Chương 10: Du Lịch.
Tư Vương
10/08/2021
“Á!!! Biển này! Thích quá đi. Đi thôi người yêu à!!!” – Bảo Anh vừa la hét vừa nắm tay Nguyệt Minh kéo cậu chạy về phía biển.
“Ôi hai đứa bé đáng yêu này!” – Chú Nam, ba của Bảo Anh nhoẻn miệng cười cảm thán.
“Chậm thôi! Cẩn thận coi chừng ngã đấy!” – Dì Hoa lớn tiếng gọi.
Mẹ Hương cười rạng rỡ quay sang hai người kia: “Nhìn thấy hai đứa thân nhau như vậy, mình thật rất vui luôn đấy.”
Nhật Minh đứng bên cạnh nghe thấy người lớn nói chuyện với nhau thì trong lòng như đốt lửa. Anh cọc cằn vừa sải bước đi về trước vừa quát lớn: “Cái tên nhóc này! Ai là người yêu của em hả?”
“Mấy đứa cứ chơi đi. Ba mẹ vào chồi ngồi nhé.” – Mẹ Hương nói với theo sau lưng ba người.
Mọi người đã thong thả xuất phát khi mặt trời lên cao, chỉ mất khoảng năm giờ đồng hồ đi đường, và đã đến nơi lúc này là khoảng hai giờ chiều. Cả nhà đã đến khu nghỉ dưỡng nhận phòng, cất hành lý và đi ngay ra biển. Mùa hè đã sắp hết nên cũng không còn quá oi bức, và là vùng biển nên không khí cũng mát mẻ hơn rất nhiều. Gió thổi mạnh, mang theo cái hanh hanh mằn mặn của nước biển, làm cho con người có cảm giác khác hẳn với không khí ở thành phố. Đặt bàn chân trần lên nền cát trắng mát lạnh, cảm nhận từng hạt cát mịn màng cọ vào lòng bàn chân, thật sự rất thoải mái. Đã cuối hè rồi nên cũng không còn đông đúc như lúc cao điểm, xung quanh chỉ toàn nghe tiếng gió xào xạc qua những tán lá dừa dọc theo bờ biển, và cả tiếng sóng vỗ từng đợt cuộn vào bờ. Cảm giác tuyệt vời này chính là lý do tại sao người ta lại thích đi biển vào mùa hè.
“Tên nhóc kia đi chậm thôi. Cẩn thận kẻo làm Tiểu Minh ngã đấy. Đừng kéo em ấy mạnh thế!” – Nhật Minh đi theo sau sốt ruột.
Bảo Anh dừng lại, quay ra sau nũng nịu với Nhật Minh: “Anh đừng gọi em là tên nhóc nữa, em là con gái đấy. Anh không lo em sẽ ngã mà chỉ lo cho em trai anh thôi à?” – Sau đó cô lại quay sang Nguyệt Minh thì thầm – “Anh trai cậu cứ như ông già ấy.”
Nguyệt Minh chỉ biết nhoẻn miệng cười trừ.
“Em sợ ngã thì đi chậm lại đi, đừng chạy như vậy. Có muốn chạy thì chạy một mình thôi, đừng lôi Tiểu Minh theo.” – Nhật Minh vẫn tiếp cục cằn nhằn.
“Em không thích. Người yêu của em thì phải đi với em chứ. Đúng không người yêu.” – Bảo Anh quay sang chớp mắt với Nguyệt Minh.
“Sao em cứ gọi Tiểu Minh là người yêu thế?” – Nhật Minh khó chịu cau mày.
“Thì làm sao? Chúng em đã là người yêu từ khi mới sinh ra rồi mà.” – Bảo Anh vẫn tỏ vẻ đắc chí.
Nhật Minh nhếch khoé miệng coi thường: “Em đang nói chuyện nhảm nhí gì vậy hả?”
Nguyệt Minh đứng ở giữa hai người không chịu được nữa, phải lên tiếng khuyên ngăn: “Thôi mà! Sao hai người lại kéo ra đây mà cãi nhau chứ?”
“Thì anh cậu cứ giành cậu với mình mà. Là anh ấy gây chuyện trước còn gì!” – Bảo Anh xị mặt yểu xìu làm vẻ đáng thương.
