Chương 48: Chuyện xưa 4
Ý Lan
29/07/2015
Ý định ban đầu của Trần Lãng là chỉ ở chơi một lúc rồi về ngay nhưng vừa nhắc tới đề tài này, Trương Hoa nào có thể tha cho Trần Lãng một cách dễ dàng, sao có thể để Trần Lãng chuồn êm như vậy, thế là chị giữ cô lại ăn cơm trưa xong mới cho về.
Ra khỏi tiểu khu của Trương Hoa cô thở dài thườn thượt. Câu chuyện đó hễ nhớ lại là thấy đau lòng mặc dù cô không phải người hoài niệm quá khứ, hơn nữa giờ người đó đã cách mình xa lắm, hoàn toàn không còn chút quan hệ nào nữa. Trần Lãng đứng bên lề đường, hít sâu hai lần, phảng phất như làm vậy là có thể rũ bỏ tất cả tâm trạng liên quan đến con người kia. Cô chậm rãi thả bước trên lối đi bộ, tâm trạng dần trở lại bình thường. Tâm trạng bình thường thì lại nhớ đến việc Du Thiên Dã căn dặn cô bèn giơ tay lên xem đồng hồ, bây giờ đã là một giờ chiều. Không phải không thể trở về nhà làm tiếp việc dang dở nhưng thực sự nhà cô cách chỗ này quá xa, buổi tối đã hẹn đi ăn với Vu Bác Văn, đi đi lại lại như vậy quả là rất mất thời gian. Trần Lãng suy nghĩ một lát liền quyết định không về nhà nữa mà tới nha khoa Hạo Khang, dù sao thì tất cả tài liệu đều có trong ổ cứng di động mà cô luôn mang bên mình, làm vậy có thể tranh thủ thời gian mau chóng hoàn thành nhiệm vụ mà Du Thiên Dã đã giao phó.
Nha khoa Hạo Khang không giống những bệnh viện công lập bình thường. Ngoài những ngày nghỉ lễ tết theo quy định của nhà nước thì nha khoa Hạo Khang không có ngày nghỉ nào khác, mở cửa khám chữa bệnh, làm việc cả thứ bảy và chủ nhật. Bởi vậy tất cả các bác sĩ của Hạo Khang đều được nghỉ một ngày trong các ngày từ thứ đến thứ sáu hàng tuần nhưng lại phải làm bù một buổi cuối tuần. Vì lý do vẫn là nhân viên mới nên Trần Lãng chưa được xếp lịch chính thức, bởi vậy cô mới được hưởng thụ niềm vui mà những nhân viên bình thường khác ao ước, đó là: được nghỉ trọn vẹn hai ngày cuối tuấn.
Trần Lãng bắt xe đi tới phòng khám số một của nha khoa Hạo Khang, chưa vào cửa đã thấy có một chiếc xe đạp trông rất quen dựng ở khu vực sảnh lớn của Hạo Khang, suy nghĩ một lát cô liền nhớ ra, đó chẳng phải là chiếc BMW mà Bao Huân đã lợi dụng để tống tiền mình đó sao? Trần Lãng bỗng nghĩ tới tờ giấy nợ to đùng vẫn nằm trong tay Bao Huân liền không khỏi giận dữ, chút thiện cảm về anh có được qua cuộc tranh tài cầu lông của “Oai phong” liền mất tăm mất tích. Nhìn đi nhìn lại Trần Lãng không trông thấy bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ chiếc xe đạp BMW này đã qua sửa chữa, cô quyết định ngồi xổm xuống, ngó đi ngó lại kiểm tra một lượt thật cẩn thận trên thân xe đạp BMW, muốn nhìn xem số tiền 28888 rốt cuộc được tiêu tốn ở bộ phận nào. Đang tập trung thì một giọng nói trong trẻo, êm ái từ xa xa vọng tới: “Trần Lãng, bác sĩ Trần!”
Giọng nói này hết sức quen thuộc. Trần Lãng giật mình bèn vội vàng đứng dậy, quay lại nhìn thì thấy tay Diệp Thần đang ôm một bó bách hợp rất to, chị được Du Thiên Dã và Bao Huân hộ tống hai bên trái phải, mỉm cười rồi đi về phía mình. Còn Bao Huân, anh hiểu rõ lý do tại sao Trần Lãng lại “nhìn, nghe, sờ, hỏi” xe đạp của mình kỹ đến vậy, anh cợt nhả nhìn Trần Lãng rồi cười hỏi: “Cô làm gì đó? Tìm kho báu à?”
