Chương 25: Nảy mầm 2
Ý Lan
28/01/2015
Lúc Đặng Vĩ gọi điện cho nhân viên lễ tân Monica và bảo cô nàng gọi Trần Lãng đến trung tâm trồng răng thì Trần Lãng đang đóng kín cửa phòng, an ủi Đưởng Uyển buồn rười rượi: “Đừng khó chịu, năm đó lúc tôi mới tốt nghiệp cũng bị chị chủ nhiệm cũ mắng cho mất hết cả thể diện, sau này sẽ khá hơn thôi.”
Nhưng an ủi cơ bản là chẳng có tác dụng gì, đôi mắt Đường Uyển ầng ậc nước mắt, càng thấy ấm ức hơn: “Vừa nãy chủ nhiệm Đặng còn nói với tôi rằng: Có phải cô học nhiều quá, đọc nhiều sách quá nên tự làm hỏng đầu óc rồi không? Hỏi toàn những vấn đề chẳng ra sao, thật chẳng thể nào so sánh được với Trần Lãng – người đi theo tôi tuần trước, đúng là một người trên trời một kẻ dưới đất!”
Trần Lãng dở khóc dở cười: “Không phải cô chỉ mới tốt nghiệp thôi sao, có một số ca bệnh vẫn dừng lại trong giai đoạn lý thuyết, trước kia tôi ở bệnh viện đã có mấy năm lâm sàng, vì vậy cơ bản không thể so sánh. Cô đừng buồn nữa, tôi thề với trời hồi tôi mới tốt nghiệp tuyệt đối còn không bằng cô! Cô may mắn hơn tôi, cô còn có thể quan sát, học hỏi thêm một thời gian, lúc ấy nào có ai để ý đến tôi, vừa đến bệnh viện là bận tối tăm mặt mũi, tay chân chậm chạp còn bị y tá mắng, nói tôi làm trễ giờ tan sở của họ, đó mới gọi là đau khổ!”
Đường Uyển nửa tin nửa ngờ, nước mắt dần không chảy nữa, nhưng vẫn hỏi với vẻ không tin lắm: “Vậy cô nói xem, liệu tôi có thể mau chóng nắm vững những kiến thức lâm sàng này để chủ nhiệm Đặng nhìn tôi mới con mắt khác không?”
Trần Lãng gật đầu, tiếp tục vỗ về: “Nhất định là được. Thực ra có rất nhiều hạng mục điều trị làm được là do thành thạo, chỉ cần nhìn nhiều nghe nhiều thì đến lúc ra tay sẽ không có vấn đề gì. Còn nữa, có gì còn nghi ngờ mà không dám hỏi chủ nhiệm thì cô cứ lén lút hỏi tôi cũng được.”
Lúc này Đường Uyển mới thực sự vui trở lại, ôm Trần Lãng kêu lên: “Trần Lãng, cô tốt bụng thật đấy. Nếu là đàn ông, tôi nhất định phải lấy cô về làm vợ, vừa xinh đẹp vừa thông minh, còn hiểu được suy nghĩ của người khác nữa chứ!”
Trần Lãng cảm thấy không quen bèn đẩy nhẹ cái ôm của Đường Uyển ra, sẵng giọng: “Đừng nói nhăng nói cuội lừa gạt tôi, tôi tự biết bản thân thế nào!”
Đúng lúc này điện thoại vang lên do Monica gọi đến, sau khi nghe xong mệnh lệnh Trần Lãng thấy hơi ngỡ ngàng, nhưng vẫn ưỡn thẳng lưng đi tới trung tâm trồng răng.
Trần Lãng chưa bao giờ được bước vào cửa lớn của trung tâm trồng răng, vừa bước vào đã trông thấy một phòng họp nhỏ có vách tường được làm từ kính trong suốt. Giữa phòng là một chiếc bàn họp lớn hình elip, phía trên có một màn hình chiếu cỡ to, trên tường phía bên phải treo một màn hình ti-vi tinh thể lỏng mỏng dính, ghế được xếp ngay ngắn quanh bàn, Đặng Vĩ và Du Thiên Dã đang ngồi nói chuyện trong đó.
Trần Lãng ngẫm nghĩ một lát rồi bước lên gõ nhẹ vào cửa kính trong suốt: “Chủ nhiệm, ngài tìm tôi sao?!”
Đặng Vĩ ừm một tiếng: “Trần Lãng, tới đây ngồi đi. Sáng nay không phải cô nói đã từng làm trợ lý cho một bác sĩ trồng răng sao, hôm nay bên này thiếu người, muốn hỏi cô có thể tranh thủ được không?”
