Chương 8: Kế Hoạch Mùa Hè
Tư Vương
28/07/2021
Hôm nay lại là một ngày hiếm hoi mẹ Hương về nhà sớm và tự tay chuẩn bị bữa tối cho hai cậu con trai cưng. Nguyệt Minh từ trên lầu đi xuống định lấy thêm cốc nước, cậu vừa làm xong đống bài tập về nhà vừa được giao hôm nay. Nhìn thấy mẹ Hương cậu ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay mẹ xong việc sớm ạ? Con không nghe mẹ nói sẽ về sớm?”
Mẹ Hương nở một nụ cười dịu dàng: “Ừm. Hôm nay đáng lẽ là có một đoàn khách nước ngoài đến, nhưng lúc chiều lại báo là sẽ dời sang ngày mai nên mẹ xong việc sớm. Con làm bài tập xong rồi à?”
“Dạ xong rồi ạ? Còn việc gì không để con phụ mẹ?”
“Cũng xong hết rồi. Con ra phòng khách ngồi chơi đi, mẹ sẽ mang trái cây ra.”
“Dạ mẹ.”
Nguyệt Minh nói rồi ra sofa ngoài phòng khách ngồi, mở TV kênh thời sự mà mẹ hay nghe. Mẹ Hương cũng từ trong bếp đi ra sau đó, trên tay mang theo một đĩa trái cây rất tươi ngon.
“Tiểu Minh à! Hết tuần này là con bắt đầu kỳ nghỉ hai tuần trước khi vào học chính thức rồi đúng không?” – Mẹ Hương đưa một miếng dưa hấu mát lạnh cho Nguyệt Minh và hỏi.
“Dạ đúng rồi ạ, tuần này là tuần học hè cuối cùng rồi. Có chuyện gì không mẹ?”
“Mẹ đang dự tính nhà mình sẽ có một chuyến đi du lịch. Cũng sắp hết hè rồi còn gì? Để cho hai anh em thư giãn một chút, nhưng không biết anh con có sắp xếp được thời gian không nữa.” – Mẹ Hương hơi nhíu mày lo nghĩ.
“Con cũng muốn đi, nhưng con cũng lo không biết Đại Minh có nghỉ được không. Khi nào anh về con sẽ hỏi anh thử ạ.” – Ăn xong miếng dưa hấu mẹ đưa, Nguyệt Minh lại cho thêm một quả nho đen vào miệng ăn ngon lành.
Mẹ Hương mỉm cười hiền từ đưa tay vuốt tóc Nguyệt Minh: “Trưa nay con đã ăn gì thế?”
“Con đã đi ăn cơm cùng Bảo Anh ạ. Cả tháng nay cậu ấy cứ kêu ca là ba mẹ cứ đi công tác suốt bỏ cậu ấy ở nhà một mình. Suốt ngày cứ bắt con chơi cùng cậu ấy, ăn cơm cùng cậu ấy. Cũng may có những ngày mẹ về nhà buổi trưa con mới trốn được đấy ạ. Cô ngốc đó vậy mà cứ đòi làm chị hai của con.” – Nguyệt Minh nở một nụ cười ấm áp.
“À! Nói đến mới nhớ, cũng lâu lắm rồi mẹ không gặp con bé, cứ bận tối mắt tối mũi ra. Nhưng gặp ba mẹ con bé thì thường xuyên lắm.” – Mẹ Hương cười vui vẻ - “Chú Nam và dì Hoa cũng nhắc con suốt đấy. Xem ra là thích con lắm.” – Mẹ Hương châm chọc.
“Mẹ đang nói gì thế?” – Nguyệt Minh xấu hổ.
“Sao nào? Xấu hổ gì chứ? Hai đứa từ nhỏ đã rất thân thiết rồi mà không phải sao? Mẹ còn nghĩ chuyện đó là đương nhiên ấy chứ?”
“Mẹ! Chuyện đó là chuyện gì chứ? Mẹ đang muốn nói đến chuyện gì?” – Nguyệt Minh cố tình né tránh.
“Con biết mà, hỏi lại mẹ làm gì? Hai đứa thế nào rồi?” – Mẹ Hương vẫn kiên trì dồn cậu đến đường cùng.