[1] Nhìn, nghe, sờ, hỏi (vọng, văn, vấn, thiết) là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y. Ý là Bao Huân đã hiểu rõ lý do tại sao Trần Lãng lại ngắm nghía chiếc xe của mình kỹ như vậy
Mặt Trần Lãng đỏ bừng, mắt bất giác liếc nhìn Du Thiên Dã, cảm thấy anh cũng đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình thì không hiểu sao lại thấy rất chột dạ, liền ấp úng nói: “Tôi… tôi chỉ xem một chút thôi.”
Diệp Thần vẫn không hiểu, cũng tiến lại gần ngắm nghía xe đạp của Bao Huân: “Xem gì cơ? Có gì khác lạ đâu?”
Trần Lãng tự bào chữa cho mình: “Em cũng chẳng thấy gì khác lạ. Cứ tưởng xe đạp BMW thì phải ba đầu sáu tay thế nào cơ!” Vừa nói câu này liền thấy hối hận, linh cảm được ngài thái tử Bao Huân đang hừ hừ đầy giận dữ, Trần Lãng vội vàng chuyển chủ đề: “Tổng giám Du, tổng giám Diệp, tổng giám Bao, ba người đi ăn cơm ạ? Vừa tới đã gặp được các anh chị, thật là đúng lúc quá!”
Ba vị tổng giám đối diện bị Trần Lãng gọi như thế thì không hẹn mà cùng chau mày. Tuy Trần Lãng chẳng có ý đồ gì nhưng người nghe thế nào cũng thấy mất tự nhiên, có điều lại không thể vạch rõ cô nói sai chỗ nào. Diệp Thần nói: “Ừm, hôm qua là sinh nhật chị, thế mà hai người này quên khuấy mất nên mời chị đi ăn coi như hối lỗi. Phải rồi, đừng gọi chị là tổng giám Diệp, cứ gọi chị là Diệp Thần như các đồng nghiệp khác, hoặc gọi Helen cũng được!”
Trần Lãng chợt vỡ lẽ lại liếc mắt nhìn đóa bách hợp, hóa ra là sinh nhật tổng giám bộ phận nhân sự của nha khoa Hạo Khang, tổng giám bộ phận điều trị và tổng giám bộ phận thị trường phải tặng hoa thay lời muốn nói, nhưng trong đầu cô lúc này lại bất thình lình hiện lên một câu cửa miệng mà Trần Tụng thường nói: “Nếu ba người đi cùng nhau thì ắt có gian tình!” Những lời này gần như chỉ thoáng hiện trong một giây nhưng lại khiến Trần Lãng rùng mình. Sức ảnh hưởng của Trần Tụng quả không thể khinh thường. Không nhắc tới việc người này bị đầu độc bởi các loại tiểu thuyết ngôn tình đang thịnh hàng trên internet, thỉnh thoảng còn phát ngôn những “chân lý” giật gân, huống hồ những “chân lý” giật gân này như một loại quảng cáo bạch kim, dù không thích nhưng chúng bất giác vẫn đi vào lòng người.
Trần Lãng ra sức xóa tan tư tưởng bậy bạ vừa hiện lên trong đầu mình, vội vàng nói lời chúc mừng như một nhân viên mới ngoan ngoãn, biết điều: “Em cũng chúc chị sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng như năm nay, tháng nào cũng như tháng này!” rồi cô nhìn đóa bách hợp trong tay Diệp Thần bằng ánh mắt hâm mộ lần thứ N, thở dài, nói: “Hoa đẹp quá!” Tuy miệng thì nói vậy nhưng lòng cô vẫn không nhịn được mà tiếp tục suy nghĩ: không biết bó bách hợp này rốt cuộc là vị nào trong hai vị còn lại “vung tiền qua cửa sổ” mua tặng?
Du Thiên Dã vẫn nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt lạnh lùng, cứ nghĩ đến ba chữ “Tổng giám Du” mà cô vừa gọi mình liền cảm thấy mất tự nhiên một cách khó hiểu. Dựa theo những kinh nghiệm đúc rút được từ mấy lần trước, mỗi lần Trần Lãng gọi anh là tổng giám Du đều là khi cô làm trái ý anh, bèn hỏi: “Chương trình PowerPoint tôi cần dùng cô đã làm xong chưa?”
Vừa nghe câu hỏi của Du Thiên Dã, Trần Lãng lập tức chấm dứt màn nói hươu nói vượn ban nãy, trả lời gọn lỏn: “Vẫn chưa.”
Cặp mày của Du Thiên Dã hơi giãn ra một chút, nét mặt ngây thơ của Trần Lãng thoạt nhìn thật ngoan ngoãn, không giống bộ dạng muốn chống lại mình. Anh thấp giọng nói: “Vậy cô hãy tranh thủ thời gian đi, tốt nhất là ngày mai nộp lại cho tôi.”
