Chương 40: Bỏ trốn.
Linh
29/05/2013
“Tình yêu vốn không có lỗi, chỉ có những người vì tình yêu bất chấp tất cả mà thôi.”
_Chị ơi! Chị Thu!?
_Hả? - Tôi giật mình, nhìn lại hình ảnh của mình trong gương. Đây...là tôi sao?
_Chị đẹp thật đấy, lát nữa thế nào chú rể cũng mất hồn cho coi!
Tôi chỉ cười không nói. Bộ váy dài rộng cùng lớp trang điểm trên mặt này thực sự làm tôi không quen...Còn cả đôi giầy cao gót, tôi vẫn luôn phải để ý để không bị trật chân hay giẫm vào vạt váy...Có lẽ...chúng không thích hợp với tôi.
Nhật Minh cũng mặc bộ vest trắng với cổ áo cách điệu, trên ngực áo bên tay trái còn gài một bông hồng màu trắng. Hiện giờ, trông anh lại càng tuấn suất hơn...Hẳn là bất cứ người con gái bình thường nào cũng đều muốn sánh đôi với anh...
Khi trông thấy tôi, anh thoáng ngạc nhiên, sau đó ngây ngốc nhìn tôi.
_Cái này...kì lắm sao?
_Không, em rất đẹp.
Trông thấy nụ cười vô tư của anh, dường như, trong lòng tôi lại có điểm luyến tiếc...
*****
Trên bầu trời, mây nối tiếp mây, tạo nên những hình thù kì dị. Làn hơi lạnh buốt xâm nhập từng con đường, len lỏi mọi ngóc ngách trong thành phố.
Tôi chưa từng thích mùa đông, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, tôi phải rời xa nó...
_Alô, ừ, tớ đây...Không, bọn tớ vừa đi thử đồ cưới...Ừ, cảm ơn nhé...
Nhìn khuôn mặt in nghiêng của anh, trong lòng tôi lẫn lộn những cảm xúc đan xen. Tôi...có thể làm thế với anh được sao?
_Sao vậy, mặt anh có gì à?
_Không, có phải chị Bảo Yến vừa gọi không?
_Ừ. Thế nào? Em ghen à? Ông xã của em cũng có giá lắm đấy!
Vẫn là giọng điệu đùa vui đó, nhưng lần này, tôi lại cười không nổi.
_Nếu như không có em, liệu anh và chị ấy có thành một đôi không?
_Chúng ta đã thống nhất sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa.
_Em biết, chỉ là...
_Không có “nếu như”! Chẳng phải hiện giờ em đang ở bên anh sao?
...Phải, là “hiện tại”.
_Thu, có phải em thích ăn bánh rán không?
_Hả?...
_Em thích uống ca cao nóng vào buổi sáng, thích ăn kem vào mùa hè, thích món sườn xào chua ngọt, ghét ăn cá, dị ứng với tôm, thích đọc tiểu thuyết, nghe nhạc nhẹ, đặc biệt ưa ngủ nướng...
_Anh...- Sao anh biết?
Anh bỗng mỉm cười, thâm tình nhìn tôi.
_Trên đời này, chỉ có một người, mà tất cả những gì người đó thích, anh đều muốn tặng cho cô ấy. Vậy nên, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa được không?
_Nhật Minh...- Hốc mũi tôi tự nhiên chua xót, nước mắt không chịu khống chế như vỡ đê mà ra.
_Này! Sao thế!? Đừng khóc, anh có định chọc cho em khóc đâu!...
Là em không xứng với anh. Nhật Minh, xin lỗi...Lẽ ra anh không nên gặp em...
*****
Trong căn phòng sáng đèn, hai chúng tôi đứng đối diện với nhau. Vẻ mặt cậu ấy bình thản, đến nỗi tôi không thể đoán nổi cậu ấy đang nghĩ gì.
_Thế Anh, chị không...
_Chị vừa khóc à?
_Không...Ừ.
_Mắt chị đang sưng đỏ, nếu không lấy đá đắp vào thì không hết được đâu.
