Chương 27
sutixinhxan
24/05/2016
" Không........."
Nó ngồi bật dậy mồ hơi đã thẫm ướt khuôn mặt nó nét mặt hoảng hốt bàng hoàng,nó vừa mơ thấy cái gì ,thấy hắn đang đi sang đường nhưng vẫn đang mải nghe điện thoại của nó nên không chú ý ,bỗng .......két...rầm ...bịch ...hắn bị 1 chiếc xe đâm trúng ngã ra nằm trên 1 vũng máu mắt nhắm nghiền nhịp thở yếu ớt làm nó hoảng hốt vội tỉnh lại tự trấn an mình tất cả chỉ là 1 giấc mơ thôi không có chuyện gì xảy ra cả thế sao nó vẫn hoảng hốt,trái tim đập thình thịch liên hồi như thế này, đang mải trấn an bản thân thì cửa phòng bệnh mở ra nhỏ bước vào thấy nó tỉnh vội chạy lại hỏi han:
-Anh cậu tỉnh rồi ah! Cậu làm mình lo quá!
-Mình làm sao chứ mà đây là đâu- giờ nó mới chú ý xung quanh sao ở đây lạ vậy, đây không phải nhà nó sao nó lại ở đây
-Cậu vừa bị ngất do sốc,giờ cậu sao không có cần tớ đi gọi bác sỹ cho cậu kiểm tra không??-nhỏ quan tâm hỏi han
-Sao tớ lại ở trong bệnh viện- nó thắc mắc
-Cậu không nhớ sao là Bảo bị tai nạn giao thông......
-Không......-nó hét nên những hình ảnh trong mơ như quay nhanh trong đầu nó từng hình ảnh như lưỡi dao cắt nát trái tim nó làm cho nó không thể hô hấp lấy tay ôm ngực hô hấp khó khăn
-Anh cậu không sao chứ- nhỏ vội ôm nó hỏi han nhỏ biết hắn bị như thế này người đau lòng nhất chính là nó nhưng lúc này nó lên mạnh mẽ để đối mặt với sự thật mà không nên trốn tránh
Nó như không nghe thấy lời nhỏ vội lắc đầu lẩm bẩm
-Không ...không thể nào...anh Bảo không thể xảy ra chuyện gì được....không... cậu lừa tớ....
-Nó giựt hết đống dây truyền trên tay ra loạng choạng xuống gường chạy trần trần đi ra ngoài như 1 người vô hồn,nhỏ vội chạy theo khuyên giải nó
- Anh Anh bình tĩnh đã,cậu đừng như vậy mà......
Nó như không nghe thấy cứ chạy đi loạng choạng như người vô hồn luôn miệng lẩm nhẩm " không thề nào......không phải anh Bảo....không phải...đúng ...không thể là anh Bảo được...."
Đi qua 1 căn phòng tiếng "xoảng" và cãi vã như thu hút được sự chú ý của nó làm nó dừng lại nhìn vào thấy bố mẹ hắn đang nói chuyện to tiếng với 1 cô gái tại cô gái quay lưng lại nên nó không biết đó là ai , xung quanh thì là hoa quả và chén đĩa vỡ ngổn ngang,nó nhìn khắp phòng hìn bóng mà nó đang tìm kiếm vẫn nằm kia trên chiếc gường bệnh trên tay cắm đủ loại dây truyền còn tiếng chạy của máy thở oxy cứ vang lên đều đều tim nó thắt lại
Đau ..tim nó đau khi thấy hắn như vậy nằm đó không còn nói cười như mợi khi không còn trêu ghẹo nó hôm trộm nó làm nó ngại ngùng nữa, không nó không muốn thấy hắn như vậy,nó mở toang cử chạy vào mặc kệ bao ánh mắt xung quanh đang nhìn chăm chú nó,nó chạy tới chỗ hắn cầm tay hắn và khóc giờ nó chỉ mong có 1 điều ước hắn tỉnh dậy coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Bỗng đằng sau vang lên tiếng nói đầy khinh thường
-Nếu các người mong có con dâu như vậy thì cô ta kìa tôi tin cô ta sẵn sàng lấy anh ta dù a ta chỉ có thể làm người thực vật sống hết quãng đời còn lại..hứ..
