Tình Yêu Và Tình Dục Trong Chính Trị
Chương 3:
Khí Phụ
24/04/2024
Cả buổi tối, Cố Minh Mặc bị Thịnh Phong lăn lộn qua lại rất nhiều lần, bụng nhỏ rót đầy tinh dịch, quỳ gối hỗn độn trên giường, dẩu mông lộ ra cái đùi tràn đầy dấu vết hồng tím, mặc cho nam nhân đưa đẩy eo hông ra vào tiểu huyệt dầm dề ái dịch.
“Ân…..To quá….”
Trên mặt nam nhân vẫn rất thâm trầm, viết rõ mấy chữ ‘dục cầu bất mãn’. Vú trắng thiếu chút nữa làm hoa mắt hắn, vài cọng tóc đen mướt mồ hôi vắt ngang qua lưng, môi đỏ bị mút đến sưng đỏ hơi hơi giương lên thở dốc rên rỉ….Hắn xem đến miệng đắng lưỡi khô, lại cúi người qua hôn lấy, tiếp tế nước miếng cho nàng. Âm thanh kháng cự của nàng càng làm hắn kích động, nhất thời không khống chế được sức lực mà đem khóe miệng nàng cắn hư.
“Đồ trứng thối! Ô ô ô…Tôi hận anh…..Quá lớn…Không cần…”
Thịnh Phong bẻ chân nàng ra, dương vật không ngừng ra vào nơi huyệt khẩu nhỏ hẹp, vừa thở hổn hển vừa thao làm: “Hận tôi? Hận tôi tôi liền yêu em. Xem đây, tôi đang yêu em, cái tiểu dâm phụ này, yêu cái miệng nhỏ hồng phấn chịu để tôi đâm thành màu đỏ nha.”
“Không cần….không cần….a…..” Cố Minh Mặc nheo đôi mắt lại, trong mắt hàm chứa thỏa mãn tình dục đến lười biếng, còn có chút khó chịu không thể thừa nhận, dâm thủy chảy ra càng nhiều sau một lần bị nam nhân đâm vào, nàng giờ chỉ có thể nằm ở trên giường thét chói tai, dâm thủy từng đợt từng đợt chảy ra bên ngoài.
Cố Minh Mặc trôi nổi trong cảm xúc cao trào, hắn vừa bóp vú vừa chờ nàng phun nước xong: “Tiểu dâm phụ, không phải em nói khó chịu sao? Khó chịu mà đêm nay cũng lên cao trào vài lần ha?”
Cố Minh Mặc quay đầu nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, làn da trắng nõn nay đã chuyển sang màu hồng phấn, hai chân mở rộng ra cũng chưa hề khép lại, cuối cùng cũng chỉ có thể mang theo ủy khuất, khóc lóc nức nở mắng ra vài tiếng: “Đồ trứng thối…..”
Thịnh Phong bị mắng cũng không hề tức giận, ngược lại còn kéo chân nàng ra: “Tiểu huyệt bị chơi thành màu đỏ rồi, môi âm hộ cũng sưng thật lợi hại, chỗ đó của tụi mình đều dính máu, phải đi tắm rửa một cái mới được.”
Cố Minh Mặc biết cái đồ biến thái này không sợ bị mắng, bèn quay mặt đi, nhắm lại đôi mắt khô khốc đã khóc cả đêm nên rất khó chịu….
Khi nàng mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối rồi, trên người cảm giác thật sạch sẽ, nam nhân bên người thì đang dựa vào đầu giường xem tin tức quốc tế toàn là tiếng anh. Một người học dở như Minh Mặc thì quả thật nghe một từ cũng chả hiểu nổi.
“Tỉnh rồi?” Giọng nam trầm thấp trong đêm thật câu người, so với cách ăn mặc tây trang vuốt keo xoa tóc vô cùng cợt nhả lưu manh, thì khi hắn mặc quần áo ở nhà ngược lại lại có một hương vị nghiêm túc soái ca khác lạ.
Cố Minh Mặc chống người ngồi dậy, nơi riêng tư truyền đến một trận đau đớn khó nhịn khiến nàng không thể không nằm lại trên giường. Nàng dùng chân đá đá cẳng chân hắn, không khách khí mà sai sử: “Rót cho tôi miếng nước.”
Nói xong liền phát hiện giọng mình khàn đến lợi hại…..Hẳn là do cả đêm khóc lóc quá mức rồi.
Thịnh Phong tạm dừng tivi, vì nàng mà xuống lầu rót nước, xong hắn đi lên và hỏi: “Còn khó chịu sao?”
Nếu hắn vẫn giống như cái lão biến thái tối hôm qua, Cố Minh Mặc liền có thể đánh hắn, mắng hắn. Đằng này, khi hắn cứ như vậy mà đứng đắn quan tâm hỏi han, ngược lại làm nàng đỏ mặt, ngập ngừng trả lời: “Còn tạm.”
