Chương 83
Tham Chủ Hoan
26/03/2022
Lâm Đông Đông phát huy tốt, đậu vào một trường đại học ở thành phố Q, cách nhà không tính là gần.
Ban đầu Lâm Đông Đông dự định chọn một trường ở bản địa có thể về thăm nhà thăm bà với ba Tưởng mẹ Tưởng bất cứ lúc nào. Nhưng giáo viên đã khuyên cậu nên chọn vào trường ở thành phố Q vì phù hợp với chuyên ngành của cậu hơn.
Lâm Đông Đông sau khi suy nghĩ kỹ càng thì đã đồng ý, xét về ưu điểm thì trường đại học ở thành phố Q thật sự tốt hơn nhiều. Hơn nữa, thành phố Q là thành phố biển, giống nơi mẹ Lâm, ở đó cũng có một mảnh Hải Dương.
Tưởng Hải Dương biết Lâm Đông Đông thi đậu một trường đại học tốt thì rất vui mừng, nhưng bên cạnh đó cũng thấy lo lắng.
Thành phố Q cách nhà không gần, Lâm Đông Đông một mình ở một nơi không quen không thân, lỡ như có chuyện gì cũng không biết tìm ai giúp đỡ.
Hắn gửi cho Lâm Đông Đông mấy phong thư liên tiếp, dặn Lâm Đông Đông hỏi thăm nhiều một chút, xem trong trường có bạn học nào cũng học ở bên đó hay không, sau này cũng có bạn đồng hành.
Mẹ Lâm biết Lâm Đông Đông thi đậu đại học ở thành phố Q cũng rất vui vẻ, hơn nữa đã hai năm rồi hai mẹ con không gặp nhau, cho nên nghỉ hè mẹ Lâm gọi Lâm Đông Đông đến thành phố D ở ít ngày.
Lần gặp mặt này mẹ Lâm phát hiện Lâm Đông Đông thay đổi rất nhiều.
Thật ra trước đó mẹ Lâm cũng nhận ra Lâm Đông Đông có chút khác, mỗi lần hai mẹ con gọi điện thoại đều thấy Lâm Đông Đông kiệm lời hơn xưa, cực kỳ ít nói.
Trước đây gọi điện về Lâm Đông Đông đều rất hào hứng kể với cô chuyện này chuyện kia, lần nào cũng thấy vui vẻ.
Nhưng một năm nay, Lâm Đông Đông trong điện thoại chưa thấy cười một lần nào, chỉ hỏi thăm cô sống có tốt không, dặn cô nhớ chăm sóc sức khỏe thì không nói thêm gì nữa.
Lần này tới thành phố D, tuy rằng vẫn rất hiểu chuyện như trước, vẫn giúp đỡ cô làm việc, lễ phép với hai cha con chú Lý.
Nhưng lại trầm mặc lạ thường.
Mẹ Lâm rất lo lắng, âm thầm hỏi Lâm Đông Đông làm sao vậy.
Lâm Đông Đông nói với mẹ Lâm, cậu có người yêu rồi, thế nhưng người yêu phải đi xa, rất nhiều năm nữa mới có thể về được.
Mẹ Lâm vừa nghe thấy là vấn đề tình cảm lại hỏi cậu người yêu là người ở đâu, phải đi nơi nào.
Nhưng Lâm Đông Đông không nói thêm gì nữa, chỉ trả lời rằng phải chờ người yêu về.
Mẹ Lâm dù hỏi thế nào cậu cũng không nói gì thêm thì không hỏi nữa. Chỉ đành khuyên bảo, an ủi cậu mấy câu.
Sau khi ở thành phố D về, Lâm Đông Đông lập tức lên trấn tìm công việc làm thêm.
Mùa hè này rất dài, còn hơn hai tháng nữa. Cậu không muốn bản thân nhàn rỗi, nếu không cậu sẽ thấy trống rỗng hốt hoảng.
Hơn nữa, tuy nói mẹ Lâm sẽ cung cấp tiền cho cậu học đại học, nhưng cậu muốn bản thân ít lấy tiền từ mẹ, dù sao mẹ Lâm cũng có gia đình riêng của mình rồi, làm gì cũng phải nhìn ánh mắt của người khác, không được dễ dàng.
Trước ngày khai giảng đại học, Lâm Đông Đông nhận được tiền lương đầu tiên trong cuộc đời, không nhiều nhưng cậu rất vui vẻ.
