Chương 99: Nhổ răng 2
Ý Lan
27/08/2016
Nhờ có những lời tốt đẹp của Mavis, tuy cuộc sống vẫn cứ diễn ra đều đều như thế nhưng có thể nói là trôi qua một cách yên ổn. Ngoài những lúc
cảm thấy thoải mái, đôi khi Trần Lãng cũng thất thần. Sau khi nghe câu
“Số máy này đã bị chủ thuê bao hủy” vang lên từ loa điện thoại, cô tự
nói với bản thân: “Có một số người chỉ biết nói mà không biết giữ lời,
rõ ràng đã giao hẹn sẽ liên lạc sau, thế mà bây giờ biến mất tăm mất
tích.”
Sau màn xuất hiện đầy bất ngờ trước mặt Trần Lãng trong đêm Noel, Bao Huân liền mất tích, hành động khác hẳn với hồi còn ở Bắc Kinh này ngược lại khiến Trần Lãng thấy ngạc nhiên. Có lẽ Bao Huân là người bạn mà cô ngẫu nhiên gặp được ở nơi đất khách quê người nên mới khiến Trần Lãng cảm thấy gần gũi đến thế; hoặc là đã nghe quá nhiều giọng Thượng Hải nên bây giờ cô tự nhiên lại thấy nhớ đám bạn ngốc nghếch ở Bắc Kinh của mình; hoặc cũng có thể là, chỉ còn Bao Huân là sự liên hệ duy nhất giữa cô với nha khoa Hạo Khang; mà cũng có thể là do chỉ có từ Bao Huân, cô mới biết được tình hình gần đây hay vài câu đôi lời của người nào đó.
Vì thế, buổi chiều cuối cùng trước ngày tết dương lịch, đúng lúc Jack tới khám lại, Trần Lãng vờ vô tình hỏi: “Bao Huân đâu, có còn ở Thượng Hải không?”
Nằm trên ghế nha khoa, mắt Jack nhìn thẳng vào chiếc mão răng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng mà Trần Lãng đang cầm trên tay, trả lời: “Vẫn còn ở Thượng Hải.”
Trần Lãng bất giác thấy buồn, xem ra cái “liên lạc” mà Bao Huân nói không giống như cô tưởng tượng, cô khẽ à một tiếng rồi nhanh chóng đeo mão răng vào cho Jack.
Trần Lãng đưa cho Jack chiếc gương nhỏ để anh ta tự ngắm mình trong gương. Jack nhìn trái nhìn phải rất lâu rồi vui vẻ nói: “Good, good, y hệt như thật, đẹp quá!”
Trần Lãng ngồi xuống đối diện Jack, cô nhìn chiếc răng kia bằng mắt thường rất lâu rồi gật đầu nói: “Tạm ổn, màu sắc và hình dáng cơ bản chấp nhận được, có thể dính lại được rồi.”
Jack cực kỳ hâm mộ: “Sao có thể nói là tạm ổn được chứ? Jessica, em yêu cầu bản thân cao quá đấy.” Từ sau đêm Noel, Jack đã tự ý đổi cách gọi Trần Lãng từ bác sĩ Trần chuyển thành tên tiếng Anh của cô là Jessica. Tuy đã được Bao Huân tiết lộ, Jack hiện vẫn đang cho rằng Trần Lãng là hoa thơm đã có chủ nhưng thân mật với người đẹp một chút cũng không có gì là không tốt nên lấy thân phận là bạn của bạn Trần Lãng, anh ta cố gần gũi cô nhiều hơn.
Trần Lãng chỉ cười chứ không nói gì. Thực ra không phải cô yêu cầu bản thân cao mà có lẽ đó là bệnh nghề nghiệp. Đối với màu sắc cũng như hình dáng của răng, các nha sĩ thường nhạy cảm hơn người bình thường. Bình thường, khi mà bệnh nhân đã hoàn toàn thỏa mãn thì người bác sĩ vẫn tự nói thầm với mình: độ bão hòa còn thiếu chút đỉnh, nếu màu sắc sáng hơn chút nữa thì tốt quá. Đối với những điều trị mang tính thẩm mỹ như nhổ răng hay trồng răng, sự thành công sẽ mang đến cho người nha sĩ cảm giác hạnh phúc to lớn nhưng bản tính cầu toàn của các bác sĩ trên phương diện thẩm mỹ lại khiến họ không bao giờ thấy thế là đủ.
Dĩ nhiên cầu toàn là nguyên tắc nhưng mức độ hài lòng của bệnh nhân lại là chuẩn tắc nên dưới sự thúc giục của Jack, Trần Lãng vẫn quyết định dính cố định mão răng đã chuẩn bị vào răng của anh ta. Sau khi hoàn thành tất cả các bước công đoạn cần thiết, Trần Lãng cởi găng tay, đang định nói OK thì đột nhiên nghe thấy Jack nói: “Jessica, nha khoa Bác Văn các em có ý định hợp tác với ngân hàng DZ không?”
Trần Lãng ngẩn ra một lúc rồi nhanh chóng định thần lại và trả lời: “Dĩ nhiên, bọn em vẫn đang thảo luận về vấn đề này.”
Jack mỉm cười: “Anh tiết lộ cho mà biết nhé. Ngân hàng DZ định tặng cho mỗi khách hàng nắm giữ thẻ bạch kim một chế độ chăm sóc răng miệng định kỳ. Sơ bộ tập trung vào một vài phòng khám nha khoa sang trọng, nhưng gần đây một số đồng nghiệp của bọn anh đề xuất ý kiến, cho rằng phòng khám của bọn em khá ok, vì vậy nếu có thể làm chủ liệu em có thể nhanh chóng gửi hợp đồng cho bọn anh được không?” Thực ra, người có quyền phát biểu nhất trong số “một số đồng nghiệp” chính là bản thân Jack, và một người cũng từng đề xuất ý kiến này cho anh ta – Bao Huân. Tuy nhiên Jack không đề cập đến.
Chủ nhiệm Từ của nha khoa Bác Văn hôm qua đã đến Bắc Kinh tham gia hội nghị trồng răng. Tạm thời, Trần Lãng là lãnh đạo cao nhất của nha khoa Bác Văn khu vực Phổ Đông, cô không mảy may do dự, gật đầu nói: “Ngày mai em sẽ gửi anh luôn.”
Nhưng Trần Lãng vẫn không che giấu được lòng hiếu kỳ của mình: “Hiện các anh đang tập trung vào những phòng khám nào? Có nha khoa Hạo Khang không?”
Jack gật đầu. Trần Lãng thở dài, nếu nha khoa Hạo Khang ở Thượng Hải và Bắc Kinh là ngang nhau thì chắc chắn trình độ khám chữa bệnh của họ phải hơn hẳn nha khoa Bác Văn. Đối thủ cạnh tranh này thực sự quá mạnh, hoàn toàn không thể xem nhẹ.
