Chương 9
Đang cập nhật
31/05/2013
-Hằng à, để Huy cõng nhé.
Hắn nói khi thấy tôi bước đi 1 cách khó nhọc bên vệ đường..
-Không, tôi có đau đến độ không đi được đâu...tôi vẫn đi được nè.
Tôi tươi cười nói...Thú thực, nghĩ đến chuyện hắn cõng tôi thôi là tôi đã thấy khiếp lắm rồi..thể nào mấy người đi đường thấy cũng sẽ nói vào tai nhau ''Bọn trẻ thời này học đòi phim Hàn'' cho mà coi..
Đột nhiên hắn bế xốc tôi lên vai làm tôi choáng nặng, tôi la oai oái:
-LÀM CÁI GÌ VẬY? THẢ TÔI XUỐNG ĐI.
-Giờ Hằng thích đi như thế này hay là cõng, chọn đi.
-THẢ TÔI RA
-Không.
Hắn vẫn lì lợm nói và bước về phía trước....
-Thôi được rồi, cõng.
Tôi nói 1 cách chịu thua....đến đó hắn mới chịu buông tôi ra..hic, tôi tuyên bố tôi rút lại sự nhận xét dễ thương, đáng yêu về hắn...hắn vẫn là 1 thằng độc tài, phát xít, đáng ghét...
Được hắn cõng, tôi thấy ngại ngại thế nào ấy, mặt tôi đỏ rần lên và tôi cố gắng tảng lờ tiếng cười khúc khích của những người đi đường..
-Này, năm nay là năm tuổi của Hẳng à?
Huy hỏi......năm tuổi á....tôi ngơ ngáo...không, tuổi tôi đâu phải tuổi hợi...Á.
-Tôi có khiến cậu cõng tôi đâu mà cậu nói này nói nọ, thả tôi xuống...
Tôi vùng vằng nhưng Huy nào đâu có chịu, hắn bặm môi, quát:
-Có ngồi yên không?...Hằng thích nhảy như con Căng -gu-ru trên lưng tôi lắm à?
Quá đáng...quá đáng kinh khủng...
-Này, cậu đòi cõng tôi cho bằng được, giờ lại chê tôi nặng như hợi..thả tôi xuống, tôi có thể tự đi bằng đôi chân của mình...
-Ý tôi là dù Hằng nặng nhưng tôi vẫn cố gắng cõng đến cùng...vì vậy thương lấy cái thân tôi mà ngồi yên dùm đi..
Tôi lườm mắt nhìn hắn rồi cũng ngồi yên...Thôi kệ, cãi cọ gì với hắn cho mệt, cứ ngồi trên lưng hắn mà ngắm sao cho sướng..
-Hằng này, Hằng đã cảm thấy đỡ ghét Huy phần nào chưa?
Đột ngột hắn hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ , mơ tưởng của tôi :
-Thế cậu thích tôi nói thẳng hay nói 1 cách lịch sự.
Tôi châm chọc...
-Tôi biết câu trả lời rồi...nhưng tôi sẽ không từ bỏ việc thích Hằng đâu...tôi đang cố gắng thay đổi từng chút 1...
Lời hắn nói làm tôi xốn xang lòng..hic, ai mà ngờ đây là hot boy trường tôi chứ...mới cách đây mấy tháng trước còn kiêu ngạo, hách dịch, coi mình là trùng tâm vũ trụ, thay bồ như thay áo, coi con gái chỉ là trò chơi thế mà giờ đây lại đi thích 1 con bé như tôi, lại nói những lời như thế này...
-Làm sao mà cậu lại thích tôi được nhỉ? Một con bé như tôi chẳng xứng với cậu chút nào..Thêm vào đó, con bé đó lại không ưa cậu mới khổ chứ...
-Thì tôi có bao giờ ngờ tới là tôi sẽ kết 1 nhỏ như Hằng đâu...Mà Hằng biết không, theo sự tính toán của tôi, thì nếu tôi kết hôn với Hằng thì thế hệ thứ nhất sinh ra sẽ mắt 2 mí, mũi cao thẳng giống tôi nhưng mà đến đời thứ 2 thể nào cũng sẽ xuất hiện 1 vài đứa mang tính trạng lặn, tức mắt 1 mí, mũi tẹt giống Hằng cho mà coi...
Nói đến đó hắn bật cười ha hả làm tôi tức đến độ bầm gan tím ruột:
-CƯỜI GÌ MÀ CƯỜI, CƯỜI NHƯ CÔNG NÔNG LÊN DỐC, NHƯ XE BEN ĐỔ ĐÁ MÀ CƯỜI...
