Chương 92: “Thành Toàn Cho Hai Người ”
Xoài xanh
12/06/2023
“Bà xã, nghe anh giải thích.” Anh vội vàng nói.
Cô thực sự tức đến bật cười: " Chu Đình Nam đừng có tự làm mỏi miệng mình nữa, tôi sẽ không nghe bất kỳ lời giải thích nào từ anh nữa, chúng ta kết thúc rồi."
Lưu Hồng Diễm ở bên cạnh lại càng khóc lớn, Đỗ Thanh Vy chán ghét nhìn cô ta châm chọc nói: "Cô khóc cái gì? Cô nên vui vẻ đi, cuối cùng cô cũng cướp được chồng của tôi rồi cô nên vui vẻ đi chứ."
Lưu Hồng Diễm lại lắc đầu, càng khóc càng dữ dội hơn.
"Tại sao cô lại khóc? Người nên khóc là tôi. Tại sao cô lại khóc? Cô lại đang giả vờ đáng thương? Bỏ cái sự đáng thương giả tạo của cô đi. Thật ghê tởm"
Cơn giận từ từ bốc lên trong lòng cô, người phụ nữ đáng ghét này đã cướp chồng của cô, nhưng lúc này cô ta vẫn đang giả vờ đáng thương. Đỗ Thanh Vy một bước tiến về phía cô ta, thật muốn xé xác cô ta ra.
Điều mà Đỗ Thanh Vy cô không ngờ nhất là Chu Đình Nam thực sự bước vào giữa cô và cô ta nói: " Bà xã, bình tĩnh đây là bệnh viện."
Anh vừa bắt lấy tay cô, cô đã mất kiểm soát hét lên: "Bệnh viện thì làm sao? Bệnh viện có thể cho các người ôm hôn nhau sao? Chu Đình Nam, đồ khốn, anh đã hứa với tôi như thế nào?"
Ngay lúc này Chu Đình Nam vươn tay ôm lấy cơ thể đang kích động của cô, muốn mang cô rời khỏi nơi này khiến Đỗ Thanh Vy càng thêm tức giận
Cô hung hăng giãy dụa ra khỏi người anh, lao đến chỗ Lưu Hồng Diễm đang khóc không ngừng chỉ thẳng vào mặt cô ta và chửi: "Mày vô liêm sỉ. Mày dụ dỗ chồng người khác dù biết người ta có vợ con rồi. Đồ đê hèn"
Lưu Hồng Diễm dùng một đôi mắt kinh hãi nhìn Đỗ Thanh Vy, nước mắt cô ta không ngừng rơi xuống không ngừng lui về phía sau, thân thể run rẩy như sắp ngã thật sự là đáng thương mà kiều diễm.
“Đỗ Thanh Vy, em làm ầm ĩ đủ chưa?” Chu Đình gầm lên một tiếng bước tới dùng bàn tay to lớn của mình để đỡ Lưu Hồng Diễm sắp ngã xuống. Cô ta rúc vào vòng tay anh cảm giác như một chú chim nhỏ không có bến đỗ.
Đỗ Thanh Vy nghiến răng nghiến lợi nói: " Chu Đình Nam, anh... đồ khốn kiếp, anh xứng với tôi sao? Anh xứng với con sao?"
“Em về nhà trước đi, tối nay chúng ta lại nói chuyện.” Anh quả quyết muốn ra lệnh cho cô rời đi.
“Đình Nam, để em ở đây một mình cũng được, anh đi với cô ấy đi hức hu hu ..." Lưu Hồng Diễm đó thực sự đã thuyết phục anh bằng một giọng nói nhẹ nhàng.
“ Em đừng lo lắng bình tĩnh một chút, cứ ở đây đi.” Chu Đình Nam đỡ cô ta ngồi lên băng ghế rồi lại sải bước về phía Đỗ Thanh Vy nắm lấy cánh tay cô rồi lôi ra ngoài.
“Đi với anh.” Anh nói gay gắt.
“Buông tôi ra, Chu Đình Nam, đồ khốn kiếp, thả tôi ra.” Lúc này cô thực sự giống như một con điên, trong lúc giãy giụa cô vừa quay đầu lại chửi: “ Lưu Hồng Diễm, cô cướp chồng người khác, sẽ gặp quả báo, sẽ không có kết tốt đẹp đâu."
Chu Đình Nam cuối cùng cũng kéo được cô ra ngoài bệnh viện, anh nhìn cô với ánh mắt chán ghét, khinh thường nói: “Nhìn bộ dạng của em xem? Xem bây giờ như thế nào rồi?”
“Anh muốn tôi trông như thế nào? Anh muốn tôi giả vờ như không nhìn thấy gì phải không đồ khốn nạn?" Cô điên cuồng hét lên.
Thấy Đỗ Thanh Vy mất kiểm soát, Chu Đình Nam vội vàng lôi cô vào xe của mình.