Nói xong liền đặt lại ly nước lên đầu tủ, một lần nữa nằm lại trên giường.
Đồ đạc của nàng đã sớm bài trí tốt trong tân phòng, trên người mặc áo ngủ lụa mềm mại, thực mau liền có cảm giác buồn ngủ nên cứ thế trong tiếng MC tin tức tiếng Anh mà ngủ rồi, lúc mơ màng tựa hồ nghe thấy âm thanh: “Lão bà thân yêu ngủ ngon.”
Ngày kế tiếp, khi nàng tỉnh dậy thì Thịnh Phong đã chuẩn bị xong để đi làm, Cố Minh Mặc xoa eo xuống giường hỏi hắn: “Buổi sáng mình ăn cái gì?”
“Công ty tôi có cung cấp bữa sáng, còn em muốn ăn gì đều được, để tôi đặt cho em.”
“Hả? Người giúp việc không làm bữa sáng sao?”
“Nhà tôi không có người giúp việc, sao vậy?”
Cố Minh Mặc nghĩ thầm: Sao người có tiền như vậy mà lại không thuê người giúp việc ta? Nhà mình đây mà còn có tới bốn dì người làm cơ mà.
“Em có thể thuê người giúp việc cùng dì nấu cơm, tôi không thích trong nhà có bảo mẫu toàn thời gian ở lại.” Thịnh Phong nói, “Tôi đi làm đây.”
Cố Minh Mặc còn có chút mơ màng: “Còn tôi thì giờ nên làm cái gì?”
“Muốn làm gì đều được.” Thịnh Phong cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng: “Buổi tối lại trở về thao em.”
Cố Minh Mặc liền quay đầu cắn một ngụm lên ngón tay hắn, lưu lại một dấu răng nhợt nhạt.
Thịnh Phong khẽ cười, vỗ vỗ mặt nàng: “Vóc dáng nhỏ bé, mà tính tình lại thật to a.”
“Ba mẹ anh ở đâu? Tôi cũng phải đi chào hỏi một chút.” Cố Minh Mặc nói.
“Đều đã qua đời.” Ngữ khí của Thịnh Phong có chút nhẹ nhàng, vừa nói chuyện vừa đi đến huyền quan, hắn mang xong giày da liền nói: “Em muốn đi đâu chơi đều được, nhà tôi không còn ai thân thích đâu.”
Cố Minh Mặc ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng nàng ba mẹ là quan trọng nhất, nàng không dám tưởng tượng nếu ba mẹ mất đi thì nàng sẽ khóc thành cái bộ dạng gì, nhưng mà Thịnh Phong lại…… Mà cũng đúng, nàng xác thật chưa từng nghe qua ai nói về cha mẹ hắn.
Mười mấy năm trước, công ty của người này giống như sấm sét đột nhiên xuất hiện, ngắn ngủi vài năm liền đè ép không biết bao nhiêu thế gia trong ngành kinh doanh, ngay cả Cố gia nhà nàng cũng bị.
Tuy rằng không làm ra chuyện gì quá mức, bất quá sinh ý của hắn chung quy cũng không phải tốt bình thường.
Chờ Thịnh Phong ra cửa, nàng mới nằm lên sô pha mềm mại xoa lấy vòng eo bủn rủn của mình, lấy ra di động gọi về cho mẹ xin giúp đỡ, làm vợ người ta ngày đầu tiên, cũng không biết phải cư xử thế nào.
“Muốn quản lý trong việc trong nhà, con phải coi coi ngoài công ty ra thì còn có sản nghiệp nào khác không? Người làm trong nhà nhìn chằm chằm quá cũng không tốt, không thể quá nghiêm khắc cũng như không thể quá dễ dãi. Phải mua vài thứ đồ lễ vật cho chồng con. Khi nó ngủ rồi con cũng có thể trộm xem di động của nó, coi xem nó bên ngoài có bị tiểu yêu tinh nào dụ dỗ không. Con cũng phải nhận thức một chút vợ của các huynh đệ tốt của nó, chuyện làm ăn của đàn ông chúng ta có thể không quản, nhưng tiền thì nhất định phải quản chặt vô, trong tay nữ nhân chúng ta không có tiền là không được…….”
Cố Minh Mặc nghe mẹ nói gật đầu như giã tỏi, trong lòng thì lại nghĩ: Chờ qua tuần trăng mật đi rồi mới tính mấy việc này cũng chưa muộn.
Nàng chỉ muốn sao cho chóng qua ngày tân hôn đầu tiên, Thịnh Phong kia đang tính ba ngày sau sẽ không ra cửa, tận hưởng trọn vẹn tuần trăng mật kìa….
