Chương 19: Sướng xong liền muốn chạy?
Nhu Nhu Nhược Nhược
23/02/2019
Editor: Raining☘️☘️☘️
______________
Lúc Tôn Tiểu Dĩ tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy phần thắt lưng vừa đau nhức lại ngọt ngào, giống như đây không phải cơ thể của cô vậy.
Phía dưới cũng đau đớn,tê liệt, cảm giác bị đâm vào quá mức khắc sâu, ngay cả khi người đàn ông đã rút ra, cơ thể cô vẫn còn giữ nguyên ký ức khi bị cắm vào.
"Tê...Ah!" Cô nhịn không được thở mạnh ra một hơi lại nhanh chóng cắn chặt môi, sợ đánh thức người đàn ông bên cạnh.
Cô thật cẩn thận nắm lấy cánh tay của hắn, cố gắng gỡ bỏ nó ra.
Nhưng hắn lại ôm chặt cô trong ngực, sức lực hiện tại của cô căn bản không thể di chuyển được. Hơn nữa nếu cô dùng sức mở tay hắn ra, có thể sẽ đánh thức hắn mất.
Tôn Tiểu Dĩ dĩ nhiên không hề muốn đánh thức hắn, nhưng lại không biết khi nào hắn sẽ tỉnh dậy, nên cảm thấy gấp gáp không biết làm sao.
Tôn Tiểu Dĩ nôn nóng đến mức sắp khóc đến nơi rồi. Ngày hôm qua lúc đầu mặc dù bị người đàn ông nửa cưỡng ép nửa dụ dỗ, nhưng kể từ lúc cô chủ động ngồi lên người hắn di chuyển cũng không thể nói là hắn ép buộc cô.
Thời điểm động tình có thể tận tình mà hưởng thụ,nhưng sau khi thức dậy, cô liền cảm thấy xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Người đàn ông đột nhiên quay người lại, Tôn Tiểu Dĩ còn tưởng rằng hắn đã tỉnh, giật mình sợ hãi ngay lập tức nín thở.
Cô nín thở đợi một lúc lâu, thấy hắn không có phản ứng nào khác ngoại trừ xoay người lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn còn chưa có thức dậy.
Cô cẩn thận đẩy cánh tay đang buông lỏng của người đàn ông ra, rón rén bò ra mép giường. Động tác của cô thật nhẹ nhàng rất sợ vô tình đánh thức người đàn ông.
Quần áo bị vứt dưới gầm giường, Tôn Tiểu Dĩ cẩn thận giữ lấy eo đau nhức xuống giường nhặt quần áo trên mặt đất chuẩn bị mặc lên người. Đồ lót đã bị bẩn, Tôn Tiểu Dĩ do dự một chút rồi cuộn chiếc quần lót lại nhét vào trong túi.
Tóc rối bù xù, cô cũng không rảnh chỉnh lại nó. Vì nếu người đàn ông thức dậy, cô thực sự không biết cách nào đối mặt với hắn.
Tôn Tiểu Dĩ nắm lấy túi của mình, chuẩn bị chạy trốn.
"Dậy sớm vậy." Tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, phía sau truyền đến giọng nói lười biếng của người đàn ông.
Tôn Tiểu Dĩ hoảng sợ, nhanh chóng mở cửa muốn chạy ra ngoài. Ai biết rằng người đàn ông đáng lẽ phải nằm trên giường đột nhiên xuất hiện phía sau cô, bàn tay to của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi đẩy cánh cửa lên.
"Lại muốn chạy lại lần nữa hả?" Người đàn ông cao hơn cô nhiều. Lúc này, hắn chống cằm lên vai cô gái, cố tình đè thấp giọng nói nghe có vẻ gợi cảm lại nguy hiểm.
"Ah! Anh...Anh tỉnh dậy lúc nào?" Tôn Tiểu Dĩ bị dọa sợ toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Khi em vừa xuống giường. Quần lót còn chưa có mặc mà muốn chạy ra ngoài. Muốn câu dẫn ai hả?" Người đàn ông nói. Bàn tay to trực tiếp đặt trên mông nhỏ tròn, còn xấu xa mà dùng sức nhéo nhéo.
