Chương 12: Vòng thi đầu tiên
RiKa
10/10/2013
Mưa vẫn tí tách rơi không ngừng, gió nhẹ làm cành lá khẽ xao động tạo nên một âm thanh thiên nhiên thật vui tai nhưng, đó có lẽ cũng là thứ
âm thanh duy nhất tồn tại trong ngôi biệt thự lúc này.
Tại gian nhà tiền sảnh - một gian nhà rộng thứ hai của biệt thự, cả dòng người giúp việc đang đứng yên lặng. Không gian càng lắng đọng hơn khi bà quản gia xuất hiện và cầm trên tay là một tờ giấy, không một ai biết đó là giấy gì. Bà đứng yên, khẽ đưa ánh mắt nghiêm nghị của mình nhìn một lượt hết các giúp việc rồi bà hỏi to:
- Lâm Gia Hân là ai? - Không một tiếng trả lời chứng tỏ trong đây không có ai tên Lâm Gia Hân. Bỗng, Trúc Ly bước lên, lễ phép thưa:
- Thưa quản gia, cháu là bạn của Gia Hân, có việc gì quản gia cứ nói với cháu, cháu sẽ nhắn lại với bạn ấy. - Bà quản gia đưa ánh nhìn đầy nghi ngờ về phía Trúc Ly nhưng rồi bà cũng cất giọng trầm đều của mình lên:
- Lâm Gia Hân được lệnh đặc ân của cậu hai, cô ấy có thể làm giúp việc trong biệt thự này không cần phải thi xét. - Trúc Ly vui mừng nhìn và quản gia, trong lòng trào lên một cảm giác ngưỡng mộ, không ngờ chỉ trong một ngày Gia Hân lại có thể lấy được lòng cậu hai như thế. Trúc Ly khẽ cúi đầu rổi lui về chỗ của mình nhưng...
- Ta chưa nói xong... Tuy được lệnh đặc ân của cậu hai nhưng ta muốn cô ta phải thi, lệnh đặc ân của cậu hai không phải là mệnh lệnh cao nhất nên ta có quyền được thay đổi. - Trúc Ly khẽ cúi đầu như ý rằng cháu đã hiểu rồi mau chóng lui về chỗ của mình với bao nỗi thắc mắc trong lòng. Tại sao quản gia lại nói như thế, cậu hai không có quyền, cậu hai không phải là người có thế lực lớn nhất trong biệt thự lúc này thì ai vào đây? Rốt cuộc ngôi biệt thự này, mối quan hệ giữa mọi người là sao đây?
Bà quản gia khẽ ho nhẹ rồi ngồi lên chiếc ghế gần đó và ra hiệu cho Thảo Như đọc tờ giấy, nhưng... Thảo Như lúc này trông như rất tức giận, hai tay cô xiết thật chặt, ánh mắt lóe lên một tia nhìn đáng sợ. Thì ra, từ lâu anh không là gì trong mắt mọi người ở đây, anh cũng là một cậu chủ như Thế Phi, cũng là con trai của chủ tịch nhưng tại sao anh lại không có quyền hạn gì? Anh đã cố gắng làm việc, cống hiến hết mình suốt năm năm qua chỉ để đổi lấy sự khinh thường của mọi người, sự vô tình của người cha và cả sự nhẫn tâm của của chính người anh yêu thương rất nhiều... Tại sao? Ông trời thật quá bất công, anh chẳng làm gì nên tội nhưng tại sao anh vẫn phải chịu bao đau khổ mà Người gieo rắc. Dù biết đó là cái giá phải trả của anh nhưng sự trả giá ấy đáng lẽ đã kết thúc từ rất lâu rồi, tại sao nó còn diễn ra cho tới ngày hôm nay?
Thảo Như từ từ thả lỏng người, đôi mắt đỏ hoe, cô cố gắng không để cho một giọt nước mắt nào rơi xuống vào lúc này. Cô khẽ bước lên phía trước, hít một hơi thật sâu rồi dõng dạc đọc thể lệ tính điểm:
- Thể lệ tính điểm như sau: cũng như các năm trước, mỗi món ăn sẽ do chính hai cậu chủ thưởng thức và cho ra đánh giá, món nào được đánh giá cao thì người làm món đó sẽ vào tiếp vòng trong, sau khi hoàn thành hết ba vòng thi chúng tôi sẽ lựa chọn 10 người xuất sắc nhất để làm giúp việc riêng cho hai cậu chủ, việc chọn giúp việc riêng do hai cậu chủ định đoạt. Còn những người còn lại sẽ được làm giúp việc trong biệt thự này. Những ai đã không hoàn thành hai vòng thi đầu tiên thì phải vào "trường đào tạo và nâng cấp những giúp việc" của chúng tôi. Nếu mọi người đã nghe và hiểu rõ thì hãy đi về hướng phòng bếp rồi nhận lấy số thứ tự và theo con số đó mà tìm căn bếp của mình. Chúng tôi sẽ đến ngay sau 10 phút nữa. Giải tán!
Sau mệnh lệnh ấy, cả dòng người bắt đầu di chuyển và đổ dồn về phía cửa chính như những con robot được lập trình sẵn, vẫn không một tiếng nói chuyện, không một tiếng xì xào bàn tán, tất cả những gì có thể nghe thấy chỉ là tiếng bước chân lạo xạo của dòng người đang khẩn trương tiến về phía cửa.
Thảo Như vẫn đứng đó, sắc mặt cô nhợt nhạt như người mất hồn, cô đi loạng choạng về phía trước. Ba năm về trước... cô đến dự thi tuyển ở biệt thự, dù có quen biết từ trước nhưng Thế Phong không hề ra lệnh đặc ân cho cô, anh vốn dĩ lúc đó không hề nhìn mặt cô, một câu nói sau bao năm gặp lại cũng không, anh và cô lúc ấy như hai người hoàn toàn xa lạ. Nhưng hôm nay, lệnh đặc ân ấy anh lại dành cho kẻ khác, một kẻ không hề có quan hệ gì với anh...
- Thảo Như, cháu làm sao thế? Đi thôi, chúng ta cần phải đến phòng bếp trước phút thứ 10. - Bà quản gia nhíu mày hỏi khi thấy vẻ mặt mất hồn của Thảo Như. Thảo Như khẽ lắc đầu rồi bước theo bà quản gia, bước chân nặng nề như thể bao nhiêu nỗi buồn đều dồn hết vào đấy.
****
9 giờ sáng...
Mưa vừa dứt là nắng đã bắt đầu nhen nhói lên, ánh nắng vàng rực hiện lên mờ ảo làm phong phú hơn cho bức tranh màu thiên nhiên. Gió lay nhẹ mang theo hương thơm dìu dịu của những bông hoa buổi sớm quyện vào đó là một chút hương vị của các món ăn bay đi đến một nơi nào đó đồng thời cũng sẽ gieo rắc hương thơm ấy khắp những nơi nào mà gió thổi qua.
Những tiếng động vẫn không ngừng vang lên. Tiếng "xèo xèo" của những rau củ quả được xào trên chảo hay những tiếng "sùng sục" của nồi nước đang sôi hay những tiếng "cạch cạch" khi thái củ quả... tất cả đều hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ âm thanh nhà bếp thật vui tai nhưng lại thiếu sức sống và tẻ nhạt.
Trúc Ly đang rất tập trung làm bếp đến nỗi tiếng cái chảo do người bên cạnh sơ ý làm rơi cũng khiến cô cáu gắt. Cô quyết phải đậu cuộc thi này, cô quyết phải làm việc trong ngôi biệt thự này để hoàn thành di nguyện của mẹ cô để lại. Cô làm rất nhanh, từng động tác rất khéo léo và thuần thục cứ như là cô đã làm đi làm lại hàng trăm lần vậy.
- Trúc Ly, tớ nhỡ để nồi canh chua quá chua rồi, giờ phải làm sao đây? - Một cô bạn đứng kế bên hỏi Trúc Ly, khuôn mặt rất lo lắng.
- Đổ đi và làm lại... - Trúc Ly bực dọc nói, tay vẫn thoăn thoắt thái rau.
- Nhưng... thời gian... - Cô bạn kia nói như mếu, mắt rưng rưng như sắp khóc.
- Cho đường vào là được, nếu nhỡ nó ngọt như chè thì... cậu làm chè luôn đi. - Trúc Ly hạ nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói sau khi thấy đôi mắt như sắp khóc của cô bạn. Không đợi lời cảm ơn từ cô ấy, Trúc Ly trở lại với công việc của mình và... không còn một tiếng nói nào vang lên nữa...
Lúc này đây, trong phòng của Thế Phong, anh đang đọc sách - nó là thứ giúp anh quên đi mọi nỗi buồn và sự chán chường trong ngôi biệt thự này. Trên bàn có ba quyển sách dày cộm đã được anh đọc xong, anh đã cố đọc thật nhiều sách cốt để quên đi điều đó nhưng tại sao nó vẫn ở trong tâm trí anh? Lời nói của bà quản gia thật sự khiến anh rất căm phẫn nhưng anh không thể làm gì được. Trong ngôi biệt thự này, lời nói của anh hoàn toàn không có giá trị, hoàn toàn không đáng để mọi người nghe theo. Anh biết, anh biết rất rõ điều đó nhưng tại sao anh vẫn thấy rất bất công và tức giận? Anh đã làm rất nhiều điều cho chủ tịch nhưng sao anh vẫn bị rẫy bỏ, vẫn bị xem thường?
Gấp quyển sách lại, Thế Phong thở dài rồi bước ra khỏi phòng để tìm một ai đó để có thể có được một nụ cười, có thể có một tinh thần vui vẻ và có thể sẽ tìm lại được anh như ngày xưa... "Cô bé đó quả thực biết cách làm người khác vui bằng chính sự hồn nhiên của mình, thật khâm phục... Lâm Gia Hân!" Anh nghĩ rồi khẽ cười, chân vẫn cứ bước đi theo hướng phòng của Gia Hân như có ai dẫn dắt, mặc dù anh biết cô đã đi học từ sớm nhưng... sao chân anh vẫn cứ bước???
Đứng trước cửa phòng Gia Hân, cửa phòng đóng im lìm, lúc này anh mới sực nhớ ra rằng Gia Hân đang học ở trường. Anh lại bật cười vì sự đãng trí của mình và bước đi về phòng.
- Đành đợi vậy! - Anh nói rồi bước đi. Gió thổi nhẹ như nâng từng bước chân anh khiến bước chân anh thật khẽ, thật nhẹ nhàng như để phù hợp với không gian tĩnh lặng trong biệt thự này...