Trần Lãng không nói thêm một từ dư thừa, chỉ bảo: “Dạ.”
Du Thiên Dã lại nhìn Trần Lãng: “Nếu có vấn đề gì thì hãy gọi điện cho tôi.”
Đến cả một tiếng dạ cũng không nói, Trần Lãng chỉ gật đầu như gà mổ thóc.
Diệp Thần và Bao Huân nghe màn đối thoại một câu hỏi một câu trả lời của Du Thiên Dã và Trần Lãng, phảng phất đều có thể cảm nhận được không khí nghiêm trang chuyển động giữa Du Thiên Dã và Trần Lãng, mỗi người họ theo đuổi một suy nghĩ khác nhau, không ngừng nghĩ ngợi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi ba vị tổng giám, Trần Lãng đi nhanh về phòng của mình,bật máy vi tính, cẩn thận đem văn bản word mà Du Thiên Dã đưa và hình ảnh phẫu thuật đã được chỉnh sửa cẩn thận làm thành bài thuyết trình PowerPoint. Đang tập trung làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần Lãng chẳng buồn ngẩng đầu mà vẫn tiếp tục làm động tác copy-paste và thẩm tra đối chiếu, miệng nói: “Mời vào!”
Người vào là Bao Huân. Anh thấy Trần Lãng vô cùng bận rộn trước máy tính, hoàn toàn không chú ý đến mình bèn ho khan một tiếng.
Bấy giờ Trần Lãng mới ngước lên, liếc nhìn Bao Huân: “Có việc gì à?”
Đương nhiên Bao Huân đã chuẩn bị trước tinh thần, ừm một tiếng: “Răng tôi không còn đau nữa, cô vẫn chưa hoàn thành quá trình điều trị phải không, lần tiếp theo là bao giờ?”
Trần Lãng dừng công việc đang dở dang, rầu rĩ nhìn Bao Huân, thở dài: “Sao anh cứ tìm tôi mà không đi tìm người khác đi?”
Bao Huân đã sớm nghĩ ra một lý do hoàn hảo, anh lắc đầu: “Tôi không có thói quen đổi bác sĩ giữa đường, cô phải chữa xong cho tôi mới được!”
Trần Lãng không hiểu tại sao Bao Huân lại sống chết lằng nhằng với mình về vấn đề cái răng chết tiệt đó, rõ ràng cả hai đều thấy đối phương không thuận mắt, cần gì phải quấn lấy nhau như vậy, cô bèn hỏi ngược lại anh: “Nếu tôi không xem cho anh thì sao?!!”
Bao Huân sửng sốt, nghĩ bụng: Muốn xem cũng phải xem, không muốn xem cũng phải xem! Nhưng anh lại bình thản nói: “Nếu cô xem cho tôi, tôi sẽ trả lại tờ giấy nợ kia cho cô!”
Chợt, Trần Lãng cảm thấy mắt nhìn người của Trần Tụng quả là kém cỏi, không đâu lại coi trọng một kẻ tiểu nhân thích ép buộc người khác. Nhưng, khoan đã… Nếu khám răng cho anh ta mà có thể hủy bỏ nợ nần kia thì trước tiên hãy kìm nén những lời ác độc đó đã.
Trần Lãng đảo mắt, hạ thông điệp cuối cùng: “Cứ quyết định vậy đi. Sau này anh đừng lấy chuyện xe đạp của mình ra nói với tôi nữa nhé?”
Gian kế của Bao Huân đã thực hiện được, để lại một câu: “Tuần sau, nếu có thời gian rảnh tôi lại tới tìm cô!” rồi định bỏ đi, đúng lúc gặp được Liễu Gia Tử đang đứng ngay cạnh cửa, liền mắng mỏ: “Gia Tử, sao anh xuất quỷ nhập thần thế, làm em sợ chết được!”
Trần Lãng sớm biết Liễu Gia Tử là phó chủ nhiệm phòng khám số một của Hạo Khang, vội vàng đứng dậy: “Phó chủ nhiệm Liễu, có việc gì ạ?”
Liễu Gia Tử nhìn Trần Lãng, rồi lại nhìn Bao Huân, anh ta chỉ cười cười, lắc đầu bỏ đi: “Chỉ đi qua ghé vào xem thôi, hai cô cậu cứ nói chuyện… nói chuyện đi.”