-Cô......-mẹ hắn vô cùng tức giận không ngờ cô gái luôn tỏ ra ngoan hiền kia toàn là giả vờ để lừa dối bà,khi con bà xảy ra chuyện người đầu tiên chạy lại là cô ta
-Giờ con bà như thế này chẳng nhẽ bắt tôi cả đời phải hầu hạ a ta sao
-NHƯNG 2 NHÀ CHÚNG TA ĐÃ CÓ HÔN ƯỚC-Ba cô gằn lên
-Cái hôn ước trẻ con ý mà ông bà cũng tin sao,giấy tờ đâu bằng chứng đâu mà nói tôi phải lấy con bà chỉ là lời nói mồm đâu ai tin chứ-mặt cô ta vênh váo lên
-Sao cô còn đến đòi chúng tôi thực hiện lời hứa-mẹ hắn chất vấn
-Đấy là ngày xưa con bà đẹp trai nhiều tiền còn giờ a ta nằm im đó có cho tôi cũng không thèm
-Được coi như chúng tôi có mắt như mù đã coi trọng cô ,cô đi đi chúng tôi không muốn nhìn thấy cô nữa-Ba hắn lên tiếng
-Tất nhiên là tôi sẽ đi rồi ở trong cái phòng đầy mùi thuốc kháng sinh này làm tôi vô cùng khó chịu -cô ta bày đặt phủi phủi trên người
-Cô đi đi đi ra ngoài ngay cho tôi-mẹ hắn quát
Cô ta thõng thạc đi ra ngoài vẻ kiêu căng đi không thèm ngoái đầu lại ,ra ngoài cửa do không chú ý đường chỉ lo vênh mặt nên đã vấp phải chân của nhỏ cố ý ngáng ra chặn cô ta làm cô ta ngã nhào chỏng vó lên trời,quay đầu định chửi người nhưng nhỏ nhanh mồm hơn đã chửi cô ta trước
-Đáng đời loại người như cô hám tiền hám của vong ân phụ nghĩa trơ trẽn như cô,loại người như cô đáng ra phải bị người ta phỉ nhổ tôi không hiểu sao cô còn sông nhơn nhở được đến giờ phút này nhỉ
-Cô..-cô ta giận tím mặt
Nhưng nó đâu quan tâm cô ta có giận hay không thấy bố mẹ hắn ra thì vội vàng tháp tùng 2 bác đi gặp bác sỹ coi cô ta như không khí không thèm quan tâm,cô ta bị người ta ngó lơ còn bị bao người chỉ chỏ xáu hổ vội vàng đi nhanh
Căn phòng bỗng yên tĩnh,chỉ còn tiếng thở dài của bố mẹ hắn,mẹ hắn đi đến vỗ về an ủi nó
-Bác tin thằng Bảo nó sẽ không sao đâu nên cháu đừng quá đau lòng bây giờ cháu ngồi với bảo để bác đi gặp bác sĩ tí nhé
Nhưng không có tiếng trả lời nó chỉ ngơ ngác ngồi đó cầm tay hắn
Mẹ hắn lắc đầu thở dài,cùng với ba hắn đi ra ngoài để ngoài để nó có không gian riêng với hắn
Căn phòng giờ đây chỉ còn nó và hắn nó đang thất thần thì có giọng nói vô cùng vô cùng quen thuộc vang lên,rồi có hơi ấm đem nó bao bọc lại
-Đừng khóc................
Nó ngồi bật dậy mồ hơi đã thẫm ướt khuôn mặt nó nét mặt hoảng hốt bàng hoàng,nó vừa mơ thấy cái gì ,thấy hắn đang đi sang đường nhưng vẫn đang mải nghe điện thoại của nó nên không chú ý ,bỗng .......két...rầm ...bịch ...hắn bị 1 chiếc xe đâm trúng ngã ra nằm trên 1 vũng máu mắt nhắm nghiền nhịp thở yếu ớt làm nó hoảng hốt vội tỉnh lại tự trấn an mình tất cả chỉ là 1 giấc mơ thôi không có chuyện gì xảy ra cả thế sao nó vẫn hoảng hốt,trái tim đập thình thịch liên hồi như thế này, đang mải trấn an bản thân thì cửa phòng bệnh mở ra nhỏ bước vào thấy nó tỉnh vội chạy lại hỏi han:
-Anh cậu tỉnh rồi ah! Cậu làm mình lo quá!
-Mình làm sao chứ mà đây là đâu- giờ nó mới chú ý xung quanh sao ở đây lạ vậy, đây không phải nhà nó sao nó lại ở đây
-Cậu vừa bị ngất do sốc,giờ cậu sao không có cần tớ đi gọi bác sỹ cho cậu kiểm tra không??-nhỏ quan tâm hỏi han
-Sao tớ lại ở trong bệnh viện- nó thắc mắc
-Cậu không nhớ sao là Bảo bị tai nạn giao thông......
-Không......-nó hét nên những hình ảnh trong mơ như quay nhanh trong đầu nó từng hình ảnh như lưỡi dao cắt nát trái tim nó làm cho nó không thể hô hấp lấy tay ôm ngực hô hấp khó khăn
-Anh cậu không sao chứ- nhỏ vội ôm nó hỏi han nhỏ biết hắn bị như thế này người đau lòng nhất chính là nó nhưng lúc này nó lên mạnh mẽ để đối mặt với sự thật mà không nên trốn tránh
Nó như không nghe thấy lời nhỏ vội lắc đầu lẩm bẩm
-Không ...không thể nào...anh Bảo không thể xảy ra chuyện gì được....không... cậu lừa tớ....
-Nó giựt hết đống dây truyền trên tay ra loạng choạng xuống gường chạy trần trần đi ra ngoài như 1 người vô hồn,nhỏ vội chạy theo khuyên giải nó
- Anh Anh bình tĩnh đã,cậu đừng như vậy mà......