“Này! Anh mà lại đi giành với em đấy hả? Tiểu Minh là của anh, tại sao anh còn phải tốn công đi giành với em chứ?” – Nhật Minh cười khẩy không chịu kém cạnh.
Nguyệt Minh thật sự cảm thấy bất lực. Có cảm giác như cậu không phải đang ở bãi biển xinh đẹp, mà là đang ở trường mẫu giáo, và trước mặt mình là hai em bé vì tranh nhau một món đồ chơi mà cãi vã om sòm. Ồn ào đến đau cả đầu, cậu không muốn lãng phí chuyến du lịch hiếm hoi lắm mới có này, một lần nữa lại phải lên tiếng: “Đại Minh anh còn là trẻ con à? Sao lại hơn thua với cậu ấy làm gì chứ? Chúng ta đến đây để chơi mà, không phải sao? Hai người đừng cãi nhau nữa. Không dừng lại là em sẽ chơi một mình đấy!”
Nhật Minh nghe xong thì sợ cậu giận nên phải xuống nước: “Thôi được rồi, không cãi thì không cãi nữa.” – Nhưng anh vẫn quay sang Bảo Anh cảnh cáo: “Nhưng nhóc không được gọi Tiểu Minh là người yêu nữa. Có biết chưa?”
“Sao lại thế chứ? Anh thật kỳ lạ.” – Bảo Anh thắc mắc.
“Anh không thích. Vậy thôi.” – Nhật Minh đáp ngắn gọn.
“Hai người đừng nói về chuyện này nữa mà, một lát lại cãi nhau nữa bây giờ. Đại Minh anh cứ mặc kệ cậu ấy đi, cậu ấy bướng như vậy đấy.” – Nguyệt Minh lại phải làm trọng tài lần thứ ba.
“Thôi được rồi. Anh sẽ không nói nữa.” – Nhật Minh vừa nói vừa đi vòng ra phía sau lưng Bảo Anh, gương mặt mang theo vài đường gian tà. Sau đó thì không nương tay đẩy Bảo Anh xuống biển.
Nguyệt Minh đứng bên cạnh bật cười thật to. Bảo Anh tức tối không chịu thua, chạy lên lôi luôn cả Nguyệt Minh xuống biển, Nhật Minh vì lo cho em mình nên cũng chạy theo, cả ba hất nước nhau đến ướt hết cả người. Tiếng cười đùa hoà lẫn với tiếng sóng rơi vãi dọc theo bờ biển, tất cả mọi phiền muộn trước đây và sau này đều bị bỏ lại phía sau. Ngay lúc này, ngay trước mắt họ chỉ còn lại nụ cười của những người thân mà họ yêu quý, và chỉ cần nghĩ về những điều hạnh phúc thôi. Có người thân ở bên cạnh chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời.
...
Giờ là thời gian dành cho bữa ăn tối sau một buổi chiều tắm biển đến kiệt sức. Cả đại gia đình sáu người ngồi quay quần bên một bàn ăn sang trọng, trong không gian nhà hàng ấm cúng, cười nói vui vẻ về những câu chuyện của nhau được thay phiên nhau kể. Người lớn thì bận rộn với công việc, bọn trẻ thì bận rộn với việc học hành, khoảng thời gian được ở bên nhau như thế này đối với họ thật sự rất đáng trân trọng.
“Cũng lâu lắm rồi không gặp Đại Minh và Tiểu Minh. Có điều Tiểu Minh thì chú nghe nhiều từ Tiểu Bảo lắm. Con bé bảo là lúc chú và dì đi công tác thì nó cứ bám con suốt đúng không? Cảm ơn con vì đã chăm sóc và chịu đựng con bé nghịch ngợm này nhé.” – Chú Nam mỉm cười hiền từ nhìn Nguyệt Minh.
“Dạ không có gì đâu ạ. Cậu ấy là bạn con mà.” – Nguyệt Minh nhẹ nhàng đáp.
“Thế còn Đại Minh? Dạo này con sao rồi? Mẹ con bảo là con rất bận.” – Chú Nam lại quay sang hỏi Nhật Minh.
“Dạ cũng có chút bận ạ. Con phải làm báo cáo tốt nghiệp, hoàn tất các hồ sơ cần thiết cho việc tốt nghiệp, và công việc ở bệnh viện cũng nhiều ạ.”