Vừa lúc chọn đúng ngày nàng trở về lại mặt, đồ trứng thối, đại biến thái.
Cố Minh Mặc nằm liệt trên sô pha, dù sao nàng mệt như vậy cũng không làm được cái gì, hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.
“Ân…..To quá….”
Trên mặt nam nhân vẫn rất thâm trầm, viết rõ mấy chữ ‘dục cầu bất mãn’. Vú trắng thiếu chút nữa làm hoa mắt hắn, vài cọng tóc đen mướt mồ hôi vắt ngang qua lưng, môi đỏ bị mút đến sưng đỏ hơi hơi giương lên thở dốc rên rỉ….Hắn xem đến miệng đắng lưỡi khô, lại cúi người qua hôn lấy, tiếp tế nước miếng cho nàng. Âm thanh kháng cự của nàng càng làm hắn kích động, nhất thời không khống chế được sức lực mà đem khóe miệng nàng cắn hư.
“Đồ trứng thối! Ô ô ô…Tôi hận anh…..Quá lớn…Không cần…”
Thịnh Phong bẻ chân nàng ra, dương vật không ngừng ra vào nơi huyệt khẩu nhỏ hẹp, vừa thở hổn hển vừa thao làm: “Hận tôi? Hận tôi tôi liền yêu em. Xem đây, tôi đang yêu em, cái tiểu dâm phụ này, yêu cái miệng nhỏ hồng phấn chịu để tôi đâm thành màu đỏ nha.”
“Không cần….không cần….a…..” Cố Minh Mặc nheo đôi mắt lại, trong mắt hàm chứa thỏa mãn tình dục đến lười biếng, còn có chút khó chịu không thể thừa nhận, dâm thủy chảy ra càng nhiều sau một lần bị nam nhân đâm vào, nàng giờ chỉ có thể nằm ở trên giường thét chói tai, dâm thủy từng đợt từng đợt chảy ra bên ngoài.
Cố Minh Mặc trôi nổi trong cảm xúc cao trào, hắn vừa bóp vú vừa chờ nàng phun nước xong: “Tiểu dâm phụ, không phải em nói khó chịu sao? Khó chịu mà đêm nay cũng lên cao trào vài lần ha?”
Cố Minh Mặc quay đầu nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, làn da trắng nõn nay đã chuyển sang màu hồng phấn, hai chân mở rộng ra cũng chưa hề khép lại, cuối cùng cũng chỉ có thể mang theo ủy khuất, khóc lóc nức nở mắng ra vài tiếng: “Đồ trứng thối…..”
Thịnh Phong bị mắng cũng không hề tức giận, ngược lại còn kéo chân nàng ra: “Tiểu huyệt bị chơi thành màu đỏ rồi, môi âm hộ cũng sưng thật lợi hại, chỗ đó của tụi mình đều dính máu, phải đi tắm rửa một cái mới được.”
Cố Minh Mặc biết cái đồ biến thái này không sợ bị mắng, bèn quay mặt đi, nhắm lại đôi mắt khô khốc đã khóc cả đêm nên rất khó chịu….
Khi nàng mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối rồi, trên người cảm giác thật sạch sẽ, nam nhân bên người thì đang dựa vào đầu giường xem tin tức quốc tế toàn là tiếng anh. Một người học dở như Minh Mặc thì quả thật nghe một từ cũng chả hiểu nổi.
“Tỉnh rồi?” Giọng nam trầm thấp trong đêm thật câu người, so với cách ăn mặc tây trang vuốt keo xoa tóc vô cùng cợt nhả lưu manh, thì khi hắn mặc quần áo ở nhà ngược lại lại có một hương vị nghiêm túc soái ca khác lạ.
Cố Minh Mặc chống người ngồi dậy, nơi riêng tư truyền đến một trận đau đớn khó nhịn khiến nàng không thể không nằm lại trên giường. Nàng dùng chân đá đá cẳng chân hắn, không khách khí mà sai sử: “Rót cho tôi miếng nước.”
Nói xong liền phát hiện giọng mình khàn đến lợi hại…..Hẳn là do cả đêm khóc lóc quá mức rồi.
Thịnh Phong tạm dừng tivi, vì nàng mà xuống lầu rót nước, xong hắn đi lên và hỏi: “Còn khó chịu sao?”
Nếu hắn vẫn giống như cái lão biến thái tối hôm qua, Cố Minh Mặc liền có thể đánh hắn, mắng hắn. Đằng này, khi hắn cứ như vậy mà đứng đắn quan tâm hỏi han, ngược lại làm nàng đỏ mặt, ngập ngừng trả lời: “Còn tạm.”
Nói xong liền đặt lại ly nước lên đầu tủ, một lần nữa nằm lại trên giường.