Đỗ Thanh Vy hung hăng hất tay anh ra, hét lớn: “Đừng động vào tôi, đồ khốn, Chu Đình Nam bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!”
"Im miệng, em điên rồi!" anh hét vào mặt cô.
"Đúng vậy, tôi điên rồi, Chu Đình Nam tôi muốn ly hôn với anh, Chu Đình Nam anh là đồ khốn nạn." Đỗ Thanh Vy lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh khóa cửa xe và để cô tùy ý la hét trong xe.
Đúng lúc này Lưu Hồng Diễm từ bên trong chạy ra, đập mạnh vào cửa sổ xe, lo lắng kêu lên: " Đình Nam, Đình Nam..."
Chu Đình Nam vội vàng mở cửa xe đi xuống tiện tay khóa cửa xe lại, không cho cô đi theo. Anh đi theo Lưu Hồng Diễm vào bệnh viện, hoàn toàn phớt lờ cô đang ngồi trong xe và đập vào cửa sổ và mắng mỏ anh.
Nhìn thấy bóng dáng của họ chạy vào, Đỗ Thanh Vy tức giận đến phổi sắp nổ tung. Cô xoay chiếc nhẫn trên tay, lưỡi cước bật ra, cô dùng nó để cạy cửa xe một cách dễ dàng.
Sau khi ra khỏi xe cô lại chạy vào bệnh viện.
Khi mọi người bốc đồng, họ có xu hướng bỏ qua tất cả những điều mà còn quan trọng hơn. Lúc đó cô đã bị ghen tuông làm cho mờ mắt nên mặc kệ tại sao lúc đó họ lại ở trong bệnh viện, thứ cô nhìn thấy duy nhất trong mắt mình là Lưu Hồng Diễm ở trong vòng tay của Chu Đình Nam, nhưng cô lại phớt lờ nỗi đau và nỗi buồn sâu thẳm trong mắt Lưu Hồng Diễm.
Khi Đỗ Thanh Vy lao đến hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật nhìn thấy ả ta đang khóc thảm thiết trong vòng tay của Chu Đình Nam còn Chu Đình Nam đặt tay lên đôi vai đang run rẩy của cô ta.
“Chu Đình Nam!” Cô hét lớn và sải bước về phía họ.
Chu Đình Nam vội vàng quay lại để ngăn cô lại, nhưng mục tiêu của cô lúc này không phải là anh ta cô ghét anh ta, nhưng lại càng ghét Lưu Hồng Diễm hơn.
Cô vượt qua Chu Đình Nam tiến tới nắm lấy cánh tay Lưu Hồng Diễm kéo cô ta về phía trước. Lưu Hồng Diễm loạng choạng, cô một tay kéo tay cô ta một tay còn lại vung mạnh chiếu thẳng vào mặt Lưu Hồng Diễm. Sau khi tát cô ta hai cái cô hất cô ta ngã xuống đất.
Không thể ngờ rằng ngay sau đó Chu Đình Nam đã giơ một bàn tay thường xuyên đi lại trên người cô, bàn tay to thường xuyên lau nước mắt cho cô, vung về phía mặt cô nhanh như tia chớp, giáng một cái tát vang dội vào mặt cô.
“ Bốp.”
Cô sửng sốt, anh cũng sửng sốt Lý Hải và Đức Kiên vừa đến cũng sửng sốt.
Đỗ Thanh Vy đứng đó với bên má bỏng rát, những giọt nước mắt lớn bắt đầu lăn ra từ đôi mắt đỏ như máu của cô như những hạt cườm đang bị vỡ ra.
“ Đình Nam, cậu đang làm gì vậy?" Lý Hải là người hét lên đầu tiên.
Chu Đình Nam tiến một bước về phía cô rồi hét lên một cách thờ ơ: " Đỗ Thanh Vy..."
Đứng ở đây cô nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim mình đang vỡ vụn“ Tôi thành toàn cho hai người đấy.”
Nói xong cô đẩy anh ra, cay đắng nhìn anh rồi chạy thật nhanh ra ngoài.
Tiếng gọi của Lý Hải và Đức Kiên vang lên từ phía sau nhưng lúc này, không ai có thể ngăn cô chạy trốn.
Lúc đó cô không có suy nghĩ gì, chỉ có nỗi buồn và sự tuyệt vọng. Từ khi kết hôn đến nay hai người cãi nhau vô số lần nhưng anh ấy chưa từng đánh cô lần này vì Lưu Hồng Diễm này mà anh lại đánh cô ở nơi công cộng như vậy, không tuyệt vọng sao được.
Người ta nói yêu có thể sâu đậm nhưng hận thì không sâu. Đỗ Thanh Vy không biết mình yêu Chu Đình Nam sâu sắc như thế nào, nhưng vào lúc này cô ghét anh ghét đến mức không muốn nhìn anh một chút nào nữa.
