Tình Yêu Và Tình Dục Trong Chính Trị
Chương 30:
Khí Phụ
08/05/2024
Thịnh Phong vặn mông Cố Minh Mặc, giọng nói trầm ấm, "Con nhỏ này kẹp chặt vào."
Nói xong, anh vo quần lót và áo ngủ của cô lại thành một cục cầm trên tay, tay kia trực tiếp bế cô ra khỏi gara.
"Á!" Cố Minh Mặc giật mình, vội vàng vùng vẫy, "Anh biến thái à!"
"Trong nhà chỉ có hai chúng ta, em mặc quần lót tự sướng trong phòng khách cũng chẳng ai nhìn thấy."
Gió lạnh ban đêm thổi qua, Cố Minh Mặc nổi hết cả da gà, nghiến răng mắng thầm trong lòng, đành phải kẹp chặt lỗ nhỏ, đợi Thịnh Phong đặt cô lên giường thì lập tức cắn anh, "Đồ khốn!"
Thịnh Phong cũng không để ý, trực tiếp ôm cô vào lòng, hôn một cái: "Cục cưng, chồng sẽ làm ấm cơ thể cho em."
Cố Minh Mặc tức muốn tát anh một cái, nhưng Thịnh Phong đã tách hai chân cô ra và từ từ tiến vào, lỗ nhỏ bị căng ra từng chút một, mặc dù vừa mới bị làm một lần, Cố Minh Mặc vẫn cảm thấy hơi khó chịu, cô căng thẳng cơ thể, muốn ôm lấy cổ anh, nhưng người đàn ông quá cao lớn, anh không cố tình cúi xuống thì cô không thể ôm được.
Cố Minh Mặc bĩu môi, đột nhiên có chút không vui, cô nhắm mắt lại, trong miệng phát ra tiếng rên khe khẽ, "Chậm... chậm một chút..."
"Bảo bối, bên trong em vừa ấm vừa ướt, còn có thể hút vào nữa." Thịnh Phong dùng sức thúc một cái, "Được dạy dỗ tốt thật, không uổng công anh vất vả làm em trong tuần trăng mật."
Anh ôm chặt lấy eo Cố Minh Mặc, cố tình vùi đầu vào cổ cô liếm hôn, ngửi thấy mùi hoa hồng trên tóc cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Cố Minh Mặc lập tức ôm lấy anh, vòng tay qua eo anh, tâm trạng khá hơn một chút, cố tình không để ý đến lời anh nói, rên rỉ bên tai anh, "A... ưm... thật tuyệt... thật thoải mái..."
Thịnh Phong mắt đỏ ngầu, chống trên người cô lắc lư bụng, giọng điệu khá tự hào, "Cục cưng, bây giờ biết cái lợi của việc có con cặc to rồi chứ? Con gái còn trinh!"
Anh nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng của Cố Minh Mặc, đôi môi đỏ hơi hé mở, mơ hồ có thể nhìn thấy cái lưỡi quyến rũ đang chờ anh mút, Thịnh Phong nhất thời nhìn ngây người, sau đó dùng sức lớn hơn để làm cô, không biết mệt mỏi giày vò cô, dù sao thì thời gian sau này cũng khá rảnh, chơi muộn một chút cũng không sao.
Cố Minh Mặc bị làm hết lần này đến lần khác, cơ thể mềm nhũn như nước quỳ trên thảm, tấm kính phản chiếu bóng cô, cửa sổ được mở hé một khe để thông gió, hương thơm của cây hoa quế trồng ở sân sau bay vào trong nhà, khiến cô ngất ngây.
Người đàn ông đột nhiên kéo cơ thể cô lên, giây tiếp theo ngực và mặt cô đều bị ép vào tấm kính lạnh lẽo, hơi thở phả ra làm mờ một lớp sương trắng trên kính, Cố Minh Mặc lạnh đến mức kẹp chặt lỗ nhỏ, "Lạnh... đừng... lạnh..."
