Chương 46
Giang Yêm Đạo
21/08/2020
Hoắc Dương ra garage lấy xe lúc mười giờ.
Dư Lạc định sắp xếp hành lý cho chuyến công tác rồi liên lạc bên phụ trách đưa đón, cố hết sức sang sớm cho học sinh thích nghi. Anh vừa gửi mail cho đồng nghiệp thì nhận được điện thoại của Hoắc Dương.
"Xe tôi hỏng rồi..." Giọng Hoắc Dương có vẻ rất bực bội. "Tôi mượn xe cậu nhé, giờ qua lấy chìa khoá."
"Không cần lên đâu, để tôi chở cậu." Dư Lạc bỏ tài liệu vào túi. "Tiện đường tới trường luôn."
"Hả?" Bởi đang chạy, tiếng thở của Hoắc Dương bị phóng đại trong ống nghe.
"Quay về chờ tôi đi."
Tuy là cuối tuần nhưng tuyến đường chính trong thành phố vẫn đông nghịt người, xe kẹt trên đường thêm nửa tiếng mới nhúc nhích, cuối cùng gần giữa trưa thì đến được studio.
"Hoắc Dương!" Phương Thâm mỉm cười chạy tới. Hôm nay cậu mặc T-shirt màu trắng buộc ở eo, để lộ một vùng da nhỏ, trước ngực áo là hoạ tiết graffiti màu sắc sặc sỡ nên trông đáng yêu hơn mấy lần trước nhiều.
"Phương Thâm, đây là bạn anh, Dư Lạc." Sau khi Hoắc Dương giới thiệu hai bên một cách đơn giản, Phương Thâm gật đầu rồi đưa cả hai vào sảnh lớn. Lúc lên tầng thì thấy Trần An Lục cũng ở đây, đang cầm máy SLR chụp tĩnh vật.
"Hoắc Dương, bên này!" Y thả máy ảnh xuống vẫy tay, sau đó lại cúi đầu hí hoáy với đống đạo cụ.
"Sao cậu cũng chụp?" Hoắc Dương vừa cười vừa bước tới, còn Dư Lạc ra bắt tay với Trần An Lục.
"Mọi người bận quá nên để tôi chụp mấy tấm tĩnh vật là được, dù sao gần đèn thì rạng mà, tôi chụp mấy cái này không thành vấn đề." Trần An Lục dẫn họ ra khu nghỉ ngơi rồi pha hai cốc cheese muối biển. "Tiểu Thâm chụp xong người mẫu này sẽ qua tìm cậu. Dương, cậu đừng để ý nhé, người mẫu là được trả lương theo giờ."
"Không sao, tôi chỉ là nghiệp dư thôi mà. Các cậu cứ bận việc đi, bọn tôi tự đi xem."
"Được, rảnh thì cứ qua thẳng chỗ tôi, tôi chụp xong mấy ảnh kia là hết việc rồi." Trần An Lục đi hai bước lại quay đầu. "Quên béng mất, tầng trên studio có triễn lãm đồ gốm, hai ngày nữa là kết thúc rồi. Hai cậu tiện thì lên xem."
"Ok."
Dư Lạc chỉ mỉm cười nghe Hoắc Dương và Trần An Lục nói chuyện, vừa uống trà bằng ống hút vừa quan sát người mẫu nước ngoài tạo dáng đủ kiểu trước phông nền.
"Bao giờ cậu qua trường?" Hoắc Dương quay đầu nhìn anh bằng đôi mắt còn đong đầy nụ cười ban nãy.
"Bây giờ đi luôn, khoảng một tiếng nữa tôi về đón cậu. Đừng gọi xe." Dư Lạc đứng dậy ra ngoài.
"Thế...cậu qua sớm nhé, nếu tiện thì cùng đi ăn." Hoắc Dương cũng ra ngoài theo.
"Cậu ra cùng làm gì?" Dư Lạc mỉm cười đứng lại: "Cậu mau về đi, tôi còn quay lại mà."
Hoắc Dương ngẩn người một thoáng rồi mới xoay người.