Bấy giờ Trần Lãng mới hiểu, cô ồ một tiếng rồi đi tới kéo ghế ra ngồi. Sau khi đã yên vị cô bất giác ghé mắt nhìn thoáng qua Du Thiên Dã đang ngồi đối diện, nhận ra anh cũng đang nhìn cô bằng nét mặt nghiêm túc, nhất thời cảm thấy hơi bất an. Trần Lãng thầm suy nghĩ: không biết những kiến thức cũ mình học được liên quan đến trồng răng có phát huy công dụng không, có thể khiến tên “Sô-vanh” luôn nhìn người bằng nửa con mắt này rớt mắt kính[1] không?
[1] Ý là bị bất ngờ
Cuối cùng Du Thiên Dã cũng lên tiếng: “Bác sĩ Trần, trước kia cô tiếp xúc với hệ thống trồng răng nào?”
Trần Lãng trả lời bằng tinh thần hăng hái gấp tám trăm lần: “Là hệ thống RP 1 của Thụy Điển!”
Du Thiên Dã chau mày: “Chúng tôi cũng dùng hệ thống RP nhưng hiện nay đang dùng RP2”
Trần Lãng ngẫm nghĩ rồi nói: “Thao tác trong hệ thống RP 2 có phần được đơn giản hóa, nó tổng hợp được ưu khuyết điểm của hệ thống RP1, thiết kế mang nhân tính hóa nhiều hơn, phần đỡ cổ vốn trơn tuột được thiết kế thêm các vân xoắn, khiến phần được trồng vào và tổ chức nướu mềm có thể nối liền một cách liên tục, thao tác của phẫu thuật viên càng đơn giản hơn, xác suất thành công cũng cao hơn!”
Đặng Vĩ và Du Thiên Dã không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, Đặng Vĩ đứng dậy: “Hai người nói tiếp đi, tôi đi ăn trước đây, chiều nay tôi còn nhiều việc lắm!”
Đặng Vĩ đi rồi, Du Thiên Dã và Trần Lãng mắt to trừng mắt bé, căn phòng nhất thời rơi vào trạng thái im lìm, chỉ còn tiếng hít thở liên tục. Du Thiên Dã hắng giọng, chợt cảm thấy cảnh tượng này giống hệt một ngày nào đó trước kia, quen thuộc đến nỗi khiến anh hoảng hốt, vì vậy, anh là người phá vỡ sự im lặng trước: “Cô làm trợ lý mấy năm?”
Trần Lãng nhẩm tính: “Đại khái là hai, ba năm. Nhưng hồi đó hầu hết đều tiến hành phẫu thuật lật vạt, không như bây giờ có rất nhiều ca bệnh có thể được tiến hành bằng phương pháp phẫu thuật xâm lấn tối thiểu!”
Du Thiên Dã không muốn nói nhiều với Trần Lãng nữa, tất cả lời nói cử chỉ đều cho thấy cô đang tự tin, nắm chắc mọi thứ, anh dứt khoát đứng dậy: “Kỹ thuật phẫu thuật xâm lấn tối thiểu không quá phức tạp, chỉ cần bắt đúng bệnh là được, thao tác tương đối đơn giản. Chờ tôi một lát, tôi đi lấy một bộ hệ thống, chúng ta sẽ để ý đến thứ tự của các bước!”
Trần Lãng chăm chú nhìn bóng lưng rời đi của Du Thiên Dã, chợt thở phào nhẹ nhõm, thầm bảo: “Trần Lãng, giỏi lắm!” Dường như câu tự khen mình đó có thể khiến cô duy trì trạng thái phấn khởi để tiếp tục thể hiện vô cùng dũng mãnh.
Khoảng thời gian ngay sau đó, Du Thiên Dã không chỉ kiểm tra những dụng cụ cần thiết cho từng bước của cuộc phẫu thuật và Trần Lãng, dẫn Trần Lãng đến giới thiệu với y tá lưu động lát nữa sẽ phối hợp với cô trong cuộc phẫu thuật, dặn Trần Lãng những việc đòi hỏi một người làm trợ lý cần chú ý mà anh còn dẫn Trần Lãng đến thăm quan phòng phẫu thuật được Hạo Khang bỏ rất nhiều vốn đầu tư xây dựng. Trong phòng phẫu thuật không chỉ có đầy đủ các dụng cụ như đèn mổ, máy trồng răng và dụng cụ mà còn có cả hệ thống camera tiên tiến như vậy ngay trong lúc phẫu thuật cũng có thể truyền hình ảnh ra phòng họp bên ngoài để những người khác dù ngồi ngoài đó cũng có thể xem tiến trình phẫu thuật.
Nét mặt của Trần Lãng thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực ra cô đang phải cố gắng khống chế sự ngỡ ngàng của mình, không để miệng trở thành hình dạng có thể nhét lọt một quả trứng gà, trong lòng ra sức khen ngợi: So với bệnh viện công lập mang tính tổng hợp mà trước kia mình từng làm, trung tâm trồng răng của Hạo Khang quả là danh bất hư truyền. Cách bài trí vừa xa hoa vừa cao cấp khiến mình có cảm giác được đứng ở đây là một niềm hãnh diện, thậm chí, nó làm cho con người mà mình luôn thấy khó ưa như Du Thiên Dã cũng được phủ một tầng hào quang chói lóa.
