Chương 55: Quá Khứ
Xoài xanh
31/05/2023
Anh điên cuồng cắn và trút giận lên người cô, cơn đau xé rách khiến cô
không chịu nổi mà ngất đi, khi tỉnh dậy vẫn thấy anh đang mạnh bạo luận
động như muốn giết chết cô.
Đỗ Thanh Vy không hiểu chuyện gì đã xảy ra cô không biết tại sao anh lại mất kiểm soát như vậy, mọi chuyện đã xảy ra nhanh đến mức không thể tránh được. Nước mắt và mồ hôi nhanh chóng thấm đẫm tấm khăn trải giường dưới người cô, trong phòng chỉ tràn ngập tiếng hét đau đớn của cô
Cuối cùng, cửa bị gõ ầm ĩ bố chồng ngoài cửa tức giận gầm lên: "Thằng khốn, mày làm gì thế mở cửa ra!"
“Đình Nam, con làm gì vậy mau mở cửa ra.” Mẹ chồng cũng hét lên.
"Còn không mở cửa nữa, tao đánh chết mày khốn kiếp, mở cửa ra!"
Chu Đình Nam cuối cùng cũng ngừng hành động như một con thú, nhặt quần áo của mình và mặc vào, sau đó thô bạo đắp chăn lên cơ thể đang bị bầm tím của cô.
Anh bước tới mở cửa, mẹ chồng vào trước, thấy cô cuộn mình trong chăn, nước mắt giàn giụa trên mặt, liền kêu lên: “Con sao vậy? Vừa nãy còn ổn mà? Có chuyện gì thế?"
Bố chồng liếc nhìn cảnh tượng trong phòng, giơ tay thô bạo và tát mạnh vào mặt Chu Đình Nam,“Thằng khốn, mới khôi phục mấy ngày mày lại làm loạn cái gì, thằng vô dụng."
Chu Đình Nam không nói gì lạnh lùng cúi đầu, không nhìn bất kì ai, chỉ là nắm chặt đến ngón tay trắng bệch.
Mẹ chồng thấy tờ giấy khám sức khỏe vương vãi, bà cúi xuống nhặt lên, ngơ ngác nhìn quầng mắt dần đỏ lên, tay khẽ run. Hồi lâu sau, bà nặng nề thở dài, buồn bã nói: “Các người không thể để tôi sống thoải mái vài ngày sao?” Nói xong bà lảo đảo bước ra ngoài.
Đỗ Thanh Vy vùi đầu vào hai đầu gối co quắp mà khóc. Đột nhiên có tiếng đóng sầm, cô ngước đôi mắt sưng đỏ lên, phát hiện Chu Đình Nam đã không còn ở trong phòng, lúc này cô không kiềm chế được mà bật khóc. Cô chỉ biết cuộn tròn trên giường và khóc cho đến tận rạng sáng rồi mới ngủ thiếp đi vì mệt.
Tỉnh lại lần nữa thì đã gần trưa, đầu đau như muốn nổ tung, cả người cũng ớn lạnh cô gượng mình chui vào phòng tắm đổ đầy nước nóng vào bồn rồi nằm xuống đi vào. Mọi thứ ban đầu thật đẹp cô vẫn còn đang khao khát một chuyến đi đến một đất nước xinh đẹp, tại sao nó đột nhiên trở nên như thế này?
Những câu hỏi được cô tự đặt ra: Chẳng lẽ mấy ngày nay anh đối tốt với cô chỉ là ảo giác? Chẳng lẽ trong lòng anh chỉ đơn thuần coi cô là cái máy đẻ? Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra anh vẫn là một Chu Đình Nam lạnh lùng tàn nhẫn trước đây. Lòng cô quặn thắt, nước mắt không kìm được chảy xuống, anh thật tàn nhẫn đối xử với cô thật tàn nhẫn, đưa đến cô lên mây rồi lại quẳng cô xuống tận đại dương sâu. Cô khó thở quá, không thở được. Cô đau lòng ôm lấy trái tim mình không muốn nó đập mạnh như vậy.
Lúc này cô nghe được một tiếng gõ cửa.
“Chị dâu, chị có ở trong đó không?” Giọng của Bạch Uyển vang lên.
“Ồ, đợi một chút” Cô ngừng khóc và đáp lại bằng một giọng mũi mạnh mẽ. Tắm nước nóng không làm cơ thể cô ấm lên mà ngược lại, cô càng thêm ớn lạnh. Khoác vội chiếc áo choàng tắm bước ra ngoài thấy Bạch Dương đang ngồi trên giường, nghịch điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, cô ấy ngẩng đầu lên trong mắt hiện lên một tia thương hại, cô ấy vốn thường vô tư lự, lúc này lại có vẻ hơi bình tĩnh
Đỗ Thanh Vy ngồi cạnh cô ấy lặng lẽ cúi đầu.