Thịnh Phong đưa tay vào ngực cô, bao trọn bầu ngực của người phụ nữ, mềm mại đến mức không thể tả, giọng nói vang lên bên tai cô, chảy thẳng vào tim cô, "Cục cưng, sắp xong rồi."
Cố Minh Mặc thở hổn hển, ánh mắt bất lực, người đàn ông như một ngọn núi chặn ở phía sau cô, dù cách lớp cơ bắp dày của đối phương, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng trái tim đập thình thịch của người đàn ông, cô nắm chặt tay, khoái cảm quá mức gần như không thể chịu đựng nổi.
"Ha ha... Anh thật to thật nóng... Bên trong... Đầy rồi..." Cố Minh Mặc quay người muốn nhìn người đàn ông một cái, ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm như biển cả, ẩn chứa ham muốn mà cô không hiểu, so với trước đây thì có vẻ nhiều hơn một chút... Tình cảm?
Cố Minh Mặc không nói nên lời, Thịnh Phong trước đây giống như một tên hiếp dâm giết người, bây giờ lại giống như một tên biến thái cuồng dâm hơn.
Đợi đến khi Thịnh Phong thỏa mãn thì đã rất muộn, ngày mai Cố Minh Mặc phải dậy sớm để thi lấy bằng lái, nghĩ đến thời gian ngủ không đủ là cô tức điên lên, vội vàng ngồi ở mép giường khóc, Thịnh Phong tự cho là chu đáo an ủi: "Không sao, em ngủ đủ cũng chưa chắc đã thi đỗ."
Sau đó bị mắng cho một trận, Cố Minh Mặc tức giận ôm gối tự mình ngủ ở phòng khách.
Ngày hôm sau, Cố Minh Mặc thi môn hai ngồi lên xe liền nghĩ đến hành động của Thịnh Phong tối qua, tức đến mức cô hét lên một tiếng, đạp chân ga phóng lên dốc, thế mà không bị tắt máy, trong cơn tức giận mà Thịnh Phong mang lại, cô thi môn hai lại đạt điểm tuyệt đối.
Cố Minh Mặc ra khỏi trường thi vui vẻ nhắn tin cho chị gái ruột của mình, chị gái nhiệt tình mời cô đến nhà mình ăn cơm.
Cố Minh Mộng hơn cô mười tuổi, hơn Cố Minh Hạo bảy tuổi, tự nhận là chị cả, quản rất chặt, tính tình thẳng thắn, chỉ số cảm xúc cực cao, vô cùng thông minh, là người tháo vát, tám diện linh lung.
Cố Minh Mặc vừa nhìn thấy chị gái liền nở nụ cười, tiến đến bên chị gái, "Chị cả, Bạch Di Nhất và Bạch Thượng Cần đâu?"
Hai đứa trẻ này là cháu trai và cháu gái của cô, sinh đôi, năm nay bốn tuổi, rất nghịch ngợm.
"Đi học mẫu giáo rồi."
"Đi học rồi." Cố Minh Mặc bĩu môi, "Trẻ con đi học rồi là không thích chơi với người khác, Bạch Thượng Hãn cũng vậy."
Bạch Thượng Hãn là đứa cháu trai lớn nhất, Cố Minh Mộng vốn chỉ định sinh hai đứa, nhưng đứa thứ hai lại có hai đứa, cho nên nhà cô có ba đứa trẻ.
Sau một hồi chào hỏi ngắn ngủi, chủ đề riêng tư giữa hai chị em sắp bắt đầu rồi, Cố Minh Mộng kéo cô đến phòng hoa uống trà, tiện thể nói chuyện phiếm.