Thời gian của buổi chiều hôm đó trôi qua rất nhanh, cuộc phẫu thuật đó cũng được tiến hành vô cùng thuận lợi. Du Thiên Dã bảo y tá tìm bộ đồ phẫu thuật viên màu xanh da trời cho Trần Lãng, lúc hai người tiến hành vô trùng trong phòng phẫu thuật vẫn giữ im lặng. Sau khi cuộc phẫu thuật được bắt đầu, ban đầu Du Thiên Dã còn dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Trần Lãng, nhưng khi Trần Lãng đúng lúc dùng ống hút nước bọt hút hết nước bọt và máu ở vùng sắp phẫu thuật, cố gắng gia tăng sự rõ nét ở khu vực được phẫu thuật, hơn nữa, bất cứ lúc nào cô cũng có thể đúng lúc đưa lên một loạt những dụng cụ phù hợp cho từng giai đoạn như mũi khoan siêu tốc kim cương hình tròn, mũi khoan mở rộng lỗ, trụ dẫn hướng, khoan định hình… Lúc đó Du Thiên Dã mới hoàn toàn yên tâm, cố gắng dời toàn bộ sự chú ý của mình lên ca phẫu thuật.
Thực ra, Trần Lãng hoàn toàn nằm trong trạng thái khẩn trương cao độ, cô luôn dùng nét mặt không chút biểu cảm để che giấu sự bất an của mình, đã hai năm cô không chạm vào phẫu thuật trồng răng, hơn nữa hệ thống phẫu thuật của Du Thiên Dã và hệ thống trước kia được Trương Hoa sử dụng cũng khác nhau. May mà bình thường cô cũng quan tâm đến những bước phát triển mới nhất của ngành trồng răng nên hệ thống RP 2 ngoài việc không có thao tác trực tiếp thì nó cũng không quá xa lạ với cô. Nhưng, Du Thiên Dã cũng cho Trần Lãng hiểu thế nào là cao thủ võ lâm, cách anh dễ dàng đối phó với các vấn đề phức tạp. Cô cũng hiểu thế nào gọi là: đằng sau tất cả mọi sự thành công dễ thấy là sự chuẩn bị đầy đủ thầm lặng từ phía sau.
So với chủ nhiệm Trương Hoa trước kia, tất cả những sự chuẩn bị trước cuộc phẫu thuật đều được Du Thiên Dã làm rất cẩn thận, anh biết cách làm khúc dạo đầu sớm cho khu vực cần phẫu thuật, tránh việc làm lệch vị trí của mũi khoan mở rộng lỗ; anh phải tính toán chính xác độ dài của mỗi chiếc răng giả được trồng vào, mỗi bước tiến hành phẫu thuật đều cần có y tá lưu động quay camera xung quanh; toàn bộ quá trình trôi chảy như nước chảy bèo trôi, lưu loát như viết văn liền mạch. Điều này khiến Trần Lãng mơ hồ có chút hối hận, cô nghĩ bụng: Hóa ra, sự kiêu ngạo tự đại con người “Sô-vanh” này không phải không có lý!
Sau khi tất cả kết thúc chỉ còn Du Thiên Dã và Trần Lãng trong phòng phẫu thuật ai bận việc người nấy. Bỗng, Du Thiên Dã đang viết biên bản phẫu thuật nói với Trần Lãng: “Hôm nay vất vả cho cô rồi!” Trần Lãng ngừng việc thu dọn dụng cụ bởi cô kinh sợ khi nghe anh ta nói vậy, nửa ngày sau mới đáp với vẻ ngại ngùng: “Không vất vả.”
Sau đó là một sự im lặng đầy gượng gạo và lúng túng. Hai người nghĩ bụng: rõ ràng mới tuần trước còn đối đầu kịch liệt, vậy mà chỉ sau khi phối hợp cùng nhau trong một cuộc phẫu thuật mà đã đứng đây giả vờ giả vịt nói chuyện khách sáo, quả là không quen, không quen chút nào! Lại trôi đi một khoảng thời gian nữa Du Thiên Dã mới nói: “Vương Hâm ngã gãy chân, có lẽ trong khoảng thời gian này không thể đi làm!”
Trần Lãng kinh ngạc, trước mắt cô là gương mặt có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ lộ ra khi cười của Vương Hâm, buột miệng nói: “Thảo nào!”
Du Thiên Dã cảnh giác ghé mắt nhìn Trần Lãng: “Thảo nào gì vậy?”