Mất cả một buổi chiều Trần Lãng coi như đã làm xong dàn ý sơ bộ của bài thuyết trình PowerPoint kia. Cô nghĩ dựa theo sự khó tính, già đời của Du Thiên Dã thì chắc chắn anh sẽ thích dàn ý kiểu ngắn gọn, đơn giản này, cô còn bỏ công sức tìm một kiểu phông nền hai màu đen trắng mà bản thân cảm thấy phù hợp nhất. Lúc cô rời khỏi nha khoa Hạo Khang thì cũng là giờ tan tầm, những người khác đã ra về, chỉ còn nhân viên lễ tân và hai y tá đang làm những công việc cuối cùng.
Địa điểm mà Vu Bác Văn hẹn Trần Lãng tới ăn cơm là một nhà hàng bán đồ ăn Thái - một nơi rất khó tìm trong khu vực trung tâm. Trần Lãng tìm tòi rất lâu, rẽ bảy tám lần, cuối cùng mới tìm được cánh cửa bị che khuất của nhà hàng này. Cô nhìn xung quanh nhà hàng, đại sảnh không rộng nhưng rất phong cách, có điều, không trông thấy bóng dáng Vu Bác Văn đâu cả. Cô đang lưỡng lự thì nữ nhân viên mặc trang phục Thái Lan bước tới nghênh đón: “Cô là cô Trần phải không? Ngài Vu đang chờ cô trong phòng.”
Trần Lãng theo nhân viên tiến vào một căn phòng kín đáo, trừ một bàn tròn cỡ lớn dành cho năm sáu người ăn thì chỉ có Vu Bác Văn đang vùi đầu nghiên cứu thực đơn. Nghe tiếng động, Vu Bác Văn liền ngước lên nhìn Trần Lãng, mỉm cười: “Sao giờ con mới tới?”
Trần Lãng đi thẳng đến một chiếc ghế rồi ngồi xuống, đặt túi xách bên cạnh, lơ đãng: “Dù sao thì người vẫn chưa tới đủ.”
Vu Bác Văn híp mắt: “Ai bảo chưa tới, đã ngồi chờ lâu lắm rồi đó, bây giờ đang ra ngoài rửa tay. Vừa nãy bố và người đó còn hỏi nhau, không biết con còn ở lại chỗ làm bận rộn gì?”
Đúng lúc đó thì một giọng nam khác đỡ lời: “Lãng Lãng, cháu tới rồi sao?! Phục vụ, bày thức ăn lên đi. Anh Vu, anh đưa thực đơn cho Lãng Lãng xem nó còn muốn gọi gì nữa?”
Giọng nói này dường như rất quen thuộc, nhưng ngữ điệu rất thân mật. Trần Lãng kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Liễu Gia Tử đang cười khì khì với mình, nhất thời cô ngạc nhiên vô cùng.
Vu Bác Văn đứng dậy, cười nói: “Cậu mau vào ngồi đi, làm con bé sợ quá kìa!”
Trần Lãng đầy bụng nghi hoặc nhìn Vu Bác Văn rồi lại nhìn Liễu Gia Tử, luôn có cảm giác lạ lùng mà không nói rõ được. Liễu Gia Tử như cười như không: “Lãng Lãng, chúng ta không cần giới thiệu nữa chứ? Dẫu sao cũng là đồng nghiệp.”
Trong khoảnh khắc đó, não bộ Trần Lãng rẽ mười bảy, mười tám lần, ,không phải cô chưa từng nghi ngờ Liễu Gia Tử mới là nội gián đích thực của Vu Bác Văn ở nha khoa Hạo Khang nhưng vẫn có đôi điều nghĩ mãi không ra, cuối cùng cô nhìn chằm chằm Vu Bác Văn, hỏi: “Đây cũng là bí mật của cậu phải không, còn điều gì mà con chưa biết nữa?”
Vu Bác Văn và Liễu Gia tử lúng túng nhìn nhau. Ngẫm nghĩ một lát, Vu Bác Văn nói: “Tại sao con hỏi vậy?”
Trần Lãng từ tốn nói: “Vì… Vì ngoại trừ những người trong nhà chúng ta, thì hình như không còn người đồng nghiệp nào gọi con là Lãng lãng cả?”
Liễu Gia Tử là người bật cười đầu tiên: “Lãng lãng tâm tư kín đáo, tinh tế, hiểu biết chẳng khác chị Thanh Đề trước kia tẹo nào!”
Trần Lãng càng khó hiểu hơn, quay sang hỏi Vu Bác Văn: “Chị Thanh Đề? Chị Thanh Đề là ai?”
