Chương 14: Người Bạn Mới.
Tư Vương
24/08/2021
Mùa hè oi ả cuối cùng cũng đã khép lại. Đã vào tháng tám, bầu trời cũng đã không còn cao và trong như ba tháng trước, mà thay vào đó là một màu mờ đục của hơi thu, cùng với những cơn gió mát lành, và nắng cũng không còn gay gắt.
Hôm nay là ngày học chính thức đầu tiên của Nguyệt Minh. Cậu đã chính thức bước vào năm học cuối cùng của cuộc đời học sinh, cũng là thời điểm thật sự phải lo nghĩ cho tương lai của mình.
Chỉ vừa mới bước chân vào lớp, còn chưa kịp nhìn đến chỗ ngồi, thì cậu đã nghe thấy tiếng ồn ào của cô bạn thân Bảo Anh: “Người yêu à lại đây lại đây, mình đến rồi nè!” – Chẳng cần phải phán đoán xem là ai, cậu quay sang thì đã thấy Bảo Anh đưa tay lên thật cao vẫy về hướng mình.
“Mới sáng sớm cậu làm gì mà ồn ào thế? Doạ người à?” – Nguyệt Minh vừa đi xuống chỗ vừa càu nhàu.
“Cậu bị lây bệnh ông già của anh cậu à? Sao mới sáng sớm mà đã cằn nhằn rồi. Lâu lắm rồi không gặp, mình nhớ cậu quá người yêu à.” – Bảo Anh với tay choàng qua cổ Nguyệt Minh, ôm cậu một cái thật chặt.
Nguyệt Minh đâu còn lạ gì với mấy trò này của Bảo Anh. Cậu thầm nghĩ trong lòng tại sao ai gặp cậu cũng đều thế này? Không là Thái Bảo thì cũng là Bảo Anh, ai cũng nhào vào ôm cậu. Xem cậu là cún con à? Tự nghĩ rồi lại tự bật cười, cậu đưa tay nhẹ nhàng gỡ tay Bảo Anh ra: “Cậu đừng làm quá lên như vậy, chỉ mới có mấy ngày thôi mà, còn chưa được một tuần nữa, lâu cái gì chứ?”
Một người bạn ngồi cùng hàng với hai người, cách bên kia lối đi vươn khuỷu tay sang huých vào vai Nguyệt Minh một cái, trêu chọc nói: “Hai cậu định khi nào mới công khai chính thức đây?”
Bảo Anh nhìn sang cậu bạn đó với ánh mắt ngây thơ trong sáng: “Công khai cái gì?”
Thêm một cô bạn khác ngồi bàn trên xoay người xuống phụ hoạ: “Thì là công khai hẹn hò chứ gì nữa.”
Nguyệt Minh mắt tròn mắt dẹt hỏi lại: “Gì chứ?”
Cô bạn đó lại tiếp lời: “Hai cậu đã như thế này từ hồi cấp hai rồi. Chính thức công khai đi để chúng tôi còn có cái để chúc mừng.”
Bảo Anh cười xì ra một tiếng: “Mấy cậu nghĩ nhiều rồi. Đây là em gái bảo bối của tôi đấy.” – Nói rồi cô mỉm cười, đưa ngón tay trỏ khơi nhẹ chiếc cằm thanh tú của Nguyệt Minh. Rồi lại quay sang cô bạn ngồi phía trên nói tiếp – “Các cậu nói lung tung thế, sau này làm sao tôi có chồng được chứ?”
Nguyệt Minh tiếp lời: “Ừm! Đây là anh trai của tôi đấy, các cậu đừng hiểu lầm. Cậu ấy không lấy được chồng thì lại đổ lỗi cho tôi. Tôi không chịu trách nhiệm được đâu.” – Nguyệt Minh xua tay lắc đầu.
Những cô cậu ngồi xung quanh đó từ nãy giờ vẫn luôn hoà vào bầu không khí này mà háo hức trêu ghẹo, vừa nghe hai người nói thế, một cô gái khác ngồi gần đó ngạc nhiên reo lên: “Gì chứ? Hai cậu không phải đang hẹn hò sao?”
“Không phải!” – Bảo Anh đáp ngắn gọn.
“Trời ơi! Vậy mà làm tôi thích Nguyệt Minh bao lâu nay nhưng lại không dám nói.” – Một cô bạn khác lại reo lên nuối tiếc.
Theo sau đó là một tràn những tiếng nói ồn ào.