Câu nói đầy giận dữ vốn đã trôi tới miệng lại bị Trần Lãng nuốt vào bụng, nhưng cuối cùng vẫn can đảm nói: “Nếu không rơi vào trường hợp bất khả kháng, chắc chắn anh sẽ không để tôi làm trợ lý cho mình!” Vừa nói xong cô liền hối hận đến mức muốn cắn lưỡi tự sát, khó lắm mới xoa dịu quan hệ, có lẽ nó lại bị hủy hoại trong chốc lát bởi sự liều lĩnh của mình mất.
Du Thiên Dã tiếp tục im lặng, sau một lúc rất lâu anh mới nói: “Bác sĩ Trần, tôi nghĩ có một số việc là do bản thân tôi quá võ đoán, trước đây làm cô bị ấm ức, bây giờ, ở đây, tôi chính thức xin lỗi cô!”
Giờ phút đó, Trần Lãng thực sự bị kinh ngạc, đường đường là tổng giám bộ phận điều trị của nha khoa Hạo Khang, chuyên gia trồng răng Du Thiên Dã oai phong lừng lẫy mà lại chính miệng nói xin lỗi mình, chắc chắn hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, không không, phải là mặt trời lặn ở đằng Đông mới đúng - Trần Lãng suy nghĩ miên man bằng tốc độ nhanh gấp mấy vạn lần bình thường. Nhưng ngoài miệng thì cô lại nói với vẻ ái ngại: “Thực ra tôi cũng có điểm không đúng!”
Gừng càng già càng cay, Du Thiên Dã nhoẻn miệng cười với Trần Lãng: “Bác sĩ Trần, vậy chúng ta xí xóa chuyện trước kia nhé?!”
Trần Lãng xấu hổ gật đầu: “Anh đừng gọi tôi là bác sĩ Trần nữa, cứ gọi tôi bằng tên, gọi Trần Lãng là được!”
Du Thiên Dã trịnh trọng gật đầu: “Được, Trần Lãng!”
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào trạng thái im lìm, Du Thiên Dã vẫn tiếp tục viết biên bản phẫu thuật của anh, Trần Lãng tiếp tục kiểm tra dụng cụ trồng răng của cô.
Lại qua một lúc rất lâu sau, Trần Lãng ngước lên: “Chủ nhiệm Du, trung tâm trồng răng của anh thật sự không tuyển bác sĩ nữ sao?!”
Du Thiên Dã ngạc nhiên nhìn Trần Lãng đứng đối diện mình, thật lâu không nói gì.
Lát sau, Du Thiên Dã mới trả lời một cách khó hiểu: “Trưa nay chủ nhiệm Đặng mới cảnh cáo tôi không được một lần nữa đào chân tường anh ấy!”
Trần Lãng ồ một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục sắp xếp lại các dụng cụ.
Du Thiên Dã ngước mặt nhìn Trần Lãng phía đối diện, cô mặc bộ quần áo phẫu thuật viên màu xanh da trời, đầu cúi thấp, lặng lẽ sắp xếp dụng cụ trong khay, thoạt nhìn vừa yếu đuối vừa cô đơn, thế nên anh chầm chậm nói: “Khoảng thời gian này có lẽ Vương Hâm không thể đi làm, tôi sẽ đến xin phép ở chỗ lão Đặng tạm thời mượn cô sang đây giúp tôi một thời gian, xem anh ấy có đồng ý không?”
Trần Lãng lập tức ngước lên: “Anh nói thật sao? Không định lừa tôi đấy chứ?”
Du Thiên Dã nhìn sắc mặt thay đổi chỉ trong giây lát của Trần Lãng, không khỏi có chút mơ hồ: “Cô thích trồng răng thật sao? Hình như các nữ bác sĩ không ai thích tiếp xúc với phẫu thuật, cảm thấy làm việc này rất mạo hiểm!”
Trần Lãng hài lòng nhoẻn miệng cười: “Tôi thích, vì nó mang cho tôi cảm giác thành tựu!”
Du Thiên Dã ngước mắt nhìn cô, ánh nắng còn sót lại của tịch dương xuyên qua rèm cửa sổ màu trắng của phòng phẫu thuật chiếu lên gò má Trần Lãng, khiến hai gò má cô được nhuộm màu nắng ấm áp, thoáng nhìn vừa tinh tế vừa xinh đẹp, lại thêm phần tự tin. Trái tim Du Thiên Dã bỗng chốc trùng xuống, anh đứng dậy: “Những việc còn lại để tôi làm, lát nữa tôi phải đến bệnh viện thăm Vương Hâm!” Nói xong liền đứng dậy, mở cửa phòng phẫu thuật, làm động tác “cô đi trước đi”. Trần Lãng sững sờ một lúc, tuy không hiểu nhưng vẫn phải nghe theo: “Chủ nhiệm Du, vậy tôi đi trước!”
Không đổi sắc mặt, Du Thiên Dã lạnh lùng gật đầu, động tác này khiến Trần Lãng bỗng có cảm giác khoảng cách vừa được rút ngắn giờ lại bị kéo xa đến vạn dặm!
