Chương 9: Bầm Tím Khắp Người
Trà Sữa Ngọt Ngào
04/02/2023
Cúi gằm mặt đi ra khỏi quán bar, cô ngồi lên một chiếc taxi đang đậu ở gần đó.
"Bác làm ơn chở cháu đến nhà số xx, đường xxx."
Trông bộ dáng hoảng hốt như gặp ma của Kiều Di, lại thấy trên má và hai cổ tay cô có dấu vết của việc bạo hành, bác tài xế vừa lái xe vừa nói chuyện với cô: "Cháu có cần bác giúp báo cảnh sát không?"
Nhận được sự quan tâm của bác tài xế, cô kìm nén để không bật khóc, nói lời cảm ơn: "Cháu không sao ạ, cảm ơn bác."
Bác tài xế cũng im lặng không nói gì thêm, làm người ai cũng biết, không nên dính vào mấy vụ việc như vậy, nhất là liên quan đến quán bar Night - nơi vui chơi của đám con ông cháu cha.
Mở túi xách ra, nhìn thấy hơn 20 cuộc gọi bị nhỡ hiện lên trên màn thoại điện thoại, Kiều Di bụm miệng không dám phát ra tiếng.
Chắc tại tối qua không thấy cô về nên ba mẹ cô lo lắng lắm.
Lau đi nước mắt bằng tay áo, cô bắt đầu lôi đồ trang điểm ra để che đi vết bầm tím trên mặt.
Qua một đêm vết bầm may mà cũng bớt sưng, chỉ còn lại một khoảng bầm tím lớn ngay má trái.
Chiếc áo cô đang mặc rất kín đáo, chỉ lộ ra cổ tay và đầu, dặm một ít che khuyết điểm vào cổ để che đi bớt những dấu hôn dữ tợn.
Bôi lên đôi môi nứt nẻ một lớp son thì cũng là lúc đến nhà.
"Cảm ơn chú." Kiều Di lễ phép đưa tiền.
"Ừm."
Xuống xe, chuẩn bị sẵn tâm lý vào nhà, chỉnh lại mái tóc đã rối, cô thở ra một hơi rồi hít sâu.
Vào nhà muốn đi thẳng lên lầu, đột nhiên bà giúp việc thấy thì gọi cô lại.
"Cô chủ, cô cả đêm đi đâu vậy? Ông bà chủ lo cho cô lắm đấy."
Người Kiều Di cứng đờ, xoay người lại, cô gượng cười.
"Đêm qua uống say quá con ngủ lại nhà bạn, à mà ba mẹ con đâu ạ?"
"Ông bà chủ đi làm từ sáng sớm rồi."
"À, vậy con lên phòng đây, con vẫn còn hơi mệt."
"Thế để tôi nấu canh giải rượu."
"Không cần đâu ạ, ngủ một tí là khỏi thôi."
Thấy bà giúp việc gật đầu coi như đã hiểu, cô cố gắng đi lên bình thường nhất có thể để không bị lộ ra sơ hở.
Vừa đi vào được phòng ngủ, Kiều Di vọt ngay vào phòng tắm.
Cô lau đi lớp makeup dày trên mặt, chà xát da thịt đến đỏ ửng, nhất là phần cổ, những hình ảnh Thẩm Dịch Quân hôn lên cổ cô như nhấm nháp mĩ vị, Kiều Di chà mạnh, như đang chà vết bẩn khó nhằn trên quần áo, cũng như cố gắng loại bỏ vết thương sâu trong lòng.
Nhìn cô gái tiều tụy trong gương, dưới mắt là quầng thâm dày đặc, làn da trắng toát không có sức sống, đôi môi đỏ ửng đã bong một lớp da nữa vì bị ma sát mạnh, vết bầm tím bên má đầy dữ tợn, cả những vết hôn khắp người, trên bầu ngực còn có một vết thương hình dạng dấu răng đã tạo vảy, nhìn đã biết người đàn ông kia đã dùng bao nhiêu lực.
Mặc kệ hạ thân đau rát, mặc kệ mái tóc ướt nhè, Kiều Di nằm xuống giường chùm kín chăn khắp người, bóng tối trong phòng nuốt chửng cơ thể mảnh mai đang run rẩy...
***
Cốc cốc.
"Tiểu Di, Tiểu Di." Mẹ cô vừa gọi lớn vừa gõ cửa phòng.
Thanh âm lớn làm Bạch Kiều Di tỉnh lại từ trong mơ, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, nghe tiếng mẹ gọi, cô sợ hãi không dám mở cửa.
Cả người cô giờ toàn vết bầm tím, làm sao cô có thể gặp mẹ được.