“Thật sao? Tôi không tin đâu.”
“Thật à? Vậy thì hay quá. Bảo Anh à, vậy là cậu có thể chấp nhận tình cảm của tôi rồi đúng không?”
“Hai người không yêu nhau thật à? Tiếc quá đi, đẹp đôi thế cơ mà.”
...
Nguyệt Minh và Bảo Anh không biết phải làm gì trong tình huống này, chỉ biết ngồi trơ mắt nhìn nhau. Nguyệt Minh tiến lại gần thì thầm vào tai Bảo Anh: “Chuyện này là sao?”
Bảo Anh cũng chỉ biết nhún vai một cái, thể hiện một kiểu “Mình cũng đâu có biết!”.
Bầu không khí buổi sáng đang rất ồn ào náo nhiệt thì tiếng chuông vào lớp reo lên, mọi người lúc nãy tụ lại ngày một đông bây giờ đã bắt đầu tản ra, ai về chỗ nấy chuẩn bị cho tiết học đầu tiên.
Theo sau tiếng chuông vào học kéo dài là từng hồi âm thanh “cộc cộc” của tiếng đế giày da gõ xuống sàn nhà lát gạch, từng tiếng từng tiếng bước đi thật đều đặn.
Thầy giáo Phạm bước từng bước đi vào lớp học, thầy là một giáo viên có thâm niên dạy học rất lâu. Thầy giáo Phạm năm nay tuổi cũng đã bước sang hàng sáu, tính tình điềm đạm, nói năng nhẹ nhàng. Trên đôi mắt của thầy luôn đeo một cặp kính lão khá dày, hàm râu dài vừa phủ qua cằm đã lúng phúng mọc thêm vài sợi bạc trắng. Thầy dạy môn Ngữ Văn khối mười hai, cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12D, lớp mà Nguyệt Minh đang học.
Thầy giáo Phạm tiến đến bàn giáo viên được kê trong góc đối diện với cửa trước của lớp học, đặt chiếc cặp táp ngay ngắn lên trên bàn, đưa tay điều chỉnh lại cặp kính lão đã hơi lệch xuống phía mũi, rồi cuối cùng là kéo kéo sửa lại cái nút thắt cà vạt ở trước ngực vốn đã chẳng lệch lạc gì. Vốn dĩ thầy giáo Phạm nổi tiếng là người chú trọng vẻ bề ngoài, ngay từ thời còn trẻ đã như thế, đến khi lớn tuổi vẫn không hề thay đổi. Chính vì thế, sau khi chỉnh trang lại vẻ bề ngoài ngay ngắn chỉn chu, thì thầy mới có đủ khí khái để cất lời.
Đảo mắt một vòng quanh lớp học, nhìn qua những gương mặt quen thuộc thầy đã dạy dỗ qua trong một tháng học hè vừa rồi, thầy lại nở một nụ cười hài lòng, vì những đứa học trò này quả thực rất ngoan ngoãn.
Lớp trưởng Nguyễn Minh Hà – một cô gái tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất tinh tế trong suy nghĩ và hành động. Trải qua một tháng hè học cùng thầy giáo Phạm, cộng thêm tiếng tăm gần xa của thầy ở trong tường không ai không biết, nên cô đã hoàn toàn nắm bắt được thói quen của thầy ấy. Biết là thầy giáo Phạm có thói quen là vào lớp thì phải chỉnh trang lại bề ngoài ngay, và rất không thích ai cắt ngang việc làm này của thầy. Chính vì thế, đợi thầy xong xuôi, cô mới đứng lên hô khẩu hiệu “Học sinh!”, sau đó là cả lớp đồng loạt đứng lên, cúi đầu chào thầy cùng đồng thanh “Chào thầy ạ.”. Thầy giáo Phạm hài lòng gật đầu, miệng lại cong lên mỉm cười.
Đợi cả lớp ổn định trở lại, thầy giáo Phạm mới từ từ cất giọng: “Nghỉ ngơi vui chơi đủ rồi thì từ bây giờ phải tập trung học cho thật tốt đấy nhé. Thầy có một tin muốn báo với các em. Hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một bạn mới.”
Cả lớp đang im lặng, nghe tới câu thầy vừa nói thì không khí bỗng sôi nổi hẳn lên, mọi người chụm năm chụm ba lại vào nhau bắt đầu bàn tán.
Một cậu thiếu niên với vóc dáng cao ráo từ cửa lớp học chầm chậm đi vào.
