Chương 60: Xin Lỗi
Xoài xanh
31/05/2023
“Đỡ hơn chưa?” Chu Đình Nam hỏi.
“Ừ.” Đỗ Thanh Vy trả lời nhưng vẫn quay lưng về phía anh và không cử động.
Bàn tay to của anh sờ lên trán cô “Hết sốt rồi, mau đi thay quần áo đi, không quần áo lại bắt đầu thấm mồ hôi rồi.” Anh lại nói.
“Không cần.” Giọng nói của cô rất nhỏ phát ra.
Anh đứng dậy lấy chiếc áo ngủ sạch sẽ, vén chiếc chăn đang đắp trên người cô. Cô nắm lấy góc chăn theo phản xạ và nhìn chằm chằm vào anh như đang phòng thủ.
"Em nhìn chằm chằm cái gì vậy? Anh thay quần áo cho em." Anh bá đạo kéo chăn ra, trực tiếp cởi quần áo cho cô.
“Đừng chạm vào tôi.” Cô ấn lại quần áo của mình.
“Ý em là sao?” Anh cau mày.
“ Chẳng có ý gì.” Cô lại kéo chăn lên người, quay người không nhìn anh nữa.
“ Đừng náo nữa, anh thay quần áo cho em?” Anh cao giọng.
“Không cần.” Đỗ Thanh Vy vẫn nhẹ giọng đáp.
“Không thay quần áo lát nữa mồ hôi lại ngấm vào người em lại sốt đấy.” Thật lâu sau, anh đột nhiên nghẹn ra một câu như vậy.
“ Không cần anh lo.” Mũi cô đột nhiên trở nên chua xót trong giọng nói của cô vô thức mang theo một phần tức giận.
“ Không lo cho em thì lo cho ai.” Anh có chút kiêu ngạo kéo người cô ra, khiến cô đối mặt với khuôn mặt tức giận của mình.
Nước mắt cô đột nhiên chảy dài trên mặt, cô cố gắng kéo chăn qua đầu và hét lên bằng một giọng nghèn nghẹn, " Không cần anh lo... hu hu... cứ mặc kệ tôi đi...hu hu... "
Anh tựa hồ đang hoảng hốt, đột nhiên mềm lòng nhỏ giọng nói: " Làm sao lại khóc rồi? Anh không làm gì em mà? Hay là em lại khó chịu rồi”
Khi anh định đưa tay chạm lên trán cô thì bị cô hất ra, "Biến đi... hu hu... đừng chạm vào tôi... Cần anh quan tâm chắc... huhu..." Cô càng ngày càng tức giận, liên tục giơ chân từ trong chăn đạp anh.
"Được rồi, đừng khóc nữa, anh không quan tâm em thì ai quan tâm em, em là vợ anh không phải sao? Đừng khóc nữa." Anh dỗ dành.
"Ai là vợ anh, tôi mới không muốn làm vợ anh, anh đi mà tìm người khác."
" Tìm người khác sao được, chúng ta có giấy đăng ký kết hôn rồi, hiện tại em hối hận cũng đã muộn." Chu Đình Nam còn nói đùa.
Đỗ Thanh Vy càng nghe vậy càng tức giận nên càng khóc to hơn.
Anh lại ôm cô vào lòng và bắt đầu tự tìm lý do:"Nếu em không gài thứ rác rưởi đó vào người, anh có thể tức giận như vậy sao? Em còn oan sao? Được rồi vậy thì thế này nhé, anh làm em đau rồi anh xin lỗi bé con của anh đừng khóc nữa nhé"
Cô thò đầu ra chửi rủa thảm thiết: “ Anh, đồ khốn nạn!”
Anh lại mạnh miệng nói: "Tại sao anh lại là thằng khốn nạn rồi? Anh nói sai sao? Em có biết thuốc bổ mà nhà bếp làm cho em tốn bao nhiêu tiền không? Tiền dùng sức kiếm ra không phải gió tự thổi đến. Em vẫn còn nghĩ là em làm đúng sao hả?"
"Em nhìn lại, mẹ đối xử với em không thua gì mẹ em đâu. Bà ấy chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi là muốn bế cháu mà em lại lén lút cài cái thứ vớ vẩn đó sau lưng bà ấy. Em nói bà ấy có thể không buồn sao?"
“ Em còn không biết, hôm nay bà cả ngày âm thầm khóc không muốn cho em biết, sợ em đau lòng."
"Còn nữa, dì Trương và những đầu bếp trong bếp kia, em có biết mỗi ngày đều bỏ ra bao nhiêu công sức để hầm các vị thuốc bổ cho em không? Có món cần ninh từ từ, có món cần ninh nhừ, trộn đều với cơm, khiến cho em ăn không có cảm giác đắng, em có biết việc kiểm soát số lượng khó khăn như thế nào không? Mỗi ngày chỉ cần làm món này món kia đã khiến họ bận rộn như thế nào, cuối cùng bị em làm uổng công?”
