Chương 30: Chương 9-3
Mèo Yêu Ốc
30/09/2016
Cả người Thái Quân Thành đột nhiên chấn động, không dám tin nhìn chăm chăm vào bàn tay đang giao nhau của người đàn ông, nhiệt độ ấm áp này khiến trái tim đang căng thẳng của y mở ra một vết thương nho nhỏ, khiến tất cả tâm tình lập tức vỡ đê.
Lúc ban đầu chỉ là một giọt nước chảy xuống từ khóe mắt, sau đó tràn ra giống như hồng thủy, không có cách nào ngừng được.
Nươi mắt ấm áp rơi xuống bàn tay đang giao nhau của người đàn ông, người đàn ông khẽ thở dài, anh nhẹ nhàng ôm cơ thể đang run rẩy vào trong lòng, để y chôn gương mặt đầy nước của mình vào đầu vai của chính mình. Âm thanh trầm thấp dính vào bên mai của y, nhẹ nhàng vang lên: "Anh sẽ không tặng hoa tươi, chocolate, sẽ không viết thư tình, thậm chí ngay cả câu chuyện cũng không nói ra, ngoại trừ làm bánh ngọt, anh không biết làm gì cả, cùng với anh giống như là sống với hồ nước lặng, vô cùng nhàm chán..." Anh cười khổ, nghĩ đến câu nói lúc rời đi của Uông Tử Ninh: "Hôn nhân của anh thất bại, để anh hiểu mình là người đàn ông nhàm chán cỡ nào, anh cho rằng có lẽ cả đời này của mình cứ trôi qua như vậy, anh có tình yêu với sự nghiệp làm bánh ngọt, anh rất thỏa mãn. Nhưng mà, từ từ anh phát hiện được trong cuộc sống của mình có thêm một người quan trọng, người ấy luôn tới đi vội vàng, chỉ người ấy mới có thể khiến anh chuẩn bị Tiramisu mà người ấy thích nhất, sau đó lặng lẽ chờ người ấy trở về. Anh rất thích người ấy, cho nên anh nói với Tử Ninh, anh không thể đi với cô ấy."
Thái Quân Thành càng nghe càng cảm thấy khó tin, đột nhiên từ vai của người đàn ông ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa đụng vào cằm của anh. Muốn nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông, nhưng nước mắt lại dâng lên làm tầm mắt mơ hồ.
"Người quan trọng này luôn dùng vẻ mặt mong đợi nhìn anh. Lúc ban đầu anh không hiểu, nhưng dần dần, anh đã nhìn hiểu ánh mắt của người ấy, anh biết người ấy đang đợi anh nói, đừng đi." Người đàn ông muốn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt y, nhưng lại phát hiện điều mình làm chỉ khiến nước mắt thêm mãnh liệt hơn thôi, bỗng nhiên anh dừng lại, nhưng từng chút từng chút một, dần dần anh bắt đầu hiểu được trong đôi mắt kia cất giấu mong đợi và tình cảm, có lẽ phần tình cảm này, trái tim sớm rõ ràng hơn lý trí, cho nên mình mới lặng lẽ ở lại chỗ này, làm xong Tiramisu mà y yêu thích, mỉm cười chờ y trở về: "Em hiểu không?"
Ngay cả nằm mơ y cũng chưa từng hy vọng xa vời người đàn ông sẽ nói ra những lời như vậy, người nhát gan vẫn không thể tin được, Thái Quân Thành kìm giọng hỏi: "Vậy người kia là ai?"
Người đàn ông cũng không trả lời, chỉ là mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Đừng đi, được không?"
Đừng đi? Lời nói trầm thấp của người đàn ông khiến Thái Quân Thành ngây ra như phỗng, mình chờ đợi những lời này đã bao nhiêu năm rồi? Lâu đến mức y cho rằng cả đời này mình sẽ không nghe được? Lâu đến mức y không thể tin được những lời này xuất phát từ trong miệng của người đàn ông.