“Bạn ấy tên là Hồ Thanh Phong, chuyển từ trường cấp ba chuyên của thành phố qua, sau này sẽ học ở lớp chúng ta.” – Thầy giáo Phạm có hơi lớn tiếng hơn để cắt đi sự ồn ào đang ngày một lớn, nhưng có vẻ là không có tác dụng cho lắm.
Người bạn mới tên Hồ Thanh Phong này, vẻ bề ngoài thật không chê vào đâu được. Chỉ mới mười bảy tuổi nhưng đã cao đến một mét tám. Gương mặt góc cạnh toát lên một vẻ nam tính trông rất ưu tú. Vẻ kiên định trong đôi mắt khiến cho người khác lần đầu nhìn vào cậu sẽ nghĩ là cậu không thích cười. Nhưng khi đứng trên bục tự giới thiệu bản thân, cậu lại cong môi nở một nụ cười. Nụ cười này mang một nét ấm áp trái ngược với gương mặt nghiêm nghị bình thường của cậu, làm cho không khí trong lớp học được cộng thêm vài phần sôi động.
“Chào các bạn. Mình là Hồ Thanh Phong, mong được giúp đỡ.”
Nói rồi cậu cúi đầu chào hành lễ. Sau khi ngẩng lên, Thanh Phong kín đáo phóng một ánh mắt về phía một người đang ngồi ngay ngắn ở cuối dãy bàn học thứ hai – Là Nguyệt Minh.
Bầu không khí trong lớp học từ nãy đến giờ vẫn còn rất sôi nổi. Các cô gái thì chụm lại bàn về vẻ đẹp trai của cậu bạn mới này, các chàng trai thì mắt tròn mắt dẹt suy xét phán đoán cậu bạn này sẽ như thế nào đây. Giữa những tiếng ồn ào cứ liên tục nổi lên, thầy giáo Phạm lại cất giọng trầm trầm đưa tất cả trở lại im lặng: “Các em trật tự. Giờ cũng vào học rồi, muốn làm quen bạn mới thì hãy đợi đến giờ giải lao. Bây giờ thì để thầy xếp chỗ ngồi cho Thanh Phong, rồi chúng ta bắt đầu học.” – Nói rồi thầy đưa mắt nhìn dáo dác lớp học.
“Thưa thầy, em có thể ngồi phía sau bạn kia được không? Dù sao thì bàn phía sau cũng trống ạ.” – Thanh Phong chủ động lên tiếng, nhìn theo phía tay cậu ta chỉ, phía đó chính là chỗ ngồi của Nguyệt Minh.
Cả lớp đều quay đầu hướng tầm mắt về phía Nguyệt Minh, ngay cả Bảo Anh ngồi bên cạnh cũng trợn tròn mắt quay sang nhìn cậu. Nguyệt Minh thì lộ ra nét mặt ngạc nhiên cùng cực, không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu bối rối đưa khuỷu tay huých nhẹ vào Bảo Anh thì thầm: “Cậu đừng nhìn mình như vậy nữa. Cả cậu cũng thế à? Giờ làm sao?”
Bảo Anh vừa định nói gì đó thì thầy giáo Phạm lại lên tiếng: “Thôi được rồi, em cứ ngồi ở đó đi. Nào nào, chúng ta bắt đầu học thôi.”
Thanh Phong cúi đầu chào thầy rồi xoay người đi về chỗ ngồi của mình. Lúc đi ngang qua Nguyệt Minh, cậu ta liếc mắt nhìn một cái, bắt gặp được ánh mắt của Nguyệt Minh cũng đang nhìn cậu, thì lại nở một nụ cười thân thiện, gật đầu tỏ ý chào hỏi Nguyệt Minh. Nguyệt Minh theo phép lịch sự cũng gật đầu chào, rồi cậu lại bắt đầu có cảm giác kỳ lạ khi ở phía sau mình lại có thêm một người khác.
...
Giờ giải lao, Thanh Phong vừa với tay định gọi Nguyệt Minh muốn chính thức làm quen, thì đột nhiên có năm sáu cậu bạn nam nhào tới, túm lấy Thanh Phong rối rít làm quen một hồi, sau đó thì nhất định kéo cậu ta đi, bảo là muốn giúp cậu ta làm quen với trường mới. Thanh Phong cũng không tiện từ chối, đành phải đứng lên đi theo mấy cậu bạn kia ra ngoài.