Sau khi Cố Minh Mặc kết hôn, cô rất lo lắng cô em gái ngốc nghếch này sẽ bị Thịnh Phong gặm nhấm đến mức không còn gì, giữa chị em không có nhiều e dè như giữa mẹ con, Cố Minh Mộng thẳng thắn hỏi cô Thịnh Phong có bắt nạt cô trên giường không.
Cố Minh Mặc gãi đầu, suy nghĩ rất nghiêm túc, lắc đầu, trong khái niệm của cô không có khoái cảm chỉ có đau mới gọi là bắt nạt, Thịnh Phong tuy đôi khi có hơi thô lỗ, nhưng cô vẫn thấy khá thoải mái, vậy thì không tính là bắt nạt chứ?
Cố Minh Mộng dùng sức chọc vào trán cô, "Có hay không! Trước mặt chị mà em còn phải che che giấu giấu sao?"
"Không có mà." Cố Minh Mặc ôm trán, má hơi ửng hồng.
Cố Minh Mộng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, thấy cô vẫn ngốc nghếch như trước thì hẳn là không bị thiệt thòi gì, "Không có là tốt rồi, chị sợ em bị anh ta bắt nạt mà ngốc nghếch không biết phản kháng."
Cố Minh Mặc thực sự không biết mình bị bắt nạt, thậm chí còn thấy khá thoải mái, nhưng có một nỗi phiền muộn mà cô vẫn muốn tâm sự, "Giữa chúng em cũng có một vấn đề... Đôi khi anh ấy quá dai sức, em không muốn làm nữa mà anh ấy vẫn đè em."
Cố Minh Mộng suýt bị sặc nước bọt, nghi ngờ mạnh mẽ rằng cô em gái ngốc nghếch của mình đang khoe khoang, "Một tuần các em làm mấy lần? Mỗi lần bao lâu?"
Cố Minh Mặc ấp úng không chịu nói, trả lời mơ hồ, "Dù sao thì cũng khá thường xuyên... Chỗ đó của anh ấy lại rất lớn, mỗi lần đều làm em rất đau, còn thích cắn em, bên dưới rất đau, ngực cũng rất đau..."
Trán Cố Minh Mộng giật giật, tức giận trừng mắt nhìn cô, không nhịn được tăng âm lượng, "Loại này gọi là bắt nạt! Em đau rồi mà còn không từ chối anh ta sao! Em ngốc chết đi được!"
Cố Minh Mặc rụt cổ chịu mắng, đợi chị mắng xong, cô mới yếu ớt lên tiếng: "Nhưng mà cũng rất thoải mái mà... Anh ấy chỉ hung dữ trên giường thôi mà..."
Cố Minh Mộng uống một ngụm nước, đánh giá em gái mình từ trên xuống dưới, hỏi: "Em không phải là thích bị ngược chứ?"
"Em mới không phải!" Cố Minh Mặc cứng cổ phản bác.
Cố Minh Mộng choáng váng, ngồi trở lại ghế, nhấp một ngụm trà, "Thôi thôi, em có ấm ức gì nhất định phải nói với chị, biết chưa?"
Cố Minh Mặc gật đầu như giã tỏi, hỏi: "Vậy thì làm sao để anh ấy làm trong thời gian ngắn hơn?"
Cố Minh Mộng trợn mắt, "Không có cách nào, em chịu đi, chị thấy em cũng khá vui vẻ."
"Mới không có." Cố Minh Mặc phản bác nhỏ nhẹ.
"Thôi, em muốn thoải mái hơn thì chỉ có thể tìm cho anh ta thứ thay thế thôi, vào máy tính của anh ta tìm kiếm, xem anh ta thích loại phim nào, rồi lên mạng mua cho anh ta một số đồ chơi tạm bợ đi." Cố Minh Mộng chỉ có thể nghĩ ra cách này.
Trước khi đi, Cố Minh Mộng đưa cho cô một chiếc túi giấy lớn.
