Chương 2: Phỏng vấn 2
Ý Lan
08/08/2014
Bao Huân đến giờ vẫn kiểm tra chiếc xe đạp bảo bối của mình cùng cơn giận ngút trời, chẳng biết có phải đầu óc của người phụ nữ ban nãy đã bị rơi rớt đâu đó rồi hay không mà coi đèn đỏ là đèn xanh, đột nhiên đứng sững lại ở làn đường dành cho xe đạp, còn quay lại hết nhìn phải lại nhìn trái, làm hại anh dù đã phanh gấp mà cũng chẳng kịp tránh. Lần này thì hay rồi, chỉ một chút lơ đãng đã gây tai họa lớn, tay buông khỏi ghi-đông làm chiếc xe đổ kềnh ra đất, bỏ qua việc cái chuông bị tung ra, nước sơn màu thép ở thân xe cũng bị bong một mảng rộng, làm lộ ra màu xám xấu muốn chết.
Trần Lãng cũng rất buồn rầu. Tuy đối phương đã phanh gấp, cơ thể cũng chỉ bị va rất nhẹ, không hề cảm thấy khác lạ nhưng đơn xin việc và bằng cấp, giấy chứng nhận cầm trong tay bị rơi lung tung xuống đất, cô chẳng thể làm gì khác đành vừa chăm chú nhìn người đi qua đi lại trong làn đường dành cho xe cộ vừa phải nhanh chóng ngồi xổm xuống để thu lượm các giấy tờ. Rất không khách sáo, Bao Huân tiến tới cạnh Trần Lãng:
“Đầu óc cô bị úng nước hả? Tự nhiên đứng sững lại ở làn đường dành cho xe đạp?”
Trần Lãng ngồi xổm trên đường giương mắt nhìn thoáng qua chàng trai đang bực bội đầy hung dữ trước mặt, người cao chân dài, các bộ phận trên gương mặt rất bắt mắt, cô thầm nghĩ: gương mặt này đúng là phù hợp với người trắng trẻo, cao ráo nhưng lại không được bố mẹ dạy bảo tốt nên cách nói chuyện thật kém cỏi, cho nên cũng chẳng khách sáo:
“Mắt anh có đui không? Xin nhấc chân ra, anh đang giẫm lên đồ của tôi đấy!”
Bao Huân cúi xuống, thì ra anh giẫm phải một tờ giấy. Hơi khom lưng xuống, nhấc chân ra rồi nhặt tờ giấy đã in dấu giầy lên, không hiểu sao lại thấy vui vẻ:
“Woa, hóa ra cô đây là bác sĩ, mang hồ sơ đi xin việc sao?”
Trần Lãng đứng dậy, dùng một tay giật lại tờ lý lịch trích ngang:
“Liên quan gì đến anh?”
Bao Huân cười u ám:
“Tất nhiên là có liên quan đến tôi, cô đã làm chiếc xe đạp của tôi thay hình đổi dạng hoàn toàn, nếu hôm nay không giải quyết được chuyện này thì cô không được đi đâu cả!”
Trần Lãng liếc nhìn chiếc xe đạp của Bao Huân, dựa vào đôi mắt của người bình thường cô thật sự không nhìn thấy có bất cứ thứ gì khác lạ. Xem đồng hồ đeo tay, bây giờ đã muộn rồi, thầm nghĩ đến thời khắc đặc biệt của ngày hôm nay cô liền không muốn chấp nhặt với tên tiểu nhân này nữa, bèn không nhịn được nói:
“Chẳng phải chỉ là một cái xe đạp thôi sao? Có vấn đề ở đâu tôi mang đi sửa cho anh. Hừ, chỉ là cái xe rách tôi mua cho anh cái mới cũng được!”
Bao Huân cười xảo trá:
“Cô nói đấy nhé. Cho tôi số di động của cô để sau này còn tìm được!”
Trần Lãng chưa từng thấy con người nào “gà mẹ”[1] đến thế cũng lười nói nhiều với đối phương đành thủng thẳng đọc số điện thoại. Bao Huân cực kỳ nghiêm túc ngay lập tức bấm số vào máy mình, nghe thấy tiếng chuông điện thoại của điện thoại di động phát ra từ túi xách của Trần Lãng mới ngắt máy. Nhưng Bao Huân vẫn chưa hài lòng, nhìn mấy tờ bằng cấp mà Trần Lãng đang cầm trong tay, nhanh như gió anh liền cướp lấy tờ ngoài cùng trên tay cô:
“Không được! Tôi phải giữ thêm một bằng chứng nữa mới được. Nhỡ sau này cô quỵt tiền tôi thì sao?”