"Anh là người không thú vị, nhưng anh sẽ ở bên cạnh người anh yêu, tuyệt đối không rời đi, anh sẽ là bến cảnh để lúc nào người ấy trở lại đều có thể nghỉ ngơi. Lúc người ấy muốn đi, thì có thể yên tâm đi ra, không mang theo một chút nhớ thương nào, anh sẽ vĩnh viễn ở một chỗ chờ người ấy. Nhưng anh không xác định người quan trọng ấy có muốn anh hay không? Người ấy không nói gì cả, anh sợ anh hiểu sai ánh mắt của người ấy, sự mong đợi của người ấy."
"Em...." Thật muốn lớn tiếng hô to, nhưng những lời đó đã giữ ở trong lòng quá lâu rồi, lâu đến mức trở thành cấm kị, khiến y sợ bị người đàn ông phỉ nhổ, lâu đến mức trở thành ấn phong, ngăn cổ họng của y lại, cho dù người đàn ông nói rõ như vậy, y vẫn không có dũng khí. Chỉ có nước mắt chảy không ngừng, đại sảnh đông người như vậy, một người đàn ông lại rơi nước mắt như vậy vô cùng khó coi, y biết, nhưng nước mắt lại không nghe lời. Đầu ngón tay run rẩy miêu tả ngũ quan đã sớm khắc sâu vào lòng mình, coi như đây là giấc mơ cũng tốt, y chỉ muốn vào lúc này cảm thụ thật tốt sự tồn tại của người đàn ông.
Không có được câu trả lời, nhưng nhìn gương mặt đầy nước mắt đã nói lên toàn bộ, người đàn ông khẽ cười, ánh mắt dịu dàng, anh hiểu chướng ngại trong lòng y, biết cảm giác sợ hãi trong lòng y.
Không phải cảm giác của mình cũng như vậy sao?
Họ biết nhau quá lâu, làm bạn bè quá lâu, đường ranh này đã khắc quá sâu, muốn vứt bỏ toàn bộ, muốn vứt bỏ mối quan hệ vốn có, muốn vứt bỏ thành kiến của thế tục, muốn đi qua lằn ranh này, cũng không đơn giản và nhẹ nhõm như thế. Nếu như lúc anh nói rằng mình yêu một người đàn ông mà không có khiếp sợ và do dự thì điều này tuyệt đối không thể.
Anh cũng do dự.
Nhưng qua một thời gian anh càng biết cuộc đời chỉ có một, chuyện đáng để quan tâm lại quá ít, tình yêu có thể gặp nhưng không thể cầu, toàn bộ dựa vào cơ duyên của tạo hóa, yêu đàn ông cũng được, yêu phụ nữ cũng được, yêu là yêu. Anh không muốn chống cự, cũng cảm thấy không cần chống cự.
Quân Thành có thể không biết, khoảnh khắc thấy y còn ở đại sảnh phi trường, trái tim vốn lạnh lẽo bỗng trở nên kích động nhảy loạn một hồi, anh cho rằng mình đã bỏ lỡ rồi. Khi anh trở lại cửa hàng nhìn thấy lời nhắn của y thì trái tim của anh không nhịn được trở nên rối loạn.
"Tôi đi, chúc anh và Tử Ninh hạnh phúc."
Anh biết Quân Thành hiểu lầm. Nghĩ đến nước mắt cùng lời nói mơ trước kia của Quân Thành, anh cảm thấy đau lòng. Anh muốn tìm Quân Thành về, sau khi hiểu được tâm ý của mình, anh muốn xác định suy nghĩ của Quân Thành. Yêu không phải là từ một phía, anh chưa bao giờ miễn cưỡng Quân Thành, lần này cũng không.
"Lần này không đi, được không?" Nhẹ nhàng đặt trán lên trán y, hơi thở của người đàn ông chặn tất cả hô hấp của y, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt y, rất rất nóng, khiến đầu nóng mơ hồ của y gần như nóng cháy, nhưng cũng để cho y thấy rõ được tình cảm và ánh sáng trong mắt của người đàn ông, y dùng lực gật đầu một cái, tay run rẩy ôm chặt lấy lưng của người đàn ông, y không đi! Y không bao giờ đi nữa! Có lẽ sẽ có ngày người đàn ông hối hận! Nhưng mà bây giờ, y không buông tay! Y tuyệt đối sẽ không buông tay!