Bảo Anh trộm liếc nhìn Thanh Phong, xác nhận cậu ta đã rời đi, sẽ không thể nghe thấy mình nói gì thì mới quay sang Nguyệt Minh thì thầm: “Người yêu à! Cậu có thấy là lúc nãy ngồi học, có cảm giác rất kỳ lạ không?”
Nguyệt Minh sau khi Thanh Phong đã rời đi thì dường như cũng cảm thấy thoải mái hơn, cậu hít lấy một ngụm khí: “Ừm! Rất kỳ lạ. Nhưng lại không biết đó là gì.”
“Mình cảm thấy, hình như là cái cậu Thanh Phong đó, cứ nhìn chằm chằm cậu.” – Bảo Anh thần thần bí bí phán đoán.
Nguyệt Minh kinh ngạc khó tin: “Cậu nói bậy cái gì thế? Không quen không biết, cậu ấy nhìn mình làm gì?”
“Mình nói thật mà, cảm giác của mình chính xác lắm đấy. Có vẻ như cậu ấy biết cậu từ trước rồi.”
Nguyệt Minh vừa định mở miệng phản bác thì đã thấy Thanh Phong quay trở lại, có vẻ như cậu ta đã thành công thoát khỏi đám nhóc lúc nãy. Nhìn thấy Thanh Phong có vẻ hơi bối rối, chắc là đã bị lũ bạn nghịch ngợm của cậu lúc nãy hành cho đến phiền phức rồi. Thuận theo bản tính thân thiện của mình, Nguyệt Minh quay xuống quan tâm hỏi han: “Cậu không sao chứ? Các cậu ấy nghịch như vậy đấy, nhưng chơi rất tốt với bạn bè, cậu đừng để bụng nhé.”
Thanh Phong mỉm cười nhìn Nguyệt Minh: “Tôi không sao. Không phiền. Các cậu ấy rất tốt.”
“Ừm. Nhưng mà... Mình muốn hỏi cậu một chuyện được không?” – Nguyệt Minh bỗng trở nên ấp úng.
“Tất nhiên, cậu hỏi đi.” – Thanh Phong hào sảng đáp.
“Sao đã là năm cuối cấp rồi mà cậu còn chuyển trường vậy?”
Thanh Phong im lặng một lúc, như đang sắp xếp gì đó trong đầu. Một hồi sau cậu mới lên tiếng: “À... Vì gia đình tôi chuyển nhà. Trường cũ xa nhà hiện tại quá, nên tôi chuyển qua đây đi học cho gần.”
“Nhưng trường cũ cậu học là trường chuyên đấy, cậu không thấy tiếc à? Chất lượng học rất tốt mà.” – Bảo Anh ngồi cạnh bên cũng tò mò theo.
“Hiệu trưởng trường này là bạn thân của mẹ tôi. Mẹ tôi nói chú ấy rất giỏi, rất có năng lực, nên không phải lo lắng về chất lượng ở đây. Dù gì thì đây cũng là trường tư thục nổi tiếng mà, chất lượng sẽ không thua kém đâu.” – Nói rồi đột nhiên Thanh Phong tập trung ánh mắt vào Nguyệt Minh, nói ra một câu thẳng thắn – “Nguyệt Minh. Tôi là người mới, mong cậu giúp đỡ. Tôi muốn làm bạn với cậu.”
Nguyệt Minh ngẩn ngơ trong giây lát vì ánh mắt kiên định kia của Thanh Phong. Định thần một hồi, môi cậu khẽ cong lên mỉm cười, đáy mắt sáng lên: “Được thôi, mình rất sẵn lòng.” – Rồi đột nhiên như nghĩ ra gì đó – “Ế? Sao cậu biết tên mình? Mình còn chưa giới thiệu mà.”
Thanh Phong nhếch môi cười: “Bảng tên! Ở trên áo cậu.”
Nguyệt Minh “Ồ” lên một tiếng như hiểu ra chân lý. Đáy mắt của Thanh Phong như gợn lên chút sóng khi nhìn biểu hiện này của cậu.
Nguyệt Minh lại như sực nhớ ra điều gì đó, liền đưa tay chỉ về hướng Bảo Anh: “À! Để mình giới thiệu với cậu. Cậu ấy là Bảo Anh, là bạn thân nhất của mình.”
“Chào cậu, Bảo Anh! Hy vọng chúng ta sẽ có quan hệ thật tốt.” – Thanh Phong nhìn sang Bảo Anh chào hỏi chính thức.