Dì Hoa ngồi cạnh xuýt xoa: “Ôi trời. Con phải chú ý đến sức khoẻ đấy nhé. Đừng để mình kiệt sức đấy có biết không?”
“Dạ con biết rồi. Cảm ơn dì đã lo lắng ạ.”
Dì Hoa lại quay sang mẹ Hương nói giọng cảm thán: “Cậu thật có phúc khi có hai cậu con trai ngoan ngoãn lại giỏi giang thế này đấy, ngoại hình thì thôi cũng không cần phải bàn. Tốt số quá rồi còn gì nữa.”
Chú Nam ở bên cạnh cũng mỉm cười phụ hoạ: “Đúng đúng đúng. Cũng may là hồi đó em nhận nuôi... Á!”
Ngón tay cái và ngón tay trỏ của dì Hoa đột nhiên kín đáo nhéo một mảng thịt nhỏ trên đùi chú Nam bên dưới tấm khăn trải bàn, làm cho ông đau điến đến không thể nói tròn câu. Sau tiếng kêu đau đó, chú Nam cúi xuống nhìn đùi mình, rồi lại ngước lên nhìn dì Hoa với vẻ mặt hoảng hốt. Và ngay lập tức được dì Hoa đáp lại bằng ánh mắt trợn tròn mang theo ý đe doạ. Chú Nam như hoàn hồn trở lại, phát hiện mình vừa lỡ miệng việc gì đó nên lập tức im bặt. Và vẻ mặt của mẹ Hương ở phía đối diện cũng đã trở nên tái nhợt từ lúc nào.
Bảo Anh mở to mắt ngạc nhiên nhìn ba mình: “Ba sao thế ạ? Ba vừa nói nhận nuôi là sao?”
Nhật Minh và Nguyệt Minh ngồi bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém.
Chú Nam lã mồ hôi giải thích: “À... Ý ba nói là cũng may là hồi đó ba mẹ nhận Đại Minh với Tiểu Minh làm con nuôi. Sau này nếu mà hai đứa thành công thì tụi mình cũng được thơm lây rồi, đúng không mẹ nó.” – Chú híp mắt quay qua dì Hoa cầu cứu.
Ba bạn nhỏ nghe xong đồng loạt gật gật đầu.
Dì Hoa cũng phụ theo lời chú: “À đúng rồi. Thật tốt khi vợ chồng mình đã nhận hai đứa làm con nuôi. Và nữa, hai đứa hoàn hảo thế này, cô gái nào có phước lắm mới được làm con dâu của cậu đấy nhé.” – Dì Hoa lại quay sang nói với mẹ Hương như muốn an ủi mẹ.
Mẹ Hương kín đáo thở ra một hơi, lấy lại tinh thần mỉm cười đáp lại dì Hoa bằng giọng nửa thật nửa đùa: “Nếu tốt vậy cậu có muốn sẵn tiện làm xui gia với mình luôn không này? Mình sẽ dành cho cậu một suất.”
“Ôi nếu được vậy thì còn gì bằng. Gia đình chúng tôi rất hân hạnh.” – Chú Nam ngồi cạnh cũng phụ hoạ theo, và ba người cùng nhau bật cười thật to.
Bảo Anh nhoẻn miệng cười nói với ba mẹ mình: “Ba mẹ còn có thêm một cô con gái nào nữa để gả cho nhà dì ạ?”
Dì Hoa đưa tay nhéo má Bảo Anh một cái: “Con bé này đang nói gì thế? Nhà này còn đứa con nào ngoài con không? Con và Tiểu Minh cứ như thế mà tiến tới thôi. Quá thuận lợi rồi còn gì? Đâu cần phải tìm đâu xa xôi.”
“Ba mẹ đừng nói những chuyện kỳ lạ này nữa. Con và Tiểu Minh chỉ là bạn thôi. Tụi con làm sao có loại tình cảm đó được mà tiến tới gì chứ?” – Bảo Anh nhàn nhạt trả lời.
“Sao thế? Tình cảm của hai đứa không phải đang rất tốt hay sao?” – Dì Hoa vẫn kiên trì.
