Chương 49: Dằn vặt.
Linh
29/05/2013
Gây tổn thương, giống như một con dao hai lưỡi, làm bị thương người khác, đồng thời cũng thương tổn chính mình.
*****
_Uống rượu nhiều không tốt đâu.
Cùng với câu nói đó, ly vang trắng trên tay tôi cũng bị cướp đi, rồi bị người nào đó uống cạn. Ly rượu đó...tôi vừa mới uống.
Thật là lạ, rõ ràng tôi không thấy anh, nhưng anh vẫn luôn ở những lúc tôi không ngờ đến nhất thì xuất hiện.
_Mãi đuổi theo một người, anh không thấy phiền chán sao?
_Chẳng phải anh đã nói rồi thôi, anh sẽ chờ cho đến khi nào em có thể chấp nhận anh.
Con người này...Làm thế nào để anh bớt cố chấp đây?
Đột nhiên hồi tưởng lại lúc sáng nay, không khỏi làm tôi rùng mình.
“Em định đi đâu?”
Tôi giật thót, suýt chút nữa là lao đầu xuống đất.
“...Đi dạo.”
Đáng ra đi đâu là quyền của tôi, vì lẽ gì tôi lại thấy có điểm chột dạ?
“Đi dạo vào ba rưỡi sáng?”
“Cái...Thời tiết tốt, tiện thể tập thể dục luôn.”
“Vậy cái túi to kia để làm gì?”
“Không...Không liên quan đến anh! Tôi muốn mang gì thì mang, chẳng phải anh cũng mang theo ba lô sao?”
A...Ba lô!?
Anh chợt mỉm cười, cười đến da đầu tôi phát run lên.
_Thu, trừ khi em có cách nào đi mà anh không biết, bằng không, em đi đâu, anh đi theo đó. Nhưng anh không dám đảm bảo mình sẽ không lỡ lời nói ra chuyện của chúng ta đâu...À quên, hiện giờ anh đang nghỉ phép, rất rảnh rỗi.
=.=”
_Sao vậy? Em không đi tập thể dục nữa sao? Tiện thể anh cũng đang muốn vận động một chút đây.
_Không!!!
Tôi còn nói gì được đây!? Cho dù giọng nói anh có vẻ cợt nhả, tôi vẫn có thể chắc chắn rằng, anh nhất định có thể làm được. Lúc trước tôi cũng từng nghĩ anh là người dễ dãi, hay thay đổi, chỉ đến khi quen anh lâu tôi mới biết, một khi đã quyết định thế nào, cực khó để khiến anh từ bỏ. Nhưng càng là như thế, trong lòng tôi càng nặng nề hơn.
_Bồi bàn, thêm một ly nữa!
Vốn dĩ tôi không thích vị đắng, vậy mà bây giờ, tôi lại thấy quen với nó, tựa như nó đã trở thành một phần cuộc sống của mình. Nên tôi không muốn ai đó cũng phải gánh chịu nó cùng tôi, đặc biệt là anh.
*****
_La la la...Là la...Ha ha ha...
Đầu óc có vẻ mất dần tỉnh táo. Trước mặt, những cái bóng lung lay làm tôi nhíu mày, không vui.
_Làm gì lắc lư mãi thế? Ngồi yên một chút xem!
_Đừng uống nữa, em say rồi.
Giọng nói mơ hồ, tựa hồ từ xa xa vọng lại...Mông lung, giống như có người đỡ tôi dậy, dìu tôi bước đi.
Mọi thứ thật mờ ảo, không rõ ràng. Hình như tôi được đưa vào trong xe, được tựa đầu vào vai ai đó. Cảm giác ấm áp quen thuộc làm tôi thấy an tâm. Dường như đã lâu lắm rồi, tôi không còn cảm giác này.
Khóe môi hơi cong lên, tôi không tự chủ được khẽ nỉ non.
“Thế Anh...”
Sau đó, nhận thấy vòng tay đang ôm mình thoáng cứng ngắc, nhưng không có tiếng trả lời. Tôi vẫn thấp giọng rên rỉ, lại giống như lẩm bẩm một mình.
“Tại sao?...Sao em lại bỏ đi?...”
“Bé Tuấn đi rồi, đến em cũng bỏ mặc chị nữa sao...”
“Đừng đi...được không?”
“Đừng đi...”
“Thế Anh...”
...
Không biết qua bao lâu, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng lục lọi, rồi tiếng mở cửa nhà. Gần như cả người tôi đều dựa lên người đó.