Phòng bếp bây giờ lặng im như tờ, không còn tiếng bếp núc vang lên nữa mà thay vào đó là tiếng xôn xao bàn tán của mọi người trong căn bếp rộng lớn. Đã gần nữa tiếng đồng hồ trôi qua, thức ăn cũng sắp nguội nhưng tại sao vẫn chưa thấy cậu chủ đến. Bà quản gia bực dọc, đôi mắt ánh lên vẻ khó chịu. Bà cho người đi tìm Thế Phong nhưng đã nửa giờ trôi qua vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Căn nhà bếp bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt hơn hết khi mà bắt đầu nhận thấy các món ăn do mình bỏ công sức ra làm đều đã nguội theo thời gian, có vài tiếng bực dọc, cáu gắt vang lên:
- Cuộc thi gì chứ? Để thức ăn nguội hết rồi chấm điểm làm sao?
- Đúng đấy! Thế nào cũng bắt lỗi cho mà xem.
- ...
Bà quản gia nhìn Thảo Như đầy khó chịu rồi cất giọng trầm đều nói:
- Tìm Thế Phong về đây cho ta. - Thảo Như khẽ gật đầu rồi chạy vụt đi. Cô đã chờ đợi câu này lâu lắm rồi. Thế Phong đã đi đâu? Có gặp chuyện gì nguy hiểm không? Cô lo lắng đến mức như sắp phát điên lên. Cô chạy dọc các hành lang quanh phòng anh, cánh cửa phòng đọc sách, phòng ngủ cũng vì thế mà bị cô dập vô dập ra rất mạnh. Khắp nơi đều không có, hôm nay Thế Phong cũng không bận việc gì. Cô gục trên ghế sofa phòng anh, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Ngoài căn phòng sách ra thì anh còn đi đâu được nữa chứ?... Cánh đồng cỏ! Chính xác là cánh đồng cỏ nằm ở bên phải khuôn viên của biệt thự... Nhưng... không thể nào... anh ngay cả một ánh nhìn bao năm nay còn không dành cho cô thì huống chi anh lại đến cái nơi kỉ niệm của hai người chứ. Anh sẽ không bao giờ đến nơi đó nữa đâu...
- Em đang tìm ta sao? - Một giọng nói vang lên, một giọng nói quen thuộc, một giọng nói mà cô mong chờ đã lâu. Cô ngước lên... khuôn mặt thanh tú, đôi mắt màu đen sẫm chứ chất trong đó biết bao nỗi buồn được che giấu dưới hàng mi dài,... đập vào mắt cô. Là Thế Phong! Cô vô thức đứng lên rồi ôm chặt lấy Thế Phong như sợ một thứ gì đó cướp mất anh, cô nói... nước mắt không ngừng trào ra:
- Anh đã đi đâu thế? Có biết em lo lắng như thế nào không? - Nói rồi cô lại khóc nức nở. Thế Phong khẽ đẩy Thảo Như ra rồi bằng một động tác nhẹ nhàng, anh gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô và nói:
- Em quan tâm ta hay chỉ quan tâm đến mệnh lệnh của quản gia? Em cứ đi trước đi kẻo bà quản gia phạt, ta sẽ đến sau... - Nói rồi, Thế Phong quay bước vào trong và đóng sầm cửa phòng tắm. Anh vặn vòi nước thật mạnh như để xả trôi tất cả những gì bức bối, khó chịu trong lòng và cũng để xóa tan đi hình ảnh của Thảo Như trong tâm trí anh. Anh không muốn, thật sự không muốn mình lại vấp vào những sai lầm ở quá khứ để phải mất tất cả như ngày hôm nay.
Thảo Như vẫn đứng đó, cô khẽ mỉm cười hạnh phúc, tuy đó chỉ là cảm giác thoáng chốc vụt qua, tuy đó chỉ là sự quan tâm hiển nhiên của anh đối với tất cả mọi người, tuy hơi hờ hững một tí nhưng... cô vẫn cảm thấy vui và hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên sau bao năm gặp lại, anh nói chuyện với cô thật dịu dàng, anh nhìn cô với ánh mắt thật chân thật và sâu lắng...
Thảo Như bước đi trong hạnh phúc, lòng dâng trào lên một sức sống mãnh liệt mà cô chưa từng có trong suốt ba năm qua. Trái tim của cô như sống lại sau ba năm tưởng chừng như đã quá nhiều vết thương và sẽ chết. Nụ cười rạng rỡ cũng bắt đầu hiện lên trên môi cô...
20 phút sau, Thế Phong đã có mặt tại nhà bếp rộng với tư cách là một giám khảo hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần là làm theo mệnh lệnh của bà quản gia. Thế Phong vẫn vậy, vẫn nụ cười trên môi khi gặp mọi người, một gương mặt hiền hậu và gần gũi... anh đã đánh gục các cô gái trong ngôi biệt thự này...
Khi Thế Phong đến, hầu như tất cả các giúp việc đều bị vẻ đẹp của anh cuốn hút, mọi bực tức trong lòng cũng vì thế mà tan biến ngay lập tức. Mọi người xếp hàng đứng ngay ngắn rồi đồng loạt cúi đầu chào - một động tác được huấn luyện rất nhuần nhuyễn. Khi mới bước vào biệt thự, mọi người đã được học tất cả các quy định ở biệt thự và tập luyện các động tác rất kĩ càng, những động tác rất phức tạp và đòi hỏi một sự khổ luyện dài lâu.
- Kính chào cậu hai. Chúc...
- Thôi, mọi người cứ tự nhiên - Lúc nào cũng vậy, Thế Phong luôn cắt ngang lời của mọi người bằng một câu nói không thể thân thiện hơn được nữa. Anh không muốn có bất cứ một khoảng cách nào đối với mọi người nhất là đối với họ - đội tuyển giúp việc mới. Anh muốn tạo cho họ một cảm giác gần gũi, tạo cho họ một cảm giác được yêu thương. Tuy một mình anh không thể làm được nhiều, không thể cho tất cả những yêu thương mà họ muốn nhưng anh ít ra cũng đã khiến họ bớt đi cảm giác cô đơn ở nơi cách biệt với thế giới bên ngoài này một phần nào...
Thế Phong ngồi ngay chiếc ghế dành cho mình rồi chờ đợi từng người dâng những thức ăn lên. Bằng một phong thái ung dung và lịch sự, anh ngồi ăn rất ngon, từ sáng giờ đã có thứ gì vào bụng đâu vả lại đây cũng là những món ăn dân dã mà lâu rồi anh chưa có dịp thưởng thức lại, nó thật sự rất ngon.
Thế Phong cứ thong thả ngồi ăn từ món này đến món khác, rồi bất chợt anh dừng lại ngay một món ăn được trang trí rất đẹp mắt, nhưng vẫn giữ được sự dân dã, giản dị theo phong cách riêng của miền Tây sông nước. Anh ngập ngừng chưa muốn ăn, anh cảm thấy tiếc vì phá đi một tác phẩm đẹp. Nhưng mọi người thì không nghĩ vậy, họ nghĩ anh đã no vì món này là món thứ 36 rồi. Bà quản gia dường như nhận thấy điều gì bất thường ở Thế Phong liền nói:
- Nếu cậu chủ cảm thấy no thì cứ về phòng trước đi ạ, việc này có chúng tôi...
- Cho ta gặp chủ nhân của món ăn này! - Thế Phong nói nhẹ nhàng, mắt vẫn không rời khỏi tô cháo nghi ngút khói. Bà quản gia thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng làm theo.
Trúc Ly run run bước lên, lần đầu tiên cô đứng gần cậu hai như thế. Lúc trước nhìn từ xa cô cũng đã vui đến mức tâm trí rối loạn, đứng ngồi không yên. Hôm nay lại đứng gần như thế e rằng... cô sẽ không cầm cự được lâu...
- Món ăn này có tên là gì, ta thấy có vẻ như nó là một món ăn đặc sản của một vùng miền nào đó. - Thế Phong hỏi, đôi mắt anh ánh lên vẻ hứng thú. Anh ngồi ngả người ra sau ghế để chờ đợi câu trả lời từ Trúc Ly.
30 giây...
1 phút...
1 phút 30 giây...
2 phút...
Thời gian cứ thế trôi đi trông im lặng, có một vài tiếng xì xào vang lên khó chịu. Trúc Ly vẫn đứng đó không nói lời nào, cô giờ như môt cái xác không hồn, đôi môi mấp máy nhưng không nói được lời nào, cô bỗng cảm thấy mình bất lực khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh. Cô không thể để anh thất vọng về mình, và cô cũng không thể đánh mất cơ hội trước mắt. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để điều hòa lại trái tim đang loạn nhịp trước Thế Phong của mình rồi mỉm cười thật tươi, nói:
- Thưa cậu chủ, đây là món "cháo cá lóc rau đắng", món ăn của quê em ạ! - Trúc Ly nở một nụ cười rồi đứng đó chờ xem phản ứng của Thế Phong. Thế Phong gật gù rồi mỉm cười nhẹ đoạn cậu bắt đầu thưởng thức từng thìa một. Món ăn này quả thật rất ngon, cứ như là có một thứ gì đó thu hút cậu, khiến cậu ăn mãi không ngừng, khi hết rồi thì lại muốn ăn tiếp.
Mọi người trố mắt ngạc nhiên nhìn từng hành động của Thế Phong, đây là lần đầu tiên thấy cậu ăn một cách ngon miệng như vậy khiến ai cũng tò mò muốn thưởng thức món ăn đó xem như thế nào.
Ăn xong, cậu lau miệng rồi đứng dậy tươi cười nói với Trúc Ly nhưng đồng thời cũng muốn mọi người ở đây nghe thấy:
- Ta chọn em...
"Reng... reng... reng..." Ba tiếng chuông báo hiệu đã hết một buổi học đã reo lên làm tôi cảm thấy rất hưng phấn, muốn phi thật nhanh về nhà để còn ăn các món ăn mà mẹ nấu nữa, không biết hôm nay mẹ sẽ nấu gì nhỉ? (Ôi!, cô nàng quên mất nhà mình ở đâu rồi! ~_~!) Tôi tung tăng sải bước trên sân trường rộng lớn, khẽ nở nụ cười thật tươi khi nghĩ đến con 9 môn hóa mà cô giáo mới phát sáng nay.
Ra đến cổng trường, đang định rẽ hướng tay trái để đi về nhà thì có kẻ nào đó nắm tay tôi giật ngược lại, cất giọng khàn khàn hỏi:
- Cô là Lâm Gia Hân?
- Phải! - Tôi thẳng thừng trả lời vì cứ nghĩ mình có làm hại ai đâu mà sợ người ta bắt cóc chứ!