"Ah... Buông! Buông ra!" Người đàn ông này có thể ý thức một chút không, bọn họ chỉ là quan hệ yêu qua mạng thôi mà! Tại sao lại có thể tự nhiên động tay động chân với cô như thế, Đồ lưu manh!
"Dùng xong liền ném, Thật khiến người ta thương tâm a." Người đàn ông nói như thể hắn mới là nạn nhân vậy.
"Anh... Hôm qua rõ ràng là anh trước..."Tôn Tiểu Dĩ thấy thật khó thở. Người đàn ông lại dám cắn ngược cô một cái, đổi trắng thay đen. Quá vô sỉ!
"Anh làm cái gì trước hả?" Người đàn ông nhếch mép.
"Lưu manh. Anh buông tôi ra." Tôn Tiểu Dĩ không phải là đối thủ của người đàn ông này. Thế nhưng cùng người quen trên mạng phát sinh quan hệ, cô bây giờ chỉ muốn chạy xa khỏi hắn để bản thân mình tỉnh táo đầu óc sáng suốt lại.
"Không buông. Chỉ muốn lưu manh với em thôi." Người đàn ông thấy tai cô đỏ lên lại càng muốn trêu chọc cô.
"Ôi...Anh...Anh ức hiếp người quá đáng!" Tôn Tiểu Dĩ vừa thẹn vừa tức giận, cô rốt cuộc vì sao lại chọc phải tên đại dâm ma này!
"Được rồi, Không đùa em. Đói bụng không? Đi rửa mặt rồi cùng nhau ăn cơm." Người đàn ông nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô. Thật là vật nhỏ không chịu đựng được đùa giỡn, cuối cùng cũng không cam lòng làm cô gái nhỏ bị bắt nạt đến khóc.
"Ngoan, Ăn cơm xong anh đưa em về trường." Người đàn ông thấy cô vẫn không có phản ứng, cuối cùng vẫn là mềm lòng.
"Nói lời phải giữ lấy lời." Tôn Tiểu Dĩ mắt đã đỏ hồng cố gắng không làm cho nước mắt rơi xuống. Mặc dù người đàn ông rất đẹp trai, nhưng loại sự việc này thực sự quá đáng sợ.
"Chắc chắn rồi." Người đàn ông buồn cười vỗ vỗ mông cô. Buông cô ra. Tôn Tiểu Dĩ đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Con thỏ nhỏ có đôi mắt hồng hồng khiến hắn chỉ muốn bắt nạt, người đàn ông xấu xa suy nghĩ.
Hôm qua, khi hắn mang cô tới đây đã ngay lập tức nhào vào cô, cô thậm chí còn chưa được ăn tối. Bây giờ nhìn thấy đồ ăn cô mới bất chợt cảm thấy thật đói bụng. Hắn đã mua bánh quẩy, sữa đậu nành và bánh bao sữa đậu.
"Anh không biết em muốn ăn gì nên mỗi thứ mua một ít." Tôn Tiểu Dĩ không nghĩ tới người đàn ông này còn rất chu đáo thấu hiểu. Yên lặng cầm bánh bao nhỏ lên cắn một miếng. Nếu cô không ăn gì, dạ dày của cô chắc chắn sẽ thì thầm kêu lên.
"Tôi...Tôi phải về." Tôn Tiểu Dĩ có chút khẩn trương mà nắm chặt cái túi, người đàn ông này chắc sẽ không làm điều gì kì lạ nữa đi.
Khưu Hạo bình thản cầm khăn giấy xoa xoa miệng. Những ngón tay của hắn trông thật đẹp, thậm chí hành động lau miệng của hắn trông cũng như cảnh đẹp ý vui vậy. Tôn Tiểu Dĩ vô thức mà nhìn chằm chằm hắn đến ngây người.
"Đi thôi. Anh đưa em." Người đàn ông rất hài lòng với sự hấp dẫn của mình với cô gái. Một tiểu hoa si ngốc nghếch.
Tôn Tiểu Dĩ nơm nớp lo sợ theo người đàn ông lên taxi. Hắn lần này thành thật hơn nhiều.