Jack tiếp lời rất tự nhiên: “Andy gần đây đang bận đóng cửa tu luyện, nhưng ý tưởng này là cậu ấy gọi điện gợi ý cho anh, sau khi anh báo lên bộ phận thị trường của ngân hàng DZ, mọi người đều cảm thấy đó là một ý kiến hay.”
Trái tim Trần Lãng nặng trĩu, nghĩ bụng: “Tên Bao Huân này đang giở trò đá bóng sân nhà chăng? Mình sao có thể thắng được anh ta?” Thế là cô ỉu xìu nói tiếp: “Vậy nha khoa Bác Văn bọn em chẳng phải chỉ là ghi tên để đấy thôi sao, làm sao có cửa gì được.”
Jack cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của Trần Lãng. Dù sao thân phận là thái tử gia của nha khoa Hạo Khang của Bao Huân cũng không phải bí mật gì, anh ta vội nói: “Không đâu. Vì đây là lần đầu tiên nên bọn anh muốn xem xét nhiều phòng khám một chút. Một là có thể cạnh tranh công bằng, hai là thông qua phản hồi của khách hàng, việc tuyển chọn năm sau cũng trở nên dễ dàng hơn. Vốn dĩ Andy định đích thân đến tìm em nhưng mấy ngày nay cậu ấy bận quá, lại không có số điện thoại ở Thượng Hải của em nên mới bảo anh hôm nay đến nói trước với em để xem thái độ của em như thế nào.”
Không hiểu sao Trần Lãng lại thấy vui hơn nhưng cũng thấy hơi xấu hổ vì đã nghĩ xấu cho Bao Huân, đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Đang mải suy nghĩ thì cô nghe thấy Jack nói: “Đúng rồi, đây là số điện thoại của Bao Huân. Em liên lạc với cậu ấy đi, cậu ấy tu luyện xong sẽ tới tìm em ngay.”
Thế nhưng không cho cô có cơ hội chủ động liên lạc với mình, Bao Huân đã tự động xuất hiện, ngay một phút đồng hồ trước khi Trần Lãng tan sở, Bao Huân ôm má đi vào nha khoa Bác Văn.
Trần Lãng bị cô y tá tên Ngô Hinh túm được ở phòng thay quần áo, cô nàng nói bằng giọng phấn khởi: “Anh chàng đẹp trai hát tiếng Anh tối hôm nọ chị ạ, anh ta đứng ngoài kia, nói là đau răng quá, nằng nặc đòi chị khám.”
Trần Lãng hồ nghi đi ra đại sảnh, cô thấy Bao Huân đang chau mày hết cỡ, tay ôm má, ngồi ngẩn ngơ trên sofa. Trần Lãng đi tới, nhẹ giọng chào một tiếng.
Vừa ngước lên thấy Trần Lãng, Bao Huân liền nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương: “Trần Lãng, cái răng từng được cô điều trị hình như bị tôi làm nứt ra rồi.”
Trần Lãng sững người mấy giây rồi hỏi: “Lâu như vậy mà anh vẫn chưa làm mão răng bảo vệ nó sao?”
Bao Huân lẩm bẩm: “Không phải cô từng nói đầu tiên phải nhổ cái răng khôn kia đi, sau đó mới làm mão răng úp lên hay sao. Cuối cùng cô lại rời khỏi Hạo Khang, tất nhiên chẳng còn ai quan tâm đến tôi nữa.”
Trần Lãng lườm Bao Huân. Thân là thái tử gia, sao có thể nói là không có ai quan tâm đến mình được, rõ ràng anh ta không muốn cho người ta đụng tay vào thì có. Sau khi trị liệu ống rễ cho chiếc răng đó, cô đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, chiếc răng nanh trông có vẻ rất khỏe mạnh kia thực ra đã hỏng hết phần bên trong rồi, thậm chí có thể dùng từ “suy tàn” để hình dung về nó, vì thế nhất định phải khoác cho nó một tấm áo giáp thật vững chãi để bảo vệ cẩn thận chiếc áo đã rách tả tơi bên trong, chỉ như vậy mới có thể giữ lại chiếc răng được. Nhưng người này đúng là điển hình của kiểu “có bệnh sợ bác sĩ”, mới nghe nói muốn bọc mão răng thì phải nhổ chiếc răng khôn kia trước đã vội vàng chạy mất, làm Trần Lãng lúc đó phải nổi trận lôi đình.
\
Trần Lãng dẫn Bao Huân vào phòng khám, sau khi kiểm tra sơ bộ và chụp Xquang, cô kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, cuối cùng đành nghiêm giọng thông báo cho Bao Huân biết: “Không đùa đâu nhưng chắc chắn phải nhổ.”
Bao Huân á một tiếng rất to, chau mày: “Không phải chứ, thật sự tệ đến mức phải nhổ ư?”
Trần Lãng gật đầu: “Trước đây tôi đã giảm khả năng cắn khít của chiếc răng này cho anh chính là vì sợ sẽ xảy ra tình huống này nhưng sau một thời gian dài, cộng thêm chắc anh vừa cắn thứ gì đó quá cứng nên tạo thành vết nứt giữa chiếc răng, làm cho tủy răng lộ ra ngoài. Thực sự không thể giữ lại được nữa, chỉ có thể nhổ thôi, mấy tháng nữa trồng răng khác lên.”
Bao Huân ỉu xìu nhưng vẫn cố vớt vát: “Không nhổ được không? Đừng nhổ răng của tôi, tôi không nỡ xa nó.”
Trần Lãng lườm Bao Huân rồi thản nhiên nói: “Vậy anh cứ giữ lại đi, để nó làm nhiễm trùng cả hốc răng của anh, phần xương hàm quanh chân răng dần dần cũng sẽ hoại tử, không khéo sau này còn chẳng trồng được răng thay thế nữa kia.”
Trần Lãng dừng lại một lúc, đưa mắt nhìn qua khuôn mặt đau khổ không nói thành lời của Bao Huân, cô dịu giọng lại: “Nói sao đi nữa thì cũng sẽ trồng răng khác lên mà, răng giả vẫn có thể dùng bình thường như răng thật, mọi thứ đều sẽ ổn thôi, anh sợ gì chứ?”
Bao Huân lại thở dài: “Trồng cái khác lên thì sao chứ? Dù sao cũng không phải là răng thật của tôi.”
Trần Lãng không còn gì để nói, cô chán chẳng buồn đáp lại nữa. Thấy vẻ mặt không cho thương lượng của Trần Lãng, bản thân Bao Huân cũng hiểu được tình thế hiện giờ nhưng vẫn khẽ thì thào: “Nếu hai vợ chồng rạn nứt tình cảm muốn ly hôn thì đầu tiên bao giờ cũng có người đến hòa giải, thực sự không cứu vãn được nữa mới quyết định ly hôn. Cô hay thật đấy, chưa gì đã thẳng tay chia rẽ vợ chồng người ta, thậm chí còn không cho cơ hội thương lượng.”