“Tình cảm tốt không có nghĩa là chúng con thích nhau theo kiểu đó ạ. Chúng con là bạn, là tri kỷ. Còn kiểu đó thì không phải đâu. Ba mẹ đừng làm khó cậu ấy.”
Dì Hoa càng nghe mắt càng mở to hơn: “Ơ! Thì tại hai đứa cứ suốt ngày gọi nhau người yêu người yêu nên mẹ cứ nghĩ là thật chứ? Không phải sao?”
“Mẹ à! Là người yêu thật thì sẽ không gọi nhau là người yêu đâu. Sao mẹ lại xem là thật được chứ? Trông con và cậu ấy chẳng giống đang yêu đương gì cả.”
Dì Hoa quay sang Nguyệt Minh hỏi: “Tiểu Minh à, Tiểu Bảo nói vậy có thật không?”
Nguyệt Minh thật tình đáp: “Dạ thật ạ. Chúng con là bạn, bạn vô cùng vô cùng tốt. Và chỉ vậy thôi ạ.” – Nguyệt Minh lại quay sang mẹ Hương – “Cả mẹ nữa. Sau này cũng đừng nói đến chuyện này nữa. Mẹ cũng đừng làm khó Bảo Anh.”
Nói rồi Nguyệt Minh kín đáo liếc mắt trộm nhìn Nhật Minh, nhưng cậu lại bị bắt gặp bởi ánh mắt của anh. Cậu không biết là từ lúc nãy cho đến giờ anh chưa từng rời mắt khỏi cậu. Anh đã im lặng quan sát từng biểu hiện trên gương mặt cậu, chú ý từng lời mà cậu nói ra. Lúc đầu rất khó chịu, nhưng khi nghe cậu nói với người lớn chỉ là bạn với Bảo Anh, và cả Bảo Anh cũng nói như thế, anh đã thật sự tin họ chỉ là bạn. Điều này đã làm cho anh thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh cong môi mỉm cười với cậu, một nụ cười thật sự dịu dàng.
Cậu có cảm giác như có ai đó làm đổ hũ mật trong tim mình, làm cho sự ngọt ngào lan toả ra khắp nơi trong cơ thể cậu.
Cả cậu và anh đều không biết đây thật ra là loại tâm tình gì, chỉ cảm thấy là nó rất dễ chịu.
“Con nó đã nói vậy rồi thì thôi, cứ để bọn trẻ thoải mái đi mẹ nó à. Thế còn Đại Minh thì sao? Con đã có ai chưa?” – Chú Nam chuyển hướng sang Nhật Minh.
Người được hỏi là Nhật Minh, nhưng người có vẻ căng thẳng hơn lại là Nguyệt Minh. Cậu cũng không hiểu tại sao cậu lại hồi hộp như vậy.
“À! Dạ chưa ạ, con chưa nghĩ đến chuyện đó. Con chỉ muốn dành thời gian cho công việc, cho mẹ và Tiểu Minh thôi.” – Anh nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng đáp lại chú.
“Cũng đã tới tuổi này rồi. Con không thấy buồn sao?” – Dì Hoa tiếp tục gặn hỏi.
“Dạ không. Con không có thời gian để buồn đâu ạ.”
Bảo Anh lại lanh miệng chen vào: “Em cứ nghĩ chỉ có Tiểu Minh là mắc bệnh cuồng anh trai thôi chứ. Thì ra là cả anh cũng mắc bệnh cuồng em trai à?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn Bảo Anh và mỉm cười. Bảo Anh đọc ra được nụ cười đó giống như là đang ngầm thừa nhận câu nói của cô là đúng. Cô cũng chỉ nhoẻn miệng cười, cảm thấy hai anh em nhà này rất đáng yêu.
Mẹ Hương ngồi bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng: “Cứ làm những điều mà mấy đứa thích, mẹ sẽ không can thiệp vào cuộc sống của các con đâu. Chỉ cần các con thấy vui, thấy thoải mái là được. Còn lúc buồn thì cứ đến tìm mẹ nhé. Mẹ sẽ lắng nghe các con.”
Cả năm người ngồi xung quanh đều nhìn mẹ Hương mỉm cười. Ba mẹ Bảo Anh cũng gật đầu thể hiện sự đồng tình với mẹ Hương. Ánh mắt của ba người trẻ thì long lanh hết cả lên vì cảm động. Cách họ yêu thương nhau chính là thế, chính là tôn trọng niềm vui của đối phương.