[1] Gà mẹ là từ chỉ những người lắm mồm, thích xen vào chuyện người khác, thường mang nghĩa xấu
Tờ bị anh cướp đi vừa hay chính là tấm bằng thạc sĩ học tại Hong Kong của Trần Lãng. Chuyện xảy ra quá đột ngột, sáng sớm mới được cậu đưa cho tờ lý lịch trích ngang đã được sửa chữa nên cô quên mất không để nó ở nhà. Mới vừa nãy Trần Lãng còn đang nghĩ, lát nữa nhất định phải bỏ hết giấy tờ vào túi xách, nào ngờ bây giờ đã bị tên khốn nạn trước mặt này lấy mất.
Mặt Trần Lãng ỉu xìu, giơ một tay ra cướp giấy về:
“Anh bệnh à? Sao lại tự tiện lấy đồ của người khác thế? Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ mang xe đi sửa cho anh!”
Nói đoạn liền sải bước chạy về tòa nhà nơi tọa lạc của phòng khám Hạo Khang.
Lúc này Bao Huân vẫn đang ngỡ ngàng. Vẫn luôn nghĩ mình có khả năng “đã từng thấy là không thể quên được”, anh nhớ rõ trong lý lịch trích ngang của cô gái ban nãy viết là học đại học chính quy, thế nhưng tại sao người này còn có cả một tấm bằng thạc sỹ của một học viện nha khoa nào đó ở Hong Kong rất nổi tiếng trên thế giới.
Chao ôi! Cô gái đó bề ngoài xinh đẹp như thế nhưng con người thật không đơn giản, mình phải nhanh nhanh chóng chóng về xem mới được. Tên Du Thiên Dã đó khám răng thì giỏi nhưng lại thường xuyên nhìn nhầm người, nha khoa Hạo Khang hôm nay nhất định phải cảm ơn con mắt tinh tường của mình.
Trần Lãng lúc này hoàn toàn không biết anh chàng Bao Huân mà cô vừa đụng phải chính là tổng giám sát bộ phận thị trường của nha khoa Hạo Khang. Cô chỉ biết rằng nếu trong vòng năm phút đồng hồ cô không chạy kịp đến nha khoa Hạo Khang thì cuộc hẹn nói chuyện với giám đốc bộ phận nhân sự của đối phương sẽ đi tong hoàn toàn.
Đi tong thì đi tong, mình cần gì phải đi làm theo sự xếp đặt của Vu Bác Văn chứ? Ý nghĩ đó cũng từng xuất hiện chớp nhoáng trong đầu cô, nhưng ý kiến bác bỏ nó cũng dần lấn át. Dẫu Trần Lãng có muốn thừa nhận hay không thì bây giờ kể cả cô có phản bác một trăm lần, đến cuối cũng vẫn phải làm theo kế hoạch mà Vu Bác Văn đặt ra cho mình, bất kể là công việc hay cuộc sống.
Bộ phận hành chính của nha khoa Hạo Khang cũng ở trong tòa nhà cao tầng này nhưng khu vực khám chữa bệnh lại ở tầng ba còn bộ phận hành chính thì ở tầng hai mươi. Khi xuất hiện trước mặt giám đốc nhân sự của nha khoa Hạo Khang, Trần Lãng đang trong dáng vẻ mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa. Giám đốc nhân sự của phòng khám Hạo Khang là nữ, họ Diệp tên Thần, mặt mũi thanh tú đoan trang, thoạt nhìn cũng chỉ chưa đến ba mươi. Đã làm công việc mang tính đối nhân xử thế được mấy năm, kể ra cũng đã gặp qua vô số người, thế nhưng đây là lần đầu tiên chị trông thấy một bác sĩ tới phỏng vấn mà mồ hôi đổ ròng ròng như vậy. Thấy nụ cười vô hại trên gương mặt Trần Lãng, không ngờ chị còn bước đến máy nước uống rót một cốc nước lạnh đưa tới:
“Sao lại đổ mồ hôi nhiều quá vậy? Ngoài trời nóng lắm hả?”
Trần Lãng trả lời rất thành thật:
“Đúng là ngoài trời rất nóng nhưng vì em chạy tới đây nên còn thấy nóng hơn!”