- Định trốn à? Về biệt thự mau! - Nói rồi ông ta lôi xệch tôi theo hướng ngược lại. Đến bây giờ tôi mới nhớ ra là hiện giờ nhà mình là ngôi biệt thự kia, nhưng tại sao ông ta lại có thể biết rằng tôi không về biệt thự chứ. Ông ta đẩy tôi vào cái xe buýt đậu bên đường, giọng khàn khàn ra lệnh:
- Vào đi, và hãy nhớ là đừng có giở trò trốn thoát đấy! - Nói rồi ông ta leo lên xe và rồ ga. Chẳng qua là vì tôi quên thôi chứ tôi nào muốn trốn thoát chứ. Hiện giờ tôi cần tìm một nơi để lánh nạn bởi nếu tôi về, mẹ tôi sẽ nổi trần lôi đình lên vì cái bản kiểm điểm mất.
- Cậu đừng cố gắng trốn nữa, bọn họ đều biết nhờ con chíp định vị được gắn vào mỗi người chúng ta. - Một cô gái ngồi cạnh tôi lên tiếng nói, vẻ mặt buồn bã.
- Nhưng chúng ta đã kiểm tra hết mọi thứ rồi mà, có thấy con chíp định vị nào đâu? - Một cô bạn đằng sau nhảy vào nói, rồi thở dài thườn thượt.
- Chúng đã được đưa vào người của chúng ta qua đường thức ăn... - Cô gái kia đáp lại rồi không ai nói gì nữa, khoảng không gian yên lặng đến lạ thường.
Tôi lúc này mới hiểu tại sao ông ta lại có thể biết được từng hàng động của tôi, nhưng việc họ đưa con chíp định vị kia vào người bằng đường thức ăn sao? Điều này rất có thể xảy ra vào lúc tối hôm qua, tôi và Trúc Ly được nhận một cái bánh từ tay bọn họ, có thể mọi người cũng được nhận những cái bánh ấy. Một thủ đoạn thật tinh vi nhằm thâu tóm và điều khiển mọi người... Họ quả thật không đơn thuần chỉ là tuyển giúp việc, chắc chắn là có ần ý khác!
Chiếc xe cứ đỗ lần lượt tại các trường, ai có ý định bỏ trốn đều bị bắt giống như tôi. Ngồi trên xe, tôi tự hỏi bọn người của biệt thự có cần làm như vậy cho nhọc thân không. Thay vì phải chạy tới chạy lui các trường cho mất thời gian thì tại sao họ không xây dựng một ngôi trường tại khuôn viên biệt thự, khuôn viên của họ rộng đến thế cơ mà!
- Vào đi! - Tiếng quát tháo của cái ông lúc nãy lại vang lên làm tôi giật mình thoát khỏi những suy nghĩ viễn vông. Người bị ông ta đẩy vào xe là một cô gái có cách ăn mặc khá quái. Tóc một màu vàng chóe được buộc cao trên đầu quấn vài dải ruy băng đủ màu sắc, cách ăn mặc thì cũng khác người: sơ mi màu đỏ rực buộc hai tà áo vào nhau để lộ phần bụng và một chiếc quần jean bó sát cùng với đôi giày hồng đậm.
- Đây là tắc kè hay người vậy trời? - Tôi ngồi dựa vào cửa sổ, miệng bỗng chốc buông ra một câu nói vu vơ tưởng chừng như chỉ có mình tôi nghe thấy, thế nhưng tôi đã lầm, cô gái đó liền nhìn tôi bằng cặp mắt sát khí nhưng rồi cũng tươi cười bước về phía tôi và ung dung ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.
- Tắc kè không nhiều màu thế đâu! Chào Gia Hân, chị là Khánh Anh sinh viên năm nhất của trường Đại Học Kinh tế. - Cô gái nói rồi mỉm cười chờ xem phản ứng của tôi. Sao chị ta lại biết được tên của tôi cơ chứ và lại còn xưng hô chị- em tự nhiên như thế cứ như là người quen từ trước vậy. Tôi ôm một mớ thắc mắc ấy rồi cứ suy nghĩ hoài mà không ra để rồi không nghĩ được nữa đành phải mở miệng hỏi:
- Sao chị biết tên tôi?
- Trường THPT An Phú, lớp 11A1, tên Lâm Gia Hân. Cái phù hiệu được cài trên áo ngoài chức năng để thực hiện đúng nội quy thì không còn chức năng nào khác à? - Nhờ chị ta nói tôi mới sực nhớ ra cái phù hiệu được cài ngay ngắn trên áo. Tự vỗ đầu mình cái bốp như chê trách cái tính lơ đãng của mình, tôi mỉm cười chào chị ta đồng thời bắt lấy cái tay đang giơ ra trước mặt mình.
- Nhà em cũng thuộc loại khá giả nhỉ? - Gì nữa đây, chị ta hỏi như thế là có ý gì? Định thăm dò xong rồi cướp à? Thế thì tôi đây là con nhà nghèo, có gì đâu mà cướp.
- Không ạ, nhà em nghèo lắm! Cơm ăn ba bữa còn chưa có huống chi là có chút dư dã. - Nhà tôi thường ngày vẫn cơm ăn ba bữa đều đặn đấy thôi, có khi còn đủ tiền đi ăn nhà hàng nữa cơ. Nhưng mà đối với mấy bọn cướp thì phải tỏ ra mình là "con nhà nghèo".
- Thế à? 9 năm liền học sinh giỏi, thêm cái bằng khen học sinh giỏi cấp tỉnh nữa mới vào được trường An Phú... Cũng không tồi!. - Chị ta ngồi đó ra vẻ suy tư lắm rồi nói lầm bầm gì đó ngay cả tôi ngồi kế bên còn không nghe được. Tôi cố nén tiếng thở dài rồi mắt nhìn ra bên ngoài- nơi tấp nập người xe ngược xuôi. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao chị ta lại biết được nhà tôi thuộc loại khá giả? Lại một mớ tơ vò... Chị ta như không hiểu được tâm tư của tôi, nói thêm vài câu nữa làm suy nghĩ của tôi nay đã rối lại càng rối hơn.
- Nếu nhà nghèo thì chắc hẳn mẹ rất thương em bởi vì em là người thân duy nhất của bà và... em rất hậu đậu...
- Tại sao chị lại biết được điều đó??? - Tôi thảng thốt nhìn chị ta, sao chị ta lại có thể biết tất cả về gia đình của tôi kia chứ. Thật không thể tin được...
- Đơn giản thôi... Quan sát em nãy giờ chị phát hiện ra là em hay cười mỗi khi bắt gặp đứa trẻ và ông bố trên đường chứng tỏ là em rất mong muốn có cha, nhà nghèo thì đương nhiên phải vừa học vừa làm việc phụ giúp gia đình, mà đã làm việc thì tay phải có vết chai sần... tay em trắng trẻo, mềm mại như thế... chắc hẳn là rất hậu đậu hoặc lười biếng nên mẹ em mới không cho em làm việc, điều đó chứng tỏ bà rất thương em...
Cũng có lí... Tất cả đều rất hợp lí. Tôi không hiểu nổi chị ta là sinh viên hay là một thám tử nữa nhưng... tất cả chị ta nói từ nãy đến giờ đều rất đúng sự thật.
- Ngạc nhiên lắm hả? Những chuyện này bình thường thôi, chị đây là fan ruột Conan đấy. - Chị ta nói rồi véo má tôi một cái đau điếng và cười phá lên. Thật là... Chắc là tôi đã nhầm rồi, tất cả những gì chị ta nói lúc nãy chỉ là đoán mò thôi, con người kì quặc như chị ta mà là thám tử á? Nhầm rồi... nhầm rồi...
Thời gian trôi đi thật nhanh, thoắt đó đã đến biệt thự rồi. Tôi còn chưa hết bàng hoàng về những suy luận của chị ta thì đã gặp phải cái miệng hoạt động suốt ngày của Trúc Ly:
- Học thế nào? Có mệt lắm không? Vào nghỉ ngơi đi, 13 giờ cuộc thi thứ hai sẽ bắt đầu đấy. - Trúc Ly nhác thấy bóng tôi thì hớn hở chạy ra rồi nhanh nhẹn giật lấy cái cặp của tôi vác vào phòng, tôi chỉ biết lắc đầu nhìn theo rồi cũng bước vào phòng.
Tôi nằm phịch xuống giường đầy mệt mỏi. Không biết cuộc thi sẽ diễn ra như thế nào nữa đây. Bây giờ trong đầu tôi vẫn chưa nghĩ ra được món gì để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. Lăn qua lăn lại với biết bao suy nghĩ rối tung mù trong đầu, tôi cố nén tiếng thở dài rồi đến bên bàn học, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cho tâm trạng được thoải mái.
Không hiểu sao tôi rất thích ngắm mưa rơi, cứ ngắm hết giọt mưa này đến giọt mưa khác rơi tí tách trên thành cửa sổ rồi chờ cho nó đập vào nhau, bắn ra những hạt nước li ti phả vào mặt mát lạnh. Tôi khẽ cười thích thú, đưa cả tay ra ngoài hứng những giọt mưa rồi để nó tự do trượt dài xuống tay rồi rơi vào khoảng không vô định. Cơn mưa này lớn thật, cứ tuôn xối xả xuống mặt đất như thể muốn cuốn trôi tất cả về lại nơi mà nó đã bắt đầu.
- Cậu mau thay đồ rồi xuống dưới thi kìa, bà quản gia đang chờ đấy. - Tiếng Trúc Ly nói gấp gáp làm tôi khẽ giật mình rụt tay lại, cảm hứng ngắm mưa cũng vì thế mà biến mất. Tôi ậm ừ rồi mỉm cười nhận lấy bộ đồng phục giúp việc để thay. Nhờ sự nỗ lực hết mình của tôi và cộng với sự hối thúc của Trúc Ly, cuối cùng tôi cũng đã thay xong cái bộ đồng phục rối ren này trong vòng 5 phút. Bước ra cửa phòng và đi theo Trúc Ly đến tiền sảnh, nơi có bà quản gia đang chờ.
- À... Quên mất, cậu được lệnh đặc ân đấy nhưng lại bị bà quản gia ấy tước mất, tức thật. - Trúc Ly nói với vẻ tức giận. Cơ mà... Lệnh đặc ân là gì ấy nhỉ? Tôi không thể nuốt trôi nổi mấy cái từ Hán- Việt này. Mặc dù là một học sinh giỏi nhưng... có thể nói môn văn của tôi cố gắng lắm cũng chỉ được 6 phẩy trong một học kì, may là nhờ mấy môn khác "cứu vớt" lên nên tôi mới đạt được thành tích như ngày hôm nay.
- Đặc ân là gì? - Tôi chậm rãi hỏi, gương mặt tôi lúc này hệt như một con ngố. Trúc Ly mở to mắt nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ.
- Có phải cậu không đấy? Đặc ân nói thế cho oai thôi, nó có nghĩa là được miễn thi vòng loại mà tiến thẳng vào làm giúp việc luôn đấy, nhưng... - Trúc Ly bỗng đổi giọng giận dữ - Bị cái bà quản gia ấy tước mất rồi, tức quá...!!!
