Chương 32: Tình cũ 1
Ý Lan
28/01/2015
Bao Huân nghĩ như vậy và cũng làm như vậy.
Tối đó, sau khi trở về căn nhà nhỏ của mình, anh có cảm giác tác dụng của thuốc mê dần tan biến, nhưng vẫn chưa thấy đau đớn gì, anh đứng trước bức tường thủy tinh với bộ dạng chồng chất suy nghĩ, cho rùa biển ăn mực, Bao Huân thấy chú đồi mồi thờ ơ nằm dưới đáy bể, coi như không nhìn thấy những con mực anh ném xuống, dáng vẻ rất mất tự nhiên thì không khỏi khẽ giọng nói: “Lão Mạo, có phải mày cũng thấy không khỏe không?”
Lão Mạo chớp mắt vẫn co mình trong mai rùa không nhúc nhích.
Mới sáng sớm hôm sau, Bao Huân đã xuống phòng khám số một của nha khoa Hạo Khang tìm Trần Lãng nhưng bị thất vọng. Lục Tự đang ngồi ngay ngắn trước bàn máy vi tính trong phòng, gọi điện thoại hỏi thăm những bệnh nhân được Trần Lãng khám chữa trong hai ngày qua theo danh sách đã hẹn trước.
Chờ cho Lục Tự cúp máy, Bao Huân mới lên tiếng hỏi: “Trần Lãng không đi làm à?”
Lục Tự lắc đầu: “Có chứ, nhưng sang bên trung tâm trồng răng rồi, chắc là đi tìm chủ nhiệm Du.”
Bao Huân sững người một chốc. Phải rồi, hôm qua mình gặp cô ta ở chỗ lão Du mà, lúc đó còn thấy khó hiểu, nhưng hôm nay sao lại đi nữa? Nghĩ đến đó anh liền thuận miệng hỏi: “Trần Lãng đó thường đến trung tâm trồng răng làm gì vậy? Lão Du đâu cần nữ bác sĩ?”
Nghe đến đây Lục Tự không khỏi cười hi hi nói: “Đúng là như vậy nhưng vì Vương Hâm bị gãy chân nên chủ nhiệm Du tạm thời mượn Trần Lãng qua đó một, hai tháng!”
Bao Huân nửa tin nửa ngờ nhưng không hỏi thêm nữa mà quay đầu đi thẳng đến trung tâm trồng răng.
Lúc này, Du Thiên Dã đang cầm chiếc thẻ nhớ CF mà Trần Lãng đưa, tới kết nối vào máy vi tính thông qua đầu đọc thẻ, tiến hành kiểm tra lại từng cái một. Nhưng lúc ánh mắt anh liếc qua gương mặt Trần Lãng lại không tránh khỏi nỗi ngạc nhiên. Sắc mặt Trần Lãng tái nhợt, trong mắt đầy tơ máu, bộ dạng mệt mỏi không chịu nổi, trái tim anh đập mạnh một nhịp, không nhìn Trần Lãng nữa mà chỉ lãnh đạm nói: “Hôm qua làm đến khuya lắm hả? Mấy giờ mới ngủ?”
Trần Lãng rất thành thật, cô đáp: “Đến ba giờ sáng mới chỉnh sửa xong!” Trần Lãng là tuýp người hỏi gì đáp nấy. Bởi vậy, cô không muốn nói rằng mười hai giờ mình mới về đến nhà, sau đó mới tranh thủ thời gian chỉnh sửa nốt phần còn lại. Lúc làm xong hết tất cả lại nằm trên giường nhớ tới những lời ông bà ngoại nói với mình, làm cách nào cũng không chợp mắt nổi, mắt cô hết khô lại ướt. Tuy đã sớm biết bố đẻ mình là Vu Bác Văn, mẹ đẻ đã băng huyết qua đời từ lúc sinh mình nhưng cô vẫn nghĩ mãi không ra lý do tại sao mình trở thành con gái của bà Vu Nhã Cầm. Nghe xong câu chuyện dài của hai ông bà lão, cô mới nhận ra rằng có rất nhiều sự việc là do ông trời sắp đặt, hóa ra không phải vì Vu Bác Văn không cần cô mà năm đó Trần Lãng không còn nhỏ tuổi đã tự mình lựa chọn. Cuối cùng bà ngoại còn nói một câu: “Lãng Lãng, tuy mẹ cháu đã sớm qua đời nhưng tất cả mọi người đều yêu thương cháu, không muốn để cháu phải chịu bất cứ ấm ức nào!” Lúc đó Trần Lãng đã ngân ngấn lệ, cũng chỉ trong một đêm khuya vắng lặng như vậy cô mới có cảm giác hai mươi bảy năm qua của mình đã sống trong ngu muội, vô cùng hồ đồ. Sáng hôm nay lúc đi làm, Vu Nhã Cầm và Trần Tụng vừa nhìn thấy nét mặt đó của Trần Lãng không khỏi kêu to, Trần Tụng thì không nghi ngờ gì, chỉ làu bàu: “Chị có cần đắp mặt nạ rồi hãy đi làm không? Giờ em không còn hâm mộ chị nữa, may mà em không học y!”