Nói đoạn cô bèn nhận cốc nước lạnh không hề khách sáo, trước khi uống vẫn không quên nói một câu:
“Em cảm ơn chị!”
Diệp Thần lặng lẽ cười thầm trong lòng. Thật sự rất lạ, hình thức của cô gái này có vẻ còn trẻ tuổi hơn cả con số hai mươi bảy ghi trên sơ yếu lý lịch. Trông thế nào cũng chỉ giống một sinh viên mới ra trường. Điều đó so với hình tượng bác sĩ trưởng thành chững chạc mà nha khoa Hạo Khang thường nhận vào làm việc khác xa nhau. Nhưng chẳng biết vì sao cô vừa bước vào đã phát ra một sự lôi cuốn đầy thân thiện khó hiểu. Cảm giác này rất ít gặp nhưng Diệp Thần vẫn nhạy cảm bắt được. Vậy nên trong lúc xem xét các loại bằng cấp và lý lịch trích ngang Trần Lãng nộp, chị rất bình thản, ung dung hỏi cô một đống câu hỏi lớn, như vì sao muốn đến nha khoa Hạo Khang? Có hiểu biết gì về nha khoa trong giai đoạn hiện nay? Gặp phải những bệnh nhân phiền toái thì sẽ xử lý ra sao? Trình độ ngoại ngữ thế nào? Những công việc đã làm trước đây? Câu cuối cùng là, nếu em được vào làm tại nha khoa Hạo Khang thì muốn đảm nhiệm chức vụ gì?
Trần Lãng suy nghĩ cẩn thận, trả lời kỹ lưỡng, ngoài câu hỏi về các công việc đã từng làm là trả lời dựa theo sự sửa chữa của Vu Bác Văn thì những câu khác cũng được coi là thành thật. Câu hỏi cuối cùng cô trả lời thế này:
“Em muốn vào làm ở trung tâm trồng răng.”
Lúc này đổi lại là Diệp Thần hết sức ngạc nhiên:
“Trung tâm trồng răng? Lẽ nào em chưa nghe nói sao? Chủ nhiệm Du của trung tâm trồng răng chưa bao giờ nhận bác sĩ nữ.”
Trần Lãng á một tiếng, thầm nghĩ: cậu không giúp được mình rồi, sau đó cô đứng dậy nói với Diệp Thần cùng vẻ áy náy:
“Thế… Thế thì cứ coi như hôm nay em chưa đến ạ.”
Nhưng Diệp Thần không để cô đi:
“Khoan đã, em có kinh nghiệm làm lâm sàng năm năm nên có thể tiếp tục làm một bác sĩ đa khoa ở nha khoa Hạo Khang mà!”
Trần Lãng sửng sốt một lát, vốn dĩ cô chỉ ôm suy nghĩ định thử xem thế nào mà thôi, không thành công thì vui vẻ ra về, chưa hề nghĩ tới những khả năng khác. Diệp Thần vẫn tiếp tục thuyết phục:
“Thực ra, cuộc kiểm tra ở chỗ chị chỉ là cửa đầu tiên thôi, tiếp theo còn phải gặp tổng giám đốc khu vực Trung Quốc và tổng giám đốc khu vực Bắc Kinh, sau đó là tổng giám sát bộ phận điều trị và bốn chủ nhiệm của phòng khám, thậm chí họ còn có thể đưa ra yêu cầu kiểm tra khả năng làm việc của em nữa. Chị nghĩ những yêu cầu đó đều là thử thách và kinh nghiệm rất hiếm có, em nán lại thử xem cũng chưa hẳn không tốt, không chắc chắn sẽ trúng tuyển nhưng cũng có thể hiểu nhiều hơn một chút về phòng khám của bọn chị, hai bên cùng xem có phù hợp với đối phương không?”
Sau khi nghe xong Trần Lãng từ từ suy nghĩ hồi lâu, không thể phủ nhận mình có chút cảm giác “nóng lòng muốn thử xem sao”. Trần Lãng không giống Trần Tụng, từ khi sinh ra đến giờ Trần Tụng luôn tạm bợ, tạm bợ thi vào một trường cấp ba, tạm bợ thi đỗ một trường đại học ngành tài chính kinh tế, tạm bợ làm một nhân viên bình thường trong công ty nước ngoài mà còn cảm thấy thế đã là hạnh phúc. Còn Trần Lãng, từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh ai cũng ngợi khen, thành tích trong các cuộc thi chưa bao giờ đứng dưới hạng ba. Tuy lười biếng trong sinh hoạt nhưng tính cách cô luôn rất hiếu thắng, xưa nay ông cậu Vu Bác Văn chỉ cần nói một hai câu đã có thể kích thích Trần Lãng đến nỗi sôi sục ý chí chiến đấu.