_Không cần, Thế Anh!...- Tôi vội kéo tay cậu ấy lại, nhưng không biết tiếp theo phải nói thế nào.
_Chị không nỡ xa anh ta sao?
...
Thật không? Là tôi không nỡ sao?
_Thu, nếu chị không yêu anh ta mà vẫn kết hôn, thì chỉ khiến hai người thêm bất hạnh mà thôi.
Nhưng Nhật Minh...Anh nhất định bị tổn thương. Còn bố mẹ tôi, Kì Phong...tôi bỏ được họ sao?
_Thu, chị biết là em không thể thiếu chị được mà...
Thế Anh...
_Đừng do dự nữa, được không? Đi với em...
Đột nhiên môi cậu ấy chạm nhẹ vào môi tôi. Tim tôi bỗng nhiên đập gia tốc, còn đầu óc thì trở nên trống rỗng, chỉ có thể vô thức gật đầu...
*****
_Chị đã bắt đầu thu dọn hành lý rồi cơ à? Không ngờ chị cũng vội lấy chồng quá nhỉ!
...
_Phong ơi...
_Trời ạ!!! Rùng mình quá! Chị đừng có dùng cái giọng mùi mẫn kinh dị đó được không?
_Phong...Cho chị ôm em một cái nhớ?
_Hả? Cái gì?
Tôi bỗng ôm cổ Kì Phong. Tuy nó vẫn kêu la không ngừng nhưng cũng không đẩy tôi ra. Đúng là thật nhanh...Mới hôm nào nó còn thấp ngang ngực tôi, mà giờ đã cao hơn cả tôi rồi...
_Sau này, thay chị chăm sóc bố mẹ được không?
_Sao chị nói cứ như là đi luôn không về ý!
_...Nếu chị đi luôn không về, chắc em vui lắm nhỉ?
_Hâm à? Thế thì làm gì còn ai quét nhà, nấu cơm, giặt quần áo nữa?
Tôi chợt phì cười.
_Em coi chị là ôsin à?
_...Nói chung là, nếu sau này anh Minh mà bắt nạt chị thì chị về đây lúc nào cũng được.
_Phong...- Dù đứa em này thường hay mạnh miệng, cũng hay đấu khẩu với tôi, nhưng tôi chỉ biết, nó vẫn rất quan tâm tôi...
_Thôi em đi học bài đây, chị dọn gì thì dọn nốt đi!
............
............
Đôi khi tôi nghĩ, giữa chúng tôi...là “duyên”, là “phận” hay là “nợ”?
Chiếc hộp Thế Anh đưa tôi...
Bên trong, cũng có rất nhiều tranh, nhiều bức cũng đã ố màu, tất cả đều vẽ tôi. Trong số đó, bức tranh tôi nhớ rõ nhất, có một lần tôi lén vẽ cậu ấy nhưng bị phát hiện, cậu ấy chê tôi vẽ xấu sau đó tịch thu. Tôi cứ nghĩ cậu ấy đã vứt đi rồi, vậy mà đã qua bao lâu, cậu ấy vẫn giữ, hơn nữa còn vẽ thêm tôi ở bên cạnh...Thì ra, chúng tôi đều có những cảm nhận giống nhau.
Khẽ đặt bức thư lên trên bàn, cùng cuốn sổ tiết kiệm tôi đã tích cóp bao năm, tôi biết, việc mình làm là sai, nhưng tôi không thể ngừng lại. Tôi không thể bỏ mặc người đó...
Trong cuộc đời, bất cứ ai cũng đến lúc phải lựa chọn. Là đúng, là sai, là hạnh phúc, hay đau khổ...Thời gian sẽ trả lời tất cả.
Có lẽ tôi rất ích kỉ.
Có lẽ tôi rất xấu xa.
Có lẽ tôi sẽ bị trừng phạt.
Có lẽ...
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, cũng không biết hậu quả như thế nào.