Cô thực sự tức đến bật cười: " Chu Đình Nam đừng có tự làm mỏi miệng mình nữa, tôi sẽ không nghe bất kỳ lời giải thích nào từ anh nữa, chúng ta kết thúc rồi."
Lưu Hồng Diễm ở bên cạnh lại càng khóc lớn, Đỗ Thanh Vy chán ghét nhìn cô ta châm chọc nói: "Cô khóc cái gì? Cô nên vui vẻ đi, cuối cùng cô cũng cướp được chồng của tôi rồi cô nên vui vẻ đi chứ."
Lưu Hồng Diễm lại lắc đầu, càng khóc càng dữ dội hơn.
"Tại sao cô lại khóc? Người nên khóc là tôi. Tại sao cô lại khóc? Cô lại đang giả vờ đáng thương? Bỏ cái sự đáng thương giả tạo của cô đi. Thật ghê tởm"
Cơn giận từ từ bốc lên trong lòng cô, người phụ nữ đáng ghét này đã cướp chồng của cô, nhưng lúc này cô ta vẫn đang giả vờ đáng thương. Đỗ Thanh Vy một bước tiến về phía cô ta, thật muốn xé xác cô ta ra.
Điều mà Đỗ Thanh Vy cô không ngờ nhất là Chu Đình Nam thực sự bước vào giữa cô và cô ta nói: " Bà xã, bình tĩnh đây là bệnh viện."
Anh vừa bắt lấy tay cô, cô đã mất kiểm soát hét lên: "Bệnh viện thì làm sao? Bệnh viện có thể cho các người ôm hôn nhau sao? Chu Đình Nam, đồ khốn, anh đã hứa với tôi như thế nào?"
Ngay lúc này Chu Đình Nam vươn tay ôm lấy cơ thể đang kích động của cô, muốn mang cô rời khỏi nơi này khiến Đỗ Thanh Vy càng thêm tức giận
Cô hung hăng giãy dụa ra khỏi người anh, lao đến chỗ Lưu Hồng Diễm đang khóc không ngừng chỉ thẳng vào mặt cô ta và chửi: "Mày vô liêm sỉ. Mày dụ dỗ chồng người khác dù biết người ta có vợ con rồi. Đồ đê hèn"
Lưu Hồng Diễm dùng một đôi mắt kinh hãi nhìn Đỗ Thanh Vy, nước mắt cô ta không ngừng rơi xuống không ngừng lui về phía sau, thân thể run rẩy như sắp ngã thật sự là đáng thương mà kiều diễm.
“Đỗ Thanh Vy, em làm ầm ĩ đủ chưa?” Chu Đình gầm lên một tiếng bước tới dùng bàn tay to lớn của mình để đỡ Lưu Hồng Diễm sắp ngã xuống. Cô ta rúc vào vòng tay anh cảm giác như một chú chim nhỏ không có bến đỗ.
Đỗ Thanh Vy nghiến răng nghiến lợi nói: " Chu Đình Nam, anh... đồ khốn kiếp, anh xứng với tôi sao? Anh xứng với con sao?"
“Em về nhà trước đi, tối nay chúng ta lại nói chuyện.” Anh quả quyết muốn ra lệnh cho cô rời đi.
“Đình Nam, để em ở đây một mình cũng được, anh đi với cô ấy đi hức hu hu ..." Lưu Hồng Diễm đó thực sự đã thuyết phục anh bằng một giọng nói nhẹ nhàng.
“ Em đừng lo lắng bình tĩnh một chút, cứ ở đây đi.” Chu Đình Nam đỡ cô ta ngồi lên băng ghế rồi lại sải bước về phía Đỗ Thanh Vy nắm lấy cánh tay cô rồi lôi ra ngoài.
“Đi với anh.” Anh nói gay gắt.
“Buông tôi ra, Chu Đình Nam, đồ khốn kiếp, thả tôi ra.” Lúc này cô thực sự giống như một con điên, trong lúc giãy giụa cô vừa quay đầu lại chửi: “ Lưu Hồng Diễm, cô cướp chồng người khác, sẽ gặp quả báo, sẽ không có kết tốt đẹp đâu."
Chu Đình Nam cuối cùng cũng kéo được cô ra ngoài bệnh viện, anh nhìn cô với ánh mắt chán ghét, khinh thường nói: “Nhìn bộ dạng của em xem? Xem bây giờ như thế nào rồi?”
“Anh muốn tôi trông như thế nào? Anh muốn tôi giả vờ như không nhìn thấy gì phải không đồ khốn nạn?" Cô điên cuồng hét lên.
Thấy Đỗ Thanh Vy mất kiểm soát, Chu Đình Nam vội vàng lôi cô vào xe của mình.
