Chương 115: Giao thừa 9
Ý Lan
29/08/2016
Trần Lãng một mình ngồi trên sofa, sau một hồi miên man suy nghĩ, cô cố
thu lại tất cả những ý niệm không ra sao này vào một góc, bắt đầu cẩn
thận xem hết toàn bộ báo cáo do Liễu Gia Tử gửi đến. Nhưng bản báo cáo
hôm nay khiến Trần Lãng không sao yên tâm được. Ngược lại với bản báo
cáo tràn đầy ý chí chiến đấu, dự định tiến hành cổ phần hóa lần thứ hai
sau dịp nghỉ tết âm lịch, bản báo cáo này cho rằng do sự mở rộng quá mức của nha khoa Bác Văn đã tạo thành lỗ hổng trong quay vòng vốn, hạn
ngạch cổ phần hóa giai đoạn trước đã hoàn toàn không còn, doanh thu
không tăng mà còn giảm sút. Trong lòng Trần Lãng có rất nhiều hoài nghi
nhưng lại không may mắn tìm ra điểm đột phá, đành gửi một email đầy dấu ? cho Vu Bác Văn rồi quẳng máy tính sang một bên, cầm bút vùi đầu chiến
đấu với đề thi Sudoku. Sau khi làm vài đề, Trần Lãng đột nhiên cảm thấy
mình đã nắm giữ được một vài bí quyết nào đó, vì thế ngày càng hăng hái, càng làm càng thích thú, dù nghe rõ tiếng tích tắc của đồng hồ nhưng
vẫn bỏ ngoài tai. Hơn mười hai giờ đêm cô vẫn ngồi im trên sofa, không
có ý định đi ngủ.
Cửa phòng ngủ mở ra, Bao Huân khập khiễng ra ngoài, liếc mắt nhìn Trần Lãng đang vùi đầu vào quyển sách một cái rồi không nói gì mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Trần Lãng vẫn không động đậy mà giữ nguyên tư thế cũ, Bao Huân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô không đi ngủ hả? Hơn 12h rồi đó.”
Trần Lãng không nhìn anh mà chỉ nói: “Tôi chơi thêm lúc nữa.”
Bao Huân đi thẳng về phía Trần Lãng, nhìn cuốn sách Sudoku trong tay cô: “Thi đi, thế mới hay chứ!”
Trần Lãng lập tức từ chối: “Nhưng trình độ của tôi với anh không như nhau.”
Bao Huân gật đầu rồi kéo dài giọng, tỏ rõ vẻ tán thưởng: “Kẻ thức thời mới là trang hào kiệt, sao cô tự nhiên lại hiểu rõ bản thân thế nhỉ?”
Nổi giận, Trần Lãng nói luôn: “Ai sợ ai hả? Thi thì thi.” Nhưng nghĩ lại thấy không đúng: “Nhưng làm sao mà thi được, đề bài trong sách của anh khác nhau hoàn toàn mà, thế thì không công bằng.”
Bao Huân liếc mắt nhìn chiếc máy tính trên bàn của Trần Lãng: “Có thể thi online mà, hai người vào trang chơi Sudoku tiến hành PK.”
Trần Lãng nửa tin nửa ngờ. Bao Huân lấy laptop của mình từ trong phòng mang ra phòng khách, thành thục đăng nhập vào phòng trò chơi của diễn đàn Sudoku mà anh thường chơi. Trần Lãng nhìn thôi cũng thấy phiền, bèn tắt hết cửa sổ word đang mở trên máy tính của mình ra rồi giao nó cho Bao Huân, kêu anh tìm diễn đàn rồi đăng ký tài khoản giùm. Thấy Trần Lãng làm vậy, Bao Huân cười khẽ một tiếng, nhận máy tính rồi nói: “Chúng ta ngày xưa là oan gia ngõ hẹp, sao bây giờ cô lại yên tâm giao máy tính cho tôi thế? Không sợ tôi khám phá ra bí mật gì bên trong hả?”
Trần Lãng ngẩn người, hồi lâu sau mới nói: “Chuyện ngày xưa tôi đã quên rồi, bây giờ tôi nghĩ không cần phải đề phòng anh.”
Bao Huân có cảm giác lông khắp người hết dựng lên rồi lại mềm xuống, hết mềm xuống lại dựng lên. Rất lâu sau mới quay sang Trần Lãng, “Coi như cô đang khen tôi.”
Trần Lãng mỉm cười không nói gì, nhận lấy máy tính Bao Huân trả, bắt đầu trận PK với anh. Đi đến đâu Bao Huân vẫn lấy nickname đó, tên của anh trong diễn đàn này vẫn là “Văn võ toàn tài”, thế là Trần Lãng cũng tiếp tục dùng nickname của mình ở “Oai phong”, kêu Bao Huân đăng ký giúp nickname là “Trời xanh vạn dặm”. Hai người bình tĩnh chiến đấu mấy ván, hai bên đều có thắng có thua, tuy Trần Lãng không thắng nhiều nhưng cũng không để Bao Huân chiếm thế thượng phong. Nhưng dần dần Trần Lãng cảm thấy có điểm khác thường, ngoài việc thỉnh thoảng lại ho mấy cái thì Bao Huân ngồi cạnh rõ ràng trông có vẻ dễ chịu hơn mình nhiều, hơn nữa, anh luôn có thể khống chế thời gian khá tốt, khiến Trần Lãng ngày càng thấy nản chí. Thấy đồng hồ đã điểm hai, ba giờ sáng, cô hô lên: “Stop, tôi đi ngủ.”
