Chương 18: Cuộc sống không là của chính mình
RiKa
17/12/2013
Thế Phi sải từng bước chân đi chầm chậm về phía trước, đắm mình vào những dòng suy nghĩ miên man như tự trách bản thân mình hoặc chỉ đơn giản là cậu tự suy nghĩ lại những gì mình đã làm. Chẳng phải cả ba ngày nay cậu đều tốn thời gian vô ích? Làm được gì chứ? Khi mà mọi việc cậu làm chẳng có kết quả, mọi thứ đều đi ngược lại với những gì cậu nghĩ ban đầu.
Cậu căm tức khi nghĩ đến những gì mình làm suốt ba ngày nay, đến hôm nay cũng thế, người cậu cần cứu đã được giải thoát. Rốt cuộc thì mấy ngày nay cậu đã làm gì thế này? Nếu cậu cứ thờ ơ không quan tâm đến mọi việc thì chắc giờ này cậu đâu phải tự trách bản thân mình như thế. Cậu đã sai lầm khi nghe lời Thế Phong, thay đổi chính con người mình, học cách quan tâm, học cách sống theo trái tim mình để rồi đổi lại là sự tức giận, sự dằn vặt trong tâm trí. Sống theo trái tim, theo cảm xúc thật sự sẽ được sự thanh thản, yên bình? Thật nhảm nhí!
Bầu trời sập tối, ánh nắng cũng dần thưa đi, yếu ốt dần và biến mất trong màng đêm. Thấp thoáng xa xa kia là một ngôi sao sáng rực và chỉ duy nhất có một ngôi sao ấy đã tỏa sáng khắp một vùng màn đêm. Thế Phi cũng giống ngôi sao ấy, đơn độc, lặng lẽ, không ai quan tâm, không ai đứng cùng nhưng cậu vẫn luôn tồn tại và tỏa sáng mà chẳng cần ai giúp đỡ. Cậu luôn tỏa sáng khi không phải sống theo trái tim mình, cậu luôn vui và hài lòng với mọi thứ khi không cần thứ cảm xúc rẻ mạc ấy. Cậu vẫn chính là cậu cho dù vỏ bọc ấy có che lấp tâm hồn cậu.
Con người cũ của cậu sẽ quay về và cậu sẽ sống một cuộc sống như trước. Luôn tỏa sáng mà chẳng cần ai giúp đỡ! Cậu sẽ sống với chính mình.
Tôi và Trúc Ly bước đi trong sự mệt mỏi. Mở cửa bước vào phòng, khung cảnh phòng vẫn như xưa nhưng sao tôi lại cảm thấy quá đỗi xa lạ, cứ như là mình vừa bước vào một thế giới khác ấm áp hơn, có gió nhẹ, có trăng, có sao... khác hẳn với cuộc sống ở nơi u uất đó trong gần năm ngày nay.
Trúc Ly vì quá mệt mỏi nên đã lăn kềnh ra giường ngủ ngon lành. Tôi khẽ đi đến bàn để tìm nước thì bất chợt tôi thấy một tờ giấy được đặt ngay ngắn trên bàn.
- Thân gửi!... - Tôi lẩm nhẩm đọc dòng chữ trên bì thư. Thân gửi? Như thế là có ý gì? Thư này được gửi cho ai? Tôi băn khoăn không biết có nên mở hay không, nhỡ đâu đó là thư của Trúc Ly thì sao? Nhưng...
Cái bản tính tò mò của tôi đã thắng được lí trí. Tôi nhẹ nhàng mở bì thư, một tờ giấy màu hồng còn thơm phức mùi giấy in, tờ giấy với dòng chữ được đánh máy dần hiện ra:
- Lúc 14 giờ ngày mai, yêu cầu hai bạn đến ngay sảnh của biệt thự để phổ biến nội dung của cuộc thi thứ hai. Số báo danh của hai bạn là: Gia Hân - 78, Trúc Ly - 23. Yêu cầu các bạn đến đúng giờ để cuộc họp được diễn ra nhanh chóng!