“Ôi hai đứa bé đáng yêu này!” – Chú Nam, ba của Bảo Anh nhoẻn miệng cười cảm thán.
“Chậm thôi! Cẩn thận coi chừng ngã đấy!” – Dì Hoa lớn tiếng gọi.
Mẹ Hương cười rạng rỡ quay sang hai người kia: “Nhìn thấy hai đứa thân nhau như vậy, mình thật rất vui luôn đấy.”
Nhật Minh đứng bên cạnh nghe thấy người lớn nói chuyện với nhau thì trong lòng như đốt lửa. Anh cọc cằn vừa sải bước đi về trước vừa quát lớn: “Cái tên nhóc này! Ai là người yêu của em hả?”
“Mấy đứa cứ chơi đi. Ba mẹ vào chồi ngồi nhé.” – Mẹ Hương nói với theo sau lưng ba người.
Mọi người đã thong thả xuất phát khi mặt trời lên cao, chỉ mất khoảng năm giờ đồng hồ đi đường, và đã đến nơi lúc này là khoảng hai giờ chiều. Cả nhà đã đến khu nghỉ dưỡng nhận phòng, cất hành lý và đi ngay ra biển. Mùa hè đã sắp hết nên cũng không còn quá oi bức, và là vùng biển nên không khí cũng mát mẻ hơn rất nhiều. Gió thổi mạnh, mang theo cái hanh hanh mằn mặn của nước biển, làm cho con người có cảm giác khác hẳn với không khí ở thành phố. Đặt bàn chân trần lên nền cát trắng mát lạnh, cảm nhận từng hạt cát mịn màng cọ vào lòng bàn chân, thật sự rất thoải mái. Đã cuối hè rồi nên cũng không còn đông đúc như lúc cao điểm, xung quanh chỉ toàn nghe tiếng gió xào xạc qua những tán lá dừa dọc theo bờ biển, và cả tiếng sóng vỗ từng đợt cuộn vào bờ. Cảm giác tuyệt vời này chính là lý do tại sao người ta lại thích đi biển vào mùa hè.
“Tên nhóc kia đi chậm thôi. Cẩn thận kẻo làm Tiểu Minh ngã đấy. Đừng kéo em ấy mạnh thế!” – Nhật Minh đi theo sau sốt ruột.
Bảo Anh dừng lại, quay ra sau nũng nịu với Nhật Minh: “Anh đừng gọi em là tên nhóc nữa, em là con gái đấy. Anh không lo em sẽ ngã mà chỉ lo cho em trai anh thôi à?” – Sau đó cô lại quay sang Nguyệt Minh thì thầm – “Anh trai cậu cứ như ông già ấy.”
Nguyệt Minh chỉ biết nhoẻn miệng cười trừ.
“Em sợ ngã thì đi chậm lại đi, đừng chạy như vậy. Có muốn chạy thì chạy một mình thôi, đừng lôi Tiểu Minh theo.” – Nhật Minh vẫn tiếp cục cằn nhằn.
“Em không thích. Người yêu của em thì phải đi với em chứ. Đúng không người yêu.” – Bảo Anh quay sang chớp mắt với Nguyệt Minh.
“Sao em cứ gọi Tiểu Minh là người yêu thế?” – Nhật Minh khó chịu cau mày.
“Thì làm sao? Chúng em đã là người yêu từ khi mới sinh ra rồi mà.” – Bảo Anh vẫn tỏ vẻ đắc chí.
Nhật Minh nhếch khoé miệng coi thường: “Em đang nói chuyện nhảm nhí gì vậy hả?”
Nguyệt Minh đứng ở giữa hai người không chịu được nữa, phải lên tiếng khuyên ngăn: “Thôi mà! Sao hai người lại kéo ra đây mà cãi nhau chứ?”
“Thì anh cậu cứ giành cậu với mình mà. Là anh ấy gây chuyện trước còn gì!” – Bảo Anh xị mặt yểu xìu làm vẻ đáng thương.
“Này! Anh mà lại đi giành với em đấy hả? Tiểu Minh là của anh, tại sao anh còn phải tốn công đi giành với em chứ?” – Nhật Minh cười khẩy không chịu kém cạnh.
