Chương 32: Chương 9-5
Mèo Yêu Ốc
30/09/2016
"Ặc! Cậu thật đúng là dũng cảm!" Người khác muốn gặp gỡ chụp ảnh mới ra ngoài, đúng lúc ấy, y lại ở đại sảnh đông người, thổ lộ một tràng thâm tình, giốnh như sợ người khác không biết, để mọi người quang mình chính đại tới đây, đúng là dễ dàng để cho đám cẩu tử kia đạp cửa.
Nhức đầu! Nhìn tấm hình lớn bản thân và Lưu Phi Long đang ôm nhau trên tạp chí bát quái mới xuất bản, lúc này Thái Quân Thành mới hối hận không thôi, đáng chết! Ngay lúc đó y hoàn toàn quên là mình đang ở trong tầm mắt của công chúng, cái này tốt rồi! Y thì không sợ, nhưng lại sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đáng sợ như thế nào đến cuộc sống của người đàn ông. Y có thể thể không sợ hãi thế tục, không sợ tin đồn bát quái, có thể biến đám cẩu tử đang đạp cửa đó thành ruồi, mặc kệ những lời vô căn cứ đó, tạo thành bất cứ sóng gió gì, nhưng không có nghĩa là người đàn ông kia không sợ, giờ khác này, y hi vọng toàn bộ thế giới này chỉ còn hai người, là y và người đàn ông kia.
"Ây, thật không nghĩ đến nhé, đường đường là đạo diễn lớn mà có thể khóc thành như vậy, thật cảm động, quá cảm động. Có điều, cậu cũng không cần quá lo lắng." Nhìn bạn tốt cau chặt chân mày, Khang Nam thoải mái vỗ vỗ vai hắn: "Lên quầy thì lên quầy thôi! Có liên quan gì đâu! Bị mọi người biết thì sao? Hiện tại đã lưu hành Brokeback Mountain! Sợ cái gì? Nói không chừng còn có thể khiến cho sự nghiệp của cậu thêm gấm thêm hoa, khiến cửa hàng bánh ngọt của Lưu Phi Long càng thêm nổi tiếng!"
Cái gì mà lên quầy hay không lên quầy? Thái Quân Thành đỏ mặt, hung hăng liếc bạn tốt một cái, cậu ta nghĩ thật là đơn giản. Hoàn toàn không có tính xây dựng. Cái tên yêu nam này hoàn toàn không biết lo lắng của mình, vất vả lắm y và Lưu Phi Long mới có thể ở chung một chỗ, y rất sợ Lưu Phi Long sẽ bị áp lực của người khác dọa lui trở lại, không biết hiện tại anh sao rồi? Càng nghĩ càng cảm thấy sợ, y thả cà phê đen trong tay xuống, cầm kính lên đeo, ngay cả chào hỏi cũng không muốn liền trực tiếp vọt ra khỏi nhà bạn tốt.
Không đợi y tới cửa hàng bánh ngọt đã phát hiện ra con phố vốn vắng vẻ bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt, thật là đáng chết! Thái Quân Thành hậm hực mắng trong lòng, bản lĩnh của đám ruồi nhặng này thật sự rất tốt, chưa gì đã tìm đến đây rồi! Tránh khỏi đám người, y len lén qua cửa sau đí về phía cửa hàng bánh ngọt bốn tầng, cũng may, lối đi này tạm thời còn chưa có bị người khác phát hiện, đơn giản càng khiến người ta kinh ngạc, vẫn còn có nơi mà đám ruồi nhặng kia chưa phát hiện ra.
Móc chìa khóa mở cửa sau cửa hàng ra, còn chưa kịp đi vào, đã thấy một nhóm người tạo thành vòng tròn, khắp nơi phát ra ánh sáng flash, máy chụp hình còn có microphone.
Thật đáng chết! Thái Quân Thành giận đến cắn răng, ý không muốn tạo nên bất kỳ quấy rối nào đối với anh, nhưng bây giờ, vì mình mà cuộc sống của anh thành cảnh tượng như vậy. Nếu như có thể nói...
Bây giờ hối hận nữa cũng không được rồi, Thái Quân Thành lắc lắc đầu, quyết định đối mặt với giải quyết toàn bộ mọi chuyện, nếu đã bị phát hiện, thì làm cho đủ đi. Là người làm truyền thông, y biết làm cách nào để đối phó với đám truyền thông này. Y muốn bảo vệ cuộc sống của mình, cuộc sống của anh là cuộc sống của mình, không phải là thước phim, để cho người ta tùy tiện thưởng thức. Nếu y đã giẫm vào phần chiến trường này, thì y phải tiếp thu lửa đạn. Y phải bảo vệ người mình yêu.