May mắn trong lúc cô đang hoảng loạn không biết cách giải quyết, ba cô ngăn mẹ cô lại, cuộc đối thoại của hai người ở ngoài trong phòng Kiều Di nghe rõ mồn một. truyện kiếm hiệp hay
"Đừng gọi con bé dậy, chắc giờ nó vẫn đang mệt, chơi cả buổi tối thế mà, cho nó ngủ đi." Đây là giọng của ba.
"Nhưng mà nó đã ngủ cả ngày rồi, ngủ từ sáng đến chiều tối, không biết con bé có bị sao không nữa." Mẹ cô lo lắng định gõ cửa.
"Bà lúc hồi tốt nghiệp cũng thế mà, ngủ cả một ngày có người gọi cũng không chịu tỉnh đấy thôi."
Được ông Bạch nhắc lại chuyện cũ, bà nhớ lại đúng là thế thật, quyết định không gọi Kiều Di dậy nữa.
"Ừ ha...Tiểu Di à, đói thì nhớ xuống nhà ăn cơm nhé, ba mẹ nhắc bà Trần để đồ ăn ở trên bàn, ăn thì cho vào lò vi sóng mà hâm nóng lên rồi mới ăn nhé, đừng ăn lạnh-"
Thấy vợ mình nói lải nhải liên tục, ông Bạch bất lực ngăn lại: "Tiểu Di lớn rồi, nó biết mà, không cần phải nhắc nhiều thế đâu, bà làm thế sao nó ngủ."
"À, vậy thôi vậy."
Tiếng nói chuyện đi xa, Kiều Di trong chăn run rẩy, cô nghẹn ngào khóc, cả cơ thể đều đau, nhưng lại không đau bằng nỗi đau trong tim.
Cô hít thở khó khăn, tim đập từng nhịp mạnh, tầm mắt nhoè đi, nằm co chặt người vào, cả người nóng đến phát sốt nhưng cô không bỏ chăn ra, chui vào trong chăn làm Kiều Di có cảm giác an toàn.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, nghe tiếng chuông khiến cô nhớ lại lời nói của Thẩm Dịch Quân sáng nay, yếu ớt với tay nhìn vào dãy số lạ ở màn hình, cô rùng mình dùng hết sức ném thẳng điện thoại vào tường.
Điện thoại nằm dưới sàn im lặng, màn hình tối sầm lại, không có tiếng ồn ào của chuông điện thoại, Kiều Di nhanh chóng ổn định lại tinh thần, mơ mơ màng màng mà thiếp đi...
"Bác làm ơn chở cháu đến nhà số xx, đường xxx."
Trông bộ dáng hoảng hốt như gặp ma của Kiều Di, lại thấy trên má và hai cổ tay cô có dấu vết của việc bạo hành, bác tài xế vừa lái xe vừa nói chuyện với cô: "Cháu có cần bác giúp báo cảnh sát không?"
Nhận được sự quan tâm của bác tài xế, cô kìm nén để không bật khóc, nói lời cảm ơn: "Cháu không sao ạ, cảm ơn bác."
Bác tài xế cũng im lặng không nói gì thêm, làm người ai cũng biết, không nên dính vào mấy vụ việc như vậy, nhất là liên quan đến quán bar Night - nơi vui chơi của đám con ông cháu cha.
Mở túi xách ra, nhìn thấy hơn 20 cuộc gọi bị nhỡ hiện lên trên màn thoại điện thoại, Kiều Di bụm miệng không dám phát ra tiếng.
Chắc tại tối qua không thấy cô về nên ba mẹ cô lo lắng lắm.
Lau đi nước mắt bằng tay áo, cô bắt đầu lôi đồ trang điểm ra để che đi vết bầm tím trên mặt.
Qua một đêm vết bầm may mà cũng bớt sưng, chỉ còn lại một khoảng bầm tím lớn ngay má trái.
Chiếc áo cô đang mặc rất kín đáo, chỉ lộ ra cổ tay và đầu, dặm một ít che khuyết điểm vào cổ để che đi bớt những dấu hôn dữ tợn.
Bôi lên đôi môi nứt nẻ một lớp son thì cũng là lúc đến nhà.
"Cảm ơn chú." Kiều Di lễ phép đưa tiền.
"Ừm."
Xuống xe, chuẩn bị sẵn tâm lý vào nhà, chỉnh lại mái tóc đã rối, cô thở ra một hơi rồi hít sâu.
Vào nhà muốn đi thẳng lên lầu, đột nhiên bà giúp việc thấy thì gọi cô lại.
"Cô chủ, cô cả đêm đi đâu vậy? Ông bà chủ lo cho cô lắm đấy."
Người Kiều Di cứng đờ, xoay người lại, cô gượng cười.