Trần Lãng chau mày nhìn Bao Huân, rõ ràng cơ sự đến nông nỗi này đều do một tay anh ta tự tạo nên, thân là thái tử gia của Hạo Khang mà lại để hàm răng tệ hại đến mức này, đã thế còn dám nói lung tung. Trần Lãng bĩu môi, nói: “Có thể so sánh như anh được sao? Thôi được, cho dù phải chia xa thì hai chiếc răng nanh của anh vẫn còn cơ hội gặp nhau, nhưng chỉ cần một ngoại lực nho nhỏ thôi, nó cũng có thể vỡ tan tành thành nhiều mảnh, hư hỏng toàn bộ. Nếu muốn so sánh hàm răng với chuyện tình cảm thì có một điểm tương đồng đấy, đó là cả hai đều cực kỳ yếu đuối, không chịu nổi nhiều lần công kích.”
Nghe Trần Lãng thao thao bất tuyệt, Bao Huân vẫn giả ngốc: “Cô có thể nói dễ hiểu một chút không? Mặc dù tôi rất muốn được chia sẻ chuyện tình cảm trước đây của cô nhưng nói thật là khả năng lĩnh hội của tôi có hạn thôi.”
Trần Lãng bị câu nói này của Bao Huân làm tắc nghẹn, cô cả giận nói: “Ai muốn chia sẻ với anh chứ, tôi chỉ lấy ví dụ thôi mà.”
Bao Huân ồ một tiếng, làm bộ như đã hiểu ra: “Giờ tôi mới nhận ra nha sĩ các cô rất thích lấy chuyện răng miệng so sánh với tình cảm nhé. Trước đây tôi có nghe lão Đặng nói: trên đời này, cái mà con người khó có thể tự giải thoát nhất, một là hàm răng, hai là tình yêu.” Thực ra năm xưa, người bị câu nói này của Đặng Vĩ cười nhạo là Du Thiên Dã với bộ dạng buồn đau sau khi chia tay với Lâm Hiểu Tuyền. Nhưng giờ đây, xuất phát từ suy nghĩ Trần Lãng có thể mẫn cảm đối với việc liên quan đến người nào đó, Bao Huân không dám nói sự thật.
Nhưng Trần Lãng không chỉ mẫn cảm đối với người nào đó mà ngay sau khi nghe thấy cái tên Đặng Vĩ, sắc mặt cô đã khó coi hơn hẳn, thô bạo ngắt lời: “Anh đã quyết định xong chưa? Có muốn nhổ răng không? Không nhổ thì tôi về đây. Bằng không anh cứ về nghĩ kỹ đi, mai lại đến.”
Lúc này Bao Huân mới nghiêm túc trả lời: “Ngày mai tôi kín lịch rồi, chẳng được rảnh rỗi lúc nào. Với lại sau tết dương tôi phải đi công tác, mang cái răng này đi xa càng không tiện. Nếu nên nhổ thì cô cứ nhổ luôn cho tôi đi.”
Trần Lãng vẫn chưa hết giận, cô hầm hừ đe dọa: “Không phải chỉ nhổ một cái đâu, tranh thủ lúc có thuốc tê, tôi sẽ nhổ cả chiếc răng vừa bị nứt cùng với chiếc răng khôn mọc lệch kia cho anh.”
Sắc mặt Bao Huân xám ngoét lại, anh lặng im thật lâu rồi đáp: “Thôi được, cô cứ nhổ hết đi. Nghe lời cô hết!”
Trần Lãng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Nhưng anh là thái tử gia của Hạo Khang mà, đến chỗ chúng tôi điều trị có được không đấy?”
Bao Huân lườm Trần Lãng một cái: “Cô hẹp hòi quá thế! Nha khoa Hạo Khang hay nha khoa Bác Văn tôi không quan tâm, chẳng qua cô là bác sĩ trước đây của tôi nên tôi muốn cô chữa cho tôi, thế thôi!”
Trần Lãng không biết phải nói gì, dĩ nhiên bây giờ cô không thể đuổi Bao Huân ra khỏi cửa, huống hồ người này bận rộn đến mức kín cả lịch, đúng là nên điều trị kịp thời cho anh ta. Nhưng Trần Lãng vẫn chưa hết đắn đo: “Nếu hôm nay phải nhổ hai chiếc răng thì ngày mai anh nên nghỉ ngơi.”
Bao Huân ừm một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cô y tá trẻ Ngô Hinh đã ngửi thấy mùi “kỳ lạ” trong cách nói chuyện của hai người họ, tất nhiên cũng dễ dàng đưa ra kết luận: Họ đã quen nhau từ trước. Dưới ánh mắt ra lệnh của Trần Lãng, cô nàng nhanh tay đưa tờ đơn “đồng ý nhổ răng phức tạp” ra. Trần Lãng nhận lấy, đưa tới trước mặt Bao Huân: “Anh đọc đơn này đi, đọc kỹ vào rồi ký tên, chúng ta sẽ bắt đầu ngay.”
Trên mặt tờ đơn có liệt kê tất cả những rủi ro có khả năng xảy ra với xác suất rất nhỏ. Thấy Bao Huân không thèm chớp mắt lấy một cái mà phóng khoáng ký tên mình ngay lập tức lên đó, Trần Lãng cũng nhanh chóng điền nốt những ô trống cần mình bổ sung trên tờ đơn.
Thực ra thì Bao Huân không dám đọc kỹ nội dung trên tờ đơn, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh ký đơn kiểu này, với lại đau dài không bằng đau ngắn. Giờ đây tất cả mọi tế bào trên cơ thể anh đều tuyệt vọng hoàn toàn rồi, chi bằng cứ anh dũng hy sinh trước mặt mỹ nhân còn hơn. Nhưng khi liếc mắt nhìn tờ đơn được Trần Lãng để trên bàn, thấy tên anh và tên cô song song sánh vai nhau trên phần chữ ký, lòng anh ấm lại nhưng lại bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Đúng rồi, Trần Lãng, cô có biết kết quả của trận thi đấu trị liệu ống rễ hồi bình chọn mười phòng khám hàng đầu không?”
Trần Lãng lắc đầu. Nếu Bao Huân không nhắc đến thì cô đã quên béng chuyện này mất rồi.
Bao Huân nhìn Trần Lãng: “Ảnh chụp X quang của lần trị liệu mà cô làm cho tôi đã mang lại giải nhì cho nha khoa Hạo Khang đấy.”
Trần Lãng ồ một tiếng, hơi thất vọng: “Chỉ được giải nhì thôi à?”
Bao Huân có cảm giác Trần Lãng đúng là người ngoài hành tinh: “Giải nhì mà cô còn thất vọng á? Nếu là tôi, tôi sẽ vui đến chết mất.”