“Chị có muốn nghe câu chuyện của anh trai em không?” Cô ấy đột nhiên nói khiến cô đang mệt mỏi vẫn cố mở to đôi mắt sưng đỏ, bối rối nhìn cô ấy.
"Trông chị lạnh à? Lên giường nằm nhé." Cô ấy kéo cô lên giường, đắp chăn ôm cho cô rồi ngồi xuống mép giường.
"Chị dâu, anh trai của em anh ấy thực sự rất đáng thương. Khi còn nhỏ anh ấy rất nghịch ngợm và không nghe lời bố em. Anh ấy thường xuyên đánh nhau ở bên ngoài và gây rắc rối, người ta rất hay đến nhà em để phàn nàn. Sau này khi anh ấy học lớp 12 có một cô gái tên Lương Hồng Diễm chuyển đến lớp của anh ấy. Cô gái đó thật xinh đẹp, giống như tên của cô ấy mềm mại như nước."
Năm đó, Chu Đình Nam 18 tuổi đang học năm cuối.
Sáng hôm đó, hiệu trưởng dẫn một cô gái cao ráo mặc đồ thể thao vào. Cô khẽ gật đầu, thận trọng đứng trước bục giảng, mái tóc đen nhánh đôi mắt to tròn, làn da nõn nà trắng nõn như hoa sen nước, đôi môi đỏ mọng như anh đào đỏ mọng trong vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
"Đây là bạn học Lưu Hồng Diễm, sau này sẽ học cùng chúng ta, hy vọng mọi người giúp đỡ lẫn nhau để bạn học có thể thích nghi nhanh nhất với môi trường học mới của chúng ta.”
Thầy giáo nhìn lướt qua cả lớp, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Chu Đình Nam, vì vậy nói với cô ấy: “ Diễm, em ngồi cạnh Chu Đình Nam đi.”
Chu Đình Nam vừa ngước mắt lên đã thấy rõ ràng là giáo viên chỉ vị trí cạnh mình, anh chỉ ngẩng đầu lên hơi khó chịu nhưng cũng không nói gì.
Lưu Hồng Diễm rụt rè liếc nhìn Chu Đình Nam, rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Sau giờ học, Chu Đình Nam Đức Kiên và Lý Hải đeo balo trên lưng đang trên đường về nhà.
" Cậu có để ý không, bạn học hôm nay mới chuyển đến thật đẹp." Lý Hải nói với đôi mắt sáng ngời.
"Nhìn cậu như vậy thật vô dụng." Chu Đình Nam cười lạnh.
Đức Kiên cũng mỉm cười: " Cô ấy xinh như vậy ai mà không thích đúng không Lý Hải?"
“Đúng vậy đúng vậy, đẹp đẽ thì ai mà không muốn ngắm nhìn lần thứ hai, Đình Nam cậu có nghĩ vậy không?”
"Tôi không nghĩ vậy, từ xưa đến nay phụ nữ đều đều là phiền toái, tôi tương lai còn muốn làm một đại tá uy quyền không thể để nữ nhân cản trở" Chu Đình Nam đắc ý nói.
“Cậu quyết định rồi sao, cậu thật sự muốn thi vào quân đội sao?”
" Đúng vậy, đây là kỳ vọng của bố tôi cũng là lý tưởng của tôi. Tôi nhất định sẽ làm đại tá, các cậu cứ chờ xem cứ chờ xem."
"Vậy thì tôi cũng sẽ thi vào trường quân đội. Ông già của tôi ngày ngày cứ nài nỉ tôi tham gia kỳ thi vào trường quân đội. Lúc đầu cũng phân vân nhưng bây giờ cậu đi thì tôi cũng đi.” Lý Hải nói.
“Các cậu đều đăng ký học trường quân đội, vậy tôi thì sao?” Đức Kiên nhíu mày.
"Tại sao câu không thi đậu vào đó luôn, ba chúng ta sẽ vẫn là ba chàng lính bất khả chiến bại."
" Tôi mới không làm được, các cậu là gốc nhà lính từ nhỏ rồi, đến quân trường đó học liền như cá gặp nước, tôi mà đến nơi đó sẽ là đại bàng gãy cánh, và tôi sẽ trở thành người tàn tật."
"Đi thôi, cậu vẫn là đại bàng sao tớ cho rằng cậu chỉ là một con chim sẻ nhỏ, không thể bay lên trời xanh."