Du Thiên Dã lại thầm thở dài trong lòng, chẳng lẽ mình đã đánh giá Trần Lãng quá cao? Chẳng lẽ cô ấy không giỏi giang như mình tưởng tượng, mới chỉ sửa một chút tài liệu mà đã thấy vất vả như vậy, sau này còn vừa sửa tài liệu vừa làm mấy cuộc phẫu thuật cùng lúc thì sao có thể chịu đựng nổi?
Nghĩ tới đó, giọng anh lạnh hẳn: “Được rồi, cô về trước đi, tôi sẽ đích thân xem một lượt!”
Trần Lãng cảm thấy tài liệu mình đã chỉnh sửa khá tốt, lòng cô còn thầm mong mỏi Du Thiên Dã có thể tuyên dương mấy câu không ngờ lại không được như mong muốn. Cô đành ngượng ngùng đáp lời, đang định xin phép ra về thì Du Thiên Dã đang nhấn chuột vào mấy tài liệu vừa được Trần Lãng chỉnh sửa bỗng nói một câu không đầu không cuối: “Ừm… Bình thường nếu rảnh rỗi cô nên chăm chỉ rèn luyện cơ thể hơn!”
Trần Lãng nghe xong câu đó thì cảm thấy rất khó hiểu, đành gật đầu chống đối. Cô nào hiểu được hàm nghĩa trong câu nói đó của Du Thiên Dã là: Vận động nhiều hơn để nâng cao sức khỏe, như thế dẫu có bận rộn hay thức đêm vẫn chịu đựng được!
Chân Trần Lãng còn chưa bước ra khỏi phòng thì Du Thiên Dã đã ngừng việc kiểm tra. Không thể phủ nhận tài liệu mà Trần Lãng chỉnh sửa vừa đầy đủ vừa chu đáo, hơn nữa còn báo cáo bằng hình thức bảng biểu, thoạt nhìn đã thấy dễ hiểu. Vì thế, Du Thiên Dã từ tốn nói tiếp: “Lần sau nếu còn phải chỉnh sửa tài liệu thì hãy chú ý đến hiệu suất làm việc một chút!”
Như tiền lệ, Trần Lãng không dám phản bác mà chỉ đối phó bằng một tiếng Dạ.
Đúng lúc đó thì có người gõ cửa, Du Thiên Dã bảo: “Mời vào!”
Dĩ nhiên người bước vào là Bao Huân. Lúc tầm mắt anh lướt qua gương mặt của Trần Lãng cũng rất lấy làm kinh ngạc. Hôm qua, lúc cô từ chối anh, bỏ anh lại một mình vẫn còn oai phong lẫm liệt lắm, thế mà mới qua một đêm sao đã có thể trở thành một con gà bệnh ủ rũ thiếu sức sống, mặt đầy vẻ thiếu ngủ? Vì thế, lời anh thốt ra là: “Trần Lãng hôm qua xong việc cô còn đi đâu? Không ngủ sao? Lúc khám răng cho tôi cô đâu có như vậy?”
Du Thiên Dã nhìn Bao Huân rồi lại nhìn Trần Lãng, có chút khó hiểu bèn hỏi: “Trần Lãng, cô khám răng cho cậu ta rồi sao?”