Hắn quay lại chỗ ngồi ban nãy, nơi ấy còn có cốc nước Dư Lạc mới uống để trên bàn. Qua cửa sổ, hắn thấy xe Dư Lạc từ từ khởi động, còn anh đang nở nụ cười với mình từ trong xe.
"Làm sao giờ, muốn tỏ tình quá" - trong thoáng chốc, ý nghĩ ấy như khẩu súng máy bắn liên hồi vào lý trí.
"Hoắc Dương!" Giữa lúc Hoắc Dương với tay lấy di động, giọng Phương Thâm vang lên từ đằng sau. "Bây giờ bắt đầu được chưa ạ?"
"À, được rồi." Hoắc Dương đứng lên rổi đặt điện thoại xuống.
"Vâng, thế anh sang bên này thay quần áo trước. Anh qua đây với em." Lúc Phương Thâm vào trạng thái làm việc, trông cậu có nét trưởng thành không giống một thanh niên mới hơn hai mươi.
"Được."
Sau khi được trợ lý trang điểm trong nửa tiếng, hắn cũng đứng trước bối cảnh giống người mẫu trước, có điều phong cách bối cảnh và màu sắc ánh đèn đều thay đổi, rèm cửa cũng được kéo lên.
"Tuy concept mà bộ ảnh muốn thể hiện khá tươi sáng, nhưng em muốn thử không chụp bằng ánh sáng tự nhiên." Phương Thâm vừa cầm bản vẽ thiết kế và kịch bản đề cương vừa giải thích. "Em muốn nguồn sáng bắt nguồn từ chính anh."
Hoắc Dương hiểu ý cậu. Không phải xung quanh cứ ngập tràn ánh sáng thì là rực rỡ, bản thân người mẫu có thể làm mặt trời.
"Nhưng ánh sáng không tốt liệu có làm giảm hiệu quả quay chụp không?" Hoắc Dương xem qua bản thiết kế.
"Không sao, quan trọng là ý tưởng, chứ không thể thật sự không có nguồn sáng bổ trợ được." Phương Thâm trấn an hắn rồi bắt đầu sắp xếp bối cảnh và các chi tiết nhỏ.
Khi Dư Lạc quay lại, buổi chụp hình đã xong được một nửa. Anh không quấy rầy Hoắc Dương mà chỉ ra ngồi ở quầy bar cạnh cửa sổ, chỗ này vừa khéo thấy được Hoắc Dương đang chụp ảnh và các chuyên gia makeup đứng xung quanh.
Trong khi Phương Thâm kề máy SLR sát vào mắt để chụp, có người cầm bó hoa che mặt Hoắc Dương. Giữa những khóm cây bạch đầu ông và hoa phong lữ lá sồi, Phương Thâm nhìn kính ngắm một lúc rồi rải hoa hồng khô màu đỏ thẫm lên vài chỗ, kế đó đặt đỗ quyên đỏ tím và dây leo xanh đậm ở xung quanh.
Những loài thực vật chiếm trọn nơi ấy ngỡ như mọc ra trên người Hoắc Dương, mỗi nhánh mỗi chồi đều bắt nguồn từ máu thịt của hắn. Trợ lý chiếu đèn pin cầm tay vào mắt Hoắc Dương. Bởi phần mắt đánh eyeshadow phân cực (1) và gương mặt được tạo khối làm mảng tối rõ ràng hơn, Hoắc Dương bỗng trở nên lạ lẫm, chỉ có nụ cười sáng lạn khi nhìn sang bên này là độc nhất vô nhị.
(1) eyeshadow thay đổi màu sắc tuỳ góc độ (douban)
Nhiều năm trước, cậu ấy cũng thường cười với mình như vậy.
Ngay khoảnh khắc này, Phương Thâm bấm nút chụp, trong kính ngắm là gương mặt rạng ngời của Hoắc Dương giữa ánh sáng chiếu rọi, bao quanh bởi những cành hoa trải dài từ bối cảnh tối tăm. Ánh sáng làm sống mũi của hắn càng cao. Khi hắn nhìn về quả cầu thuỷ tinh phản chiếu một bên mắt, Phương Thâm vội vã chụp lại khung cảnh được ảnh sáng tạo thành.