Cậu gửi một nửa cho Tưởng Hải Dương, vốn cậu dự định mua mấy thứ, nhưng gửi đồ vào ngục rất khó khăn lại có nhiều hạn chế, một năm qua cậu chỉ có thể gửi cho Tưởng Hải Dương một ít sách.
Một nửa còn lại cậu mua đồ bổ cho bà ngoại với ba Tưởng mẹ Tưởng.
Lúc Lâm Đông Đông xách đồ đến tiệm tạp hóa Hải Dương, mẹ Tưởng nói sao cũng không chịu nhận, nhưng Lâm Đông Đông ngoan ngoãn dỗ dành lại nói hết những lời hay một hai để đồ ở lại cho ba mẹ Tưởng.
Từ sau khi biết chuyện giữa cậu và Tưởng Hải Dương, thái độ của mẹ Tưởng đối với cậu lạnh nhạt đi rất nhiều.
Nhưng cậu vẫn vui cười như trước, cứ hễ là ở trong thôn thì ngày nào cũng phải đến tiệm tạp hóa Hải Dương xem có chuyện gì cần làm không, cậu cũng rất tháo vát, thấy có chuyện là cố gắng tranh làm.
Ba Tưởng cũng không quan tâm nhưng trước khi cậu đi vẫn dặn, sau này đi học đại học rồi có chuyện gì cứ gọi điện về cho bọn họ.
Lâm Đông Đông rất cảm kích, dù bọn họ đối xử lạnh nhạt với cậu, nhưng bọn họ thật sự rất tốt bụng, cũng rất yêu con trai mình(?).
Đầu tháng chín, khai giảng năm thứ nhất đại học.
Lâm Đông Đông cõng bọc hành lý, mùa thu năm 19 tuổi đó, một mình bước lên tàu hỏa đi đến thành phố Q.
Thành phố Q là một thành phố lớn, phồn hoa náo nhiệt. Nhưng Lâm Đông Đông cũng không đi tham quan những nơi nổi tiếng, những lúc rảnh rỗi cậu chỉ ra bờ biển, nhìn đại dương xanh thẳm, ngồi một mình ở đó rất lâu.
Đại học thoải mái hơn cấp ba nhiều, có người thậm chí không lên lớp, có tiền thì ăn uống chơi bời, sống rất nhàn nhã.
Thế nhưng cuộc sống của Lâm Đông Đông lại cực kỳ bận rộn, mỗi ngày đều nghiêm túc lên giảng đường, sau khi học xong thì ra ngoài làm công, còn làm gia sư bán thời gian.
Cậu cũng không kết bạn, ban đầu còn có bạn học rủ cậu đi chơi chung, nhưng cậu luôn lấy lý do không có thời gian để từ chối, sau đó mọi người cũng không còn rủ cậu nữa.
Những người trong ký túc xá đều đùa trêu cậu đúng là liều mạng Tam Lang(?), cả ngày bận rộn hệt như con quay.
Lâm Đông Đông lại thích như vậy, bận rộn sẽ làm cho thời gian trôi qua nhanh một chút.
Nghỉ hè năm 2005 kết thúc năm thứ nhất đại học, Lâm Đông Đông đã tích góp được không ít tiền.
Cậu bình thường tiêu xài không nhiều, quần áo chỉ cần sạch sẽ gọn gàng còn mặc được sẽ không bao giờ mua thêm, cũng không có sở thích gì, không ra ngoài chơi bời, tiền sinh hoạt chỉ dành ăn cơm với mua một ít đồ dùng hằng ngày.
Lâm Đông Đông tính toán, chờ đến khi lên năm ba là cậu đã có thể độc lập tài chính hoàn toàn, không còn cần phải lấy tiền từ mẹ Lâm nữa.
Nghỉ hè về nhà, Lâm Đông Đông vừa dỗ vừa lừa bà ngoại lên trấn làm răng giả.
Răng bà ngoại đã rụng rất nhiều, ăn gì cũng không tiện. Thế nhưng bà ngoại tiếc tiền, cứ luôn lần lữa không chịu đi.
Làm răng giả rất tốn kém, làm xong cũng không tốt hơn bao nhiêu, cũng chỉ là răng giả mà thôi.
Bà ngoại thương cậu làm công khổ cực, phàn nàn cậu tiêu tiền bậy bạ. Nếu không phải bị cậu giữ chặt, bà ngoại đã đi khỏi phòng khám rồi.
Lâm Đông Đông còn mua cho ba Tưởng mẹ Tưởng chút đồ bổ, còn mua cho mẹ Tưởng một hộp kem dưỡng da mặt rất mắc tiền trong trung tâm thương mại nữa.
