Chương 95: Đưa Cô Đi
Xoài xanh
16/06/2023
Bố chồng cũng từng nổi giận mắng bắt Chu Đình Nam quay về, nhưng mẹ chồng
lại thuyết phục ông: “Đứa nhỏ Lưu Hồng Diễm đó cũng đáng thương, nó
không có người thân nếu Đình Nam không giúp cô ấy, ai sẽ giúp cô ấy? Cứ
để Đình Nam giúp đỡ đi."
"Vậy thì chúng ta phải làm gì ở đây? Cứ đứng thế này nhìn hai đứa nó chiến tranh sao?" Ông nhịn không được tức giận nói.
"Hai vợ chồng trẻ cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường, Đình Nam sẽ quay lại khi thằng bé hoàn thành công việc của mình rồi sau đó mọi chuyện đều sẽ ổn thôi."
Nhưng bà đâu biết rằng trái tim Đỗ Thanh Vy đang nguội lạnh từng ngày, tan nát từng giờ.
Ba ngày tuy không quá dài nhưng cũng không quá ngắn, thực sự có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Trong ba ngày, một người có thể bị chôn vùi trong lòng đất, trong ba ngày trái tim của cô đã có thể chết hoàn toàn.
Khi Đỗ Thanh Việt xuất hiện ở nhà họ Chu anh nhìn thấy khuôn mặt của cô tiều tụy đến mức mặt tái nhợt còn đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Đỗ Thanh Việt mặc một bộ quân phục gọn gàng và mang theo một chiếc túi du lịch nhỏ, đứng trong phòng khách của nhà họ Chu với gương mặt mệt mỏi.
Nhìn thấy em mình xuất hiện ở đây Đỗ Thanh Vy liền lao nhanh từ trên lầu xuống, lao vào vòng tay rộng lớn và ấm áp của anh, nước mắt tủi hờn lập tức thấm ướt vạt áo trước ngực anh.
Đỗ Thanh Việt dùng đôi tay mạnh mẽ của mình ôm lấy cô, anh bình tĩnh nhìn bố mẹ chồng cô, tuy bình tĩnh như vậy nhưng mỗi một câu nói ra đều rất kiên quyết: “Chú và dì, cháu sẽ đưa Thanh Vy đi, gia đình chú không thể cho chị ấy hạnh phúc vì vậy nên cháu không thể để chị ấy ở lại đây nữa.”
Mẹ chồng vội vàng nói: “Thanh Việt, con bình tĩnh lại, chuyện này không phải như con nghĩ đâu.”
"Dì, cảm ơn dì đã chăm sóc Thanh Vy trong thời gian dài như vậy. Khi chị ấy kết hôn, cháu đã nói rõ ràng với Chu Đình Nam rằng nếu anh ta không thể mang lại hạnh phúc cho Thanh Vy thì xin hãy trả Thanh Vy lại cho cháu."
Đỗ Thanh Việt đưa đôi mắt buồn bã của mình ngước lên nhìn cô: "Chú dì, hãy nhìn xem Thanh Vy giờ đã trở nên gầy gò như thế nào. Nếu mẹ cháu nhìn thấy, bà sẽ rất đau khổ. Chị ấy cũng là máu thịt của mẹ cháu. Cháu không muốn chị ấy bị Chu Đình Nam hủy hoại nữa.”
"Nhưng, Thanh Việt, hai người họ là vợ chồng sẽ không thể tránh khỏi việc giận dỗi. Nếu con đưa Thanh Vy đi như thế này, không phải sẽ làm tăng thêm mâu thuẫn của họ sao?" Mẹ chồng thuyết phục cậu.
“ Thanh Vy không phải là loại người dễ dàng nhờ giúp đỡ. Nếu chị ấy có thể nói với cháu rồi còn cầu xin cháu đưa mình đi, thì có nghĩa là chị ấy đã không thể chịu đựng được nữa.”
“Thanh Việt, chuyện này có chút hiểu lầm, con có thể chờ Đình Nam trở về giải thích, mọi chuyện đều không sao đâu.”
“Đã qua mấy ngày, chuyện nên giải thích lẽ ra đã sớm giải thích, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ không đơn giản như vậy.”
“Thanh Việt, chuyện này cháu không quyết định được, chúng ta cùng cha mẹ cháu kia đã thương lượng rồi thì cứ quyết định như vậy đi?” Bố chồng thấy anh kiên trì như vậy, liền đối mặt nói với anh.
Đỗ Thanh Việt lại nhìn cô rồi trịnh trọng nói: “Chú dì, lúc đầu cha cháu đồng ý cho Thanh Vy kết hôn, đó là ý của bố cháu, nhưng cháu không hề đồng ý, cháu không muốn lợi dụng hạnh phúc cả đời của Thanh Vy để đem đi đánh cược."
