Chương 3: Lên đường
RiKa
10/10/2013
Sáng 5 giờ...
Sương mù vẫn còn dày đặc. Tôi nhẹ nhàng bước ra sau nhà hít thở bầu không khí trong lành của buổi sáng mà đã lâu tôi không được hít thở. Cảm giác thật dễ chịu. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lạnh buốt cả cơ thể tôi. Chẳng biết vì trời lạnh hay vì sự lạnh lẽo, cô đơn trong lòng tôi. Hôm nay phải xa mẹ rồi, xa mẹ cũng đồng nghĩa với việc tôi phải tự chăm sóc bản thân của mình. Sẽ không còn ai đánh thức tôi dậy mỗi sáng, sẽ không còn ai chăm sóc cho tôi hàng ngày và sẽ không còn ai dễ dàng tha thứ mọi lỗi lầm của tôi như mẹ nữa.
Tôi khẽ thở dài, bước vào nhà, nhẹ nhàng thu xếp quần áo. Chợt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má tôi. Nhớ lắm chứ, ai xa mẹ mà chẳng như thế. Tôi khẽ gạt nước mắt và tự nhủ mình rằng: "Phải mạnh mẽ lên! Đã đến lúc phải tự lập, phải rời xa vòng tay mẹ rồi." Nghĩ rồi tôi lại phì cười. Tôi là một con nhóc Lâm Gia Hân ngốc nghếch, hậu đậu và trẻ con chẳng lo chẳng nghĩ gì nhiều sao tự dưng hôm nay lại nói những lời như thế, thật là... Tôi nhẹ nhàng kéo vali đi, tôi không muốn đánh thức mẹ dậy để tạm biệt bởi vì, tôi không muốn mẹ thấy tôi khóc, không muốn mẹ thấy tôi yếu đuối, tôi vội kéo vali đi vì nghe tiếng mẹ gọi. Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại tránh né mẹ như thế. tôi khẽ lắc đầu thở dài và bước đi.
Trong lúc này, mẹ của Gia Hân đang đứng ngoài cổng nhìn đứa con gái bé bỏng dần đi khuất. bà mỉm cười gật nhẹ đầu rồi ngước lên bầu trời và nói:
- Con gái ta đã lớn rồi, ông có thấy không? Ông hãy dõi theo nó giúp tôi nhé! - Nói rồi bà quay vào nhà với nụ cười còn ở trên môi.
Trời bây giờ cũng đã hửng sáng, tôi mãi đến bây giờ vẫn chưa đón dược xe buýt. Tại sao tôi đưa tấm bản đồ cho bác phụ xe buýt nào thì bác nấy cũng trao cho tôi ánh mắt ái ngại và câu nói "Không". Tôi chán nản ngồi xuống ghế chờ tuyến xe cuối cùng, lấy mũi giày di di xuống đất vẽ cho đỡ chán, đang vẽ thì có một giọng nói vang lên:
- Có đi xe không? - Tôi ngước lên nhìn, một chiếc xxe buýt đỗ xịt trước mặt tôi. tôi vội vàng kéo chiếc vali đến đồng thời đưa tấm bản đồ cho ông ấy, lòng thầm cầu nguyện lần này hãy cho tôi lên xe. Ông phụ xe cầm tờ bản đồ chăm chú nhìn rồi nhìn tôi một lượt như so sánh xem tôi và tờ giấy có phải là chị em không. Bác ấy chần chừ rồi kéo tôi lên xe và nói: - Lên xe đi.
