Chương 51: Rung động.
Linh
29/05/2013
Tường trắng, giường trắng, rèm trắng.
Bệnh viện.
Nhắm mắt lại, khóe môi hiện lên cười khổ. Vẫn còn chưa kết thúc sao?
_A, cô tỉnh rồi? – Cô y tá vừa bước vào cửa, trên tay còn cầm theo bịch nước biển.
_Xin hỏi…Là ai đưa tôi vào đây? – Tôi có phần cố sức mở miệng, lại ngạc nhiên phát hiện mình trừ bỏ bên ngoài đau nhức, ngoài ra cũng không có tổn thương gì lớn. Chẳng lẽ lái xe đã kịp phanh lại sao? Đáng ra là không thể, rõ ràng đường trơn như thế...
_Cái này...Cô vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.
Sự lảng tránh của cô y tá càng làm tôi thấy nghi ngờ hơn, trực giác nhận thấy có điều gì đó không đúng.
_Xin cô...cho tôi biết...Chuyện gì đã xảy ra?
Bất an trong tôi càng lúc càng nồng đậm hơn. Cô ấy vẫn có ý né tránh câu hỏi, nhưng trước sự cố chấp của tôi, cũng đành phải trả lời.
_Cô đừng kích động quá, thật ra...còn một người nữa. Bạn trai cô...đang trong phòng cấp cứu.
Bên tai tôi chợt ầm ầm rung động. Bạn trai!? Không lẽ cái bóng đó...
_A, cô định đi đâu? Cơ thể cô vẫn còn yếu mà!
Tôi đã không còn ý thức được mình đang làm những gì, chỉ cuống cuồng chạy đi, vớ được người nào đều hỏi đường đến phòng cấp cứu. Mấy lần hoa mắt, đầu choáng váng, phải dựa vào tường mới đứng vững được, sau đó lại vội vàng tiến về phía trước. Hỗn loạn, sợ hãi, tất cả ý niệm trong đầu tôi chỉ là, anh không thể có việc gì, tuyệt đối không.
Đoạn đường từ phòng bệnh đến phòng cấp cứu vốn không phải là xa, vậy mà tôi có cảm giác toàn bộ sức lực của mình đã tiêu hao gần như không còn. Vô lực ngồi xuống ghế chờ bên ngoài, thế này mới thấy toàn than mình đang không ngừng phát run, còn tim đập mạnh như muốn vỡ ra...Hối hận, tôi thực sự hối hận. Hối hận vì đã xua đuổi anh, hối hận đã nói với anh những lời đó...Làm anh tổn thương...
Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu bật mở, có hai người đi ra, theo cách ăn mặc có lẽ là trợ lý hay y tá.
_Tội thật, nghe nói anh ta vì cứu bạn gái nên mới bị tai nạn.
_Aiz...Thời buổi bây giờ người như vậy gần như tuyệt chủng rồi. Cô gái kia đúng là có phúc mà.
Không có nhiều thời gian suy nghĩ, tôi bật người từ ghế đứng dậy túm lấy tay hai người đó, bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của họ, vội hỏi.
_Làm ơn...Cho tôi biết, tình hình người trong đó thế nào?
_Cô...
_Tôi là bạn gái anh ấy, làm ơn nói cho tôi!
Hai người họ bỗng chốc đồng tình nhìn tôi.
_Hiện giờ còn đang phẫu thuật. Mặc dù tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình hình cũng không mấy khả quan. Bệnh nhân mất máu quá nhiều, mà nhóm máu O trong bệnh viện lại không đủ...
_Tôi cũng nhóm máu O, lấy của tôi đi!
*****
*****
Bên trong phòng bệnh trống trải, lạnh lẽo.
Anh nằm an tĩnh, trên đầu cùng cánh tay đều quấn băng trắng, chân cũng được bó bột, cố định dưới đuôi giường. Khuôn mặt ngày xưa vốn luôn tươi cười, tràn đầy sức sống, mà giờ sắc mặt tái nhợt, hơi thở suy yếu...Bất giác, hơi nước che kín tầm mắt, tôi che miệng khóc nấc lên.
Người ở trên giường dường như cũng nghe được động tĩnh, long mi khẽ rung động, sau đó chầm chậm mở mắt, lại hơi bất ngờ khi trông thấy tôi.
