Chương 29: Hối Hận
Khánh Linh
01/11/2024
Đường Vy sững sờ, cô không thể ở lại nơi này, tuy nơi này tốt nhưng cô không thể ở lại.
Cô nhìn ngó xung quanh, vội vơ lấy vỏ sỏ vỡ gần đó, kề vào cổ mình, nói.
- Đưa tôi rời khỏi đây, nếu không tôi lập tức chết ở đây.
Hoắc Hành hốt hoảng, đưa tay định ngăn cản nhưng bị cô né tránh. Hoặc Hành lo lắng cất tiếng.
Đường Vy! Cô bình tĩnh, đừng có làm hại bản thân.
Đối với Hoắc Hành, cô vô cùng quan trọng, nếu cô bị thương, dù chỉ là vết thương ngoài ra, anh cũng cảm thấy đau xót.
Đường Vy ấn đầu sắc nhọn của mảnh vỏ sò vào làn da trắng mịn, máu tươi bắt đầu chảy ra, lên tiếng uy hiếp.
- Đưa tôi rời đây.
Hoắc Hành nhìn vết thương trên cổ cô, thở dài bất lực, đáp.
- Được.
Hoắc Hành thực sự không còn cách nào khác. Vì anh biết, nếu anh không đưa cô rời khỏi đâu, cô thực sự sẽ làm hại chính mình, điều này là điều anh không bao giờ mong muốn.
Như đã nói, Hoắc Hành đưa cô trở về nơi địa ngục trần gian. Trên đường đi, vì sợ Hoắc Hành thất hứa, cô luôn giữ khư khư mảnh vỏ sò trong tay, nắm chặt đến nổi bàn tay đẫm máu cũng không chịu buông ra. Cô phải trở về, trở về bằng mọi giá.
Về đến nhà, Đường Vy không do dự bước vào, cảnh tượng trong nhà đúng như cô tưởng tượng, tăm tối, bừa bộn, những đồ đạc bị đập vỡ rơi vãi khắp sàn nhà. Căn nhà chắc chắn đã phải chịu đựng nhiều cơn thịnh nộ của Cố Tranh.
Đường Vy hướng ánh mắt về phía cửa phòng ngủ, cô mở cửa bước vào. Đôi mắt cô đột nhiên mở to, đầy sự bất ngờ, Cổ Tranh ngồi trên nền đất, dáng vẻ nhếch nhác, đầu tóc bù xù, râu trên cằm đã mấy ngày chưa cạo. Nhìn thật thảm hại. Cổ Tranh này với Cố Tranh trước đây giống như hai người hoàn toàn khác vậy.
Xung quanh là những chai rượu rỗng ngổn ngang trên đất, trên tay vẫn còn
một trai rượu đang uống rở, tay kia là bức ảnh của cô. Cô cứ ngỡ trở về sẽ bắt gặp dáng vẻ tức giận của anh nhưng không ngờ lại là dáng vẻ nhếch nhác của anh. Thật là quá sức tưởng tượng.
Đường Vy đứng ngây ngốc một lúc lâu, rồi cất tiếng gọi tên.
- Cố Tranh!
Cố Tranh hơi nhướng mày nhưng sau đó lại nở nụ đau khổ, nói.
- Lại thấy ảo giác rồi.
Mấy ngày qua, Cổ Tranh lúc nào trong cơn say, anh luôn nhìn thấy bóng dáng cô nhưng khi đưa tay chạm vào thì lại đột nhiên biến mất. Ảo giác đó không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần.
Đôi mắt Đường Vy đột nhiên trở nên buồn bã, nhìn thấy anh như vậy, lòng cô vẫn ngừng đau nhói. Dù anh đã tổn thương cô rất nhiều lần, nhưng tình cảm nhiều năm như vậy, làm sao có thể quên nhanh như vậy được.
Đường Vy nhấc chân bước đến gần Cố Tranh, cô ngồi xuống bên cạnh Cố Tranh, cô đặt tay lên cánh tay anh, lên tiếng gọi anh.
- Cổ Tranh!
Cố Tranh nhướng mày chuyển ánh mắt về phía cô, anh nhìn cô một lúc lâu rồi chuyển xuống bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh, đôi mắt anh dần mở to, hơi ấm từ bàn tay cô truyền qua lớp sơ mi trắng khiến anh bất ngờ.
Cổ Tranh vội vàng nắm lấy tay cô, hơi ấm lan toả qua bàn tay anh, vui mừng nói.