"Đêm qua uống say quá con ngủ lại nhà bạn, à mà ba mẹ con đâu ạ?"
"Ông bà chủ đi làm từ sáng sớm rồi."
"À, vậy con lên phòng đây, con vẫn còn hơi mệt."
"Thế để tôi nấu canh giải rượu."
"Không cần đâu ạ, ngủ một tí là khỏi thôi."
Thấy bà giúp việc gật đầu coi như đã hiểu, cô cố gắng đi lên bình thường nhất có thể để không bị lộ ra sơ hở.
Vừa đi vào được phòng ngủ, Kiều Di vọt ngay vào phòng tắm.
Cô lau đi lớp makeup dày trên mặt, chà xát da thịt đến đỏ ửng, nhất là phần cổ, những hình ảnh Thẩm Dịch Quân hôn lên cổ cô như nhấm nháp mĩ vị, Kiều Di chà mạnh, như đang chà vết bẩn khó nhằn trên quần áo, cũng như cố gắng loại bỏ vết thương sâu trong lòng.
Nhìn cô gái tiều tụy trong gương, dưới mắt là quầng thâm dày đặc, làn da trắng toát không có sức sống, đôi môi đỏ ửng đã bong một lớp da nữa vì bị ma sát mạnh, vết bầm tím bên má đầy dữ tợn, cả những vết hôn khắp người, trên bầu ngực còn có một vết thương hình dạng dấu răng đã tạo vảy, nhìn đã biết người đàn ông kia đã dùng bao nhiêu lực.
Mặc kệ hạ thân đau rát, mặc kệ mái tóc ướt nhè, Kiều Di nằm xuống giường chùm kín chăn khắp người, bóng tối trong phòng nuốt chửng cơ thể mảnh mai đang run rẩy...
***
Cốc cốc.
"Tiểu Di, Tiểu Di." Mẹ cô vừa gọi lớn vừa gõ cửa phòng.
Thanh âm lớn làm Bạch Kiều Di tỉnh lại từ trong mơ, trên trán cô lấm tấm mồ hôi, nghe tiếng mẹ gọi, cô sợ hãi không dám mở cửa.
Cả người cô giờ toàn vết bầm tím, làm sao cô có thể gặp mẹ được.
May mắn trong lúc cô đang hoảng loạn không biết cách giải quyết, ba cô ngăn mẹ cô lại, cuộc đối thoại của hai người ở ngoài trong phòng Kiều Di nghe rõ mồn một. truyện kiếm hiệp hay
"Đừng gọi con bé dậy, chắc giờ nó vẫn đang mệt, chơi cả buổi tối thế mà, cho nó ngủ đi." Đây là giọng của ba.
"Nhưng mà nó đã ngủ cả ngày rồi, ngủ từ sáng đến chiều tối, không biết con bé có bị sao không nữa." Mẹ cô lo lắng định gõ cửa.
"Bà lúc hồi tốt nghiệp cũng thế mà, ngủ cả một ngày có người gọi cũng không chịu tỉnh đấy thôi."
Được ông Bạch nhắc lại chuyện cũ, bà nhớ lại đúng là thế thật, quyết định không gọi Kiều Di dậy nữa.
"Ừ ha...Tiểu Di à, đói thì nhớ xuống nhà ăn cơm nhé, ba mẹ nhắc bà Trần để đồ ăn ở trên bàn, ăn thì cho vào lò vi sóng mà hâm nóng lên rồi mới ăn nhé, đừng ăn lạnh-"
Thấy vợ mình nói lải nhải liên tục, ông Bạch bất lực ngăn lại: "Tiểu Di lớn rồi, nó biết mà, không cần phải nhắc nhiều thế đâu, bà làm thế sao nó ngủ."
"À, vậy thôi vậy."
Tiếng nói chuyện đi xa, Kiều Di trong chăn run rẩy, cô nghẹn ngào khóc, cả cơ thể đều đau, nhưng lại không đau bằng nỗi đau trong tim.
Cô hít thở khó khăn, tim đập từng nhịp mạnh, tầm mắt nhoè đi, nằm co chặt người vào, cả người nóng đến phát sốt nhưng cô không bỏ chăn ra, chui vào trong chăn làm Kiều Di có cảm giác an toàn.
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, nghe tiếng chuông khiến cô nhớ lại lời nói của Thẩm Dịch Quân sáng nay, yếu ớt với tay nhìn vào dãy số lạ ở màn hình, cô rùng mình dùng hết sức ném thẳng điện thoại vào tường.
Điện thoại nằm dưới sàn im lặng, màn hình tối sầm lại, không có tiếng ồn ào của chuông điện thoại, Kiều Di nhanh chóng ổn định lại tinh thần, mơ mơ màng màng mà thiếp đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.