"Đưa điện thoại cho anh." Người đàn ông đưa cô trở lại ký túc xá. Tôn Tiểu Dĩ toàn bộ hành trình đều cúi đầu giả chết. Cô không muốn trở thành kẻ thù của công chúng a. Có phải người đàn ông này không biết mình lớn lên đẹp trai đến nhường nào không?
Khi cô đến ký túc xá, người đàn ông ngăn cô lại. Tôn Tiểu Dĩ tránh không được đành phải ngoan ngoãn giao ra điện thoại.
"Mật khẩu." Người đàn ông không có chút ý thức nào về xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
Tôn Tiểu Dĩ tự sa ngã mà đọc mật khẩu cho hắn.
"Số của anh." Sau khi người đàn ông mở khóa, hắn bấm số rồi trả lại điện thoại cho cô.
"Ồ, Thật lạnh." Tôn Tiểu Dĩ lấy điện thoại xoay người chạy về ký túc xá.
Cô thậm chí còn không dám nhìn người đàn ông. Hắn thấy thế nhịn không được thở dài. Quả là một con thỏ nhút nhát, thế nhưng hương vị tốt hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Hắn đều nhịn không được muốn ăn một lần nữa.
"Tiểu Lấy, cậu đã trở lại. Hôm qua cậu đã đi đâu, tớ suýt tí nữa thì báo cảnh sát."
"Tớ xin lỗi. Tớ ngày hôm qua đi chơi với bạn đã quá muộn nên không kịp trở về. Điện thoại lại sắp hết pin. Làm cậu lo lắng rồi."
Tôn Tiểu Dĩ áy náy xin lỗi, mọi chuyện xảy ra tối hôm quá quá hỗn loạn, cô căn bản không có thời gian để gọi điện thoại.
"Cậu không có việc gì là tốt rồi.Lần sau nhớ gọi điện thoại cho tớ." Bạn cùng phòng thấy cô không có việc gì cũng không nói gì thêm.
"Ừ..Ừ. Tớ biết rồi." Tôn Tiểu Dĩ vừa áy náy vừa cảm động, nhịn không được ở trong lòng chửi bới người đàn ông lưu manh kia.
______________
Lúc Tôn Tiểu Dĩ tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy phần thắt lưng vừa đau nhức lại ngọt ngào, giống như đây không phải cơ thể của cô vậy.
Phía dưới cũng đau đớn,tê liệt, cảm giác bị đâm vào quá mức khắc sâu, ngay cả khi người đàn ông đã rút ra, cơ thể cô vẫn còn giữ nguyên ký ức khi bị cắm vào.
"Tê...Ah!" Cô nhịn không được thở mạnh ra một hơi lại nhanh chóng cắn chặt môi, sợ đánh thức người đàn ông bên cạnh.
Cô thật cẩn thận nắm lấy cánh tay của hắn, cố gắng gỡ bỏ nó ra.
Nhưng hắn lại ôm chặt cô trong ngực, sức lực hiện tại của cô căn bản không thể di chuyển được. Hơn nữa nếu cô dùng sức mở tay hắn ra, có thể sẽ đánh thức hắn mất.
Tôn Tiểu Dĩ dĩ nhiên không hề muốn đánh thức hắn, nhưng lại không biết khi nào hắn sẽ tỉnh dậy, nên cảm thấy gấp gáp không biết làm sao.
Tôn Tiểu Dĩ nôn nóng đến mức sắp khóc đến nơi rồi. Ngày hôm qua lúc đầu mặc dù bị người đàn ông nửa cưỡng ép nửa dụ dỗ, nhưng kể từ lúc cô chủ động ngồi lên người hắn di chuyển cũng không thể nói là hắn ép buộc cô.
Thời điểm động tình có thể tận tình mà hưởng thụ,nhưng sau khi thức dậy, cô liền cảm thấy xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Người đàn ông đột nhiên quay người lại, Tôn Tiểu Dĩ còn tưởng rằng hắn đã tỉnh, giật mình sợ hãi ngay lập tức nín thở.
Cô nín thở đợi một lúc lâu, thấy hắn không có phản ứng nào khác ngoại trừ xoay người lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn còn chưa có thức dậy.
