn Tưởng Hải Dương trong đầu hiện lên màn mưa pháo hoa rực rỡ vừa rồi.
"Vậy sao anh lại lấy đốt hôm nay?" Cậu ngây ngốc hỏi, "Sao không chờ đến 15 cùng xem với ba mẹ."
"Bé cưng ngốc!" Tưởng Hải Dương cười hôn cậu một cái, "Ngày hôm nay không phải sinh nhật 18 tuổi của em sao?"
Lâm Đông Đông mím môi, bỗng nhiên không biết phải nói cái gì.
Cậu trước giờ không để ý đến chuyện tổ chức sinh nhật, sáng sớm bà ngoại nấu cho mấy quả trứng gà, cậu mới biết hôm nay là sinh nhật mình.
Tưởng Hải Dương cũng không xem chuyện sinh nhật là quan trọng, từ trước tới nay hắn cũng chưa từng tổ chức.
Nhưng sau khi vô tình biết được sinh nhật của cậu mấy năm trước, thì cứ đến ngày sẽ nhớ tổ chức sinh nhật cho cậu.
Năm kia dẫn cậu đi trượt tuyết, kéo cậu chạy suốt trong tuyết hơn nửa ngày không biết mệt mỏi.
Còn năm ngoái, sinh nhật cậu rơi vào một ngày tuyết lớn, Tưởng Hải Dương chạy đến Bắc Sơn bất chấp gió tuyết canh giữ hơn nửa ngày trời, đến chạng vạng xách theo một con chim trĩ về tặng cậu.
Năm nay lại kéo cậu lên núi, hóa ra chính là muốn đốt pháo hoa cho cậu ngắm, những bông pháo hoa tuyệt đẹp.
Năm cậu 18 tuổi, chỉ có một Tưởng Hải Dương chân thành đón mừng sinh nhật cậu.
Không chỉ là sinh nhật, mọi thứ của cậu đối với Tưởng Hải Dương mà nói đều rất quan trọng.
Từ khi ở bên Tưởng Hải Dương cậu cảm giác mình chính là người quan trọng nhất thế gian này.
Lâm Đông Đông ngửa đầu nhìn tinh không, để nước mắt đong đầy vành mắt không chảy ra.
Có lẽ là pháo hoa lúc nãy quá chấn động nên mới khiến tâm tình cậu dậy sóng lớn như vậy.
Tưởng Hải Dương vẫn phấn khởi như cũ, nghiêng đầu hôn Lâm Đông Đông một cái, "Em đợi một lát, còn có mấy cái nhỏ nữa, có thể đốt được rất nhiều."
Tưởng Hải Dương chạy tới lấy pháo hoa từ trong túi nilon ra, xếp từng cái lên mặt cỏ, sau đó châm lửa.
Những con rắn lửa đủ màu sắc lao lên trời trong tiếng pháo đùng đoàng, từng chùm pháo đủ màu sắc nối tiếp nhau, hệt như những ngôi sao băng cắt ngang bầu trời đêm.
Tưởng Hải Dương đứng dưới mặt tuyết được pháo hoa chiếu rọi, lớn tiếng hỏi Lâm Đông Đông, "Em vui vẻ không?"
Lâm Đông Đông mỉm cười, cực kỳ cực kỳ vui vẻ.
Cậu nhào tới trên người Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương bị cậu xông tới lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhưng vẫn cười vang đỡ lấy mông cậu bế thẳng lên.
Hai chân Lâm Đông Đông kẹp chặt eo Tưởng Hải Dương, nâng mặt Tưởng Hải Dương lớn tiếp đáp lời: "Vui vẻ!!!"
Sau đó cúi đầu nhiệt tình hôn lên môi hắn.
Nhưng nụ hôn nóng bỏng chỉ trằn trọc mấy cái lại tách ra, Lâm Đông Đông vẫn nhớ phải xem pháo hoa.
Đây là quà sinh nhật Tưởng Hải Dương tặng cậu, không thể lãng phí được.
Lâm Đông Đông nhảy từ trên người Tưởng Hải Dương xuống, ngửa đầu nhìn những chùm pháo hoa đủ màu sắc như những con đom đóm nhảy múa đầy trời. Dưới ánh sáng xán lạn người thiếu niên nở nụ cười như hoa.
Giờ khắc này, cậu ngắm nhìn pháo hoa, Tưởng Hải Dương nhìn ngắm cậu.
Năm 2000 được gọi là năm Thiên Hi (千禧年), bọn họ mơ mơ màng màng ở bên nhau vào năm đầu tiên của thế kỷ mới.
Khi đó còn không hiểu ý nghĩa của nụ hôn là gì, mà hiện tại, từ tâm đến thân của họ đều thuộc về đối phương.
Đời này chỉ có thể là người này.
"Đông Bảo Nhi," Tưởng Hải Dương nhẹ nhàng nâng mặt Lâm Đông Đông lên, dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng nói, "Anh yêu em."
Lâm Đông Đông nhìn Tưởng Hải Dương chăm chú.
Dưới bầu trời đêm, dưới cơn mưa pháo hoa và dưới ánh lửa sặc sỡ, trong đôi mắt đen như mực của Tưởng Hải Dương chỉ có một mình cậu.
Trước nay chỉ có mình cậu.
"Em..." Lâm Đông Đông bị tình ý đặc quánh xung kích khiến cho cậu gần như tắt tiếng, chỉ biết ngây ngốc nói ra những lời trong lòng mình, "Em đời sau vẫn sẽ yêu anh."
Tưởng Hải Dương ghì chặt Lâm Đông Đông vào lòng, nhắm mặt lại, dùng chóp mũi cọ vành tai Lâm Đông Đông.
Lâm Đông Đông cũng dùng hết sức lực ôm chặt Tưởng Hải Dương, dụi đầu vào trong cổ hắn, ngửi mùi hương thuộc về hắn.
Chỉ là một cái ôm, cũng đủ để quyến luyến đến ghi lòng tạc dạ.
Chùm pháo hoa cuối cùng lao ầm ầm lên không trung, hai người ngẩng đầu nhìn về ánh lửa lung linh kia.
Ngay khoảnh khắc đốm lửa cuối cùng ngã xuống, trán bọn họ dán lên nhau, nhìn nhau không chớp mắt, cùng nhoẻn miệng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.