Tôi gấp tờ giấy lại, cố nén tiếng thở dài. Cuối cùng thì cuộc thi thứ hai cũng bắt đầu rồi. Tôi tự hỏi mình có nên dừng lại hay không? Hay vẫn sẽ tiếp tục công việc để giúp đỡ mẹ mình và bảo vệ Trúc Ly? Tiếp tục? Tôi sợ rằng mình không đủ bản lĩnh và sức chịu đựng. Bỏ cuộc? Như thế thì không phải là con người của tôi, tôi không thể từ bỏ một cách dễ dàng như thế được... Rốt cuộc thì tôi nên làm gì trong lúc này đây?
Một ngày mới cuối cùng cũng đã đến, một đêm dài đủ để mọi vật hồi phục lại sức lực. Một quả cầu lửa đỏ rực xuất hiện trên nền trời xanh biếc không một gợn mây làm phong phú thêm bức tranh thiên nhiên, các chú chim trên cành dường như cảm thấy thiếu một thứ gì đó đành dạo khúc ca của bình minh.
Ánh sáng chạm nhẹ vào chiếc rèm nhung mềm mại treo nơi cửa sổ và đang cố len lỏi để có thể vào được bên trong. Ánh nắng tràn xuống mọi vật như đang dạo chơi, khám phá những đồ vật xung quanh rồi... nắng khẽ chạm vào mặt tôi, một cảm giác ấm áp của buổi sáng ban mai len lỏi khắp cơ thể.
Bây giờ chỉ mới 6 giờ, tôi tự hỏi tại sao mình có thể dậy sớm như thế mà không cần người khác gọi, có phải là vì tôi đã quen với cuộc sống không có gia đình rồi hay không, hay chỉ là vì tôi nhận thức được việc không còn ai giúp đỡ cho mình trong những chuyện nhỏ nhặt nhất, chính mình phải cố vượt qua, phải tự lập trên con đường vắng bóng tình yêu gia đình mà từ lúc bắt đầu tôi đã chọn...
Mặt trời đã nhô cao quá những ngọn cây phía xa, nắng cũng đã vàng hơn, nóng bỏng hơn, không còn màu nhạt êm dịu như buổi sớm bình minh, không còn ấm áp như lúc vừa mới mọc. Một ngày mới được lột xác qua từng giai đoạn cho đến lúc trở lại với màn đêm. Con người cũng thế, cũng trải qua từng giai đoạn, từng thời kì khác nhau, từ lúc tấm bé còn trong vòng tay mẹ đến lúc phải tự lập rồi vượt qua bao khó khăn, gian khổ của cuộc đời và trở về với cát bụi khi sức tàn lực kiệt.
Dẫu thế nhưng tôi vẫn vui vì đã sống thật với chính mình chứ không như những con người ở đây, luôn sống một cách giả tạo, cái gì cũng phải thật hoàn hảo và những sai lầm thì không bao giờ được tha thứ. Họ nghĩ gì chỉ họ mới hiểu, tôi chỉ biết được một điều rằng tôi sẽ không còn được sống thật với chính mình nữa khi ở nơi này...
Tại một căn phòng rộng lớn, tiếng nhạc du dương phát ra lan tỏa khắp căn phòng. Những kệ sách to lớn được bày trí như một mê cung nhưng lại rất đẹp mắt và có trình tự rõ ràng. Màu gỗ nâu hòa với một màu vàng cam ấm nóng khiến nơi đây không còn lạnh lẽo như bên ngoài và tạo một cảm giác thoải mái, dễ chịu cho những người vào đây.
Ở một góc khuất nhỏ nhưng lại sáng sủa hơn tất cả các nơi khác trong căn phòng. Thêm vào đó là một chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ có nắng và gió và một chậu hoa tỏa ngát hương thơm, quả là một nơi thuận tiện cho việc đọc sách.
Thế Phong ngồi vào bàn với vài quyển sách trên tay, cặp kính cận chỉ khi nào đọc sách mới đeo của anh càng làm tôn thêm vẻ tri thức của một con người lúc lạnh lùng, lúc lại ấm áp như anh.
Những cuốn sách dày cộm được đặt trên bàn một cách nhẹ nhàng. Lật từng trang đầu tiên, mùi giấy in còn thơm phức trên những quyển sách mới làm anh cảm thấy thích thú và dễ chịu. Anh ngồi đọc từng trang sách mà anh cho là rất cần thiết, không một vướng bận gì trong trí óc, mỗi lần đọc là anh quên ngay mọi chuyện và chỉ còn biết mình với những quyển "tri thức" nơi đây mà thôi.