Trúc Ly dừng lại và nhảy dựng lên khiến tôi không khỏi buồn cười, cô ấy thật biết nghĩ, biết cười, biết khóc, biết tức vì người khác, chẳng bù cho tôi... lúc nào cũng giận dỗi nhỏ bạn thân của mình khi nhỏ không làm mình vừa ý hoặc lúc nào cũng vô tư không thèm ngó nghiên gì đến bạn bè, người thân... Nghĩ đến thì tôi cảm thấy mình thật có lỗi, không biết quý trọng những gì đang có, đến lúc mất đi thì lại ngồi đó mà nuối tiếc, tôi thật đáng trách mà... Khóe mắt tôi bỗng cay xè rồi khung cảnh trước mắt bỗng nhòe đi... Một giọt nước mắt rơi trong vô thức... Tôi khẽ lau nhanh giọt nước trong veo đang chảy xuống rồi lấy lại nụ cười trên môi để cười với Trúc Ly. Có lẽ... bắt đầu từ bây giờ, tôi nên học cách trân trọng rồi... để sau này không phải nuối tiếc như ngày hôm nay...
~*~*~*~*~*~
Căn phòng yên lặng như tờ, tôi cũng như họ, cũng đứng nghiêm chỉnh mà chờ đợi. Mặc dù có mỏi chân, mỏi tay gì cũng không dám nhúc nhích. Chỉ có duy nhất cái "sinh vật lạ" cạnh tôi đang đứng ngồi không yên, nhăn nhăn nhó nhó, đôi lúc thở dài, đôi lúc giậm chân tại chỗ làm tôi đây đứng bên cạnh cũng phải khó chịu.
"Sinh vật lạ" ấy không ai khác ngoài chị Khánh Anh quái dị này, tuy đang mặc đồng phục nhưng cái sự quái dị của chị ta vẫn không giảm đi được phần nào. Chiếc váy giúp việc dài quá đầu gối cũng đủ để che đôi chân của chị ta rồi, có cần phải mặc thêm chiếc quần jean không? Cái nón bánh tiêu màu trắng xanh dễ thương trên đầu cũng bị chị ta "biến hóa" thành cái nơ cài to tướng. Thật hết nói nổi mà, không khéo đứng cạnh chị ta, tôi cũng sẽ bị "lây bệnh" mất.
"Cộp... Cộp..." Tiếng đôi guốc gỗ va đập xuống nền nhà tạo nên một âm thanh khô khốc hòa lẫn vào tiếng mưa rơi bên ngoài. Bà quản gia xuất hiện, vẫn là một gương mặt nghiêm nghị, vẫn là một phong thái ung dung và lịch lãm, bà xuất hiện làm cho không khí đã ngột ngạt nay còn ngột ngạt hơn. Tôi rút kinh nghiệm lần trước, vội vàng đứng ngay hàng thẳng lối và cùng mọi người đồng thanh hô:
- Kính chào bà quản gia. - Cả căn phòng vang vọng tiếng hô của mọi người rồi chốc chốc lại chìm trong im lặng và biến mất. Cả căn phòng lại trở về sự tĩnh lặng thường trực của nó.
- Chắc hẳn mọi người cũng đã đọc thể lệ tính điểm mà ta đã dán ở bảng thông báo, bây giờ mọi người hãy nhận lấy con số thứ tự và theo con số đó mà tìm căn bếp của mình. Chúng tôi sẽ đến ngay sau 10 phút nữa. Giải tán!
Nói rồi, bà quản gia cùng hai giúp việc bên cạnh và Thảo Như đi khuất sau tấm rèm nhung. Tôi uể oải lê bước đi. Đang trong cơn chán nản cùng cực thì chị ta bỗng dưng xuất hiện, bá lấy vai tôi và nói với giọng vô cùng tự nhiên:
- Hey, chào nhóc! Sao nhìn nhóc tuyệt vọng thế? Vòng thi khó quá à? Hay nhóc không biết nấu ăn? Chị đây là nấu thì khỏi chê nhé, có cần chị...
- Thôi đủ rồi... Chị nói nhiều thế không thấy mệt à? - Tôi cố nén tiếng thở dài mà ngắt lời chị ta. Gì mà nói lắm thế! Tôi với chị ta có quen biết gì đâu mà cứ tự nhiên bá vai bá cổ, cười cười nói nói như người một nhà. Thật hết nói nổi!
Sau câu nói của tôi, cứ tưởng chị ta sẽ tự ái mà bỏ đi, ai ngờ sắc mặt chị ta hơi biến sắc, nụ cười trên môi cũng vụt tắt mà thay vào đó là câu nói nửa như thật, nửa như đùa của chị ta:
- Chúng ta có quen đấy! Chỉ tại nhóc không nhớ mà thôi...
Chị ta bỏ đi, bước chân ngày một nhanh như đang cố che giấu thứ gì đó trên gương mặt, một nụ cười ẩn ý hay một ánh mắt buồn? Tôi (lại) thở dài, chân vẫn cứ bước nhưng khác hoàn toàn với chị ta, dường như dưới đế giày của tôi có gắn thêm đá thì phải, bước chân ngày một nặng nề hơn và ngày một chậm hơn.
~*~*~*~*~*~*~
Sau bao nỗ lực và cố gắng, cuối cùng tôi cũng đã đến phòng bếp với kỉ lục là người đến chậm nhất. Thôi kệ, đến chậm nhất cũng được miễn là tôi tìm thấy căn bếp của mình trong vòng 5 giây là tốt rồi, căn phòng chỉ còn duy nhất một cái bếp còn trống, không là của tôi thì là của ai nữa đây?
Sau khi tôi đã yên vị được 5 phút thì bà quản gia bước vào. Rất nhanh chóng, bà ra hiệu cho cuộc thi bắt đầu mà không cần phải chào hỏi như trước. Ba tiếng trống vang lên báo hiệu cuộc thi bắt đầu, ai nấy đều lăn xả vào bếp, chỉ có tôi là lơ ngơ đứng yên tại chỗ ngắm nghía các thứ dụng cụ mà mình chưa bao giờ chạm tay vào. Tôi như một con nhóc nhút nhát, sợ sệt một thứ gì đó, cứ chầm chậm chạm tay vào từng đồ vật rồi lại cẩn thận cầm lên xem khiến cho mọi người xung quanh đều dồn ánh mắt về phía tôi, nhưng rồi họ cũng dần lấy việc đó là việc bình thường và không quan tâm.
Như đã định sẵn, tôi lấy một cái nồi thật to rồi cho vào đó khoảng ba, bốn nắm gạo. Như ông bà ta từng nói, vo gạo thì phải vo thật sạch. Tôi liền khí thế vo, vo cho nát nhừ rồi biến thành cám lúc nào không hay. Đổ ra và làm lại! Tôi cũng vo như thế, làm đi làm lại hai, ba lần mới được một chỗ gạo thật nguyên vẹn. Tôi khẽ quệt những giọt mồ hôi trên trán, không ngờ việc này thật khó khăn và mệt đến thế. Như vậy là bao năm nay tôi đều ăn trên sự mệt nhọc của mẹ à? Tôi thật đáng trách mà, trước đây tôi không hề phụ giúp gì cho mẹ cả nên không thể hiểu được những vất vả mà mẹ phải chịu đựng, bây giờ thì sao? Chính tôi đang làm những việc đó, đang trải nghiệm những sự vất vả của mẹ, nhưng đó chẳng là gì cả, nó không bằng một góc những sự vất vả của mẹ bao năm qua.
Tôi đờ đẫn nhìn chỗ gạo mình vừa vo xong, một sự quyết tâm nổi dậy khiến tôi đánh bay đi những suy nghĩ ấy mà tập trung vào làm việc. Canh, đo, đong, đếm mãi tôi mới cho nước vào gạo và bắt lên bếp.
Tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế ngay cạnh bếp, lấy tay quệt đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt rồi tiếp tục suy nghĩ những bước tiếp theo. Nên làm gì với miếng thịt này đây? Tôi nhìn chăm chăm vào miếng thịt trên bàn như thể nhìn sinh vật lạ, Trúc Ly có chỉ tôi vài món để tham khảo trước khi thi nhưng không hề chỉ cái món mà tôi định làm, tôi thì ngại nói ra rằng mình không biết nấu ăn nên cũng không ý kiến gì, cứ ậm ừ rồi mang đầu óc trống rỗng mà đi thi.
- Cậu không làm à? Còn khoảng 25 phút thôi đấy! - Cô bạn phía tay phải tôi khẽ nhắc nhở rồi nhận ngay cái liếc xéo của Thảo Như, cô bạn đành ngoan ngoãn ngậm miệng và tiếp tục công việc của mình...
20 phút sau...
Tôi khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, hầu như ai cũng đang bước vào giai đoạn trang trí cho món ăn của mình. Tôi thắc mắc không hiểu tại sao gọi là món ăn dân dã mà phải trang trí nhỉ? Lại còn rất cầu kì và đẹp mắt nữa. Không hiểu bọn họ nghĩ gì nữa, đối với tôi... như thế này là ổn... Tôi mỉm cười hài lòng nhìn sang tô cháo nghi ngút khói của mình, không một hạt tiêu, cũng không hành, tỏi, gia vị gì cả... Chính xác nó là cháo trắng và kế bên nó là một món thật sự... tôi thật sự nhìn không ra đó là món gì cả. Tất cả đều bị cháy, nhưng vẫn có thể ăn được. Tô cháo vốn dĩ không có hạt tiêu nào vì tất cả đã nằm gọn trong đĩa thịt kho rồi. Chẳng qua là vì vội quá nên nhỡ tay cho luôn cả lọ vào rồi lúc bình tâm lại thì... tất cả đều đã quá muộn màng.
Tôi vốn dĩ định là cơm trắng, thịt kho nhưng khi mở nắp cơm ra thì xem như nó đã thành cháo mất rồi. Còn thịt, cũng chỉ tại cái tính lơ đãng và hậu đậu của tôi mà nó thành ra như thế. Ai đời kho thịt lại để lửa to rồi quên béng đi như tôi cơ chứ, với lại gia vị tôi cứ bỏ ào ào không biết có ăn được không đây...
"Tùng... tùng..." Hai tiếng trống vang lên báo hiệu thời gian đã hết, ai nấy đều trưng bày tác phẩm của mình ra với vẻ mặt đầy tự hào. Còn tôi thì muốn giấu cũng chẳng được, muốn đổ cũng chẳng xong, không biết cho hắn ta ăn vào có bị gì không nữa.
Đang suy nghĩ mông lung thì bà quản gia xuất hiện, lăm lăm trên tay là một tờ giấy gì đó và một cây viết. Bà đứng lên trên khán đài rồi nói vọng xuống:
- Mọi người trật tự, xếp hàng lối ổn định. Mỗi người để bài thi của mình trên bàn, hai cậu chủ sẽ đến ngay đây thôi.
