Tình Yêu Trên Mạng Của Giáo Bá Lật Xe Rồi
Chương 46: Tụt quần đứng trước mặt Trình Dã
Kỳ Tích Noãn Noãn
18/11/2023
Hai người học thì không chung trường, cơ hội chạm mặt nhỏ bé như vậy, nhưng lại va phải nhau!
Va phải nhau rồi thì cũng thôi đi, sau khi va phải nhau rồi, gọi điện cho người nhà nói chuyện về bạn gái mà cũng bị người ta nghe thấy, cái kiểu bắt quả tang này vậy mà cũng gặp phải!
Chẳng lẽ là mẹ nó chứ đúng là giống La Địch nói, tam sinh tam thế không giải được nghiệt duyên?!
Úc Dương tự nghĩ thầm, cậu dứt khoát phải lôi kéo Trình Dã cùng đi mua vé số.
Cậu với Trình Dã mà cùng nhau xuất hiện làm cái gì đó, thì nhất định khả năng thành công là rất cao, đơn cử đi, là cái việc mất mặt này!
Đầu óc Úc Dương hỗn loạn, một giây trôi qua là một giây não cậu nghĩ tới đủ thứ linh ta linh tinh.
Trình Dã nhìn cậu vài lần, phát hiện bộ dạng Úc Dương lúc này vẫn chưa hề hoàn hồn lại, cậu nắm chặt tay để ngang miệng khụ một tiếng, ý bảo Úc Dương hoàn hồn.
Trong lúc ấy, cũng đi tới vị trí ngồi của mình luôn, đặt trà sữa tới chỗ bên cạnh mâm đồ ăn của Úc Dương.
Bản năng Úc Dương nhìn theo động tác của Trình Dã, xoay người, nhìn đến ly trà sữa vẫn còn lạnh kia, hoảng hốt một chút.
Đây là trà sữa dâu tây cậu thích nhất, lần trước cậu mời người ta cũng là mời trà sữa này.
Úc Dương nhịn không được liếm liếm môi, chần chờ hỏi: "Cho tôi?"
Trình Dã nhìn từng động tác nhỏ nhất của Úc Dương, ánh mắt tối sầm lại, rồi dời tầm nhìn đi, "Ừ." một tiếng, thúc giục nói: "Ăn mau đi."
*
Vì lo Úc Dương ở trường mới bị ma dẫn đường quỷ dẫn lối mà đi lạc, Trình Dã đích thân mình dẫn người ta ra ngoài cổng trường.
Trên đường, Úc Dương đạp lên ván trượt lắc tới lắc lui, gió thổi bay góc áo của cậu, phác họa ra thân hình thiếu niên mảnh khảnh.
Trình Dã nhét hai tay vào túi áo đồng phục, nhàn nhã mà đi theo sau.
Rất nhiều thiếu niên ở tuổi này thích nhét một tay vào túi quần, dáng đứng lười nhác, hoặc là đồng phục mặc như không mặc, hở một cách hững hờ, hở như không hở, hoặc là kéo khóa áo đồng phục lên tận cổ, cổ áo dựng đứng, lộ ra khí chất một là giang hồ thủ đô, hai là lạnh lùng như băng.
Chỉ có Trình Dã chẳng giống ai, đồng phục mặc đúng quy củ, đút tay túi áo diễn nét học sinh ngoan, nhưng lại dùng tư thái ngoan ngoãn nhất này biến mình thành thằng nhãi côn đồ.
Thậm chí đã từng có một khoảng thời gian, mấy cậu con trai trạc tuổi bắt chước giống Trình Dã, hai tay nhét túi áo, đồng phục mặc gọn gàng đúng quy củ, nhưng mà bọn họ nào có cái nhan sắc giá trị cực đại đi kèm khí chất khó chống đỡ kia, khiến cái trò bắt chước này thật sự trở thành trò cười rạp xiếc.