Cô cẩn thận đẩy cánh tay đang buông lỏng của người đàn ông ra, rón rén bò ra mép giường. Động tác của cô thật nhẹ nhàng rất sợ vô tình đánh thức người đàn ông.
Quần áo bị vứt dưới gầm giường, Tôn Tiểu Dĩ cẩn thận giữ lấy eo đau nhức xuống giường nhặt quần áo trên mặt đất chuẩn bị mặc lên người. Đồ lót đã bị bẩn, Tôn Tiểu Dĩ do dự một chút rồi cuộn chiếc quần lót lại nhét vào trong túi.
Tóc rối bù xù, cô cũng không rảnh chỉnh lại nó. Vì nếu người đàn ông thức dậy, cô thực sự không biết cách nào đối mặt với hắn.
Tôn Tiểu Dĩ nắm lấy túi của mình, chuẩn bị chạy trốn.
"Dậy sớm vậy." Tay cô vừa chạm vào tay nắm cửa, phía sau truyền đến giọng nói lười biếng của người đàn ông.
Tôn Tiểu Dĩ hoảng sợ, nhanh chóng mở cửa muốn chạy ra ngoài. Ai biết rằng người đàn ông đáng lẽ phải nằm trên giường đột nhiên xuất hiện phía sau cô, bàn tay to của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi đẩy cánh cửa lên.
"Lại muốn chạy lại lần nữa hả?" Người đàn ông cao hơn cô nhiều. Lúc này, hắn chống cằm lên vai cô gái, cố tình đè thấp giọng nói nghe có vẻ gợi cảm lại nguy hiểm.
"Ah! Anh...Anh tỉnh dậy lúc nào?" Tôn Tiểu Dĩ bị dọa sợ toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Khi em vừa xuống giường. Quần lót còn chưa có mặc mà muốn chạy ra ngoài. Muốn câu dẫn ai hả?" Người đàn ông nói. Bàn tay to trực tiếp đặt trên mông nhỏ tròn, còn xấu xa mà dùng sức nhéo nhéo.
"Ah... Buông! Buông ra!" Người đàn ông này có thể ý thức một chút không, bọn họ chỉ là quan hệ yêu qua mạng thôi mà! Tại sao lại có thể tự nhiên động tay động chân với cô như thế, Đồ lưu manh!
"Dùng xong liền ném, Thật khiến người ta thương tâm a." Người đàn ông nói như thể hắn mới là nạn nhân vậy.
"Anh... Hôm qua rõ ràng là anh trước..."Tôn Tiểu Dĩ thấy thật khó thở. Người đàn ông lại dám cắn ngược cô một cái, đổi trắng thay đen. Quá vô sỉ!
"Anh làm cái gì trước hả?" Người đàn ông nhếch mép.
"Lưu manh. Anh buông tôi ra." Tôn Tiểu Dĩ không phải là đối thủ của người đàn ông này. Thế nhưng cùng người quen trên mạng phát sinh quan hệ, cô bây giờ chỉ muốn chạy xa khỏi hắn để bản thân mình tỉnh táo đầu óc sáng suốt lại.
"Không buông. Chỉ muốn lưu manh với em thôi." Người đàn ông thấy tai cô đỏ lên lại càng muốn trêu chọc cô.
"Ôi...Anh...Anh ức hiếp người quá đáng!" Tôn Tiểu Dĩ vừa thẹn vừa tức giận, cô rốt cuộc vì sao lại chọc phải tên đại dâm ma này!
"Được rồi, Không đùa em. Đói bụng không? Đi rửa mặt rồi cùng nhau ăn cơm." Người đàn ông nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô. Thật là vật nhỏ không chịu đựng được đùa giỡn, cuối cùng cũng không cam lòng làm cô gái nhỏ bị bắt nạt đến khóc.
"Ngoan, Ăn cơm xong anh đưa em về trường." Người đàn ông thấy cô vẫn không có phản ứng, cuối cùng vẫn là mềm lòng.
"Nói lời phải giữ lấy lời." Tôn Tiểu Dĩ mắt đã đỏ hồng cố gắng không làm cho nước mắt rơi xuống. Mặc dù người đàn ông rất đẹp trai, nhưng loại sự việc này thực sự quá đáng sợ.