“Mình cũng hy vọng vậy. Không cần phải khách sáo đâu, bạn bè cả mà.” – Bảo Anh nở một nụ cười dịu dàng.
Người bạn mới này, có vẻ cũng không phải khó gần.
Hôm nay là ngày học chính thức đầu tiên của Nguyệt Minh. Cậu đã chính thức bước vào năm học cuối cùng của cuộc đời học sinh, cũng là thời điểm thật sự phải lo nghĩ cho tương lai của mình.
Chỉ vừa mới bước chân vào lớp, còn chưa kịp nhìn đến chỗ ngồi, thì cậu đã nghe thấy tiếng ồn ào của cô bạn thân Bảo Anh: “Người yêu à lại đây lại đây, mình đến rồi nè!” – Chẳng cần phải phán đoán xem là ai, cậu quay sang thì đã thấy Bảo Anh đưa tay lên thật cao vẫy về hướng mình.
“Mới sáng sớm cậu làm gì mà ồn ào thế? Doạ người à?” – Nguyệt Minh vừa đi xuống chỗ vừa càu nhàu.
“Cậu bị lây bệnh ông già của anh cậu à? Sao mới sáng sớm mà đã cằn nhằn rồi. Lâu lắm rồi không gặp, mình nhớ cậu quá người yêu à.” – Bảo Anh với tay choàng qua cổ Nguyệt Minh, ôm cậu một cái thật chặt.
Nguyệt Minh đâu còn lạ gì với mấy trò này của Bảo Anh. Cậu thầm nghĩ trong lòng tại sao ai gặp cậu cũng đều thế này? Không là Thái Bảo thì cũng là Bảo Anh, ai cũng nhào vào ôm cậu. Xem cậu là cún con à? Tự nghĩ rồi lại tự bật cười, cậu đưa tay nhẹ nhàng gỡ tay Bảo Anh ra: “Cậu đừng làm quá lên như vậy, chỉ mới có mấy ngày thôi mà, còn chưa được một tuần nữa, lâu cái gì chứ?”
Một người bạn ngồi cùng hàng với hai người, cách bên kia lối đi vươn khuỷu tay sang huých vào vai Nguyệt Minh một cái, trêu chọc nói: “Hai cậu định khi nào mới công khai chính thức đây?”
Bảo Anh nhìn sang cậu bạn đó với ánh mắt ngây thơ trong sáng: “Công khai cái gì?”
Thêm một cô bạn khác ngồi bàn trên xoay người xuống phụ hoạ: “Thì là công khai hẹn hò chứ gì nữa.”
Nguyệt Minh mắt tròn mắt dẹt hỏi lại: “Gì chứ?”
Cô bạn đó lại tiếp lời: “Hai cậu đã như thế này từ hồi cấp hai rồi. Chính thức công khai đi để chúng tôi còn có cái để chúc mừng.”
Bảo Anh cười xì ra một tiếng: “Mấy cậu nghĩ nhiều rồi. Đây là em gái bảo bối của tôi đấy.” – Nói rồi cô mỉm cười, đưa ngón tay trỏ khơi nhẹ chiếc cằm thanh tú của Nguyệt Minh. Rồi lại quay sang cô bạn ngồi phía trên nói tiếp – “Các cậu nói lung tung thế, sau này làm sao tôi có chồng được chứ?”
Nguyệt Minh tiếp lời: “Ừm! Đây là anh trai của tôi đấy, các cậu đừng hiểu lầm. Cậu ấy không lấy được chồng thì lại đổ lỗi cho tôi. Tôi không chịu trách nhiệm được đâu.” – Nguyệt Minh xua tay lắc đầu.
Những cô cậu ngồi xung quanh đó từ nãy giờ vẫn luôn hoà vào bầu không khí này mà háo hức trêu ghẹo, vừa nghe hai người nói thế, một cô gái khác ngồi gần đó ngạc nhiên reo lên: “Gì chứ? Hai cậu không phải đang hẹn hò sao?”
“Không phải!” – Bảo Anh đáp ngắn gọn.
“Trời ơi! Vậy mà làm tôi thích Nguyệt Minh bao lâu nay nhưng lại không dám nói.” – Một cô bạn khác lại reo lên nuối tiếc.
Theo sau đó là một tràn những tiếng nói ồn ào.
“Thật sao? Tôi không tin đâu.”
“Thật à? Vậy thì hay quá. Bảo Anh à, vậy là cậu có thể chấp nhận tình cảm của tôi rồi đúng không?”