“Tụi con vẫn bình thường. Thế nào là thế nào ạ?”
“Bình thường?”
“Dạ đúng! Bình thường ạ.” – Nguyệt Minh cố tình tỏ nét mặt ngây thơ hết mức có thể.
“Bình thường là bình thường thế nào? Mẹ đang hỏi hai đứa đang là mối quan hệ gì ấy?” – Mẹ Hương trở nên sốt ruột.
“Mẹ! Con và cậu ấy là b...”
“Con về rồi ạ!” – Nhật Minh từ ngoài cửa đi vào ngắt lời Nguyệt Minh, kèm theo đó là trưng ra gương mặt khó chịu và giọng nói cũng không được vui vẻ.
“Ô nhóc lớn về rồi đấy à? Ngồi xuống ăn chút trái cây đi rồi lát nữa ăn cơm tối. Chờ món hầm chín nữa là xong rồi.” – Mẹ Hương nói rồi đứng dậy đi vào bếp xem nồi canh hầm.
Nhật Minh vẫn ôm một bộ mặt than ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Minh, đưa tay lấy một quả nho đen cho vào miệng mà không nói gì cả.
Nguyệt Minh thấy anh có vẻ hơi kỳ lạ, lo lắng hỏi: “Anh sao lại xị mặt ra thế? Có chuyện gì không vui à?”
Nhật Minh không trả lời, chỉ cho thêm vào miệng một quả nho đen.
“Có chuyện gì anh nói em nghe được không?” – Nguyệt Minh tiếp tục lo lắng.
Nhật Minh quay sang nhìn Nguyệt Minh một lúc, sau đó nắm cổ tay cậu, nói giọng không cao không thấp: “Đi theo anh!” – Nói rồi anh lôi cậu đi theo lên phòng.
Nguyệt Minh vẫn chưa kịp phản ứng gì đã bị anh lôi đi.
Lên đến phòng, anh đóng cửa lại, bỏ balo lên bàn học, và để cậu ngồi ngay ngắn trên giường.
Nguyệt Minh có chút hốt hoảng, cậu không biết mình lại chọc gì vào ông anh nắng mưa thất thường này nữa rồi: “Anh lại sao nữa thế?”
Nhật Minh kéo ghế xoay từ bàn học đến ngồi đối diện với Nguyệt Minh, nghiêm giọng hỏi: “Lúc nãy là sao? Mẹ đã nói gì về em và Bảo Anh?”
“Anh hỏi thế là có ý gì? Em không hiểu?” – Nguyệt Minh nhíu mày khó hiểu.
Anh thở dài một tiếng, giọng nói có phần hơi thiếu kiên nhẫn: “Thì lúc nãy anh nghe mẹ nói gì đó về quan hệ giữa em và tên nhóc Bảo Anh đấy. Thấy mẹ có vẻ rất lạ.”
“Sao anh cứ gọi Bảo Anh là tên nhóc thế? Người ta là con gái mà. Anh bất lịch sự quá.” – Cậu thành thật mà chỉnh anh.
“Đối với anh con bé đó chẳng khác gì một cậu em trai cả, còn tinh nghịch hơn cả em nữa đấy. Nhưng chuyện quan trọng không phải là cái này! Trả lời câu hỏi của anh đi!” – Nhật Minh lại mất thêm một phần kiên nhẫn.
“À thì... Mẹ hỏi em là em và Bảo Anh có phải đang quen nhau không.” – Nguyệt Minh thành thật trả lời.
Nhật Minh đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng làm cho Nguyệt Minh giật bắn mình: “Cái gì? Quen... Quen nhau? Ý em là... Em và tên nhóc đó đang hẹn hò đấy hả?”
“Anh làm em giật mình đấy! Em nói em và cậu ấy hẹn hò bao giờ? Đó là điều mẹ hỏi chứ không phải là em nói.”
“Em nói rõ hơn xem nào!” – Gương mặt Nhật Minh vẫn chưa hết căng thẳng.
“Thì mẹ đã hỏi vậy. Mẹ nói là từ nhỏ hai đứa em đã rất thân thiết, nên mẹ đã nghĩ là bây giờ chúng em là người yêu của nhau cũng là chuyện đượng nhiên thôi. Có lẽ mẹ mong em sẽ hẹn hò với Bảo Anh đấy.”
