Chương 12: Hạn định
Trà Sữa Ngọt Ngào
04/02/2023
"Đến nhà số xx, đường x đi."
"Vâng."
Xe bắt đầu di chuyển, Thẩm Dịch Quân vuốt mái tóc của cô tựa như cô là sủng vật của hắn vậy, Kiều Di đã mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay, hắn cho cô gối đầu lên đùi mình, nhìn cô gái đang hô hấp đều đều, hắn không tự chủ vuốt ve khuôn mặt mềm mại kia.
"Nếu Phi Phi không rời bỏ tôi, tôi cũng sẽ không làm đến bước này, chính cô là người nói ra, hậu quả cô làm thì tự chịu, đừng trách tôi..." Thẩm Dịch Quân nói nhỏ đủ để mình nghe.
***
Kiều Di không biết làm sao mình có thể về đến nhà, không biết làm sao mình có thể trở về phòng, đầu óc rối như tơ vò, cô ngồi thơ thẩn trên giường, đôi mắt vô hồn không có tí sức sống.
Giờ cô phải làm sao đây?
Tại sao cô lại thành ra như thế này?
Rồi tương lai sẽ ra sao?
Tương lai phía trước bỗng trở nên mịt mù, tự dùng móng tay bấm chặt vào da thịt mình, nghiến chặt hàm răng kêu 'ken két'.
Không được, cô phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, không được đánh mất lý trí.
Không, cô mệt quá, tại sao chứ? Cô đã bảo là cô không có nói mà, cô không có mà, sao hắn lại làm vậy với cô cơ chứ...
Nhìn mình trong gương cầm tay, cô căm phẫn giơ lên muốn đập nát, nhưng nhớ ra mình đang trong phòng ngủ, phòng cô lại không có cách âm, nhỡ có người làm đi qua nghe thấy tiếng thì sẽ báo với ba mẹ cô mất.
Đặt lại gương xuống bàn, cô chậm rãi đi đến giường, lấy viên thuốc tránh thai và thuốc cảm cúm từ trong túi ra rồi nuốt chửng, nằm xuống giường, cảm nhận từng luồng khí lạnh từ điều hoà thổi thẳng vào người.
Cầm lấy điện thoại mà Thẩm Dịch Quân đưa lúc trong xe, cô bấm gọi cái tên duy nhất trong danh bạ.
"Có chuyện gì?" Giọng nói lành lạnh từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Tôi bảo tôi không nói gì cho Diệp Phi Phi về anh, anh có tin không?"
"Cô nghĩ xem, liệu tôi tin cô được không?"
Giọng nói Thẩm Dịch Quân đầy giễu cợt.
"Tôi đã nói, từ khi gặp cô tại bữa tiệc ấy, Phi Phi đã dần xa cách với tôi, cô nói, tôi có tin cô được không?"
"...Vậy là không tin..."
"..."
"Cứ coi như là tôi đã nợ anh, tôi là con nợ và anh là chủ nợ, tôi cần một hạn định."
"Hạn định?"
"Tôi muốn biết khi nào có thể kết thúc mối quan hệ này? 1 tháng, 2 tháng hay nửa năm?"
"..." Thẩm Dịch Quân trầm mặc, bây giờ hắn mới phát hiện ra, không thể duy trì như thế này mãi được, hai người họ cần một hạn định, một hạn định...
"Đến khi tôi hết tình cảm với Phi Phi thì lúc ấy tôi sẽ hết hận cô."
"Được, và tôi cũng mong anh không đụng đến gia đình tôi."
"Chỉ cần cô ngoan ngoãn đến hết hạn định, tôi chả có lí do gì mà phải đụng đến gia đình cô cả."
Cuộc gọi đã kết thúc.
Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn chằm chằm trần nhà, nhưng bàn tay phải đang run rẩy nắm chặt điện thoại đã làm bại lộ vẻ ngoài bình tĩnh của Kiều Di...
Cô biết giờ tâm lý cô đang không ổn định.
Cô không quan trọng trinh tiết, nhưng cô lại bị ám ảnh, ám ảnh cái tên Thẩm Dịch Quân, ám ảnh những câu nói, hành động của hắn đêm hôm đó, rồi nghĩ về ba mẹ, rồi lại nghĩ đến tương lai.
Cô cần một tia hi vọng vào tương lai để sống tiếp.
Có lý do rồi.
Nhưng lại không có một hạn định.
Kể cả có lý do sống, nhưng Kiều Di biết, nếu có một ngày mình không chịu nổi nữa, lý do sống cô cũng sẽ quên đi...
Nghĩ vậy, cô đành mạo hiểm gọi điện cho Thẩm Dịch Quân.