Hai cậu chủ, lại là hai cậu chủ. Thêm một cậu chủ nào chui ra nữa vậy? Rốt cuộc là có bao nhiêu cậu chủ trong căn biệt thự này đây?...
Tại gian nhà tiền sảnh - một gian nhà rộng thứ hai của biệt thự, cả dòng người giúp việc đang đứng yên lặng. Không gian càng lắng đọng hơn khi bà quản gia xuất hiện và cầm trên tay là một tờ giấy, không một ai biết đó là giấy gì. Bà đứng yên, khẽ đưa ánh mắt nghiêm nghị của mình nhìn một lượt hết các giúp việc rồi bà hỏi to:
- Lâm Gia Hân là ai? - Không một tiếng trả lời chứng tỏ trong đây không có ai tên Lâm Gia Hân. Bỗng, Trúc Ly bước lên, lễ phép thưa:
- Thưa quản gia, cháu là bạn của Gia Hân, có việc gì quản gia cứ nói với cháu, cháu sẽ nhắn lại với bạn ấy. - Bà quản gia đưa ánh nhìn đầy nghi ngờ về phía Trúc Ly nhưng rồi bà cũng cất giọng trầm đều của mình lên:
- Lâm Gia Hân được lệnh đặc ân của cậu hai, cô ấy có thể làm giúp việc trong biệt thự này không cần phải thi xét. - Trúc Ly vui mừng nhìn và quản gia, trong lòng trào lên một cảm giác ngưỡng mộ, không ngờ chỉ trong một ngày Gia Hân lại có thể lấy được lòng cậu hai như thế. Trúc Ly khẽ cúi đầu rổi lui về chỗ của mình nhưng...
- Ta chưa nói xong... Tuy được lệnh đặc ân của cậu hai nhưng ta muốn cô ta phải thi, lệnh đặc ân của cậu hai không phải là mệnh lệnh cao nhất nên ta có quyền được thay đổi. - Trúc Ly khẽ cúi đầu như ý rằng cháu đã hiểu rồi mau chóng lui về chỗ của mình với bao nỗi thắc mắc trong lòng. Tại sao quản gia lại nói như thế, cậu hai không có quyền, cậu hai không phải là người có thế lực lớn nhất trong biệt thự lúc này thì ai vào đây? Rốt cuộc ngôi biệt thự này, mối quan hệ giữa mọi người là sao đây?
Bà quản gia khẽ ho nhẹ rồi ngồi lên chiếc ghế gần đó và ra hiệu cho Thảo Như đọc tờ giấy, nhưng... Thảo Như lúc này trông như rất tức giận, hai tay cô xiết thật chặt, ánh mắt lóe lên một tia nhìn đáng sợ. Thì ra, từ lâu anh không là gì trong mắt mọi người ở đây, anh cũng là một cậu chủ như Thế Phi, cũng là con trai của chủ tịch nhưng tại sao anh lại không có quyền hạn gì? Anh đã cố gắng làm việc, cống hiến hết mình suốt năm năm qua chỉ để đổi lấy sự khinh thường của mọi người, sự vô tình của người cha và cả sự nhẫn tâm của của chính người anh yêu thương rất nhiều... Tại sao? Ông trời thật quá bất công, anh chẳng làm gì nên tội nhưng tại sao anh vẫn phải chịu bao đau khổ mà Người gieo rắc. Dù biết đó là cái giá phải trả của anh nhưng sự trả giá ấy đáng lẽ đã kết thúc từ rất lâu rồi, tại sao nó còn diễn ra cho tới ngày hôm nay?
Thảo Như từ từ thả lỏng người, đôi mắt đỏ hoe, cô cố gắng không để cho một giọt nước mắt nào rơi xuống vào lúc này. Cô khẽ bước lên phía trước, hít một hơi thật sâu rồi dõng dạc đọc thể lệ tính điểm:
- Thể lệ tính điểm như sau: cũng như các năm trước, mỗi món ăn sẽ do chính hai cậu chủ thưởng thức và cho ra đánh giá, món nào được đánh giá cao thì người làm món đó sẽ vào tiếp vòng trong, sau khi hoàn thành hết ba vòng thi chúng tôi sẽ lựa chọn 10 người xuất sắc nhất để làm giúp việc riêng cho hai cậu chủ, việc chọn giúp việc riêng do hai cậu chủ định đoạt. Còn những người còn lại sẽ được làm giúp việc trong biệt thự này. Những ai đã không hoàn thành hai vòng thi đầu tiên thì phải vào "trường đào tạo và nâng cấp những giúp việc" của chúng tôi. Nếu mọi người đã nghe và hiểu rõ thì hãy đi về hướng phòng bếp rồi nhận lấy số thứ tự và theo con số đó mà tìm căn bếp của mình. Chúng tôi sẽ đến ngay sau 10 phút nữa. Giải tán!
Sau mệnh lệnh ấy, cả dòng người bắt đầu di chuyển và đổ dồn về phía cửa chính như những con robot được lập trình sẵn, vẫn không một tiếng nói chuyện, không một tiếng xì xào bàn tán, tất cả những gì có thể nghe thấy chỉ là tiếng bước chân lạo xạo của dòng người đang khẩn trương tiến về phía cửa.
Thảo Như vẫn đứng đó, sắc mặt cô nhợt nhạt như người mất hồn, cô đi loạng choạng về phía trước. Ba năm về trước... cô đến dự thi tuyển ở biệt thự, dù có quen biết từ trước nhưng Thế Phong không hề ra lệnh đặc ân cho cô, anh vốn dĩ lúc đó không hề nhìn mặt cô, một câu nói sau bao năm gặp lại cũng không, anh và cô lúc ấy như hai người hoàn toàn xa lạ. Nhưng hôm nay, lệnh đặc ân ấy anh lại dành cho kẻ khác, một kẻ không hề có quan hệ gì với anh...
- Thảo Như, cháu làm sao thế? Đi thôi, chúng ta cần phải đến phòng bếp trước phút thứ 10. - Bà quản gia nhíu mày hỏi khi thấy vẻ mặt mất hồn của Thảo Như. Thảo Như khẽ lắc đầu rồi bước theo bà quản gia, bước chân nặng nề như thể bao nhiêu nỗi buồn đều dồn hết vào đấy.
****
9 giờ sáng...
Mưa vừa dứt là nắng đã bắt đầu nhen nhói lên, ánh nắng vàng rực hiện lên mờ ảo làm phong phú hơn cho bức tranh màu thiên nhiên. Gió lay nhẹ mang theo hương thơm dìu dịu của những bông hoa buổi sớm quyện vào đó là một chút hương vị của các món ăn bay đi đến một nơi nào đó đồng thời cũng sẽ gieo rắc hương thơm ấy khắp những nơi nào mà gió thổi qua.
Những tiếng động vẫn không ngừng vang lên. Tiếng "xèo xèo" của những rau củ quả được xào trên chảo hay những tiếng "sùng sục" của nồi nước đang sôi hay những tiếng "cạch cạch" khi thái củ quả... tất cả đều hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ âm thanh nhà bếp thật vui tai nhưng lại thiếu sức sống và tẻ nhạt.
Trúc Ly đang rất tập trung làm bếp đến nỗi tiếng cái chảo do người bên cạnh sơ ý làm rơi cũng khiến cô cáu gắt. Cô quyết phải đậu cuộc thi này, cô quyết phải làm việc trong ngôi biệt thự này để hoàn thành di nguyện của mẹ cô để lại. Cô làm rất nhanh, từng động tác rất khéo léo và thuần thục cứ như là cô đã làm đi làm lại hàng trăm lần vậy.
- Trúc Ly, tớ nhỡ để nồi canh chua quá chua rồi, giờ phải làm sao đây? - Một cô bạn đứng kế bên hỏi Trúc Ly, khuôn mặt rất lo lắng.
- Đổ đi và làm lại... - Trúc Ly bực dọc nói, tay vẫn thoăn thoắt thái rau.
- Nhưng... thời gian... - Cô bạn kia nói như mếu, mắt rưng rưng như sắp khóc.
- Cho đường vào là được, nếu nhỡ nó ngọt như chè thì... cậu làm chè luôn đi. - Trúc Ly hạ nhỏ giọng, nhẹ nhàng nói sau khi thấy đôi mắt như sắp khóc của cô bạn. Không đợi lời cảm ơn từ cô ấy, Trúc Ly trở lại với công việc của mình và... không còn một tiếng nói nào vang lên nữa...
Lúc này đây, trong phòng của Thế Phong, anh đang đọc sách - nó là thứ giúp anh quên đi mọi nỗi buồn và sự chán chường trong ngôi biệt thự này. Trên bàn có ba quyển sách dày cộm đã được anh đọc xong, anh đã cố đọc thật nhiều sách cốt để quên đi điều đó nhưng tại sao nó vẫn ở trong tâm trí anh? Lời nói của bà quản gia thật sự khiến anh rất căm phẫn nhưng anh không thể làm gì được. Trong ngôi biệt thự này, lời nói của anh hoàn toàn không có giá trị, hoàn toàn không đáng để mọi người nghe theo. Anh biết, anh biết rất rõ điều đó nhưng tại sao anh vẫn thấy rất bất công và tức giận? Anh đã làm rất nhiều điều cho chủ tịch nhưng sao anh vẫn bị rẫy bỏ, vẫn bị xem thường?
Gấp quyển sách lại, Thế Phong thở dài rồi bước ra khỏi phòng để tìm một ai đó để có thể có được một nụ cười, có thể có một tinh thần vui vẻ và có thể sẽ tìm lại được anh như ngày xưa... "Cô bé đó quả thực biết cách làm người khác vui bằng chính sự hồn nhiên của mình, thật khâm phục... Lâm Gia Hân!" Anh nghĩ rồi khẽ cười, chân vẫn cứ bước đi theo hướng phòng của Gia Hân như có ai dẫn dắt, mặc dù anh biết cô đã đi học từ sớm nhưng... sao chân anh vẫn cứ bước???
Đứng trước cửa phòng Gia Hân, cửa phòng đóng im lìm, lúc này anh mới sực nhớ ra rằng Gia Hân đang học ở trường. Anh lại bật cười vì sự đãng trí của mình và bước đi về phòng.
- Đành đợi vậy! - Anh nói rồi bước đi. Gió thổi nhẹ như nâng từng bước chân anh khiến bước chân anh thật khẽ, thật nhẹ nhàng như để phù hợp với không gian tĩnh lặng trong biệt thự này...
Phòng bếp bây giờ lặng im như tờ, không còn tiếng bếp núc vang lên nữa mà thay vào đó là tiếng xôn xao bàn tán của mọi người trong căn bếp rộng lớn. Đã gần nữa tiếng đồng hồ trôi qua, thức ăn cũng sắp nguội nhưng tại sao vẫn chưa thấy cậu chủ đến. Bà quản gia bực dọc, đôi mắt ánh lên vẻ khó chịu. Bà cho người đi tìm Thế Phong nhưng đã nửa giờ trôi qua vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Căn nhà bếp bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt hơn hết khi mà bắt đầu nhận thấy các món ăn do mình bỏ công sức ra làm đều đã nguội theo thời gian, có vài tiếng bực dọc, cáu gắt vang lên:
- Cuộc thi gì chứ? Để thức ăn nguội hết rồi chấm điểm làm sao?