Anh sắc mặt nghiêm túc nói không ngừng khiến Đỗ Thanh Vy phải sửng sốt một lúc, anh càng nói cô càng cảm thấy có lỗi, cuối cùng cảm thấy mình là một kẻ tội đồ đáng ghê tởm.
Tuy nhiên cô lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao tất cả đều là lỗi của cô? Chu Đình Nam khốn kiếp nói dường như không có trách nhiệm gì cả. Theo những gì anh nói, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến anh.
“Chờ đã, anh, ý anh là tôi sai sao?” Cô trừng mắt to mê mang trừng to mắt, ngây ngốc hỏi.
"Ừ, suy nghĩ kỹ lời anh nói đi?" Anh nghiêm túc nói, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
"Nhưng mà, nhưng mà tôi biết mình làm sai rồi, có lẽ mẹ đau lòng lắm, tôi xấu hổ với dì Trương và những người khác, nhưng anh không phải là ngươi đầu têu sao. Ai bắt anh...anh đối xử với tôi như vậy.” Cô cố gắng tìm lý do.
" Đúng đúng, anh là đầu têu, anh làm cho em buồn, bố cũng đánh anh một trận rồi, mắng anh như chó, cũng không phải là lỗi của một mình anh. Em còn không biết biết anh khổ sở như thế nào sao?"
Anh chỉ vào tay mình rồi mặt mình cho cô xem: “Em nhìn xem, bây giờ còn sưng lên, em không biết bố mạnh cỡ nào sao, ông ấy tức giận có thể giết được một con bò”
Cô nhìn gương mặt anh xuyên qua ánh đèn trong phòng không quá sáng nên cô không nhìn thấy gì cả, cô đưa tay vuốt ve mặt anh, ngây ngốc hỏi:“Còn đau không?”
“Đau, sao không đau nhưng đau nhất chính là trái tim.” Anh nhìn trộm đôi mắt long lanh của tôi.
Đỗ Thanh Vy bị sốt đến chóng mặt, đầu óc không còn minh mẫn, nhưng cuối cùng anh ấy cũng khiến cô bối rối sau khi bị anh làm cho bối rối cô cảm thấy vô cùng tự trách bản thân.
“Thật xin lỗi.” Cô áy náy nhưng chân thành nói với anh, nước mắt cũng rơi xuống.
"Biết sai cũng không sao, chồng em không trách em, ngoan ngoãn ngồi dậy để anh thay quần áo."
Thấy giọng nói anh vẫn có ý trọc tức cô nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn nhiều. Cô cũng không thèm cãi nhau với anh nữa, ngoan ngoãn nhờ anh giúp thay bộ đồ ngủ ướt sũng rồi lại chìm vào giấc ngủ.
“Ừ.” Đỗ Thanh Vy trả lời nhưng vẫn quay lưng về phía anh và không cử động.
Bàn tay to của anh sờ lên trán cô “Hết sốt rồi, mau đi thay quần áo đi, không quần áo lại bắt đầu thấm mồ hôi rồi.” Anh lại nói.
“Không cần.” Giọng nói của cô rất nhỏ phát ra.
Anh đứng dậy lấy chiếc áo ngủ sạch sẽ, vén chiếc chăn đang đắp trên người cô. Cô nắm lấy góc chăn theo phản xạ và nhìn chằm chằm vào anh như đang phòng thủ.
"Em nhìn chằm chằm cái gì vậy? Anh thay quần áo cho em." Anh bá đạo kéo chăn ra, trực tiếp cởi quần áo cho cô.
“Đừng chạm vào tôi.” Cô ấn lại quần áo của mình.
“Ý em là sao?” Anh cau mày.
“ Chẳng có ý gì.” Cô lại kéo chăn lên người, quay người không nhìn anh nữa.
“ Đừng náo nữa, anh thay quần áo cho em?” Anh cao giọng.
“Không cần.” Đỗ Thanh Vy vẫn nhẹ giọng đáp.
“Không thay quần áo lát nữa mồ hôi lại ngấm vào người em lại sốt đấy.” Thật lâu sau, anh đột nhiên nghẹn ra một câu như vậy.
“ Không cần anh lo.” Mũi cô đột nhiên trở nên chua xót trong giọng nói của cô vô thức mang theo một phần tức giận.
“ Không lo cho em thì lo cho ai.” Anh có chút kiêu ngạo kéo người cô ra, khiến cô đối mặt với khuôn mặt tức giận của mình.
Nước mắt cô đột nhiên chảy dài trên mặt, cô cố gắng kéo chăn qua đầu và hét lên bằng một giọng nghèn nghẹn, " Không cần anh lo... hu hu... cứ mặc kệ tôi đi...hu hu... "
Anh tựa hồ đang hoảng hốt, đột nhiên mềm lòng nhỏ giọng nói: " Làm sao lại khóc rồi? Anh không làm gì em mà? Hay là em lại khó chịu rồi”
Khi anh định đưa tay chạm lên trán cô thì bị cô hất ra, "Biến đi... hu hu... đừng chạm vào tôi... Cần anh quan tâm chắc... huhu..." Cô càng ngày càng tức giận, liên tục giơ chân từ trong chăn đạp anh.