Thực ra Trần Lãng không để tâm đến cái giải nhì đó, dù sao trị liệu ống rễ cũng là một trong những môn học của cô trong chương trình thạc sỹ. Trong các cuộc thi đấu hồi còn đi học, không phải cô chưa được giải nhất bao giờ. Trần Lãng ngẫm nghĩ một chút rồi đáp lại bằng một câu giết chết bầu không khí: “Được giải nhì thì sao chứ, bây giờ vẫn bị tôi nhổ đi đấy thôi.”
Bao Huân nhìn nét mặt Trần Lãng, anh hơi ngạc nhiên: “Sao cô hoàn toàn không phấn khởi nhỉ? Chẳng lẽ cô không muốn biết thái độ của các đồng nghiệp ở Hạo Khang khi biết được kết quả này?”
Dù trong lòng đang dậy sóng đến mức nào đi nữa, Trần Lãng vẫn cố bình thản đáp lời: “Tôi đã rời khỏi Hạo Khang rồi, không quan tâm thái độ của mọi người ở đó nữa.”
Bao Huân giả vờ nói thầm bằng âm lượng mà anh chắc chắn Trần Lãng có thể nghe thấy: “Cô cứ khoe khoang đi. Thực ra ai cũng khâm phục cô mà.”
Trần Lãng nhìn Bao Huân một cái rồi không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Khâm phục hay không khâm phục cũng được, chỉ cần đừng vu oan cho tôi là được. Trần Lãng không muốn nói chuyện vớ vẩn với Bao Huân nữa, liền quay sang dặn Ngô Hinh: “Đưa thuốc tê cho chị.”
Quá trình nhổ răng không thuận lợi lắm, chiếc răng nanh bị nứt ra còn đỡ, nó nhanh chóng được Trần Lãng giải quyết nhưng cái răng khôn của Bao Huân thì quá nửa chiếc răng đều nằm gọn trong xương hàm, nếu cứ làm tiếp, cô không biết liệu Bao Huân có thể chịu đựng được nữa không. Trần Lãng ngừng lại một lúc, hỏi: “Anh vẫn ổn chứ? Nếu không chịu nổi thì dừng lại vẫn kịp.”
Bao Huân khép hờ hai mắt, nói bằng giọng không rõ: “Tiếp đi, chết sớm đầu thai sớm.” Nhìn đôi mắt không tập trung của Bao Huân, Trần Lãng quyết định tiếp tục nhổ. Để loại trừ một phần sức cản, cô phải rạch vài dao trên phần niêm mạc, vì thế sau khi nhổ được chiếc răng khôn kia ra, cô còn phải khâu vài mũi trên phần vết thương nữa.
Quá trình này kéo dài trong suốt hơn một tiếng đồng hồ. Trong lúc đó, Trần Lãng vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy rất nhiều tòa nhà cao tầng đã sáng đèn, chỉ có không trung giữa các tòa nhà là tối om. Trần Lãng nhanh chóng tháo găng tay ra, bỏ vào trong khay dụng cụ rồi liếc nhìn gương mặt xám ngắt không còn giọt máu của Bao Huân, trông anh thật đau khổ biết nhường nào, cô thở dài nói: “Được rồi, được rồi, xong cả rồi đấy, anh đừng xị mặt ra nữa. Tôi đâu có cầm dao chém anh, sao lại căng thẳng đến nông nỗi này?”
Nét mặt của Bao Huân cuối cùng cũng thả lỏng được một chút nhưng sắc mặt vẫn rất xấu. Tuy trong lòng anh cũng biết là không đau lắm nhưng tinh thần lại rất mệt mỏi. Hơn nữa, nhìn thấy Trần Lãng không khác gì công nhân xây dựng đưa đủ thứ dụng cụ lạnh như băng vào miệng mình, trải nghiệm sống không bằng chết này khiến anh chỉ biết tự nhủ hết lần này đến lần khác “Phải kiên nhẫn, kiên nhẫn chính là thắng lợi”. Vì thế lúc này, khi đã ngậm chặt miếng bông tiêu độc trong miệng, anh không còn sức đấu khẩu với Trần Lãng nữa, chỉ hỏi bằng giọng không rõ: “Phải ngậm bông này trong bao lâu?”
Sau khi nhận được cái nháy mắt của Trần Lãng, Ngô Hinh bắt đầu thuần thục liệt kê những điều cần chú ý sau khi nhổ răng, nào là nửa tiếng sau thì bỏ miếng bông ra, hai tiếng nữa mới được ăn uống, trong vòng 24h không được ăn đồ nóng, hôm nay không được dùng ống hút, sau từ bảy đến mười ngày đến cắt chỉ, nếu thấy máu trong miệng trong vòng 24h là bình thường… Ngô Hinh còn kiên nhẫn lau thật cẩn thận vết máu đọng trên khóe miệng Bao Huân khiến Bao Huân cảm động đến rơi nước mắt, Ngô Hinh đầy dịu dàng khác hẳn với một Trần Lãng lạnh lùng ít nói. Tuy đang ngậm bông nhưng Bao Huân vẫn cố dùng chút sức lực ít ỏi còn lại của mình mỉm cười với Ngô Hinh rồi gật đầu thay lời cảm ơn.
Còn Trần Lãng, người vẫn giữ hình tượng của một nha sĩ, chỉ tập trung lắng nghe những điều cần chú ý mà Ngô Hinh liệt kê, còn bản thân cô không nói gì nhiều. Sau khi đi cùng Bao Huân ra bàn nộp tiền, cô đưa cho anh tấm danh thiếp có tên và đầy đủ các cách liên lạc với mình, nói thêm: “Hôm nay cố đừng nói chuyện kẻo lại chảy máu. Trong vòng hai ngày nếu có sưng đau là bình thường, nhưng nếu anh thấy thực sự không chịu nổi nữa thì cứ gọi điện cho tôi.”
Bao Huân ừm một tiếng, nhận lấy danh thiếp rồi nói bằng giọng không rõ: “Thì ra cô không dùng số điện thoại trước đây nữa?”
Trần Lãng giải thích: “Nếu dùng số cũ thì phải gọi điện thoại đường dài, tốn kém!” Cô dừng lại một chút, nhớ ra một chuyện khác: “Chẳng phải anh cũng không dùng số cũ nữa hay sao?”
Mắt Bao Huân sáng lên: “Cô có gọi điện cho tôi à?”
Trần Lãng ừ một tiếng nhưng lại nhanh chóng chuyển đề tài: “Phải rồi, sau khi hết thuốc tê, chắc chắn anh sẽ thấy rất khó chịu, tôi kê cho anh mấy liều giảm đau nhé, tuy nó có tác dụng phụ, nếu có thể chịu được thì đừng uống nhưng nếu đau quá thì phải dùng.”
Bao Huân không hiểu tại sao lại thấy vui vui, liền mạnh miệng: “Thôi, tôi cố chịu cũng được.”
Trần Lãng không thể không nhắc nhở: “Sẽ đau lắm đấy, anh vẫn nên cầm thuốc về thì hơn.”