- Đúng đấy! Thế nào cũng bắt lỗi cho mà xem.
- ...
Bà quản gia nhìn Thảo Như đầy khó chịu rồi cất giọng trầm đều nói:
- Tìm Thế Phong về đây cho ta. - Thảo Như khẽ gật đầu rồi chạy vụt đi. Cô đã chờ đợi câu này lâu lắm rồi. Thế Phong đã đi đâu? Có gặp chuyện gì nguy hiểm không? Cô lo lắng đến mức như sắp phát điên lên. Cô chạy dọc các hành lang quanh phòng anh, cánh cửa phòng đọc sách, phòng ngủ cũng vì thế mà bị cô dập vô dập ra rất mạnh. Khắp nơi đều không có, hôm nay Thế Phong cũng không bận việc gì. Cô gục trên ghế sofa phòng anh, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Ngoài căn phòng sách ra thì anh còn đi đâu được nữa chứ?... Cánh đồng cỏ! Chính xác là cánh đồng cỏ nằm ở bên phải khuôn viên của biệt thự... Nhưng... không thể nào... anh ngay cả một ánh nhìn bao năm nay còn không dành cho cô thì huống chi anh lại đến cái nơi kỉ niệm của hai người chứ. Anh sẽ không bao giờ đến nơi đó nữa đâu...
- Em đang tìm ta sao? - Một giọng nói vang lên, một giọng nói quen thuộc, một giọng nói mà cô mong chờ đã lâu. Cô ngước lên... khuôn mặt thanh tú, đôi mắt màu đen sẫm chứ chất trong đó biết bao nỗi buồn được che giấu dưới hàng mi dài,... đập vào mắt cô. Là Thế Phong! Cô vô thức đứng lên rồi ôm chặt lấy Thế Phong như sợ một thứ gì đó cướp mất anh, cô nói... nước mắt không ngừng trào ra:
- Anh đã đi đâu thế? Có biết em lo lắng như thế nào không? - Nói rồi cô lại khóc nức nở. Thế Phong khẽ đẩy Thảo Như ra rồi bằng một động tác nhẹ nhàng, anh gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô và nói:
- Em quan tâm ta hay chỉ quan tâm đến mệnh lệnh của quản gia? Em cứ đi trước đi kẻo bà quản gia phạt, ta sẽ đến sau... - Nói rồi, Thế Phong quay bước vào trong và đóng sầm cửa phòng tắm. Anh vặn vòi nước thật mạnh như để xả trôi tất cả những gì bức bối, khó chịu trong lòng và cũng để xóa tan đi hình ảnh của Thảo Như trong tâm trí anh. Anh không muốn, thật sự không muốn mình lại vấp vào những sai lầm ở quá khứ để phải mất tất cả như ngày hôm nay.
Thảo Như vẫn đứng đó, cô khẽ mỉm cười hạnh phúc, tuy đó chỉ là cảm giác thoáng chốc vụt qua, tuy đó chỉ là sự quan tâm hiển nhiên của anh đối với tất cả mọi người, tuy hơi hờ hững một tí nhưng... cô vẫn cảm thấy vui và hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên sau bao năm gặp lại, anh nói chuyện với cô thật dịu dàng, anh nhìn cô với ánh mắt thật chân thật và sâu lắng...
Thảo Như bước đi trong hạnh phúc, lòng dâng trào lên một sức sống mãnh liệt mà cô chưa từng có trong suốt ba năm qua. Trái tim của cô như sống lại sau ba năm tưởng chừng như đã quá nhiều vết thương và sẽ chết. Nụ cười rạng rỡ cũng bắt đầu hiện lên trên môi cô...
20 phút sau, Thế Phong đã có mặt tại nhà bếp rộng với tư cách là một giám khảo hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần là làm theo mệnh lệnh của bà quản gia. Thế Phong vẫn vậy, vẫn nụ cười trên môi khi gặp mọi người, một gương mặt hiền hậu và gần gũi... anh đã đánh gục các cô gái trong ngôi biệt thự này...
Khi Thế Phong đến, hầu như tất cả các giúp việc đều bị vẻ đẹp của anh cuốn hút, mọi bực tức trong lòng cũng vì thế mà tan biến ngay lập tức. Mọi người xếp hàng đứng ngay ngắn rồi đồng loạt cúi đầu chào - một động tác được huấn luyện rất nhuần nhuyễn. Khi mới bước vào biệt thự, mọi người đã được học tất cả các quy định ở biệt thự và tập luyện các động tác rất kĩ càng, những động tác rất phức tạp và đòi hỏi một sự khổ luyện dài lâu.
- Kính chào cậu hai. Chúc...
- Thôi, mọi người cứ tự nhiên - Lúc nào cũng vậy, Thế Phong luôn cắt ngang lời của mọi người bằng một câu nói không thể thân thiện hơn được nữa. Anh không muốn có bất cứ một khoảng cách nào đối với mọi người nhất là đối với họ - đội tuyển giúp việc mới. Anh muốn tạo cho họ một cảm giác gần gũi, tạo cho họ một cảm giác được yêu thương. Tuy một mình anh không thể làm được nhiều, không thể cho tất cả những yêu thương mà họ muốn nhưng anh ít ra cũng đã khiến họ bớt đi cảm giác cô đơn ở nơi cách biệt với thế giới bên ngoài này một phần nào...
Thế Phong ngồi ngay chiếc ghế dành cho mình rồi chờ đợi từng người dâng những thức ăn lên. Bằng một phong thái ung dung và lịch sự, anh ngồi ăn rất ngon, từ sáng giờ đã có thứ gì vào bụng đâu vả lại đây cũng là những món ăn dân dã mà lâu rồi anh chưa có dịp thưởng thức lại, nó thật sự rất ngon.
Thế Phong cứ thong thả ngồi ăn từ món này đến món khác, rồi bất chợt anh dừng lại ngay một món ăn được trang trí rất đẹp mắt, nhưng vẫn giữ được sự dân dã, giản dị theo phong cách riêng của miền Tây sông nước. Anh ngập ngừng chưa muốn ăn, anh cảm thấy tiếc vì phá đi một tác phẩm đẹp. Nhưng mọi người thì không nghĩ vậy, họ nghĩ anh đã no vì món này là món thứ 36 rồi. Bà quản gia dường như nhận thấy điều gì bất thường ở Thế Phong liền nói:
- Nếu cậu chủ cảm thấy no thì cứ về phòng trước đi ạ, việc này có chúng tôi...
- Cho ta gặp chủ nhân của món ăn này! - Thế Phong nói nhẹ nhàng, mắt vẫn không rời khỏi tô cháo nghi ngút khói. Bà quản gia thoáng chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng làm theo.
Trúc Ly run run bước lên, lần đầu tiên cô đứng gần cậu hai như thế. Lúc trước nhìn từ xa cô cũng đã vui đến mức tâm trí rối loạn, đứng ngồi không yên. Hôm nay lại đứng gần như thế e rằng... cô sẽ không cầm cự được lâu...
- Món ăn này có tên là gì, ta thấy có vẻ như nó là một món ăn đặc sản của một vùng miền nào đó. - Thế Phong hỏi, đôi mắt anh ánh lên vẻ hứng thú. Anh ngồi ngả người ra sau ghế để chờ đợi câu trả lời từ Trúc Ly.
30 giây...
1 phút...
1 phút 30 giây...
2 phút...
Thời gian cứ thế trôi đi trông im lặng, có một vài tiếng xì xào vang lên khó chịu. Trúc Ly vẫn đứng đó không nói lời nào, cô giờ như môt cái xác không hồn, đôi môi mấp máy nhưng không nói được lời nào, cô bỗng cảm thấy mình bất lực khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh. Cô không thể để anh thất vọng về mình, và cô cũng không thể đánh mất cơ hội trước mắt. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để điều hòa lại trái tim đang loạn nhịp trước Thế Phong của mình rồi mỉm cười thật tươi, nói:
- Thưa cậu chủ, đây là món "cháo cá lóc rau đắng", món ăn của quê em ạ! - Trúc Ly nở một nụ cười rồi đứng đó chờ xem phản ứng của Thế Phong. Thế Phong gật gù rồi mỉm cười nhẹ đoạn cậu bắt đầu thưởng thức từng thìa một. Món ăn này quả thật rất ngon, cứ như là có một thứ gì đó thu hút cậu, khiến cậu ăn mãi không ngừng, khi hết rồi thì lại muốn ăn tiếp.
Mọi người trố mắt ngạc nhiên nhìn từng hành động của Thế Phong, đây là lần đầu tiên thấy cậu ăn một cách ngon miệng như vậy khiến ai cũng tò mò muốn thưởng thức món ăn đó xem như thế nào.
Ăn xong, cậu lau miệng rồi đứng dậy tươi cười nói với Trúc Ly nhưng đồng thời cũng muốn mọi người ở đây nghe thấy:
- Ta chọn em...
"Reng... reng... reng..." Ba tiếng chuông báo hiệu đã hết một buổi học đã reo lên làm tôi cảm thấy rất hưng phấn, muốn phi thật nhanh về nhà để còn ăn các món ăn mà mẹ nấu nữa, không biết hôm nay mẹ sẽ nấu gì nhỉ? (Ôi!, cô nàng quên mất nhà mình ở đâu rồi! ~_~!) Tôi tung tăng sải bước trên sân trường rộng lớn, khẽ nở nụ cười thật tươi khi nghĩ đến con 9 môn hóa mà cô giáo mới phát sáng nay.
Ra đến cổng trường, đang định rẽ hướng tay trái để đi về nhà thì có kẻ nào đó nắm tay tôi giật ngược lại, cất giọng khàn khàn hỏi:
- Cô là Lâm Gia Hân?
- Phải! - Tôi thẳng thừng trả lời vì cứ nghĩ mình có làm hại ai đâu mà sợ người ta bắt cóc chứ!
- Định trốn à? Về biệt thự mau! - Nói rồi ông ta lôi xệch tôi theo hướng ngược lại. Đến bây giờ tôi mới nhớ ra là hiện giờ nhà mình là ngôi biệt thự kia, nhưng tại sao ông ta lại có thể biết rằng tôi không về biệt thự chứ. Ông ta đẩy tôi vào cái xe buýt đậu bên đường, giọng khàn khàn ra lệnh:
- Vào đi, và hãy nhớ là đừng có giở trò trốn thoát đấy! - Nói rồi ông ta leo lên xe và rồ ga. Chẳng qua là vì tôi quên thôi chứ tôi nào muốn trốn thoát chứ. Hiện giờ tôi cần tìm một nơi để lánh nạn bởi nếu tôi về, mẹ tôi sẽ nổi trần lôi đình lên vì cái bản kiểm điểm mất.