*
Trước đây nhiều lần xấu hổ muốn độn thổ trước mặt Trình Dã, Úc Dương cố ý phô bày kĩ thuật của mình, giải trừ hiểu lầm, khiến Trình Dã một lần nữa thay đổi cách nhìn về mình.
Lúc đi ngang qua cột cờ, Úc Dương dẫm lên ván trượt, từng bước một nhảy lên bậc thang, gào to một tiếng "Trình Dã", lúc đối phương quay đầu, cậu nở nụ cười tươi roi rói, nhảy từ bậc cột cờ xuống dưới.
Trình Dã quay đầu lại, thiếu niên như chú chim đang giương cánh, thân hình người trong mắt kia lớn dần, kéo khoảng cách hai người lại còn rất gần...
Trong lần đầu gặp mặt, Úc Dương cũng nhảy từ bậc thang xuống như vậy, Trình Dã đột nhiên nhớ lại.
Hai chân uốn lượn, đôi tay vươn ra, ván trượt trên không trung xoay 360° một vòng, rồi một vòng nữa, màn biểu diễn rất hoàn hảo.
Cốc trà sữa vẫn trên tay, một giọt cũng không mất.
Úc Dương ở trượt xuống, chóp mũi của cậu ấy và Trình Dã quệt nhẹ qua nhau.
Trong cái khoảnh khắc cận kề ấy, hơi thở hai người hòa vào nhau, lại cũng trong khoảnh khắc ấy dứt ra, tình ý mơ hồ hiện diện.
Trình Dã mở to mắt đứng tại chỗ, ánh mắt đăm đăm, hình như là chú chim trắng trong mộng lại xuất hiện, xuyên qua màn đêm đen kịt bằng tiếng hót của mình.
Úc Dương uống một ngụm trà sữa, mang theo nụ cười sảng khoái đi đến bên cạnh Trình Dã, đắc ý hỏi: "Sao hử? Đẹp trai không?"
Từ trước đến nay, Trình Dã là loại người mà kẻ khác làm gì cũng thấy nhàm chán muốn chết, vậy mà lại hiếm khi gật gật đầu nói: "Ừm."
Úc Dương giơ tay sờ sờ mũ lưỡi trai, đang định lại khoe khoang vài câu, muốn làm màu tăng thêm ấn tượng với đối phương, củng cố cho học tập, sau lưng đột nhiên truyền đến một tràng tiếng rống giận dữ.
"Là ai!"
"Vừa rồi đứa nào trèo lên cột cờ?" Người bảo vệ mập mạp kia điên tiết, trong tay cầm quạt giấy chạy chầm chậm tới đây, "Lại là cậu, cái người đi học không đúng giờ kia!"
Úc Dương chỉ cảm thấy da thịt căng cứng, chạy nhanh đi, phẩy phẩy tay với Trình Dã, nói: "Ờ thì, gặp sau nhé, có duyên gặp lại, tôi té trước, bye bye."
(拜 拜 = bye bye.)
Tiếp đó, một cơn gió thổi qua, Úc Dương trượt ván phi thẳng ra ngoài cổng trường, vứt lại tiếng gọi ầm ĩ của bảo vệ đang tức muốn hộc máu vào trong gió.
Trình Dã không hiểu vì sao khóe miệng lại hơi cong lên, lại bị cậu ép cho thẳng lại, không được cong nữa [:))Đoạn này có chế thêm câu cuối, nhưng nó đúng ngữ cảnh. Cong rồi.] trước khi bảo vệ chạy tới, cậu ta đã chầm chậm đi mất.
Sau khi chơi trò giả ngầu trước mặt Trình Dã, tâm trạng Úc Dương phi thăng rồi, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy đẹp, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy đáng yêu.
Đang trượt ván về trường, Úc Dương tâm trạng hường phấn chụp mấy tấm ảnh, hoa dại nho nhỏ mọc ven đường, mấy cây sồi xanh cao cao, rồi cả con đường dài ơi là dài.
Trình Dã mới vừa về lớp, ngồi chưa bao lâu, điện thoại đã vội reo chuông leng ka leng keng ba tiếng.