"Chắc chắn rồi." Người đàn ông buồn cười vỗ vỗ mông cô. Buông cô ra. Tôn Tiểu Dĩ đỏ mặt chạy vào phòng tắm.
Con thỏ nhỏ có đôi mắt hồng hồng khiến hắn chỉ muốn bắt nạt, người đàn ông xấu xa suy nghĩ.
Hôm qua, khi hắn mang cô tới đây đã ngay lập tức nhào vào cô, cô thậm chí còn chưa được ăn tối. Bây giờ nhìn thấy đồ ăn cô mới bất chợt cảm thấy thật đói bụng. Hắn đã mua bánh quẩy, sữa đậu nành và bánh bao sữa đậu.
"Anh không biết em muốn ăn gì nên mỗi thứ mua một ít." Tôn Tiểu Dĩ không nghĩ tới người đàn ông này còn rất chu đáo thấu hiểu. Yên lặng cầm bánh bao nhỏ lên cắn một miếng. Nếu cô không ăn gì, dạ dày của cô chắc chắn sẽ thì thầm kêu lên.
"Tôi...Tôi phải về." Tôn Tiểu Dĩ có chút khẩn trương mà nắm chặt cái túi, người đàn ông này chắc sẽ không làm điều gì kì lạ nữa đi.
Khưu Hạo bình thản cầm khăn giấy xoa xoa miệng. Những ngón tay của hắn trông thật đẹp, thậm chí hành động lau miệng của hắn trông cũng như cảnh đẹp ý vui vậy. Tôn Tiểu Dĩ vô thức mà nhìn chằm chằm hắn đến ngây người.
"Đi thôi. Anh đưa em." Người đàn ông rất hài lòng với sự hấp dẫn của mình với cô gái. Một tiểu hoa si ngốc nghếch.
Tôn Tiểu Dĩ nơm nớp lo sợ theo người đàn ông lên taxi. Hắn lần này thành thật hơn nhiều.
"Đưa điện thoại cho anh." Người đàn ông đưa cô trở lại ký túc xá. Tôn Tiểu Dĩ toàn bộ hành trình đều cúi đầu giả chết. Cô không muốn trở thành kẻ thù của công chúng a. Có phải người đàn ông này không biết mình lớn lên đẹp trai đến nhường nào không?
Khi cô đến ký túc xá, người đàn ông ngăn cô lại. Tôn Tiểu Dĩ tránh không được đành phải ngoan ngoãn giao ra điện thoại.
"Mật khẩu." Người đàn ông không có chút ý thức nào về xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
Tôn Tiểu Dĩ tự sa ngã mà đọc mật khẩu cho hắn.
"Số của anh." Sau khi người đàn ông mở khóa, hắn bấm số rồi trả lại điện thoại cho cô.
"Ồ, Thật lạnh." Tôn Tiểu Dĩ lấy điện thoại xoay người chạy về ký túc xá.
Cô thậm chí còn không dám nhìn người đàn ông. Hắn thấy thế nhịn không được thở dài. Quả là một con thỏ nhút nhát, thế nhưng hương vị tốt hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Hắn đều nhịn không được muốn ăn một lần nữa.
"Tiểu Lấy, cậu đã trở lại. Hôm qua cậu đã đi đâu, tớ suýt tí nữa thì báo cảnh sát."
"Tớ xin lỗi. Tớ ngày hôm qua đi chơi với bạn đã quá muộn nên không kịp trở về. Điện thoại lại sắp hết pin. Làm cậu lo lắng rồi."
Tôn Tiểu Dĩ áy náy xin lỗi, mọi chuyện xảy ra tối hôm quá quá hỗn loạn, cô căn bản không có thời gian để gọi điện thoại.
"Cậu không có việc gì là tốt rồi.Lần sau nhớ gọi điện thoại cho tớ." Bạn cùng phòng thấy cô không có việc gì cũng không nói gì thêm.
"Ừ..Ừ. Tớ biết rồi." Tôn Tiểu Dĩ vừa áy náy vừa cảm động, nhịn không được ở trong lòng chửi bới người đàn ông lưu manh kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.