Trần Lãng chưa kịp nói gì thì Bao Huân đã nhanh nhảu nói: “Còn nói nữa à. Hôm qua gọi điện cho anh bao nhiêu lần mà có chịu nhận máy đâu? Tối qua em đau răng quá, vừa hay gặp Trần Lãng, thế là em bảo cô ấy khám răng cho mình!”
Nói xong còn cười híp mắt mới Trần Lãng: “Cô nói xem có phải thế không? Khám chữa xong, biết tôi đau răng khó chịu nên ngại không muốn phiền tôi đưa về nhà, tự mình bắt xe về. Chiều muộn hôm nay cô có rảnh không, tôi tới chỗ cô khám lại!”
Trần Lãng nghe kiểu nói chuyện lôi cả mình vào của Bao Huân liền cảm thấy chẳng có gì xa lạ, nói theo kiểu che giấu phần quan trọng nhất, bỗng lòng cô cảm thấy hơi ghê ghê, thật sự không chịu nổi nữa liền quyết định bỏ qua câu hỏi của Bao Huân, nói với Du Thiên Dã: “Tôi đi trước, có việc gì anh cứ gọi!” rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Một cách đại khái, Du Thiên Dã đã hiểu phần nào câu chuyện, nhìn bóng lưng rời đi của Trần Lãng anh liền chau mày nói với Bao Huân: “Hình như thế này không giống với phong cách của cậu lắm? Ồn ào với cô bé đó làm gì?” Nói đến đây anh không khỏi kinh ngạc, câu nói này, giọng điệu này, hình như không lâu trước đó Đặng Vĩ đã dùng giọng điệu này giáo huấn anh.
Bao Huân không lên tiếng, một lát sau mới ương bướng nói: “Ai bảo anh tối qua không nghe điện thoại. Em bị Trần Lãng đó hành hạ đến nỗi cả thể xác lẫn tinh thần đều bị hủy hoại!”
Du Thiên Dã vẫn kiểm tra tài liệu: “Thật sự xin lỗi cậu! Hôm qua đổi chế độ điện thoại thành rung mà quên đổi lại, tối qua tôi quăng điện thoại ngoài phòng khách, tôi lại ngồi trong phòng sách nên dĩ nhiên không nghe thấy!” Tiện thể lại hiếu kỳ: “Trần Lãng hủy hoại cậu thế nào? Cậu kể lại cho tôi học tập một chút, sau này sẽ dùng nó để đối phó với cậu!”
Bao Huân hừ hừ mấy tiếng, anh chẳng biết làm sao đành thành thật khai báo, thành thật khai báo từ chuyện đụng xe đạp trở đi rồi sơ lược kể lại câu chuyện khám răng xảy đến tối qua. Du Thiên Dã vừa nghe vừa chau mày: “Sớm bảo để tôi nhổ chiếc răng khôn đó đi rồi. Cậu cứ không nghe, đáng đời!”
Bao Huân nghẹn lời, cả giận nói: “Anh đúng là người không biết thông cảm với người khác!”
Du Thiên Dã lườm Bao Huân: “Cậu có bao giờ cần tôi thông cảm đâu? Chuyện lão gia giao cho chúng ta, cậu vẫn chưa quên sạch đấy chứ? Tôi chỉ sợ cậu làm chậm trễ việc chính thôi!” Bao Hoài Đức về trường cũ ở Mỹ tham gia buổi họp mặt cùng các bạn hồi học MBA, việc này khiến Bao Huân hậm hực rất lâu, rõ ràng anh và bố là “bạn học” thế mà bên kia lại chỉ gửi thư mời cho Bao Hoài Đức mà không gửi cho mình. Huống hồ hiện giờ tổng giám đốc Lưu cũng không ở Bắc Kinh, đang trong cuộc khảo sát ở chi nhánh Quảng Châu và Thâm Quyến nên mọi việc ở chi nhánh Bắc Kinh đều giao lại cho Du Thiên Dã, Đặng Vĩ và Bao Huân đứng mũi chịu sào.
Bao Huân rầu rĩ: “Không đâu!”