Chỉ cần có cái hạn định ấy, tương lai đầy mịt mù của cô mới xuất hiện một tia sáng bé nhỏ được...
***
Thời gian thấm thoát qua đi...
5 năm sau.
Bầu trời ban đêm tối đen, những ngôi sao bé nhỏ đang cố gắng toả sáng giữa tầng tầng lớp lớp đám mây trời đêm.
Đứng trên tầng cao nhất, ngắm nhìn thành phố sầm uất dưới kia, có nhiều người sẽ cảm thấy đứng ở trên đây ngắm nhìn thành phố sẽ như một vị vua ngắm nhìn giang sơn của mình, nhưng cô biết, mình không phải là vị vua đó, mà là sủng vật của hắn.
Giờ trên người cô mặc mỗi cái váy ngủ bằng lụa mỏng, gió lạnh thoáng qua, người Kiều Di run nhẹ, đột nhiên một vòng tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, thân hình vạm vỡ dựa sát vào người cô, cơ thể hắn nóng bỏng, trái ngược với cơ thể Kiều Di, người cô lạnh lẽo như cục băng vậy.
Quanh mũi phảng phất toàn mùi bạc hà, Kiều Di nghĩ thầm.
Tại sao người hắn nóng như vậy nhưng khí chất, ánh nhìn, mùi hương lại có thể lạnh băng được nhỉ?
"Hôm nay em đến muộn hơn mọi khi..."
Cằm hắn tựa lên vai cô, Thẩm Dịch Quân vừa nói vừa cùng cô ngắm cảnh đêm.
"Ừm, ba mẹ gọi tôi về ăn cơm."
"Vậy sao..."
"Ừ..."
"..."
"..."
Cuộc đối thoại chán ngắt nhanh chóng kết thúc, tay Thẩm Dịch Quân bắt đầu không an phận mà sờ mó lung tung, Kiều Di đã sớm quen, cô đứng im để mặc hắn sờ soạng.
"Chiều nay...Phi Phi có gọi cho tôi, cô ấy bảo cô ấy sắp sửa trở về nước, mong tôi khi nào cô ấy về thì ra đón..."
Đúng như Kiều Di dự đoán, quả nhiên bàn tay trên ngực cô bỗng cứng đờ, cơ thể hắn cũng căng cứng tựa như rất sửng sốt, người phía sau đứng thẳng, không dán người vào lưng cô nữa.
"Vâng."
Xe bắt đầu di chuyển, Thẩm Dịch Quân vuốt mái tóc của cô tựa như cô là sủng vật của hắn vậy, Kiều Di đã mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay, hắn cho cô gối đầu lên đùi mình, nhìn cô gái đang hô hấp đều đều, hắn không tự chủ vuốt ve khuôn mặt mềm mại kia.
"Nếu Phi Phi không rời bỏ tôi, tôi cũng sẽ không làm đến bước này, chính cô là người nói ra, hậu quả cô làm thì tự chịu, đừng trách tôi..." Thẩm Dịch Quân nói nhỏ đủ để mình nghe.
***
Kiều Di không biết làm sao mình có thể về đến nhà, không biết làm sao mình có thể trở về phòng, đầu óc rối như tơ vò, cô ngồi thơ thẩn trên giường, đôi mắt vô hồn không có tí sức sống.
Giờ cô phải làm sao đây?
Tại sao cô lại thành ra như thế này?
Rồi tương lai sẽ ra sao?
Tương lai phía trước bỗng trở nên mịt mù, tự dùng móng tay bấm chặt vào da thịt mình, nghiến chặt hàm răng kêu 'ken két'.
Không được, cô phải tỉnh táo, phải tỉnh táo, không được đánh mất lý trí.
Không, cô mệt quá, tại sao chứ? Cô đã bảo là cô không có nói mà, cô không có mà, sao hắn lại làm vậy với cô cơ chứ...
Nhìn mình trong gương cầm tay, cô căm phẫn giơ lên muốn đập nát, nhưng nhớ ra mình đang trong phòng ngủ, phòng cô lại không có cách âm, nhỡ có người làm đi qua nghe thấy tiếng thì sẽ báo với ba mẹ cô mất.
Đặt lại gương xuống bàn, cô chậm rãi đi đến giường, lấy viên thuốc tránh thai và thuốc cảm cúm từ trong túi ra rồi nuốt chửng, nằm xuống giường, cảm nhận từng luồng khí lạnh từ điều hoà thổi thẳng vào người.
Cầm lấy điện thoại mà Thẩm Dịch Quân đưa lúc trong xe, cô bấm gọi cái tên duy nhất trong danh bạ.