"Reng... Reng..." Một âm thanh như tiếng chuông của điện thoại vang lên khiến anh khẽ giật mình. Vội đặt quyển sách xuống bàn và bước nhanh đến chỗ phát ra tiếng động kia.
Chiếc điện thoại màu vàng mạ được sản xuất từ thập niên 90 nay đã thành đồ cổ nhưng vẫn có thể sử dụng rất tốt, âm thanh từ phía bên kia phát ra rất rõ ràng như người đầu dây bên kia đang ngồi đối diện nói chuyện với mình vậy.
- Hoàng Thế Phong nghe đây! - Giọng anh phát ra trầm ấm. Vì là điện thoại kiểu cổ xưa không thể hiển thị số điện thoại người gọi và cũng không có chức năng lưu số như các điện thoại hiện đại ngày nay nên anh không tài nào biết được ai đang gọi cho mình và cố giữ phép lịch sự với người bên đầu dây.
-...
Gương mặt Thế Phong tối sầm lại khi nghe giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia. Người vốn đã từng nói là sẽ không bao giờ nói chuyện với anh vậy mà giờ đây lại thốt ra những lời hỏi thăm đầy ân cần.
- Vào thẳng vấn đề, tôi không có nhiều thời gian! - Anh phẫn nộ nhưng vẫn cố giữ cho giọng nói thật đều và thật tự nhiên. Mặc dù không biết số điện thoại ấy là của ai nhưng qua giọng nói, Thế Phong có thể khẳng định chắc chắn rằng đó là người mà anh căm hận suốt bao năm qua.
Làm sao mà anh có thể quên được giọng nói ấy chứ. Giọng nói ấy trước kia dành cho anh ấm áp biết bao, tình cảm biết bao, để lại cho anh rất nhiều kỉ niệm sâu sắc về tình yêu thương gia đình.
Làm sao mà anh có thể quên được những gì ông ta đã gây ra. Thế Phong còn nhớ giọng nói của ông ta lúc cầu xin anh hãy nhận thay mọi tội lỗi của ông ta, thật yếu hèn và xảo huyệt.
Nay giọng nói ấy đã hiện hữu tại đây, giọng nói đầy uy nghiêm và cương nghị, giọng nói ấy không còn sự yếu hèn như trước, có phải chăng vì ông ta đã thoát được tội và đang vui sướng với những gì mình đang tận hưởng? Một kẻ vô ơn bội nghĩa, lấy oán trả ơn. Giờ đây ông ta đang lên mặt với người đã từng giúp mình thoát tội sao? Một kẻ dối trá mất hết lương tâm khi mà ông ta đã lật lọng và khiến Thế Phong trở thành một kẻ mang ơn và phải làm tất cả để trả ơn ông ta. Đời thật sự rất nhiều oan trái, thật sự rất khó đoán trước được chữ "ngờ", ngày hôm nay ta đang có rất nhiều nhưng đâu ai ngờ rằng ta sẽ mất hết tất cả vào ngày mai?
Dập mạnh điện thoại vào giá đỡ, anh chống hai tay lên bàn và thở dốc. Chẳng phải anh chỉ đang nói chuyện thôi sao? Điều ấy làm anh mệt đến như thế? Không phải mệt mà là vì anh đang sắp ngợp thở vì nỗi tức giận đang trào lên, cơn tức dường như nghẹn lại nơi thanh quản và không có dấu hiệu sẽ trôi xuống. Thế Phong đã luôn tự nhủ rằng sẽ không cho những cơn tức giận lấn át lí trí một lần nào nữa nhưng anh không làm được, anh hoàn toàn mất hết kiểm soát nhưng cũng may là anh không bộc lộ nó ra trong lúc đang nói chuyện với ông ta bởi nếu anh có thái độ khác lạ gì thì ông ta sẽ phát hiện ra ngay những gì anh đang làm. Một con cáo mưu mô, xảo huyệt thì có chuyện gì mà nó không đánh hơi ra chứ!
Thế Phong hít một hơi thật sâu rồi bước đi một cách bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Con người đó muốn gặp anh thì anh cũng phải đối mặt thôi, không thể trốn tránh mãi như thế được. Phải đối mặt để chấm dứt những gì đang diễn ra, chấm dứt cái danh nghĩa là "mang ơn kẻ khác" bởi vì anh không muốn mình là một con rối chịu bị điều khiển dễ dàng như thế. Thế Phong muốn cuộc sống này là của chính anh, chính anh sẽ làm chủ nó...