(nhớ truyện mà không có thời gian dịch. Hết tháng này mình sẽ cố gắng ra chap chăm hơn *sure* mà cũng có thể là *not sure*)
Nhưng an ủi cơ bản là chẳng có tác dụng gì, đôi mắt Đường Uyển ầng ậc nước mắt, càng thấy ấm ức hơn: “Vừa nãy chủ nhiệm Đặng còn nói với tôi rằng: Có phải cô học nhiều quá, đọc nhiều sách quá nên tự làm hỏng đầu óc rồi không? Hỏi toàn những vấn đề chẳng ra sao, thật chẳng thể nào so sánh được với Trần Lãng – người đi theo tôi tuần trước, đúng là một người trên trời một kẻ dưới đất!”
Trần Lãng dở khóc dở cười: “Không phải cô chỉ mới tốt nghiệp thôi sao, có một số ca bệnh vẫn dừng lại trong giai đoạn lý thuyết, trước kia tôi ở bệnh viện đã có mấy năm lâm sàng, vì vậy cơ bản không thể so sánh. Cô đừng buồn nữa, tôi thề với trời hồi tôi mới tốt nghiệp tuyệt đối còn không bằng cô! Cô may mắn hơn tôi, cô còn có thể quan sát, học hỏi thêm một thời gian, lúc ấy nào có ai để ý đến tôi, vừa đến bệnh viện là bận tối tăm mặt mũi, tay chân chậm chạp còn bị y tá mắng, nói tôi làm trễ giờ tan sở của họ, đó mới gọi là đau khổ!”
Đường Uyển nửa tin nửa ngờ, nước mắt dần không chảy nữa, nhưng vẫn hỏi với vẻ không tin lắm: “Vậy cô nói xem, liệu tôi có thể mau chóng nắm vững những kiến thức lâm sàng này để chủ nhiệm Đặng nhìn tôi mới con mắt khác không?”
Trần Lãng gật đầu, tiếp tục vỗ về: “Nhất định là được. Thực ra có rất nhiều hạng mục điều trị làm được là do thành thạo, chỉ cần nhìn nhiều nghe nhiều thì đến lúc ra tay sẽ không có vấn đề gì. Còn nữa, có gì còn nghi ngờ mà không dám hỏi chủ nhiệm thì cô cứ lén lút hỏi tôi cũng được.”
Lúc này Đường Uyển mới thực sự vui trở lại, ôm Trần Lãng kêu lên: “Trần Lãng, cô tốt bụng thật đấy. Nếu là đàn ông, tôi nhất định phải lấy cô về làm vợ, vừa xinh đẹp vừa thông minh, còn hiểu được suy nghĩ của người khác nữa chứ!”
Trần Lãng cảm thấy không quen bèn đẩy nhẹ cái ôm của Đường Uyển ra, sẵng giọng: “Đừng nói nhăng nói cuội lừa gạt tôi, tôi tự biết bản thân thế nào!”
Đúng lúc này điện thoại vang lên do Monica gọi đến, sau khi nghe xong mệnh lệnh Trần Lãng thấy hơi ngỡ ngàng, nhưng vẫn ưỡn thẳng lưng đi tới trung tâm trồng răng.
Trần Lãng chưa bao giờ được bước vào cửa lớn của trung tâm trồng răng, vừa bước vào đã trông thấy một phòng họp nhỏ có vách tường được làm từ kính trong suốt. Giữa phòng là một chiếc bàn họp lớn hình elip, phía trên có một màn hình chiếu cỡ to, trên tường phía bên phải treo một màn hình ti-vi tinh thể lỏng mỏng dính, ghế được xếp ngay ngắn quanh bàn, Đặng Vĩ và Du Thiên Dã đang ngồi nói chuyện trong đó.
Trần Lãng ngẫm nghĩ một lát rồi bước lên gõ nhẹ vào cửa kính trong suốt: “Chủ nhiệm, ngài tìm tôi sao?!”
Đặng Vĩ ừm một tiếng: “Trần Lãng, tới đây ngồi đi. Sáng nay không phải cô nói đã từng làm trợ lý cho một bác sĩ trồng răng sao, hôm nay bên này thiếu người, muốn hỏi cô có thể tranh thủ được không?”
Bấy giờ Trần Lãng mới hiểu, cô ồ một tiếng rồi đi tới kéo ghế ra ngồi. Sau khi đã yên vị cô bất giác ghé mắt nhìn thoáng qua Du Thiên Dã đang ngồi đối diện, nhận ra anh cũng đang nhìn cô bằng nét mặt nghiêm túc, nhất thời cảm thấy hơi bất an. Trần Lãng thầm suy nghĩ: không biết những kiến thức cũ mình học được liên quan đến trồng răng có phát huy công dụng không, có thể khiến tên “Sô-vanh” luôn nhìn người bằng nửa con mắt này rớt mắt kính[1] không?