"Mọi người muốn hỏi gì đều có thể hỏi tôi." Thái Quân Thành treo nụ cười trêu người của bản thân lên, lấy kính xuống, trong nháy mắt chuyển toàn bộ lực chú ý của đám người kia lên người mình.
Phát hiện nhân vật chính khác trong sự kiện xuất hiện, đám truyền thông ở cửa lập tức chuyển sang, chen chúc bên cạnh Thái Quân Thành, vây quanh y đến nước chảy cũng không lọt.
"Xin hỏi anh và Lưu Phi Long thật sự là người yêu sao?"
"Hai người vì chuyện gì mà ở chung một chỗ? Hai người ở chung bao lâu rồi?"
"Đạo diễn Thái, có thể nói một chút về cuộc sống tình cảm của hai người không?"
"..."
Một loạt vấn đề như tuyết rơi thi nhau đập tới, Thái Quân Thành vẫn duy trì nụ cười, kiên nhẫn giải đáp từng vấn đề, tầm mắt lại xuyên thấu qua đám người nhìn về phía người đàn ông đứng ngoài vòng kia.
Em sẽ bảo vệ anh! Ánh mắt kiên định của hắn như truyền tin tức như vậy. Người đàn ông bị thế công mãnh liệt của truyền thông làm cho ngơ ngẩn nhìn ánh mắt của Thái Quân Thành, từ từ cười, không sao. Thật, anh dùng ngôn ngữ không tiếng động nói.
Ủng hộ của người đàn ông chính là toàn bộ nguồn dũng khí của y. Thái Quân Thành thu hồi ánh mắt, bình thản lại kiên định nói toàn bộ cho truyền thông: "Chúng tôi đơn giản chỉ là yêu nhau, không có cái gì là tình yêu kinh thiên động địa để cho mọi người đào bới. Bởi vì hai chúng tôi đều là đàn ông, cho nên mọi người mới cảm thấy hứng thú như vậy, nhưng tôi muốn nói, tình yêu không quan tâm đến giới tính. Chúng tôi chỉ là yêu nhau. Chỉ đơn giản là như vậy. Các vị, tôi hi vọng mọi người sẽ không tạo ảnh hưởng đến công việc cùng cuộc sống của anh ấy, xin mọi người không quấy rầy anh ấy, có bất kỳ vấn đề gì, mọi người có thể tới tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giải đáp. Cảm ơn mọi người."
Y không biết lời này có bao nhiêu tác dụng, nhưng y biết chuyện gì rồi cũng sẽ qua, y càng không né tránh, mọi chuyện lại càng qua mau, truyền thông chưa bao giờ hao tổn bất cứ chuyện gì quá lâu trên một người, nhiệt tình của công chúng cũng như vậy, hiện tại y chỉ chờ đại, trước khi mọi chuyện có thể trở lại như cũ, y và anh có thể cùng nhau vượt qua.
Thật vất vả mới đuổi được đám truyền thông, cửa hàng cũng không có cách nào buôn bán bình thường nữa, Lưu Phi Long dứt khoát đóng cửa hàng sớm.
"Thật xin lỗi..." Thái Quân Thành nhỏ giọng nói xin lỗi, toàn bộ hỗn loạn này đều do mình tạo thành, nếu như không phải anh ở cùng với mình, cũng sẽ không cần chịu đựng những chuyện này.
"Sao thế?" Người đàn ông đóng xong cửa hàng, có chút lo lắng quan sát biểu tình đau lòng của y.
"Thật xin lỗi...Nếu như không phải vì em, anh cũng sẽ không bị đám truyền thông này quấy nhiều." Đều là y không tốt, tâm trạng hiện tại của y xuống vô cùng thấp.
"Không có chuyện gì." Ngươi đàn ông cười nhàn nhạt, anh còn tưởng còn chuyện gì chứ.
"Nhưng mà...thật sự đáng chết! Đều tại em!" Y nặng nề đấm vào tường, hận mình lúc ấy làm sao không nghĩ qua toàn bộ chuyện phát sinh hôm nay.