Tự nhiên, lửa giận trong tôi bùng lên.
_Anh không muốn sống nữa sao? Vì cái gì lại lao ra trước mũi xe tải? Anh tưởng mình là anh hung à? Ai cần anh phải lo chuyện bao đồng? Ai cần anh cứu tôi?
_Em...không bị thương đi? – Giọng nói khàn khàn, đứt quãng, nhưng lại làm tôi bị cương tại chỗ, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Tại sao?
_Dù anh có chết vì tôi thì tôi cũng không cảm kích anh đâu! – Chỉ biết càng hận anh hơn, suốt đời hận anh...
_Anh biết.
Khóe môi nhợt nhạt ý cười, cùng ánh mắt trong suốt, không oán, không hận.
_Anh là đồ ngốc!!!
Rốt cuộc, nước mắt không khống chế được vỡ đê mà ra, tựa như muốn đem tất cả áp lực, khổ sở cũng bộc phát đi ra.
_Đừng khóc...
Bàn tay nâng lên muốn lau nước mắt cho tôi, lại vô lực rơi xuống, đau đến anh thẳng nhíu mày. Tôi vội ngừng khóc, cúi xuống xem xét tay anh.
_Có sao không?
_Không sao...
_Nằm yên! Không được loạn cử động! – Tôi trừng mắt Nhật Minh, bày ra bộ dạng hung dữ, nhưng anh lại không có chút nào sợ hãi, ngược lại, trên môi nụ cười càng sâu.
_Ừ...
*****
*****
_Há miệng ra!
Bảo mẫu, cũng chỉ đến thế mà thôi. ==”
Tôi biết anh đang bị thương, nhưng có cần phải tùy hứng như trẻ con thế này không?
_Em có thể bỏ cà rốt ra được không? – Mắt mở to, vẻ mặt đáng thương nhìn tôi.
_Anh không thấy người ta nói cà rốt rất tốt cho sức khỏe à?
_Nhưng...
_Rốt cuộc anh có ăn không? – Đặt bát xuống, tôi làm bộ đứng lên.
_Có, anh ăn!
Hừ, biết thế ngay từ đầu có phải ngoan không? Tôi lại ngồi xuống, tiếp tục công việc bón cơm. Vốn muốn ép anh ăn hết chỗ thức ăn, nhưng thấy vẻ mặt nhăn nhó mà vẫn cố nuốt xuống của anh, chung quy vẫn không đành lòng. Cuối cùng âm thầm gạt nốt chỗ cà rốt sang một bên.
_Ngoài cà rốt ra anh còn không thích món gì không?
_Anh không thích ăn đồ quá cay...Ngoài ra cũng không còn gì đặc biệt.
Bỗng nhiên tôi thấy trong lòng có điểm toan. Quen nhau đã lâu, nhưng hình như những sở thích của anh, tôi biết quá ít, trái lại, những gì tôi thích, anh lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Khác biệt giữa để ý cùng không để ý...Làm sao anh có thể kiên trì được như thế đâu?
_Thu!? Em không sao chứ?
Tôi chợt phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu.
_Không có gì, em phải về qua nhà một lát.
_...Ừ.
Mấy ngày hôm nay, bận rộn chăm sóc Nhật Minh, tôi vẫn chưa thế nào tắm rửa. Thời tiết oi bức, thật đúng là không dễ chịu. Đơn giản thu thập bát đũa, tôi đứng dậy chuẩn bị bước đi, nhưng lại dừng lại khi thoáng thấy ánh mắt ảm đạm của anh. Dường như đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng tôi chỉ có thể nói rằng, lo lắng của anh là dư thừa. Cho dù anh bị thương không phải vì tôi, tôi cũng không thể bỏ mặc anh, ít nhất là hiện giờ.
_Anh nghỉ tạm đi, khoảng một tiếng nữa em quay lại.
Quả nhiên, nghe được câu nói của tôi, anh rõ ràng thả lỏng xuống dưới, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng đến chói mắt.
_Ừ, anh chờ em.
Tôi thoáng mất tự nhiên, vội quay mặt sang hướng khác. Không hiểu vì sao, trong tim như có dòng nước ấm áp, nhẹ nhàng vuốt lên...