- Hơi ẩm, không phải là ảo giác, không phải là ảo giác, không phải là ảo giác. Vy Vy! Thực sự là em.
Cô ôm chặt lấy cô, như thể sợ thả lỏng cô sẽ lập tức biến mất vậy. Anh vui vẻ nói tiếp.
- Thực sự là em Vy Vy! Em quay về rồi, em quay về rồi. Anh nhớ em nhiều lắm.
Đường Vy nằm trong lòng anh, ánh mắt tràn đầy sự bất ngờ. Vy Vy! Cái tên này đã bao lâu rồi cô không được nghe thấy.
Cổ Tranh ôm cô một lúc lâu mới chịu buông tay, anh nhìn thẳng vào ánh mắt cô, ánh mắt hối lỗi nói.
- Vy Vy! Anh sai rồi, anh xin lỗi. Là anh quá ngu ngốc, là khốn nạn. Những ngày không có em bên cạnh anh đã suy nghĩ rất nhiều. Trả thù gì đó anh không quan tâm nữa, anh chỉ cần em bên cạnh thôi. Vy Vy! Anh yêu em.
Đường Vy sững người, cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt chân thành. Anh không nói dối cô, anh thực sự yêu cô. Vậy mà bấy lâu nay, cô cứ nghĩ anh không có chút tình cảm nào với cô, thực ra không phải. Anh yêu cô, yêu rất nhiều.
Cố Tranh tiếp tục nói.
- Vy Vy! Trước đây anh đã làm tổn thương em rất nhiều, anh rất hối hận. Hay là vậy đi, bây giờ em đánh anh đi, mắng anh đi, em làm gì anh cũng được. Chỉ cần em tha thứ cho anh thôi. Chỉ cần em tiếp tục ở bên cạnh thôi. Vy Vy! Anh không thể sống thiếu em được.
Bao nhiêu năm rồi, anh luôn bị mối thù kia đè nén chưa bao giờ được giải toả cảm xúc của mình, bây giờ cuối cùng cũng có thể giải toả rồi. Thật là nhẹ nhõm mà.
Cổ Tranh nắm lấy tay cô, chân thành nói.
- Vy Vy! Anh hứa từ giờ về sau sẽ không bao giờ làm tổn thương em, không bao giờ khiến em khóc, anh dùng cả cuộc đời mình để bù đắp những tổn thương anh đã gây ra cho em. Vy Vy! Em có thể cho anh một cơ hội được không?
Cô nhìn ngó xung quanh, vội vơ lấy vỏ sỏ vỡ gần đó, kề vào cổ mình, nói.
- Đưa tôi rời khỏi đây, nếu không tôi lập tức chết ở đây.
Hoắc Hành hốt hoảng, đưa tay định ngăn cản nhưng bị cô né tránh. Hoặc Hành lo lắng cất tiếng.
Đường Vy! Cô bình tĩnh, đừng có làm hại bản thân.
Đối với Hoắc Hành, cô vô cùng quan trọng, nếu cô bị thương, dù chỉ là vết thương ngoài ra, anh cũng cảm thấy đau xót.
Đường Vy ấn đầu sắc nhọn của mảnh vỏ sò vào làn da trắng mịn, máu tươi bắt đầu chảy ra, lên tiếng uy hiếp.
- Đưa tôi rời đây.
Hoắc Hành nhìn vết thương trên cổ cô, thở dài bất lực, đáp.
- Được.
Hoắc Hành thực sự không còn cách nào khác. Vì anh biết, nếu anh không đưa cô rời khỏi đâu, cô thực sự sẽ làm hại chính mình, điều này là điều anh không bao giờ mong muốn.
Như đã nói, Hoắc Hành đưa cô trở về nơi địa ngục trần gian. Trên đường đi, vì sợ Hoắc Hành thất hứa, cô luôn giữ khư khư mảnh vỏ sò trong tay, nắm chặt đến nổi bàn tay đẫm máu cũng không chịu buông ra. Cô phải trở về, trở về bằng mọi giá.
Về đến nhà, Đường Vy không do dự bước vào, cảnh tượng trong nhà đúng như cô tưởng tượng, tăm tối, bừa bộn, những đồ đạc bị đập vỡ rơi vãi khắp sàn nhà. Căn nhà chắc chắn đã phải chịu đựng nhiều cơn thịnh nộ của Cố Tranh.
Đường Vy hướng ánh mắt về phía cửa phòng ngủ, cô mở cửa bước vào. Đôi mắt cô đột nhiên mở to, đầy sự bất ngờ, Cổ Tranh ngồi trên nền đất, dáng vẻ nhếch nhác, đầu tóc bù xù, râu trên cằm đã mấy ngày chưa cạo. Nhìn thật thảm hại. Cổ Tranh này với Cố Tranh trước đây giống như hai người hoàn toàn khác vậy.