[1] Ý là bị bất ngờ
Cuối cùng Du Thiên Dã cũng lên tiếng: “Bác sĩ Trần, trước kia cô tiếp xúc với hệ thống trồng răng nào?”
Trần Lãng trả lời bằng tinh thần hăng hái gấp tám trăm lần: “Là hệ thống RP 1 của Thụy Điển!”
Du Thiên Dã chau mày: “Chúng tôi cũng dùng hệ thống RP nhưng hiện nay đang dùng RP2”
Trần Lãng ngẫm nghĩ rồi nói: “Thao tác trong hệ thống RP 2 có phần được đơn giản hóa, nó tổng hợp được ưu khuyết điểm của hệ thống RP1, thiết kế mang nhân tính hóa nhiều hơn, phần đỡ cổ vốn trơn tuột được thiết kế thêm các vân xoắn, khiến phần được trồng vào và tổ chức nướu mềm có thể nối liền một cách liên tục, thao tác của phẫu thuật viên càng đơn giản hơn, xác suất thành công cũng cao hơn!”
Đặng Vĩ và Du Thiên Dã không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nhau, Đặng Vĩ đứng dậy: “Hai người nói tiếp đi, tôi đi ăn trước đây, chiều nay tôi còn nhiều việc lắm!”
Đặng Vĩ đi rồi, Du Thiên Dã và Trần Lãng mắt to trừng mắt bé, căn phòng nhất thời rơi vào trạng thái im lìm, chỉ còn tiếng hít thở liên tục. Du Thiên Dã hắng giọng, chợt cảm thấy cảnh tượng này giống hệt một ngày nào đó trước kia, quen thuộc đến nỗi khiến anh hoảng hốt, vì vậy, anh là người phá vỡ sự im lặng trước: “Cô làm trợ lý mấy năm?”
Trần Lãng nhẩm tính: “Đại khái là hai, ba năm. Nhưng hồi đó hầu hết đều tiến hành phẫu thuật lật vạt, không như bây giờ có rất nhiều ca bệnh có thể được tiến hành bằng phương pháp phẫu thuật xâm lấn tối thiểu!”
Du Thiên Dã không muốn nói nhiều với Trần Lãng nữa, tất cả lời nói cử chỉ đều cho thấy cô đang tự tin, nắm chắc mọi thứ, anh dứt khoát đứng dậy: “Kỹ thuật phẫu thuật xâm lấn tối thiểu không quá phức tạp, chỉ cần bắt đúng bệnh là được, thao tác tương đối đơn giản. Chờ tôi một lát, tôi đi lấy một bộ hệ thống, chúng ta sẽ để ý đến thứ tự của các bước!”
Trần Lãng chăm chú nhìn bóng lưng rời đi của Du Thiên Dã, chợt thở phào nhẹ nhõm, thầm bảo: “Trần Lãng, giỏi lắm!” Dường như câu tự khen mình đó có thể khiến cô duy trì trạng thái phấn khởi để tiếp tục thể hiện vô cùng dũng mãnh.
Khoảng thời gian ngay sau đó, Du Thiên Dã không chỉ kiểm tra những dụng cụ cần thiết cho từng bước của cuộc phẫu thuật và Trần Lãng, dẫn Trần Lãng đến giới thiệu với y tá lưu động lát nữa sẽ phối hợp với cô trong cuộc phẫu thuật, dặn Trần Lãng những việc đòi hỏi một người làm trợ lý cần chú ý mà anh còn dẫn Trần Lãng đến thăm quan phòng phẫu thuật được Hạo Khang bỏ rất nhiều vốn đầu tư xây dựng. Trong phòng phẫu thuật không chỉ có đầy đủ các dụng cụ như đèn mổ, máy trồng răng và dụng cụ mà còn có cả hệ thống camera tiên tiến như vậy ngay trong lúc phẫu thuật cũng có thể truyền hình ảnh ra phòng họp bên ngoài để những người khác dù ngồi ngoài đó cũng có thể xem tiến trình phẫu thuật.
Nét mặt của Trần Lãng thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực ra cô đang phải cố gắng khống chế sự ngỡ ngàng của mình, không để miệng trở thành hình dạng có thể nhét lọt một quả trứng gà, trong lòng ra sức khen ngợi: So với bệnh viện công lập mang tính tổng hợp mà trước kia mình từng làm, trung tâm trồng răng của Hạo Khang quả là danh bất hư truyền. Cách bài trí vừa xa hoa vừa cao cấp khiến mình có cảm giác được đứng ở đây là một niềm hãnh diện, thậm chí, nó làm cho con người mà mình luôn thấy khó ưa như Du Thiên Dã cũng được phủ một tầng hào quang chói lóa.