"Không có hoa tươi, cũng không có chocolate." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo vui vẻ.
"Em không phải là nữ sinh, em là đàn ông, em không cần hoa tươi, chocolate hoặc là thư tình, em chỉ muốn một người, người kia luôn mang theo nụ cười, yên lặng lắng nghe, người đó luôn dùng ánh mắt dịu dàng chờ em trở lại, người kia luôn chuẩn bị cho em một phần Tiramisu mà em thích nhất, em chỉ muốn người này thôi." Y ngẩng đầu lên, giữ chặt eo của người đàn ông, nước mắt gần như phá hủy khuôn mặt vốn tuấn tú này, thói quen kiêu ngạo cùng tự tin khiến y mang theo chút hi vọng hèn mọn: "Em không đi, anh cũng đừng đi...đừng rời đi..."
Y hoàn toàn phơi bày sự yếu ớt của mình, không sợ bị cười nhạo, ở trước mặt người đàn ông, y không cần bất kỳ sự ngụy trang nào.
Ánh mắt người đàn ông dịu dàng như ánh trăng, nụ cười ôn hòa tràn ra, ấn dấu môi lên trán của y. Nụ hôn này quá mức dịu dàng, dịu dàng khiến y cảm thấy đau lòng, đau đến mức nước mắt lại như vỡ đê, gần như che khuất cả tầm mắt.
Từ nhỏ đến lớn y chưa bao giờ khóc luống cuống như thế, cho dù khi con bé, vào một buổi tối mùa đồng bị mẹ quên chìa khóa, ở ngoài cửa thiếu chút nữa chết rét, nhưng vẫn không khóc. Một người đàn ông khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, cả khuôn mặt cau lại giống như đứa trẻ, thực sự quá mất mặt, nhưng cái này có quan hệ gì đâu? Y không thèm để ý đến ánh mắt của bất cứ ai trên cõi đời này, y thật sự rất vui!
Người đàn ông này luôn mang vẻ mặt và nụ cười ôn hòa, khiến người ta không nhìn thấu con tim của anh, cho nên mình mới suy nghĩ lung tung, mới có thể hèn yếu không dám bước qua lôi trì nửa bước.
Lúc ban đầu chỉ là một giọt nước chảy xuống từ khóe mắt, sau đó tràn ra giống như hồng thủy, không có cách nào ngừng được.
Nươi mắt ấm áp rơi xuống bàn tay đang giao nhau của người đàn ông, người đàn ông khẽ thở dài, anh nhẹ nhàng ôm cơ thể đang run rẩy vào trong lòng, để y chôn gương mặt đầy nước của mình vào đầu vai của chính mình. Âm thanh trầm thấp dính vào bên mai của y, nhẹ nhàng vang lên: "Anh sẽ không tặng hoa tươi, chocolate, sẽ không viết thư tình, thậm chí ngay cả câu chuyện cũng không nói ra, ngoại trừ làm bánh ngọt, anh không biết làm gì cả, cùng với anh giống như là sống với hồ nước lặng, vô cùng nhàm chán..." Anh cười khổ, nghĩ đến câu nói lúc rời đi của Uông Tử Ninh: "Hôn nhân của anh thất bại, để anh hiểu mình là người đàn ông nhàm chán cỡ nào, anh cho rằng có lẽ cả đời này của mình cứ trôi qua như vậy, anh có tình yêu với sự nghiệp làm bánh ngọt, anh rất thỏa mãn. Nhưng mà, từ từ anh phát hiện được trong cuộc sống của mình có thêm một người quan trọng, người ấy luôn tới đi vội vàng, chỉ người ấy mới có thể khiến anh chuẩn bị Tiramisu mà người ấy thích nhất, sau đó lặng lẽ chờ người ấy trở về. Anh rất thích người ấy, cho nên anh nói với Tử Ninh, anh không thể đi với cô ấy."
Thái Quân Thành càng nghe càng cảm thấy khó tin, đột nhiên từ vai của người đàn ông ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa đụng vào cằm của anh. Muốn nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông, nhưng nước mắt lại dâng lên làm tầm mắt mơ hồ.