Vừa đi về đến phòng khám số một của Hạo Khang thì Trần Lãng bắt gặp Đặng Vĩ đang dẫn ba người tham quan nha khoa Hạo Khang, dù chỉ là bóng lưng nhưng chỉ cần liếc mắt cô lập tức nhận ra một người trong số đó là bạn trai cũ Chân Nhất Nặc của mình, trái tim đập loạn vài nhịp, cô thật sự sợ đối phương trông thấy, liền vội vàng chạy về phòng.
Lục Tự thấy cô về liền báo cáo: “Chị đã gọi điện hỏi thăm tất cả các bệnh nhân rồi!”
Trần Lãng bình tĩnh lại: “Hôm nay có bận không ạ? Ca bệnh đầu tiên của chúng ta là mấy giờ?”
Lục Tự rất hiếm khi dùng đến lịch hẹn trước, chị thuộc làu làu như lòng bàn tay: “Ca bệnh chín rưỡi sáng đã hủy, đổi thành ngày mai. Ca tiếp theo là mười rưỡi.”
Còn chưa dứt lời thì Đặng Vĩ đã mở cửa phòng dẫn ba người kia vào, anh còn nhiệt tình giới thiệu: “Phòng khám ở chỗ chúng tôi đều được xây dựng theo hình thức khép kín, mỗi phòng đều được bài trí gần như giống nhau!”
Chân Nhất Nặc là người bước vào sau cùng, anh dùng ánh mắt đầy ngỡ ngàng nhìn Trần Lãng đứng trong phòng, dung mạo cô không một nét thay đổi, vẫn thanh tú, cao ráo, phảng phất như thời gian và năm tháng không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người cô. Vẫn chìm trong nỗi ngạc nhiên thì Đặng Vĩ đã bắt đầu giới thiệu: “Nào, nào! Trần Lãng, giới thiệu với cô, ba vị này là bác sĩ của bệnh viện khác tới tham quan nha khoa Hạo Khang!” Rồi chỉ vào Trần Lãng và giới thiệu: “Đây chính là bác sĩ Trần, nhân viên mới của Hạo Khang chúng tôi!” Suy nghĩ muốn làm đà điểu của Trần Lãng hoàn toàn biến mất, cô không dám nhìn ánh mắt lưu luyến mà Chân Nhất Nặc dành cho mình, chỉ biết khách sáo và lịch sự gật đầu chào hỏi mọi người.
Tối đó, sau khi trở về căn nhà nhỏ của mình, anh có cảm giác tác dụng của thuốc mê dần tan biến, nhưng vẫn chưa thấy đau đớn gì, anh đứng trước bức tường thủy tinh với bộ dạng chồng chất suy nghĩ, cho rùa biển ăn mực, Bao Huân thấy chú đồi mồi thờ ơ nằm dưới đáy bể, coi như không nhìn thấy những con mực anh ném xuống, dáng vẻ rất mất tự nhiên thì không khỏi khẽ giọng nói: “Lão Mạo, có phải mày cũng thấy không khỏe không?”
Lão Mạo chớp mắt vẫn co mình trong mai rùa không nhúc nhích.
Mới sáng sớm hôm sau, Bao Huân đã xuống phòng khám số một của nha khoa Hạo Khang tìm Trần Lãng nhưng bị thất vọng. Lục Tự đang ngồi ngay ngắn trước bàn máy vi tính trong phòng, gọi điện thoại hỏi thăm những bệnh nhân được Trần Lãng khám chữa trong hai ngày qua theo danh sách đã hẹn trước.
Chờ cho Lục Tự cúp máy, Bao Huân mới lên tiếng hỏi: “Trần Lãng không đi làm à?”
Lục Tự lắc đầu: “Có chứ, nhưng sang bên trung tâm trồng răng rồi, chắc là đi tìm chủ nhiệm Du.”
Bao Huân sững người một chốc. Phải rồi, hôm qua mình gặp cô ta ở chỗ lão Du mà, lúc đó còn thấy khó hiểu, nhưng hôm nay sao lại đi nữa? Nghĩ đến đó anh liền thuận miệng hỏi: “Trần Lãng đó thường đến trung tâm trồng răng làm gì vậy? Lão Du đâu cần nữ bác sĩ?”
Nghe đến đây Lục Tự không khỏi cười hi hi nói: “Đúng là như vậy nhưng vì Vương Hâm bị gãy chân nên chủ nhiệm Du tạm thời mượn Trần Lãng qua đó một, hai tháng!”