Thời gian của buổi chiều hôm đó trôi qua rất nhanh, cuộc phẫu thuật đó cũng được tiến hành vô cùng thuận lợi. Du Thiên Dã bảo y tá tìm bộ đồ phẫu thuật viên màu xanh da trời cho Trần Lãng, lúc hai người tiến hành vô trùng trong phòng phẫu thuật vẫn giữ im lặng. Sau khi cuộc phẫu thuật được bắt đầu, ban đầu Du Thiên Dã còn dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Trần Lãng, nhưng khi Trần Lãng đúng lúc dùng ống hút nước bọt hút hết nước bọt và máu ở vùng sắp phẫu thuật, cố gắng gia tăng sự rõ nét ở khu vực được phẫu thuật, hơn nữa, bất cứ lúc nào cô cũng có thể đúng lúc đưa lên một loạt những dụng cụ phù hợp cho từng giai đoạn như mũi khoan siêu tốc kim cương hình tròn, mũi khoan mở rộng lỗ, trụ dẫn hướng, khoan định hình… Lúc đó Du Thiên Dã mới hoàn toàn yên tâm, cố gắng dời toàn bộ sự chú ý của mình lên ca phẫu thuật.
Thực ra, Trần Lãng hoàn toàn nằm trong trạng thái khẩn trương cao độ, cô luôn dùng nét mặt không chút biểu cảm để che giấu sự bất an của mình, đã hai năm cô không chạm vào phẫu thuật trồng răng, hơn nữa hệ thống phẫu thuật của Du Thiên Dã và hệ thống trước kia được Trương Hoa sử dụng cũng khác nhau. May mà bình thường cô cũng quan tâm đến những bước phát triển mới nhất của ngành trồng răng nên hệ thống RP 2 ngoài việc không có thao tác trực tiếp thì nó cũng không quá xa lạ với cô. Nhưng, Du Thiên Dã cũng cho Trần Lãng hiểu thế nào là cao thủ võ lâm, cách anh dễ dàng đối phó với các vấn đề phức tạp. Cô cũng hiểu thế nào gọi là: đằng sau tất cả mọi sự thành công dễ thấy là sự chuẩn bị đầy đủ thầm lặng từ phía sau.
So với chủ nhiệm Trương Hoa trước kia, tất cả những sự chuẩn bị trước cuộc phẫu thuật đều được Du Thiên Dã làm rất cẩn thận, anh biết cách làm khúc dạo đầu sớm cho khu vực cần phẫu thuật, tránh việc làm lệch vị trí của mũi khoan mở rộng lỗ; anh phải tính toán chính xác độ dài của mỗi chiếc răng giả được trồng vào, mỗi bước tiến hành phẫu thuật đều cần có y tá lưu động quay camera xung quanh; toàn bộ quá trình trôi chảy như nước chảy bèo trôi, lưu loát như viết văn liền mạch. Điều này khiến Trần Lãng mơ hồ có chút hối hận, cô nghĩ bụng: Hóa ra, sự kiêu ngạo tự đại con người “Sô-vanh” này không phải không có lý!
Sau khi tất cả kết thúc chỉ còn Du Thiên Dã và Trần Lãng trong phòng phẫu thuật ai bận việc người nấy. Bỗng, Du Thiên Dã đang viết biên bản phẫu thuật nói với Trần Lãng: “Hôm nay vất vả cho cô rồi!” Trần Lãng ngừng việc thu dọn dụng cụ bởi cô kinh sợ khi nghe anh ta nói vậy, nửa ngày sau mới đáp với vẻ ngại ngùng: “Không vất vả.”
Sau đó là một sự im lặng đầy gượng gạo và lúng túng. Hai người nghĩ bụng: rõ ràng mới tuần trước còn đối đầu kịch liệt, vậy mà chỉ sau khi phối hợp cùng nhau trong một cuộc phẫu thuật mà đã đứng đây giả vờ giả vịt nói chuyện khách sáo, quả là không quen, không quen chút nào! Lại trôi đi một khoảng thời gian nữa Du Thiên Dã mới nói: “Vương Hâm ngã gãy chân, có lẽ trong khoảng thời gian này không thể đi làm!”
Trần Lãng kinh ngạc, trước mắt cô là gương mặt có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ lộ ra khi cười của Vương Hâm, buột miệng nói: “Thảo nào!”
Du Thiên Dã cảnh giác ghé mắt nhìn Trần Lãng: “Thảo nào gì vậy?”
Câu nói đầy giận dữ vốn đã trôi tới miệng lại bị Trần Lãng nuốt vào bụng, nhưng cuối cùng vẫn can đảm nói: “Nếu không rơi vào trường hợp bất khả kháng, chắc chắn anh sẽ không để tôi làm trợ lý cho mình!” Vừa nói xong cô liền hối hận đến mức muốn cắn lưỡi tự sát, khó lắm mới xoa dịu quan hệ, có lẽ nó lại bị hủy hoại trong chốc lát bởi sự liều lĩnh của mình mất.