Cậu lấy điện thoại ra, quả nhiên là bạn tốt qua mạng duy nhất của cậu gửi tin nhắn tới.
Ba bức ảnh, một dòng tin nhắn.
Thiên tài nhỏ: 【 Chia cho cậu niềm vui mỗi ngày của tui. 】
Úc Dương tự tin nghĩ, cái này ám chỉ quá rõ ràng rồi ha!
Không cần thầy Úc ra tay bình thơ, thưởng thơ, chỉ có thích cậu mới chia sẻ mấy việc nhỏ thường ngày thôi đó.
Là trai thẳng plastic, Úc Dương chạy loanh quanh vòng bạn bè của Úc Giai Giai, học lấy cho mình một câu, tự mình cảm thấy mình giỏi đến lạ lùng.
Bức ảnh bông hoa dại nhỏ chụp cận cảnh, bông hỏa nhỏ bé yếu ớt màu tím nhàn nhạt ngả vào phần đầu ván trượt, rễ dài thật dài cắm dưới đất, như là một người nào đó ngồi ở mũi tàu trong cái cảnh thu buồn man mác.
Bóng dáng cây sồi xanh lùn lùn thấp thoáng phía sau, như bị ánh sáng phân cách thành hai nửa, một nửa âm một nửa dương.
Bức ảnh được chụp cận, có thể đoán ra chụp trong tư thế ngồi thấp, vận dụng độ nét hiệu quả, hậu cảnh mờ đi, ván trượt nằm ngang trên đường, nhìn giống số 10 (十) dựng xiên lên (?), con đường mang lại cảm giác ba chiều.
Một bức ảnh đơn giản, góc độ được chọn lọc, lại lập tức trở nên khác biệt. Hoa dại nhỏ bé mọc ven đường như phảng phất sầu tư, cây sồi lùn xanh xanh nhuốm màu buồn bã, đường phố vốn bình thường giờ dường như rộng lớn hơn.
Trình Dã lưu ảnh, lại nhìn thêm một lần. Nghĩ thầm, từ nay về sau, con đường về nhà không còn là màu xám ảm đạm nữa, nó đã khoác lên mình những dải màu sắc tràn đầy sức sống.
Úc Dương không được Tiểu khả ái trả lời, thở dài, xem ra vẫn là làm không tốt.
Sau khi về lớp, Úc Dương xem lại lịch sử trò chuyện không mặn không nhạt của hai người, tự kiểm điểm lại bản thân.
Tiến độ quá chậm, chẳng khác gì nước ấm nấu ếch xanh!
Theo đuổi con gái nhà người ta, nhất định phải mãnh liệt!
*
Úc Dương vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế ngồi, một chân dẫm lên xà ngang bàn học, bốn chân ghế thì hai chân trước bị nhấc lên, lắc lư lắc lư.
Lúc Nhạc Hoàn quay đầu xuống, thì nhìn được cảnh tượng này. Trong miệng Úc Dương ngậm kẹo mút, vẻ mặt đầy suy tư bất lực. Khổ sở nhìn chằm chằm điện thoại, như là gặp phải vấn đề gì đó rất nan giải.
Nhạc Hoàn nghĩ, thôi thì chọn theo bọn Trần phi, gọi một tiếng anh Dương: "Anh Dương, đang làm gì thế?"
Úc Dương ngẩng đầu, nhìn Nhạc Hoàn: "Sao cậu lại chuyển tới ngồi trước tôi rồi?"
Nhạc Hoàn nhìn thoáng qua Bàng Anh Tài đang lấy nước trước cửa lớp, nói: "Vậy cũng hỏi, không phải Anh Tài sợ cậu muốn chết sao? Nó còn muốn đổi chỗ cho đứa ngồi chéo bên kia, nhưng người ta không muốn."
Úc Dương như suy tư gật gật đầu: "Vậy cậu gọi tôi có chuyện gì?"