Anh lại nhìn cô thật sâu rồi nói tiếp: "Nhưng quyết định của bố không phải là điều mà chúng cháu khi còn nhỏ có thể vi phạm và cãi lại, vì vậy lúc đó cháu đã tự nhủ: Hãy cho Chu Đình Nam một cơ hội cũng cho chị ấy một cơ hội, cho tất cả mọi người một cơ hội đi. Nhưng giờ cháu phát hiện ra đây là một quyết định vô cùng sai lầm vì vậy cháu phải đưa Thanh Vy đi.”
“ Đỗ Thanh Việt, cậu không thể mang cô ấy đi.”
Chu Đình Nam, Đức Kiên và Lý Hải từ cửa bước vào. Ánh mắt Chu Đình Nam vô cùng nghiêm khắc nhìn Đỗ Thanh Việt.
“Tôi năm đó đã nói với anh như thế nào? Nếu như anh không thể cho cô ấy hạnh phúc, liền trả lại tự do cho cô ấy, anh đây là muốn bội ước sao?” Đỗ Thanh Việt cau mày, sắc bén hỏi.
“Ai nói tôi không thể cho cô ấy hạnh phúc?”Chu Đình Nam nhìn cô lúc này đang cuộn mình trong vòng tay của Đỗ Thanh Việt cau mày.
“Anh đang cho rằng cô ấy là hạnh phúc? Nhìn xem cô ấy bây giờ trông như thế nào. Thanh Vy, lúc chưa kết hôn, rất năng động và tự tin. Hãy nhìn cô ấy bây giờ.” Giọng điệu của Thanh Việt càng trở nên sắc bén.
“Đỗ Thanh Việt, hiện tại cô ấy là vợ của tôi, em chỉ là em trai đừng quá lo lắng.” Giọng nói của Chu Đình Nam cũng trở nên lớn hơn. “Đỗ Thanh Vy em muốn ở trong lòng người đàn ông khác bao lâu?”Anh lạnh lùng nói với cô.
Đỗ Thanh Vy giữ chặt quần áo của em trai mình rồi thì thầm: “Thanh Việt, đưa chị đi, đi ra khỏi nơi này.”
Đỗ Thanh Việt đứng thẳng lưng, lạnh lùng nhìn Chu Đình Nam, nghiến răng nói ra một câu: “Chu Đình Nam, anh không xứng làm chồng của cô ấy.” Nói xong, anh ôm lấy vai cô xoay người đi về phía cửa.
“Thanh Vy...”
“Thanh Việt...” bố mẹ chồng đồng thời nói, cố gắng ngăn hai người rời đi.
"Vậy thì chúng ta phải làm gì ở đây? Cứ đứng thế này nhìn hai đứa nó chiến tranh sao?" Ông nhịn không được tức giận nói.
"Hai vợ chồng trẻ cãi nhau đầu giường, làm hòa cuối giường, Đình Nam sẽ quay lại khi thằng bé hoàn thành công việc của mình rồi sau đó mọi chuyện đều sẽ ổn thôi."
Nhưng bà đâu biết rằng trái tim Đỗ Thanh Vy đang nguội lạnh từng ngày, tan nát từng giờ.
Ba ngày tuy không quá dài nhưng cũng không quá ngắn, thực sự có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Trong ba ngày, một người có thể bị chôn vùi trong lòng đất, trong ba ngày trái tim của cô đã có thể chết hoàn toàn.
Khi Đỗ Thanh Việt xuất hiện ở nhà họ Chu anh nhìn thấy khuôn mặt của cô tiều tụy đến mức mặt tái nhợt còn đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Đỗ Thanh Việt mặc một bộ quân phục gọn gàng và mang theo một chiếc túi du lịch nhỏ, đứng trong phòng khách của nhà họ Chu với gương mặt mệt mỏi.
Nhìn thấy em mình xuất hiện ở đây Đỗ Thanh Vy liền lao nhanh từ trên lầu xuống, lao vào vòng tay rộng lớn và ấm áp của anh, nước mắt tủi hờn lập tức thấm ướt vạt áo trước ngực anh.
Đỗ Thanh Việt dùng đôi tay mạnh mẽ của mình ôm lấy cô, anh bình tĩnh nhìn bố mẹ chồng cô, tuy bình tĩnh như vậy nhưng mỗi một câu nói ra đều rất kiên quyết: “Chú và dì, cháu sẽ đưa Thanh Vy đi, gia đình chú không thể cho chị ấy hạnh phúc vì vậy nên cháu không thể để chị ấy ở lại đây nữa.”
Mẹ chồng vội vàng nói: “Thanh Việt, con bình tĩnh lại, chuyện này không phải như con nghĩ đâu.”