Bệnh viện.
Nhắm mắt lại, khóe môi hiện lên cười khổ. Vẫn còn chưa kết thúc sao?
_A, cô tỉnh rồi? – Cô y tá vừa bước vào cửa, trên tay còn cầm theo bịch nước biển.
_Xin hỏi…Là ai đưa tôi vào đây? – Tôi có phần cố sức mở miệng, lại ngạc nhiên phát hiện mình trừ bỏ bên ngoài đau nhức, ngoài ra cũng không có tổn thương gì lớn. Chẳng lẽ lái xe đã kịp phanh lại sao? Đáng ra là không thể, rõ ràng đường trơn như thế...
_Cái này...Cô vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.
Sự lảng tránh của cô y tá càng làm tôi thấy nghi ngờ hơn, trực giác nhận thấy có điều gì đó không đúng.
_Xin cô...cho tôi biết...Chuyện gì đã xảy ra?
Bất an trong tôi càng lúc càng nồng đậm hơn. Cô ấy vẫn có ý né tránh câu hỏi, nhưng trước sự cố chấp của tôi, cũng đành phải trả lời.
_Cô đừng kích động quá, thật ra...còn một người nữa. Bạn trai cô...đang trong phòng cấp cứu.
Bên tai tôi chợt ầm ầm rung động. Bạn trai!? Không lẽ cái bóng đó...
_A, cô định đi đâu? Cơ thể cô vẫn còn yếu mà!
Tôi đã không còn ý thức được mình đang làm những gì, chỉ cuống cuồng chạy đi, vớ được người nào đều hỏi đường đến phòng cấp cứu. Mấy lần hoa mắt, đầu choáng váng, phải dựa vào tường mới đứng vững được, sau đó lại vội vàng tiến về phía trước. Hỗn loạn, sợ hãi, tất cả ý niệm trong đầu tôi chỉ là, anh không thể có việc gì, tuyệt đối không.
Đoạn đường từ phòng bệnh đến phòng cấp cứu vốn không phải là xa, vậy mà tôi có cảm giác toàn bộ sức lực của mình đã tiêu hao gần như không còn. Vô lực ngồi xuống ghế chờ bên ngoài, thế này mới thấy toàn than mình đang không ngừng phát run, còn tim đập mạnh như muốn vỡ ra...Hối hận, tôi thực sự hối hận. Hối hận vì đã xua đuổi anh, hối hận đã nói với anh những lời đó...Làm anh tổn thương...
Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu bật mở, có hai người đi ra, theo cách ăn mặc có lẽ là trợ lý hay y tá.
_Tội thật, nghe nói anh ta vì cứu bạn gái nên mới bị tai nạn.
_Aiz...Thời buổi bây giờ người như vậy gần như tuyệt chủng rồi. Cô gái kia đúng là có phúc mà.
Không có nhiều thời gian suy nghĩ, tôi bật người từ ghế đứng dậy túm lấy tay hai người đó, bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của họ, vội hỏi.
_Làm ơn...Cho tôi biết, tình hình người trong đó thế nào?
_Cô...
_Tôi là bạn gái anh ấy, làm ơn nói cho tôi!
Hai người họ bỗng chốc đồng tình nhìn tôi.
_Hiện giờ còn đang phẫu thuật. Mặc dù tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tình hình cũng không mấy khả quan. Bệnh nhân mất máu quá nhiều, mà nhóm máu O trong bệnh viện lại không đủ...
_Tôi cũng nhóm máu O, lấy của tôi đi!
*****
*****
Bên trong phòng bệnh trống trải, lạnh lẽo.
Anh nằm an tĩnh, trên đầu cùng cánh tay đều quấn băng trắng, chân cũng được bó bột, cố định dưới đuôi giường. Khuôn mặt ngày xưa vốn luôn tươi cười, tràn đầy sức sống, mà giờ sắc mặt tái nhợt, hơi thở suy yếu...Bất giác, hơi nước che kín tầm mắt, tôi che miệng khóc nấc lên.
Người ở trên giường dường như cũng nghe được động tĩnh, long mi khẽ rung động, sau đó chầm chậm mở mắt, lại hơi bất ngờ khi trông thấy tôi.