-Hằng ko cần phải tỏ thái độ hậm hực như vậy đâu ..
Hắn nói bằng giọng mỉa mai... Ối giời ơi, vậy mà bảo sẽ cố gắng thay đổi vì tôi đấy, cũng may thần kinh tôi được cái bình thường, ổn định nên chẳng thèm nghe những lời hắn nói ...
À, phải rồi ...còn chuyện này nữa ....phải làm rõ tình cảm của mình với hắn ...tôi chẳng muốn tình trạng khó xử mỗi khi gặp hắn phải kéo dài lâu nữa ...
-Huy à?
-Gì vậy?
-Tôi ...tôi muốn nói ...
Tôi ấp úng trả lời ...Trời, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa ..thực lòng tôi ko ưa Huy nhưng cũng chẳng muốn phải làm hắn buồn ...
-Cậu ..cậu ...đừng có thích tôi nữa ...làm như vậy tôi khó nghĩ lắm ...
-Đừng nói nữa, tôi không nghe .
Hắn gằn giọng nói ..còn tôi vẫn tiếp tục gan lì:
-Làm như vậy chỉ có mình cậu mệt mỏi thôi ...tôi vẫn thích Phong mà ..
-TÔI KHÔNG MUỐN NGHE .
Hắn hét to mà giơ tay bịt tai lại mà quên khuấy mất là đang cõng tôi ...vậy là tôi rớt cái bịch xuống đất... TÊ TÁI... Đó là 2 từ miêu tả cảm xúc của tôi lúc này ..
-Xin lỗi .
Hắn rối rít nói và dìu tôi đứng dậy... phải vất vả lắm tôi mới có thể đứng lên được và tuyệt nhiên, tôi không hề rên la hay nhỏ 1 giọt nước mắt nào...đừng hỏi tại sao tôi không biết đau, vì tôi đã quá đau...mất cảm giác rồi đó các bạn ạ...
-Để tôi cõng tiếp cho ..
Hắn đề nghị 1 cách ...dè dặt:
-Thôi không cần . Huy tha cho Hằng dùm...Hằng chưa đóng bảo hiểm đầy đủ...
-Tôi không cố ý mà...
-Dạ, Hằng có dám nói Huy cố ý đâu... Hằng sợ mình mạo phạm Huy cái gì nữa Huy đẩy mình vào gầm xe tải nữa thì chết ..
-Đừng nói kiểu vậy chứ...nghe sởn da gà nè... Hằng đâu phải là loại chấp vặt hả ...
-THẾ HẢ? THẾ CẬU THỬ RỚT 1 CÁI, TIẾP ĐẤT NHANH, GỌN, NHẸ NHƯ TÔI XEM THỬ CÓ CHẤP VẶT KHÔNG?
Tôi nổi điên lên và hét to... mãi một lúc sau khi đã trấn tĩnh lại, tôi cố kìm nén cơn bực bội của mình:
-Cậu về đi, nhà tôi gần đây, tôi có thể tự về được...
-Để tôi đưa thêm đoạn nữa...
-Không, không cần
Tôi gạt phăng đi... Huy nhìn tôi rồi thở dài:
-Thôi, được rồi, tôi về .
Rồi hắn đút tay vào túi áo, rút ra 1 món quà và dúi nó vào tay tôi ..
-Gì vậy?
Tôi ngạc nhiên.
-Quà
-Ơ
Tôi giãy nảy .
-Tôi không nhận đâu, nếu là ngày 20/10 hay 8/3 hoặc sinh nhật tôi thì tôi sẵn sàng nhưng hôm nay là valentine nên tôi không thể nhận được ..
Mặt Huy cau lại :
-Hằng tệ vừa thôi chứ... bấm tay tôi đến tím, sau đó tôi cõng Hằng về...
-Tôi đâu có bắt...
-Thì tôi tự nguyện nhưng tôi không dối là không mệt... Giờ Hằng lại trả lại quà tôi tặng, có biết đây là lần đầu tôi tặng quà valentine cho con gái không???
-Thôi tôi về đây, món quà đó Hằng muốn quăng thì tùy .
Hắn nói bằng giọng giận dỗi và bỏ đi 1 cách vội vã....
-Ơ... HUY... QUAY LẠI...