Nguyệt Minh thật sự cảm thấy bất lực. Có cảm giác như cậu không phải đang ở bãi biển xinh đẹp, mà là đang ở trường mẫu giáo, và trước mặt mình là hai em bé vì tranh nhau một món đồ chơi mà cãi vã om sòm. Ồn ào đến đau cả đầu, cậu không muốn lãng phí chuyến du lịch hiếm hoi lắm mới có này, một lần nữa lại phải lên tiếng: “Đại Minh anh còn là trẻ con à? Sao lại hơn thua với cậu ấy làm gì chứ? Chúng ta đến đây để chơi mà, không phải sao? Hai người đừng cãi nhau nữa. Không dừng lại là em sẽ chơi một mình đấy!”
Nhật Minh nghe xong thì sợ cậu giận nên phải xuống nước: “Thôi được rồi, không cãi thì không cãi nữa.” – Nhưng anh vẫn quay sang Bảo Anh cảnh cáo: “Nhưng nhóc không được gọi Tiểu Minh là người yêu nữa. Có biết chưa?”
“Sao lại thế chứ? Anh thật kỳ lạ.” – Bảo Anh thắc mắc.
“Anh không thích. Vậy thôi.” – Nhật Minh đáp ngắn gọn.
“Hai người đừng nói về chuyện này nữa mà, một lát lại cãi nhau nữa bây giờ. Đại Minh anh cứ mặc kệ cậu ấy đi, cậu ấy bướng như vậy đấy.” – Nguyệt Minh lại phải làm trọng tài lần thứ ba.
“Thôi được rồi. Anh sẽ không nói nữa.” – Nhật Minh vừa nói vừa đi vòng ra phía sau lưng Bảo Anh, gương mặt mang theo vài đường gian tà. Sau đó thì không nương tay đẩy Bảo Anh xuống biển.
Nguyệt Minh đứng bên cạnh bật cười thật to. Bảo Anh tức tối không chịu thua, chạy lên lôi luôn cả Nguyệt Minh xuống biển, Nhật Minh vì lo cho em mình nên cũng chạy theo, cả ba hất nước nhau đến ướt hết cả người. Tiếng cười đùa hoà lẫn với tiếng sóng rơi vãi dọc theo bờ biển, tất cả mọi phiền muộn trước đây và sau này đều bị bỏ lại phía sau. Ngay lúc này, ngay trước mắt họ chỉ còn lại nụ cười của những người thân mà họ yêu quý, và chỉ cần nghĩ về những điều hạnh phúc thôi. Có người thân ở bên cạnh chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trên đời.
...
Giờ là thời gian dành cho bữa ăn tối sau một buổi chiều tắm biển đến kiệt sức. Cả đại gia đình sáu người ngồi quay quần bên một bàn ăn sang trọng, trong không gian nhà hàng ấm cúng, cười nói vui vẻ về những câu chuyện của nhau được thay phiên nhau kể. Người lớn thì bận rộn với công việc, bọn trẻ thì bận rộn với việc học hành, khoảng thời gian được ở bên nhau như thế này đối với họ thật sự rất đáng trân trọng.
“Cũng lâu lắm rồi không gặp Đại Minh và Tiểu Minh. Có điều Tiểu Minh thì chú nghe nhiều từ Tiểu Bảo lắm. Con bé bảo là lúc chú và dì đi công tác thì nó cứ bám con suốt đúng không? Cảm ơn con vì đã chăm sóc và chịu đựng con bé nghịch ngợm này nhé.” – Chú Nam mỉm cười hiền từ nhìn Nguyệt Minh.
“Dạ không có gì đâu ạ. Cậu ấy là bạn con mà.” – Nguyệt Minh nhẹ nhàng đáp.
“Thế còn Đại Minh? Dạo này con sao rồi? Mẹ con bảo là con rất bận.” – Chú Nam lại quay sang hỏi Nhật Minh.
“Dạ cũng có chút bận ạ. Con phải làm báo cáo tốt nghiệp, hoàn tất các hồ sơ cần thiết cho việc tốt nghiệp, và công việc ở bệnh viện cũng nhiều ạ.”