"Dì, cảm ơn dì đã chăm sóc Thanh Vy trong thời gian dài như vậy. Khi chị ấy kết hôn, cháu đã nói rõ ràng với Chu Đình Nam rằng nếu anh ta không thể mang lại hạnh phúc cho Thanh Vy thì xin hãy trả Thanh Vy lại cho cháu."
Đỗ Thanh Việt đưa đôi mắt buồn bã của mình ngước lên nhìn cô: "Chú dì, hãy nhìn xem Thanh Vy giờ đã trở nên gầy gò như thế nào. Nếu mẹ cháu nhìn thấy, bà sẽ rất đau khổ. Chị ấy cũng là máu thịt của mẹ cháu. Cháu không muốn chị ấy bị Chu Đình Nam hủy hoại nữa.”
"Nhưng, Thanh Việt, hai người họ là vợ chồng sẽ không thể tránh khỏi việc giận dỗi. Nếu con đưa Thanh Vy đi như thế này, không phải sẽ làm tăng thêm mâu thuẫn của họ sao?" Mẹ chồng thuyết phục cậu.
“ Thanh Vy không phải là loại người dễ dàng nhờ giúp đỡ. Nếu chị ấy có thể nói với cháu rồi còn cầu xin cháu đưa mình đi, thì có nghĩa là chị ấy đã không thể chịu đựng được nữa.”
“Thanh Việt, chuyện này có chút hiểu lầm, con có thể chờ Đình Nam trở về giải thích, mọi chuyện đều không sao đâu.”
“Đã qua mấy ngày, chuyện nên giải thích lẽ ra đã sớm giải thích, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ không đơn giản như vậy.”
“Thanh Việt, chuyện này cháu không quyết định được, chúng ta cùng cha mẹ cháu kia đã thương lượng rồi thì cứ quyết định như vậy đi?” Bố chồng thấy anh kiên trì như vậy, liền đối mặt nói với anh.
Đỗ Thanh Việt lại nhìn cô rồi trịnh trọng nói: “Chú dì, lúc đầu cha cháu đồng ý cho Thanh Vy kết hôn, đó là ý của bố cháu, nhưng cháu không hề đồng ý, cháu không muốn lợi dụng hạnh phúc cả đời của Thanh Vy để đem đi đánh cược."
Anh lại nhìn cô thật sâu rồi nói tiếp: "Nhưng quyết định của bố không phải là điều mà chúng cháu khi còn nhỏ có thể vi phạm và cãi lại, vì vậy lúc đó cháu đã tự nhủ: Hãy cho Chu Đình Nam một cơ hội cũng cho chị ấy một cơ hội, cho tất cả mọi người một cơ hội đi. Nhưng giờ cháu phát hiện ra đây là một quyết định vô cùng sai lầm vì vậy cháu phải đưa Thanh Vy đi.”
“ Đỗ Thanh Việt, cậu không thể mang cô ấy đi.”
Chu Đình Nam, Đức Kiên và Lý Hải từ cửa bước vào. Ánh mắt Chu Đình Nam vô cùng nghiêm khắc nhìn Đỗ Thanh Việt.
“Tôi năm đó đã nói với anh như thế nào? Nếu như anh không thể cho cô ấy hạnh phúc, liền trả lại tự do cho cô ấy, anh đây là muốn bội ước sao?” Đỗ Thanh Việt cau mày, sắc bén hỏi.
“Ai nói tôi không thể cho cô ấy hạnh phúc?”Chu Đình Nam nhìn cô lúc này đang cuộn mình trong vòng tay của Đỗ Thanh Việt cau mày.
“Anh đang cho rằng cô ấy là hạnh phúc? Nhìn xem cô ấy bây giờ trông như thế nào. Thanh Vy, lúc chưa kết hôn, rất năng động và tự tin. Hãy nhìn cô ấy bây giờ.” Giọng điệu của Thanh Việt càng trở nên sắc bén.
“Đỗ Thanh Việt, hiện tại cô ấy là vợ của tôi, em chỉ là em trai đừng quá lo lắng.” Giọng nói của Chu Đình Nam cũng trở nên lớn hơn. “Đỗ Thanh Vy em muốn ở trong lòng người đàn ông khác bao lâu?”Anh lạnh lùng nói với cô.
Đỗ Thanh Vy giữ chặt quần áo của em trai mình rồi thì thầm: “Thanh Việt, đưa chị đi, đi ra khỏi nơi này.”
Đỗ Thanh Việt đứng thẳng lưng, lạnh lùng nhìn Chu Đình Nam, nghiến răng nói ra một câu: “Chu Đình Nam, anh không xứng làm chồng của cô ấy.” Nói xong, anh ôm lấy vai cô xoay người đi về phía cửa.
“Thanh Vy...”
“Thanh Việt...” bố mẹ chồng đồng thời nói, cố gắng ngăn hai người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.