Bao Huân tranh thủ ngay: “Ừ, tôi cũng phải đi ngủ, hay quá, chúng ta cùng đi ngủ.”
Trần Lãng rất muốn nổi trận tam bành nhưng sợ lịch sử lại tái diễn, sợ Bao Huân nhân cơ hội châm chọc mình nghĩ nhiều đành mím chặt môi, cố kiềm chế bản thân thật nhiều.
Nhưng tối nay với tối qua khác nhau rất nhiều, hai người đều nằm trên giường của mình nhưng ai nấy đều đầy rẫy tâm sự, không sao nhắm mắt được.
Trần Lãng vẫn nằm im không nhúc nhích giả bộ đã ngủ say nhưng cô biết rõ mỗi lần Bao Huân trở mình, mỗi lần anh ho.
Có lẽ mọi thứ quá yên tĩnh trong màn đêm nên Trần Lãng mới sinh ra sự mẫn cảm đối với từng tiếng động như thế.
Cô đang sầu não thì Bao Huân nằm trên đệm lại cất tiếng nói: “Trần Lãng, cô vẫn chưa ngủ sao?”
Trần Lãng đành ừm một tiếng, hỏi lại: “Sao anh biết tôi chưa ngủ?”
Bao Huân: “À, vì cô mà ngủ thì sẽ ngáy khò khò.”
Trần Lãng nổi giận ném ngay gối về phía Bao Huân, cái gối đập thẳng vào đầu anh chàng, “Anh nói linh tinh, đâu có!” Trần Tụng ngủ với cô từ bé đến lớn cũng chưa than vãn bao giờ, Bao Huân này lại dám ngậm máu phun người.
Bao Huân lấy cái gối xuống khỏi đầu mình, thong thả nói: “Trần Lãng, động tác này của cô quá ướt át, sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy.” Vừa nói vừa đứng dậy.
Trần Lãng hoảng hốt nhìn Bao Huân đứng dậy khỏi nệm, còn có vẻ như sắp đi về phía mình, cô không khỏi lo sợ, “Anh… anh không được qua đây, tôi, tôi không không có ý đó.”
Bao Huân dừng bước, khẽ bật cười: “Tôi chỉ đi uống ngụm nước thôi mà.” Thì ra không biết từ bao giờ Bao Huân đã mang cốc nước để ở tủ đầu giường của Trần Lãng, anh chỉ muốn qua đó uống nước mà thôi. Trần Lãng thấy mình mất hết cả thể diện, rầu rĩ chui thẳng vào ổ chăn rồi không dám lên tiếng nữa.
Rất lâu rất lâu sau, hình như cô nghe thấy Bao Huân thở dài một hơi rồi nói: “Không được, tối mai không thể ngủ ở đây nữa, quá là thử thách khả năng kiềm chế của mình.”
Cửa phòng ngủ mở ra, Bao Huân khập khiễng ra ngoài, liếc mắt nhìn Trần Lãng đang vùi đầu vào quyển sách một cái rồi không nói gì mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Từ nhà vệ sinh đi ra, thấy Trần Lãng vẫn không động đậy mà giữ nguyên tư thế cũ, Bao Huân ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô không đi ngủ hả? Hơn 12h rồi đó.”
Trần Lãng không nhìn anh mà chỉ nói: “Tôi chơi thêm lúc nữa.”
Bao Huân đi thẳng về phía Trần Lãng, nhìn cuốn sách Sudoku trong tay cô: “Thi đi, thế mới hay chứ!”
Trần Lãng lập tức từ chối: “Nhưng trình độ của tôi với anh không như nhau.”
Bao Huân gật đầu rồi kéo dài giọng, tỏ rõ vẻ tán thưởng: “Kẻ thức thời mới là trang hào kiệt, sao cô tự nhiên lại hiểu rõ bản thân thế nhỉ?”
Nổi giận, Trần Lãng nói luôn: “Ai sợ ai hả? Thi thì thi.” Nhưng nghĩ lại thấy không đúng: “Nhưng làm sao mà thi được, đề bài trong sách của anh khác nhau hoàn toàn mà, thế thì không công bằng.”
Bao Huân liếc mắt nhìn chiếc máy tính trên bàn của Trần Lãng: “Có thể thi online mà, hai người vào trang chơi Sudoku tiến hành PK.”
