Chương 49
Mana
02/11/2019
1 tuần sau đó, Vũ phong vẫn không nhớ thêm được gì. Vũ phong vào lúc đi
chợ thì là lúc Linh nhi về. Cả 2 đi cùng nhau đến siêu thị.
1 cô gái xinh đẹp, ăn mặc cũng sành điệu chạy đến ôm Vũ phong.
- Anh vũ phong.!
- Cô là ai? Vũ phong chắc chắn không nhận ra ai cả.
- Em là bạn gái anh mà. Sao anh lại mất tích 1 thời gian vậy chứ!? Cô gái đó bỏ Vũ phong ra. Mắt đối mắt với Vũ phong.
- Cô tránh ra. Linh nhi đẩy cô ta ra.
- Cô là ai? Sao lại đẩy tôi. Cô gái đó bị đẩy lùi lại nói.
- Vũ phong là của tôi. Nếu muốn động vào anh ấy thì bước qua tôi đi. Linh nhi tức giận nói.
- Linh nhi!.... Vũ phong ngạc nhiên.
- Hahhahha. Cô chỉ là 1 con nhỏ bình thường. Sao xứng được với anh ấy. Anh ấy không nhớ ra tôi cũng không sao. Anh đi về với em thôi. Cô ta vẫn không bỏ cuộc.
- Đừng hòng mang Vũ phong đi. Linh nhi tức giận. Tóc Linh nhi bay lên. 1 luồng gió mạnh thổi lên giữa trung tâm thương mại.
- Linh nhi, Bình tĩnh nào! Tôi chưa có đi mà. Vũ phong vỗ vai Linh nhi.
Linh nhi loại bỏ ma lực.
- Dám đe dọa ta. Ta sẽ không để ngươi yên đâu. Cô ta quay đi.
Linh nhi cũng đâu có sợ. Linh nhi rất ghét cô ta dù không biết cô ta là ai.
- Em đâu cần phải bộc phát đâu. Chúng ta đi mua đồ thôi. Mọi người sắp về rồi đó. Vũ phong nắm tay Linh nhi kéo đi.
Cả 2 lượn lờ đi lượn mua đồ rồi đi về. Linh nhi giúp chuẩn bị bữa tối chung luôn.
Dương an đi về chung với Lâm kiệt thấy 2 người này cùng làm trong bếp thì ngó vào xem.
- Anh phong mất trí nhớ khiến Linh nhi dịu dàng lại. Hay thật! Lâm kiệt nói.
- Bình thường Linh nhi thế nào? Vũ phong hỏi.
- Như anh thấy ở trung tâm thương mại. Linh nhi nói.
- Không phải lúc đó em ghen sao? Vũ phong tự nhiên nói.
- Ghen.? Dương an và Lâm kiệt nhắc lại từ.
- K... Không có đâu. Linh nhi đang che dấu sự ngại ngùng của mình. - Vì bảo vệ anh thôi.
- Thế sao? Vậy cảm ơn em. Vũ phong cười.
Linh nhi nhìn Vũ phong không chớp mắt.
- Anh đi thay đồ đây. Dương an cắt ngang. Linh nhi tỉnh lại mang đồ ăn ra bàn rồi chạy lên trên phòng.
" Cảm giác gì đây chứ. Nó quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm" Linh nhi nhìn mình trước gương.
- Linh nhi... Chúng ta nói chuyện chút được chứ. Tiếng gọi cửa của Lâm kiệt.
Linh nhi lấy lại bình tĩnh ra mở cửa
- Sao vậy. Linh nhi đi vào ngồi xuống giường.
- Tớ đã tìm được tổ chức đó. Tổ chức đó ở không gian tiên cá. Tại thành phố bỏ hoang của người Abellria. Lâm kiệt nói.
- Để tớ sử chúng. Linh nhi nói.
- Không! Đội mình hợp tác với đội điều tra biển với sự chỉ đạo của Dương an và Hoàng tú. Tất nhiên tớ sẽ đi.
- được. Chúng ta sẽ đến đó và bắt chúng. Linh nhi đứng lên.
Cả 2 nói chuyện ai ngờ, Vũ phong đã nghe tất cả.
Vũ phong quay lại xuống nhà. Vừa lúc Ba mẹ Linh nhi về.
Tối đó cả nhà ăn tối vui vẻ với nhau như bình thường.
Đến ngày hôm sau, Linh nhi và và Dương an đến trụ sở chính của đội không gian. Nhiều không gian đã đến đó. 1 chàng trai có vẻ ngoài đẹp trai trắng trẻo mặc 1 bộ quân phục màu xanh. Chàng trai đó đang nói chuyện với nhóm Lâm kì.
- Chào. Linh nhi đi đến cạnh .
- Chào. Cô cỏ vẻ mất nhiều sức sống nhỉ? Hoàng tú nhìn Linh nhi nói. .