Vu Bác Văn đằng hắng một cái: “Chính thức giới thiệu. Lãng Lãng à, Liễu Gia Tử là cậu họ của con, cũng là tổng giám bộ phận điều trị tương lai của nha khoa Bác Văn. Lần trước quên chưa nói cho con biết, hồi nhỏ mẹ con có một tên khác là Liễu Thanh Đề.”
Ra khỏi tiểu khu của Trương Hoa cô thở dài thườn thượt. Câu chuyện đó hễ nhớ lại là thấy đau lòng mặc dù cô không phải người hoài niệm quá khứ, hơn nữa giờ người đó đã cách mình xa lắm, hoàn toàn không còn chút quan hệ nào nữa. Trần Lãng đứng bên lề đường, hít sâu hai lần, phảng phất như làm vậy là có thể rũ bỏ tất cả tâm trạng liên quan đến con người kia. Cô chậm rãi thả bước trên lối đi bộ, tâm trạng dần trở lại bình thường. Tâm trạng bình thường thì lại nhớ đến việc Du Thiên Dã căn dặn cô bèn giơ tay lên xem đồng hồ, bây giờ đã là một giờ chiều. Không phải không thể trở về nhà làm tiếp việc dang dở nhưng thực sự nhà cô cách chỗ này quá xa, buổi tối đã hẹn đi ăn với Vu Bác Văn, đi đi lại lại như vậy quả là rất mất thời gian. Trần Lãng suy nghĩ một lát liền quyết định không về nhà nữa mà tới nha khoa Hạo Khang, dù sao thì tất cả tài liệu đều có trong ổ cứng di động mà cô luôn mang bên mình, làm vậy có thể tranh thủ thời gian mau chóng hoàn thành nhiệm vụ mà Du Thiên Dã đã giao phó.
Nha khoa Hạo Khang không giống những bệnh viện công lập bình thường. Ngoài những ngày nghỉ lễ tết theo quy định của nhà nước thì nha khoa Hạo Khang không có ngày nghỉ nào khác, mở cửa khám chữa bệnh, làm việc cả thứ bảy và chủ nhật. Bởi vậy tất cả các bác sĩ của Hạo Khang đều được nghỉ một ngày trong các ngày từ thứ đến thứ sáu hàng tuần nhưng lại phải làm bù một buổi cuối tuần. Vì lý do vẫn là nhân viên mới nên Trần Lãng chưa được xếp lịch chính thức, bởi vậy cô mới được hưởng thụ niềm vui mà những nhân viên bình thường khác ao ước, đó là: được nghỉ trọn vẹn hai ngày cuối tuấn.
Trần Lãng bắt xe đi tới phòng khám số một của nha khoa Hạo Khang, chưa vào cửa đã thấy có một chiếc xe đạp trông rất quen dựng ở khu vực sảnh lớn của Hạo Khang, suy nghĩ một lát cô liền nhớ ra, đó chẳng phải là chiếc BMW mà Bao Huân đã lợi dụng để tống tiền mình đó sao? Trần Lãng bỗng nghĩ tới tờ giấy nợ to đùng vẫn nằm trong tay Bao Huân liền không khỏi giận dữ, chút thiện cảm về anh có được qua cuộc tranh tài cầu lông của “Oai phong” liền mất tăm mất tích. Nhìn đi nhìn lại Trần Lãng không trông thấy bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ chiếc xe đạp BMW này đã qua sửa chữa, cô quyết định ngồi xổm xuống, ngó đi ngó lại kiểm tra một lượt thật cẩn thận trên thân xe đạp BMW, muốn nhìn xem số tiền 28888 rốt cuộc được tiêu tốn ở bộ phận nào. Đang tập trung thì một giọng nói trong trẻo, êm ái từ xa xa vọng tới: “Trần Lãng, bác sĩ Trần!”
Giọng nói này hết sức quen thuộc. Trần Lãng giật mình bèn vội vàng đứng dậy, quay lại nhìn thì thấy tay Diệp Thần đang ôm một bó bách hợp rất to, chị được Du Thiên Dã và Bao Huân hộ tống hai bên trái phải, mỉm cười rồi đi về phía mình. Còn Bao Huân, anh hiểu rõ lý do tại sao Trần Lãng lại “nhìn, nghe, sờ, hỏi” xe đạp của mình kỹ đến vậy, anh cợt nhả nhìn Trần Lãng rồi cười hỏi: “Cô làm gì đó? Tìm kho báu à?”
[1] Nhìn, nghe, sờ, hỏi (vọng, văn, vấn, thiết) là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y. Ý là Bao Huân đã hiểu rõ lý do tại sao Trần Lãng lại ngắm nghía chiếc xe của mình kỹ như vậy
Mặt Trần Lãng đỏ bừng, mắt bất giác liếc nhìn Du Thiên Dã, cảm thấy anh cũng đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình thì không hiểu sao lại thấy rất chột dạ, liền ấp úng nói: “Tôi… tôi chỉ xem một chút thôi.”