"Tặng em." Nói rồi ôm lấy cô em gái út của mình, nhìn thấy vết hôn trên người cô, chỉnh lại cổ áo cho cô, mắng, "Rẻ tiền cho tên khốn nạn Thịnh Phong rồi."
Nói xong, anh vo quần lót và áo ngủ của cô lại thành một cục cầm trên tay, tay kia trực tiếp bế cô ra khỏi gara.
"Á!" Cố Minh Mặc giật mình, vội vàng vùng vẫy, "Anh biến thái à!"
"Trong nhà chỉ có hai chúng ta, em mặc quần lót tự sướng trong phòng khách cũng chẳng ai nhìn thấy."
Gió lạnh ban đêm thổi qua, Cố Minh Mặc nổi hết cả da gà, nghiến răng mắng thầm trong lòng, đành phải kẹp chặt lỗ nhỏ, đợi Thịnh Phong đặt cô lên giường thì lập tức cắn anh, "Đồ khốn!"
Thịnh Phong cũng không để ý, trực tiếp ôm cô vào lòng, hôn một cái: "Cục cưng, chồng sẽ làm ấm cơ thể cho em."
Cố Minh Mặc tức muốn tát anh một cái, nhưng Thịnh Phong đã tách hai chân cô ra và từ từ tiến vào, lỗ nhỏ bị căng ra từng chút một, mặc dù vừa mới bị làm một lần, Cố Minh Mặc vẫn cảm thấy hơi khó chịu, cô căng thẳng cơ thể, muốn ôm lấy cổ anh, nhưng người đàn ông quá cao lớn, anh không cố tình cúi xuống thì cô không thể ôm được.
Cố Minh Mặc bĩu môi, đột nhiên có chút không vui, cô nhắm mắt lại, trong miệng phát ra tiếng rên khe khẽ, "Chậm... chậm một chút..."
"Bảo bối, bên trong em vừa ấm vừa ướt, còn có thể hút vào nữa." Thịnh Phong dùng sức thúc một cái, "Được dạy dỗ tốt thật, không uổng công anh vất vả làm em trong tuần trăng mật."
Anh ôm chặt lấy eo Cố Minh Mặc, cố tình vùi đầu vào cổ cô liếm hôn, ngửi thấy mùi hoa hồng trên tóc cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Cố Minh Mặc lập tức ôm lấy anh, vòng tay qua eo anh, tâm trạng khá hơn một chút, cố tình không để ý đến lời anh nói, rên rỉ bên tai anh, "A... ưm... thật tuyệt... thật thoải mái..."
Thịnh Phong mắt đỏ ngầu, chống trên người cô lắc lư bụng, giọng điệu khá tự hào, "Cục cưng, bây giờ biết cái lợi của việc có con cặc to rồi chứ? Con gái còn trinh!"
Anh nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng của Cố Minh Mặc, đôi môi đỏ hơi hé mở, mơ hồ có thể nhìn thấy cái lưỡi quyến rũ đang chờ anh mút, Thịnh Phong nhất thời nhìn ngây người, sau đó dùng sức lớn hơn để làm cô, không biết mệt mỏi giày vò cô, dù sao thì thời gian sau này cũng khá rảnh, chơi muộn một chút cũng không sao.
Cố Minh Mặc bị làm hết lần này đến lần khác, cơ thể mềm nhũn như nước quỳ trên thảm, tấm kính phản chiếu bóng cô, cửa sổ được mở hé một khe để thông gió, hương thơm của cây hoa quế trồng ở sân sau bay vào trong nhà, khiến cô ngất ngây.
Người đàn ông đột nhiên kéo cơ thể cô lên, giây tiếp theo ngực và mặt cô đều bị ép vào tấm kính lạnh lẽo, hơi thở phả ra làm mờ một lớp sương trắng trên kính, Cố Minh Mặc lạnh đến mức kẹp chặt lỗ nhỏ, "Lạnh... đừng... lạnh..."