Bao Huân nửa tin nửa ngờ nhưng không hỏi thêm nữa mà quay đầu đi thẳng đến trung tâm trồng răng.
Lúc này, Du Thiên Dã đang cầm chiếc thẻ nhớ CF mà Trần Lãng đưa, tới kết nối vào máy vi tính thông qua đầu đọc thẻ, tiến hành kiểm tra lại từng cái một. Nhưng lúc ánh mắt anh liếc qua gương mặt Trần Lãng lại không tránh khỏi nỗi ngạc nhiên. Sắc mặt Trần Lãng tái nhợt, trong mắt đầy tơ máu, bộ dạng mệt mỏi không chịu nổi, trái tim anh đập mạnh một nhịp, không nhìn Trần Lãng nữa mà chỉ lãnh đạm nói: “Hôm qua làm đến khuya lắm hả? Mấy giờ mới ngủ?”
Trần Lãng rất thành thật, cô đáp: “Đến ba giờ sáng mới chỉnh sửa xong!” Trần Lãng là tuýp người hỏi gì đáp nấy. Bởi vậy, cô không muốn nói rằng mười hai giờ mình mới về đến nhà, sau đó mới tranh thủ thời gian chỉnh sửa nốt phần còn lại. Lúc làm xong hết tất cả lại nằm trên giường nhớ tới những lời ông bà ngoại nói với mình, làm cách nào cũng không chợp mắt nổi, mắt cô hết khô lại ướt. Tuy đã sớm biết bố đẻ mình là Vu Bác Văn, mẹ đẻ đã băng huyết qua đời từ lúc sinh mình nhưng cô vẫn nghĩ mãi không ra lý do tại sao mình trở thành con gái của bà Vu Nhã Cầm. Nghe xong câu chuyện dài của hai ông bà lão, cô mới nhận ra rằng có rất nhiều sự việc là do ông trời sắp đặt, hóa ra không phải vì Vu Bác Văn không cần cô mà năm đó Trần Lãng không còn nhỏ tuổi đã tự mình lựa chọn. Cuối cùng bà ngoại còn nói một câu: “Lãng Lãng, tuy mẹ cháu đã sớm qua đời nhưng tất cả mọi người đều yêu thương cháu, không muốn để cháu phải chịu bất cứ ấm ức nào!” Lúc đó Trần Lãng đã ngân ngấn lệ, cũng chỉ trong một đêm khuya vắng lặng như vậy cô mới có cảm giác hai mươi bảy năm qua của mình đã sống trong ngu muội, vô cùng hồ đồ. Sáng hôm nay lúc đi làm, Vu Nhã Cầm và Trần Tụng vừa nhìn thấy nét mặt đó của Trần Lãng không khỏi kêu to, Trần Tụng thì không nghi ngờ gì, chỉ làu bàu: “Chị có cần đắp mặt nạ rồi hãy đi làm không? Giờ em không còn hâm mộ chị nữa, may mà em không học y!”
Du Thiên Dã lại thầm thở dài trong lòng, chẳng lẽ mình đã đánh giá Trần Lãng quá cao? Chẳng lẽ cô ấy không giỏi giang như mình tưởng tượng, mới chỉ sửa một chút tài liệu mà đã thấy vất vả như vậy, sau này còn vừa sửa tài liệu vừa làm mấy cuộc phẫu thuật cùng lúc thì sao có thể chịu đựng nổi?
Nghĩ tới đó, giọng anh lạnh hẳn: “Được rồi, cô về trước đi, tôi sẽ đích thân xem một lượt!”
Trần Lãng cảm thấy tài liệu mình đã chỉnh sửa khá tốt, lòng cô còn thầm mong mỏi Du Thiên Dã có thể tuyên dương mấy câu không ngờ lại không được như mong muốn. Cô đành ngượng ngùng đáp lời, đang định xin phép ra về thì Du Thiên Dã đang nhấn chuột vào mấy tài liệu vừa được Trần Lãng chỉnh sửa bỗng nói một câu không đầu không cuối: “Ừm… Bình thường nếu rảnh rỗi cô nên chăm chỉ rèn luyện cơ thể hơn!”