Lần này cũng không ngoại lệ, Trần Lãng đồng ý lời đề nghị của Diệp Thần. Một giờ chiều, gặp mặt nói chuyện với tổng giám đốc khu vực Trung Quốc, sau đó là tổng giám đốc khu vực Bắc Kinh, cuối cùng là tổng thanh tra bộ phận điều trị của khu vực Bắc Kinh. Còn cuộc phỏng vấn của bốn vị chủ nhiệm thì sẽ được hẹn lịch sau, bởi vì lịch bệnh nhân hẹn trước với các vị ấy đã kín từ lâu. Trần Lãng rất đỗi ngạc nhiên khi nghe quy trình này, cô cảm thấy rất shock: đây đâu phải vào làm ở phòng khám, hoàn toàn giống cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên có chất xám của công ty nước ngoài, vượt quá sự tưởng tượng về phỏng vấn của Trần Lãng. Những phương diện khác cũng thấy hơi buồn cười, đến mức này thì đành phải “bày sẵn trận địa chờ quân địch tới” thôi, có điều tờ lý lịch trích ngang kia phải coi như “hàng thật” thật rồi.
Diệp Thần còn mỉm cười nhắc nhở:
“Tổng giám đốc khu vực Trung Quốc họ Bao, có lẽ ông ấy sẽ nói chuyện đời người và lý tưởng với em, tổng giám đốc khu vực Bắc Kinh họ Lưu, rất hòa nhã. Còn tổng giám sát bộ phận điều trị thực ra chính là chủ nhiệm Du của trung tâm trồng răng, cửa ải của anh ta thì hơi vất vả chút, em nên chuẩn bị tâm lý.”
Sau đó chị đứng dậy, giơ bàn tay phải về phía Trần Lãng:
“Nào, Trần Lãng, hoan nghênh em đã chấp nhận thử thách phỏng vấn vô cùng hà khắc đó của bọn chị, chiều nay chúng ta lại gặp nhau!”
Trần Lãng cũng đứng dậy bắt tay chị nhẹ nhàng rồi mỉm cười gật đầu rời đi, vừa bước ra vừa hối hận:
“Chắc đầu mình hỏng rồi nên mới có thể chấp nhận lời đề nghị biến thái ấy.”
Trần Lãng cũng rất buồn rầu. Tuy đối phương đã phanh gấp, cơ thể cũng chỉ bị va rất nhẹ, không hề cảm thấy khác lạ nhưng đơn xin việc và bằng cấp, giấy chứng nhận cầm trong tay bị rơi lung tung xuống đất, cô chẳng thể làm gì khác đành vừa chăm chú nhìn người đi qua đi lại trong làn đường dành cho xe cộ vừa phải nhanh chóng ngồi xổm xuống để thu lượm các giấy tờ. Rất không khách sáo, Bao Huân tiến tới cạnh Trần Lãng:
“Đầu óc cô bị úng nước hả? Tự nhiên đứng sững lại ở làn đường dành cho xe đạp?”
Trần Lãng ngồi xổm trên đường giương mắt nhìn thoáng qua chàng trai đang bực bội đầy hung dữ trước mặt, người cao chân dài, các bộ phận trên gương mặt rất bắt mắt, cô thầm nghĩ: gương mặt này đúng là phù hợp với người trắng trẻo, cao ráo nhưng lại không được bố mẹ dạy bảo tốt nên cách nói chuyện thật kém cỏi, cho nên cũng chẳng khách sáo:
“Mắt anh có đui không? Xin nhấc chân ra, anh đang giẫm lên đồ của tôi đấy!”
Bao Huân cúi xuống, thì ra anh giẫm phải một tờ giấy. Hơi khom lưng xuống, nhấc chân ra rồi nhặt tờ giấy đã in dấu giầy lên, không hiểu sao lại thấy vui vẻ:
“Woa, hóa ra cô đây là bác sĩ, mang hồ sơ đi xin việc sao?”