Bao Huân chỉ thấy chỗ nhổ giờ chẳng có cảm giác gì nên cũng không quan tâm lắm, anh khẳng khái lắc đầu.
Trần Lãng chỉ cười, không nài nỉ thêm nữa, dù sao thuốc thang cũng là con dao hai lưỡi, có thể không uống thì tuyệt đối không nên uống, đó chính là chân lý.
Sau màn xuất hiện đầy bất ngờ trước mặt Trần Lãng trong đêm Noel, Bao Huân liền mất tích, hành động khác hẳn với hồi còn ở Bắc Kinh này ngược lại khiến Trần Lãng thấy ngạc nhiên. Có lẽ Bao Huân là người bạn mà cô ngẫu nhiên gặp được ở nơi đất khách quê người nên mới khiến Trần Lãng cảm thấy gần gũi đến thế; hoặc là đã nghe quá nhiều giọng Thượng Hải nên bây giờ cô tự nhiên lại thấy nhớ đám bạn ngốc nghếch ở Bắc Kinh của mình; hoặc cũng có thể là, chỉ còn Bao Huân là sự liên hệ duy nhất giữa cô với nha khoa Hạo Khang; mà cũng có thể là do chỉ có từ Bao Huân, cô mới biết được tình hình gần đây hay vài câu đôi lời của người nào đó.
Vì thế, buổi chiều cuối cùng trước ngày tết dương lịch, đúng lúc Jack tới khám lại, Trần Lãng vờ vô tình hỏi: “Bao Huân đâu, có còn ở Thượng Hải không?”
Nằm trên ghế nha khoa, mắt Jack nhìn thẳng vào chiếc mão răng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng mà Trần Lãng đang cầm trên tay, trả lời: “Vẫn còn ở Thượng Hải.”
Trần Lãng bất giác thấy buồn, xem ra cái “liên lạc” mà Bao Huân nói không giống như cô tưởng tượng, cô khẽ à một tiếng rồi nhanh chóng đeo mão răng vào cho Jack.
Trần Lãng đưa cho Jack chiếc gương nhỏ để anh ta tự ngắm mình trong gương. Jack nhìn trái nhìn phải rất lâu rồi vui vẻ nói: “Good, good, y hệt như thật, đẹp quá!”
Trần Lãng ngồi xuống đối diện Jack, cô nhìn chiếc răng kia bằng mắt thường rất lâu rồi gật đầu nói: “Tạm ổn, màu sắc và hình dáng cơ bản chấp nhận được, có thể dính lại được rồi.”
Jack cực kỳ hâm mộ: “Sao có thể nói là tạm ổn được chứ? Jessica, em yêu cầu bản thân cao quá đấy.” Từ sau đêm Noel, Jack đã tự ý đổi cách gọi Trần Lãng từ bác sĩ Trần chuyển thành tên tiếng Anh của cô là Jessica. Tuy đã được Bao Huân tiết lộ, Jack hiện vẫn đang cho rằng Trần Lãng là hoa thơm đã có chủ nhưng thân mật với người đẹp một chút cũng không có gì là không tốt nên lấy thân phận là bạn của bạn Trần Lãng, anh ta cố gần gũi cô nhiều hơn.
Trần Lãng chỉ cười chứ không nói gì. Thực ra không phải cô yêu cầu bản thân cao mà có lẽ đó là bệnh nghề nghiệp. Đối với màu sắc cũng như hình dáng của răng, các nha sĩ thường nhạy cảm hơn người bình thường. Bình thường, khi mà bệnh nhân đã hoàn toàn thỏa mãn thì người bác sĩ vẫn tự nói thầm với mình: độ bão hòa còn thiếu chút đỉnh, nếu màu sắc sáng hơn chút nữa thì tốt quá. Đối với những điều trị mang tính thẩm mỹ như nhổ răng hay trồng răng, sự thành công sẽ mang đến cho người nha sĩ cảm giác hạnh phúc to lớn nhưng bản tính cầu toàn của các bác sĩ trên phương diện thẩm mỹ lại khiến họ không bao giờ thấy thế là đủ.
Dĩ nhiên cầu toàn là nguyên tắc nhưng mức độ hài lòng của bệnh nhân lại là chuẩn tắc nên dưới sự thúc giục của Jack, Trần Lãng vẫn quyết định dính cố định mão răng đã chuẩn bị vào răng của anh ta. Sau khi hoàn thành tất cả các bước công đoạn cần thiết, Trần Lãng cởi găng tay, đang định nói OK thì đột nhiên nghe thấy Jack nói: “Jessica, nha khoa Bác Văn các em có ý định hợp tác với ngân hàng DZ không?”
Trần Lãng ngẩn ra một lúc rồi nhanh chóng định thần lại và trả lời: “Dĩ nhiên, bọn em vẫn đang thảo luận về vấn đề này.”
Jack mỉm cười: “Anh tiết lộ cho mà biết nhé. Ngân hàng DZ định tặng cho mỗi khách hàng nắm giữ thẻ bạch kim một chế độ chăm sóc răng miệng định kỳ. Sơ bộ tập trung vào một vài phòng khám nha khoa sang trọng, nhưng gần đây một số đồng nghiệp của bọn anh đề xuất ý kiến, cho rằng phòng khám của bọn em khá ok, vì vậy nếu có thể làm chủ liệu em có thể nhanh chóng gửi hợp đồng cho bọn anh được không?” Thực ra, người có quyền phát biểu nhất trong số “một số đồng nghiệp” chính là bản thân Jack, và một người cũng từng đề xuất ý kiến này cho anh ta – Bao Huân. Tuy nhiên Jack không đề cập đến.
Chủ nhiệm Từ của nha khoa Bác Văn hôm qua đã đến Bắc Kinh tham gia hội nghị trồng răng. Tạm thời, Trần Lãng là lãnh đạo cao nhất của nha khoa Bác Văn khu vực Phổ Đông, cô không mảy may do dự, gật đầu nói: “Ngày mai em sẽ gửi anh luôn.”
Nhưng Trần Lãng vẫn không che giấu được lòng hiếu kỳ của mình: “Hiện các anh đang tập trung vào những phòng khám nào? Có nha khoa Hạo Khang không?”
Jack gật đầu. Trần Lãng thở dài, nếu nha khoa Hạo Khang ở Thượng Hải và Bắc Kinh là ngang nhau thì chắc chắn trình độ khám chữa bệnh của họ phải hơn hẳn nha khoa Bác Văn. Đối thủ cạnh tranh này thực sự quá mạnh, hoàn toàn không thể xem nhẹ.
Jack tiếp lời rất tự nhiên: “Andy gần đây đang bận đóng cửa tu luyện, nhưng ý tưởng này là cậu ấy gọi điện gợi ý cho anh, sau khi anh báo lên bộ phận thị trường của ngân hàng DZ, mọi người đều cảm thấy đó là một ý kiến hay.”