Tất cả những gì tôi biết, chỉ là, tôi yêu cậu ấy, và tôi muốn ở bên người tôi yêu.
_Chị ơi! Chị Thu!?
_Hả? - Tôi giật mình, nhìn lại hình ảnh của mình trong gương. Đây...là tôi sao?
_Chị đẹp thật đấy, lát nữa thế nào chú rể cũng mất hồn cho coi!
Tôi chỉ cười không nói. Bộ váy dài rộng cùng lớp trang điểm trên mặt này thực sự làm tôi không quen...Còn cả đôi giầy cao gót, tôi vẫn luôn phải để ý để không bị trật chân hay giẫm vào vạt váy...Có lẽ...chúng không thích hợp với tôi.
Nhật Minh cũng mặc bộ vest trắng với cổ áo cách điệu, trên ngực áo bên tay trái còn gài một bông hồng màu trắng. Hiện giờ, trông anh lại càng tuấn suất hơn...Hẳn là bất cứ người con gái bình thường nào cũng đều muốn sánh đôi với anh...
Khi trông thấy tôi, anh thoáng ngạc nhiên, sau đó ngây ngốc nhìn tôi.
_Cái này...kì lắm sao?
_Không, em rất đẹp.
Trông thấy nụ cười vô tư của anh, dường như, trong lòng tôi lại có điểm luyến tiếc...
*****
Trên bầu trời, mây nối tiếp mây, tạo nên những hình thù kì dị. Làn hơi lạnh buốt xâm nhập từng con đường, len lỏi mọi ngóc ngách trong thành phố.
Tôi chưa từng thích mùa đông, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, tôi phải rời xa nó...
_Alô, ừ, tớ đây...Không, bọn tớ vừa đi thử đồ cưới...Ừ, cảm ơn nhé...
Nhìn khuôn mặt in nghiêng của anh, trong lòng tôi lẫn lộn những cảm xúc đan xen. Tôi...có thể làm thế với anh được sao?
_Sao vậy, mặt anh có gì à?
_Không, có phải chị Bảo Yến vừa gọi không?
_Ừ. Thế nào? Em ghen à? Ông xã của em cũng có giá lắm đấy!
Vẫn là giọng điệu đùa vui đó, nhưng lần này, tôi lại cười không nổi.
_Nếu như không có em, liệu anh và chị ấy có thành một đôi không?
_Chúng ta đã thống nhất sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa.
_Em biết, chỉ là...
_Không có “nếu như”! Chẳng phải hiện giờ em đang ở bên anh sao?
...Phải, là “hiện tại”.
_Thu, có phải em thích ăn bánh rán không?
_Hả?...
_Em thích uống ca cao nóng vào buổi sáng, thích ăn kem vào mùa hè, thích món sườn xào chua ngọt, ghét ăn cá, dị ứng với tôm, thích đọc tiểu thuyết, nghe nhạc nhẹ, đặc biệt ưa ngủ nướng...
_Anh...- Sao anh biết?
Anh bỗng mỉm cười, thâm tình nhìn tôi.
_Trên đời này, chỉ có một người, mà tất cả những gì người đó thích, anh đều muốn tặng cho cô ấy. Vậy nên, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa được không?
_Nhật Minh...- Hốc mũi tôi tự nhiên chua xót, nước mắt không chịu khống chế như vỡ đê mà ra.
_Này! Sao thế!? Đừng khóc, anh có định chọc cho em khóc đâu!...
Là em không xứng với anh. Nhật Minh, xin lỗi...Lẽ ra anh không nên gặp em...
*****
Trong căn phòng sáng đèn, hai chúng tôi đứng đối diện với nhau. Vẻ mặt cậu ấy bình thản, đến nỗi tôi không thể đoán nổi cậu ấy đang nghĩ gì.
_Thế Anh, chị không...
_Chị vừa khóc à?
_Không...Ừ.
_Mắt chị đang sưng đỏ, nếu không lấy đá đắp vào thì không hết được đâu.