Thịnh Phong đưa tay vào ngực cô, bao trọn bầu ngực của người phụ nữ, mềm mại đến mức không thể tả, giọng nói vang lên bên tai cô, chảy thẳng vào tim cô, "Cục cưng, sắp xong rồi."
Cố Minh Mặc thở hổn hển, ánh mắt bất lực, người đàn ông như một ngọn núi chặn ở phía sau cô, dù cách lớp cơ bắp dày của đối phương, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng trái tim đập thình thịch của người đàn ông, cô nắm chặt tay, khoái cảm quá mức gần như không thể chịu đựng nổi.
"Ha ha... Anh thật to thật nóng... Bên trong... Đầy rồi..." Cố Minh Mặc quay người muốn nhìn người đàn ông một cái, ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm như biển cả, ẩn chứa ham muốn mà cô không hiểu, so với trước đây thì có vẻ nhiều hơn một chút... Tình cảm?
Cố Minh Mặc không nói nên lời, Thịnh Phong trước đây giống như một tên hiếp dâm giết người, bây giờ lại giống như một tên biến thái cuồng dâm hơn.
Đợi đến khi Thịnh Phong thỏa mãn thì đã rất muộn, ngày mai Cố Minh Mặc phải dậy sớm để thi lấy bằng lái, nghĩ đến thời gian ngủ không đủ là cô tức điên lên, vội vàng ngồi ở mép giường khóc, Thịnh Phong tự cho là chu đáo an ủi: "Không sao, em ngủ đủ cũng chưa chắc đã thi đỗ."
Sau đó bị mắng cho một trận, Cố Minh Mặc tức giận ôm gối tự mình ngủ ở phòng khách.
Ngày hôm sau, Cố Minh Mặc thi môn hai ngồi lên xe liền nghĩ đến hành động của Thịnh Phong tối qua, tức đến mức cô hét lên một tiếng, đạp chân ga phóng lên dốc, thế mà không bị tắt máy, trong cơn tức giận mà Thịnh Phong mang lại, cô thi môn hai lại đạt điểm tuyệt đối.
Cố Minh Mặc ra khỏi trường thi vui vẻ nhắn tin cho chị gái ruột của mình, chị gái nhiệt tình mời cô đến nhà mình ăn cơm.
Cố Minh Mộng hơn cô mười tuổi, hơn Cố Minh Hạo bảy tuổi, tự nhận là chị cả, quản rất chặt, tính tình thẳng thắn, chỉ số cảm xúc cực cao, vô cùng thông minh, là người tháo vát, tám diện linh lung.
Cố Minh Mặc vừa nhìn thấy chị gái liền nở nụ cười, tiến đến bên chị gái, "Chị cả, Bạch Di Nhất và Bạch Thượng Cần đâu?"
Hai đứa trẻ này là cháu trai và cháu gái của cô, sinh đôi, năm nay bốn tuổi, rất nghịch ngợm.
"Đi học mẫu giáo rồi."
"Đi học rồi." Cố Minh Mặc bĩu môi, "Trẻ con đi học rồi là không thích chơi với người khác, Bạch Thượng Hãn cũng vậy."
Bạch Thượng Hãn là đứa cháu trai lớn nhất, Cố Minh Mộng vốn chỉ định sinh hai đứa, nhưng đứa thứ hai lại có hai đứa, cho nên nhà cô có ba đứa trẻ.
Sau một hồi chào hỏi ngắn ngủi, chủ đề riêng tư giữa hai chị em sắp bắt đầu rồi, Cố Minh Mộng kéo cô đến phòng hoa uống trà, tiện thể nói chuyện phiếm.
Sau khi Cố Minh Mặc kết hôn, cô rất lo lắng cô em gái ngốc nghếch này sẽ bị Thịnh Phong gặm nhấm đến mức không còn gì, giữa chị em không có nhiều e dè như giữa mẹ con, Cố Minh Mộng thẳng thắn hỏi cô Thịnh Phong có bắt nạt cô trên giường không.