"Người quan trọng này luôn dùng vẻ mặt mong đợi nhìn anh. Lúc ban đầu anh không hiểu, nhưng dần dần, anh đã nhìn hiểu ánh mắt của người ấy, anh biết người ấy đang đợi anh nói, đừng đi." Người đàn ông muốn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt y, nhưng lại phát hiện điều mình làm chỉ khiến nước mắt thêm mãnh liệt hơn thôi, bỗng nhiên anh dừng lại, nhưng từng chút từng chút một, dần dần anh bắt đầu hiểu được trong đôi mắt kia cất giấu mong đợi và tình cảm, có lẽ phần tình cảm này, trái tim sớm rõ ràng hơn lý trí, cho nên mình mới lặng lẽ ở lại chỗ này, làm xong Tiramisu mà y yêu thích, mỉm cười chờ y trở về: "Em hiểu không?"
Ngay cả nằm mơ y cũng chưa từng hy vọng xa vời người đàn ông sẽ nói ra những lời như vậy, người nhát gan vẫn không thể tin được, Thái Quân Thành kìm giọng hỏi: "Vậy người kia là ai?"
Người đàn ông cũng không trả lời, chỉ là mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Đừng đi, được không?"
Đừng đi? Lời nói trầm thấp của người đàn ông khiến Thái Quân Thành ngây ra như phỗng, mình chờ đợi những lời này đã bao nhiêu năm rồi? Lâu đến mức y cho rằng cả đời này mình sẽ không nghe được? Lâu đến mức y không thể tin được những lời này xuất phát từ trong miệng của người đàn ông.
"Anh là người không thú vị, nhưng anh sẽ ở bên cạnh người anh yêu, tuyệt đối không rời đi, anh sẽ là bến cảnh để lúc nào người ấy trở lại đều có thể nghỉ ngơi. Lúc người ấy muốn đi, thì có thể yên tâm đi ra, không mang theo một chút nhớ thương nào, anh sẽ vĩnh viễn ở một chỗ chờ người ấy. Nhưng anh không xác định người quan trọng ấy có muốn anh hay không? Người ấy không nói gì cả, anh sợ anh hiểu sai ánh mắt của người ấy, sự mong đợi của người ấy."
"Em...." Thật muốn lớn tiếng hô to, nhưng những lời đó đã giữ ở trong lòng quá lâu rồi, lâu đến mức trở thành cấm kị, khiến y sợ bị người đàn ông phỉ nhổ, lâu đến mức trở thành ấn phong, ngăn cổ họng của y lại, cho dù người đàn ông nói rõ như vậy, y vẫn không có dũng khí. Chỉ có nước mắt chảy không ngừng, đại sảnh đông người như vậy, một người đàn ông lại rơi nước mắt như vậy vô cùng khó coi, y biết, nhưng nước mắt lại không nghe lời. Đầu ngón tay run rẩy miêu tả ngũ quan đã sớm khắc sâu vào lòng mình, coi như đây là giấc mơ cũng tốt, y chỉ muốn vào lúc này cảm thụ thật tốt sự tồn tại của người đàn ông.
Không có được câu trả lời, nhưng nhìn gương mặt đầy nước mắt đã nói lên toàn bộ, người đàn ông khẽ cười, ánh mắt dịu dàng, anh hiểu chướng ngại trong lòng y, biết cảm giác sợ hãi trong lòng y.
Không phải cảm giác của mình cũng như vậy sao?
Họ biết nhau quá lâu, làm bạn bè quá lâu, đường ranh này đã khắc quá sâu, muốn vứt bỏ toàn bộ, muốn vứt bỏ mối quan hệ vốn có, muốn vứt bỏ thành kiến của thế tục, muốn đi qua lằn ranh này, cũng không đơn giản và nhẹ nhõm như thế. Nếu như lúc anh nói rằng mình yêu một người đàn ông mà không có khiếp sợ và do dự thì điều này tuyệt đối không thể.
Anh cũng do dự.