Mẹ Tưởng không nhận đồ của cậu, lạnh mặt nói cậu cầm về đi.
Lâm Đông Đông chỉ cần về thôn thì ngày nào cũng đến tiệm tạp hóa bận trước bận sau tranh làm từ trong ra ngoài nhà, giờ kiếm được ít tiền làm công còn mua đồ cho bọn họ.
Người trong thôn đều khen Lâm Đông Đông là đứa nhỏ nhân nghĩa, Tưởng Hải Dương xảy ra chuyện, Lâm Đông Đông thay Tưởng Hải Dương chăm sóc ba mẹ hắn như ba mẹ ruột mình.
Mà mẹ Tưởng là người biết rõ chuyện, bị giày vò nẫu cả ruột gan!
Lâm Đông Đông như thế này, thật giống như, giống như con dâu của cô vậy!
Ai, chuyện gì thế này! Hai đứa con trai sao có thể yêu nhau được, quá hoang đường!
Nhưng mẹ Tưởng lại không đành lòng nói lời khó nghe, Lâm Đông Đông đúng là đứa trẻ tốt, những năm qua cô đều biết rõ ràng.
Huống chi còn cả Tưởng Hải Dương, mỗi lần cô cùng ba Tưởng vào thăm hắn, Tưởng Hải Dương lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm về Lâm Đông Đông, dặn bọn họ nhớ chăm sóc Đông Đông thật tốt.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Con trai còn đang ngồi tù, mẹ Tưởng cũng không tiện nói cái gì, càng không thể nói đến cảm giác trong lòng mình.
Lâm Đông Đông cầm kem dưỡng da cười hì hì dỗ mẹ Tưởng, nói người bán mỹ phẩm đều nói loại kem này dùng rất tốt, thoa vào làm cho da mềm mại, loại bỏ nếp nhăn, thích hợp dùng cho người ở tuổi của mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng thấy Lâm Đông Đông như vậy thì buồn bực vô cùng, giọng điệu cũng trở nên không tốt, "Dì không muốn nhận đồ của cháu, đừng tiếp tục mua đồ cho nhà dì nữa!"
Lâm Đông Đông trước sau vẫn cười, nhẹ nhàng thả hũ kem xuống, ngoan ngoãn nói: "Dì cứ dùng thử trước một chút, nếu thấy khó dùng thì bỏ, cái này cháu cũng không hiểu lắm."
Ba Tưởng cũng phiền muộn không thôi, trầm giọng nói: "Sau này đừng tiếp tục mua nữa, không dùng đến đồ cháu mua đâu."
Thật ra ba Tưởng mẹ Tưởng không đơn thuần là vì chuyện Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương yêu nhau, bọn họ cũng đau lòng cậu. Đứa trẻ còn đang đi học, ra ngoài kiếm được chút tiền không phải dễ.
Nhưng Lâm Đông Đông mặc kệ ba Tưởng mẹ Tưởng nói gì, làm mặt lạnh ra sao, cậu nên làm gì thì vẫn cứ làm vậy.
Lâm Đông Đông lo Tưởng Hải Dương ở trong ngục quá khổ, gửi hết một nửa tiền công vào đó cho hắn.
Nghe nói cuộc sống trong ngục giam rất khó khăn, trong đó cũng bán đồ, đồ dù không nhiều nhưng rất quý.
Dù ba Tưởng mẹ Tưởng cũng cho Tưởng Hải Dương tiền nhưng nhiều thêm một chút thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa sau khi bồi thường 27 vạn kia nhà họ Tưởng giờ nợ rất nhiều, cậu muốn cố gắng san sẻ một chút áp lực với hai người họ.
Tưởng Hải Dương nhận được tiền của Lâm Đông Đông, đau lòng đến mức ngủ không yên, lo lắng thượng hỏa. Tiền nhiều thế này Lâm Đông Đông phải chịu khổ thế nào, phải nhịn ăn nhịn mặc ra sao!
Nhưng Tưởng Hải Dương lại không có cách nào gửi tiền lại cho Lâm Đông Đông, nhờ ba Tưởng mẹ Tưởng đưa cho cậu thì cậu lại chết sống không chịu nhận.
Tưởng Hải Dương đành viết thư cho Lâm Đông Đông, nói Lâm Đông Đông sau này đừng tiếp tục gửi tiền cho hắn nữa, hắn ở trong này rất tốt, không thiếu cái gì, mấy phong thư liên tục đều nói như vậy.
Đến năm thứ hai đại học, mọi thứ dần trở nên tốt hơn một chút.