Tôi gọi với theo... nhưng hắn lại bịt chặt tai lại... cái điệu bộ của hắn y chang 1 thằng con nít, thấy mà ghét
Món quà hắn tặng tôi là chiếc IPOD và 1 hộp chocolate Bỉ kèm theo đó là 1 tấm thiệp dễ thương với dòng
chữ:thich1nguoi.kiss.to... Đểu...đểu...lần đầu tiên mà tặng quà cho con gái mà ghi những lời này thì đúng xạo...xạo kinh khủng khiếp..
Mà chiếc Ipod này quá đẹp, quá xa xỉ đối với một đứa con gái như tôi. Nó luôn là niềm mơ ước, ám ảnh ngay cả trong giấc mơ....nhưng...tôi phải trả lại gấp, tôi không muốn mang tiếng là đào mỏ hắn nữa..
''but if you want cry, cry on my shoulder''
Vớ lấy cái điện thoại...tôi thấy số máy của Huy hiện ra, cũng may, vừa đúng lúc:
-Alo, Huy à.
-uh, mở quà ra chưa?
-Mở rùi, mà tôi không lấy đâu, cậu tặng thứ xa xỉ phẩm quá.
-KHÔNG LẤY LÀ THẾ NÀO? TÔI KHÔNG LẤY QUÀ TRẢ LẠI ĐÂU... XUI LẮM... HẰNG THÍCH QUĂNG CŨNG ĐƯỢC NHƯNG ĐỪNG CÓ TRẢ LẠI.
Hắn hét toáng lên và tắt máy cái rụp...làm tôi chỉ kịp gào lên mấy tiếng: ALO, ALO...
Tôi là Huy, năm nay 17 tuổi, hiện đang học cấp 3 Sao Vàng...
Hẳn là các bạn đã coi phim ''người đàn bà yếu đuôi'' rồi nhỉ? chắc là có biết đến câu hát:
''nào ai biết ra sao kiếp người, nhiều đắng cay trong tiếng cười ''...chẹp, tôi cũng đang lâm vào hoàn cảnh tương tự....tôi chẳng thể ngờ 1 thằng được mọi người phong danh hiệu là ''hot boy'' như tôi lại đi phải lòng 1 con nhỏ bình thường, mà tệ hơn con nhỏ đi lại đi thương thầm 1 thằng ngay trong lớp của tôi, làm tôi chẳng thể nào cảnh cáo hay đập thằng đó 1 trận được mặc dù bản thân rất muốn... bực... bực kinh khủng...
-Ê, cái mặt ông sao khó coi vậy?
Tuấn, 1 trong 2 thằng bạn nối khố của tôi hỏi...
- Chắc là lại chuyện với em Hằng đó mà... Tội nghiệp, cu cậu lần đầu tiên luỵ vì tình..
Thằng Nghĩa nhe răng cười nhưng khi thấy tôi cau mày lại nó bèn thôi, chẳng dám hó hé...
-Ủa? Không phải ông hẹn hò ối đứa, kinh nghiệm cưa gái đầy mình hay sao?
Tuấn tò mò hỏi:
-Tôi có cưa gì đâu... tự dưng mấy con nhỏ đó nhảy xổ vào đấy chứ, tôi cũng vờn qua, vờn lại cho vui... nhưng Hằng là tôi thích thiệt, nhưng mà hễ 2 đứa ngồi gần là lại có chuyện... chán thế cơ chứ...
-Vậy thì để tụi anh bày cho.
Thằng Nghĩa cười hì hì và nó kéo thằng Tuấn sang phía nó:
-Nhìn đây Huy, tôi là ông còn Tuấn là Hằng....Hằng à.
Giọng nó bỗng trở nên nhỏ nhẹ:
-Em. Xin em hãy nhìn vào đôi mắt anh đây...
-Có cần phải sến như thế không?
Tôi cau có hỏi và tưởng tượng ra khuôn mặt méo mó của Hằng khi nghe tôi phát ngôn câu này xong...
-Im đi, nghe tôi nói này... con gái thích sự dịu dàng và lãng mạn... vì vậy vào những giờ phút như thế này cần nói với nàng bằng tất cả sự trìu mến....em... em có thấy gì khi nhìn vào đôi mắt anh không?
-Dạ có.
Thằng Tuấn chớp mắt:
-Em thấy 1 bầu trời toàn ghèn...
-HaHa.
Tôi ôm bụng cười sặc sụa...tất nhiên 1 thằng bảnh bao như Nghĩa thì đào đâu ra ghèn... nhưng mà lời của thằng Tuấn là nó ngại kinh khủng...thế là 2 thằng rượt đuổi nhau khắp nhà tôi từ phòng này sang phòng nọ.