Nhạc Hoàn nói: "Nếu giống như bình thường, thì ngày đầu khai giảng, Nhất trung không có tiết buổi chiều, vậy là để thích nghi với môi trường học. Ngoài tổng vệ sinh ra, thì là tranh cử ủy ban, anh Dương đây có gì muốn tranh cử không?"
Úc Dương quét mắt nhìn một vòng các bạn trong lớp, nhíu mày nói: "Không quen ai, tranh cử không nổi."
(Ý ẻm nói là không quen ai nên không ai bầu cho ẻm.)
Học sinh lớp 11 thực nghiệm đều là các bạn từ lớp 10 thực nghiệm thi phân khoa Văn, Lý tổ hợp vào, mọi người cơ bản hầu như đều quen biết nhau, chỉ có bọn Úc Dương là ba thằng ngoại lai thôi.
Nhạc Hoàn: "Cậu nghĩ với ứng tuyển thực tế khác nhau."
"Cậu hỏi tôi nhiều vậy làm gì?" Úc Dương buồn bực hỏi.
Nhạc Hoàn cũng không có ý xấu, thẳng thắn thật thà mà nói: "Tôi muốn cùng cậu tranh cử, tôi thấy nếu cậu muốn tranh cử thì nhất định là được."
Úc Dương đặt chân xuống, bốn chân ghế đều hạ xuống mặt đất, sát vào Nhạc Hoàn, nghiêm túc nói: "Thật ra thì... Tôi có hai vị trí muốn ứng tuyển."
Nhạc Hoàn chăm chú lắng nghe, thò đầu qua: "Là gì?"
Úc Dương toét miệng, cười xấu xa một tiếng: "Ủy viên học tập với ủy viên tâm lý."
Nhạc Hoàn như chết cứng ngay tại chỗ.
Đại ca, ngài muốn làm uỷ viên học tập, nhưng trình độ của ngài không phải tệ lắm sao...
Còn, còn muốn làm uỷ viên tâm lý, ngài cảm thấy có người dám tìm ngài nhờ tư vấn tâm lý hả?
Nhạc Hoàn đã mường tượng ra được cái cảnh Úc Dương lần lượt lên nhậm chức rồi.
Ủy viên học tập Úc Dương: "Có ý gì đây? Dám chống đối tao? Tao xé bài thi của mày!"
Đại ca Úc Dương cho bài thi một cái tét đít, sau đó tâm tình thoải mái rồi.
Ủy viên tâm lý Úc Dương: Có vấn đề gì về tâm lý hả?
Bạn học nữ: Tớ, tớ.... tớ thích...
Ủy viên tâm lý: Ấp úng cái gì mà ấp úng?
Bạn học nữ: Cậu... (bật khóc)
Ủy viên tâm lý dùng một chân đá bay bạn học ra ngoài cửa.
Bạn học nam: Gần đây tớ cảm thấy thực sự rất bực bội, có thể là tuổi dậy thì tới rồi, tớ còn...
Ủy viên tâm lý: Xôi xéo. Hỏi chuyện này bao nhiêu lần rồi? Quả là không có duyên với cái việc này.
Bạn học nam: Úc Dương! Cậu khinh người quá đáng!
Ủy viên tâm lý oánh bạn học nam mặt mũi bầm dập, cũng buộc bạn học nam khóc lóc quỳ xuống gọi bố.
Não bổ ra nội dung quá bạo lực, Nhạc Hoàn trưng ra biểu cảm càng ngày càng một lời khó diễn tả.
Úc Dương duỗi tay trước mắt Nhạc Hoàn còn đang đình trệ, vẫy vẫy: "Yo, cho dù không muốn bỏ phiếu cho tôi thì ở trước mặt tôi cũng đừng có rớt mạng vậy chứ."
Nhạc Hoàn hoàn hồn, khó khăn hỏi: "Anh Dương, nói thật đó hả?"
Úc Dương gật gật đầu: "Không phải cậu hỏi tôi à? Càng nói càng có hứng thú."
Nhạc Hoàn lo lắng cho buổi tranh cử chiều nay, liệu nó có thể diễn ra bình thường hay không đây.