Trần Lãng đứng dậy, dùng một tay giật lại tờ lý lịch trích ngang:
“Liên quan gì đến anh?”
Bao Huân cười u ám:
“Tất nhiên là có liên quan đến tôi, cô đã làm chiếc xe đạp của tôi thay hình đổi dạng hoàn toàn, nếu hôm nay không giải quyết được chuyện này thì cô không được đi đâu cả!”
Trần Lãng liếc nhìn chiếc xe đạp của Bao Huân, dựa vào đôi mắt của người bình thường cô thật sự không nhìn thấy có bất cứ thứ gì khác lạ. Xem đồng hồ đeo tay, bây giờ đã muộn rồi, thầm nghĩ đến thời khắc đặc biệt của ngày hôm nay cô liền không muốn chấp nhặt với tên tiểu nhân này nữa, bèn không nhịn được nói:
“Chẳng phải chỉ là một cái xe đạp thôi sao? Có vấn đề ở đâu tôi mang đi sửa cho anh. Hừ, chỉ là cái xe rách tôi mua cho anh cái mới cũng được!”
Bao Huân cười xảo trá:
“Cô nói đấy nhé. Cho tôi số di động của cô để sau này còn tìm được!”
Trần Lãng chưa từng thấy con người nào “gà mẹ”[1] đến thế cũng lười nói nhiều với đối phương đành thủng thẳng đọc số điện thoại. Bao Huân cực kỳ nghiêm túc ngay lập tức bấm số vào máy mình, nghe thấy tiếng chuông điện thoại của điện thoại di động phát ra từ túi xách của Trần Lãng mới ngắt máy. Nhưng Bao Huân vẫn chưa hài lòng, nhìn mấy tờ bằng cấp mà Trần Lãng đang cầm trong tay, nhanh như gió anh liền cướp lấy tờ ngoài cùng trên tay cô:
“Không được! Tôi phải giữ thêm một bằng chứng nữa mới được. Nhỡ sau này cô quỵt tiền tôi thì sao?”
[1] Gà mẹ là từ chỉ những người lắm mồm, thích xen vào chuyện người khác, thường mang nghĩa xấu
Tờ bị anh cướp đi vừa hay chính là tấm bằng thạc sĩ học tại Hong Kong của Trần Lãng. Chuyện xảy ra quá đột ngột, sáng sớm mới được cậu đưa cho tờ lý lịch trích ngang đã được sửa chữa nên cô quên mất không để nó ở nhà. Mới vừa nãy Trần Lãng còn đang nghĩ, lát nữa nhất định phải bỏ hết giấy tờ vào túi xách, nào ngờ bây giờ đã bị tên khốn nạn trước mặt này lấy mất.
Mặt Trần Lãng ỉu xìu, giơ một tay ra cướp giấy về:
“Anh bệnh à? Sao lại tự tiện lấy đồ của người khác thế? Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ mang xe đi sửa cho anh!”
Nói đoạn liền sải bước chạy về tòa nhà nơi tọa lạc của phòng khám Hạo Khang.
Lúc này Bao Huân vẫn đang ngỡ ngàng. Vẫn luôn nghĩ mình có khả năng “đã từng thấy là không thể quên được”, anh nhớ rõ trong lý lịch trích ngang của cô gái ban nãy viết là học đại học chính quy, thế nhưng tại sao người này còn có cả một tấm bằng thạc sỹ của một học viện nha khoa nào đó ở Hong Kong rất nổi tiếng trên thế giới.
Chao ôi! Cô gái đó bề ngoài xinh đẹp như thế nhưng con người thật không đơn giản, mình phải nhanh nhanh chóng chóng về xem mới được. Tên Du Thiên Dã đó khám răng thì giỏi nhưng lại thường xuyên nhìn nhầm người, nha khoa Hạo Khang hôm nay nhất định phải cảm ơn con mắt tinh tường của mình.
Trần Lãng lúc này hoàn toàn không biết anh chàng Bao Huân mà cô vừa đụng phải chính là tổng giám sát bộ phận thị trường của nha khoa Hạo Khang. Cô chỉ biết rằng nếu trong vòng năm phút đồng hồ cô không chạy kịp đến nha khoa Hạo Khang thì cuộc hẹn nói chuyện với giám đốc bộ phận nhân sự của đối phương sẽ đi tong hoàn toàn.