Nhật Minh trưng ra bộ mặt bực tức đến cùng cực, nhỏ giọng oán trách: “Mẹ thật là, sao lại có suy nghĩ như vậy chứ?”
“Anh nói vậy là sao?” – Nguyệt Minh mở to đôi mắt thỏ con hỏi lại.
“Rồi... Vậy em với Bảo Anh thật ra là thế nào?” – Nhật Minh trả lời câu hỏi của Nguyệt Minh bằng một câu hỏi khác.
“Thì là bạn bè chứ là thế nào? Em đã định nói thế với mẹ thì đúng lúc anh đi vào đấy.”
“Có thật là bạn bè không?” – Nhật Minh vẫn chưa hết nghi ngờ.
“Em nói dối anh làm gì chứ? Mà sao em lại phải giải thích chuyện này với anh vậy? Anh sao thế? Sao anh lại quan tâm đến chuyện này? Trước giờ anh chưa bao giờ hỏi mà?” – Nguyệt Minh từ lúc đầu đến giờ chẳng hiểu thật ra anh đang bị làm sao cả.
Nhật Minh lúng túng đáp: “À thì...”
“Đại Minh! Tiểu Minh! Hai đứa làm gì trên phòng lâu thế? Xuống ăn cơm này!” – Giọng mẹ Hương từ dưới lầu vang lên.
“Dạ xuống ngay mẹ ạ.” – Nguyệt Minh lên tiếng trả lời mẹ, sau đó đẩy Nhật Minh đi xuống lầu – “Xuống ăn cơm thôi anh, mẹ đợi kìa.”
Nhật Minh ngồi vào bàn ăn với một tâm trạng hỗn độn như đang có một trăm tên lưu manh đang đánh nhau trong đại não của anh. Anh trộm liếc nhìn mẹ Hương với một ánh mắt khó hiểu. Hồi chiều anh vừa vào đến cửa thì đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của mẹ và Nguyệt Minh, và đang nói về Bảo Anh. Trông mẹ thật sự rất thích cô nhóc đó, và mẹ thật sự rất mong muốn nhóc nhỏ của anh và cô nhóc đó quen nhau, khi mẹ nói đến chuyện đó thì biểu hiện vô vùng hạnh phúc. Nhưng trái lại với mẹ, anh lại cảm thấy rất khó chịu. Anh cũng không hiểu tại sao anh lại như vậy. Tại sao khi nghe mẹ và nhóc nhỏ nói với nhau về Bảo Anh, người bạn luôn ở bên cạnh nhóc nhỏ thì anh lại không thể biểu hiện như bình thường? Tại sao anh lại phải hồi hộp mà đứng nghe lén? Tại sao anh lại sợ hãi khi phải nghe câu trả lời của nhóc nhỏ tới mức phải lên tiếng cắt lời em ấy để không phải nghe câu trả lời đó? Anh chỉ biết là lúc đó anh không muốn nghe câu trả lời, và không muốn nghe hai người nói thêm về chuyện này nữa.
“À Đại Minh! Em có chuyện muốn hỏi.” – Nguyệt Minh vừa nhai hết một miếng thịt to, quay sang gọi Nhật Minh.
“...” – Anh có vẻ như không nghe thấy.
“Đại Minh! Đại Minh!” – Nguyệt Minh đưa tay lay người Nhật Minh.
Tiếng gọi làm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “À! Sao thế?”
“Anh suy nghĩ gì mà tập trung thế? Em gọi mà anh không nghe thấy à?”
“À không có gì? Em vừa hỏi anh gì à?”
“Mẹ nói là muốn cả nhà mình cùng đi du lịch. Không biết là anh có sắp xếp được ngày nghỉ không?” – Nguyệt Minh nói với anh về vấn đề đã bàn với mẹ lúc chiều.