Trong cảnh cuối cùng, Hoắc Dương nằm giữa một hình vuông làm bằng cam quýt. Hắn nằm một bên và chạm vào tay của hình người được xếp từ những trái cây này. Hắn nhắm hai mắt, mái tóc được vẩy chút phấn vàng, đôi môi thoa lip concealer màu hồng nhạt.
Phương Thâm đứng trên cái thang cao hơn hai mét, hướng máy ảnh xuống khu vực quay chụp đã bị chiếm gần hết. Trợ lý tắt đèn xung quanh rồi bật công tắc của toàn bộ bóng đèn đặt phía dưới cam quýt, làm tất thảy bóng đèn đều bừng sáng.
Đứng cạnh rèm nhung màu vàng ghi nơi ban công tầng hai, Dư Lạc vừa khéo nhìn được Hoắc Dương nắm tay hình nộm cam quýt giữa phông nền màu kem. Hắn tựa như thiếu niên được ánh dương nuôi lớn, như tinh linh bị bỏ quên ở cõi trần trong truyện cổ tích.
Anh nở nụ cười dịu dàng trong vô thức.
Tuy bận rộn nhưng mọi người làm việc rất có trật tự, qua buổi trưa thì hoàn thành việc chụp ảnh. Trần An Lục định mời một bữa, nhưng Hoắc Dương muốn đi xem triển lãm đồ gốm với Dư Lạc, Phương Thâm thì muốn làm việc tiếp. Cuối cùng, bốn người hẹn nhau đi ăn sau khi bộ ảnh hoàn thành.
"Chiều đi uống trà đi." Lúc ra chỗ triển lãm, Dư Lạc quay đầu hỏi Hoắc Dương.
"Được, lâu rồi không ăn chè Hongkong bên phố cổ." Hoắc Dương gật đầu, sau đó bị cái bình khổng lồ ở cửa vào triển lãm thu hút sự chú ý. Cái bình này có rất nhiều "lỗ", mà trong mỗi "lỗ" đều đặt những tác phẩm gốm bổ trợ cho nhau.
Dư Lạc định sắp xếp hành lý cho chuyến công tác rồi liên lạc bên phụ trách đưa đón, cố hết sức sang sớm cho học sinh thích nghi. Anh vừa gửi mail cho đồng nghiệp thì nhận được điện thoại của Hoắc Dương.
"Xe tôi hỏng rồi..." Giọng Hoắc Dương có vẻ rất bực bội. "Tôi mượn xe cậu nhé, giờ qua lấy chìa khoá."
"Không cần lên đâu, để tôi chở cậu." Dư Lạc bỏ tài liệu vào túi. "Tiện đường tới trường luôn."
"Hả?" Bởi đang chạy, tiếng thở của Hoắc Dương bị phóng đại trong ống nghe.
"Quay về chờ tôi đi."
Tuy là cuối tuần nhưng tuyến đường chính trong thành phố vẫn đông nghịt người, xe kẹt trên đường thêm nửa tiếng mới nhúc nhích, cuối cùng gần giữa trưa thì đến được studio.
"Hoắc Dương!" Phương Thâm mỉm cười chạy tới. Hôm nay cậu mặc T-shirt màu trắng buộc ở eo, để lộ một vùng da nhỏ, trước ngực áo là hoạ tiết graffiti màu sắc sặc sỡ nên trông đáng yêu hơn mấy lần trước nhiều.
"Phương Thâm, đây là bạn anh, Dư Lạc." Sau khi Hoắc Dương giới thiệu hai bên một cách đơn giản, Phương Thâm gật đầu rồi đưa cả hai vào sảnh lớn. Lúc lên tầng thì thấy Trần An Lục cũng ở đây, đang cầm máy SLR chụp tĩnh vật.
"Hoắc Dương, bên này!" Y thả máy ảnh xuống vẫy tay, sau đó lại cúi đầu hí hoáy với đống đạo cụ.
"Sao cậu cũng chụp?" Hoắc Dương vừa cười vừa bước tới, còn Dư Lạc ra bắt tay với Trần An Lục.