Tôi hớn hở bước lên xe, vừa lên vừa cảm ơn bác tài rối rít chẳng khác nào con dở hơi, ai đời đi xe phải trả tiền mà cảm ơn tài xế chứ. Tôi chẳng buồn suy nghĩ nữa, đi lần xuống phía dưới kiếm cho mình một chỗ ngồi gần cửa sổ để có thể thỏa mãn cái tâm hồn bay bổng của mình. đang ngắm nhìn bầu trời qua ô cửa thì một tiếng nói nhẹ nhàng phát ra ngay cạnh tôi, theo phản xạ tự nhiên tôi liền quay sang nơi phát ra tiếng nói ấy. Một bà lão hiền từ với mái tóc điểm bạc, đôi mắt tinh anh nhìn tôi cùng giọng nói trầm, đều, bà nhìn tôi mỉm cười rồi nói:
- Cháu đến biệt thự nhà họ Hoàng? - Với câu hỏi đầy ẩn ý của bà thì tôi chẳng biết phải trả lời thế nào nữa. Ý bà muốn nói là cái biệt thự mà tôi muốn xin vào làm việc hay biệt thự nào khác?
- Cháu muốn đến biệt thự này? - Không đợi tôi trả lời, bà liền hỏi tiếp và đồng thời rút trong túi ra một tờ giấy. Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy bà đưa. Nó quả thực rất giống tờ giấy của tôi nhưng cũ hơn một chút. Tôi khẽ gạt đầu với bao nhiêu câu hỏi tự đặt ra cho mình.
- Biệt thự nhà họ Hoàng... hahaha... - Bỗng nhiên bà ấy phá lên cười, một nụ cười đầy sự khinh bỉ và bí ẩn.
- Biệt thự nhà họ Hoàng... Một nơi tàn khốc và khắc nghiệt, mặc dù họ cho ta một mức lương không nhỏ nhưng muốn có được mức lương ấy hằng tháng không phải chuyện dễ dàng gì. Ta thực sự không muốn bất cứ một ai sa vào sự khắc nghiệt ấy ở biệt thự họ Hoàng, nhưng nếu cháu có đủ lòng can đảm, sự chịu đựng thì ta không ngăn cản. - Bà nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt ấy nửa như ngăn cản, nữa như tin tưởng rằng tôi sẽ làm được. Tôi khẽ cúi đầu để né tránh, thực sự tôi không biết mình có đủ can đảm để làm được hay không, nhưng quyết tâm của tôi đủ vững chắc để có thể bước tiếp mặc dù nó có tàn khốc như lời bà kể, tôi sẽ cố gắng để có số tiền 7 triệu hằng tháng, vì sao tôi lại làm thế ư? Đó cũng chính là câu hỏi mà tôi đang tìm kiếm câu trả lời trong suốt thời gian kể từ ngày tờ giấy ấy đến tay tôi, nhưng câu trả lời cho tất cả, tất cả câu hỏi trong lòng tôi đều được giải đáp khi sáng hôm nay, trong lúc dọn dọn đồ tôi vô tình thấy được một vật, vật mà mẹ tôi đã nhiều lần cất giấu mỗi khi bắt gặp tôi. Vật ấy nhỏ bàng cuốn sổ tay dược mẹ bao bọc cẩn thận và đặt dưới đáy tủ. Vốn sẵn tính tò mò, tôi mở ra xem và đã khựng lại trong vài phút. Sững sờ... đau lòng... Tất cả các cảm xúc tồi tệ nhất đang dâng trào trong lòng tôi. Tôi quả thự là một con ngốc, ngốc nhất thế gian này. Tại sao tôi không thể hiểu được với mức lương công nhân thì làm sao có thể nuôi nấng, cho tôi một cuộc sống đầy đủ được nếu không có số tiền 10 triệu mà mẹ vay của bọn cho vay nặng lãi chứ? Số tiền ấy tính đến nay đã lên đến 25 triệu. Tại sao mẹ không nói với tôi? Mẹ phải chịu khổ vì tôi rồi, vậy mà bấy lâu nay tôi vẫn vô tư, chẳng phụ giúp gì cho mẹ cả, và đây chính là cơ hội để tôi trả ơn, báo hiếu cho mẹ. Tôi nhất định phải làm việc ấy ở biệt thư nhà họ Hoàng.