Mẹ Hương cũng nói tiếp vào vấn đề: “Mẹ thấy cũng sắp hết hè rồi. Tiểu Minh cũng sắp được nghỉ hai tuần trước khi vào năm học chính thức. Nếu con sắp xếp được vài ngày nghỉ trong lúc đó thì hay quá, chúng ta sẽ đi đâu đó chơi. Mẹ muốn hai đứa nghỉ ngơi thư giãn vài ngày. Con thấy sao?”
“À đúng rồi. Tiểu Minh chỉ học hết tuần này nữa thôi đúng không?” – Nhật Minh suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại.
“Ừm. Em hy vọng anh sẽ xin nghỉ được.”
“Em muốn đi lắm hả?” – Nhật Minh cười tinh nghịch hỏi Nguyệt Minh.
“Ừm. Em muốn đi lắm. Hè năm sau là em phải ôn thi đại học rồi, sẽ không thể đi được đâu. Nên hè này em muốn đi.”
“Được thôi. Vậy để ngày mai anh sẽ tìm trưởng khoa để xin phép. Báo cáo anh cũng sắp hoàn thành rồi. Về thời gian chính xác thì anh sẽ nói với em sau.”
“Không được cũng không sao nhé. Em không đi cũng được, anh đừng để mình phải gặp khó khăn. Anh bận việc thì cứ làm đi, sắp tốt nghiệp nên chắc anh bận lắm.”
“Em muốn thì cứ đi đi. không có anh cũng có mẹ mà. Em và mẹ cứ đi chơi đi.”
“Không có anh em cũng không đi đâu. Sao em có thể đi chơi một mình mà để anh ở nhà được chứ?” – Nguyệt Minh bĩu môi xụ mặt.
“Đúng đấy nhóc lớn à. Sao mẹ và nhóc nhỏ có thể đi chơi mà để con ở nhà một mình được. Đi thì đi ba người, còn nếu không được thì ở nhà cả ba người.” – Mẹ Hương nở một nụ cười hiền từ đồng tình với Nguyệt Minh.
Nhật Minh mỉm cười thật tươi, anh cảm nhận được một sự ấm áp đang tan chảy dần trong tim mình. Anh thật sự rất hạnh phúc khi có mẹ và nhóc nhỏ là người nhà, là gia đình của mình.
“Được rồi, con biết rồi. Con sẽ cố gắng sắp xếp để đi. Con cũng muốn đi lắm. Thật tốt khi chúng ta có thể đi du lịch cùng nhau. Con thích lắm.” – Nhật Minh nở một nụ cười thật tươi.
Mẹ Hương nở một nụ cười dịu dàng: “Ừm. Hôm nay đáng lẽ là có một đoàn khách nước ngoài đến, nhưng lúc chiều lại báo là sẽ dời sang ngày mai nên mẹ xong việc sớm. Con làm bài tập xong rồi à?”
“Dạ xong rồi ạ? Còn việc gì không để con phụ mẹ?”
“Cũng xong hết rồi. Con ra phòng khách ngồi chơi đi, mẹ sẽ mang trái cây ra.”
“Dạ mẹ.”
Nguyệt Minh nói rồi ra sofa ngoài phòng khách ngồi, mở TV kênh thời sự mà mẹ hay nghe. Mẹ Hương cũng từ trong bếp đi ra sau đó, trên tay mang theo một đĩa trái cây rất tươi ngon.
“Tiểu Minh à! Hết tuần này là con bắt đầu kỳ nghỉ hai tuần trước khi vào học chính thức rồi đúng không?” – Mẹ Hương đưa một miếng dưa hấu mát lạnh cho Nguyệt Minh và hỏi.
“Dạ đúng rồi ạ, tuần này là tuần học hè cuối cùng rồi. Có chuyện gì không mẹ?”
“Mẹ đang dự tính nhà mình sẽ có một chuyến đi du lịch. Cũng sắp hết hè rồi còn gì? Để cho hai anh em thư giãn một chút, nhưng không biết anh con có sắp xếp được thời gian không nữa.” – Mẹ Hương hơi nhíu mày lo nghĩ.
“Con cũng muốn đi, nhưng con cũng lo không biết Đại Minh có nghỉ được không. Khi nào anh về con sẽ hỏi anh thử ạ.” – Ăn xong miếng dưa hấu mẹ đưa, Nguyệt Minh lại cho thêm một quả nho đen vào miệng ăn ngon lành.