Nhưng qua một thời gian anh càng biết cuộc đời chỉ có một, chuyện đáng để quan tâm lại quá ít, tình yêu có thể gặp nhưng không thể cầu, toàn bộ dựa vào cơ duyên của tạo hóa, yêu đàn ông cũng được, yêu phụ nữ cũng được, yêu là yêu. Anh không muốn chống cự, cũng cảm thấy không cần chống cự.
Quân Thành có thể không biết, khoảnh khắc thấy y còn ở đại sảnh phi trường, trái tim vốn lạnh lẽo bỗng trở nên kích động nhảy loạn một hồi, anh cho rằng mình đã bỏ lỡ rồi. Khi anh trở lại cửa hàng nhìn thấy lời nhắn của y thì trái tim của anh không nhịn được trở nên rối loạn.
"Tôi đi, chúc anh và Tử Ninh hạnh phúc."
Anh biết Quân Thành hiểu lầm. Nghĩ đến nước mắt cùng lời nói mơ trước kia của Quân Thành, anh cảm thấy đau lòng. Anh muốn tìm Quân Thành về, sau khi hiểu được tâm ý của mình, anh muốn xác định suy nghĩ của Quân Thành. Yêu không phải là từ một phía, anh chưa bao giờ miễn cưỡng Quân Thành, lần này cũng không.
"Lần này không đi, được không?" Nhẹ nhàng đặt trán lên trán y, hơi thở của người đàn ông chặn tất cả hô hấp của y, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt y, rất rất nóng, khiến đầu nóng mơ hồ của y gần như nóng cháy, nhưng cũng để cho y thấy rõ được tình cảm và ánh sáng trong mắt của người đàn ông, y dùng lực gật đầu một cái, tay run rẩy ôm chặt lấy lưng của người đàn ông, y không đi! Y không bao giờ đi nữa! Có lẽ sẽ có ngày người đàn ông hối hận! Nhưng mà bây giờ, y không buông tay! Y tuyệt đối sẽ không buông tay!
"Không có hoa tươi, cũng không có chocolate." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo vui vẻ.
"Em không phải là nữ sinh, em là đàn ông, em không cần hoa tươi, chocolate hoặc là thư tình, em chỉ muốn một người, người kia luôn mang theo nụ cười, yên lặng lắng nghe, người đó luôn dùng ánh mắt dịu dàng chờ em trở lại, người kia luôn chuẩn bị cho em một phần Tiramisu mà em thích nhất, em chỉ muốn người này thôi." Y ngẩng đầu lên, giữ chặt eo của người đàn ông, nước mắt gần như phá hủy khuôn mặt vốn tuấn tú này, thói quen kiêu ngạo cùng tự tin khiến y mang theo chút hi vọng hèn mọn: "Em không đi, anh cũng đừng đi...đừng rời đi..."
Y hoàn toàn phơi bày sự yếu ớt của mình, không sợ bị cười nhạo, ở trước mặt người đàn ông, y không cần bất kỳ sự ngụy trang nào.
Ánh mắt người đàn ông dịu dàng như ánh trăng, nụ cười ôn hòa tràn ra, ấn dấu môi lên trán của y. Nụ hôn này quá mức dịu dàng, dịu dàng khiến y cảm thấy đau lòng, đau đến mức nước mắt lại như vỡ đê, gần như che khuất cả tầm mắt.
Từ nhỏ đến lớn y chưa bao giờ khóc luống cuống như thế, cho dù khi con bé, vào một buổi tối mùa đồng bị mẹ quên chìa khóa, ở ngoài cửa thiếu chút nữa chết rét, nhưng vẫn không khóc. Một người đàn ông khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, cả khuôn mặt cau lại giống như đứa trẻ, thực sự quá mất mặt, nhưng cái này có quan hệ gì đâu? Y không thèm để ý đến ánh mắt của bất cứ ai trên cõi đời này, y thật sự rất vui!
Người đàn ông này luôn mang vẻ mặt và nụ cười ôn hòa, khiến người ta không nhìn thấu con tim của anh, cho nên mình mới suy nghĩ lung tung, mới có thể hèn yếu không dám bước qua lôi trì nửa bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.