Ánh mắt người đàn ông khẽ tối, nhẹ nhàng cầm bàn tay vừa đấm vào tường của y, giọng nói bất giác mềm đi: "Không nên như vậy."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Y dùng tay ôm chặt người đàn ông, dán bên mai anh, nói mấy câu xin lỗi.
"Không sao đâu, thật đấy." Người đàn ông vỗ nhẹ lưng ý. Anh thật sự không thèm để ý.
"Anh chưa từng trải qua chuyện chụp ảnh rồi lại chụp ảnh, đó là chuyện rất đáng sợ. Nhóm phóng viên cùng đám truyền thông kia giống như con ruồi, vây quanh anh, đào bơi chuyện xưa của anh, theo dõi sinh hoạt của anh, biến tất cả mọi chuyện anh muốn giấu thành bát quái cùng giải trí. Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi." Y ôm chặt người đàn ông, sợ một giây kế tiếp sẽ mất đi, thân thể không nhịn được khẽ phát run.
Cảm giác được y bất lực cùng sợ hãi, người đàn ông nhẹ nhàng kéo dài khoảng cách giữa hai người, y theo bản năng nắm chặt hai tay người đàn ông không thả.
Người đàn ông dịu dàng mà kiên định nhìn vào mắt y, nở nụ cười làm người khác an tâm, từ từ mở miệng: "Không cần phải sợ. Nhưng anh vốn là người chậm lụt, có lẽ anh sẽ không biết có người đang chụp ảnh hay là quay phim mình. Huống chi, cuộc sống của anh rất đơn giản, coi như bọn họ chụp được, cũng chỉ là một chút hình ảnh liên quan đến chuyện làm bánh ngọt, rất nhanh bọn họ sẽ không còn hứng thú với cuộc sống của anh nữa."
"Thật sao?" Y bất an hỏi thăm lần nữa.
"Thật. Hơn nữa, nói không chừng sau này cửa hành bánh ngọt của anh trở nên nổi tiếng. Là chuyện tốt." Người đàn ông khẽ cười nói, cố gắng chọc y cười.
Nghe được lời anh nói giống với những lời yêu nam nói, Thái Quân Thành không nhịn được bật cười.
"Tin tưởng anh, chúng ta nhất định có thể vượt qua được." Người đàn ông dịu dàng kiên định nói, kéo tay của y qua, lần nữa nhẹ nhàng ôm y vào trong ngực.
Lời của anh khiến y cảm động, y ôm chặt anh, chìm đắm trong hơi thở của anh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhức đầu! Nhìn tấm hình lớn bản thân và Lưu Phi Long đang ôm nhau trên tạp chí bát quái mới xuất bản, lúc này Thái Quân Thành mới hối hận không thôi, đáng chết! Ngay lúc đó y hoàn toàn quên là mình đang ở trong tầm mắt của công chúng, cái này tốt rồi! Y thì không sợ, nhưng lại sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đáng sợ như thế nào đến cuộc sống của người đàn ông. Y có thể thể không sợ hãi thế tục, không sợ tin đồn bát quái, có thể biến đám cẩu tử đang đạp cửa đó thành ruồi, mặc kệ những lời vô căn cứ đó, tạo thành bất cứ sóng gió gì, nhưng không có nghĩa là người đàn ông kia không sợ, giờ khác này, y hi vọng toàn bộ thế giới này chỉ còn hai người, là y và người đàn ông kia.
"Ây, thật không nghĩ đến nhé, đường đường là đạo diễn lớn mà có thể khóc thành như vậy, thật cảm động, quá cảm động. Có điều, cậu cũng không cần quá lo lắng." Nhìn bạn tốt cau chặt chân mày, Khang Nam thoải mái vỗ vỗ vai hắn: "Lên quầy thì lên quầy thôi! Có liên quan gì đâu! Bị mọi người biết thì sao? Hiện tại đã lưu hành Brokeback Mountain! Sợ cái gì? Nói không chừng còn có thể khiến cho sự nghiệp của cậu thêm gấm thêm hoa, khiến cửa hàng bánh ngọt của Lưu Phi Long càng thêm nổi tiếng!"