Mẹ Hương mỉm cười hiền từ đưa tay vuốt tóc Nguyệt Minh: “Trưa nay con đã ăn gì thế?”
“Con đã đi ăn cơm cùng Bảo Anh ạ. Cả tháng nay cậu ấy cứ kêu ca là ba mẹ cứ đi công tác suốt bỏ cậu ấy ở nhà một mình. Suốt ngày cứ bắt con chơi cùng cậu ấy, ăn cơm cùng cậu ấy. Cũng may có những ngày mẹ về nhà buổi trưa con mới trốn được đấy ạ. Cô ngốc đó vậy mà cứ đòi làm chị hai của con.” – Nguyệt Minh nở một nụ cười ấm áp.
“À! Nói đến mới nhớ, cũng lâu lắm rồi mẹ không gặp con bé, cứ bận tối mắt tối mũi ra. Nhưng gặp ba mẹ con bé thì thường xuyên lắm.” – Mẹ Hương cười vui vẻ - “Chú Nam và dì Hoa cũng nhắc con suốt đấy. Xem ra là thích con lắm.” – Mẹ Hương châm chọc.
“Mẹ đang nói gì thế?” – Nguyệt Minh xấu hổ.
“Sao nào? Xấu hổ gì chứ? Hai đứa từ nhỏ đã rất thân thiết rồi mà không phải sao? Mẹ còn nghĩ chuyện đó là đương nhiên ấy chứ?”
“Mẹ! Chuyện đó là chuyện gì chứ? Mẹ đang muốn nói đến chuyện gì?” – Nguyệt Minh cố tình né tránh.
“Con biết mà, hỏi lại mẹ làm gì? Hai đứa thế nào rồi?” – Mẹ Hương vẫn kiên trì dồn cậu đến đường cùng.
“Tụi con vẫn bình thường. Thế nào là thế nào ạ?”
“Bình thường?”
“Dạ đúng! Bình thường ạ.” – Nguyệt Minh cố tình tỏ nét mặt ngây thơ hết mức có thể.
“Bình thường là bình thường thế nào? Mẹ đang hỏi hai đứa đang là mối quan hệ gì ấy?” – Mẹ Hương trở nên sốt ruột.
“Mẹ! Con và cậu ấy là b...”
“Con về rồi ạ!” – Nhật Minh từ ngoài cửa đi vào ngắt lời Nguyệt Minh, kèm theo đó là trưng ra gương mặt khó chịu và giọng nói cũng không được vui vẻ.
“Ô nhóc lớn về rồi đấy à? Ngồi xuống ăn chút trái cây đi rồi lát nữa ăn cơm tối. Chờ món hầm chín nữa là xong rồi.” – Mẹ Hương nói rồi đứng dậy đi vào bếp xem nồi canh hầm.
Nhật Minh vẫn ôm một bộ mặt than ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Minh, đưa tay lấy một quả nho đen cho vào miệng mà không nói gì cả.
Nguyệt Minh thấy anh có vẻ hơi kỳ lạ, lo lắng hỏi: “Anh sao lại xị mặt ra thế? Có chuyện gì không vui à?”
Nhật Minh không trả lời, chỉ cho thêm vào miệng một quả nho đen.
“Có chuyện gì anh nói em nghe được không?” – Nguyệt Minh tiếp tục lo lắng.
Nhật Minh quay sang nhìn Nguyệt Minh một lúc, sau đó nắm cổ tay cậu, nói giọng không cao không thấp: “Đi theo anh!” – Nói rồi anh lôi cậu đi theo lên phòng.
Nguyệt Minh vẫn chưa kịp phản ứng gì đã bị anh lôi đi.
Lên đến phòng, anh đóng cửa lại, bỏ balo lên bàn học, và để cậu ngồi ngay ngắn trên giường.
Nguyệt Minh có chút hốt hoảng, cậu không biết mình lại chọc gì vào ông anh nắng mưa thất thường này nữa rồi: “Anh lại sao nữa thế?”
Nhật Minh kéo ghế xoay từ bàn học đến ngồi đối diện với Nguyệt Minh, nghiêm giọng hỏi: “Lúc nãy là sao? Mẹ đã nói gì về em và Bảo Anh?”