Lâm Đông Đông chuyên tâm học tập, thành tích ưu tú, lấy được học bổng. Hơn nữa có giáo sư giới thiệu cho cậu một số công việc viết lách dịch thuật không quá khó, giáo sư nói cậu rèn luyện nhiều hơn, cố gắng làm thật tốt, thì tương lai sẽ giúp cậu có nhiều cơ hội tốt hơn.
Lâm Đông Đông càng thêm cố gắng, mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Nếu không phải ngâm mình trong phòng tự học thì cũng là ra ngoài làm công.
Những người trong ký túc xá đều không tìm được cơ hội nói chuyện với cậu, sáng sớm mọi người rời giường thì cậu đã đi rồi, buổi tối mọi người đi ngủ thì cậu còn chưa về.
Học kỳ thứ hai của năm hai, giáo sư giới thiệu cho Lâm Đông Đông một công việc làm thêm ổn định, làm phiên dịch cho một tạp chí nước ngoài, thu nhập rất được.
Lâm Đông Đông rất vui vẻ, tự mình kiếm ra tiền thật tốt, cậu có năng lực sinh hoạt, hơn nữa còn có thể chia sẻ áp lực nhiều hơn, có thể chăm sóc được cho người thân.
Cậu thậm chí còn hào hứng lên kế hoạch, nếu cứ tiếp tục cố gắng như vậy, chờ khi tốt nghiệp có thể kiếm được một công việc tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, có thể mua một căn nhà nhỏ, đến khi Tưởng Hải Dương ra là hai người đã có nhà của mình rồi!
Chiều hôm đó đi ngang qua một tiệm chụp hình gần trường, cậu vui vẻ đi vào chụp một tấm, gửi vào trong cho Tưởng Hải Dương.
Cậu năm nay 21 tuổi, hình như không còn cao lên được nữa, vẫn dừng lại ở 1m77.
Tưởng Hải Dương năm nay 22 tuổi, trong thư hắn nói đã cao hơn một chút, đã lên đến 1m89.
Tưởng Hải Dương tỉ mỉ nhìn Lâm Đông Đông trong bức ảnh, nhìn rất lâu.
Lâm Đông Đông vẫn gầy như trước, vẻ ngoài cũng không thay đổi gì nhiều. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng tươm tất, làn da trắng ngần, khóe miệng cong cong, đôi mắt to tròn đầy ý cười, giống như nhìn hắn xuyên qua ống kính.
Lâm Đông Đông nói trong thư giáo sư giới thiệu cho cậu một công việc rất tốt, kiếm được không ít tiền. Sang năm là có thể ra ngoài thực tập, thành phố Q có rất nhiều xí nghiệp, rất nhiều cơ hội.
Tưởng Hải Dương cực kỳ vui vẻ, Đông Bảo Nhi của hắn thật lợi hại.
Nhưng từ sau lần đó, Lâm Đông Đông chờ rất lâu nhưng không nhận được hồi âm của Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương không liên lạc với cậu nữa.
Cuộc sống ngục tù quá dày vò con người, thời gian ở nơi đây dài đằng đẵng.
Tưởng Hải Dương ở đây đã hai năm tám tháng, nhưng ngày ra tù vẫn cách xa vời vợi.
Người bên ngoài có thể thấy hai năm chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng đối với người trong ngục, mỗi một ngày đều dài như một tháng.
Còn gần 7 năm nữa mới có thể ra tù, bảy năm, Tưởng Hải Dương cảm thấy ngày đó thật xa vời.
Cứ xem như có thể chờ được đến ngày ấy, ra tù, rồi thì thế nào?
Hắn không còn gì cả.
Lâm Đông Đông học ở một trường đại học tốt, sau này có một công việc tốt, cuộc sống tương lại ngập tràn hy vọng.
Mà hắn chỉ làm liên lụi cậu.
Thật ra hắn đã liên liên lụi cậu rồi, Lâm Đông Đông không ngừng làm công kiếm tiền, gửi vào cho hắn, còn gửi rất nhiều.
Sự đau lòng của hắn có ích gì đây, nếu không có hắn, Lâm Đông Đông sẽ không cần phải mệt mỏi đến như vậy.
Tưởng Hải Dương vuốt ve khuôn mặt Lâm Đông Đông trong bức ảnh, tình cảm trong đôi mắt đặc quánh hơn xưa.
Trời đất bên ngoài bao la rộng lớn như vậy, Đông Bảo Nhi sẽ có tương lai vô cùng tốt đẹp.