Tự nhiên, lửa giận trong tôi bùng lên.
_Anh không muốn sống nữa sao? Vì cái gì lại lao ra trước mũi xe tải? Anh tưởng mình là anh hung à? Ai cần anh phải lo chuyện bao đồng? Ai cần anh cứu tôi?
_Em...không bị thương đi? – Giọng nói khàn khàn, đứt quãng, nhưng lại làm tôi bị cương tại chỗ, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Tại sao?
_Dù anh có chết vì tôi thì tôi cũng không cảm kích anh đâu! – Chỉ biết càng hận anh hơn, suốt đời hận anh...
_Anh biết.
Khóe môi nhợt nhạt ý cười, cùng ánh mắt trong suốt, không oán, không hận.
_Anh là đồ ngốc!!!
Rốt cuộc, nước mắt không khống chế được vỡ đê mà ra, tựa như muốn đem tất cả áp lực, khổ sở cũng bộc phát đi ra.
_Đừng khóc...
Bàn tay nâng lên muốn lau nước mắt cho tôi, lại vô lực rơi xuống, đau đến anh thẳng nhíu mày. Tôi vội ngừng khóc, cúi xuống xem xét tay anh.
_Có sao không?
_Không sao...
_Nằm yên! Không được loạn cử động! – Tôi trừng mắt Nhật Minh, bày ra bộ dạng hung dữ, nhưng anh lại không có chút nào sợ hãi, ngược lại, trên môi nụ cười càng sâu.
_Ừ...
*****
*****
_Há miệng ra!
Bảo mẫu, cũng chỉ đến thế mà thôi. ==”
Tôi biết anh đang bị thương, nhưng có cần phải tùy hứng như trẻ con thế này không?
_Em có thể bỏ cà rốt ra được không? – Mắt mở to, vẻ mặt đáng thương nhìn tôi.
_Anh không thấy người ta nói cà rốt rất tốt cho sức khỏe à?
_Nhưng...
_Rốt cuộc anh có ăn không? – Đặt bát xuống, tôi làm bộ đứng lên.
_Có, anh ăn!
Hừ, biết thế ngay từ đầu có phải ngoan không? Tôi lại ngồi xuống, tiếp tục công việc bón cơm. Vốn muốn ép anh ăn hết chỗ thức ăn, nhưng thấy vẻ mặt nhăn nhó mà vẫn cố nuốt xuống của anh, chung quy vẫn không đành lòng. Cuối cùng âm thầm gạt nốt chỗ cà rốt sang một bên.
_Ngoài cà rốt ra anh còn không thích món gì không?
_Anh không thích ăn đồ quá cay...Ngoài ra cũng không còn gì đặc biệt.
Bỗng nhiên tôi thấy trong lòng có điểm toan. Quen nhau đã lâu, nhưng hình như những sở thích của anh, tôi biết quá ít, trái lại, những gì tôi thích, anh lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Khác biệt giữa để ý cùng không để ý...Làm sao anh có thể kiên trì được như thế đâu?
_Thu!? Em không sao chứ?
Tôi chợt phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu.
_Không có gì, em phải về qua nhà một lát.
_...Ừ.
Mấy ngày hôm nay, bận rộn chăm sóc Nhật Minh, tôi vẫn chưa thế nào tắm rửa. Thời tiết oi bức, thật đúng là không dễ chịu. Đơn giản thu thập bát đũa, tôi đứng dậy chuẩn bị bước đi, nhưng lại dừng lại khi thoáng thấy ánh mắt ảm đạm của anh. Dường như đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng tôi chỉ có thể nói rằng, lo lắng của anh là dư thừa. Cho dù anh bị thương không phải vì tôi, tôi cũng không thể bỏ mặc anh, ít nhất là hiện giờ.
_Anh nghỉ tạm đi, khoảng một tiếng nữa em quay lại.
Quả nhiên, nghe được câu nói của tôi, anh rõ ràng thả lỏng xuống dưới, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng đến chói mắt.
_Ừ, anh chờ em.
Tôi thoáng mất tự nhiên, vội quay mặt sang hướng khác. Không hiểu vì sao, trong tim như có dòng nước ấm áp, nhẹ nhàng vuốt lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.