Lái xe ra khỏi ngôi biệt thự sang trọng, anh thầm nhủ mình phải thật bình tĩnh khi đối mặt với ông ta, lần gặp mặt này cậu phải thật sự thay đổi được tình thế, không thể để ông ta tự tung tự tác mãi được.
Ra tới thành phố thì cũng là lúc trời bắt đầu ngả trưa dần, cái nắng gay gắt như muốn xuyên thủng lớp mây dày mà đốt cháy những con người đang tấp nập ngược xuôi trong dòng người đông đúc.
Chiếc xe Lamborghini Aventador bóng loáng đậu trước cửa một công ty lớn. Thế Phong bước ra dưới con mắt ngạc nhiên lẫn khinh bỉ của mọi người nơi đây, đối với họ anh chính là một sự sỉ nhục lớn và là người suýt nữa đã khiến công ty phá sản.
Mặt kệ những tiếng xì xào bàn tán của mọi người, Thế Phong đẩy cửa bước vào và xem những người xung quanh như vô hình.
Công ty bất đông sản P.L.N là một công ty lớn nổi tiếng với rất nhiều chi nhánh trong và ngoài nước nhưng đâu ai biết ẩn sau sự hùng mạnh đó là nhờ rất nhiều vào nguồn hỗ trợ và sự đầu tư mờ ám.
Gió nhẹ thổi mang theo cái nóng gay gắt của buổi trưa thành phố đi khắp nơi, gió luồn vào ô cửa sổ một căn phòng nằm tít trên cao của công ty đồ sộ này. Gió vô tình thổi tung những giấy tờ trên bàn làm việc để lộ ra một bức ảnh bị nhàu nát, bức ảnh một gia đình đang tươi cười cùng nhau...
"Cốc... cốc... cốc..." Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên trong không gian tĩnh lặng rồi tan biến. Người đàn ông đứng trong phòng khẽ nở một nụ cười mãn nguyện rồi ngước nhìn bầu trời nắng gay gắt như suy nghĩ một điều gì đó.
- Vào đi. - Ông ta nói, giọng nói cương nghị dứt khoát của một nhà lãnh đạo kinh tế vang lên.
Cánh cửa bật mở, ánh sáng từ cửa sổ kết hợp với luồn ánh sáng phía trước làm căn phòng trở nên sáng hơn. Người đó bước vào phòng, một vẻ đẹp thanh tú toát lên như một thiên thần, gương mặt có lẽ đã rất quen thuộc với ông ta...
- Ta biết là con sẽ đến! - Ông ta không quay lại, ánh mắt vẫn nhìn vào khung cảnh nhộn nhịp của thành phố bên dưới. Tiếng bước chân chậm rãi và nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng. Ông ta lắng tai nghe rồi khẽ mỉm cười. "Hoàng Thế Phong... Con vẫn thế sau bao năm qua, chẳng hề thay đổi... Nhẹ nhàng và trầm tĩnh... trái ngược hoàn toàn với gia tộc ta..." Một thoáng buồn hiện trên đôi mắt nhưng rồi cũng vụt mất đi chỉ còn lại sự khinh khỉnh dành cho người phía sau.
- Rốt cuộc thì có chuyện gì?- Thế Phong lên tiếng phá tan sự im lặng đáng sợ này, tiếng va chạm của tách ly vang lên như làm nền cho lời nói và đồng thời cũng để che đậy phần nào sự tức giận trong lời nói của anh.
Ông ta không trả lời, đáp lại lời nói của anh chỉ là một tràn cười lớn đầy sảng khoái như được thỏa lòng mong chờ câu nói từ người kia lâu lắm rồi vậy. Thế Phong khẽ nhíu mày khó hiểu, gặp lại anh khiến ông ta vui đến thế sao? Hay là định nhờ vả anh một việc gì đó và vui mừng khi thấy anh đã đến?
- Hoàng Thế Lâm! Ông đừng vòng vo nữa, tôi biết ông định nhờ vả tôi. Nếu đúng thế thì nói mau, đó là việc gì!!! - Thế Phong vẫn giữ được bình tĩnh trong từng lời nói nhưng lòng anh vẫn đang cố kiềm nén sự tức giận lại, không thể để cho nó bộc phát vào lúc này được.