Hắn nói khi thấy tôi bước đi 1 cách khó nhọc bên vệ đường..
-Không, tôi có đau đến độ không đi được đâu...tôi vẫn đi được nè.
Tôi tươi cười nói...Thú thực, nghĩ đến chuyện hắn cõng tôi thôi là tôi đã thấy khiếp lắm rồi..thể nào mấy người đi đường thấy cũng sẽ nói vào tai nhau ''Bọn trẻ thời này học đòi phim Hàn'' cho mà coi..
Đột nhiên hắn bế xốc tôi lên vai làm tôi choáng nặng, tôi la oai oái:
-LÀM CÁI GÌ VẬY? THẢ TÔI XUỐNG ĐI.
-Giờ Hằng thích đi như thế này hay là cõng, chọn đi.
-THẢ TÔI RA
-Không.
Hắn vẫn lì lợm nói và bước về phía trước....
-Thôi được rồi, cõng.
Tôi nói 1 cách chịu thua....đến đó hắn mới chịu buông tôi ra..hic, tôi tuyên bố tôi rút lại sự nhận xét dễ thương, đáng yêu về hắn...hắn vẫn là 1 thằng độc tài, phát xít, đáng ghét...
Được hắn cõng, tôi thấy ngại ngại thế nào ấy, mặt tôi đỏ rần lên và tôi cố gắng tảng lờ tiếng cười khúc khích của những người đi đường..
-Này, năm nay là năm tuổi của Hẳng à?
Huy hỏi......năm tuổi á....tôi ngơ ngáo...không, tuổi tôi đâu phải tuổi hợi...Á.
-Tôi có khiến cậu cõng tôi đâu mà cậu nói này nói nọ, thả tôi xuống...
Tôi vùng vằng nhưng Huy nào đâu có chịu, hắn bặm môi, quát:
-Có ngồi yên không?...Hằng thích nhảy như con Căng -gu-ru trên lưng tôi lắm à?
Quá đáng...quá đáng kinh khủng...
-Này, cậu đòi cõng tôi cho bằng được, giờ lại chê tôi nặng như hợi..thả tôi xuống, tôi có thể tự đi bằng đôi chân của mình...
-Ý tôi là dù Hằng nặng nhưng tôi vẫn cố gắng cõng đến cùng...vì vậy thương lấy cái thân tôi mà ngồi yên dùm đi..
Tôi lườm mắt nhìn hắn rồi cũng ngồi yên...Thôi kệ, cãi cọ gì với hắn cho mệt, cứ ngồi trên lưng hắn mà ngắm sao cho sướng..
-Hằng này, Hằng đã cảm thấy đỡ ghét Huy phần nào chưa?
Đột ngột hắn hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ , mơ tưởng của tôi :
-Thế cậu thích tôi nói thẳng hay nói 1 cách lịch sự.
Tôi châm chọc...
-Tôi biết câu trả lời rồi...nhưng tôi sẽ không từ bỏ việc thích Hằng đâu...tôi đang cố gắng thay đổi từng chút 1...
Lời hắn nói làm tôi xốn xang lòng..hic, ai mà ngờ đây là hot boy trường tôi chứ...mới cách đây mấy tháng trước còn kiêu ngạo, hách dịch, coi mình là trùng tâm vũ trụ, thay bồ như thay áo, coi con gái chỉ là trò chơi thế mà giờ đây lại đi thích 1 con bé như tôi, lại nói những lời như thế này...
-Làm sao mà cậu lại thích tôi được nhỉ? Một con bé như tôi chẳng xứng với cậu chút nào..Thêm vào đó, con bé đó lại không ưa cậu mới khổ chứ...
-Thì tôi có bao giờ ngờ tới là tôi sẽ kết 1 nhỏ như Hằng đâu...Mà Hằng biết không, theo sự tính toán của tôi, thì nếu tôi kết hôn với Hằng thì thế hệ thứ nhất sinh ra sẽ mắt 2 mí, mũi cao thẳng giống tôi nhưng mà đến đời thứ 2 thể nào cũng sẽ xuất hiện 1 vài đứa mang tính trạng lặn, tức mắt 1 mí, mũi tẹt giống Hằng cho mà coi...
Nói đến đó hắn bật cười ha hả làm tôi tức đến độ bầm gan tím ruột:
-CƯỜI GÌ MÀ CƯỜI, CƯỜI NHƯ CÔNG NÔNG LÊN DỐC, NHƯ XE BEN ĐỔ ĐÁ MÀ CƯỜI...