Nó như không nghe thấy cứ chạy đi loạng choạng như người vô hồn luôn miệng lẩm nhẩm " không thề nào......không phải anh Bảo....không phải...đúng ...không thể là anh Bảo được...."
Đi qua 1 căn phòng tiếng "xoảng" và cãi vã như thu hút được sự chú ý của nó làm nó dừng lại nhìn vào thấy bố mẹ hắn đang nói chuyện to tiếng với 1 cô gái tại cô gái quay lưng lại nên nó không biết đó là ai , xung quanh thì là hoa quả và chén đĩa vỡ ngổn ngang,nó nhìn khắp phòng hìn bóng mà nó đang tìm kiếm vẫn nằm kia trên chiếc gường bệnh trên tay cắm đủ loại dây truyền còn tiếng chạy của máy thở oxy cứ vang lên đều đều tim nó thắt lại
Đau ..tim nó đau khi thấy hắn như vậy nằm đó không còn nói cười như mợi khi không còn trêu ghẹo nó hôm trộm nó làm nó ngại ngùng nữa, không nó không muốn thấy hắn như vậy,nó mở toang cử chạy vào mặc kệ bao ánh mắt xung quanh đang nhìn chăm chú nó,nó chạy tới chỗ hắn cầm tay hắn và khóc giờ nó chỉ mong có 1 điều ước hắn tỉnh dậy coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Bỗng đằng sau vang lên tiếng nói đầy khinh thường
-Nếu các người mong có con dâu như vậy thì cô ta kìa tôi tin cô ta sẵn sàng lấy anh ta dù a ta chỉ có thể làm người thực vật sống hết quãng đời còn lại..hứ..
-Cô......-mẹ hắn vô cùng tức giận không ngờ cô gái luôn tỏ ra ngoan hiền kia toàn là giả vờ để lừa dối bà,khi con bà xảy ra chuyện người đầu tiên chạy lại là cô ta
-Giờ con bà như thế này chẳng nhẽ bắt tôi cả đời phải hầu hạ a ta sao
-NHƯNG 2 NHÀ CHÚNG TA ĐÃ CÓ HÔN ƯỚC-Ba cô gằn lên
-Cái hôn ước trẻ con ý mà ông bà cũng tin sao,giấy tờ đâu bằng chứng đâu mà nói tôi phải lấy con bà chỉ là lời nói mồm đâu ai tin chứ-mặt cô ta vênh váo lên
-Sao cô còn đến đòi chúng tôi thực hiện lời hứa-mẹ hắn chất vấn
-Đấy là ngày xưa con bà đẹp trai nhiều tiền còn giờ a ta nằm im đó có cho tôi cũng không thèm
-Được coi như chúng tôi có mắt như mù đã coi trọng cô ,cô đi đi chúng tôi không muốn nhìn thấy cô nữa-Ba hắn lên tiếng
-Tất nhiên là tôi sẽ đi rồi ở trong cái phòng đầy mùi thuốc kháng sinh này làm tôi vô cùng khó chịu -cô ta bày đặt phủi phủi trên người
-Cô đi đi đi ra ngoài ngay cho tôi-mẹ hắn quát
Cô ta thõng thạc đi ra ngoài vẻ kiêu căng đi không thèm ngoái đầu lại ,ra ngoài cửa do không chú ý đường chỉ lo vênh mặt nên đã vấp phải chân của nhỏ cố ý ngáng ra chặn cô ta làm cô ta ngã nhào chỏng vó lên trời,quay đầu định chửi người nhưng nhỏ nhanh mồm hơn đã chửi cô ta trước
-Đáng đời loại người như cô hám tiền hám của vong ân phụ nghĩa trơ trẽn như cô,loại người như cô đáng ra phải bị người ta phỉ nhổ tôi không hiểu sao cô còn sông nhơn nhở được đến giờ phút này nhỉ
-Cô..-cô ta giận tím mặt
Nhưng nó đâu quan tâm cô ta có giận hay không thấy bố mẹ hắn ra thì vội vàng tháp tùng 2 bác đi gặp bác sỹ coi cô ta như không khí không thèm quan tâm,cô ta bị người ta ngó lơ còn bị bao người chỉ chỏ xáu hổ vội vàng đi nhanh
Căn phòng bỗng yên tĩnh,chỉ còn tiếng thở dài của bố mẹ hắn,mẹ hắn đi đến vỗ về an ủi nó
-Bác tin thằng Bảo nó sẽ không sao đâu nên cháu đừng quá đau lòng bây giờ cháu ngồi với bảo để bác đi gặp bác sĩ tí nhé
Nhưng không có tiếng trả lời nó chỉ ngơ ngác ngồi đó cầm tay hắn
Mẹ hắn lắc đầu thở dài,cùng với ba hắn đi ra ngoài để ngoài để nó có không gian riêng với hắn
Căn phòng giờ đây chỉ còn nó và hắn nó đang thất thần thì có giọng nói vô cùng vô cùng quen thuộc vang lên,rồi có hơi ấm đem nó bao bọc lại
-Đừng khóc................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.