- Gọi thẳng tên ta? Có vẻ như con đang rất nóng lòng muốn biết nhiệm vụ tiếp theo là gì! - Thế Lâm ngạc nhiên hỏi trước thái độ của Thế Phong nhưng rồi cũng bật cười trước hành động gượng ép cảm xúc của anh.
Lại một lần nữa Thế Phong khó hiểu nhìn người cha "đáng kính" của mình. Ông ta đang nói gì thế? Nhiệm vụ sao? Thật nực cười! Từ khi nào ông ta xem anh là một trợ lí đắc lực thế? Nhiệm vụ của công ty thì có liên quan gì đến anh chứ, thật lắm điều.
Như nhận thấy sự khó hiểu của Thế Phong và sự khinh khỉnh của anh sau câu nói của mình, ông ta tiến đến gần phía sau lưng Thế Phong, đặt hai tay lên vai anh và nói nhỏ vào tai anh... một câu nói lấp lửng như thách thức anh.
- Nếu hoàn thành nhiệm vụ này một cách tốt đẹp... thì nhiệm vụ lần này cũng chính là nhiệm vụ cuối cùng ta nhờ con...
Nhiệm vụ cuối cùng, có phải chăng là nhiệm vụ rất khó, khó đến mức có thể cướp đi mạng sống của anh?
Nhiệm vụ cuối cùng, có phải chăng là khi kết thúc sẽ trả lại cho anh sự tự do như trước?
Một lời nói, hai ý nghĩ hiện lên trong đầu anh. Giờ là lúc anh phải đưa ra quyết định, một quyết định hết sức khó khăn. Trong lòng anh giành co với bao ý nghĩ, liệu quyết định của anh có nguy hiểm lắm không, có khó khăn lắm không và... liệu quyết định của anh có chính xác?
Thời gian cứ trôi đi mãi, trôi đi về một khoảng vô hình nào đó... dài bất tận. Nó không giống như mọi thứ khác, nó không bao giờ quay trở lại dù chỉ một lần, thời gian vẫn trôi mãi mặc cho bất cứ chuyện gì xảy ra và cứ trôi mãi mà không hề chờ đợi ai.
Tôi và Trúc Ly bước ra khỏi phòng và đi dọc theo hành lang dài của biệt thự. Tôi đến nay cũng nhớ được một số ngóc ngách của biệt thự này rồi và hiện giờ đang được Trúc Ly chỉ dẫn thêm.
Hai chúng tôi cứ đi và trò chuyện mãi, bước chân chậm rãi như kéo dài thời gian, dù gì thì vẫn còn dư một khoảng thời gian đủ cho chúng tôi khám phá thêm một vài ngóc ngách khác của biệt thự.
Gió nhẹ thổi phả vào mặt chúng tôi. Lấy tay ngắt một vài bông hoa lan thơm ngát, Trúc Ly tỏ vẻ thích thú rồi gắn vào đầu tôi. Mùi hương của hoa lan tỏa ra nhè nhẹ khiến tôi dễ chịu hơn trong thời tiết nắng gắt này, chí ít ra thì cũng giải tỏa nỗi bực bội trong tôi một phần nào.
Nhắc đến hoa mới nhớ... đây là nơi nào mà sao lại có nhiều hoa như thế cơ chứ. Những cái chậu cây được đặt dài hai dãy hành lang, hoa đua nhau khoe sắc cả một vùng. Ở đây hoa nào cũng có, kể cả những loài hoa rất khó có thể trồng nơi thời tiết khắc nghiệt này.
Tôi khẽ lay vai Trúc Ly trong lúc cô bạn mải mê nghịch hoa mà không hề chú ý xem đây là nơi nào, có lệnh cấm hay không. Trúc Ly quay lại với ánh mắt ngạc nhiên nhưng rồi cũng không chú ý mà lại kéo tôi vào cuộc chơi đùa với mấy cành hoa. Thật là... Nhưng thôi, không sao hết! Dù gì thì đây cũng chỉ là những chậu hao dùng để trang trí hành lang thôi mà, chơi đùa một tí chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Tôi mỉm cười vào cuộc, ngắt những cành hoa mà tôi cho là đẹp nhất rồi cài lên đầu Trúc Ly. Ngắm nghía mình trong chiếc gương lúc nào cũng đem theo, Trúc Ly reo lên thích thú. Cứ như thế, cả hai cùng đắm chìm vào những niềm vui mà đâu hay biết rằng thời gian vẫn quay và trời cũng ngả về chiều...