-Hằng ko cần phải tỏ thái độ hậm hực như vậy đâu ..
Hắn nói bằng giọng mỉa mai... Ối giời ơi, vậy mà bảo sẽ cố gắng thay đổi vì tôi đấy, cũng may thần kinh tôi được cái bình thường, ổn định nên chẳng thèm nghe những lời hắn nói ...
À, phải rồi ...còn chuyện này nữa ....phải làm rõ tình cảm của mình với hắn ...tôi chẳng muốn tình trạng khó xử mỗi khi gặp hắn phải kéo dài lâu nữa ...
-Huy à?
-Gì vậy?
-Tôi ...tôi muốn nói ...
Tôi ấp úng trả lời ...Trời, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa ..thực lòng tôi ko ưa Huy nhưng cũng chẳng muốn phải làm hắn buồn ...
-Cậu ..cậu ...đừng có thích tôi nữa ...làm như vậy tôi khó nghĩ lắm ...
-Đừng nói nữa, tôi không nghe .
Hắn gằn giọng nói ..còn tôi vẫn tiếp tục gan lì:
-Làm như vậy chỉ có mình cậu mệt mỏi thôi ...tôi vẫn thích Phong mà ..
-TÔI KHÔNG MUỐN NGHE .
Hắn hét to mà giơ tay bịt tai lại mà quên khuấy mất là đang cõng tôi ...vậy là tôi rớt cái bịch xuống đất... TÊ TÁI... Đó là 2 từ miêu tả cảm xúc của tôi lúc này ..
-Xin lỗi .
Hắn rối rít nói và dìu tôi đứng dậy... phải vất vả lắm tôi mới có thể đứng lên được và tuyệt nhiên, tôi không hề rên la hay nhỏ 1 giọt nước mắt nào...đừng hỏi tại sao tôi không biết đau, vì tôi đã quá đau...mất cảm giác rồi đó các bạn ạ...
-Để tôi cõng tiếp cho ..
Hắn đề nghị 1 cách ...dè dặt:
-Thôi không cần . Huy tha cho Hằng dùm...Hằng chưa đóng bảo hiểm đầy đủ...
-Tôi không cố ý mà...
-Dạ, Hằng có dám nói Huy cố ý đâu... Hằng sợ mình mạo phạm Huy cái gì nữa Huy đẩy mình vào gầm xe tải nữa thì chết ..
-Đừng nói kiểu vậy chứ...nghe sởn da gà nè... Hằng đâu phải là loại chấp vặt hả ...
-THẾ HẢ? THẾ CẬU THỬ RỚT 1 CÁI, TIẾP ĐẤT NHANH, GỌN, NHẸ NHƯ TÔI XEM THỬ CÓ CHẤP VẶT KHÔNG?
Tôi nổi điên lên và hét to... mãi một lúc sau khi đã trấn tĩnh lại, tôi cố kìm nén cơn bực bội của mình:
-Cậu về đi, nhà tôi gần đây, tôi có thể tự về được...
-Để tôi đưa thêm đoạn nữa...
-Không, không cần
Tôi gạt phăng đi... Huy nhìn tôi rồi thở dài:
-Thôi, được rồi, tôi về .
Rồi hắn đút tay vào túi áo, rút ra 1 món quà và dúi nó vào tay tôi ..
-Gì vậy?
Tôi ngạc nhiên.
-Quà
-Ơ
Tôi giãy nảy .
-Tôi không nhận đâu, nếu là ngày 20/10 hay 8/3 hoặc sinh nhật tôi thì tôi sẵn sàng nhưng hôm nay là valentine nên tôi không thể nhận được ..
Mặt Huy cau lại :
-Hằng tệ vừa thôi chứ... bấm tay tôi đến tím, sau đó tôi cõng Hằng về...
-Tôi đâu có bắt...
-Thì tôi tự nguyện nhưng tôi không dối là không mệt... Giờ Hằng lại trả lại quà tôi tặng, có biết đây là lần đầu tôi tặng quà valentine cho con gái không???
-Thôi tôi về đây, món quà đó Hằng muốn quăng thì tùy .
Hắn nói bằng giọng giận dỗi và bỏ đi 1 cách vội vã....
-Ơ... HUY... QUAY LẠI...