Cố Minh Mặc gãi đầu, suy nghĩ rất nghiêm túc, lắc đầu, trong khái niệm của cô không có khoái cảm chỉ có đau mới gọi là bắt nạt, Thịnh Phong tuy đôi khi có hơi thô lỗ, nhưng cô vẫn thấy khá thoải mái, vậy thì không tính là bắt nạt chứ?
Cố Minh Mộng dùng sức chọc vào trán cô, "Có hay không! Trước mặt chị mà em còn phải che che giấu giấu sao?"
"Không có mà." Cố Minh Mặc ôm trán, má hơi ửng hồng.
Cố Minh Mộng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, thấy cô vẫn ngốc nghếch như trước thì hẳn là không bị thiệt thòi gì, "Không có là tốt rồi, chị sợ em bị anh ta bắt nạt mà ngốc nghếch không biết phản kháng."
Cố Minh Mặc thực sự không biết mình bị bắt nạt, thậm chí còn thấy khá thoải mái, nhưng có một nỗi phiền muộn mà cô vẫn muốn tâm sự, "Giữa chúng em cũng có một vấn đề... Đôi khi anh ấy quá dai sức, em không muốn làm nữa mà anh ấy vẫn đè em."
Cố Minh Mộng suýt bị sặc nước bọt, nghi ngờ mạnh mẽ rằng cô em gái ngốc nghếch của mình đang khoe khoang, "Một tuần các em làm mấy lần? Mỗi lần bao lâu?"
Cố Minh Mặc ấp úng không chịu nói, trả lời mơ hồ, "Dù sao thì cũng khá thường xuyên... Chỗ đó của anh ấy lại rất lớn, mỗi lần đều làm em rất đau, còn thích cắn em, bên dưới rất đau, ngực cũng rất đau..."
Trán Cố Minh Mộng giật giật, tức giận trừng mắt nhìn cô, không nhịn được tăng âm lượng, "Loại này gọi là bắt nạt! Em đau rồi mà còn không từ chối anh ta sao! Em ngốc chết đi được!"
Cố Minh Mặc rụt cổ chịu mắng, đợi chị mắng xong, cô mới yếu ớt lên tiếng: "Nhưng mà cũng rất thoải mái mà... Anh ấy chỉ hung dữ trên giường thôi mà..."
Cố Minh Mộng uống một ngụm nước, đánh giá em gái mình từ trên xuống dưới, hỏi: "Em không phải là thích bị ngược chứ?"
"Em mới không phải!" Cố Minh Mặc cứng cổ phản bác.
Cố Minh Mộng choáng váng, ngồi trở lại ghế, nhấp một ngụm trà, "Thôi thôi, em có ấm ức gì nhất định phải nói với chị, biết chưa?"
Cố Minh Mặc gật đầu như giã tỏi, hỏi: "Vậy thì làm sao để anh ấy làm trong thời gian ngắn hơn?"
Cố Minh Mộng trợn mắt, "Không có cách nào, em chịu đi, chị thấy em cũng khá vui vẻ."
"Mới không có." Cố Minh Mặc phản bác nhỏ nhẹ.
"Thôi, em muốn thoải mái hơn thì chỉ có thể tìm cho anh ta thứ thay thế thôi, vào máy tính của anh ta tìm kiếm, xem anh ta thích loại phim nào, rồi lên mạng mua cho anh ta một số đồ chơi tạm bợ đi." Cố Minh Mộng chỉ có thể nghĩ ra cách này.
Trước khi đi, Cố Minh Mộng đưa cho cô một chiếc túi giấy lớn.
"Tặng em." Nói rồi ôm lấy cô em gái út của mình, nhìn thấy vết hôn trên người cô, chỉnh lại cổ áo cho cô, mắng, "Rẻ tiền cho tên khốn nạn Thịnh Phong rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.