Đi tong thì đi tong, mình cần gì phải đi làm theo sự xếp đặt của Vu Bác Văn chứ? Ý nghĩ đó cũng từng xuất hiện chớp nhoáng trong đầu cô, nhưng ý kiến bác bỏ nó cũng dần lấn át. Dẫu Trần Lãng có muốn thừa nhận hay không thì bây giờ kể cả cô có phản bác một trăm lần, đến cuối cũng vẫn phải làm theo kế hoạch mà Vu Bác Văn đặt ra cho mình, bất kể là công việc hay cuộc sống.
Bộ phận hành chính của nha khoa Hạo Khang cũng ở trong tòa nhà cao tầng này nhưng khu vực khám chữa bệnh lại ở tầng ba còn bộ phận hành chính thì ở tầng hai mươi. Khi xuất hiện trước mặt giám đốc nhân sự của nha khoa Hạo Khang, Trần Lãng đang trong dáng vẻ mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa. Giám đốc nhân sự của phòng khám Hạo Khang là nữ, họ Diệp tên Thần, mặt mũi thanh tú đoan trang, thoạt nhìn cũng chỉ chưa đến ba mươi. Đã làm công việc mang tính đối nhân xử thế được mấy năm, kể ra cũng đã gặp qua vô số người, thế nhưng đây là lần đầu tiên chị trông thấy một bác sĩ tới phỏng vấn mà mồ hôi đổ ròng ròng như vậy. Thấy nụ cười vô hại trên gương mặt Trần Lãng, không ngờ chị còn bước đến máy nước uống rót một cốc nước lạnh đưa tới:
“Sao lại đổ mồ hôi nhiều quá vậy? Ngoài trời nóng lắm hả?”
Trần Lãng trả lời rất thành thật:
“Đúng là ngoài trời rất nóng nhưng vì em chạy tới đây nên còn thấy nóng hơn!”
Nói đoạn cô bèn nhận cốc nước lạnh không hề khách sáo, trước khi uống vẫn không quên nói một câu:
“Em cảm ơn chị!”
Diệp Thần lặng lẽ cười thầm trong lòng. Thật sự rất lạ, hình thức của cô gái này có vẻ còn trẻ tuổi hơn cả con số hai mươi bảy ghi trên sơ yếu lý lịch. Trông thế nào cũng chỉ giống một sinh viên mới ra trường. Điều đó so với hình tượng bác sĩ trưởng thành chững chạc mà nha khoa Hạo Khang thường nhận vào làm việc khác xa nhau. Nhưng chẳng biết vì sao cô vừa bước vào đã phát ra một sự lôi cuốn đầy thân thiện khó hiểu. Cảm giác này rất ít gặp nhưng Diệp Thần vẫn nhạy cảm bắt được. Vậy nên trong lúc xem xét các loại bằng cấp và lý lịch trích ngang Trần Lãng nộp, chị rất bình thản, ung dung hỏi cô một đống câu hỏi lớn, như vì sao muốn đến nha khoa Hạo Khang? Có hiểu biết gì về nha khoa trong giai đoạn hiện nay? Gặp phải những bệnh nhân phiền toái thì sẽ xử lý ra sao? Trình độ ngoại ngữ thế nào? Những công việc đã làm trước đây? Câu cuối cùng là, nếu em được vào làm tại nha khoa Hạo Khang thì muốn đảm nhiệm chức vụ gì?
Trần Lãng suy nghĩ cẩn thận, trả lời kỹ lưỡng, ngoài câu hỏi về các công việc đã từng làm là trả lời dựa theo sự sửa chữa của Vu Bác Văn thì những câu khác cũng được coi là thành thật. Câu hỏi cuối cùng cô trả lời thế này:
“Em muốn vào làm ở trung tâm trồng răng.”
Lúc này đổi lại là Diệp Thần hết sức ngạc nhiên:
“Trung tâm trồng răng? Lẽ nào em chưa nghe nói sao? Chủ nhiệm Du của trung tâm trồng răng chưa bao giờ nhận bác sĩ nữ.”
Trần Lãng á một tiếng, thầm nghĩ: cậu không giúp được mình rồi, sau đó cô đứng dậy nói với Diệp Thần cùng vẻ áy náy:
“Thế… Thế thì cứ coi như hôm nay em chưa đến ạ.”
Nhưng Diệp Thần không để cô đi:
“Khoan đã, em có kinh nghiệm làm lâm sàng năm năm nên có thể tiếp tục làm một bác sĩ đa khoa ở nha khoa Hạo Khang mà!”