Bỗng nhiên cơ thể chợt nhẹ bẫng, tôi được ôm vào đặt lên giường trong phòng ngủ. Một lúc sau, cảm giác man mát lướt qua trán tôi, mặt tôi, cổ tôi. Thật thoải mái...
Một bàn tay nhè nhẹ vuốt ve má tôi, khẽ vén tóc tôi ra phía sau. Bất giác tôi níu lấy tay người đó.
_Đừng đi...
Động tác kia bỗng ngừng lại, một bàn tay khác lại nắm lấy tay tôi.
_Đừng lo, anh sẽ không đi.
_Thật không?...Không được đi...
_Ừ.
Tôi khẽ mỉm cười, dần dần thả lỏng xuống.
_Thế Anh...
Đêm. Yên tĩnh.
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cùng tiếng bước chân xa dần, tôi mới chợt mở mắt.
Bóng tối...Bao trùm tất cả...Căn phòng trống không.
...
Xin lỗi, Nhật Minh...
Không phải em không nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh, không phải em tàn nhẫn, mà bởi vì em không thể. Không thể cho anh bất kì hứa hẹn nào, cũng không thể đền đáp lại anh bất kì điều gì.
Em sợ một ngày nào đó, anh sẽ hối hận, rồi anh sẽ buông tay. Mà em, không thể chịu nổi lại bị bỏ rơi một lần nữa.
Nên những gì em có thể làm, chỉ là đẩy anh ra xa, không để anh lún sâu thêm, không muốn làm tổn thương anh thêm nữa. Kể cả việc đó sẽ làm anh hận em.
Hận một người, có thể là cách nhanh nhất để quên đi người đó, cũng có thể khiến ta vĩnh viễn nhớ mãi một người.
Nhưng ít nhất, cũng chấm dứt được vọng tưởng, không cần lưu luyến nữa.
*****
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên bàn đã đặt một cốc nước gừng vẫn còn ấm nóng. Bên cạnh là bữa sáng gồm bánh mì và sữa.
Tôi chậm rãi đưa nước gừng đến bên miệng, chầm chậm uống. Ấm áp. Vị đắng bị át đi bởi vị ngọt.
Bánh mì mới làm, thơm ngậy tan ngay trong miệng. Sữa cũng thực ngọt. Tôi một bên ăn, một bên ngồi khóc không thành tiếng...
*****
_Uống rượu nhiều không tốt đâu.
Cùng với câu nói đó, ly vang trắng trên tay tôi cũng bị cướp đi, rồi bị người nào đó uống cạn. Ly rượu đó...tôi vừa mới uống.
Thật là lạ, rõ ràng tôi không thấy anh, nhưng anh vẫn luôn ở những lúc tôi không ngờ đến nhất thì xuất hiện.
_Mãi đuổi theo một người, anh không thấy phiền chán sao?
_Chẳng phải anh đã nói rồi thôi, anh sẽ chờ cho đến khi nào em có thể chấp nhận anh.
Con người này...Làm thế nào để anh bớt cố chấp đây?
Đột nhiên hồi tưởng lại lúc sáng nay, không khỏi làm tôi rùng mình.
“Em định đi đâu?”
Tôi giật thót, suýt chút nữa là lao đầu xuống đất.
“...Đi dạo.”
Đáng ra đi đâu là quyền của tôi, vì lẽ gì tôi lại thấy có điểm chột dạ?
“Đi dạo vào ba rưỡi sáng?”
“Cái...Thời tiết tốt, tiện thể tập thể dục luôn.”
“Vậy cái túi to kia để làm gì?”
“Không...Không liên quan đến anh! Tôi muốn mang gì thì mang, chẳng phải anh cũng mang theo ba lô sao?”
A...Ba lô!?
Anh chợt mỉm cười, cười đến da đầu tôi phát run lên.
_Thu, trừ khi em có cách nào đi mà anh không biết, bằng không, em đi đâu, anh đi theo đó. Nhưng anh không dám đảm bảo mình sẽ không lỡ lời nói ra chuyện của chúng ta đâu...À quên, hiện giờ anh đang nghỉ phép, rất rảnh rỗi.
=.=”
_Sao vậy? Em không đi tập thể dục nữa sao? Tiện thể anh cũng đang muốn vận động một chút đây.
_Không!!!