Hắn không thể tiếp tục liên lụi Đông Bảo Nhi của hắn nữa.
Ban đầu Lâm Đông Đông dự định chọn một trường ở bản địa có thể về thăm nhà thăm bà với ba Tưởng mẹ Tưởng bất cứ lúc nào. Nhưng giáo viên đã khuyên cậu nên chọn vào trường ở thành phố Q vì phù hợp với chuyên ngành của cậu hơn.
Lâm Đông Đông sau khi suy nghĩ kỹ càng thì đã đồng ý, xét về ưu điểm thì trường đại học ở thành phố Q thật sự tốt hơn nhiều. Hơn nữa, thành phố Q là thành phố biển, giống nơi mẹ Lâm, ở đó cũng có một mảnh Hải Dương.
Tưởng Hải Dương biết Lâm Đông Đông thi đậu một trường đại học tốt thì rất vui mừng, nhưng bên cạnh đó cũng thấy lo lắng.
Thành phố Q cách nhà không gần, Lâm Đông Đông một mình ở một nơi không quen không thân, lỡ như có chuyện gì cũng không biết tìm ai giúp đỡ.
Hắn gửi cho Lâm Đông Đông mấy phong thư liên tiếp, dặn Lâm Đông Đông hỏi thăm nhiều một chút, xem trong trường có bạn học nào cũng học ở bên đó hay không, sau này cũng có bạn đồng hành.
Mẹ Lâm biết Lâm Đông Đông thi đậu đại học ở thành phố Q cũng rất vui vẻ, hơn nữa đã hai năm rồi hai mẹ con không gặp nhau, cho nên nghỉ hè mẹ Lâm gọi Lâm Đông Đông đến thành phố D ở ít ngày.
Lần gặp mặt này mẹ Lâm phát hiện Lâm Đông Đông thay đổi rất nhiều.
Thật ra trước đó mẹ Lâm cũng nhận ra Lâm Đông Đông có chút khác, mỗi lần hai mẹ con gọi điện thoại đều thấy Lâm Đông Đông kiệm lời hơn xưa, cực kỳ ít nói.
Trước đây gọi điện về Lâm Đông Đông đều rất hào hứng kể với cô chuyện này chuyện kia, lần nào cũng thấy vui vẻ.
Nhưng một năm nay, Lâm Đông Đông trong điện thoại chưa thấy cười một lần nào, chỉ hỏi thăm cô sống có tốt không, dặn cô nhớ chăm sóc sức khỏe thì không nói thêm gì nữa.
Lần này tới thành phố D, tuy rằng vẫn rất hiểu chuyện như trước, vẫn giúp đỡ cô làm việc, lễ phép với hai cha con chú Lý.
Nhưng lại trầm mặc lạ thường.
Mẹ Lâm rất lo lắng, âm thầm hỏi Lâm Đông Đông làm sao vậy.
Lâm Đông Đông nói với mẹ Lâm, cậu có người yêu rồi, thế nhưng người yêu phải đi xa, rất nhiều năm nữa mới có thể về được.
Mẹ Lâm vừa nghe thấy là vấn đề tình cảm lại hỏi cậu người yêu là người ở đâu, phải đi nơi nào.
Nhưng Lâm Đông Đông không nói thêm gì nữa, chỉ trả lời rằng phải chờ người yêu về.
Mẹ Lâm dù hỏi thế nào cậu cũng không nói gì thêm thì không hỏi nữa. Chỉ đành khuyên bảo, an ủi cậu mấy câu.
Sau khi ở thành phố D về, Lâm Đông Đông lập tức lên trấn tìm công việc làm thêm.
Mùa hè này rất dài, còn hơn hai tháng nữa. Cậu không muốn bản thân nhàn rỗi, nếu không cậu sẽ thấy trống rỗng hốt hoảng.
Hơn nữa, tuy nói mẹ Lâm sẽ cung cấp tiền cho cậu học đại học, nhưng cậu muốn bản thân ít lấy tiền từ mẹ, dù sao mẹ Lâm cũng có gia đình riêng của mình rồi, làm gì cũng phải nhìn ánh mắt của người khác, không được dễ dàng.
Trước ngày khai giảng đại học, Lâm Đông Đông nhận được tiền lương đầu tiên trong cuộc đời, không nhiều nhưng cậu rất vui vẻ.
Cậu gửi một nửa cho Tưởng Hải Dương, vốn cậu dự định mua mấy thứ, nhưng gửi đồ vào ngục rất khó khăn lại có nhiều hạn chế, một năm qua cậu chỉ có thể gửi cho Tưởng Hải Dương một ít sách.