- Cậu đừng cố gắng trốn nữa, bọn họ đều biết nhờ con chíp định vị được gắn vào mỗi người chúng ta. - Một cô gái ngồi cạnh tôi lên tiếng nói, vẻ mặt buồn bã.
- Nhưng chúng ta đã kiểm tra hết mọi thứ rồi mà, có thấy con chíp định vị nào đâu? - Một cô bạn đằng sau nhảy vào nói, rồi thở dài thườn thượt.
- Chúng đã được đưa vào người của chúng ta qua đường thức ăn... - Cô gái kia đáp lại rồi không ai nói gì nữa, khoảng không gian yên lặng đến lạ thường.
Tôi lúc này mới hiểu tại sao ông ta lại có thể biết được từng hàng động của tôi, nhưng việc họ đưa con chíp định vị kia vào người bằng đường thức ăn sao? Điều này rất có thể xảy ra vào lúc tối hôm qua, tôi và Trúc Ly được nhận một cái bánh từ tay bọn họ, có thể mọi người cũng được nhận những cái bánh ấy. Một thủ đoạn thật tinh vi nhằm thâu tóm và điều khiển mọi người... Họ quả thật không đơn thuần chỉ là tuyển giúp việc, chắc chắn là có ần ý khác!
Chiếc xe cứ đỗ lần lượt tại các trường, ai có ý định bỏ trốn đều bị bắt giống như tôi. Ngồi trên xe, tôi tự hỏi bọn người của biệt thự có cần làm như vậy cho nhọc thân không. Thay vì phải chạy tới chạy lui các trường cho mất thời gian thì tại sao họ không xây dựng một ngôi trường tại khuôn viên biệt thự, khuôn viên của họ rộng đến thế cơ mà!
- Vào đi! - Tiếng quát tháo của cái ông lúc nãy lại vang lên làm tôi giật mình thoát khỏi những suy nghĩ viễn vông. Người bị ông ta đẩy vào xe là một cô gái có cách ăn mặc khá quái. Tóc một màu vàng chóe được buộc cao trên đầu quấn vài dải ruy băng đủ màu sắc, cách ăn mặc thì cũng khác người: sơ mi màu đỏ rực buộc hai tà áo vào nhau để lộ phần bụng và một chiếc quần jean bó sát cùng với đôi giày hồng đậm.
- Đây là tắc kè hay người vậy trời? - Tôi ngồi dựa vào cửa sổ, miệng bỗng chốc buông ra một câu nói vu vơ tưởng chừng như chỉ có mình tôi nghe thấy, thế nhưng tôi đã lầm, cô gái đó liền nhìn tôi bằng cặp mắt sát khí nhưng rồi cũng tươi cười bước về phía tôi và ung dung ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh.
- Tắc kè không nhiều màu thế đâu! Chào Gia Hân, chị là Khánh Anh sinh viên năm nhất của trường Đại Học Kinh tế. - Cô gái nói rồi mỉm cười chờ xem phản ứng của tôi. Sao chị ta lại biết được tên của tôi cơ chứ và lại còn xưng hô chị- em tự nhiên như thế cứ như là người quen từ trước vậy. Tôi ôm một mớ thắc mắc ấy rồi cứ suy nghĩ hoài mà không ra để rồi không nghĩ được nữa đành phải mở miệng hỏi:
- Sao chị biết tên tôi?
- Trường THPT An Phú, lớp 11A1, tên Lâm Gia Hân. Cái phù hiệu được cài trên áo ngoài chức năng để thực hiện đúng nội quy thì không còn chức năng nào khác à? - Nhờ chị ta nói tôi mới sực nhớ ra cái phù hiệu được cài ngay ngắn trên áo. Tự vỗ đầu mình cái bốp như chê trách cái tính lơ đãng của mình, tôi mỉm cười chào chị ta đồng thời bắt lấy cái tay đang giơ ra trước mặt mình.
- Nhà em cũng thuộc loại khá giả nhỉ? - Gì nữa đây, chị ta hỏi như thế là có ý gì? Định thăm dò xong rồi cướp à? Thế thì tôi đây là con nhà nghèo, có gì đâu mà cướp.
- Không ạ, nhà em nghèo lắm! Cơm ăn ba bữa còn chưa có huống chi là có chút dư dã. - Nhà tôi thường ngày vẫn cơm ăn ba bữa đều đặn đấy thôi, có khi còn đủ tiền đi ăn nhà hàng nữa cơ. Nhưng mà đối với mấy bọn cướp thì phải tỏ ra mình là "con nhà nghèo".
- Thế à? 9 năm liền học sinh giỏi, thêm cái bằng khen học sinh giỏi cấp tỉnh nữa mới vào được trường An Phú... Cũng không tồi!. - Chị ta ngồi đó ra vẻ suy tư lắm rồi nói lầm bầm gì đó ngay cả tôi ngồi kế bên còn không nghe được. Tôi cố nén tiếng thở dài rồi mắt nhìn ra bên ngoài- nơi tấp nập người xe ngược xuôi. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao chị ta lại biết được nhà tôi thuộc loại khá giả? Lại một mớ tơ vò... Chị ta như không hiểu được tâm tư của tôi, nói thêm vài câu nữa làm suy nghĩ của tôi nay đã rối lại càng rối hơn.
- Nếu nhà nghèo thì chắc hẳn mẹ rất thương em bởi vì em là người thân duy nhất của bà và... em rất hậu đậu...
- Tại sao chị lại biết được điều đó??? - Tôi thảng thốt nhìn chị ta, sao chị ta lại có thể biết tất cả về gia đình của tôi kia chứ. Thật không thể tin được...
- Đơn giản thôi... Quan sát em nãy giờ chị phát hiện ra là em hay cười mỗi khi bắt gặp đứa trẻ và ông bố trên đường chứng tỏ là em rất mong muốn có cha, nhà nghèo thì đương nhiên phải vừa học vừa làm việc phụ giúp gia đình, mà đã làm việc thì tay phải có vết chai sần... tay em trắng trẻo, mềm mại như thế... chắc hẳn là rất hậu đậu hoặc lười biếng nên mẹ em mới không cho em làm việc, điều đó chứng tỏ bà rất thương em...
Cũng có lí... Tất cả đều rất hợp lí. Tôi không hiểu nổi chị ta là sinh viên hay là một thám tử nữa nhưng... tất cả chị ta nói từ nãy đến giờ đều rất đúng sự thật.
- Ngạc nhiên lắm hả? Những chuyện này bình thường thôi, chị đây là fan ruột Conan đấy. - Chị ta nói rồi véo má tôi một cái đau điếng và cười phá lên. Thật là... Chắc là tôi đã nhầm rồi, tất cả những gì chị ta nói lúc nãy chỉ là đoán mò thôi, con người kì quặc như chị ta mà là thám tử á? Nhầm rồi... nhầm rồi...
Thời gian trôi đi thật nhanh, thoắt đó đã đến biệt thự rồi. Tôi còn chưa hết bàng hoàng về những suy luận của chị ta thì đã gặp phải cái miệng hoạt động suốt ngày của Trúc Ly:
- Học thế nào? Có mệt lắm không? Vào nghỉ ngơi đi, 13 giờ cuộc thi thứ hai sẽ bắt đầu đấy. - Trúc Ly nhác thấy bóng tôi thì hớn hở chạy ra rồi nhanh nhẹn giật lấy cái cặp của tôi vác vào phòng, tôi chỉ biết lắc đầu nhìn theo rồi cũng bước vào phòng.
Tôi nằm phịch xuống giường đầy mệt mỏi. Không biết cuộc thi sẽ diễn ra như thế nào nữa đây. Bây giờ trong đầu tôi vẫn chưa nghĩ ra được món gì để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. Lăn qua lăn lại với biết bao suy nghĩ rối tung mù trong đầu, tôi cố nén tiếng thở dài rồi đến bên bàn học, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cho tâm trạng được thoải mái.
Không hiểu sao tôi rất thích ngắm mưa rơi, cứ ngắm hết giọt mưa này đến giọt mưa khác rơi tí tách trên thành cửa sổ rồi chờ cho nó đập vào nhau, bắn ra những hạt nước li ti phả vào mặt mát lạnh. Tôi khẽ cười thích thú, đưa cả tay ra ngoài hứng những giọt mưa rồi để nó tự do trượt dài xuống tay rồi rơi vào khoảng không vô định. Cơn mưa này lớn thật, cứ tuôn xối xả xuống mặt đất như thể muốn cuốn trôi tất cả về lại nơi mà nó đã bắt đầu.
- Cậu mau thay đồ rồi xuống dưới thi kìa, bà quản gia đang chờ đấy. - Tiếng Trúc Ly nói gấp gáp làm tôi khẽ giật mình rụt tay lại, cảm hứng ngắm mưa cũng vì thế mà biến mất. Tôi ậm ừ rồi mỉm cười nhận lấy bộ đồng phục giúp việc để thay. Nhờ sự nỗ lực hết mình của tôi và cộng với sự hối thúc của Trúc Ly, cuối cùng tôi cũng đã thay xong cái bộ đồng phục rối ren này trong vòng 5 phút. Bước ra cửa phòng và đi theo Trúc Ly đến tiền sảnh, nơi có bà quản gia đang chờ.
- À... Quên mất, cậu được lệnh đặc ân đấy nhưng lại bị bà quản gia ấy tước mất, tức thật. - Trúc Ly nói với vẻ tức giận. Cơ mà... Lệnh đặc ân là gì ấy nhỉ? Tôi không thể nuốt trôi nổi mấy cái từ Hán- Việt này. Mặc dù là một học sinh giỏi nhưng... có thể nói môn văn của tôi cố gắng lắm cũng chỉ được 6 phẩy trong một học kì, may là nhờ mấy môn khác "cứu vớt" lên nên tôi mới đạt được thành tích như ngày hôm nay.
- Đặc ân là gì? - Tôi chậm rãi hỏi, gương mặt tôi lúc này hệt như một con ngố. Trúc Ly mở to mắt nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ.
- Có phải cậu không đấy? Đặc ân nói thế cho oai thôi, nó có nghĩa là được miễn thi vòng loại mà tiến thẳng vào làm giúp việc luôn đấy, nhưng... - Trúc Ly bỗng đổi giọng giận dữ - Bị cái bà quản gia ấy tước mất rồi, tức quá...!!!