Diệp Thần vẫn không hiểu, cũng tiến lại gần ngắm nghía xe đạp của Bao Huân: “Xem gì cơ? Có gì khác lạ đâu?”
Trần Lãng tự bào chữa cho mình: “Em cũng chẳng thấy gì khác lạ. Cứ tưởng xe đạp BMW thì phải ba đầu sáu tay thế nào cơ!” Vừa nói câu này liền thấy hối hận, linh cảm được ngài thái tử Bao Huân đang hừ hừ đầy giận dữ, Trần Lãng vội vàng chuyển chủ đề: “Tổng giám Du, tổng giám Diệp, tổng giám Bao, ba người đi ăn cơm ạ? Vừa tới đã gặp được các anh chị, thật là đúng lúc quá!”
Ba vị tổng giám đối diện bị Trần Lãng gọi như thế thì không hẹn mà cùng chau mày. Tuy Trần Lãng chẳng có ý đồ gì nhưng người nghe thế nào cũng thấy mất tự nhiên, có điều lại không thể vạch rõ cô nói sai chỗ nào. Diệp Thần nói: “Ừm, hôm qua là sinh nhật chị, thế mà hai người này quên khuấy mất nên mời chị đi ăn coi như hối lỗi. Phải rồi, đừng gọi chị là tổng giám Diệp, cứ gọi chị là Diệp Thần như các đồng nghiệp khác, hoặc gọi Helen cũng được!”
Trần Lãng chợt vỡ lẽ lại liếc mắt nhìn đóa bách hợp, hóa ra là sinh nhật tổng giám bộ phận nhân sự của nha khoa Hạo Khang, tổng giám bộ phận điều trị và tổng giám bộ phận thị trường phải tặng hoa thay lời muốn nói, nhưng trong đầu cô lúc này lại bất thình lình hiện lên một câu cửa miệng mà Trần Tụng thường nói: “Nếu ba người đi cùng nhau thì ắt có gian tình!” Những lời này gần như chỉ thoáng hiện trong một giây nhưng lại khiến Trần Lãng rùng mình. Sức ảnh hưởng của Trần Tụng quả không thể khinh thường. Không nhắc tới việc người này bị đầu độc bởi các loại tiểu thuyết ngôn tình đang thịnh hàng trên internet, thỉnh thoảng còn phát ngôn những “chân lý” giật gân, huống hồ những “chân lý” giật gân này như một loại quảng cáo bạch kim, dù không thích nhưng chúng bất giác vẫn đi vào lòng người.
Trần Lãng ra sức xóa tan tư tưởng bậy bạ vừa hiện lên trong đầu mình, vội vàng nói lời chúc mừng như một nhân viên mới ngoan ngoãn, biết điều: “Em cũng chúc chị sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng như năm nay, tháng nào cũng như tháng này!” rồi cô nhìn đóa bách hợp trong tay Diệp Thần bằng ánh mắt hâm mộ lần thứ N, thở dài, nói: “Hoa đẹp quá!” Tuy miệng thì nói vậy nhưng lòng cô vẫn không nhịn được mà tiếp tục suy nghĩ: không biết bó bách hợp này rốt cuộc là vị nào trong hai vị còn lại “vung tiền qua cửa sổ” mua tặng?
Du Thiên Dã vẫn nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt lạnh lùng, cứ nghĩ đến ba chữ “Tổng giám Du” mà cô vừa gọi mình liền cảm thấy mất tự nhiên một cách khó hiểu. Dựa theo những kinh nghiệm đúc rút được từ mấy lần trước, mỗi lần Trần Lãng gọi anh là tổng giám Du đều là khi cô làm trái ý anh, bèn hỏi: “Chương trình PowerPoint tôi cần dùng cô đã làm xong chưa?”
Vừa nghe câu hỏi của Du Thiên Dã, Trần Lãng lập tức chấm dứt màn nói hươu nói vượn ban nãy, trả lời gọn lỏn: “Vẫn chưa.”
Cặp mày của Du Thiên Dã hơi giãn ra một chút, nét mặt ngây thơ của Trần Lãng thoạt nhìn thật ngoan ngoãn, không giống bộ dạng muốn chống lại mình. Anh thấp giọng nói: “Vậy cô hãy tranh thủ thời gian đi, tốt nhất là ngày mai nộp lại cho tôi.”
Trần Lãng không nói thêm một từ dư thừa, chỉ bảo: “Dạ.”
