Chương 2: Một Người Bạn Mới
Đan Phi Tuyết
22/01/2017
Ngày đi học thì dài ngoằng còn ngày nghỉ thì thời gian quay nhanh như chong chóng. Chẳngmấy chốc, ngày chủ nhật thiên đường của nó đã trôi qua. Nó nằm ườn trên giường, 2 tay vòng qua đầu, đôi mắt lim dim. Nó thiếp đi lúc nào không biết. Sáng hôm sau, lúc 5h30', hai con mắt của nó đột nhiênmở ra, hoàn toàn không giống với một người vừa mới tỉnh, như là có phép màu ý. Lần này, nó không liếc nhìn cái cửa sổ nữa mà nhìn thẳng lên trần nhà. Nó cũng không biết tại sao nó làm vậy, cứ như có một cái ma lựcđã hấp dẫn nó. Rồi bất giác, nó nhìn thấy trên trần nhàcó cái gì đó xuất hiện... Hình ảnh đó cứ từ từ hiện ra làm cho nó ngỡ ngàng.
Đầu tiên là mái tóc, một mái tóc của nam giới, đen bóng, rối bù rù nhưng rất tự nhiên. Tiếp đến là đôi mắt, đôi mắt đen láy đầy vẻ thông minh nhưng sâu thẳm trong đó lại là một nỗi buồn. Nó lần đầu tiêncó thể cảm nhận được nỗi buồncủa mộtngười khác qua đôi mắt. Nó lần đầu tiên có cảm giác háo hức mong chờ một thứ gì đó xuất hiện... Khuôn mặt của người con trai đó cứ dần dần hiện ra. Đến lúc nó sắp nhìn được cả khuôn mặt của người đó thì.... Reng...reng...Chiếc đồng hồ quỷ quái làm nó choàng tỉnh. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Thật quỷ quái. Nó nhìn lên trần nhà, không có gì hết. Đúng vậy, đó chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng nó thấy tiếc nuối, nó muốn nhìn thấy mặt của người con trai anh tuấn ấy một lần nữa, dẫu chỉ là mái tóc và đôi mắt thôi cũng được. Thế là nó lại thiếp đi một lần nữa...
Lúc nó tỉnh dậy đã là 6h15', nó hốt hoảng, vội vã, làm mọi việc với tốc độ nhanh nhất mà nó có, lúc nó xong xuôi cũng đã 6h30'. Nó lao xuống nhà như tên bắn và tức tốc tới trường, nhưng.... nó sực nhớ...nó nhớ ra một điều vô cùng kinh khủng....: nó chưa làm bài tập...Thôi xong, nó không biết phải làm như thế nào. Bất đắc dĩ, nó lại thiểu não đi lên phòng, thả cặp sách xuống, cặm cụi làm bài...Nó làm bài tập xong cũng là lúc kết thúc tiết 1 ở trường. Gặp sách vở lại, nó bước xuống nhà, đến trường với tâm trạng run lẩy bẩy... Nó phải nói với cô thế nào đây, lỡ cô nói cho mẹ biết thì nó phải làm sao... Bao nhiêu nỗi sợ hãi do nó đặt ra làm nó ám ảnh...