Trần Lãng sửng sốt một lát, vốn dĩ cô chỉ ôm suy nghĩ định thử xem thế nào mà thôi, không thành công thì vui vẻ ra về, chưa hề nghĩ tới những khả năng khác. Diệp Thần vẫn tiếp tục thuyết phục:
“Thực ra, cuộc kiểm tra ở chỗ chị chỉ là cửa đầu tiên thôi, tiếp theo còn phải gặp tổng giám đốc khu vực Trung Quốc và tổng giám đốc khu vực Bắc Kinh, sau đó là tổng giám sát bộ phận điều trị và bốn chủ nhiệm của phòng khám, thậm chí họ còn có thể đưa ra yêu cầu kiểm tra khả năng làm việc của em nữa. Chị nghĩ những yêu cầu đó đều là thử thách và kinh nghiệm rất hiếm có, em nán lại thử xem cũng chưa hẳn không tốt, không chắc chắn sẽ trúng tuyển nhưng cũng có thể hiểu nhiều hơn một chút về phòng khám của bọn chị, hai bên cùng xem có phù hợp với đối phương không?”
Sau khi nghe xong Trần Lãng từ từ suy nghĩ hồi lâu, không thể phủ nhận mình có chút cảm giác “nóng lòng muốn thử xem sao”. Trần Lãng không giống Trần Tụng, từ khi sinh ra đến giờ Trần Tụng luôn tạm bợ, tạm bợ thi vào một trường cấp ba, tạm bợ thi đỗ một trường đại học ngành tài chính kinh tế, tạm bợ làm một nhân viên bình thường trong công ty nước ngoài mà còn cảm thấy thế đã là hạnh phúc. Còn Trần Lãng, từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh ai cũng ngợi khen, thành tích trong các cuộc thi chưa bao giờ đứng dưới hạng ba. Tuy lười biếng trong sinh hoạt nhưng tính cách cô luôn rất hiếu thắng, xưa nay ông cậu Vu Bác Văn chỉ cần nói một hai câu đã có thể kích thích Trần Lãng đến nỗi sôi sục ý chí chiến đấu.
Lần này cũng không ngoại lệ, Trần Lãng đồng ý lời đề nghị của Diệp Thần. Một giờ chiều, gặp mặt nói chuyện với tổng giám đốc khu vực Trung Quốc, sau đó là tổng giám đốc khu vực Bắc Kinh, cuối cùng là tổng thanh tra bộ phận điều trị của khu vực Bắc Kinh. Còn cuộc phỏng vấn của bốn vị chủ nhiệm thì sẽ được hẹn lịch sau, bởi vì lịch bệnh nhân hẹn trước với các vị ấy đã kín từ lâu. Trần Lãng rất đỗi ngạc nhiên khi nghe quy trình này, cô cảm thấy rất shock: đây đâu phải vào làm ở phòng khám, hoàn toàn giống cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên có chất xám của công ty nước ngoài, vượt quá sự tưởng tượng về phỏng vấn của Trần Lãng. Những phương diện khác cũng thấy hơi buồn cười, đến mức này thì đành phải “bày sẵn trận địa chờ quân địch tới” thôi, có điều tờ lý lịch trích ngang kia phải coi như “hàng thật” thật rồi.
Diệp Thần còn mỉm cười nhắc nhở:
“Tổng giám đốc khu vực Trung Quốc họ Bao, có lẽ ông ấy sẽ nói chuyện đời người và lý tưởng với em, tổng giám đốc khu vực Bắc Kinh họ Lưu, rất hòa nhã. Còn tổng giám sát bộ phận điều trị thực ra chính là chủ nhiệm Du của trung tâm trồng răng, cửa ải của anh ta thì hơi vất vả chút, em nên chuẩn bị tâm lý.”
Sau đó chị đứng dậy, giơ bàn tay phải về phía Trần Lãng:
“Nào, Trần Lãng, hoan nghênh em đã chấp nhận thử thách phỏng vấn vô cùng hà khắc đó của bọn chị, chiều nay chúng ta lại gặp nhau!”
Trần Lãng cũng đứng dậy bắt tay chị nhẹ nhàng rồi mỉm cười gật đầu rời đi, vừa bước ra vừa hối hận:
“Chắc đầu mình hỏng rồi nên mới có thể chấp nhận lời đề nghị biến thái ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.