“Hai người không yêu nhau thật à? Tiếc quá đi, đẹp đôi thế cơ mà.”
...
Nguyệt Minh và Bảo Anh không biết phải làm gì trong tình huống này, chỉ biết ngồi trơ mắt nhìn nhau. Nguyệt Minh tiến lại gần thì thầm vào tai Bảo Anh: “Chuyện này là sao?”
Bảo Anh cũng chỉ biết nhún vai một cái, thể hiện một kiểu “Mình cũng đâu có biết!”.
Bầu không khí buổi sáng đang rất ồn ào náo nhiệt thì tiếng chuông vào lớp reo lên, mọi người lúc nãy tụ lại ngày một đông bây giờ đã bắt đầu tản ra, ai về chỗ nấy chuẩn bị cho tiết học đầu tiên.
Theo sau tiếng chuông vào học kéo dài là từng hồi âm thanh “cộc cộc” của tiếng đế giày da gõ xuống sàn nhà lát gạch, từng tiếng từng tiếng bước đi thật đều đặn.
Thầy giáo Phạm bước từng bước đi vào lớp học, thầy là một giáo viên có thâm niên dạy học rất lâu. Thầy giáo Phạm năm nay tuổi cũng đã bước sang hàng sáu, tính tình điềm đạm, nói năng nhẹ nhàng. Trên đôi mắt của thầy luôn đeo một cặp kính lão khá dày, hàm râu dài vừa phủ qua cằm đã lúng phúng mọc thêm vài sợi bạc trắng. Thầy dạy môn Ngữ Văn khối mười hai, cũng chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12D, lớp mà Nguyệt Minh đang học.
Thầy giáo Phạm tiến đến bàn giáo viên được kê trong góc đối diện với cửa trước của lớp học, đặt chiếc cặp táp ngay ngắn lên trên bàn, đưa tay điều chỉnh lại cặp kính lão đã hơi lệch xuống phía mũi, rồi cuối cùng là kéo kéo sửa lại cái nút thắt cà vạt ở trước ngực vốn đã chẳng lệch lạc gì. Vốn dĩ thầy giáo Phạm nổi tiếng là người chú trọng vẻ bề ngoài, ngay từ thời còn trẻ đã như thế, đến khi lớn tuổi vẫn không hề thay đổi. Chính vì thế, sau khi chỉnh trang lại vẻ bề ngoài ngay ngắn chỉn chu, thì thầy mới có đủ khí khái để cất lời.
Đảo mắt một vòng quanh lớp học, nhìn qua những gương mặt quen thuộc thầy đã dạy dỗ qua trong một tháng học hè vừa rồi, thầy lại nở một nụ cười hài lòng, vì những đứa học trò này quả thực rất ngoan ngoãn.
Lớp trưởng Nguyễn Minh Hà – một cô gái tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất tinh tế trong suy nghĩ và hành động. Trải qua một tháng hè học cùng thầy giáo Phạm, cộng thêm tiếng tăm gần xa của thầy ở trong tường không ai không biết, nên cô đã hoàn toàn nắm bắt được thói quen của thầy ấy. Biết là thầy giáo Phạm có thói quen là vào lớp thì phải chỉnh trang lại bề ngoài ngay, và rất không thích ai cắt ngang việc làm này của thầy. Chính vì thế, đợi thầy xong xuôi, cô mới đứng lên hô khẩu hiệu “Học sinh!”, sau đó là cả lớp đồng loạt đứng lên, cúi đầu chào thầy cùng đồng thanh “Chào thầy ạ.”. Thầy giáo Phạm hài lòng gật đầu, miệng lại cong lên mỉm cười.
Đợi cả lớp ổn định trở lại, thầy giáo Phạm mới từ từ cất giọng: “Nghỉ ngơi vui chơi đủ rồi thì từ bây giờ phải tập trung học cho thật tốt đấy nhé. Thầy có một tin muốn báo với các em. Hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một bạn mới.”
Cả lớp đang im lặng, nghe tới câu thầy vừa nói thì không khí bỗng sôi nổi hẳn lên, mọi người chụm năm chụm ba lại vào nhau bắt đầu bàn tán.
Một cậu thiếu niên với vóc dáng cao ráo từ cửa lớp học chầm chậm đi vào.
“Bạn ấy tên là Hồ Thanh Phong, chuyển từ trường cấp ba chuyên của thành phố qua, sau này sẽ học ở lớp chúng ta.” – Thầy giáo Phạm có hơi lớn tiếng hơn để cắt đi sự ồn ào đang ngày một lớn, nhưng có vẻ là không có tác dụng cho lắm.