Đồ đạc của nàng đã sớm bài trí tốt trong tân phòng, trên người mặc áo ngủ lụa mềm mại, thực mau liền có cảm giác buồn ngủ nên cứ thế trong tiếng MC tin tức tiếng Anh mà ngủ rồi, lúc mơ màng tựa hồ nghe thấy âm thanh: “Lão bà thân yêu ngủ ngon.”
Ngày kế tiếp, khi nàng tỉnh dậy thì Thịnh Phong đã chuẩn bị xong để đi làm, Cố Minh Mặc xoa eo xuống giường hỏi hắn: “Buổi sáng mình ăn cái gì?”
“Công ty tôi có cung cấp bữa sáng, còn em muốn ăn gì đều được, để tôi đặt cho em.”
“Hả? Người giúp việc không làm bữa sáng sao?”
“Nhà tôi không có người giúp việc, sao vậy?”
Cố Minh Mặc nghĩ thầm: Sao người có tiền như vậy mà lại không thuê người giúp việc ta? Nhà mình đây mà còn có tới bốn dì người làm cơ mà.
“Em có thể thuê người giúp việc cùng dì nấu cơm, tôi không thích trong nhà có bảo mẫu toàn thời gian ở lại.” Thịnh Phong nói, “Tôi đi làm đây.”
Cố Minh Mặc còn có chút mơ màng: “Còn tôi thì giờ nên làm cái gì?”
“Muốn làm gì đều được.” Thịnh Phong cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng: “Buổi tối lại trở về thao em.”
Cố Minh Mặc liền quay đầu cắn một ngụm lên ngón tay hắn, lưu lại một dấu răng nhợt nhạt.
Thịnh Phong khẽ cười, vỗ vỗ mặt nàng: “Vóc dáng nhỏ bé, mà tính tình lại thật to a.”
“Ba mẹ anh ở đâu? Tôi cũng phải đi chào hỏi một chút.” Cố Minh Mặc nói.
“Đều đã qua đời.” Ngữ khí của Thịnh Phong có chút nhẹ nhàng, vừa nói chuyện vừa đi đến huyền quan, hắn mang xong giày da liền nói: “Em muốn đi đâu chơi đều được, nhà tôi không còn ai thân thích đâu.”
Cố Minh Mặc ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng nàng ba mẹ là quan trọng nhất, nàng không dám tưởng tượng nếu ba mẹ mất đi thì nàng sẽ khóc thành cái bộ dạng gì, nhưng mà Thịnh Phong lại…… Mà cũng đúng, nàng xác thật chưa từng nghe qua ai nói về cha mẹ hắn.
Mười mấy năm trước, công ty của người này giống như sấm sét đột nhiên xuất hiện, ngắn ngủi vài năm liền đè ép không biết bao nhiêu thế gia trong ngành kinh doanh, ngay cả Cố gia nhà nàng cũng bị.
Tuy rằng không làm ra chuyện gì quá mức, bất quá sinh ý của hắn chung quy cũng không phải tốt bình thường.
Chờ Thịnh Phong ra cửa, nàng mới nằm lên sô pha mềm mại xoa lấy vòng eo bủn rủn của mình, lấy ra di động gọi về cho mẹ xin giúp đỡ, làm vợ người ta ngày đầu tiên, cũng không biết phải cư xử thế nào.
“Muốn quản lý trong việc trong nhà, con phải coi coi ngoài công ty ra thì còn có sản nghiệp nào khác không? Người làm trong nhà nhìn chằm chằm quá cũng không tốt, không thể quá nghiêm khắc cũng như không thể quá dễ dãi. Phải mua vài thứ đồ lễ vật cho chồng con. Khi nó ngủ rồi con cũng có thể trộm xem di động của nó, coi xem nó bên ngoài có bị tiểu yêu tinh nào dụ dỗ không. Con cũng phải nhận thức một chút vợ của các huynh đệ tốt của nó, chuyện làm ăn của đàn ông chúng ta có thể không quản, nhưng tiền thì nhất định phải quản chặt vô, trong tay nữ nhân chúng ta không có tiền là không được…….”
Cố Minh Mặc nghe mẹ nói gật đầu như giã tỏi, trong lòng thì lại nghĩ: Chờ qua tuần trăng mật đi rồi mới tính mấy việc này cũng chưa muộn.
Nàng chỉ muốn sao cho chóng qua ngày tân hôn đầu tiên, Thịnh Phong kia đang tính ba ngày sau sẽ không ra cửa, tận hưởng trọn vẹn tuần trăng mật kìa….
Vừa lúc chọn đúng ngày nàng trở về lại mặt, đồ trứng thối, đại biến thái.
Cố Minh Mặc nằm liệt trên sô pha, dù sao nàng mệt như vậy cũng không làm được cái gì, hôm nay cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.