Xung quanh là những chai rượu rỗng ngổn ngang trên đất, trên tay vẫn còn
một trai rượu đang uống rở, tay kia là bức ảnh của cô. Cô cứ ngỡ trở về sẽ bắt gặp dáng vẻ tức giận của anh nhưng không ngờ lại là dáng vẻ nhếch nhác của anh. Thật là quá sức tưởng tượng.
Đường Vy đứng ngây ngốc một lúc lâu, rồi cất tiếng gọi tên.
- Cố Tranh!
Cố Tranh hơi nhướng mày nhưng sau đó lại nở nụ đau khổ, nói.
- Lại thấy ảo giác rồi.
Mấy ngày qua, Cổ Tranh lúc nào trong cơn say, anh luôn nhìn thấy bóng dáng cô nhưng khi đưa tay chạm vào thì lại đột nhiên biến mất. Ảo giác đó không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần.
Đôi mắt Đường Vy đột nhiên trở nên buồn bã, nhìn thấy anh như vậy, lòng cô vẫn ngừng đau nhói. Dù anh đã tổn thương cô rất nhiều lần, nhưng tình cảm nhiều năm như vậy, làm sao có thể quên nhanh như vậy được.
Đường Vy nhấc chân bước đến gần Cố Tranh, cô ngồi xuống bên cạnh Cố Tranh, cô đặt tay lên cánh tay anh, lên tiếng gọi anh.
- Cổ Tranh!
Cố Tranh nhướng mày chuyển ánh mắt về phía cô, anh nhìn cô một lúc lâu rồi chuyển xuống bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh, đôi mắt anh dần mở to, hơi ấm từ bàn tay cô truyền qua lớp sơ mi trắng khiến anh bất ngờ.
Cổ Tranh vội vàng nắm lấy tay cô, hơi ấm lan toả qua bàn tay anh, vui mừng nói.
- Hơi ẩm, không phải là ảo giác, không phải là ảo giác, không phải là ảo giác. Vy Vy! Thực sự là em.
Cô ôm chặt lấy cô, như thể sợ thả lỏng cô sẽ lập tức biến mất vậy. Anh vui vẻ nói tiếp.
- Thực sự là em Vy Vy! Em quay về rồi, em quay về rồi. Anh nhớ em nhiều lắm.
Đường Vy nằm trong lòng anh, ánh mắt tràn đầy sự bất ngờ. Vy Vy! Cái tên này đã bao lâu rồi cô không được nghe thấy.
Cổ Tranh ôm cô một lúc lâu mới chịu buông tay, anh nhìn thẳng vào ánh mắt cô, ánh mắt hối lỗi nói.
- Vy Vy! Anh sai rồi, anh xin lỗi. Là anh quá ngu ngốc, là khốn nạn. Những ngày không có em bên cạnh anh đã suy nghĩ rất nhiều. Trả thù gì đó anh không quan tâm nữa, anh chỉ cần em bên cạnh thôi. Vy Vy! Anh yêu em.
Đường Vy sững người, cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt chân thành. Anh không nói dối cô, anh thực sự yêu cô. Vậy mà bấy lâu nay, cô cứ nghĩ anh không có chút tình cảm nào với cô, thực ra không phải. Anh yêu cô, yêu rất nhiều.
Cố Tranh tiếp tục nói.
- Vy Vy! Trước đây anh đã làm tổn thương em rất nhiều, anh rất hối hận. Hay là vậy đi, bây giờ em đánh anh đi, mắng anh đi, em làm gì anh cũng được. Chỉ cần em tha thứ cho anh thôi. Chỉ cần em tiếp tục ở bên cạnh thôi. Vy Vy! Anh không thể sống thiếu em được.
Bao nhiêu năm rồi, anh luôn bị mối thù kia đè nén chưa bao giờ được giải toả cảm xúc của mình, bây giờ cuối cùng cũng có thể giải toả rồi. Thật là nhẹ nhõm mà.
Cổ Tranh nắm lấy tay cô, chân thành nói.
- Vy Vy! Anh hứa từ giờ về sau sẽ không bao giờ làm tổn thương em, không bao giờ khiến em khóc, anh dùng cả cuộc đời mình để bù đắp những tổn thương anh đã gây ra cho em. Vy Vy! Em có thể cho anh một cơ hội được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.