Trái tim Trần Lãng nặng trĩu, nghĩ bụng: “Tên Bao Huân này đang giở trò đá bóng sân nhà chăng? Mình sao có thể thắng được anh ta?” Thế là cô ỉu xìu nói tiếp: “Vậy nha khoa Bác Văn bọn em chẳng phải chỉ là ghi tên để đấy thôi sao, làm sao có cửa gì được.”
Jack cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của Trần Lãng. Dù sao thân phận là thái tử gia của nha khoa Hạo Khang của Bao Huân cũng không phải bí mật gì, anh ta vội nói: “Không đâu. Vì đây là lần đầu tiên nên bọn anh muốn xem xét nhiều phòng khám một chút. Một là có thể cạnh tranh công bằng, hai là thông qua phản hồi của khách hàng, việc tuyển chọn năm sau cũng trở nên dễ dàng hơn. Vốn dĩ Andy định đích thân đến tìm em nhưng mấy ngày nay cậu ấy bận quá, lại không có số điện thoại ở Thượng Hải của em nên mới bảo anh hôm nay đến nói trước với em để xem thái độ của em như thế nào.”
Không hiểu sao Trần Lãng lại thấy vui hơn nhưng cũng thấy hơi xấu hổ vì đã nghĩ xấu cho Bao Huân, đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Đang mải suy nghĩ thì cô nghe thấy Jack nói: “Đúng rồi, đây là số điện thoại của Bao Huân. Em liên lạc với cậu ấy đi, cậu ấy tu luyện xong sẽ tới tìm em ngay.”
Thế nhưng không cho cô có cơ hội chủ động liên lạc với mình, Bao Huân đã tự động xuất hiện, ngay một phút đồng hồ trước khi Trần Lãng tan sở, Bao Huân ôm má đi vào nha khoa Bác Văn.
Trần Lãng bị cô y tá tên Ngô Hinh túm được ở phòng thay quần áo, cô nàng nói bằng giọng phấn khởi: “Anh chàng đẹp trai hát tiếng Anh tối hôm nọ chị ạ, anh ta đứng ngoài kia, nói là đau răng quá, nằng nặc đòi chị khám.”
Trần Lãng hồ nghi đi ra đại sảnh, cô thấy Bao Huân đang chau mày hết cỡ, tay ôm má, ngồi ngẩn ngơ trên sofa. Trần Lãng đi tới, nhẹ giọng chào một tiếng.
Vừa ngước lên thấy Trần Lãng, Bao Huân liền nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương: “Trần Lãng, cái răng từng được cô điều trị hình như bị tôi làm nứt ra rồi.”
Trần Lãng sững người mấy giây rồi hỏi: “Lâu như vậy mà anh vẫn chưa làm mão răng bảo vệ nó sao?”
Bao Huân lẩm bẩm: “Không phải cô từng nói đầu tiên phải nhổ cái răng khôn kia đi, sau đó mới làm mão răng úp lên hay sao. Cuối cùng cô lại rời khỏi Hạo Khang, tất nhiên chẳng còn ai quan tâm đến tôi nữa.”
Trần Lãng lườm Bao Huân. Thân là thái tử gia, sao có thể nói là không có ai quan tâm đến mình được, rõ ràng anh ta không muốn cho người ta đụng tay vào thì có. Sau khi trị liệu ống rễ cho chiếc răng đó, cô đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, chiếc răng nanh trông có vẻ rất khỏe mạnh kia thực ra đã hỏng hết phần bên trong rồi, thậm chí có thể dùng từ “suy tàn” để hình dung về nó, vì thế nhất định phải khoác cho nó một tấm áo giáp thật vững chãi để bảo vệ cẩn thận chiếc áo đã rách tả tơi bên trong, chỉ như vậy mới có thể giữ lại chiếc răng được. Nhưng người này đúng là điển hình của kiểu “có bệnh sợ bác sĩ”, mới nghe nói muốn bọc mão răng thì phải nhổ chiếc răng khôn kia trước đã vội vàng chạy mất, làm Trần Lãng lúc đó phải nổi trận lôi đình.
\
Trần Lãng dẫn Bao Huân vào phòng khám, sau khi kiểm tra sơ bộ và chụp Xquang, cô kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, cuối cùng đành nghiêm giọng thông báo cho Bao Huân biết: “Không đùa đâu nhưng chắc chắn phải nhổ.”
Bao Huân á một tiếng rất to, chau mày: “Không phải chứ, thật sự tệ đến mức phải nhổ ư?”
Trần Lãng gật đầu: “Trước đây tôi đã giảm khả năng cắn khít của chiếc răng này cho anh chính là vì sợ sẽ xảy ra tình huống này nhưng sau một thời gian dài, cộng thêm chắc anh vừa cắn thứ gì đó quá cứng nên tạo thành vết nứt giữa chiếc răng, làm cho tủy răng lộ ra ngoài. Thực sự không thể giữ lại được nữa, chỉ có thể nhổ thôi, mấy tháng nữa trồng răng khác lên.”
Bao Huân ỉu xìu nhưng vẫn cố vớt vát: “Không nhổ được không? Đừng nhổ răng của tôi, tôi không nỡ xa nó.”
Trần Lãng lườm Bao Huân rồi thản nhiên nói: “Vậy anh cứ giữ lại đi, để nó làm nhiễm trùng cả hốc răng của anh, phần xương hàm quanh chân răng dần dần cũng sẽ hoại tử, không khéo sau này còn chẳng trồng được răng thay thế nữa kia.”
Trần Lãng dừng lại một lúc, đưa mắt nhìn qua khuôn mặt đau khổ không nói thành lời của Bao Huân, cô dịu giọng lại: “Nói sao đi nữa thì cũng sẽ trồng răng khác lên mà, răng giả vẫn có thể dùng bình thường như răng thật, mọi thứ đều sẽ ổn thôi, anh sợ gì chứ?”
Bao Huân lại thở dài: “Trồng cái khác lên thì sao chứ? Dù sao cũng không phải là răng thật của tôi.”
Trần Lãng không còn gì để nói, cô chán chẳng buồn đáp lại nữa. Thấy vẻ mặt không cho thương lượng của Trần Lãng, bản thân Bao Huân cũng hiểu được tình thế hiện giờ nhưng vẫn khẽ thì thào: “Nếu hai vợ chồng rạn nứt tình cảm muốn ly hôn thì đầu tiên bao giờ cũng có người đến hòa giải, thực sự không cứu vãn được nữa mới quyết định ly hôn. Cô hay thật đấy, chưa gì đã thẳng tay chia rẽ vợ chồng người ta, thậm chí còn không cho cơ hội thương lượng.”