Du Thiên Dã lại nhìn Trần Lãng: “Nếu có vấn đề gì thì hãy gọi điện cho tôi.”
Đến cả một tiếng dạ cũng không nói, Trần Lãng chỉ gật đầu như gà mổ thóc.
Diệp Thần và Bao Huân nghe màn đối thoại một câu hỏi một câu trả lời của Du Thiên Dã và Trần Lãng, phảng phất đều có thể cảm nhận được không khí nghiêm trang chuyển động giữa Du Thiên Dã và Trần Lãng, mỗi người họ theo đuổi một suy nghĩ khác nhau, không ngừng nghĩ ngợi.
Cuối cùng cũng thoát khỏi ba vị tổng giám, Trần Lãng đi nhanh về phòng của mình,bật máy vi tính, cẩn thận đem văn bản word mà Du Thiên Dã đưa và hình ảnh phẫu thuật đã được chỉnh sửa cẩn thận làm thành bài thuyết trình PowerPoint. Đang tập trung làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Trần Lãng chẳng buồn ngẩng đầu mà vẫn tiếp tục làm động tác copy-paste và thẩm tra đối chiếu, miệng nói: “Mời vào!”
Người vào là Bao Huân. Anh thấy Trần Lãng vô cùng bận rộn trước máy tính, hoàn toàn không chú ý đến mình bèn ho khan một tiếng.
Bấy giờ Trần Lãng mới ngước lên, liếc nhìn Bao Huân: “Có việc gì à?”
Đương nhiên Bao Huân đã chuẩn bị trước tinh thần, ừm một tiếng: “Răng tôi không còn đau nữa, cô vẫn chưa hoàn thành quá trình điều trị phải không, lần tiếp theo là bao giờ?”
Trần Lãng dừng công việc đang dở dang, rầu rĩ nhìn Bao Huân, thở dài: “Sao anh cứ tìm tôi mà không đi tìm người khác đi?”
Bao Huân đã sớm nghĩ ra một lý do hoàn hảo, anh lắc đầu: “Tôi không có thói quen đổi bác sĩ giữa đường, cô phải chữa xong cho tôi mới được!”
Trần Lãng không hiểu tại sao Bao Huân lại sống chết lằng nhằng với mình về vấn đề cái răng chết tiệt đó, rõ ràng cả hai đều thấy đối phương không thuận mắt, cần gì phải quấn lấy nhau như vậy, cô bèn hỏi ngược lại anh: “Nếu tôi không xem cho anh thì sao?!!”
Bao Huân sửng sốt, nghĩ bụng: Muốn xem cũng phải xem, không muốn xem cũng phải xem! Nhưng anh lại bình thản nói: “Nếu cô xem cho tôi, tôi sẽ trả lại tờ giấy nợ kia cho cô!”
Chợt, Trần Lãng cảm thấy mắt nhìn người của Trần Tụng quả là kém cỏi, không đâu lại coi trọng một kẻ tiểu nhân thích ép buộc người khác. Nhưng, khoan đã… Nếu khám răng cho anh ta mà có thể hủy bỏ nợ nần kia thì trước tiên hãy kìm nén những lời ác độc đó đã.
Trần Lãng đảo mắt, hạ thông điệp cuối cùng: “Cứ quyết định vậy đi. Sau này anh đừng lấy chuyện xe đạp của mình ra nói với tôi nữa nhé?”
Gian kế của Bao Huân đã thực hiện được, để lại một câu: “Tuần sau, nếu có thời gian rảnh tôi lại tới tìm cô!” rồi định bỏ đi, đúng lúc gặp được Liễu Gia Tử đang đứng ngay cạnh cửa, liền mắng mỏ: “Gia Tử, sao anh xuất quỷ nhập thần thế, làm em sợ chết được!”
Trần Lãng sớm biết Liễu Gia Tử là phó chủ nhiệm phòng khám số một của Hạo Khang, vội vàng đứng dậy: “Phó chủ nhiệm Liễu, có việc gì ạ?”
Liễu Gia Tử nhìn Trần Lãng, rồi lại nhìn Bao Huân, anh ta chỉ cười cười, lắc đầu bỏ đi: “Chỉ đi qua ghé vào xem thôi, hai cô cậu cứ nói chuyện… nói chuyện đi.”
Mất cả một buổi chiều Trần Lãng coi như đã làm xong dàn ý sơ bộ của bài thuyết trình PowerPoint kia. Cô nghĩ dựa theo sự khó tính, già đời của Du Thiên Dã thì chắc chắn anh sẽ thích dàn ý kiểu ngắn gọn, đơn giản này, cô còn bỏ công sức tìm một kiểu phông nền hai màu đen trắng mà bản thân cảm thấy phù hợp nhất. Lúc cô rời khỏi nha khoa Hạo Khang thì cũng là giờ tan tầm, những người khác đã ra về, chỉ còn nhân viên lễ tân và hai y tá đang làm những công việc cuối cùng.