Một nửa còn lại cậu mua đồ bổ cho bà ngoại với ba Tưởng mẹ Tưởng.
Lúc Lâm Đông Đông xách đồ đến tiệm tạp hóa Hải Dương, mẹ Tưởng nói sao cũng không chịu nhận, nhưng Lâm Đông Đông ngoan ngoãn dỗ dành lại nói hết những lời hay một hai để đồ ở lại cho ba mẹ Tưởng.
Từ sau khi biết chuyện giữa cậu và Tưởng Hải Dương, thái độ của mẹ Tưởng đối với cậu lạnh nhạt đi rất nhiều.
Nhưng cậu vẫn vui cười như trước, cứ hễ là ở trong thôn thì ngày nào cũng phải đến tiệm tạp hóa Hải Dương xem có chuyện gì cần làm không, cậu cũng rất tháo vát, thấy có chuyện là cố gắng tranh làm.
Ba Tưởng cũng không quan tâm nhưng trước khi cậu đi vẫn dặn, sau này đi học đại học rồi có chuyện gì cứ gọi điện về cho bọn họ.
Lâm Đông Đông rất cảm kích, dù bọn họ đối xử lạnh nhạt với cậu, nhưng bọn họ thật sự rất tốt bụng, cũng rất yêu con trai mình(?).
Đầu tháng chín, khai giảng năm thứ nhất đại học.
Lâm Đông Đông cõng bọc hành lý, mùa thu năm 19 tuổi đó, một mình bước lên tàu hỏa đi đến thành phố Q.
Thành phố Q là một thành phố lớn, phồn hoa náo nhiệt. Nhưng Lâm Đông Đông cũng không đi tham quan những nơi nổi tiếng, những lúc rảnh rỗi cậu chỉ ra bờ biển, nhìn đại dương xanh thẳm, ngồi một mình ở đó rất lâu.
Đại học thoải mái hơn cấp ba nhiều, có người thậm chí không lên lớp, có tiền thì ăn uống chơi bời, sống rất nhàn nhã.
Thế nhưng cuộc sống của Lâm Đông Đông lại cực kỳ bận rộn, mỗi ngày đều nghiêm túc lên giảng đường, sau khi học xong thì ra ngoài làm công, còn làm gia sư bán thời gian.
Cậu cũng không kết bạn, ban đầu còn có bạn học rủ cậu đi chơi chung, nhưng cậu luôn lấy lý do không có thời gian để từ chối, sau đó mọi người cũng không còn rủ cậu nữa.
Những người trong ký túc xá đều đùa trêu cậu đúng là liều mạng Tam Lang(?), cả ngày bận rộn hệt như con quay.
Lâm Đông Đông lại thích như vậy, bận rộn sẽ làm cho thời gian trôi qua nhanh một chút.
Nghỉ hè năm 2005 kết thúc năm thứ nhất đại học, Lâm Đông Đông đã tích góp được không ít tiền.
Cậu bình thường tiêu xài không nhiều, quần áo chỉ cần sạch sẽ gọn gàng còn mặc được sẽ không bao giờ mua thêm, cũng không có sở thích gì, không ra ngoài chơi bời, tiền sinh hoạt chỉ dành ăn cơm với mua một ít đồ dùng hằng ngày.
Lâm Đông Đông tính toán, chờ đến khi lên năm ba là cậu đã có thể độc lập tài chính hoàn toàn, không còn cần phải lấy tiền từ mẹ Lâm nữa.
Nghỉ hè về nhà, Lâm Đông Đông vừa dỗ vừa lừa bà ngoại lên trấn làm răng giả.
Răng bà ngoại đã rụng rất nhiều, ăn gì cũng không tiện. Thế nhưng bà ngoại tiếc tiền, cứ luôn lần lữa không chịu đi.
Làm răng giả rất tốn kém, làm xong cũng không tốt hơn bao nhiêu, cũng chỉ là răng giả mà thôi.
Bà ngoại thương cậu làm công khổ cực, phàn nàn cậu tiêu tiền bậy bạ. Nếu không phải bị cậu giữ chặt, bà ngoại đã đi khỏi phòng khám rồi.
Lâm Đông Đông còn mua cho ba Tưởng mẹ Tưởng chút đồ bổ, còn mua cho mẹ Tưởng một hộp kem dưỡng da mặt rất mắc tiền trong trung tâm thương mại nữa.
Mẹ Tưởng không nhận đồ của cậu, lạnh mặt nói cậu cầm về đi.