Trần Lãng chau mày nhìn Bao Huân, rõ ràng cơ sự đến nông nỗi này đều do một tay anh ta tự tạo nên, thân là thái tử gia của Hạo Khang mà lại để hàm răng tệ hại đến mức này, đã thế còn dám nói lung tung. Trần Lãng bĩu môi, nói: “Có thể so sánh như anh được sao? Thôi được, cho dù phải chia xa thì hai chiếc răng nanh của anh vẫn còn cơ hội gặp nhau, nhưng chỉ cần một ngoại lực nho nhỏ thôi, nó cũng có thể vỡ tan tành thành nhiều mảnh, hư hỏng toàn bộ. Nếu muốn so sánh hàm răng với chuyện tình cảm thì có một điểm tương đồng đấy, đó là cả hai đều cực kỳ yếu đuối, không chịu nổi nhiều lần công kích.”
Nghe Trần Lãng thao thao bất tuyệt, Bao Huân vẫn giả ngốc: “Cô có thể nói dễ hiểu một chút không? Mặc dù tôi rất muốn được chia sẻ chuyện tình cảm trước đây của cô nhưng nói thật là khả năng lĩnh hội của tôi có hạn thôi.”
Trần Lãng bị câu nói này của Bao Huân làm tắc nghẹn, cô cả giận nói: “Ai muốn chia sẻ với anh chứ, tôi chỉ lấy ví dụ thôi mà.”
Bao Huân ồ một tiếng, làm bộ như đã hiểu ra: “Giờ tôi mới nhận ra nha sĩ các cô rất thích lấy chuyện răng miệng so sánh với tình cảm nhé. Trước đây tôi có nghe lão Đặng nói: trên đời này, cái mà con người khó có thể tự giải thoát nhất, một là hàm răng, hai là tình yêu.” Thực ra năm xưa, người bị câu nói này của Đặng Vĩ cười nhạo là Du Thiên Dã với bộ dạng buồn đau sau khi chia tay với Lâm Hiểu Tuyền. Nhưng giờ đây, xuất phát từ suy nghĩ Trần Lãng có thể mẫn cảm đối với việc liên quan đến người nào đó, Bao Huân không dám nói sự thật.
Nhưng Trần Lãng không chỉ mẫn cảm đối với người nào đó mà ngay sau khi nghe thấy cái tên Đặng Vĩ, sắc mặt cô đã khó coi hơn hẳn, thô bạo ngắt lời: “Anh đã quyết định xong chưa? Có muốn nhổ răng không? Không nhổ thì tôi về đây. Bằng không anh cứ về nghĩ kỹ đi, mai lại đến.”
Lúc này Bao Huân mới nghiêm túc trả lời: “Ngày mai tôi kín lịch rồi, chẳng được rảnh rỗi lúc nào. Với lại sau tết dương tôi phải đi công tác, mang cái răng này đi xa càng không tiện. Nếu nên nhổ thì cô cứ nhổ luôn cho tôi đi.”
Trần Lãng vẫn chưa hết giận, cô hầm hừ đe dọa: “Không phải chỉ nhổ một cái đâu, tranh thủ lúc có thuốc tê, tôi sẽ nhổ cả chiếc răng vừa bị nứt cùng với chiếc răng khôn mọc lệch kia cho anh.”
Sắc mặt Bao Huân xám ngoét lại, anh lặng im thật lâu rồi đáp: “Thôi được, cô cứ nhổ hết đi. Nghe lời cô hết!”
Trần Lãng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Nhưng anh là thái tử gia của Hạo Khang mà, đến chỗ chúng tôi điều trị có được không đấy?”
Bao Huân lườm Trần Lãng một cái: “Cô hẹp hòi quá thế! Nha khoa Hạo Khang hay nha khoa Bác Văn tôi không quan tâm, chẳng qua cô là bác sĩ trước đây của tôi nên tôi muốn cô chữa cho tôi, thế thôi!”
Trần Lãng không biết phải nói gì, dĩ nhiên bây giờ cô không thể đuổi Bao Huân ra khỏi cửa, huống hồ người này bận rộn đến mức kín cả lịch, đúng là nên điều trị kịp thời cho anh ta. Nhưng Trần Lãng vẫn chưa hết đắn đo: “Nếu hôm nay phải nhổ hai chiếc răng thì ngày mai anh nên nghỉ ngơi.”
Bao Huân ừm một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cô y tá trẻ Ngô Hinh đã ngửi thấy mùi “kỳ lạ” trong cách nói chuyện của hai người họ, tất nhiên cũng dễ dàng đưa ra kết luận: Họ đã quen nhau từ trước. Dưới ánh mắt ra lệnh của Trần Lãng, cô nàng nhanh tay đưa tờ đơn “đồng ý nhổ răng phức tạp” ra. Trần Lãng nhận lấy, đưa tới trước mặt Bao Huân: “Anh đọc đơn này đi, đọc kỹ vào rồi ký tên, chúng ta sẽ bắt đầu ngay.”
Trên mặt tờ đơn có liệt kê tất cả những rủi ro có khả năng xảy ra với xác suất rất nhỏ. Thấy Bao Huân không thèm chớp mắt lấy một cái mà phóng khoáng ký tên mình ngay lập tức lên đó, Trần Lãng cũng nhanh chóng điền nốt những ô trống cần mình bổ sung trên tờ đơn.
Thực ra thì Bao Huân không dám đọc kỹ nội dung trên tờ đơn, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh ký đơn kiểu này, với lại đau dài không bằng đau ngắn. Giờ đây tất cả mọi tế bào trên cơ thể anh đều tuyệt vọng hoàn toàn rồi, chi bằng cứ anh dũng hy sinh trước mặt mỹ nhân còn hơn. Nhưng khi liếc mắt nhìn tờ đơn được Trần Lãng để trên bàn, thấy tên anh và tên cô song song sánh vai nhau trên phần chữ ký, lòng anh ấm lại nhưng lại bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Đúng rồi, Trần Lãng, cô có biết kết quả của trận thi đấu trị liệu ống rễ hồi bình chọn mười phòng khám hàng đầu không?”
Trần Lãng lắc đầu. Nếu Bao Huân không nhắc đến thì cô đã quên béng chuyện này mất rồi.
Bao Huân nhìn Trần Lãng: “Ảnh chụp X quang của lần trị liệu mà cô làm cho tôi đã mang lại giải nhì cho nha khoa Hạo Khang đấy.”
Trần Lãng ồ một tiếng, hơi thất vọng: “Chỉ được giải nhì thôi à?”
Bao Huân có cảm giác Trần Lãng đúng là người ngoài hành tinh: “Giải nhì mà cô còn thất vọng á? Nếu là tôi, tôi sẽ vui đến chết mất.”
Thực ra Trần Lãng không để tâm đến cái giải nhì đó, dù sao trị liệu ống rễ cũng là một trong những môn học của cô trong chương trình thạc sỹ. Trong các cuộc thi đấu hồi còn đi học, không phải cô chưa được giải nhất bao giờ. Trần Lãng ngẫm nghĩ một chút rồi đáp lại bằng một câu giết chết bầu không khí: “Được giải nhì thì sao chứ, bây giờ vẫn bị tôi nhổ đi đấy thôi.”