Tác giả có điều muốn nói:
Úc Dương: Lúc ấy tôi xấu hổ cực kỳ.
Va phải nhau rồi thì cũng thôi đi, sau khi va phải nhau rồi, gọi điện cho người nhà nói chuyện về bạn gái mà cũng bị người ta nghe thấy, cái kiểu bắt quả tang này vậy mà cũng gặp phải!
Chẳng lẽ là mẹ nó chứ đúng là giống La Địch nói, tam sinh tam thế không giải được nghiệt duyên?!
Úc Dương tự nghĩ thầm, cậu dứt khoát phải lôi kéo Trình Dã cùng đi mua vé số.
Cậu với Trình Dã mà cùng nhau xuất hiện làm cái gì đó, thì nhất định khả năng thành công là rất cao, đơn cử đi, là cái việc mất mặt này!
Đầu óc Úc Dương hỗn loạn, một giây trôi qua là một giây não cậu nghĩ tới đủ thứ linh ta linh tinh.
Trình Dã nhìn cậu vài lần, phát hiện bộ dạng Úc Dương lúc này vẫn chưa hề hoàn hồn lại, cậu nắm chặt tay để ngang miệng khụ một tiếng, ý bảo Úc Dương hoàn hồn.
Trong lúc ấy, cũng đi tới vị trí ngồi của mình luôn, đặt trà sữa tới chỗ bên cạnh mâm đồ ăn của Úc Dương.
Bản năng Úc Dương nhìn theo động tác của Trình Dã, xoay người, nhìn đến ly trà sữa vẫn còn lạnh kia, hoảng hốt một chút.
Đây là trà sữa dâu tây cậu thích nhất, lần trước cậu mời người ta cũng là mời trà sữa này.
Úc Dương nhịn không được liếm liếm môi, chần chờ hỏi: "Cho tôi?"
Trình Dã nhìn từng động tác nhỏ nhất của Úc Dương, ánh mắt tối sầm lại, rồi dời tầm nhìn đi, "Ừ." một tiếng, thúc giục nói: "Ăn mau đi."
*
Vì lo Úc Dương ở trường mới bị ma dẫn đường quỷ dẫn lối mà đi lạc, Trình Dã đích thân mình dẫn người ta ra ngoài cổng trường.
Trên đường, Úc Dương đạp lên ván trượt lắc tới lắc lui, gió thổi bay góc áo của cậu, phác họa ra thân hình thiếu niên mảnh khảnh.
Trình Dã nhét hai tay vào túi áo đồng phục, nhàn nhã mà đi theo sau.
Rất nhiều thiếu niên ở tuổi này thích nhét một tay vào túi quần, dáng đứng lười nhác, hoặc là đồng phục mặc như không mặc, hở một cách hững hờ, hở như không hở, hoặc là kéo khóa áo đồng phục lên tận cổ, cổ áo dựng đứng, lộ ra khí chất một là giang hồ thủ đô, hai là lạnh lùng như băng.
Chỉ có Trình Dã chẳng giống ai, đồng phục mặc đúng quy củ, đút tay túi áo diễn nét học sinh ngoan, nhưng lại dùng tư thái ngoan ngoãn nhất này biến mình thành thằng nhãi côn đồ.
Thậm chí đã từng có một khoảng thời gian, mấy cậu con trai trạc tuổi bắt chước giống Trình Dã, hai tay nhét túi áo, đồng phục mặc gọn gàng đúng quy củ, nhưng mà bọn họ nào có cái nhan sắc giá trị cực đại đi kèm khí chất khó chống đỡ kia, khiến cái trò bắt chước này thật sự trở thành trò cười rạp xiếc.
*
Trước đây nhiều lần xấu hổ muốn độn thổ trước mặt Trình Dã, Úc Dương cố ý phô bày kĩ thuật của mình, giải trừ hiểu lầm, khiến Trình Dã một lần nữa thay đổi cách nhìn về mình.