Trần Lãng nghe xong câu đó thì cảm thấy rất khó hiểu, đành gật đầu chống đối. Cô nào hiểu được hàm nghĩa trong câu nói đó của Du Thiên Dã là: Vận động nhiều hơn để nâng cao sức khỏe, như thế dẫu có bận rộn hay thức đêm vẫn chịu đựng được!
Chân Trần Lãng còn chưa bước ra khỏi phòng thì Du Thiên Dã đã ngừng việc kiểm tra. Không thể phủ nhận tài liệu mà Trần Lãng chỉnh sửa vừa đầy đủ vừa chu đáo, hơn nữa còn báo cáo bằng hình thức bảng biểu, thoạt nhìn đã thấy dễ hiểu. Vì thế, Du Thiên Dã từ tốn nói tiếp: “Lần sau nếu còn phải chỉnh sửa tài liệu thì hãy chú ý đến hiệu suất làm việc một chút!”
Như tiền lệ, Trần Lãng không dám phản bác mà chỉ đối phó bằng một tiếng Dạ.
Đúng lúc đó thì có người gõ cửa, Du Thiên Dã bảo: “Mời vào!”
Dĩ nhiên người bước vào là Bao Huân. Lúc tầm mắt anh lướt qua gương mặt của Trần Lãng cũng rất lấy làm kinh ngạc. Hôm qua, lúc cô từ chối anh, bỏ anh lại một mình vẫn còn oai phong lẫm liệt lắm, thế mà mới qua một đêm sao đã có thể trở thành một con gà bệnh ủ rũ thiếu sức sống, mặt đầy vẻ thiếu ngủ? Vì thế, lời anh thốt ra là: “Trần Lãng hôm qua xong việc cô còn đi đâu? Không ngủ sao? Lúc khám răng cho tôi cô đâu có như vậy?”
Du Thiên Dã nhìn Bao Huân rồi lại nhìn Trần Lãng, có chút khó hiểu bèn hỏi: “Trần Lãng, cô khám răng cho cậu ta rồi sao?”
Trần Lãng chưa kịp nói gì thì Bao Huân đã nhanh nhảu nói: “Còn nói nữa à. Hôm qua gọi điện cho anh bao nhiêu lần mà có chịu nhận máy đâu? Tối qua em đau răng quá, vừa hay gặp Trần Lãng, thế là em bảo cô ấy khám răng cho mình!”
Nói xong còn cười híp mắt mới Trần Lãng: “Cô nói xem có phải thế không? Khám chữa xong, biết tôi đau răng khó chịu nên ngại không muốn phiền tôi đưa về nhà, tự mình bắt xe về. Chiều muộn hôm nay cô có rảnh không, tôi tới chỗ cô khám lại!”
Trần Lãng nghe kiểu nói chuyện lôi cả mình vào của Bao Huân liền cảm thấy chẳng có gì xa lạ, nói theo kiểu che giấu phần quan trọng nhất, bỗng lòng cô cảm thấy hơi ghê ghê, thật sự không chịu nổi nữa liền quyết định bỏ qua câu hỏi của Bao Huân, nói với Du Thiên Dã: “Tôi đi trước, có việc gì anh cứ gọi!” rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Một cách đại khái, Du Thiên Dã đã hiểu phần nào câu chuyện, nhìn bóng lưng rời đi của Trần Lãng anh liền chau mày nói với Bao Huân: “Hình như thế này không giống với phong cách của cậu lắm? Ồn ào với cô bé đó làm gì?” Nói đến đây anh không khỏi kinh ngạc, câu nói này, giọng điệu này, hình như không lâu trước đó Đặng Vĩ đã dùng giọng điệu này giáo huấn anh.
Bao Huân không lên tiếng, một lát sau mới ương bướng nói: “Ai bảo anh tối qua không nghe điện thoại. Em bị Trần Lãng đó hành hạ đến nỗi cả thể xác lẫn tinh thần đều bị hủy hoại!”
Du Thiên Dã vẫn kiểm tra tài liệu: “Thật sự xin lỗi cậu! Hôm qua đổi chế độ điện thoại thành rung mà quên đổi lại, tối qua tôi quăng điện thoại ngoài phòng khách, tôi lại ngồi trong phòng sách nên dĩ nhiên không nghe thấy!” Tiện thể lại hiếu kỳ: “Trần Lãng hủy hoại cậu thế nào? Cậu kể lại cho tôi học tập một chút, sau này sẽ dùng nó để đối phó với cậu!”