Đến trường, nó xin phép cô và bước vào lớp. Lúc cô hỏi, nó nói bừa là sáng nay nó đau bụng, không đi học được. Cô cũng không nghi ngờ gì nhiều và bỏ qua cho nó. Cũng may tiết học đầu tiên là tiết chào cờ, nó không phải ghi chép gì cả. Nó thở phào nhẹ nhõm, bước lạichỗ ngồi thân quen của mình. Đột nhiên nó thấy có cái gì đó là lạ...”Á!”- Nó hốt hoảng kêu lên. Con mắt của cả lớp dồn hết về phía nó, cô chủ nhiệm bước xuống, sốt sắng hỏi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Nó nói và chỉ về phía người ngồi trên bàn học của nó: Cô ơi, có người lạ vào trong lớp, nó ngồi ở chỗ của em kìa cô!” Cả lớp phá lên cười, cô giáo chủ nhiệm cũng cười , làm cho hai gò má nó đỏ ửng. Cô ôn tồn giải thích cho nó hiểu: Đây là Quân, học sinh mới của lớp ta, em vắng mặt ở tiết một nên không biết.” “Nhưng thưa cô, đó là chỗ em mà, bạn í ngồi đó rồi thì em ngồi đâu?”Cô giáo đưa hai tayday day huyệt Thái Dương : ''Đây là bàn đôi thưa em” . Nó ngồi xuống, hậm hực. Nó là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân cho nên bất cứ cái gì mà nó sở hữu sẽ chỉ có một mình nó: bàn, gối, giường,... cả kể chỗ ngồi ở lớp nó cũng phải ''độc thân''. Vậy mà bây giờ lại có một kẻ ngang nhiên xâm phạm chỗ của nó. Nó thề với bản thân chắc chắnsẽ đuổi cái tên đáng ghét đó tránh xa khỏi chỗ ngồi vĩnh cửu của mình.
Giờ ra chơi mới thực sự là ác mộng, lũ con gái bu quanh nó để xin chữ kícủa hắn. Chậc, nó không hiểu hắn hấp dẫn bọn con gái ở điểm gì, chỉ là chút nhan sắc với cả gia cảnh cũng không tồi. Có mỗi vậy mà bọn con gái cứ làm ầm lên. Không khí xung quanh nó như bị hút sạch, mới có 5 phút mà nó đã khó thở không chịu được. Không chịu được, nó phải len lỏi mãi mới thoát được các lũ đó. Trước khi đi nó còn không quên lườm hắn một cái sắc lẻm.
“Mới đầu tuần mà đã xui xẻo vậy rồi“. Nó thầm nghĩ và vẫn còn bực mình về vụ ban sáng. Nó chẳng có bất cứ giải pháp nào cho việc này, trong trường hợp này, nó sẽ đi tìm đứa em gái''dày dặn kinh nghiệm'' của nó.
- Hả? Muốn ngồi một mình ! Xời, bà có động não không vậy , xuống nhà kho của trường mà kiếm bộ bàn ghế mới cho hắn. Dễ vậy mà cũng hỏi nữa. Chậc.
Nghe đến vậy, nó vui đến mức nhảy cẫng lên. “ He he , mai ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta. HÁ HÁ HÁ...” Nó phấn khích cười khoái chí... Đăng bởi: nguyenhoangbaotrang
Đầu tiên là mái tóc, một mái tóc của nam giới, đen bóng, rối bù rù nhưng rất tự nhiên. Tiếp đến là đôi mắt, đôi mắt đen láy đầy vẻ thông minh nhưng sâu thẳm trong đó lại là một nỗi buồn. Nó lần đầu tiêncó thể cảm nhận được nỗi buồncủa mộtngười khác qua đôi mắt. Nó lần đầu tiên có cảm giác háo hức mong chờ một thứ gì đó xuất hiện... Khuôn mặt của người con trai đó cứ dần dần hiện ra. Đến lúc nó sắp nhìn được cả khuôn mặt của người đó thì.... Reng...reng...Chiếc đồng hồ quỷ quái làm nó choàng tỉnh. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Thật quỷ quái. Nó nhìn lên trần nhà, không có gì hết. Đúng vậy, đó chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng nó thấy tiếc nuối, nó muốn nhìn thấy mặt của người con trai anh tuấn ấy một lần nữa, dẫu chỉ là mái tóc và đôi mắt thôi cũng được. Thế là nó lại thiếp đi một lần nữa...