- Không hẳn. Tôi sẽ đập sập chỗ đó. Đừng cản. Linh nhi nói rồi đi vào trong.
- Xem ra cô ta có tình cảm với Vũ phong. Hoàng tú nhìn Dương an.
- Nếu là tôi hay Lâm kiệt bị thế thì Linh nhi cũng không để yên đâu. Dương an nói.
- Vậy sao!? Cô ta có vẻ yêu quý người khác ghê. Hoàng tú cười nửa miệng.
- Anh là ai? Xin dừng lại cho. 1 người cấp dưới của Dương an cản 1 chàng trai đi vào.
- Sao vậy? Dương an đi ra.
- Tử an... À nhầm Dương an. Cậu lớn ghê ha. Anh chàng đó không ai khác là Phong long.
- ônh chú ngày trước! Dương an ngạc nhiên
- Ta đâu có già vậy. Linh nhi đâu. Ta cần gặp con bé. Phong long xanh mặt.
- Ở trong đó... Dương an chỉ vào trong.
Phong long đi vào trong.
- Anh ta à ai?
- đó là ông chú từng xuất hiện nói chuyện về Linh nhi. Nhưng sao bao năm vẫn không già đi nhỉ? Dương an thắc mắc. ( Người ta sống hơn 7000 năm rồi, lão hóa được lại hay)
- Linh nhi cô vẫn luôn cứng đầu vậy. Ta không bảo vệ cô được mãi đâu. Tiếng của Phong long pha chút tức giận.
- Im đi. Vũ phong bị chúng đánh cho đến mất trí nhớ. Ta sẽ san phẳng chỗ đó. Linh nhi đạp của đi ra ngồi vào trong 1 tàu không gian.
Phong long đi ra ngoài với vẻ mặt buồn. Vừa buồn vừa tức giận.
- Sao vậy chú? Dương an nhìn Phong long.
- Đừng gọi ta là chú. Vũ phong đang ở đâu?
- Nhà cháu ạ.
- Cả 2 đi với ta. Phong long nắm vai của Dương an và Lâm kiệt và biến mất.
- ơ....
- Đến giờ rồi ạ.
Cả đám đi ra tàu thì 1 cái tàu nhỏ từ trong tàu lớn phi ra và Bay lên.
- Tôi đi trước. Linh nhi nói qua loa rồi phóng mất.
- Linh nhi đừng có nóng vội vậy chứ! Hoàng tú đạp chân xuống đất nhảy theo bám vào phi thuyền của Linh nhi.
- Hoàng tú!
Cả đám lên phi thuyền cá nhân đuổi theo.
1 cô gái xinh đẹp, ăn mặc cũng sành điệu chạy đến ôm Vũ phong.
- Anh vũ phong.!
- Cô là ai? Vũ phong chắc chắn không nhận ra ai cả.
- Em là bạn gái anh mà. Sao anh lại mất tích 1 thời gian vậy chứ!? Cô gái đó bỏ Vũ phong ra. Mắt đối mắt với Vũ phong.
- Cô tránh ra. Linh nhi đẩy cô ta ra.
- Cô là ai? Sao lại đẩy tôi. Cô gái đó bị đẩy lùi lại nói.
- Vũ phong là của tôi. Nếu muốn động vào anh ấy thì bước qua tôi đi. Linh nhi tức giận nói.
- Linh nhi!.... Vũ phong ngạc nhiên.
- Hahhahha. Cô chỉ là 1 con nhỏ bình thường. Sao xứng được với anh ấy. Anh ấy không nhớ ra tôi cũng không sao. Anh đi về với em thôi. Cô ta vẫn không bỏ cuộc.
- Đừng hòng mang Vũ phong đi. Linh nhi tức giận. Tóc Linh nhi bay lên. 1 luồng gió mạnh thổi lên giữa trung tâm thương mại.
- Linh nhi, Bình tĩnh nào! Tôi chưa có đi mà. Vũ phong vỗ vai Linh nhi.
Linh nhi loại bỏ ma lực.
- Dám đe dọa ta. Ta sẽ không để ngươi yên đâu. Cô ta quay đi.
Linh nhi cũng đâu có sợ. Linh nhi rất ghét cô ta dù không biết cô ta là ai.
- Em đâu cần phải bộc phát đâu. Chúng ta đi mua đồ thôi. Mọi người sắp về rồi đó. Vũ phong nắm tay Linh nhi kéo đi.
Cả 2 lượn lờ đi lượn mua đồ rồi đi về. Linh nhi giúp chuẩn bị bữa tối chung luôn.
Dương an đi về chung với Lâm kiệt thấy 2 người này cùng làm trong bếp thì ngó vào xem.
- Anh phong mất trí nhớ khiến Linh nhi dịu dàng lại. Hay thật! Lâm kiệt nói.
- Bình thường Linh nhi thế nào? Vũ phong hỏi.