Người bạn mới tên Hồ Thanh Phong này, vẻ bề ngoài thật không chê vào đâu được. Chỉ mới mười bảy tuổi nhưng đã cao đến một mét tám. Gương mặt góc cạnh toát lên một vẻ nam tính trông rất ưu tú. Vẻ kiên định trong đôi mắt khiến cho người khác lần đầu nhìn vào cậu sẽ nghĩ là cậu không thích cười. Nhưng khi đứng trên bục tự giới thiệu bản thân, cậu lại cong môi nở một nụ cười. Nụ cười này mang một nét ấm áp trái ngược với gương mặt nghiêm nghị bình thường của cậu, làm cho không khí trong lớp học được cộng thêm vài phần sôi động.
“Chào các bạn. Mình là Hồ Thanh Phong, mong được giúp đỡ.”
Nói rồi cậu cúi đầu chào hành lễ. Sau khi ngẩng lên, Thanh Phong kín đáo phóng một ánh mắt về phía một người đang ngồi ngay ngắn ở cuối dãy bàn học thứ hai – Là Nguyệt Minh.
Bầu không khí trong lớp học từ nãy đến giờ vẫn còn rất sôi nổi. Các cô gái thì chụm lại bàn về vẻ đẹp trai của cậu bạn mới này, các chàng trai thì mắt tròn mắt dẹt suy xét phán đoán cậu bạn này sẽ như thế nào đây. Giữa những tiếng ồn ào cứ liên tục nổi lên, thầy giáo Phạm lại cất giọng trầm trầm đưa tất cả trở lại im lặng: “Các em trật tự. Giờ cũng vào học rồi, muốn làm quen bạn mới thì hãy đợi đến giờ giải lao. Bây giờ thì để thầy xếp chỗ ngồi cho Thanh Phong, rồi chúng ta bắt đầu học.” – Nói rồi thầy đưa mắt nhìn dáo dác lớp học.
“Thưa thầy, em có thể ngồi phía sau bạn kia được không? Dù sao thì bàn phía sau cũng trống ạ.” – Thanh Phong chủ động lên tiếng, nhìn theo phía tay cậu ta chỉ, phía đó chính là chỗ ngồi của Nguyệt Minh.
Cả lớp đều quay đầu hướng tầm mắt về phía Nguyệt Minh, ngay cả Bảo Anh ngồi bên cạnh cũng trợn tròn mắt quay sang nhìn cậu. Nguyệt Minh thì lộ ra nét mặt ngạc nhiên cùng cực, không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu bối rối đưa khuỷu tay huých nhẹ vào Bảo Anh thì thầm: “Cậu đừng nhìn mình như vậy nữa. Cả cậu cũng thế à? Giờ làm sao?”
Bảo Anh vừa định nói gì đó thì thầy giáo Phạm lại lên tiếng: “Thôi được rồi, em cứ ngồi ở đó đi. Nào nào, chúng ta bắt đầu học thôi.”
Thanh Phong cúi đầu chào thầy rồi xoay người đi về chỗ ngồi của mình. Lúc đi ngang qua Nguyệt Minh, cậu ta liếc mắt nhìn một cái, bắt gặp được ánh mắt của Nguyệt Minh cũng đang nhìn cậu, thì lại nở một nụ cười thân thiện, gật đầu tỏ ý chào hỏi Nguyệt Minh. Nguyệt Minh theo phép lịch sự cũng gật đầu chào, rồi cậu lại bắt đầu có cảm giác kỳ lạ khi ở phía sau mình lại có thêm một người khác.
...
Giờ giải lao, Thanh Phong vừa với tay định gọi Nguyệt Minh muốn chính thức làm quen, thì đột nhiên có năm sáu cậu bạn nam nhào tới, túm lấy Thanh Phong rối rít làm quen một hồi, sau đó thì nhất định kéo cậu ta đi, bảo là muốn giúp cậu ta làm quen với trường mới. Thanh Phong cũng không tiện từ chối, đành phải đứng lên đi theo mấy cậu bạn kia ra ngoài.
Bảo Anh trộm liếc nhìn Thanh Phong, xác nhận cậu ta đã rời đi, sẽ không thể nghe thấy mình nói gì thì mới quay sang Nguyệt Minh thì thầm: “Người yêu à! Cậu có thấy là lúc nãy ngồi học, có cảm giác rất kỳ lạ không?”