_Không cần, Thế Anh!...- Tôi vội kéo tay cậu ấy lại, nhưng không biết tiếp theo phải nói thế nào.
_Chị không nỡ xa anh ta sao?
...
Thật không? Là tôi không nỡ sao?
_Thu, nếu chị không yêu anh ta mà vẫn kết hôn, thì chỉ khiến hai người thêm bất hạnh mà thôi.
Nhưng Nhật Minh...Anh nhất định bị tổn thương. Còn bố mẹ tôi, Kì Phong...tôi bỏ được họ sao?
_Thu, chị biết là em không thể thiếu chị được mà...
Thế Anh...
_Đừng do dự nữa, được không? Đi với em...
Đột nhiên môi cậu ấy chạm nhẹ vào môi tôi. Tim tôi bỗng nhiên đập gia tốc, còn đầu óc thì trở nên trống rỗng, chỉ có thể vô thức gật đầu...
*****
_Chị đã bắt đầu thu dọn hành lý rồi cơ à? Không ngờ chị cũng vội lấy chồng quá nhỉ!
...
_Phong ơi...
_Trời ạ!!! Rùng mình quá! Chị đừng có dùng cái giọng mùi mẫn kinh dị đó được không?
_Phong...Cho chị ôm em một cái nhớ?
_Hả? Cái gì?
Tôi bỗng ôm cổ Kì Phong. Tuy nó vẫn kêu la không ngừng nhưng cũng không đẩy tôi ra. Đúng là thật nhanh...Mới hôm nào nó còn thấp ngang ngực tôi, mà giờ đã cao hơn cả tôi rồi...
_Sau này, thay chị chăm sóc bố mẹ được không?
_Sao chị nói cứ như là đi luôn không về ý!
_...Nếu chị đi luôn không về, chắc em vui lắm nhỉ?
_Hâm à? Thế thì làm gì còn ai quét nhà, nấu cơm, giặt quần áo nữa?
Tôi chợt phì cười.
_Em coi chị là ôsin à?
_...Nói chung là, nếu sau này anh Minh mà bắt nạt chị thì chị về đây lúc nào cũng được.
_Phong...- Dù đứa em này thường hay mạnh miệng, cũng hay đấu khẩu với tôi, nhưng tôi chỉ biết, nó vẫn rất quan tâm tôi...
_Thôi em đi học bài đây, chị dọn gì thì dọn nốt đi!
............
............
Đôi khi tôi nghĩ, giữa chúng tôi...là “duyên”, là “phận” hay là “nợ”?
Chiếc hộp Thế Anh đưa tôi...
Bên trong, cũng có rất nhiều tranh, nhiều bức cũng đã ố màu, tất cả đều vẽ tôi. Trong số đó, bức tranh tôi nhớ rõ nhất, có một lần tôi lén vẽ cậu ấy nhưng bị phát hiện, cậu ấy chê tôi vẽ xấu sau đó tịch thu. Tôi cứ nghĩ cậu ấy đã vứt đi rồi, vậy mà đã qua bao lâu, cậu ấy vẫn giữ, hơn nữa còn vẽ thêm tôi ở bên cạnh...Thì ra, chúng tôi đều có những cảm nhận giống nhau.
Khẽ đặt bức thư lên trên bàn, cùng cuốn sổ tiết kiệm tôi đã tích cóp bao năm, tôi biết, việc mình làm là sai, nhưng tôi không thể ngừng lại. Tôi không thể bỏ mặc người đó...
Trong cuộc đời, bất cứ ai cũng đến lúc phải lựa chọn. Là đúng, là sai, là hạnh phúc, hay đau khổ...Thời gian sẽ trả lời tất cả.
Có lẽ tôi rất ích kỉ.
Có lẽ tôi rất xấu xa.
Có lẽ tôi sẽ bị trừng phạt.
Có lẽ...
Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, cũng không biết hậu quả như thế nào.
Tất cả những gì tôi biết, chỉ là, tôi yêu cậu ấy, và tôi muốn ở bên người tôi yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.