"Được rồi, đừng khóc nữa, anh không quan tâm em thì ai quan tâm em, em là vợ anh không phải sao? Đừng khóc nữa." Anh dỗ dành.
"Ai là vợ anh, tôi mới không muốn làm vợ anh, anh đi mà tìm người khác."
" Tìm người khác sao được, chúng ta có giấy đăng ký kết hôn rồi, hiện tại em hối hận cũng đã muộn." Chu Đình Nam còn nói đùa.
Đỗ Thanh Vy càng nghe vậy càng tức giận nên càng khóc to hơn.
Anh lại ôm cô vào lòng và bắt đầu tự tìm lý do:"Nếu em không gài thứ rác rưởi đó vào người, anh có thể tức giận như vậy sao? Em còn oan sao? Được rồi vậy thì thế này nhé, anh làm em đau rồi anh xin lỗi bé con của anh đừng khóc nữa nhé"
Cô thò đầu ra chửi rủa thảm thiết: “ Anh, đồ khốn nạn!”
Anh lại mạnh miệng nói: "Tại sao anh lại là thằng khốn nạn rồi? Anh nói sai sao? Em có biết thuốc bổ mà nhà bếp làm cho em tốn bao nhiêu tiền không? Tiền dùng sức kiếm ra không phải gió tự thổi đến. Em vẫn còn nghĩ là em làm đúng sao hả?"
"Em nhìn lại, mẹ đối xử với em không thua gì mẹ em đâu. Bà ấy chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi là muốn bế cháu mà em lại lén lút cài cái thứ vớ vẩn đó sau lưng bà ấy. Em nói bà ấy có thể không buồn sao?"
“ Em còn không biết, hôm nay bà cả ngày âm thầm khóc không muốn cho em biết, sợ em đau lòng."
"Còn nữa, dì Trương và những đầu bếp trong bếp kia, em có biết mỗi ngày đều bỏ ra bao nhiêu công sức để hầm các vị thuốc bổ cho em không? Có món cần ninh từ từ, có món cần ninh nhừ, trộn đều với cơm, khiến cho em ăn không có cảm giác đắng, em có biết việc kiểm soát số lượng khó khăn như thế nào không? Mỗi ngày chỉ cần làm món này món kia đã khiến họ bận rộn như thế nào, cuối cùng bị em làm uổng công?”
Anh sắc mặt nghiêm túc nói không ngừng khiến Đỗ Thanh Vy phải sửng sốt một lúc, anh càng nói cô càng cảm thấy có lỗi, cuối cùng cảm thấy mình là một kẻ tội đồ đáng ghê tởm.
Tuy nhiên cô lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao tất cả đều là lỗi của cô? Chu Đình Nam khốn kiếp nói dường như không có trách nhiệm gì cả. Theo những gì anh nói, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến anh.
“Chờ đã, anh, ý anh là tôi sai sao?” Cô trừng mắt to mê mang trừng to mắt, ngây ngốc hỏi.
"Ừ, suy nghĩ kỹ lời anh nói đi?" Anh nghiêm túc nói, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
"Nhưng mà, nhưng mà tôi biết mình làm sai rồi, có lẽ mẹ đau lòng lắm, tôi xấu hổ với dì Trương và những người khác, nhưng anh không phải là ngươi đầu têu sao. Ai bắt anh...anh đối xử với tôi như vậy.” Cô cố gắng tìm lý do.
" Đúng đúng, anh là đầu têu, anh làm cho em buồn, bố cũng đánh anh một trận rồi, mắng anh như chó, cũng không phải là lỗi của một mình anh. Em còn không biết biết anh khổ sở như thế nào sao?"
Anh chỉ vào tay mình rồi mặt mình cho cô xem: “Em nhìn xem, bây giờ còn sưng lên, em không biết bố mạnh cỡ nào sao, ông ấy tức giận có thể giết được một con bò”
Cô nhìn gương mặt anh xuyên qua ánh đèn trong phòng không quá sáng nên cô không nhìn thấy gì cả, cô đưa tay vuốt ve mặt anh, ngây ngốc hỏi:“Còn đau không?”
“Đau, sao không đau nhưng đau nhất chính là trái tim.” Anh nhìn trộm đôi mắt long lanh của tôi.
Đỗ Thanh Vy bị sốt đến chóng mặt, đầu óc không còn minh mẫn, nhưng cuối cùng anh ấy cũng khiến cô bối rối sau khi bị anh làm cho bối rối cô cảm thấy vô cùng tự trách bản thân.
“Thật xin lỗi.” Cô áy náy nhưng chân thành nói với anh, nước mắt cũng rơi xuống.
"Biết sai cũng không sao, chồng em không trách em, ngoan ngoãn ngồi dậy để anh thay quần áo."
Thấy giọng nói anh vẫn có ý trọc tức cô nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn nhiều. Cô cũng không thèm cãi nhau với anh nữa, ngoan ngoãn nhờ anh giúp thay bộ đồ ngủ ướt sũng rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.