Địa điểm mà Vu Bác Văn hẹn Trần Lãng tới ăn cơm là một nhà hàng bán đồ ăn Thái - một nơi rất khó tìm trong khu vực trung tâm. Trần Lãng tìm tòi rất lâu, rẽ bảy tám lần, cuối cùng mới tìm được cánh cửa bị che khuất của nhà hàng này. Cô nhìn xung quanh nhà hàng, đại sảnh không rộng nhưng rất phong cách, có điều, không trông thấy bóng dáng Vu Bác Văn đâu cả. Cô đang lưỡng lự thì nữ nhân viên mặc trang phục Thái Lan bước tới nghênh đón: “Cô là cô Trần phải không? Ngài Vu đang chờ cô trong phòng.”
Trần Lãng theo nhân viên tiến vào một căn phòng kín đáo, trừ một bàn tròn cỡ lớn dành cho năm sáu người ăn thì chỉ có Vu Bác Văn đang vùi đầu nghiên cứu thực đơn. Nghe tiếng động, Vu Bác Văn liền ngước lên nhìn Trần Lãng, mỉm cười: “Sao giờ con mới tới?”
Trần Lãng đi thẳng đến một chiếc ghế rồi ngồi xuống, đặt túi xách bên cạnh, lơ đãng: “Dù sao thì người vẫn chưa tới đủ.”
Vu Bác Văn híp mắt: “Ai bảo chưa tới, đã ngồi chờ lâu lắm rồi đó, bây giờ đang ra ngoài rửa tay. Vừa nãy bố và người đó còn hỏi nhau, không biết con còn ở lại chỗ làm bận rộn gì?”
Đúng lúc đó thì một giọng nam khác đỡ lời: “Lãng Lãng, cháu tới rồi sao?! Phục vụ, bày thức ăn lên đi. Anh Vu, anh đưa thực đơn cho Lãng Lãng xem nó còn muốn gọi gì nữa?”
Giọng nói này dường như rất quen thuộc, nhưng ngữ điệu rất thân mật. Trần Lãng kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Liễu Gia Tử đang cười khì khì với mình, nhất thời cô ngạc nhiên vô cùng.
Vu Bác Văn đứng dậy, cười nói: “Cậu mau vào ngồi đi, làm con bé sợ quá kìa!”
Trần Lãng đầy bụng nghi hoặc nhìn Vu Bác Văn rồi lại nhìn Liễu Gia Tử, luôn có cảm giác lạ lùng mà không nói rõ được. Liễu Gia Tử như cười như không: “Lãng Lãng, chúng ta không cần giới thiệu nữa chứ? Dẫu sao cũng là đồng nghiệp.”
Trong khoảnh khắc đó, não bộ Trần Lãng rẽ mười bảy, mười tám lần, ,không phải cô chưa từng nghi ngờ Liễu Gia Tử mới là nội gián đích thực của Vu Bác Văn ở nha khoa Hạo Khang nhưng vẫn có đôi điều nghĩ mãi không ra, cuối cùng cô nhìn chằm chằm Vu Bác Văn, hỏi: “Đây cũng là bí mật của cậu phải không, còn điều gì mà con chưa biết nữa?”
Vu Bác Văn và Liễu Gia tử lúng túng nhìn nhau. Ngẫm nghĩ một lát, Vu Bác Văn nói: “Tại sao con hỏi vậy?”
Trần Lãng từ tốn nói: “Vì… Vì ngoại trừ những người trong nhà chúng ta, thì hình như không còn người đồng nghiệp nào gọi con là Lãng lãng cả?”
Liễu Gia Tử là người bật cười đầu tiên: “Lãng lãng tâm tư kín đáo, tinh tế, hiểu biết chẳng khác chị Thanh Đề trước kia tẹo nào!”
Trần Lãng càng khó hiểu hơn, quay sang hỏi Vu Bác Văn: “Chị Thanh Đề? Chị Thanh Đề là ai?”
Vu Bác Văn đằng hắng một cái: “Chính thức giới thiệu. Lãng Lãng à, Liễu Gia Tử là cậu họ của con, cũng là tổng giám bộ phận điều trị tương lai của nha khoa Bác Văn. Lần trước quên chưa nói cho con biết, hồi nhỏ mẹ con có một tên khác là Liễu Thanh Đề.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.