"Mọi người bận quá nên để tôi chụp mấy tấm tĩnh vật là được, dù sao gần đèn thì rạng mà, tôi chụp mấy cái này không thành vấn đề." Trần An Lục dẫn họ ra khu nghỉ ngơi rồi pha hai cốc cheese muối biển. "Tiểu Thâm chụp xong người mẫu này sẽ qua tìm cậu. Dương, cậu đừng để ý nhé, người mẫu là được trả lương theo giờ."
"Không sao, tôi chỉ là nghiệp dư thôi mà. Các cậu cứ bận việc đi, bọn tôi tự đi xem."
"Được, rảnh thì cứ qua thẳng chỗ tôi, tôi chụp xong mấy ảnh kia là hết việc rồi." Trần An Lục đi hai bước lại quay đầu. "Quên béng mất, tầng trên studio có triễn lãm đồ gốm, hai ngày nữa là kết thúc rồi. Hai cậu tiện thì lên xem."
"Ok."
Dư Lạc chỉ mỉm cười nghe Hoắc Dương và Trần An Lục nói chuyện, vừa uống trà bằng ống hút vừa quan sát người mẫu nước ngoài tạo dáng đủ kiểu trước phông nền.
"Bao giờ cậu qua trường?" Hoắc Dương quay đầu nhìn anh bằng đôi mắt còn đong đầy nụ cười ban nãy.
"Bây giờ đi luôn, khoảng một tiếng nữa tôi về đón cậu. Đừng gọi xe." Dư Lạc đứng dậy ra ngoài.
"Thế...cậu qua sớm nhé, nếu tiện thì cùng đi ăn." Hoắc Dương cũng ra ngoài theo.
"Cậu ra cùng làm gì?" Dư Lạc mỉm cười đứng lại: "Cậu mau về đi, tôi còn quay lại mà."
Hoắc Dương ngẩn người một thoáng rồi mới xoay người.
Hắn quay lại chỗ ngồi ban nãy, nơi ấy còn có cốc nước Dư Lạc mới uống để trên bàn. Qua cửa sổ, hắn thấy xe Dư Lạc từ từ khởi động, còn anh đang nở nụ cười với mình từ trong xe.
"Làm sao giờ, muốn tỏ tình quá" - trong thoáng chốc, ý nghĩ ấy như khẩu súng máy bắn liên hồi vào lý trí.
"Hoắc Dương!" Giữa lúc Hoắc Dương với tay lấy di động, giọng Phương Thâm vang lên từ đằng sau. "Bây giờ bắt đầu được chưa ạ?"
"À, được rồi." Hoắc Dương đứng lên rổi đặt điện thoại xuống.
"Vâng, thế anh sang bên này thay quần áo trước. Anh qua đây với em." Lúc Phương Thâm vào trạng thái làm việc, trông cậu có nét trưởng thành không giống một thanh niên mới hơn hai mươi.
"Được."
Sau khi được trợ lý trang điểm trong nửa tiếng, hắn cũng đứng trước bối cảnh giống người mẫu trước, có điều phong cách bối cảnh và màu sắc ánh đèn đều thay đổi, rèm cửa cũng được kéo lên.
"Tuy concept mà bộ ảnh muốn thể hiện khá tươi sáng, nhưng em muốn thử không chụp bằng ánh sáng tự nhiên." Phương Thâm vừa cầm bản vẽ thiết kế và kịch bản đề cương vừa giải thích. "Em muốn nguồn sáng bắt nguồn từ chính anh."
Hoắc Dương hiểu ý cậu. Không phải xung quanh cứ ngập tràn ánh sáng thì là rực rỡ, bản thân người mẫu có thể làm mặt trời.
"Nhưng ánh sáng không tốt liệu có làm giảm hiệu quả quay chụp không?" Hoắc Dương xem qua bản thiết kế.
"Không sao, quan trọng là ý tưởng, chứ không thể thật sự không có nguồn sáng bổ trợ được." Phương Thâm trấn an hắn rồi bắt đầu sắp xếp bối cảnh và các chi tiết nhỏ.