Tôi còn nói gì được đây!? Cho dù giọng nói anh có vẻ cợt nhả, tôi vẫn có thể chắc chắn rằng, anh nhất định có thể làm được. Lúc trước tôi cũng từng nghĩ anh là người dễ dãi, hay thay đổi, chỉ đến khi quen anh lâu tôi mới biết, một khi đã quyết định thế nào, cực khó để khiến anh từ bỏ. Nhưng càng là như thế, trong lòng tôi càng nặng nề hơn.
_Bồi bàn, thêm một ly nữa!
Vốn dĩ tôi không thích vị đắng, vậy mà bây giờ, tôi lại thấy quen với nó, tựa như nó đã trở thành một phần cuộc sống của mình. Nên tôi không muốn ai đó cũng phải gánh chịu nó cùng tôi, đặc biệt là anh.
*****
_La la la...Là la...Ha ha ha...
Đầu óc có vẻ mất dần tỉnh táo. Trước mặt, những cái bóng lung lay làm tôi nhíu mày, không vui.
_Làm gì lắc lư mãi thế? Ngồi yên một chút xem!
_Đừng uống nữa, em say rồi.
Giọng nói mơ hồ, tựa hồ từ xa xa vọng lại...Mông lung, giống như có người đỡ tôi dậy, dìu tôi bước đi.
Mọi thứ thật mờ ảo, không rõ ràng. Hình như tôi được đưa vào trong xe, được tựa đầu vào vai ai đó. Cảm giác ấm áp quen thuộc làm tôi thấy an tâm. Dường như đã lâu lắm rồi, tôi không còn cảm giác này.
Khóe môi hơi cong lên, tôi không tự chủ được khẽ nỉ non.
“Thế Anh...”
Sau đó, nhận thấy vòng tay đang ôm mình thoáng cứng ngắc, nhưng không có tiếng trả lời. Tôi vẫn thấp giọng rên rỉ, lại giống như lẩm bẩm một mình.
“Tại sao?...Sao em lại bỏ đi?...”
“Bé Tuấn đi rồi, đến em cũng bỏ mặc chị nữa sao...”
“Đừng đi...được không?”
“Đừng đi...”
“Thế Anh...”
...
Không biết qua bao lâu, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng lục lọi, rồi tiếng mở cửa nhà. Gần như cả người tôi đều dựa lên người đó.
Bỗng nhiên cơ thể chợt nhẹ bẫng, tôi được ôm vào đặt lên giường trong phòng ngủ. Một lúc sau, cảm giác man mát lướt qua trán tôi, mặt tôi, cổ tôi. Thật thoải mái...
Một bàn tay nhè nhẹ vuốt ve má tôi, khẽ vén tóc tôi ra phía sau. Bất giác tôi níu lấy tay người đó.
_Đừng đi...
Động tác kia bỗng ngừng lại, một bàn tay khác lại nắm lấy tay tôi.
_Đừng lo, anh sẽ không đi.
_Thật không?...Không được đi...
_Ừ.
Tôi khẽ mỉm cười, dần dần thả lỏng xuống.
_Thế Anh...
Đêm. Yên tĩnh.
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cùng tiếng bước chân xa dần, tôi mới chợt mở mắt.
Bóng tối...Bao trùm tất cả...Căn phòng trống không.
...
Xin lỗi, Nhật Minh...
Không phải em không nhìn thấy nỗi đau trong mắt anh, không phải em tàn nhẫn, mà bởi vì em không thể. Không thể cho anh bất kì hứa hẹn nào, cũng không thể đền đáp lại anh bất kì điều gì.
Em sợ một ngày nào đó, anh sẽ hối hận, rồi anh sẽ buông tay. Mà em, không thể chịu nổi lại bị bỏ rơi một lần nữa.
Nên những gì em có thể làm, chỉ là đẩy anh ra xa, không để anh lún sâu thêm, không muốn làm tổn thương anh thêm nữa. Kể cả việc đó sẽ làm anh hận em.
Hận một người, có thể là cách nhanh nhất để quên đi người đó, cũng có thể khiến ta vĩnh viễn nhớ mãi một người.
Nhưng ít nhất, cũng chấm dứt được vọng tưởng, không cần lưu luyến nữa.
*****
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên bàn đã đặt một cốc nước gừng vẫn còn ấm nóng. Bên cạnh là bữa sáng gồm bánh mì và sữa.
Tôi chậm rãi đưa nước gừng đến bên miệng, chầm chậm uống. Ấm áp. Vị đắng bị át đi bởi vị ngọt.
Bánh mì mới làm, thơm ngậy tan ngay trong miệng. Sữa cũng thực ngọt. Tôi một bên ăn, một bên ngồi khóc không thành tiếng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.