Du Thiên Dã tiếp tục im lặng, sau một lúc rất lâu anh mới nói: “Bác sĩ Trần, tôi nghĩ có một số việc là do bản thân tôi quá võ đoán, trước đây làm cô bị ấm ức, bây giờ, ở đây, tôi chính thức xin lỗi cô!”
Giờ phút đó, Trần Lãng thực sự bị kinh ngạc, đường đường là tổng giám bộ phận điều trị của nha khoa Hạo Khang, chuyên gia trồng răng Du Thiên Dã oai phong lừng lẫy mà lại chính miệng nói xin lỗi mình, chắc chắn hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, không không, phải là mặt trời lặn ở đằng Đông mới đúng - Trần Lãng suy nghĩ miên man bằng tốc độ nhanh gấp mấy vạn lần bình thường. Nhưng ngoài miệng thì cô lại nói với vẻ ái ngại: “Thực ra tôi cũng có điểm không đúng!”
Gừng càng già càng cay, Du Thiên Dã nhoẻn miệng cười với Trần Lãng: “Bác sĩ Trần, vậy chúng ta xí xóa chuyện trước kia nhé?!”
Trần Lãng xấu hổ gật đầu: “Anh đừng gọi tôi là bác sĩ Trần nữa, cứ gọi tôi bằng tên, gọi Trần Lãng là được!”
Du Thiên Dã trịnh trọng gật đầu: “Được, Trần Lãng!”
Căn phòng lại một lần nữa rơi vào trạng thái im lìm, Du Thiên Dã vẫn tiếp tục viết biên bản phẫu thuật của anh, Trần Lãng tiếp tục kiểm tra dụng cụ trồng răng của cô.
Lại qua một lúc rất lâu sau, Trần Lãng ngước lên: “Chủ nhiệm Du, trung tâm trồng răng của anh thật sự không tuyển bác sĩ nữ sao?!”
Du Thiên Dã ngạc nhiên nhìn Trần Lãng đứng đối diện mình, thật lâu không nói gì.
Lát sau, Du Thiên Dã mới trả lời một cách khó hiểu: “Trưa nay chủ nhiệm Đặng mới cảnh cáo tôi không được một lần nữa đào chân tường anh ấy!”
Trần Lãng ồ một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục sắp xếp lại các dụng cụ.
Du Thiên Dã ngước mặt nhìn Trần Lãng phía đối diện, cô mặc bộ quần áo phẫu thuật viên màu xanh da trời, đầu cúi thấp, lặng lẽ sắp xếp dụng cụ trong khay, thoạt nhìn vừa yếu đuối vừa cô đơn, thế nên anh chầm chậm nói: “Khoảng thời gian này có lẽ Vương Hâm không thể đi làm, tôi sẽ đến xin phép ở chỗ lão Đặng tạm thời mượn cô sang đây giúp tôi một thời gian, xem anh ấy có đồng ý không?”
Trần Lãng lập tức ngước lên: “Anh nói thật sao? Không định lừa tôi đấy chứ?”
Du Thiên Dã nhìn sắc mặt thay đổi chỉ trong giây lát của Trần Lãng, không khỏi có chút mơ hồ: “Cô thích trồng răng thật sao? Hình như các nữ bác sĩ không ai thích tiếp xúc với phẫu thuật, cảm thấy làm việc này rất mạo hiểm!”
Trần Lãng hài lòng nhoẻn miệng cười: “Tôi thích, vì nó mang cho tôi cảm giác thành tựu!”
Du Thiên Dã ngước mắt nhìn cô, ánh nắng còn sót lại của tịch dương xuyên qua rèm cửa sổ màu trắng của phòng phẫu thuật chiếu lên gò má Trần Lãng, khiến hai gò má cô được nhuộm màu nắng ấm áp, thoáng nhìn vừa tinh tế vừa xinh đẹp, lại thêm phần tự tin. Trái tim Du Thiên Dã bỗng chốc trùng xuống, anh đứng dậy: “Những việc còn lại để tôi làm, lát nữa tôi phải đến bệnh viện thăm Vương Hâm!” Nói xong liền đứng dậy, mở cửa phòng phẫu thuật, làm động tác “cô đi trước đi”. Trần Lãng sững sờ một lúc, tuy không hiểu nhưng vẫn phải nghe theo: “Chủ nhiệm Du, vậy tôi đi trước!”
Không đổi sắc mặt, Du Thiên Dã lạnh lùng gật đầu, động tác này khiến Trần Lãng bỗng có cảm giác khoảng cách vừa được rút ngắn giờ lại bị kéo xa đến vạn dặm!
(nhớ truyện mà không có thời gian dịch. Hết tháng này mình sẽ cố gắng ra chap chăm hơn *sure* mà cũng có thể là *not sure*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.