Lúc đi ngang qua cột cờ, Úc Dương dẫm lên ván trượt, từng bước một nhảy lên bậc thang, gào to một tiếng "Trình Dã", lúc đối phương quay đầu, cậu nở nụ cười tươi roi rói, nhảy từ bậc cột cờ xuống dưới.
Trình Dã quay đầu lại, thiếu niên như chú chim đang giương cánh, thân hình người trong mắt kia lớn dần, kéo khoảng cách hai người lại còn rất gần...
Trong lần đầu gặp mặt, Úc Dương cũng nhảy từ bậc thang xuống như vậy, Trình Dã đột nhiên nhớ lại.
Hai chân uốn lượn, đôi tay vươn ra, ván trượt trên không trung xoay 360° một vòng, rồi một vòng nữa, màn biểu diễn rất hoàn hảo.
Cốc trà sữa vẫn trên tay, một giọt cũng không mất.
Úc Dương ở trượt xuống, chóp mũi của cậu ấy và Trình Dã quệt nhẹ qua nhau.
Trong cái khoảnh khắc cận kề ấy, hơi thở hai người hòa vào nhau, lại cũng trong khoảnh khắc ấy dứt ra, tình ý mơ hồ hiện diện.
Trình Dã mở to mắt đứng tại chỗ, ánh mắt đăm đăm, hình như là chú chim trắng trong mộng lại xuất hiện, xuyên qua màn đêm đen kịt bằng tiếng hót của mình.
Úc Dương uống một ngụm trà sữa, mang theo nụ cười sảng khoái đi đến bên cạnh Trình Dã, đắc ý hỏi: "Sao hử? Đẹp trai không?"
Từ trước đến nay, Trình Dã là loại người mà kẻ khác làm gì cũng thấy nhàm chán muốn chết, vậy mà lại hiếm khi gật gật đầu nói: "Ừm."
Úc Dương giơ tay sờ sờ mũ lưỡi trai, đang định lại khoe khoang vài câu, muốn làm màu tăng thêm ấn tượng với đối phương, củng cố cho học tập, sau lưng đột nhiên truyền đến một tràng tiếng rống giận dữ.
"Là ai!"
"Vừa rồi đứa nào trèo lên cột cờ?" Người bảo vệ mập mạp kia điên tiết, trong tay cầm quạt giấy chạy chầm chậm tới đây, "Lại là cậu, cái người đi học không đúng giờ kia!"
Úc Dương chỉ cảm thấy da thịt căng cứng, chạy nhanh đi, phẩy phẩy tay với Trình Dã, nói: "Ờ thì, gặp sau nhé, có duyên gặp lại, tôi té trước, bye bye."
(拜 拜 = bye bye.)
Tiếp đó, một cơn gió thổi qua, Úc Dương trượt ván phi thẳng ra ngoài cổng trường, vứt lại tiếng gọi ầm ĩ của bảo vệ đang tức muốn hộc máu vào trong gió.
Trình Dã không hiểu vì sao khóe miệng lại hơi cong lên, lại bị cậu ép cho thẳng lại, không được cong nữa [:))Đoạn này có chế thêm câu cuối, nhưng nó đúng ngữ cảnh. Cong rồi.] trước khi bảo vệ chạy tới, cậu ta đã chầm chậm đi mất.
Sau khi chơi trò giả ngầu trước mặt Trình Dã, tâm trạng Úc Dương phi thăng rồi, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy đẹp, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy đáng yêu.
Đang trượt ván về trường, Úc Dương tâm trạng hường phấn chụp mấy tấm ảnh, hoa dại nho nhỏ mọc ven đường, mấy cây sồi xanh cao cao, rồi cả con đường dài ơi là dài.
Trình Dã mới vừa về lớp, ngồi chưa bao lâu, điện thoại đã vội reo chuông leng ka leng keng ba tiếng.
Cậu lấy điện thoại ra, quả nhiên là bạn tốt qua mạng duy nhất của cậu gửi tin nhắn tới.