"Ai nói như vậy, đừng coi thường người ta. Tôi muốn sau này lập nghiệp, trở thành ông chủ khi nào thành ông chủ lớn, tôi sẽ vào quân đội quyên góp cho các cậu để các cậu có tiền mua máy bay, súng đạn.... "
Đỗ Thanh Vy không hiểu chuyện gì đã xảy ra cô không biết tại sao anh lại mất kiểm soát như vậy, mọi chuyện đã xảy ra nhanh đến mức không thể tránh được. Nước mắt và mồ hôi nhanh chóng thấm đẫm tấm khăn trải giường dưới người cô, trong phòng chỉ tràn ngập tiếng hét đau đớn của cô
Cuối cùng, cửa bị gõ ầm ĩ bố chồng ngoài cửa tức giận gầm lên: "Thằng khốn, mày làm gì thế mở cửa ra!"
“Đình Nam, con làm gì vậy mau mở cửa ra.” Mẹ chồng cũng hét lên.
"Còn không mở cửa nữa, tao đánh chết mày khốn kiếp, mở cửa ra!"
Chu Đình Nam cuối cùng cũng ngừng hành động như một con thú, nhặt quần áo của mình và mặc vào, sau đó thô bạo đắp chăn lên cơ thể đang bị bầm tím của cô.
Anh bước tới mở cửa, mẹ chồng vào trước, thấy cô cuộn mình trong chăn, nước mắt giàn giụa trên mặt, liền kêu lên: “Con sao vậy? Vừa nãy còn ổn mà? Có chuyện gì thế?"
Bố chồng liếc nhìn cảnh tượng trong phòng, giơ tay thô bạo và tát mạnh vào mặt Chu Đình Nam,“Thằng khốn, mới khôi phục mấy ngày mày lại làm loạn cái gì, thằng vô dụng."
Chu Đình Nam không nói gì lạnh lùng cúi đầu, không nhìn bất kì ai, chỉ là nắm chặt đến ngón tay trắng bệch.
Mẹ chồng thấy tờ giấy khám sức khỏe vương vãi, bà cúi xuống nhặt lên, ngơ ngác nhìn quầng mắt dần đỏ lên, tay khẽ run. Hồi lâu sau, bà nặng nề thở dài, buồn bã nói: “Các người không thể để tôi sống thoải mái vài ngày sao?” Nói xong bà lảo đảo bước ra ngoài.
Đỗ Thanh Vy vùi đầu vào hai đầu gối co quắp mà khóc. Đột nhiên có tiếng đóng sầm, cô ngước đôi mắt sưng đỏ lên, phát hiện Chu Đình Nam đã không còn ở trong phòng, lúc này cô không kiềm chế được mà bật khóc. Cô chỉ biết cuộn tròn trên giường và khóc cho đến tận rạng sáng rồi mới ngủ thiếp đi vì mệt.
Tỉnh lại lần nữa thì đã gần trưa, đầu đau như muốn nổ tung, cả người cũng ớn lạnh cô gượng mình chui vào phòng tắm đổ đầy nước nóng vào bồn rồi nằm xuống đi vào. Mọi thứ ban đầu thật đẹp cô vẫn còn đang khao khát một chuyến đi đến một đất nước xinh đẹp, tại sao nó đột nhiên trở nên như thế này?
Những câu hỏi được cô tự đặt ra: Chẳng lẽ mấy ngày nay anh đối tốt với cô chỉ là ảo giác? Chẳng lẽ trong lòng anh chỉ đơn thuần coi cô là cái máy đẻ? Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra anh vẫn là một Chu Đình Nam lạnh lùng tàn nhẫn trước đây. Lòng cô quặn thắt, nước mắt không kìm được chảy xuống, anh thật tàn nhẫn đối xử với cô thật tàn nhẫn, đưa đến cô lên mây rồi lại quẳng cô xuống tận đại dương sâu. Cô khó thở quá, không thở được. Cô đau lòng ôm lấy trái tim mình không muốn nó đập mạnh như vậy.
Lúc này cô nghe được một tiếng gõ cửa.
“Chị dâu, chị có ở trong đó không?” Giọng của Bạch Uyển vang lên.
“Ồ, đợi một chút” Cô ngừng khóc và đáp lại bằng một giọng mũi mạnh mẽ. Tắm nước nóng không làm cơ thể cô ấm lên mà ngược lại, cô càng thêm ớn lạnh. Khoác vội chiếc áo choàng tắm bước ra ngoài thấy Bạch Dương đang ngồi trên giường, nghịch điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, cô ấy ngẩng đầu lên trong mắt hiện lên một tia thương hại, cô ấy vốn thường vô tư lự, lúc này lại có vẻ hơi bình tĩnh
Đỗ Thanh Vy ngồi cạnh cô ấy lặng lẽ cúi đầu.