"Có chuyện gì?" Giọng nói lành lạnh từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Tôi bảo tôi không nói gì cho Diệp Phi Phi về anh, anh có tin không?"
"Cô nghĩ xem, liệu tôi tin cô được không?"
Giọng nói Thẩm Dịch Quân đầy giễu cợt.
"Tôi đã nói, từ khi gặp cô tại bữa tiệc ấy, Phi Phi đã dần xa cách với tôi, cô nói, tôi có tin cô được không?"
"...Vậy là không tin..."
"..."
"Cứ coi như là tôi đã nợ anh, tôi là con nợ và anh là chủ nợ, tôi cần một hạn định."
"Hạn định?"
"Tôi muốn biết khi nào có thể kết thúc mối quan hệ này? 1 tháng, 2 tháng hay nửa năm?"
"..." Thẩm Dịch Quân trầm mặc, bây giờ hắn mới phát hiện ra, không thể duy trì như thế này mãi được, hai người họ cần một hạn định, một hạn định...
"Đến khi tôi hết tình cảm với Phi Phi thì lúc ấy tôi sẽ hết hận cô."
"Được, và tôi cũng mong anh không đụng đến gia đình tôi."
"Chỉ cần cô ngoan ngoãn đến hết hạn định, tôi chả có lí do gì mà phải đụng đến gia đình cô cả."
Cuộc gọi đã kết thúc.
Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn chằm chằm trần nhà, nhưng bàn tay phải đang run rẩy nắm chặt điện thoại đã làm bại lộ vẻ ngoài bình tĩnh của Kiều Di...
Cô biết giờ tâm lý cô đang không ổn định.
Cô không quan trọng trinh tiết, nhưng cô lại bị ám ảnh, ám ảnh cái tên Thẩm Dịch Quân, ám ảnh những câu nói, hành động của hắn đêm hôm đó, rồi nghĩ về ba mẹ, rồi lại nghĩ đến tương lai.
Cô cần một tia hi vọng vào tương lai để sống tiếp.
Có lý do rồi.
Nhưng lại không có một hạn định.
Kể cả có lý do sống, nhưng Kiều Di biết, nếu có một ngày mình không chịu nổi nữa, lý do sống cô cũng sẽ quên đi...
Nghĩ vậy, cô đành mạo hiểm gọi điện cho Thẩm Dịch Quân.
Chỉ cần có cái hạn định ấy, tương lai đầy mịt mù của cô mới xuất hiện một tia sáng bé nhỏ được...
***
Thời gian thấm thoát qua đi...
5 năm sau.
Bầu trời ban đêm tối đen, những ngôi sao bé nhỏ đang cố gắng toả sáng giữa tầng tầng lớp lớp đám mây trời đêm.
Đứng trên tầng cao nhất, ngắm nhìn thành phố sầm uất dưới kia, có nhiều người sẽ cảm thấy đứng ở trên đây ngắm nhìn thành phố sẽ như một vị vua ngắm nhìn giang sơn của mình, nhưng cô biết, mình không phải là vị vua đó, mà là sủng vật của hắn.
Giờ trên người cô mặc mỗi cái váy ngủ bằng lụa mỏng, gió lạnh thoáng qua, người Kiều Di run nhẹ, đột nhiên một vòng tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, thân hình vạm vỡ dựa sát vào người cô, cơ thể hắn nóng bỏng, trái ngược với cơ thể Kiều Di, người cô lạnh lẽo như cục băng vậy.
Quanh mũi phảng phất toàn mùi bạc hà, Kiều Di nghĩ thầm.
Tại sao người hắn nóng như vậy nhưng khí chất, ánh nhìn, mùi hương lại có thể lạnh băng được nhỉ?
"Hôm nay em đến muộn hơn mọi khi..."
Cằm hắn tựa lên vai cô, Thẩm Dịch Quân vừa nói vừa cùng cô ngắm cảnh đêm.
"Ừm, ba mẹ gọi tôi về ăn cơm."
"Vậy sao..."
"Ừ..."
"..."
"..."
Cuộc đối thoại chán ngắt nhanh chóng kết thúc, tay Thẩm Dịch Quân bắt đầu không an phận mà sờ mó lung tung, Kiều Di đã sớm quen, cô đứng im để mặc hắn sờ soạng.
"Chiều nay...Phi Phi có gọi cho tôi, cô ấy bảo cô ấy sắp sửa trở về nước, mong tôi khi nào cô ấy về thì ra đón..."
Đúng như Kiều Di dự đoán, quả nhiên bàn tay trên ngực cô bỗng cứng đờ, cơ thể hắn cũng căng cứng tựa như rất sửng sốt, người phía sau đứng thẳng, không dán người vào lưng cô nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.