Khi Dư Lạc quay lại, buổi chụp hình đã xong được một nửa. Anh không quấy rầy Hoắc Dương mà chỉ ra ngồi ở quầy bar cạnh cửa sổ, chỗ này vừa khéo thấy được Hoắc Dương đang chụp ảnh và các chuyên gia makeup đứng xung quanh.
Trong khi Phương Thâm kề máy SLR sát vào mắt để chụp, có người cầm bó hoa che mặt Hoắc Dương. Giữa những khóm cây bạch đầu ông và hoa phong lữ lá sồi, Phương Thâm nhìn kính ngắm một lúc rồi rải hoa hồng khô màu đỏ thẫm lên vài chỗ, kế đó đặt đỗ quyên đỏ tím và dây leo xanh đậm ở xung quanh.
Những loài thực vật chiếm trọn nơi ấy ngỡ như mọc ra trên người Hoắc Dương, mỗi nhánh mỗi chồi đều bắt nguồn từ máu thịt của hắn. Trợ lý chiếu đèn pin cầm tay vào mắt Hoắc Dương. Bởi phần mắt đánh eyeshadow phân cực (1) và gương mặt được tạo khối làm mảng tối rõ ràng hơn, Hoắc Dương bỗng trở nên lạ lẫm, chỉ có nụ cười sáng lạn khi nhìn sang bên này là độc nhất vô nhị.
(1) eyeshadow thay đổi màu sắc tuỳ góc độ (douban)
Nhiều năm trước, cậu ấy cũng thường cười với mình như vậy.
Ngay khoảnh khắc này, Phương Thâm bấm nút chụp, trong kính ngắm là gương mặt rạng ngời của Hoắc Dương giữa ánh sáng chiếu rọi, bao quanh bởi những cành hoa trải dài từ bối cảnh tối tăm. Ánh sáng làm sống mũi của hắn càng cao. Khi hắn nhìn về quả cầu thuỷ tinh phản chiếu một bên mắt, Phương Thâm vội vã chụp lại khung cảnh được ảnh sáng tạo thành.
Trong cảnh cuối cùng, Hoắc Dương nằm giữa một hình vuông làm bằng cam quýt. Hắn nằm một bên và chạm vào tay của hình người được xếp từ những trái cây này. Hắn nhắm hai mắt, mái tóc được vẩy chút phấn vàng, đôi môi thoa lip concealer màu hồng nhạt.
Phương Thâm đứng trên cái thang cao hơn hai mét, hướng máy ảnh xuống khu vực quay chụp đã bị chiếm gần hết. Trợ lý tắt đèn xung quanh rồi bật công tắc của toàn bộ bóng đèn đặt phía dưới cam quýt, làm tất thảy bóng đèn đều bừng sáng.
Đứng cạnh rèm nhung màu vàng ghi nơi ban công tầng hai, Dư Lạc vừa khéo nhìn được Hoắc Dương nắm tay hình nộm cam quýt giữa phông nền màu kem. Hắn tựa như thiếu niên được ánh dương nuôi lớn, như tinh linh bị bỏ quên ở cõi trần trong truyện cổ tích.
Anh nở nụ cười dịu dàng trong vô thức.
Tuy bận rộn nhưng mọi người làm việc rất có trật tự, qua buổi trưa thì hoàn thành việc chụp ảnh. Trần An Lục định mời một bữa, nhưng Hoắc Dương muốn đi xem triển lãm đồ gốm với Dư Lạc, Phương Thâm thì muốn làm việc tiếp. Cuối cùng, bốn người hẹn nhau đi ăn sau khi bộ ảnh hoàn thành.
"Chiều đi uống trà đi." Lúc ra chỗ triển lãm, Dư Lạc quay đầu hỏi Hoắc Dương.
"Được, lâu rồi không ăn chè Hongkong bên phố cổ." Hoắc Dương gật đầu, sau đó bị cái bình khổng lồ ở cửa vào triển lãm thu hút sự chú ý. Cái bình này có rất nhiều "lỗ", mà trong mỗi "lỗ" đều đặt những tác phẩm gốm bổ trợ cho nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.