Tôi gọi với theo... nhưng hắn lại bịt chặt tai lại... cái điệu bộ của hắn y chang 1 thằng con nít, thấy mà ghét
Món quà hắn tặng tôi là chiếc IPOD và 1 hộp chocolate Bỉ kèm theo đó là 1 tấm thiệp dễ thương với dòng
chữ:thich1nguoi.kiss.to... Đểu...đểu...lần đầu tiên mà tặng quà cho con gái mà ghi những lời này thì đúng xạo...xạo kinh khủng khiếp..
Mà chiếc Ipod này quá đẹp, quá xa xỉ đối với một đứa con gái như tôi. Nó luôn là niềm mơ ước, ám ảnh ngay cả trong giấc mơ....nhưng...tôi phải trả lại gấp, tôi không muốn mang tiếng là đào mỏ hắn nữa..
''but if you want cry, cry on my shoulder''
Vớ lấy cái điện thoại...tôi thấy số máy của Huy hiện ra, cũng may, vừa đúng lúc:
-Alo, Huy à.
-uh, mở quà ra chưa?
-Mở rùi, mà tôi không lấy đâu, cậu tặng thứ xa xỉ phẩm quá.
-KHÔNG LẤY LÀ THẾ NÀO? TÔI KHÔNG LẤY QUÀ TRẢ LẠI ĐÂU... XUI LẮM... HẰNG THÍCH QUĂNG CŨNG ĐƯỢC NHƯNG ĐỪNG CÓ TRẢ LẠI.
Hắn hét toáng lên và tắt máy cái rụp...làm tôi chỉ kịp gào lên mấy tiếng: ALO, ALO...
Tôi là Huy, năm nay 17 tuổi, hiện đang học cấp 3 Sao Vàng...
Hẳn là các bạn đã coi phim ''người đàn bà yếu đuôi'' rồi nhỉ? chắc là có biết đến câu hát:
''nào ai biết ra sao kiếp người, nhiều đắng cay trong tiếng cười ''...chẹp, tôi cũng đang lâm vào hoàn cảnh tương tự....tôi chẳng thể ngờ 1 thằng được mọi người phong danh hiệu là ''hot boy'' như tôi lại đi phải lòng 1 con nhỏ bình thường, mà tệ hơn con nhỏ đi lại đi thương thầm 1 thằng ngay trong lớp của tôi, làm tôi chẳng thể nào cảnh cáo hay đập thằng đó 1 trận được mặc dù bản thân rất muốn... bực... bực kinh khủng...
-Ê, cái mặt ông sao khó coi vậy?
Tuấn, 1 trong 2 thằng bạn nối khố của tôi hỏi...
- Chắc là lại chuyện với em Hằng đó mà... Tội nghiệp, cu cậu lần đầu tiên luỵ vì tình..
Thằng Nghĩa nhe răng cười nhưng khi thấy tôi cau mày lại nó bèn thôi, chẳng dám hó hé...
-Ủa? Không phải ông hẹn hò ối đứa, kinh nghiệm cưa gái đầy mình hay sao?
Tuấn tò mò hỏi:
-Tôi có cưa gì đâu... tự dưng mấy con nhỏ đó nhảy xổ vào đấy chứ, tôi cũng vờn qua, vờn lại cho vui... nhưng Hằng là tôi thích thiệt, nhưng mà hễ 2 đứa ngồi gần là lại có chuyện... chán thế cơ chứ...
-Vậy thì để tụi anh bày cho.
Thằng Nghĩa cười hì hì và nó kéo thằng Tuấn sang phía nó:
-Nhìn đây Huy, tôi là ông còn Tuấn là Hằng....Hằng à.
Giọng nó bỗng trở nên nhỏ nhẹ:
-Em. Xin em hãy nhìn vào đôi mắt anh đây...
-Có cần phải sến như thế không?
Tôi cau có hỏi và tưởng tượng ra khuôn mặt méo mó của Hằng khi nghe tôi phát ngôn câu này xong...
-Im đi, nghe tôi nói này... con gái thích sự dịu dàng và lãng mạn... vì vậy vào những giờ phút như thế này cần nói với nàng bằng tất cả sự trìu mến....em... em có thấy gì khi nhìn vào đôi mắt anh không?
-Dạ có.
Thằng Tuấn chớp mắt:
-Em thấy 1 bầu trời toàn ghèn...
-HaHa.
Tôi ôm bụng cười sặc sụa...tất nhiên 1 thằng bảnh bao như Nghĩa thì đào đâu ra ghèn... nhưng mà lời của thằng Tuấn là nó ngại kinh khủng...thế là 2 thằng rượt đuổi nhau khắp nhà tôi từ phòng này sang phòng nọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.