Trần Lãng nửa tin nửa ngờ. Bao Huân lấy laptop của mình từ trong phòng mang ra phòng khách, thành thục đăng nhập vào phòng trò chơi của diễn đàn Sudoku mà anh thường chơi. Trần Lãng nhìn thôi cũng thấy phiền, bèn tắt hết cửa sổ word đang mở trên máy tính của mình ra rồi giao nó cho Bao Huân, kêu anh tìm diễn đàn rồi đăng ký tài khoản giùm. Thấy Trần Lãng làm vậy, Bao Huân cười khẽ một tiếng, nhận máy tính rồi nói: “Chúng ta ngày xưa là oan gia ngõ hẹp, sao bây giờ cô lại yên tâm giao máy tính cho tôi thế? Không sợ tôi khám phá ra bí mật gì bên trong hả?”
Trần Lãng ngẩn người, hồi lâu sau mới nói: “Chuyện ngày xưa tôi đã quên rồi, bây giờ tôi nghĩ không cần phải đề phòng anh.”
Bao Huân có cảm giác lông khắp người hết dựng lên rồi lại mềm xuống, hết mềm xuống lại dựng lên. Rất lâu sau mới quay sang Trần Lãng, “Coi như cô đang khen tôi.”
Trần Lãng mỉm cười không nói gì, nhận lấy máy tính Bao Huân trả, bắt đầu trận PK với anh. Đi đến đâu Bao Huân vẫn lấy nickname đó, tên của anh trong diễn đàn này vẫn là “Văn võ toàn tài”, thế là Trần Lãng cũng tiếp tục dùng nickname của mình ở “Oai phong”, kêu Bao Huân đăng ký giúp nickname là “Trời xanh vạn dặm”. Hai người bình tĩnh chiến đấu mấy ván, hai bên đều có thắng có thua, tuy Trần Lãng không thắng nhiều nhưng cũng không để Bao Huân chiếm thế thượng phong. Nhưng dần dần Trần Lãng cảm thấy có điểm khác thường, ngoài việc thỉnh thoảng lại ho mấy cái thì Bao Huân ngồi cạnh rõ ràng trông có vẻ dễ chịu hơn mình nhiều, hơn nữa, anh luôn có thể khống chế thời gian khá tốt, khiến Trần Lãng ngày càng thấy nản chí. Thấy đồng hồ đã điểm hai, ba giờ sáng, cô hô lên: “Stop, tôi đi ngủ.”
Bao Huân tranh thủ ngay: “Ừ, tôi cũng phải đi ngủ, hay quá, chúng ta cùng đi ngủ.”
Trần Lãng rất muốn nổi trận tam bành nhưng sợ lịch sử lại tái diễn, sợ Bao Huân nhân cơ hội châm chọc mình nghĩ nhiều đành mím chặt môi, cố kiềm chế bản thân thật nhiều.
Nhưng tối nay với tối qua khác nhau rất nhiều, hai người đều nằm trên giường của mình nhưng ai nấy đều đầy rẫy tâm sự, không sao nhắm mắt được.
Trần Lãng vẫn nằm im không nhúc nhích giả bộ đã ngủ say nhưng cô biết rõ mỗi lần Bao Huân trở mình, mỗi lần anh ho.
Có lẽ mọi thứ quá yên tĩnh trong màn đêm nên Trần Lãng mới sinh ra sự mẫn cảm đối với từng tiếng động như thế.
Cô đang sầu não thì Bao Huân nằm trên đệm lại cất tiếng nói: “Trần Lãng, cô vẫn chưa ngủ sao?”
Trần Lãng đành ừm một tiếng, hỏi lại: “Sao anh biết tôi chưa ngủ?”
Bao Huân: “À, vì cô mà ngủ thì sẽ ngáy khò khò.”
Trần Lãng nổi giận ném ngay gối về phía Bao Huân, cái gối đập thẳng vào đầu anh chàng, “Anh nói linh tinh, đâu có!” Trần Tụng ngủ với cô từ bé đến lớn cũng chưa than vãn bao giờ, Bao Huân này lại dám ngậm máu phun người.
Bao Huân lấy cái gối xuống khỏi đầu mình, thong thả nói: “Trần Lãng, động tác này của cô quá ướt át, sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy.” Vừa nói vừa đứng dậy.
Trần Lãng hoảng hốt nhìn Bao Huân đứng dậy khỏi nệm, còn có vẻ như sắp đi về phía mình, cô không khỏi lo sợ, “Anh… anh không được qua đây, tôi, tôi không không có ý đó.”
Bao Huân dừng bước, khẽ bật cười: “Tôi chỉ đi uống ngụm nước thôi mà.” Thì ra không biết từ bao giờ Bao Huân đã mang cốc nước để ở tủ đầu giường của Trần Lãng, anh chỉ muốn qua đó uống nước mà thôi. Trần Lãng thấy mình mất hết cả thể diện, rầu rĩ chui thẳng vào ổ chăn rồi không dám lên tiếng nữa.
Rất lâu rất lâu sau, hình như cô nghe thấy Bao Huân thở dài một hơi rồi nói: “Không được, tối mai không thể ngủ ở đây nữa, quá là thử thách khả năng kiềm chế của mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.