“Anh hỏi thế là có ý gì? Em không hiểu?” – Nguyệt Minh nhíu mày khó hiểu.
Anh thở dài một tiếng, giọng nói có phần hơi thiếu kiên nhẫn: “Thì lúc nãy anh nghe mẹ nói gì đó về quan hệ giữa em và tên nhóc Bảo Anh đấy. Thấy mẹ có vẻ rất lạ.”
“Sao anh cứ gọi Bảo Anh là tên nhóc thế? Người ta là con gái mà. Anh bất lịch sự quá.” – Cậu thành thật mà chỉnh anh.
“Đối với anh con bé đó chẳng khác gì một cậu em trai cả, còn tinh nghịch hơn cả em nữa đấy. Nhưng chuyện quan trọng không phải là cái này! Trả lời câu hỏi của anh đi!” – Nhật Minh lại mất thêm một phần kiên nhẫn.
“À thì... Mẹ hỏi em là em và Bảo Anh có phải đang quen nhau không.” – Nguyệt Minh thành thật trả lời.
Nhật Minh đột nhiên đứng bật dậy, lớn tiếng làm cho Nguyệt Minh giật bắn mình: “Cái gì? Quen... Quen nhau? Ý em là... Em và tên nhóc đó đang hẹn hò đấy hả?”
“Anh làm em giật mình đấy! Em nói em và cậu ấy hẹn hò bao giờ? Đó là điều mẹ hỏi chứ không phải là em nói.”
“Em nói rõ hơn xem nào!” – Gương mặt Nhật Minh vẫn chưa hết căng thẳng.
“Thì mẹ đã hỏi vậy. Mẹ nói là từ nhỏ hai đứa em đã rất thân thiết, nên mẹ đã nghĩ là bây giờ chúng em là người yêu của nhau cũng là chuyện đượng nhiên thôi. Có lẽ mẹ mong em sẽ hẹn hò với Bảo Anh đấy.”
Nhật Minh trưng ra bộ mặt bực tức đến cùng cực, nhỏ giọng oán trách: “Mẹ thật là, sao lại có suy nghĩ như vậy chứ?”
“Anh nói vậy là sao?” – Nguyệt Minh mở to đôi mắt thỏ con hỏi lại.
“Rồi... Vậy em với Bảo Anh thật ra là thế nào?” – Nhật Minh trả lời câu hỏi của Nguyệt Minh bằng một câu hỏi khác.
“Thì là bạn bè chứ là thế nào? Em đã định nói thế với mẹ thì đúng lúc anh đi vào đấy.”
“Có thật là bạn bè không?” – Nhật Minh vẫn chưa hết nghi ngờ.
“Em nói dối anh làm gì chứ? Mà sao em lại phải giải thích chuyện này với anh vậy? Anh sao thế? Sao anh lại quan tâm đến chuyện này? Trước giờ anh chưa bao giờ hỏi mà?” – Nguyệt Minh từ lúc đầu đến giờ chẳng hiểu thật ra anh đang bị làm sao cả.
Nhật Minh lúng túng đáp: “À thì...”
“Đại Minh! Tiểu Minh! Hai đứa làm gì trên phòng lâu thế? Xuống ăn cơm này!” – Giọng mẹ Hương từ dưới lầu vang lên.
“Dạ xuống ngay mẹ ạ.” – Nguyệt Minh lên tiếng trả lời mẹ, sau đó đẩy Nhật Minh đi xuống lầu – “Xuống ăn cơm thôi anh, mẹ đợi kìa.”