Ba bức ảnh, một dòng tin nhắn.
Thiên tài nhỏ: 【 Chia cho cậu niềm vui mỗi ngày của tui. 】
Úc Dương tự tin nghĩ, cái này ám chỉ quá rõ ràng rồi ha!
Không cần thầy Úc ra tay bình thơ, thưởng thơ, chỉ có thích cậu mới chia sẻ mấy việc nhỏ thường ngày thôi đó.
Là trai thẳng plastic, Úc Dương chạy loanh quanh vòng bạn bè của Úc Giai Giai, học lấy cho mình một câu, tự mình cảm thấy mình giỏi đến lạ lùng.
Bức ảnh bông hoa dại nhỏ chụp cận cảnh, bông hỏa nhỏ bé yếu ớt màu tím nhàn nhạt ngả vào phần đầu ván trượt, rễ dài thật dài cắm dưới đất, như là một người nào đó ngồi ở mũi tàu trong cái cảnh thu buồn man mác.
Bóng dáng cây sồi xanh lùn lùn thấp thoáng phía sau, như bị ánh sáng phân cách thành hai nửa, một nửa âm một nửa dương.
Bức ảnh được chụp cận, có thể đoán ra chụp trong tư thế ngồi thấp, vận dụng độ nét hiệu quả, hậu cảnh mờ đi, ván trượt nằm ngang trên đường, nhìn giống số 10 (十) dựng xiên lên (?), con đường mang lại cảm giác ba chiều.
Một bức ảnh đơn giản, góc độ được chọn lọc, lại lập tức trở nên khác biệt. Hoa dại nhỏ bé mọc ven đường như phảng phất sầu tư, cây sồi lùn xanh xanh nhuốm màu buồn bã, đường phố vốn bình thường giờ dường như rộng lớn hơn.
Trình Dã lưu ảnh, lại nhìn thêm một lần. Nghĩ thầm, từ nay về sau, con đường về nhà không còn là màu xám ảm đạm nữa, nó đã khoác lên mình những dải màu sắc tràn đầy sức sống.
Úc Dương không được Tiểu khả ái trả lời, thở dài, xem ra vẫn là làm không tốt.
Sau khi về lớp, Úc Dương xem lại lịch sử trò chuyện không mặn không nhạt của hai người, tự kiểm điểm lại bản thân.
Tiến độ quá chậm, chẳng khác gì nước ấm nấu ếch xanh!
Theo đuổi con gái nhà người ta, nhất định phải mãnh liệt!
*
Úc Dương vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế ngồi, một chân dẫm lên xà ngang bàn học, bốn chân ghế thì hai chân trước bị nhấc lên, lắc lư lắc lư.
Lúc Nhạc Hoàn quay đầu xuống, thì nhìn được cảnh tượng này. Trong miệng Úc Dương ngậm kẹo mút, vẻ mặt đầy suy tư bất lực. Khổ sở nhìn chằm chằm điện thoại, như là gặp phải vấn đề gì đó rất nan giải.
Nhạc Hoàn nghĩ, thôi thì chọn theo bọn Trần phi, gọi một tiếng anh Dương: "Anh Dương, đang làm gì thế?"
Úc Dương ngẩng đầu, nhìn Nhạc Hoàn: "Sao cậu lại chuyển tới ngồi trước tôi rồi?"
Nhạc Hoàn nhìn thoáng qua Bàng Anh Tài đang lấy nước trước cửa lớp, nói: "Vậy cũng hỏi, không phải Anh Tài sợ cậu muốn chết sao? Nó còn muốn đổi chỗ cho đứa ngồi chéo bên kia, nhưng người ta không muốn."
Úc Dương như suy tư gật gật đầu: "Vậy cậu gọi tôi có chuyện gì?"
Nhạc Hoàn nói: "Nếu giống như bình thường, thì ngày đầu khai giảng, Nhất trung không có tiết buổi chiều, vậy là để thích nghi với môi trường học. Ngoài tổng vệ sinh ra, thì là tranh cử ủy ban, anh Dương đây có gì muốn tranh cử không?"