Bao Huân nhìn nét mặt Trần Lãng, anh hơi ngạc nhiên: “Sao cô hoàn toàn không phấn khởi nhỉ? Chẳng lẽ cô không muốn biết thái độ của các đồng nghiệp ở Hạo Khang khi biết được kết quả này?”
Dù trong lòng đang dậy sóng đến mức nào đi nữa, Trần Lãng vẫn cố bình thản đáp lời: “Tôi đã rời khỏi Hạo Khang rồi, không quan tâm thái độ của mọi người ở đó nữa.”
Bao Huân giả vờ nói thầm bằng âm lượng mà anh chắc chắn Trần Lãng có thể nghe thấy: “Cô cứ khoe khoang đi. Thực ra ai cũng khâm phục cô mà.”
Trần Lãng nhìn Bao Huân một cái rồi không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Khâm phục hay không khâm phục cũng được, chỉ cần đừng vu oan cho tôi là được. Trần Lãng không muốn nói chuyện vớ vẩn với Bao Huân nữa, liền quay sang dặn Ngô Hinh: “Đưa thuốc tê cho chị.”
Quá trình nhổ răng không thuận lợi lắm, chiếc răng nanh bị nứt ra còn đỡ, nó nhanh chóng được Trần Lãng giải quyết nhưng cái răng khôn của Bao Huân thì quá nửa chiếc răng đều nằm gọn trong xương hàm, nếu cứ làm tiếp, cô không biết liệu Bao Huân có thể chịu đựng được nữa không. Trần Lãng ngừng lại một lúc, hỏi: “Anh vẫn ổn chứ? Nếu không chịu nổi thì dừng lại vẫn kịp.”
Bao Huân khép hờ hai mắt, nói bằng giọng không rõ: “Tiếp đi, chết sớm đầu thai sớm.” Nhìn đôi mắt không tập trung của Bao Huân, Trần Lãng quyết định tiếp tục nhổ. Để loại trừ một phần sức cản, cô phải rạch vài dao trên phần niêm mạc, vì thế sau khi nhổ được chiếc răng khôn kia ra, cô còn phải khâu vài mũi trên phần vết thương nữa.
Quá trình này kéo dài trong suốt hơn một tiếng đồng hồ. Trong lúc đó, Trần Lãng vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy rất nhiều tòa nhà cao tầng đã sáng đèn, chỉ có không trung giữa các tòa nhà là tối om. Trần Lãng nhanh chóng tháo găng tay ra, bỏ vào trong khay dụng cụ rồi liếc nhìn gương mặt xám ngắt không còn giọt máu của Bao Huân, trông anh thật đau khổ biết nhường nào, cô thở dài nói: “Được rồi, được rồi, xong cả rồi đấy, anh đừng xị mặt ra nữa. Tôi đâu có cầm dao chém anh, sao lại căng thẳng đến nông nỗi này?”
Nét mặt của Bao Huân cuối cùng cũng thả lỏng được một chút nhưng sắc mặt vẫn rất xấu. Tuy trong lòng anh cũng biết là không đau lắm nhưng tinh thần lại rất mệt mỏi. Hơn nữa, nhìn thấy Trần Lãng không khác gì công nhân xây dựng đưa đủ thứ dụng cụ lạnh như băng vào miệng mình, trải nghiệm sống không bằng chết này khiến anh chỉ biết tự nhủ hết lần này đến lần khác “Phải kiên nhẫn, kiên nhẫn chính là thắng lợi”. Vì thế lúc này, khi đã ngậm chặt miếng bông tiêu độc trong miệng, anh không còn sức đấu khẩu với Trần Lãng nữa, chỉ hỏi bằng giọng không rõ: “Phải ngậm bông này trong bao lâu?”
Sau khi nhận được cái nháy mắt của Trần Lãng, Ngô Hinh bắt đầu thuần thục liệt kê những điều cần chú ý sau khi nhổ răng, nào là nửa tiếng sau thì bỏ miếng bông ra, hai tiếng nữa mới được ăn uống, trong vòng 24h không được ăn đồ nóng, hôm nay không được dùng ống hút, sau từ bảy đến mười ngày đến cắt chỉ, nếu thấy máu trong miệng trong vòng 24h là bình thường… Ngô Hinh còn kiên nhẫn lau thật cẩn thận vết máu đọng trên khóe miệng Bao Huân khiến Bao Huân cảm động đến rơi nước mắt, Ngô Hinh đầy dịu dàng khác hẳn với một Trần Lãng lạnh lùng ít nói. Tuy đang ngậm bông nhưng Bao Huân vẫn cố dùng chút sức lực ít ỏi còn lại của mình mỉm cười với Ngô Hinh rồi gật đầu thay lời cảm ơn.
Còn Trần Lãng, người vẫn giữ hình tượng của một nha sĩ, chỉ tập trung lắng nghe những điều cần chú ý mà Ngô Hinh liệt kê, còn bản thân cô không nói gì nhiều. Sau khi đi cùng Bao Huân ra bàn nộp tiền, cô đưa cho anh tấm danh thiếp có tên và đầy đủ các cách liên lạc với mình, nói thêm: “Hôm nay cố đừng nói chuyện kẻo lại chảy máu. Trong vòng hai ngày nếu có sưng đau là bình thường, nhưng nếu anh thấy thực sự không chịu nổi nữa thì cứ gọi điện cho tôi.”
Bao Huân ừm một tiếng, nhận lấy danh thiếp rồi nói bằng giọng không rõ: “Thì ra cô không dùng số điện thoại trước đây nữa?”
Trần Lãng giải thích: “Nếu dùng số cũ thì phải gọi điện thoại đường dài, tốn kém!” Cô dừng lại một chút, nhớ ra một chuyện khác: “Chẳng phải anh cũng không dùng số cũ nữa hay sao?”
Mắt Bao Huân sáng lên: “Cô có gọi điện cho tôi à?”
Trần Lãng ừ một tiếng nhưng lại nhanh chóng chuyển đề tài: “Phải rồi, sau khi hết thuốc tê, chắc chắn anh sẽ thấy rất khó chịu, tôi kê cho anh mấy liều giảm đau nhé, tuy nó có tác dụng phụ, nếu có thể chịu được thì đừng uống nhưng nếu đau quá thì phải dùng.”
Bao Huân không hiểu tại sao lại thấy vui vui, liền mạnh miệng: “Thôi, tôi cố chịu cũng được.”
Trần Lãng không thể không nhắc nhở: “Sẽ đau lắm đấy, anh vẫn nên cầm thuốc về thì hơn.”
Bao Huân chỉ thấy chỗ nhổ giờ chẳng có cảm giác gì nên cũng không quan tâm lắm, anh khẳng khái lắc đầu.
Trần Lãng chỉ cười, không nài nỉ thêm nữa, dù sao thuốc thang cũng là con dao hai lưỡi, có thể không uống thì tuyệt đối không nên uống, đó chính là chân lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.