“Chị có muốn nghe câu chuyện của anh trai em không?” Cô ấy đột nhiên nói khiến cô đang mệt mỏi vẫn cố mở to đôi mắt sưng đỏ, bối rối nhìn cô ấy.
"Trông chị lạnh à? Lên giường nằm nhé." Cô ấy kéo cô lên giường, đắp chăn ôm cho cô rồi ngồi xuống mép giường.
"Chị dâu, anh trai của em anh ấy thực sự rất đáng thương. Khi còn nhỏ anh ấy rất nghịch ngợm và không nghe lời bố em. Anh ấy thường xuyên đánh nhau ở bên ngoài và gây rắc rối, người ta rất hay đến nhà em để phàn nàn. Sau này khi anh ấy học lớp 12 có một cô gái tên Lương Hồng Diễm chuyển đến lớp của anh ấy. Cô gái đó thật xinh đẹp, giống như tên của cô ấy mềm mại như nước."
Năm đó, Chu Đình Nam 18 tuổi đang học năm cuối.
Sáng hôm đó, hiệu trưởng dẫn một cô gái cao ráo mặc đồ thể thao vào. Cô khẽ gật đầu, thận trọng đứng trước bục giảng, mái tóc đen nhánh đôi mắt to tròn, làn da nõn nà trắng nõn như hoa sen nước, đôi môi đỏ mọng như anh đào đỏ mọng trong vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
"Đây là bạn học Lưu Hồng Diễm, sau này sẽ học cùng chúng ta, hy vọng mọi người giúp đỡ lẫn nhau để bạn học có thể thích nghi nhanh nhất với môi trường học mới của chúng ta.”
Thầy giáo nhìn lướt qua cả lớp, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Chu Đình Nam, vì vậy nói với cô ấy: “ Diễm, em ngồi cạnh Chu Đình Nam đi.”
Chu Đình Nam vừa ngước mắt lên đã thấy rõ ràng là giáo viên chỉ vị trí cạnh mình, anh chỉ ngẩng đầu lên hơi khó chịu nhưng cũng không nói gì.
Lưu Hồng Diễm rụt rè liếc nhìn Chu Đình Nam, rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Sau giờ học, Chu Đình Nam Đức Kiên và Lý Hải đeo balo trên lưng đang trên đường về nhà.
" Cậu có để ý không, bạn học hôm nay mới chuyển đến thật đẹp." Lý Hải nói với đôi mắt sáng ngời.
"Nhìn cậu như vậy thật vô dụng." Chu Đình Nam cười lạnh.
Đức Kiên cũng mỉm cười: " Cô ấy xinh như vậy ai mà không thích đúng không Lý Hải?"
“Đúng vậy đúng vậy, đẹp đẽ thì ai mà không muốn ngắm nhìn lần thứ hai, Đình Nam cậu có nghĩ vậy không?”
"Tôi không nghĩ vậy, từ xưa đến nay phụ nữ đều đều là phiền toái, tôi tương lai còn muốn làm một đại tá uy quyền không thể để nữ nhân cản trở" Chu Đình Nam đắc ý nói.
“Cậu quyết định rồi sao, cậu thật sự muốn thi vào quân đội sao?”
" Đúng vậy, đây là kỳ vọng của bố tôi cũng là lý tưởng của tôi. Tôi nhất định sẽ làm đại tá, các cậu cứ chờ xem cứ chờ xem."
"Vậy thì tôi cũng sẽ thi vào trường quân đội. Ông già của tôi ngày ngày cứ nài nỉ tôi tham gia kỳ thi vào trường quân đội. Lúc đầu cũng phân vân nhưng bây giờ cậu đi thì tôi cũng đi.” Lý Hải nói.
“Các cậu đều đăng ký học trường quân đội, vậy tôi thì sao?” Đức Kiên nhíu mày.
"Tại sao câu không thi đậu vào đó luôn, ba chúng ta sẽ vẫn là ba chàng lính bất khả chiến bại."
" Tôi mới không làm được, các cậu là gốc nhà lính từ nhỏ rồi, đến quân trường đó học liền như cá gặp nước, tôi mà đến nơi đó sẽ là đại bàng gãy cánh, và tôi sẽ trở thành người tàn tật."
"Đi thôi, cậu vẫn là đại bàng sao tớ cho rằng cậu chỉ là một con chim sẻ nhỏ, không thể bay lên trời xanh."
"Ai nói như vậy, đừng coi thường người ta. Tôi muốn sau này lập nghiệp, trở thành ông chủ khi nào thành ông chủ lớn, tôi sẽ vào quân đội quyên góp cho các cậu để các cậu có tiền mua máy bay, súng đạn.... "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.