Dì Hoa ngồi cạnh xuýt xoa: “Ôi trời. Con phải chú ý đến sức khoẻ đấy nhé. Đừng để mình kiệt sức đấy có biết không?”
“Dạ con biết rồi. Cảm ơn dì đã lo lắng ạ.”
Dì Hoa lại quay sang mẹ Hương nói giọng cảm thán: “Cậu thật có phúc khi có hai cậu con trai ngoan ngoãn lại giỏi giang thế này đấy, ngoại hình thì thôi cũng không cần phải bàn. Tốt số quá rồi còn gì nữa.”
Chú Nam ở bên cạnh cũng mỉm cười phụ hoạ: “Đúng đúng đúng. Cũng may là hồi đó em nhận nuôi... Á!”
Ngón tay cái và ngón tay trỏ của dì Hoa đột nhiên kín đáo nhéo một mảng thịt nhỏ trên đùi chú Nam bên dưới tấm khăn trải bàn, làm cho ông đau điến đến không thể nói tròn câu. Sau tiếng kêu đau đó, chú Nam cúi xuống nhìn đùi mình, rồi lại ngước lên nhìn dì Hoa với vẻ mặt hoảng hốt. Và ngay lập tức được dì Hoa đáp lại bằng ánh mắt trợn tròn mang theo ý đe doạ. Chú Nam như hoàn hồn trở lại, phát hiện mình vừa lỡ miệng việc gì đó nên lập tức im bặt. Và vẻ mặt của mẹ Hương ở phía đối diện cũng đã trở nên tái nhợt từ lúc nào.
Bảo Anh mở to mắt ngạc nhiên nhìn ba mình: “Ba sao thế ạ? Ba vừa nói nhận nuôi là sao?”
Nhật Minh và Nguyệt Minh ngồi bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém.
Chú Nam lã mồ hôi giải thích: “À... Ý ba nói là cũng may là hồi đó ba mẹ nhận Đại Minh với Tiểu Minh làm con nuôi. Sau này nếu mà hai đứa thành công thì tụi mình cũng được thơm lây rồi, đúng không mẹ nó.” – Chú híp mắt quay qua dì Hoa cầu cứu.
Ba bạn nhỏ nghe xong đồng loạt gật gật đầu.
Dì Hoa cũng phụ theo lời chú: “À đúng rồi. Thật tốt khi vợ chồng mình đã nhận hai đứa làm con nuôi. Và nữa, hai đứa hoàn hảo thế này, cô gái nào có phước lắm mới được làm con dâu của cậu đấy nhé.” – Dì Hoa lại quay sang nói với mẹ Hương như muốn an ủi mẹ.
Mẹ Hương kín đáo thở ra một hơi, lấy lại tinh thần mỉm cười đáp lại dì Hoa bằng giọng nửa thật nửa đùa: “Nếu tốt vậy cậu có muốn sẵn tiện làm xui gia với mình luôn không này? Mình sẽ dành cho cậu một suất.”
“Ôi nếu được vậy thì còn gì bằng. Gia đình chúng tôi rất hân hạnh.” – Chú Nam ngồi cạnh cũng phụ hoạ theo, và ba người cùng nhau bật cười thật to.
Bảo Anh nhoẻn miệng cười nói với ba mẹ mình: “Ba mẹ còn có thêm một cô con gái nào nữa để gả cho nhà dì ạ?”
Dì Hoa đưa tay nhéo má Bảo Anh một cái: “Con bé này đang nói gì thế? Nhà này còn đứa con nào ngoài con không? Con và Tiểu Minh cứ như thế mà tiến tới thôi. Quá thuận lợi rồi còn gì? Đâu cần phải tìm đâu xa xôi.”
“Ba mẹ đừng nói những chuyện kỳ lạ này nữa. Con và Tiểu Minh chỉ là bạn thôi. Tụi con làm sao có loại tình cảm đó được mà tiến tới gì chứ?” – Bảo Anh nhàn nhạt trả lời.
“Sao thế? Tình cảm của hai đứa không phải đang rất tốt hay sao?” – Dì Hoa vẫn kiên trì.
“Tình cảm tốt không có nghĩa là chúng con thích nhau theo kiểu đó ạ. Chúng con là bạn, là tri kỷ. Còn kiểu đó thì không phải đâu. Ba mẹ đừng làm khó cậu ấy.”