Trúc Ly dừng lại và nhảy dựng lên khiến tôi không khỏi buồn cười, cô ấy thật biết nghĩ, biết cười, biết khóc, biết tức vì người khác, chẳng bù cho tôi... lúc nào cũng giận dỗi nhỏ bạn thân của mình khi nhỏ không làm mình vừa ý hoặc lúc nào cũng vô tư không thèm ngó nghiên gì đến bạn bè, người thân... Nghĩ đến thì tôi cảm thấy mình thật có lỗi, không biết quý trọng những gì đang có, đến lúc mất đi thì lại ngồi đó mà nuối tiếc, tôi thật đáng trách mà... Khóe mắt tôi bỗng cay xè rồi khung cảnh trước mắt bỗng nhòe đi... Một giọt nước mắt rơi trong vô thức... Tôi khẽ lau nhanh giọt nước trong veo đang chảy xuống rồi lấy lại nụ cười trên môi để cười với Trúc Ly. Có lẽ... bắt đầu từ bây giờ, tôi nên học cách trân trọng rồi... để sau này không phải nuối tiếc như ngày hôm nay...
~*~*~*~*~*~
Căn phòng yên lặng như tờ, tôi cũng như họ, cũng đứng nghiêm chỉnh mà chờ đợi. Mặc dù có mỏi chân, mỏi tay gì cũng không dám nhúc nhích. Chỉ có duy nhất cái "sinh vật lạ" cạnh tôi đang đứng ngồi không yên, nhăn nhăn nhó nhó, đôi lúc thở dài, đôi lúc giậm chân tại chỗ làm tôi đây đứng bên cạnh cũng phải khó chịu.
"Sinh vật lạ" ấy không ai khác ngoài chị Khánh Anh quái dị này, tuy đang mặc đồng phục nhưng cái sự quái dị của chị ta vẫn không giảm đi được phần nào. Chiếc váy giúp việc dài quá đầu gối cũng đủ để che đôi chân của chị ta rồi, có cần phải mặc thêm chiếc quần jean không? Cái nón bánh tiêu màu trắng xanh dễ thương trên đầu cũng bị chị ta "biến hóa" thành cái nơ cài to tướng. Thật hết nói nổi mà, không khéo đứng cạnh chị ta, tôi cũng sẽ bị "lây bệnh" mất.
"Cộp... Cộp..." Tiếng đôi guốc gỗ va đập xuống nền nhà tạo nên một âm thanh khô khốc hòa lẫn vào tiếng mưa rơi bên ngoài. Bà quản gia xuất hiện, vẫn là một gương mặt nghiêm nghị, vẫn là một phong thái ung dung và lịch lãm, bà xuất hiện làm cho không khí đã ngột ngạt nay còn ngột ngạt hơn. Tôi rút kinh nghiệm lần trước, vội vàng đứng ngay hàng thẳng lối và cùng mọi người đồng thanh hô:
- Kính chào bà quản gia. - Cả căn phòng vang vọng tiếng hô của mọi người rồi chốc chốc lại chìm trong im lặng và biến mất. Cả căn phòng lại trở về sự tĩnh lặng thường trực của nó.
- Chắc hẳn mọi người cũng đã đọc thể lệ tính điểm mà ta đã dán ở bảng thông báo, bây giờ mọi người hãy nhận lấy con số thứ tự và theo con số đó mà tìm căn bếp của mình. Chúng tôi sẽ đến ngay sau 10 phút nữa. Giải tán!
Nói rồi, bà quản gia cùng hai giúp việc bên cạnh và Thảo Như đi khuất sau tấm rèm nhung. Tôi uể oải lê bước đi. Đang trong cơn chán nản cùng cực thì chị ta bỗng dưng xuất hiện, bá lấy vai tôi và nói với giọng vô cùng tự nhiên:
- Hey, chào nhóc! Sao nhìn nhóc tuyệt vọng thế? Vòng thi khó quá à? Hay nhóc không biết nấu ăn? Chị đây là nấu thì khỏi chê nhé, có cần chị...
- Thôi đủ rồi... Chị nói nhiều thế không thấy mệt à? - Tôi cố nén tiếng thở dài mà ngắt lời chị ta. Gì mà nói lắm thế! Tôi với chị ta có quen biết gì đâu mà cứ tự nhiên bá vai bá cổ, cười cười nói nói như người một nhà. Thật hết nói nổi!
Sau câu nói của tôi, cứ tưởng chị ta sẽ tự ái mà bỏ đi, ai ngờ sắc mặt chị ta hơi biến sắc, nụ cười trên môi cũng vụt tắt mà thay vào đó là câu nói nửa như thật, nửa như đùa của chị ta:
- Chúng ta có quen đấy! Chỉ tại nhóc không nhớ mà thôi...
Chị ta bỏ đi, bước chân ngày một nhanh như đang cố che giấu thứ gì đó trên gương mặt, một nụ cười ẩn ý hay một ánh mắt buồn? Tôi (lại) thở dài, chân vẫn cứ bước nhưng khác hoàn toàn với chị ta, dường như dưới đế giày của tôi có gắn thêm đá thì phải, bước chân ngày một nặng nề hơn và ngày một chậm hơn.
~*~*~*~*~*~*~
Sau bao nỗ lực và cố gắng, cuối cùng tôi cũng đã đến phòng bếp với kỉ lục là người đến chậm nhất. Thôi kệ, đến chậm nhất cũng được miễn là tôi tìm thấy căn bếp của mình trong vòng 5 giây là tốt rồi, căn phòng chỉ còn duy nhất một cái bếp còn trống, không là của tôi thì là của ai nữa đây?
Sau khi tôi đã yên vị được 5 phút thì bà quản gia bước vào. Rất nhanh chóng, bà ra hiệu cho cuộc thi bắt đầu mà không cần phải chào hỏi như trước. Ba tiếng trống vang lên báo hiệu cuộc thi bắt đầu, ai nấy đều lăn xả vào bếp, chỉ có tôi là lơ ngơ đứng yên tại chỗ ngắm nghía các thứ dụng cụ mà mình chưa bao giờ chạm tay vào. Tôi như một con nhóc nhút nhát, sợ sệt một thứ gì đó, cứ chầm chậm chạm tay vào từng đồ vật rồi lại cẩn thận cầm lên xem khiến cho mọi người xung quanh đều dồn ánh mắt về phía tôi, nhưng rồi họ cũng dần lấy việc đó là việc bình thường và không quan tâm.
Như đã định sẵn, tôi lấy một cái nồi thật to rồi cho vào đó khoảng ba, bốn nắm gạo. Như ông bà ta từng nói, vo gạo thì phải vo thật sạch. Tôi liền khí thế vo, vo cho nát nhừ rồi biến thành cám lúc nào không hay. Đổ ra và làm lại! Tôi cũng vo như thế, làm đi làm lại hai, ba lần mới được một chỗ gạo thật nguyên vẹn. Tôi khẽ quệt những giọt mồ hôi trên trán, không ngờ việc này thật khó khăn và mệt đến thế. Như vậy là bao năm nay tôi đều ăn trên sự mệt nhọc của mẹ à? Tôi thật đáng trách mà, trước đây tôi không hề phụ giúp gì cho mẹ cả nên không thể hiểu được những vất vả mà mẹ phải chịu đựng, bây giờ thì sao? Chính tôi đang làm những việc đó, đang trải nghiệm những sự vất vả của mẹ, nhưng đó chẳng là gì cả, nó không bằng một góc những sự vất vả của mẹ bao năm qua.
Tôi đờ đẫn nhìn chỗ gạo mình vừa vo xong, một sự quyết tâm nổi dậy khiến tôi đánh bay đi những suy nghĩ ấy mà tập trung vào làm việc. Canh, đo, đong, đếm mãi tôi mới cho nước vào gạo và bắt lên bếp.
Tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế ngay cạnh bếp, lấy tay quệt đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt rồi tiếp tục suy nghĩ những bước tiếp theo. Nên làm gì với miếng thịt này đây? Tôi nhìn chăm chăm vào miếng thịt trên bàn như thể nhìn sinh vật lạ, Trúc Ly có chỉ tôi vài món để tham khảo trước khi thi nhưng không hề chỉ cái món mà tôi định làm, tôi thì ngại nói ra rằng mình không biết nấu ăn nên cũng không ý kiến gì, cứ ậm ừ rồi mang đầu óc trống rỗng mà đi thi.
- Cậu không làm à? Còn khoảng 25 phút thôi đấy! - Cô bạn phía tay phải tôi khẽ nhắc nhở rồi nhận ngay cái liếc xéo của Thảo Như, cô bạn đành ngoan ngoãn ngậm miệng và tiếp tục công việc của mình...
20 phút sau...
Tôi khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, hầu như ai cũng đang bước vào giai đoạn trang trí cho món ăn của mình. Tôi thắc mắc không hiểu tại sao gọi là món ăn dân dã mà phải trang trí nhỉ? Lại còn rất cầu kì và đẹp mắt nữa. Không hiểu bọn họ nghĩ gì nữa, đối với tôi... như thế này là ổn... Tôi mỉm cười hài lòng nhìn sang tô cháo nghi ngút khói của mình, không một hạt tiêu, cũng không hành, tỏi, gia vị gì cả... Chính xác nó là cháo trắng và kế bên nó là một món thật sự... tôi thật sự nhìn không ra đó là món gì cả. Tất cả đều bị cháy, nhưng vẫn có thể ăn được. Tô cháo vốn dĩ không có hạt tiêu nào vì tất cả đã nằm gọn trong đĩa thịt kho rồi. Chẳng qua là vì vội quá nên nhỡ tay cho luôn cả lọ vào rồi lúc bình tâm lại thì... tất cả đều đã quá muộn màng.
Tôi vốn dĩ định là cơm trắng, thịt kho nhưng khi mở nắp cơm ra thì xem như nó đã thành cháo mất rồi. Còn thịt, cũng chỉ tại cái tính lơ đãng và hậu đậu của tôi mà nó thành ra như thế. Ai đời kho thịt lại để lửa to rồi quên béng đi như tôi cơ chứ, với lại gia vị tôi cứ bỏ ào ào không biết có ăn được không đây...
"Tùng... tùng..." Hai tiếng trống vang lên báo hiệu thời gian đã hết, ai nấy đều trưng bày tác phẩm của mình ra với vẻ mặt đầy tự hào. Còn tôi thì muốn giấu cũng chẳng được, muốn đổ cũng chẳng xong, không biết cho hắn ta ăn vào có bị gì không nữa.
Đang suy nghĩ mông lung thì bà quản gia xuất hiện, lăm lăm trên tay là một tờ giấy gì đó và một cây viết. Bà đứng lên trên khán đài rồi nói vọng xuống:
- Mọi người trật tự, xếp hàng lối ổn định. Mỗi người để bài thi của mình trên bàn, hai cậu chủ sẽ đến ngay đây thôi.
Hai cậu chủ, lại là hai cậu chủ. Thêm một cậu chủ nào chui ra nữa vậy? Rốt cuộc là có bao nhiêu cậu chủ trong căn biệt thự này đây?...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.