Đỗ Thanh Vy hung hăng hất tay anh ra, hét lớn: “Đừng động vào tôi, đồ khốn, Chu Đình Nam bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!”
"Im miệng, em điên rồi!" anh hét vào mặt cô.
"Đúng vậy, tôi điên rồi, Chu Đình Nam tôi muốn ly hôn với anh, Chu Đình Nam anh là đồ khốn nạn." Đỗ Thanh Vy lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh khóa cửa xe và để cô tùy ý la hét trong xe.
Đúng lúc này Lưu Hồng Diễm từ bên trong chạy ra, đập mạnh vào cửa sổ xe, lo lắng kêu lên: " Đình Nam, Đình Nam..."
Chu Đình Nam vội vàng mở cửa xe đi xuống tiện tay khóa cửa xe lại, không cho cô đi theo. Anh đi theo Lưu Hồng Diễm vào bệnh viện, hoàn toàn phớt lờ cô đang ngồi trong xe và đập vào cửa sổ và mắng mỏ anh.
Nhìn thấy bóng dáng của họ chạy vào, Đỗ Thanh Vy tức giận đến phổi sắp nổ tung. Cô xoay chiếc nhẫn trên tay, lưỡi cước bật ra, cô dùng nó để cạy cửa xe một cách dễ dàng.
Sau khi ra khỏi xe cô lại chạy vào bệnh viện.
Khi mọi người bốc đồng, họ có xu hướng bỏ qua tất cả những điều mà còn quan trọng hơn. Lúc đó cô đã bị ghen tuông làm cho mờ mắt nên mặc kệ tại sao lúc đó họ lại ở trong bệnh viện, thứ cô nhìn thấy duy nhất trong mắt mình là Lưu Hồng Diễm ở trong vòng tay của Chu Đình Nam, nhưng cô lại phớt lờ nỗi đau và nỗi buồn sâu thẳm trong mắt Lưu Hồng Diễm.
Khi Đỗ Thanh Vy lao đến hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật nhìn thấy ả ta đang khóc thảm thiết trong vòng tay của Chu Đình Nam còn Chu Đình Nam đặt tay lên đôi vai đang run rẩy của cô ta.
“Chu Đình Nam!” Cô hét lớn và sải bước về phía họ.
Chu Đình Nam vội vàng quay lại để ngăn cô lại, nhưng mục tiêu của cô lúc này không phải là anh ta cô ghét anh ta, nhưng lại càng ghét Lưu Hồng Diễm hơn.
Cô vượt qua Chu Đình Nam tiến tới nắm lấy cánh tay Lưu Hồng Diễm kéo cô ta về phía trước. Lưu Hồng Diễm loạng choạng, cô một tay kéo tay cô ta một tay còn lại vung mạnh chiếu thẳng vào mặt Lưu Hồng Diễm. Sau khi tát cô ta hai cái cô hất cô ta ngã xuống đất.
Không thể ngờ rằng ngay sau đó Chu Đình Nam đã giơ một bàn tay thường xuyên đi lại trên người cô, bàn tay to thường xuyên lau nước mắt cho cô, vung về phía mặt cô nhanh như tia chớp, giáng một cái tát vang dội vào mặt cô.
“ Bốp.”
Cô sửng sốt, anh cũng sửng sốt Lý Hải và Đức Kiên vừa đến cũng sửng sốt.
Đỗ Thanh Vy đứng đó với bên má bỏng rát, những giọt nước mắt lớn bắt đầu lăn ra từ đôi mắt đỏ như máu của cô như những hạt cườm đang bị vỡ ra.
“ Đình Nam, cậu đang làm gì vậy?" Lý Hải là người hét lên đầu tiên.
Chu Đình Nam tiến một bước về phía cô rồi hét lên một cách thờ ơ: " Đỗ Thanh Vy..."
Đứng ở đây cô nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim mình đang vỡ vụn“ Tôi thành toàn cho hai người đấy.”
Nói xong cô đẩy anh ra, cay đắng nhìn anh rồi chạy thật nhanh ra ngoài.
Tiếng gọi của Lý Hải và Đức Kiên vang lên từ phía sau nhưng lúc này, không ai có thể ngăn cô chạy trốn.
Lúc đó cô không có suy nghĩ gì, chỉ có nỗi buồn và sự tuyệt vọng. Từ khi kết hôn đến nay hai người cãi nhau vô số lần nhưng anh ấy chưa từng đánh cô lần này vì Lưu Hồng Diễm này mà anh lại đánh cô ở nơi công cộng như vậy, không tuyệt vọng sao được.
Người ta nói yêu có thể sâu đậm nhưng hận thì không sâu. Đỗ Thanh Vy không biết mình yêu Chu Đình Nam sâu sắc như thế nào, nhưng vào lúc này cô ghét anh ghét đến mức không muốn nhìn anh một chút nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.