Nguyệt Minh sau khi Thanh Phong đã rời đi thì dường như cũng cảm thấy thoải mái hơn, cậu hít lấy một ngụm khí: “Ừm! Rất kỳ lạ. Nhưng lại không biết đó là gì.”
“Mình cảm thấy, hình như là cái cậu Thanh Phong đó, cứ nhìn chằm chằm cậu.” – Bảo Anh thần thần bí bí phán đoán.
Nguyệt Minh kinh ngạc khó tin: “Cậu nói bậy cái gì thế? Không quen không biết, cậu ấy nhìn mình làm gì?”
“Mình nói thật mà, cảm giác của mình chính xác lắm đấy. Có vẻ như cậu ấy biết cậu từ trước rồi.”
Nguyệt Minh vừa định mở miệng phản bác thì đã thấy Thanh Phong quay trở lại, có vẻ như cậu ta đã thành công thoát khỏi đám nhóc lúc nãy. Nhìn thấy Thanh Phong có vẻ hơi bối rối, chắc là đã bị lũ bạn nghịch ngợm của cậu lúc nãy hành cho đến phiền phức rồi. Thuận theo bản tính thân thiện của mình, Nguyệt Minh quay xuống quan tâm hỏi han: “Cậu không sao chứ? Các cậu ấy nghịch như vậy đấy, nhưng chơi rất tốt với bạn bè, cậu đừng để bụng nhé.”
Thanh Phong mỉm cười nhìn Nguyệt Minh: “Tôi không sao. Không phiền. Các cậu ấy rất tốt.”
“Ừm. Nhưng mà... Mình muốn hỏi cậu một chuyện được không?” – Nguyệt Minh bỗng trở nên ấp úng.
“Tất nhiên, cậu hỏi đi.” – Thanh Phong hào sảng đáp.
“Sao đã là năm cuối cấp rồi mà cậu còn chuyển trường vậy?”
Thanh Phong im lặng một lúc, như đang sắp xếp gì đó trong đầu. Một hồi sau cậu mới lên tiếng: “À... Vì gia đình tôi chuyển nhà. Trường cũ xa nhà hiện tại quá, nên tôi chuyển qua đây đi học cho gần.”
“Nhưng trường cũ cậu học là trường chuyên đấy, cậu không thấy tiếc à? Chất lượng học rất tốt mà.” – Bảo Anh ngồi cạnh bên cũng tò mò theo.
“Hiệu trưởng trường này là bạn thân của mẹ tôi. Mẹ tôi nói chú ấy rất giỏi, rất có năng lực, nên không phải lo lắng về chất lượng ở đây. Dù gì thì đây cũng là trường tư thục nổi tiếng mà, chất lượng sẽ không thua kém đâu.” – Nói rồi đột nhiên Thanh Phong tập trung ánh mắt vào Nguyệt Minh, nói ra một câu thẳng thắn – “Nguyệt Minh. Tôi là người mới, mong cậu giúp đỡ. Tôi muốn làm bạn với cậu.”
Nguyệt Minh ngẩn ngơ trong giây lát vì ánh mắt kiên định kia của Thanh Phong. Định thần một hồi, môi cậu khẽ cong lên mỉm cười, đáy mắt sáng lên: “Được thôi, mình rất sẵn lòng.” – Rồi đột nhiên như nghĩ ra gì đó – “Ế? Sao cậu biết tên mình? Mình còn chưa giới thiệu mà.”
Thanh Phong nhếch môi cười: “Bảng tên! Ở trên áo cậu.”
Nguyệt Minh “Ồ” lên một tiếng như hiểu ra chân lý. Đáy mắt của Thanh Phong như gợn lên chút sóng khi nhìn biểu hiện này của cậu.
Nguyệt Minh lại như sực nhớ ra điều gì đó, liền đưa tay chỉ về hướng Bảo Anh: “À! Để mình giới thiệu với cậu. Cậu ấy là Bảo Anh, là bạn thân nhất của mình.”
“Chào cậu, Bảo Anh! Hy vọng chúng ta sẽ có quan hệ thật tốt.” – Thanh Phong nhìn sang Bảo Anh chào hỏi chính thức.
“Mình cũng hy vọng vậy. Không cần phải khách sáo đâu, bạn bè cả mà.” – Bảo Anh nở một nụ cười dịu dàng.
Người bạn mới này, có vẻ cũng không phải khó gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.