Tôi quay sang bà lão, nói với giọng chắc nịch:
- Cháu sẽ làm ở biệt thự nhà họ Hoàng, nhất định là thế. - Chẳng biết tôi lấy đâu ra dũng khí để nói như thế nhưng tôi chỉ biết rằng lúc này mọi người đều hướng ánh mắt khó chịu về phía tôi như thể tôi làm phiền họ vậy. Trong khi tôi còn chưa hiểu gì thì bà lão bên cạnh đã phì cười và nói;
- Cháu có ý chí như thế là tốt, nhưng cháu nên nhớ đây là xe buýt, không phải là nhà của cháu nên cháu đừng hết to như thế! - "Ơ? lúc nãy tôi hét to lắm à? Thế thì xin lỗi bà con nhiều" tôi nghĩ thầm rồi gãi đầu cười trừ, nhìn mọi người trên xe bằng ánh mắt tạ lỗi rồi cúi đầu ngồi yên.
Đang ngồi cúi mặt chẳng biết phải làm gì thì ông phụ xe gọi tôi xuống. Tôi bước xuống xe không quên chào bà lão rồi nhìn xung quanh, hai bên toàn là rừng, trước mặt là núi. Đừng nói đây là đường cùng nhá. Thật sự là không có một con đường nào để con đường càng ngày càng hẹp hơn. Không thể nào tôi đi lạc được, tôi đã đưa cho tài xế xe bản đồ rồi mà, không lí nào lại đi sai đường được. Để cho chắc đi nữa ngoại trừ... Một con đường mòn trong khu rừng đầy dãy cao su, đó là con đường duy nhất. Tôi đánh liều đi theo con đường mòn ấy, hình như nó dẫn lên núi thì phải. Càng đi sâu, cây cối càng trở nên rậm rạp và chắn hơn, tôi mở tờ giấy tuyển dụng có in bản đồ ra mà xem. “Thật kì lạ, đi trên con đường mòn, băng qua rừng cao su, đi tiếp một đoạn đường lộ sẽ tới", tôi nghĩ, chân vẫn bước thẳng về phía trước...
Sương mù vẫn còn dày đặc. Tôi nhẹ nhàng bước ra sau nhà hít thở bầu không khí trong lành của buổi sáng mà đã lâu tôi không được hít thở. Cảm giác thật dễ chịu. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lạnh buốt cả cơ thể tôi. Chẳng biết vì trời lạnh hay vì sự lạnh lẽo, cô đơn trong lòng tôi. Hôm nay phải xa mẹ rồi, xa mẹ cũng đồng nghĩa với việc tôi phải tự chăm sóc bản thân của mình. Sẽ không còn ai đánh thức tôi dậy mỗi sáng, sẽ không còn ai chăm sóc cho tôi hàng ngày và sẽ không còn ai dễ dàng tha thứ mọi lỗi lầm của tôi như mẹ nữa.
Tôi khẽ thở dài, bước vào nhà, nhẹ nhàng thu xếp quần áo. Chợt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má tôi. Nhớ lắm chứ, ai xa mẹ mà chẳng như thế. Tôi khẽ gạt nước mắt và tự nhủ mình rằng: "Phải mạnh mẽ lên! Đã đến lúc phải tự lập, phải rời xa vòng tay mẹ rồi." Nghĩ rồi tôi lại phì cười. Tôi là một con nhóc Lâm Gia Hân ngốc nghếch, hậu đậu và trẻ con chẳng lo chẳng nghĩ gì nhiều sao tự dưng hôm nay lại nói những lời như thế, thật là... Tôi nhẹ nhàng kéo vali đi, tôi không muốn đánh thức mẹ dậy để tạm biệt bởi vì, tôi không muốn mẹ thấy tôi khóc, không muốn mẹ thấy tôi yếu đuối, tôi vội kéo vali đi vì nghe tiếng mẹ gọi. Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại tránh né mẹ như thế. tôi khẽ lắc đầu thở dài và bước đi.