Bao Huân hừ hừ mấy tiếng, anh chẳng biết làm sao đành thành thật khai báo, thành thật khai báo từ chuyện đụng xe đạp trở đi rồi sơ lược kể lại câu chuyện khám răng xảy đến tối qua. Du Thiên Dã vừa nghe vừa chau mày: “Sớm bảo để tôi nhổ chiếc răng khôn đó đi rồi. Cậu cứ không nghe, đáng đời!”
Bao Huân nghẹn lời, cả giận nói: “Anh đúng là người không biết thông cảm với người khác!”
Du Thiên Dã lườm Bao Huân: “Cậu có bao giờ cần tôi thông cảm đâu? Chuyện lão gia giao cho chúng ta, cậu vẫn chưa quên sạch đấy chứ? Tôi chỉ sợ cậu làm chậm trễ việc chính thôi!” Bao Hoài Đức về trường cũ ở Mỹ tham gia buổi họp mặt cùng các bạn hồi học MBA, việc này khiến Bao Huân hậm hực rất lâu, rõ ràng anh và bố là “bạn học” thế mà bên kia lại chỉ gửi thư mời cho Bao Hoài Đức mà không gửi cho mình. Huống hồ hiện giờ tổng giám đốc Lưu cũng không ở Bắc Kinh, đang trong cuộc khảo sát ở chi nhánh Quảng Châu và Thâm Quyến nên mọi việc ở chi nhánh Bắc Kinh đều giao lại cho Du Thiên Dã, Đặng Vĩ và Bao Huân đứng mũi chịu sào.
Bao Huân rầu rĩ: “Không đâu!”
Vừa đi về đến phòng khám số một của Hạo Khang thì Trần Lãng bắt gặp Đặng Vĩ đang dẫn ba người tham quan nha khoa Hạo Khang, dù chỉ là bóng lưng nhưng chỉ cần liếc mắt cô lập tức nhận ra một người trong số đó là bạn trai cũ Chân Nhất Nặc của mình, trái tim đập loạn vài nhịp, cô thật sự sợ đối phương trông thấy, liền vội vàng chạy về phòng.
Lục Tự thấy cô về liền báo cáo: “Chị đã gọi điện hỏi thăm tất cả các bệnh nhân rồi!”
Trần Lãng bình tĩnh lại: “Hôm nay có bận không ạ? Ca bệnh đầu tiên của chúng ta là mấy giờ?”
Lục Tự rất hiếm khi dùng đến lịch hẹn trước, chị thuộc làu làu như lòng bàn tay: “Ca bệnh chín rưỡi sáng đã hủy, đổi thành ngày mai. Ca tiếp theo là mười rưỡi.”
Còn chưa dứt lời thì Đặng Vĩ đã mở cửa phòng dẫn ba người kia vào, anh còn nhiệt tình giới thiệu: “Phòng khám ở chỗ chúng tôi đều được xây dựng theo hình thức khép kín, mỗi phòng đều được bài trí gần như giống nhau!”
Chân Nhất Nặc là người bước vào sau cùng, anh dùng ánh mắt đầy ngỡ ngàng nhìn Trần Lãng đứng trong phòng, dung mạo cô không một nét thay đổi, vẫn thanh tú, cao ráo, phảng phất như thời gian và năm tháng không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người cô. Vẫn chìm trong nỗi ngạc nhiên thì Đặng Vĩ đã bắt đầu giới thiệu: “Nào, nào! Trần Lãng, giới thiệu với cô, ba vị này là bác sĩ của bệnh viện khác tới tham quan nha khoa Hạo Khang!” Rồi chỉ vào Trần Lãng và giới thiệu: “Đây chính là bác sĩ Trần, nhân viên mới của Hạo Khang chúng tôi!” Suy nghĩ muốn làm đà điểu của Trần Lãng hoàn toàn biến mất, cô không dám nhìn ánh mắt lưu luyến mà Chân Nhất Nặc dành cho mình, chỉ biết khách sáo và lịch sự gật đầu chào hỏi mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.