Cái gì mà lên quầy hay không lên quầy? Thái Quân Thành đỏ mặt, hung hăng liếc bạn tốt một cái, cậu ta nghĩ thật là đơn giản. Hoàn toàn không có tính xây dựng. Cái tên yêu nam này hoàn toàn không biết lo lắng của mình, vất vả lắm y và Lưu Phi Long mới có thể ở chung một chỗ, y rất sợ Lưu Phi Long sẽ bị áp lực của người khác dọa lui trở lại, không biết hiện tại anh sao rồi? Càng nghĩ càng cảm thấy sợ, y thả cà phê đen trong tay xuống, cầm kính lên đeo, ngay cả chào hỏi cũng không muốn liền trực tiếp vọt ra khỏi nhà bạn tốt.
Không đợi y tới cửa hàng bánh ngọt đã phát hiện ra con phố vốn vắng vẻ bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt, thật là đáng chết! Thái Quân Thành hậm hực mắng trong lòng, bản lĩnh của đám ruồi nhặng này thật sự rất tốt, chưa gì đã tìm đến đây rồi! Tránh khỏi đám người, y len lén qua cửa sau đí về phía cửa hàng bánh ngọt bốn tầng, cũng may, lối đi này tạm thời còn chưa có bị người khác phát hiện, đơn giản càng khiến người ta kinh ngạc, vẫn còn có nơi mà đám ruồi nhặng kia chưa phát hiện ra.
Móc chìa khóa mở cửa sau cửa hàng ra, còn chưa kịp đi vào, đã thấy một nhóm người tạo thành vòng tròn, khắp nơi phát ra ánh sáng flash, máy chụp hình còn có microphone.
Thật đáng chết! Thái Quân Thành giận đến cắn răng, ý không muốn tạo nên bất kỳ quấy rối nào đối với anh, nhưng bây giờ, vì mình mà cuộc sống của anh thành cảnh tượng như vậy. Nếu như có thể nói...
Bây giờ hối hận nữa cũng không được rồi, Thái Quân Thành lắc lắc đầu, quyết định đối mặt với giải quyết toàn bộ mọi chuyện, nếu đã bị phát hiện, thì làm cho đủ đi. Là người làm truyền thông, y biết làm cách nào để đối phó với đám truyền thông này. Y muốn bảo vệ cuộc sống của mình, cuộc sống của anh là cuộc sống của mình, không phải là thước phim, để cho người ta tùy tiện thưởng thức. Nếu y đã giẫm vào phần chiến trường này, thì y phải tiếp thu lửa đạn. Y phải bảo vệ người mình yêu.
"Mọi người muốn hỏi gì đều có thể hỏi tôi." Thái Quân Thành treo nụ cười trêu người của bản thân lên, lấy kính xuống, trong nháy mắt chuyển toàn bộ lực chú ý của đám người kia lên người mình.
Phát hiện nhân vật chính khác trong sự kiện xuất hiện, đám truyền thông ở cửa lập tức chuyển sang, chen chúc bên cạnh Thái Quân Thành, vây quanh y đến nước chảy cũng không lọt.
"Xin hỏi anh và Lưu Phi Long thật sự là người yêu sao?"
"Hai người vì chuyện gì mà ở chung một chỗ? Hai người ở chung bao lâu rồi?"
"Đạo diễn Thái, có thể nói một chút về cuộc sống tình cảm của hai người không?"
"..."
Một loạt vấn đề như tuyết rơi thi nhau đập tới, Thái Quân Thành vẫn duy trì nụ cười, kiên nhẫn giải đáp từng vấn đề, tầm mắt lại xuyên thấu qua đám người nhìn về phía người đàn ông đứng ngoài vòng kia.
Em sẽ bảo vệ anh! Ánh mắt kiên định của hắn như truyền tin tức như vậy. Người đàn ông bị thế công mãnh liệt của truyền thông làm cho ngơ ngẩn nhìn ánh mắt của Thái Quân Thành, từ từ cười, không sao. Thật, anh dùng ngôn ngữ không tiếng động nói.
Ủng hộ của người đàn ông chính là toàn bộ nguồn dũng khí của y. Thái Quân Thành thu hồi ánh mắt, bình thản lại kiên định nói toàn bộ cho truyền thông: "Chúng tôi đơn giản chỉ là yêu nhau, không có cái gì là tình yêu kinh thiên động địa để cho mọi người đào bới. Bởi vì hai chúng tôi đều là đàn ông, cho nên mọi người mới cảm thấy hứng thú như vậy, nhưng tôi muốn nói, tình yêu không quan tâm đến giới tính. Chúng tôi chỉ là yêu nhau. Chỉ đơn giản là như vậy. Các vị, tôi hi vọng mọi người sẽ không tạo ảnh hưởng đến công việc cùng cuộc sống của anh ấy, xin mọi người không quấy rầy anh ấy, có bất kỳ vấn đề gì, mọi người có thể tới tìm tôi, tôi sẽ cố gắng giải đáp. Cảm ơn mọi người."