- Thôi chết! Trễ giờ rồi... Chúng ta mau đi thôi. - Trúc Ly bỗng dưng giật mình hét lớn như vừa sực nhớ một điều quan trọng. Tôi lúc này đây cũng chợt nhớ ra là mình cần phải có mặt ở sảnh lúc 14 giờ. Nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên tay, tôi hoảng hốt khi nhìn thấy kim đồng hồ chỉ gần đến ba giờ chiều. Chết rồi, lần này thì chết thật rồi!
Trúc Ly kéo tôi chạy thật nhanh trong khi tôi chưa kịp định thần lại. Cứ chạy mãi như thế không một lần nào ngừng nghỉ để lấy lại hơi. Chạy mãi cuối cùng cũng đã đến nơi- căn phòng lớn thứ hai của biệt thự. Tôi và Trúc Ly hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa vào.
Cánh cửa to lớn của căn sảnh di chuyển một cách chậm chạp, tiếng "két" vang lên thật to và kéo dài như xé toạt cái không gian yên tĩnh bên trong. Cánh cửa từ từ hé mở để cho ánh sáng vàng cam của những chùm đèn pha lê tràn ra ngoài.
Tôi có thể cảm nhận thấy sự yên lặng nơi đây, có một cảm giác như rằng sự xuất hiện của chúng tôi là nỗi khó chịu của mọi người vậy. Tôi và Trúc Ly cứ đứng thế mặc cho hàng trăm ánh mắt nhìn mình đầy vẻ khó chịu.
- Hai người khẩn trương mau lên! - Một chị giúp việc mặc bộ đồng phục màu áo quát lớn. Tôi và Trúc Ly chạy ùa vào dòng người đang xếp hàng thẳng tắp như là vừa nhìn thấy ba mẹ mình trong đó.
Thoát rồi! Cũng may là bà quản gia đi đâu đó, nếu không thì... Thật sự là tôi không dám suy nghĩ hình phạt dành cho mình, thật sự là không muốn chịu đựng thêm bất cứ hình phạt nào trong căn nhà to lớn này, nó thật quá nghiêm khắc và quá sức chịu đựng của tôi...
Đứng ngay ngắn vào hàng, tôi và Trúc Ly như nín thở chờ bà quản gia đi ra sau tấm rèm nhung. Bóng dáng bà quản gia dần xuất hiện, vẫn ánh mắt nghiêm nghị, vẫn giọng nói trầm đều ấy. Bà đảo mắt nhìn quay căn phòng, ánh mắt lướt qua từng người như điểm danh. Cầu trời cho bà ấy không nhìn thấy tôi!
Lúc nào cũng vậy, ông trời có bao giờ cho thỏa mãn cái mong ước nhỏ bé của con người đâu chứ! Ánh mắt bà quản gia khẽ nhíu lại rồi như phát hiện ra, bà xướng thật to:
- Gia Hân, Trúc Ly... Cuối buổi ở lại gặp ta!
Thôi xong! Thế là lại bị phạt nữa. Tôi cúi gằm mặt trong uất ức, phải nói là bà quản gia này không hề ưa tôi và Trúc Ly nên mới năm lần bảy lượt bắt lỗi chúng tôi như thế.
Gió ngoài trời vẫn thổi, mây vẫn lặng lẽ trôi và mặt trời vẫn luôn tỏa những tia nắng ấm áp vậy mà trong lòng tôi bỗng thấy nặng nề vô cùng, chưa bao giờ tôi cảm thấy thời gian trôi đi nhanh như thế, chỉ ước mong sao nó có thể ngừng lại một lúc để lòng tôi đỡ cảm thấy lo lắng hơn.
Thời gian vẫn trôi và đời người vẫn vậy, chúng như một thước phim không có hồi kết, mọi thứ tốt xấu mà ta nhận được không phải do dòng đời mang lại mà tùy thuộc theo chúng ta sử dụng chúng như thế nào mà thôi!...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.