Lâm Đông Đông chỉ cần về thôn thì ngày nào cũng đến tiệm tạp hóa bận trước bận sau tranh làm từ trong ra ngoài nhà, giờ kiếm được ít tiền làm công còn mua đồ cho bọn họ.
Người trong thôn đều khen Lâm Đông Đông là đứa nhỏ nhân nghĩa, Tưởng Hải Dương xảy ra chuyện, Lâm Đông Đông thay Tưởng Hải Dương chăm sóc ba mẹ hắn như ba mẹ ruột mình.
Mà mẹ Tưởng là người biết rõ chuyện, bị giày vò nẫu cả ruột gan!
Lâm Đông Đông như thế này, thật giống như, giống như con dâu của cô vậy!
Ai, chuyện gì thế này! Hai đứa con trai sao có thể yêu nhau được, quá hoang đường!
Nhưng mẹ Tưởng lại không đành lòng nói lời khó nghe, Lâm Đông Đông đúng là đứa trẻ tốt, những năm qua cô đều biết rõ ràng.
Huống chi còn cả Tưởng Hải Dương, mỗi lần cô cùng ba Tưởng vào thăm hắn, Tưởng Hải Dương lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm về Lâm Đông Đông, dặn bọn họ nhớ chăm sóc Đông Đông thật tốt.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Con trai còn đang ngồi tù, mẹ Tưởng cũng không tiện nói cái gì, càng không thể nói đến cảm giác trong lòng mình.
Lâm Đông Đông cầm kem dưỡng da cười hì hì dỗ mẹ Tưởng, nói người bán mỹ phẩm đều nói loại kem này dùng rất tốt, thoa vào làm cho da mềm mại, loại bỏ nếp nhăn, thích hợp dùng cho người ở tuổi của mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng thấy Lâm Đông Đông như vậy thì buồn bực vô cùng, giọng điệu cũng trở nên không tốt, "Dì không muốn nhận đồ của cháu, đừng tiếp tục mua đồ cho nhà dì nữa!"
Lâm Đông Đông trước sau vẫn cười, nhẹ nhàng thả hũ kem xuống, ngoan ngoãn nói: "Dì cứ dùng thử trước một chút, nếu thấy khó dùng thì bỏ, cái này cháu cũng không hiểu lắm."
Ba Tưởng cũng phiền muộn không thôi, trầm giọng nói: "Sau này đừng tiếp tục mua nữa, không dùng đến đồ cháu mua đâu."
Thật ra ba Tưởng mẹ Tưởng không đơn thuần là vì chuyện Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương yêu nhau, bọn họ cũng đau lòng cậu. Đứa trẻ còn đang đi học, ra ngoài kiếm được chút tiền không phải dễ.
Nhưng Lâm Đông Đông mặc kệ ba Tưởng mẹ Tưởng nói gì, làm mặt lạnh ra sao, cậu nên làm gì thì vẫn cứ làm vậy.
Lâm Đông Đông lo Tưởng Hải Dương ở trong ngục quá khổ, gửi hết một nửa tiền công vào đó cho hắn.
Nghe nói cuộc sống trong ngục giam rất khó khăn, trong đó cũng bán đồ, đồ dù không nhiều nhưng rất quý.
Dù ba Tưởng mẹ Tưởng cũng cho Tưởng Hải Dương tiền nhưng nhiều thêm một chút thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa sau khi bồi thường 27 vạn kia nhà họ Tưởng giờ nợ rất nhiều, cậu muốn cố gắng san sẻ một chút áp lực với hai người họ.
Tưởng Hải Dương nhận được tiền của Lâm Đông Đông, đau lòng đến mức ngủ không yên, lo lắng thượng hỏa. Tiền nhiều thế này Lâm Đông Đông phải chịu khổ thế nào, phải nhịn ăn nhịn mặc ra sao!
Nhưng Tưởng Hải Dương lại không có cách nào gửi tiền lại cho Lâm Đông Đông, nhờ ba Tưởng mẹ Tưởng đưa cho cậu thì cậu lại chết sống không chịu nhận.
Tưởng Hải Dương đành viết thư cho Lâm Đông Đông, nói Lâm Đông Đông sau này đừng tiếp tục gửi tiền cho hắn nữa, hắn ở trong này rất tốt, không thiếu cái gì, mấy phong thư liên tục đều nói như vậy.
Đến năm thứ hai đại học, mọi thứ dần trở nên tốt hơn một chút.