Y không biết lời này có bao nhiêu tác dụng, nhưng y biết chuyện gì rồi cũng sẽ qua, y càng không né tránh, mọi chuyện lại càng qua mau, truyền thông chưa bao giờ hao tổn bất cứ chuyện gì quá lâu trên một người, nhiệt tình của công chúng cũng như vậy, hiện tại y chỉ chờ đại, trước khi mọi chuyện có thể trở lại như cũ, y và anh có thể cùng nhau vượt qua.
Thật vất vả mới đuổi được đám truyền thông, cửa hàng cũng không có cách nào buôn bán bình thường nữa, Lưu Phi Long dứt khoát đóng cửa hàng sớm.
"Thật xin lỗi..." Thái Quân Thành nhỏ giọng nói xin lỗi, toàn bộ hỗn loạn này đều do mình tạo thành, nếu như không phải anh ở cùng với mình, cũng sẽ không cần chịu đựng những chuyện này.
"Sao thế?" Người đàn ông đóng xong cửa hàng, có chút lo lắng quan sát biểu tình đau lòng của y.
"Thật xin lỗi...Nếu như không phải vì em, anh cũng sẽ không bị đám truyền thông này quấy nhiều." Đều là y không tốt, tâm trạng hiện tại của y xuống vô cùng thấp.
"Không có chuyện gì." Ngươi đàn ông cười nhàn nhạt, anh còn tưởng còn chuyện gì chứ.
"Nhưng mà...thật sự đáng chết! Đều tại em!" Y nặng nề đấm vào tường, hận mình lúc ấy làm sao không nghĩ qua toàn bộ chuyện phát sinh hôm nay.
Ánh mắt người đàn ông khẽ tối, nhẹ nhàng cầm bàn tay vừa đấm vào tường của y, giọng nói bất giác mềm đi: "Không nên như vậy."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Y dùng tay ôm chặt người đàn ông, dán bên mai anh, nói mấy câu xin lỗi.
"Không sao đâu, thật đấy." Người đàn ông vỗ nhẹ lưng ý. Anh thật sự không thèm để ý.
"Anh chưa từng trải qua chuyện chụp ảnh rồi lại chụp ảnh, đó là chuyện rất đáng sợ. Nhóm phóng viên cùng đám truyền thông kia giống như con ruồi, vây quanh anh, đào bơi chuyện xưa của anh, theo dõi sinh hoạt của anh, biến tất cả mọi chuyện anh muốn giấu thành bát quái cùng giải trí. Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi." Y ôm chặt người đàn ông, sợ một giây kế tiếp sẽ mất đi, thân thể không nhịn được khẽ phát run.
Cảm giác được y bất lực cùng sợ hãi, người đàn ông nhẹ nhàng kéo dài khoảng cách giữa hai người, y theo bản năng nắm chặt hai tay người đàn ông không thả.
Người đàn ông dịu dàng mà kiên định nhìn vào mắt y, nở nụ cười làm người khác an tâm, từ từ mở miệng: "Không cần phải sợ. Nhưng anh vốn là người chậm lụt, có lẽ anh sẽ không biết có người đang chụp ảnh hay là quay phim mình. Huống chi, cuộc sống của anh rất đơn giản, coi như bọn họ chụp được, cũng chỉ là một chút hình ảnh liên quan đến chuyện làm bánh ngọt, rất nhanh bọn họ sẽ không còn hứng thú với cuộc sống của anh nữa."
"Thật sao?" Y bất an hỏi thăm lần nữa.
"Thật. Hơn nữa, nói không chừng sau này cửa hành bánh ngọt của anh trở nên nổi tiếng. Là chuyện tốt." Người đàn ông khẽ cười nói, cố gắng chọc y cười.
Nghe được lời anh nói giống với những lời yêu nam nói, Thái Quân Thành không nhịn được bật cười.
"Tin tưởng anh, chúng ta nhất định có thể vượt qua được." Người đàn ông dịu dàng kiên định nói, kéo tay của y qua, lần nữa nhẹ nhàng ôm y vào trong ngực.
Lời của anh khiến y cảm động, y ôm chặt anh, chìm đắm trong hơi thở của anh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.