Dì Hoa càng nghe mắt càng mở to hơn: “Ơ! Thì tại hai đứa cứ suốt ngày gọi nhau người yêu người yêu nên mẹ cứ nghĩ là thật chứ? Không phải sao?”
“Mẹ à! Là người yêu thật thì sẽ không gọi nhau là người yêu đâu. Sao mẹ lại xem là thật được chứ? Trông con và cậu ấy chẳng giống đang yêu đương gì cả.”
Dì Hoa quay sang Nguyệt Minh hỏi: “Tiểu Minh à, Tiểu Bảo nói vậy có thật không?”
Nguyệt Minh thật tình đáp: “Dạ thật ạ. Chúng con là bạn, bạn vô cùng vô cùng tốt. Và chỉ vậy thôi ạ.” – Nguyệt Minh lại quay sang mẹ Hương – “Cả mẹ nữa. Sau này cũng đừng nói đến chuyện này nữa. Mẹ cũng đừng làm khó Bảo Anh.”
Nói rồi Nguyệt Minh kín đáo liếc mắt trộm nhìn Nhật Minh, nhưng cậu lại bị bắt gặp bởi ánh mắt của anh. Cậu không biết là từ lúc nãy cho đến giờ anh chưa từng rời mắt khỏi cậu. Anh đã im lặng quan sát từng biểu hiện trên gương mặt cậu, chú ý từng lời mà cậu nói ra. Lúc đầu rất khó chịu, nhưng khi nghe cậu nói với người lớn chỉ là bạn với Bảo Anh, và cả Bảo Anh cũng nói như thế, anh đã thật sự tin họ chỉ là bạn. Điều này đã làm cho anh thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh cong môi mỉm cười với cậu, một nụ cười thật sự dịu dàng.
Cậu có cảm giác như có ai đó làm đổ hũ mật trong tim mình, làm cho sự ngọt ngào lan toả ra khắp nơi trong cơ thể cậu.
Cả cậu và anh đều không biết đây thật ra là loại tâm tình gì, chỉ cảm thấy là nó rất dễ chịu.
“Con nó đã nói vậy rồi thì thôi, cứ để bọn trẻ thoải mái đi mẹ nó à. Thế còn Đại Minh thì sao? Con đã có ai chưa?” – Chú Nam chuyển hướng sang Nhật Minh.
Người được hỏi là Nhật Minh, nhưng người có vẻ căng thẳng hơn lại là Nguyệt Minh. Cậu cũng không hiểu tại sao cậu lại hồi hộp như vậy.
“À! Dạ chưa ạ, con chưa nghĩ đến chuyện đó. Con chỉ muốn dành thời gian cho công việc, cho mẹ và Tiểu Minh thôi.” – Anh nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng đáp lại chú.
“Cũng đã tới tuổi này rồi. Con không thấy buồn sao?” – Dì Hoa tiếp tục gặn hỏi.
“Dạ không. Con không có thời gian để buồn đâu ạ.”
Bảo Anh lại lanh miệng chen vào: “Em cứ nghĩ chỉ có Tiểu Minh là mắc bệnh cuồng anh trai thôi chứ. Thì ra là cả anh cũng mắc bệnh cuồng em trai à?”
Anh không trả lời, chỉ nhìn Bảo Anh và mỉm cười. Bảo Anh đọc ra được nụ cười đó giống như là đang ngầm thừa nhận câu nói của cô là đúng. Cô cũng chỉ nhoẻn miệng cười, cảm thấy hai anh em nhà này rất đáng yêu.
Mẹ Hương ngồi bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng: “Cứ làm những điều mà mấy đứa thích, mẹ sẽ không can thiệp vào cuộc sống của các con đâu. Chỉ cần các con thấy vui, thấy thoải mái là được. Còn lúc buồn thì cứ đến tìm mẹ nhé. Mẹ sẽ lắng nghe các con.”
Cả năm người ngồi xung quanh đều nhìn mẹ Hương mỉm cười. Ba mẹ Bảo Anh cũng gật đầu thể hiện sự đồng tình với mẹ Hương. Ánh mắt của ba người trẻ thì long lanh hết cả lên vì cảm động. Cách họ yêu thương nhau chính là thế, chính là tôn trọng niềm vui của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.