Lâm Đông Đông chuyên tâm học tập, thành tích ưu tú, lấy được học bổng. Hơn nữa có giáo sư giới thiệu cho cậu một số công việc viết lách dịch thuật không quá khó, giáo sư nói cậu rèn luyện nhiều hơn, cố gắng làm thật tốt, thì tương lai sẽ giúp cậu có nhiều cơ hội tốt hơn.
Lâm Đông Đông càng thêm cố gắng, mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Nếu không phải ngâm mình trong phòng tự học thì cũng là ra ngoài làm công.
Những người trong ký túc xá đều không tìm được cơ hội nói chuyện với cậu, sáng sớm mọi người rời giường thì cậu đã đi rồi, buổi tối mọi người đi ngủ thì cậu còn chưa về.
Học kỳ thứ hai của năm hai, giáo sư giới thiệu cho Lâm Đông Đông một công việc làm thêm ổn định, làm phiên dịch cho một tạp chí nước ngoài, thu nhập rất được.
Lâm Đông Đông rất vui vẻ, tự mình kiếm ra tiền thật tốt, cậu có năng lực sinh hoạt, hơn nữa còn có thể chia sẻ áp lực nhiều hơn, có thể chăm sóc được cho người thân.
Cậu thậm chí còn hào hứng lên kế hoạch, nếu cứ tiếp tục cố gắng như vậy, chờ khi tốt nghiệp có thể kiếm được một công việc tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, có thể mua một căn nhà nhỏ, đến khi Tưởng Hải Dương ra là hai người đã có nhà của mình rồi!
Chiều hôm đó đi ngang qua một tiệm chụp hình gần trường, cậu vui vẻ đi vào chụp một tấm, gửi vào trong cho Tưởng Hải Dương.
Cậu năm nay 21 tuổi, hình như không còn cao lên được nữa, vẫn dừng lại ở 1m77.
Tưởng Hải Dương năm nay 22 tuổi, trong thư hắn nói đã cao hơn một chút, đã lên đến 1m89.
Tưởng Hải Dương tỉ mỉ nhìn Lâm Đông Đông trong bức ảnh, nhìn rất lâu.
Lâm Đông Đông vẫn gầy như trước, vẻ ngoài cũng không thay đổi gì nhiều. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng tươm tất, làn da trắng ngần, khóe miệng cong cong, đôi mắt to tròn đầy ý cười, giống như nhìn hắn xuyên qua ống kính.
Lâm Đông Đông nói trong thư giáo sư giới thiệu cho cậu một công việc rất tốt, kiếm được không ít tiền. Sang năm là có thể ra ngoài thực tập, thành phố Q có rất nhiều xí nghiệp, rất nhiều cơ hội.
Tưởng Hải Dương cực kỳ vui vẻ, Đông Bảo Nhi của hắn thật lợi hại.
Nhưng từ sau lần đó, Lâm Đông Đông chờ rất lâu nhưng không nhận được hồi âm của Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương không liên lạc với cậu nữa.
Cuộc sống ngục tù quá dày vò con người, thời gian ở nơi đây dài đằng đẵng.
Tưởng Hải Dương ở đây đã hai năm tám tháng, nhưng ngày ra tù vẫn cách xa vời vợi.
Người bên ngoài có thể thấy hai năm chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng đối với người trong ngục, mỗi một ngày đều dài như một tháng.
Còn gần 7 năm nữa mới có thể ra tù, bảy năm, Tưởng Hải Dương cảm thấy ngày đó thật xa vời.
Cứ xem như có thể chờ được đến ngày ấy, ra tù, rồi thì thế nào?
Hắn không còn gì cả.
Lâm Đông Đông học ở một trường đại học tốt, sau này có một công việc tốt, cuộc sống tương lại ngập tràn hy vọng.
Mà hắn chỉ làm liên lụi cậu.
Thật ra hắn đã liên liên lụi cậu rồi, Lâm Đông Đông không ngừng làm công kiếm tiền, gửi vào cho hắn, còn gửi rất nhiều.
Sự đau lòng của hắn có ích gì đây, nếu không có hắn, Lâm Đông Đông sẽ không cần phải mệt mỏi đến như vậy.
Tưởng Hải Dương vuốt ve khuôn mặt Lâm Đông Đông trong bức ảnh, tình cảm trong đôi mắt đặc quánh hơn xưa.
Trời đất bên ngoài bao la rộng lớn như vậy, Đông Bảo Nhi sẽ có tương lai vô cùng tốt đẹp.
Hắn không thể tiếp tục liên lụi Đông Bảo Nhi của hắn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.