Lúc nó tỉnh dậy đã là 6h15', nó hốt hoảng, vội vã, làm mọi việc với tốc độ nhanh nhất mà nó có, lúc nó xong xuôi cũng đã 6h30'. Nó lao xuống nhà như tên bắn và tức tốc tới trường, nhưng.... nó sực nhớ...nó nhớ ra một điều vô cùng kinh khủng....: nó chưa làm bài tập...Thôi xong, nó không biết phải làm như thế nào. Bất đắc dĩ, nó lại thiểu não đi lên phòng, thả cặp sách xuống, cặm cụi làm bài...Nó làm bài tập xong cũng là lúc kết thúc tiết 1 ở trường. Gặp sách vở lại, nó bước xuống nhà, đến trường với tâm trạng run lẩy bẩy... Nó phải nói với cô thế nào đây, lỡ cô nói cho mẹ biết thì nó phải làm sao... Bao nhiêu nỗi sợ hãi do nó đặt ra làm nó ám ảnh...
Đến trường, nó xin phép cô và bước vào lớp. Lúc cô hỏi, nó nói bừa là sáng nay nó đau bụng, không đi học được. Cô cũng không nghi ngờ gì nhiều và bỏ qua cho nó. Cũng may tiết học đầu tiên là tiết chào cờ, nó không phải ghi chép gì cả. Nó thở phào nhẹ nhõm, bước lạichỗ ngồi thân quen của mình. Đột nhiên nó thấy có cái gì đó là lạ...”Á!”- Nó hốt hoảng kêu lên. Con mắt của cả lớp dồn hết về phía nó, cô chủ nhiệm bước xuống, sốt sắng hỏi xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Nó nói và chỉ về phía người ngồi trên bàn học của nó: Cô ơi, có người lạ vào trong lớp, nó ngồi ở chỗ của em kìa cô!” Cả lớp phá lên cười, cô giáo chủ nhiệm cũng cười , làm cho hai gò má nó đỏ ửng. Cô ôn tồn giải thích cho nó hiểu: Đây là Quân, học sinh mới của lớp ta, em vắng mặt ở tiết một nên không biết.” “Nhưng thưa cô, đó là chỗ em mà, bạn í ngồi đó rồi thì em ngồi đâu?”Cô giáo đưa hai tayday day huyệt Thái Dương : ''Đây là bàn đôi thưa em” . Nó ngồi xuống, hậm hực. Nó là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân cho nên bất cứ cái gì mà nó sở hữu sẽ chỉ có một mình nó: bàn, gối, giường,... cả kể chỗ ngồi ở lớp nó cũng phải ''độc thân''. Vậy mà bây giờ lại có một kẻ ngang nhiên xâm phạm chỗ của nó. Nó thề với bản thân chắc chắnsẽ đuổi cái tên đáng ghét đó tránh xa khỏi chỗ ngồi vĩnh cửu của mình.
Giờ ra chơi mới thực sự là ác mộng, lũ con gái bu quanh nó để xin chữ kícủa hắn. Chậc, nó không hiểu hắn hấp dẫn bọn con gái ở điểm gì, chỉ là chút nhan sắc với cả gia cảnh cũng không tồi. Có mỗi vậy mà bọn con gái cứ làm ầm lên. Không khí xung quanh nó như bị hút sạch, mới có 5 phút mà nó đã khó thở không chịu được. Không chịu được, nó phải len lỏi mãi mới thoát được các lũ đó. Trước khi đi nó còn không quên lườm hắn một cái sắc lẻm.
“Mới đầu tuần mà đã xui xẻo vậy rồi“. Nó thầm nghĩ và vẫn còn bực mình về vụ ban sáng. Nó chẳng có bất cứ giải pháp nào cho việc này, trong trường hợp này, nó sẽ đi tìm đứa em gái''dày dặn kinh nghiệm'' của nó.
- Hả? Muốn ngồi một mình ! Xời, bà có động não không vậy , xuống nhà kho của trường mà kiếm bộ bàn ghế mới cho hắn. Dễ vậy mà cũng hỏi nữa. Chậc.
Nghe đến vậy, nó vui đến mức nhảy cẫng lên. “ He he , mai ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta. HÁ HÁ HÁ...” Nó phấn khích cười khoái chí... Đăng bởi: nguyenhoangbaotrang
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.