- Như anh thấy ở trung tâm thương mại. Linh nhi nói.
- Không phải lúc đó em ghen sao? Vũ phong tự nhiên nói.
- Ghen.? Dương an và Lâm kiệt nhắc lại từ.
- K... Không có đâu. Linh nhi đang che dấu sự ngại ngùng của mình. - Vì bảo vệ anh thôi.
- Thế sao? Vậy cảm ơn em. Vũ phong cười.
Linh nhi nhìn Vũ phong không chớp mắt.
- Anh đi thay đồ đây. Dương an cắt ngang. Linh nhi tỉnh lại mang đồ ăn ra bàn rồi chạy lên trên phòng.
" Cảm giác gì đây chứ. Nó quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm" Linh nhi nhìn mình trước gương.
- Linh nhi... Chúng ta nói chuyện chút được chứ. Tiếng gọi cửa của Lâm kiệt.
Linh nhi lấy lại bình tĩnh ra mở cửa
- Sao vậy. Linh nhi đi vào ngồi xuống giường.
- Tớ đã tìm được tổ chức đó. Tổ chức đó ở không gian tiên cá. Tại thành phố bỏ hoang của người Abellria. Lâm kiệt nói.
- Để tớ sử chúng. Linh nhi nói.
- Không! Đội mình hợp tác với đội điều tra biển với sự chỉ đạo của Dương an và Hoàng tú. Tất nhiên tớ sẽ đi.
- được. Chúng ta sẽ đến đó và bắt chúng. Linh nhi đứng lên.
Cả 2 nói chuyện ai ngờ, Vũ phong đã nghe tất cả.
Vũ phong quay lại xuống nhà. Vừa lúc Ba mẹ Linh nhi về.
Tối đó cả nhà ăn tối vui vẻ với nhau như bình thường.
Đến ngày hôm sau, Linh nhi và và Dương an đến trụ sở chính của đội không gian. Nhiều không gian đã đến đó. 1 chàng trai có vẻ ngoài đẹp trai trắng trẻo mặc 1 bộ quân phục màu xanh. Chàng trai đó đang nói chuyện với nhóm Lâm kì.
- Chào. Linh nhi đi đến cạnh .
- Chào. Cô cỏ vẻ mất nhiều sức sống nhỉ? Hoàng tú nhìn Linh nhi nói. .
- Không hẳn. Tôi sẽ đập sập chỗ đó. Đừng cản. Linh nhi nói rồi đi vào trong.
- Xem ra cô ta có tình cảm với Vũ phong. Hoàng tú nhìn Dương an.
- Nếu là tôi hay Lâm kiệt bị thế thì Linh nhi cũng không để yên đâu. Dương an nói.
- Vậy sao!? Cô ta có vẻ yêu quý người khác ghê. Hoàng tú cười nửa miệng.
- Anh là ai? Xin dừng lại cho. 1 người cấp dưới của Dương an cản 1 chàng trai đi vào.
- Sao vậy? Dương an đi ra.
- Tử an... À nhầm Dương an. Cậu lớn ghê ha. Anh chàng đó không ai khác là Phong long.
- ônh chú ngày trước! Dương an ngạc nhiên
- Ta đâu có già vậy. Linh nhi đâu. Ta cần gặp con bé. Phong long xanh mặt.
- Ở trong đó... Dương an chỉ vào trong.
Phong long đi vào trong.
- Anh ta à ai?
- đó là ông chú từng xuất hiện nói chuyện về Linh nhi. Nhưng sao bao năm vẫn không già đi nhỉ? Dương an thắc mắc. ( Người ta sống hơn 7000 năm rồi, lão hóa được lại hay)
- Linh nhi cô vẫn luôn cứng đầu vậy. Ta không bảo vệ cô được mãi đâu. Tiếng của Phong long pha chút tức giận.
- Im đi. Vũ phong bị chúng đánh cho đến mất trí nhớ. Ta sẽ san phẳng chỗ đó. Linh nhi đạp của đi ra ngồi vào trong 1 tàu không gian.
Phong long đi ra ngoài với vẻ mặt buồn. Vừa buồn vừa tức giận.
- Sao vậy chú? Dương an nhìn Phong long.
- Đừng gọi ta là chú. Vũ phong đang ở đâu?
- Nhà cháu ạ.
- Cả 2 đi với ta. Phong long nắm vai của Dương an và Lâm kiệt và biến mất.
- ơ....
- Đến giờ rồi ạ.
Cả đám đi ra tàu thì 1 cái tàu nhỏ từ trong tàu lớn phi ra và Bay lên.
- Tôi đi trước. Linh nhi nói qua loa rồi phóng mất.
- Linh nhi đừng có nóng vội vậy chứ! Hoàng tú đạp chân xuống đất nhảy theo bám vào phi thuyền của Linh nhi.
- Hoàng tú!
Cả đám lên phi thuyền cá nhân đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.