Trong lúc này, mẹ của Gia Hân đang đứng ngoài cổng nhìn đứa con gái bé bỏng dần đi khuất. bà mỉm cười gật nhẹ đầu rồi ngước lên bầu trời và nói:
- Con gái ta đã lớn rồi, ông có thấy không? Ông hãy dõi theo nó giúp tôi nhé! - Nói rồi bà quay vào nhà với nụ cười còn ở trên môi.
Trời bây giờ cũng đã hửng sáng, tôi mãi đến bây giờ vẫn chưa đón dược xe buýt. Tại sao tôi đưa tấm bản đồ cho bác phụ xe buýt nào thì bác nấy cũng trao cho tôi ánh mắt ái ngại và câu nói "Không". Tôi chán nản ngồi xuống ghế chờ tuyến xe cuối cùng, lấy mũi giày di di xuống đất vẽ cho đỡ chán, đang vẽ thì có một giọng nói vang lên:
- Có đi xe không? - Tôi ngước lên nhìn, một chiếc xxe buýt đỗ xịt trước mặt tôi. tôi vội vàng kéo chiếc vali đến đồng thời đưa tấm bản đồ cho ông ấy, lòng thầm cầu nguyện lần này hãy cho tôi lên xe. Ông phụ xe cầm tờ bản đồ chăm chú nhìn rồi nhìn tôi một lượt như so sánh xem tôi và tờ giấy có phải là chị em không. Bác ấy chần chừ rồi kéo tôi lên xe và nói: - Lên xe đi.
Tôi hớn hở bước lên xe, vừa lên vừa cảm ơn bác tài rối rít chẳng khác nào con dở hơi, ai đời đi xe phải trả tiền mà cảm ơn tài xế chứ. Tôi chẳng buồn suy nghĩ nữa, đi lần xuống phía dưới kiếm cho mình một chỗ ngồi gần cửa sổ để có thể thỏa mãn cái tâm hồn bay bổng của mình. đang ngắm nhìn bầu trời qua ô cửa thì một tiếng nói nhẹ nhàng phát ra ngay cạnh tôi, theo phản xạ tự nhiên tôi liền quay sang nơi phát ra tiếng nói ấy. Một bà lão hiền từ với mái tóc điểm bạc, đôi mắt tinh anh nhìn tôi cùng giọng nói trầm, đều, bà nhìn tôi mỉm cười rồi nói:
- Cháu đến biệt thự nhà họ Hoàng? - Với câu hỏi đầy ẩn ý của bà thì tôi chẳng biết phải trả lời thế nào nữa. Ý bà muốn nói là cái biệt thự mà tôi muốn xin vào làm việc hay biệt thự nào khác?
- Cháu muốn đến biệt thự này? - Không đợi tôi trả lời, bà liền hỏi tiếp và đồng thời rút trong túi ra một tờ giấy. Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy bà đưa. Nó quả thực rất giống tờ giấy của tôi nhưng cũ hơn một chút. Tôi khẽ gạt đầu với bao nhiêu câu hỏi tự đặt ra cho mình.
- Biệt thự nhà họ Hoàng... hahaha... - Bỗng nhiên bà ấy phá lên cười, một nụ cười đầy sự khinh bỉ và bí ẩn.