Úc Dương quét mắt nhìn một vòng các bạn trong lớp, nhíu mày nói: "Không quen ai, tranh cử không nổi."
(Ý ẻm nói là không quen ai nên không ai bầu cho ẻm.)
Học sinh lớp 11 thực nghiệm đều là các bạn từ lớp 10 thực nghiệm thi phân khoa Văn, Lý tổ hợp vào, mọi người cơ bản hầu như đều quen biết nhau, chỉ có bọn Úc Dương là ba thằng ngoại lai thôi.
Nhạc Hoàn: "Cậu nghĩ với ứng tuyển thực tế khác nhau."
"Cậu hỏi tôi nhiều vậy làm gì?" Úc Dương buồn bực hỏi.
Nhạc Hoàn cũng không có ý xấu, thẳng thắn thật thà mà nói: "Tôi muốn cùng cậu tranh cử, tôi thấy nếu cậu muốn tranh cử thì nhất định là được."
Úc Dương đặt chân xuống, bốn chân ghế đều hạ xuống mặt đất, sát vào Nhạc Hoàn, nghiêm túc nói: "Thật ra thì... Tôi có hai vị trí muốn ứng tuyển."
Nhạc Hoàn chăm chú lắng nghe, thò đầu qua: "Là gì?"
Úc Dương toét miệng, cười xấu xa một tiếng: "Ủy viên học tập với ủy viên tâm lý."
Nhạc Hoàn như chết cứng ngay tại chỗ.
Đại ca, ngài muốn làm uỷ viên học tập, nhưng trình độ của ngài không phải tệ lắm sao...
Còn, còn muốn làm uỷ viên tâm lý, ngài cảm thấy có người dám tìm ngài nhờ tư vấn tâm lý hả?
Nhạc Hoàn đã mường tượng ra được cái cảnh Úc Dương lần lượt lên nhậm chức rồi.
Ủy viên học tập Úc Dương: "Có ý gì đây? Dám chống đối tao? Tao xé bài thi của mày!"
Đại ca Úc Dương cho bài thi một cái tét đít, sau đó tâm tình thoải mái rồi.
Ủy viên tâm lý Úc Dương: Có vấn đề gì về tâm lý hả?
Bạn học nữ: Tớ, tớ.... tớ thích...
Ủy viên tâm lý: Ấp úng cái gì mà ấp úng?
Bạn học nữ: Cậu... (bật khóc)
Ủy viên tâm lý dùng một chân đá bay bạn học ra ngoài cửa.
Bạn học nam: Gần đây tớ cảm thấy thực sự rất bực bội, có thể là tuổi dậy thì tới rồi, tớ còn...
Ủy viên tâm lý: Xôi xéo. Hỏi chuyện này bao nhiêu lần rồi? Quả là không có duyên với cái việc này.
Bạn học nam: Úc Dương! Cậu khinh người quá đáng!
Ủy viên tâm lý oánh bạn học nam mặt mũi bầm dập, cũng buộc bạn học nam khóc lóc quỳ xuống gọi bố.
Não bổ ra nội dung quá bạo lực, Nhạc Hoàn trưng ra biểu cảm càng ngày càng một lời khó diễn tả.
Úc Dương duỗi tay trước mắt Nhạc Hoàn còn đang đình trệ, vẫy vẫy: "Yo, cho dù không muốn bỏ phiếu cho tôi thì ở trước mặt tôi cũng đừng có rớt mạng vậy chứ."
Nhạc Hoàn hoàn hồn, khó khăn hỏi: "Anh Dương, nói thật đó hả?"
Úc Dương gật gật đầu: "Không phải cậu hỏi tôi à? Càng nói càng có hứng thú."
Nhạc Hoàn lo lắng cho buổi tranh cử chiều nay, liệu nó có thể diễn ra bình thường hay không đây.
Tác giả có điều muốn nói:
Úc Dương: Lúc ấy tôi xấu hổ cực kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.