Nhật Minh ngồi vào bàn ăn với một tâm trạng hỗn độn như đang có một trăm tên lưu manh đang đánh nhau trong đại não của anh. Anh trộm liếc nhìn mẹ Hương với một ánh mắt khó hiểu. Hồi chiều anh vừa vào đến cửa thì đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của mẹ và Nguyệt Minh, và đang nói về Bảo Anh. Trông mẹ thật sự rất thích cô nhóc đó, và mẹ thật sự rất mong muốn nhóc nhỏ của anh và cô nhóc đó quen nhau, khi mẹ nói đến chuyện đó thì biểu hiện vô vùng hạnh phúc. Nhưng trái lại với mẹ, anh lại cảm thấy rất khó chịu. Anh cũng không hiểu tại sao anh lại như vậy. Tại sao khi nghe mẹ và nhóc nhỏ nói với nhau về Bảo Anh, người bạn luôn ở bên cạnh nhóc nhỏ thì anh lại không thể biểu hiện như bình thường? Tại sao anh lại phải hồi hộp mà đứng nghe lén? Tại sao anh lại sợ hãi khi phải nghe câu trả lời của nhóc nhỏ tới mức phải lên tiếng cắt lời em ấy để không phải nghe câu trả lời đó? Anh chỉ biết là lúc đó anh không muốn nghe câu trả lời, và không muốn nghe hai người nói thêm về chuyện này nữa.
“À Đại Minh! Em có chuyện muốn hỏi.” – Nguyệt Minh vừa nhai hết một miếng thịt to, quay sang gọi Nhật Minh.
“...” – Anh có vẻ như không nghe thấy.
“Đại Minh! Đại Minh!” – Nguyệt Minh đưa tay lay người Nhật Minh.
Tiếng gọi làm cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “À! Sao thế?”
“Anh suy nghĩ gì mà tập trung thế? Em gọi mà anh không nghe thấy à?”
“À không có gì? Em vừa hỏi anh gì à?”
“Mẹ nói là muốn cả nhà mình cùng đi du lịch. Không biết là anh có sắp xếp được ngày nghỉ không?” – Nguyệt Minh nói với anh về vấn đề đã bàn với mẹ lúc chiều.
Mẹ Hương cũng nói tiếp vào vấn đề: “Mẹ thấy cũng sắp hết hè rồi. Tiểu Minh cũng sắp được nghỉ hai tuần trước khi vào năm học chính thức. Nếu con sắp xếp được vài ngày nghỉ trong lúc đó thì hay quá, chúng ta sẽ đi đâu đó chơi. Mẹ muốn hai đứa nghỉ ngơi thư giãn vài ngày. Con thấy sao?”
“À đúng rồi. Tiểu Minh chỉ học hết tuần này nữa thôi đúng không?” – Nhật Minh suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại.
“Ừm. Em hy vọng anh sẽ xin nghỉ được.”
“Em muốn đi lắm hả?” – Nhật Minh cười tinh nghịch hỏi Nguyệt Minh.
“Ừm. Em muốn đi lắm. Hè năm sau là em phải ôn thi đại học rồi, sẽ không thể đi được đâu. Nên hè này em muốn đi.”
“Được thôi. Vậy để ngày mai anh sẽ tìm trưởng khoa để xin phép. Báo cáo anh cũng sắp hoàn thành rồi. Về thời gian chính xác thì anh sẽ nói với em sau.”
“Không được cũng không sao nhé. Em không đi cũng được, anh đừng để mình phải gặp khó khăn. Anh bận việc thì cứ làm đi, sắp tốt nghiệp nên chắc anh bận lắm.”
“Em muốn thì cứ đi đi. không có anh cũng có mẹ mà. Em và mẹ cứ đi chơi đi.”
“Không có anh em cũng không đi đâu. Sao em có thể đi chơi một mình mà để anh ở nhà được chứ?” – Nguyệt Minh bĩu môi xụ mặt.
“Đúng đấy nhóc lớn à. Sao mẹ và nhóc nhỏ có thể đi chơi mà để con ở nhà một mình được. Đi thì đi ba người, còn nếu không được thì ở nhà cả ba người.” – Mẹ Hương nở một nụ cười hiền từ đồng tình với Nguyệt Minh.
Nhật Minh mỉm cười thật tươi, anh cảm nhận được một sự ấm áp đang tan chảy dần trong tim mình. Anh thật sự rất hạnh phúc khi có mẹ và nhóc nhỏ là người nhà, là gia đình của mình.
“Được rồi, con biết rồi. Con sẽ cố gắng sắp xếp để đi. Con cũng muốn đi lắm. Thật tốt khi chúng ta có thể đi du lịch cùng nhau. Con thích lắm.” – Nhật Minh nở một nụ cười thật tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.