- Biệt thự nhà họ Hoàng... Một nơi tàn khốc và khắc nghiệt, mặc dù họ cho ta một mức lương không nhỏ nhưng muốn có được mức lương ấy hằng tháng không phải chuyện dễ dàng gì. Ta thực sự không muốn bất cứ một ai sa vào sự khắc nghiệt ấy ở biệt thự họ Hoàng, nhưng nếu cháu có đủ lòng can đảm, sự chịu đựng thì ta không ngăn cản. - Bà nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt ấy nửa như ngăn cản, nữa như tin tưởng rằng tôi sẽ làm được. Tôi khẽ cúi đầu để né tránh, thực sự tôi không biết mình có đủ can đảm để làm được hay không, nhưng quyết tâm của tôi đủ vững chắc để có thể bước tiếp mặc dù nó có tàn khốc như lời bà kể, tôi sẽ cố gắng để có số tiền 7 triệu hằng tháng, vì sao tôi lại làm thế ư? Đó cũng chính là câu hỏi mà tôi đang tìm kiếm câu trả lời trong suốt thời gian kể từ ngày tờ giấy ấy đến tay tôi, nhưng câu trả lời cho tất cả, tất cả câu hỏi trong lòng tôi đều được giải đáp khi sáng hôm nay, trong lúc dọn dọn đồ tôi vô tình thấy được một vật, vật mà mẹ tôi đã nhiều lần cất giấu mỗi khi bắt gặp tôi. Vật ấy nhỏ bàng cuốn sổ tay dược mẹ bao bọc cẩn thận và đặt dưới đáy tủ. Vốn sẵn tính tò mò, tôi mở ra xem và đã khựng lại trong vài phút. Sững sờ... đau lòng... Tất cả các cảm xúc tồi tệ nhất đang dâng trào trong lòng tôi. Tôi quả thự là một con ngốc, ngốc nhất thế gian này. Tại sao tôi không thể hiểu được với mức lương công nhân thì làm sao có thể nuôi nấng, cho tôi một cuộc sống đầy đủ được nếu không có số tiền 10 triệu mà mẹ vay của bọn cho vay nặng lãi chứ? Số tiền ấy tính đến nay đã lên đến 25 triệu. Tại sao mẹ không nói với tôi? Mẹ phải chịu khổ vì tôi rồi, vậy mà bấy lâu nay tôi vẫn vô tư, chẳng phụ giúp gì cho mẹ cả, và đây chính là cơ hội để tôi trả ơn, báo hiếu cho mẹ. Tôi nhất định phải làm việc ấy ở biệt thư nhà họ Hoàng.
Tôi quay sang bà lão, nói với giọng chắc nịch:
- Cháu sẽ làm ở biệt thự nhà họ Hoàng, nhất định là thế. - Chẳng biết tôi lấy đâu ra dũng khí để nói như thế nhưng tôi chỉ biết rằng lúc này mọi người đều hướng ánh mắt khó chịu về phía tôi như thể tôi làm phiền họ vậy. Trong khi tôi còn chưa hiểu gì thì bà lão bên cạnh đã phì cười và nói;
- Cháu có ý chí như thế là tốt, nhưng cháu nên nhớ đây là xe buýt, không phải là nhà của cháu nên cháu đừng hết to như thế! - "Ơ? lúc nãy tôi hét to lắm à? Thế thì xin lỗi bà con nhiều" tôi nghĩ thầm rồi gãi đầu cười trừ, nhìn mọi người trên xe bằng ánh mắt tạ lỗi rồi cúi đầu ngồi yên.
Đang ngồi cúi mặt chẳng biết phải làm gì thì ông phụ xe gọi tôi xuống. Tôi bước xuống xe không quên chào bà lão rồi nhìn xung quanh, hai bên toàn là rừng, trước mặt là núi. Đừng nói đây là đường cùng nhá. Thật sự là không có một con đường nào để con đường càng ngày càng hẹp hơn. Không thể nào tôi đi lạc được, tôi đã đưa cho tài xế xe bản đồ rồi mà, không lí nào lại đi sai đường được. Để cho chắc đi nữa ngoại trừ... Một con đường mòn trong khu rừng đầy dãy cao su, đó là con đường duy nhất. Tôi đánh liều đi theo con đường mòn ấy, hình như nó dẫn lên núi thì phải. Càng đi sâu, cây cối càng trở nên rậm rạp và chắn hơn, tôi mở tờ giấy tuyển dụng có in bản đồ ra mà xem. “Thật kì lạ, đi trên con đường mòn, băng qua rừng cao su, đi tiếp một đoạn đường lộ sẽ tới", tôi nghĩ, chân vẫn bước thẳng về phía trước...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.